Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 155: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [26]
Bạc Mộ Băng Luân
15/07/2023
chương 155:
Tựa như nhìn một con linh dương đáng thương sập bẫy của thợ săn, rên rỉ cũng không khơi dậy lòng thương hại của tên thợ săn lão luyện, ngược lại, thợ săn chỉ càng phấn khích bởi sự giãy giụa hấp hối của con mồi mỹ vị.
Nhìn Tề Nhạc Nhân như bị sét đánh, Tô Hòa nhàn nhạt nói: “Tôi biết rất nhiều cách để lẩn tránh khế ước, nhưng điều đó cũng không dễ dàng, hơn phân nửa là thẻ kỹ năng hoặc đạo cụ sử dụng một lần, hoặc có thời gian CD cực kỳ lâu. Cho dù cậu không có đi nữa... vẫn nên lo trước khỏi họa.”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn Tô Hòa. Giống như bị rút cạn sức lực, cậu thật lâu thật lâu không nói một câu, cúi đầu xuống không chút sức sống; chỉ có lông mi run rẩy chuyển động, lã chã chực khóc như thể thất bại như vậy cậu đã sớm không chịu nổi.
Sự im lặng kéo dài không khiến người ta cảm thấy buồn cười, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy thật đáng buồn.
Giống như nhìn một tay cờ bạc cùng đường bí lối, chiếm toàn bộ lợi thế trên chiếu bạc sau đó thua không còn một mảnh.
Mọi việc kế tiếp lặp lại một cách máy móc, Tề Nhạc Nhân mặt vô biểu tình ký tên mình xuống tấm da dê, bởi vì run rẩy mà chữ viết trở nên vặn vẹo. Trong nháy mắt buông bút, dường như cậu bị người chặt đứt sống lưng, ngồi xụi lơ trên ghế, im lặng nhìn ánh sáng mặt trời.
Mặt trời vĩnh viễn sẽ không bao giờ mọc.
“Tôi có thể đi được chưa?” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt mệt mỏi.
“Bất cứ lúc nào, bất quá tôi kiến nghị cậu ngồi đây thêm một chút, thậm chí có thể ngủ một giấc, vì cậu mà tôi đã điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian ở khu vực này rồi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu.” Tô Hòa thân thiện kiến nghị giống như một người bạn săn sóc, suy nghĩ mọi việc chu đáo thay cậu.
Nhưng một giây Tề Nhạc Nhân cũng không muốn ngây người ngồi ở đây, cậu tình nguyện đi đối mặt với con quái vật ở viện nghiên cứu kia còn hơn đối mặt với Tô Hòa. Cho nên cậu đứng lên, tạo ra âm thanh chói tai do ghế dựa ma sát với mặt đất.
“Tôi đi đây.” Tề Nhạc Nhân cố chấp nói, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận sau khi nhận ra mình bị lừa.
“Nếu cậu đã kiên trì thì cứ tự nhiên.” Tô Hòa cũng không miễn cưỡng, dù sao mục đích của hắn đã đạt được.
Sắc dục Ma nữ tò mò nhìn Tề Nhạc Nhân, bởi vì thái độ của cậu quả thực rất thất lễ. Sinh ra là một ác ma nàng đã quen với bầu không khí phân cấp bậc rõ ràng ở Ma giới, nàng không hiểu rõ mối quan hệ giữa con người với nhau; có đôi khi một con kiến lại dám nói ‘không’ với một con voi, trong mắt nàng thật sự rất thú vị.
Bình tĩnh mà nói, Tô Hòa không phải là một vị lãnh đạo khắc nghiệt. Ngược lại nếu đối tượng khống chế là Ma Vương Quyền lực thì hắn hoàn toàn là một vị cấp trên hiền hòa; nếu so sánh hắn với Ma Vương Giết chóc, vậy hắn càng là một vị cấp trên hoàn mỹ —— chí ít hắn sẽ không điên lên ai cũng dám giết, thế cho nên hiện tại hắn mới ở trong dung nham nửa sống nửa chết.
Ma Vương Lừa gạt tương đối khoan dung với cấp dưới, thậm chí có đôi khi gần như là cố ý dung túng. Hắn ít khi chỉ ra lỗi sai của bạn, nhưng mỗi khi bạn phạm phải một sai lầm nào đó, hắn ghim trong lòng nhưng sẽ không biểu lộ ra ngoài; loại thái độ này làm người ta cảm thấy hắn không quá để ý đến này kia. Hắn rất thích quan sát các loại ác ý cổ vũ bản tính yếu đuối của nhân loại cùng với lừa gạt người khác, chờ đợi mãi cho đến khi rốt cuộc bạn vượt qua giới hạn của hắn.
Sau đó bạn sẽ phát hiện chính mình mất hết tất cả. Cho dù bạn quỳ dưới chân hắn hôn lên mũi giày của hắn, đau khổ cầu xin hắn hãy cho mình thêm một lần cơ hội, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn bạn một cái.
Hai loại tính cách vô cùng dịu dàng và vô cùng lãnh khốc hòa vào nhau tạo thành một con người vừa mâu thuẫn vừa phức tạp; nhóm ma nữ vừa yêu vừa sợ hắn, ngay cả Sắc dục Ma nữ nổi tiếng phóng đãng ở Ma giới, ở trước mặt hắn cũng phải thành thật quy củ. Ít nhất thời điểm xuất hiện trước mặt Tô Hòa, nàng sẽ chọn ra một bộ quần áo ít hở hang nhất trong tủ đồ của mình; lúc Tô Hòa dặn nàng mặc quần áo thanh lịch chiêu đãi khách nhân, nàng đã tìm cho mình một bộ quần áo bọc mình từ đầu đến chân.
Để bày tỏ sự bất mãn của mình, nàng không ngại dùng phương thức phục tùng thể hiện một chút kháng nghị của mình, đối với loại kháng nghị này cấp trên của nàng không thèm để ý tới.
Có đôi khi hắn thực sự rất khó nắm bắt.
Tựa như nàng cho rằng, hành vi mưu toan lừa dối Ma vương Lừa gạt sẽ mất đi sự sủng ái của hắn thậm chí chọc giận hắn, nhưng phản ứng của Tô Hòa hoàn toàn trái ngược, chỉ sợ trong lòng hắn càng thêm ưu ái cho tên nhân loại cả gan làm loạn kia hơn.
Sắc dục Ma nữ ngáp một cái, nhìn nhân loại đáng thương do dự ngồi trên ghế, nàng nhìn nhìn sắc mặt Tô Hòa, lễ phép hỏi: “Cần ta dẫn ra ngoài không, bé ngoan?”
“Cám ơn.” Còn đang phát sầu nên rời đi như thế nào, Tề Nhạc Nhân vội vàng nói.
Tô Hòa ngồi áp tay lên mặt, hắn đột nhiên hỏi: “Cái dây chuyền trên cổ, là ai tặng cho cậu?”
Tề Nhạc Nhân lại đổ mồ hôi lạnh. Ở vài phút trong cái lĩnh vực này, cảm xúc của cậu thay đổi liên xoành xoạch từ hoảng sợ sang nhát gan, thần kinh quá mức căng thẳng, quả thực như chim sợ cành cong. Mới vừa thành công may mắn giấu trời qua biển, chuẩn bị duy trì cái trạng thái này nhanh chân chạy trốn, ai mà biết Tô Hòa lại tung chiêu mới.
Cũng may, may mà Tô Hòa không phát hiện.
Không phát hiện ra lần đầu tiên cậu ký tên, kỳ thực không sử dụng thẻ kỹ năng nào cả.
Đúng, cậu không dùng.
Có thể nói cậu đã làm một trinh thám rất xuất sắc —— cậu đã thành công lừa được Tô Hòa một lần, dùng một loại đạo cụ giống laptop y hệt không rõ lai lịch. Vì vậy lúc nãy, dưới tiền đề cơ hồ giống nhau như đúc, liệu Tô Hòa có bị mắc lừa không? Hắn sẽ tin rằng cậu thành thật ký vào tờ khế ước và sẵn sàng thực hiện sao? Trong mắt Tô Hòa cậu không phải là người ngoan ngoãn nghe lời.
Cách tốt nhất để xua tan nghi ngờ của Tô Hòa là khiến hắn cảm thấy hắn đã nhìn thấu cậu, tự mình vạch trần cậu, nhìn cậu đau khổ, tuyệt vọng rồi thất bại, sau đó nhìn cậu khuất phục.
Cho nên cậu nảy ra một kế hoạch có thể nói là lớn mật, cậu quyết định đánh cược một phen, sau đó cậu thành công.
Cậu mừng như điên cho nên không thể không cúi đầu che giấu bí mật cùng sự vui sướng trong lòng, tùy ý để phần cảm xúc mãnh liệt kia nổ tung thành từng đóa pháo hoa.
Nhưng cậu không thể không suy xét đến, quyết định này trong tương lai sẽ mang đến cho cậu nguy hiểm cực lớn —— Chờ đến thời điểm cậu tấn chức đến nửa lĩnh vực cấp, cậu nên giải thích với Tô Hòa bị lỡ hẹn như thế nào?
Nỗi băn khoăn thoáng hòa tan tâm tình kích động, ngay cả một tia nhảy nhót cuối cùng cũng bị câu hỏi đột ngột của Tô Hòa đánh nát, khiến Tề Nhạc Nhân kinh hồn táng đảm.
“Hơi thở này. . . Là Tiên Tri?” Tô Hòa nhướng mày hỏi.
Tề Nhạc Nhân không trả lời đúng hay không, mà hỏi ngược lại: “Anh quen biết Tiên Tri?”
Dường như hai người bọn họ không thể nói chuyện tốt đẹp với nhau, Tô Hòa cũng tung ra câu hỏi ngược lại: “Cậu không cảm thấy, Vùng đất Bình Minh và Vùng đất Hoàng Hôn thật sự quá giống nhau sao?”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn nhìn về phương xa. Thì ra là thế, hóa ra cái lĩnh vực này không phải “Lĩnh vực mô phỏng cảnh tượng Vùng đất Bình Minh” như Tô Hòa từng nói, mà là Vùng đất Bình Minh thật sự.
Nhưng nếu Vùng đất Bình Minh là lĩnh vực, vậy Vùng đất Hoàng Hôn…
Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên hiểu ra, Tiên Tri – người đàn ông dùng phần lớn thời gian của mình ngủ say dưới lòng sông ngầm lạnh băng giá rét ở Sở Thẩm Phán, hóa ra vẫn luôn yên lặng che chở cho nhân loại Vùng đất Hoàng Hôn. Thân là người chơi nhưng cậu lại không biết dùng cách nào để tránh khỏi thời gian trừng phạt, hơn 20 năm liên tục vượt qua nhiệm vụ cưỡng chế, tồn tại cho tới ngày hôm nay.
“Một kẻ ngây thơ kế thừa ý chí lý tưởng của Maria, dùng tín ngưỡng sáng tạo ra một cái hộp thời gian, thành lập nơi trú ẩn vĩnh viễn ngừng lại dưới ánh hoàng hôn, căn nguyên sức mạnh của hắn đúng là “thời gian”. Vốn dĩ hắn là người có khả năng lẩn tránh nhiệm vụ bị trừng phạt nhất, nếu hắn không làm mất cái tráp đó.” Biểu tình của Tô Hòa tràn ngập sự dịu dàng trách trời thương dân.
Căn nguyên sức mạnh của Tiên Tri? Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không, cậu biết một bộ phận ác ma cao đẳng có sức mạnh căn nguyên, chẳng hạn như đố kỵ, sắc dục, tuyệt vọng… Bọn họ tiếp cận sức mạnh căn nguyên đồng thời cũng trở nên ngày càng mạnh, tới trình độ như ba vị Ma Vương, sức mạnh bản thân đã gần như dung hợp với sức mạnh căn nguyên.
Nhưng nhân loại thuộc cấp bậc lĩnh vực như Tiên Tri cũng sẽ có sức mạnh căn nguyên của chính mình sao?
Sức mạnh của hắn, thế nhưng lại là thời gian?
Nội tâm Tề Nhạc Nhân tràn đầy tò mò cùng nghi vấn, Tô Hòa vô tình giải thích nghi hoặc cho cậu: “Đi đi, không cần dùng mạng sống để khiêu chiến cực hạn của mình, vĩnh viễn cậu sẽ không bao giờ biết được chính mình sẽ sáng tạo ra kỳ tích gì đâu. Tuy rằng trong quá trình này, 99,9 % người đều kết thúc bằng cái chết, nhưng từ tận đáy lòng tôi hy vọng cậu là ngoại lệ, bởi vì tôi kỳ vọng vào cậu.”
“Nhạc Nhân, hôm nay mạo hiểm chỉ là bước đầu tiên mà thôi, tôi chờ ngày cậu hoàn toàn lột xác.” Tô Hòa nói.
Vùng đất Bình Minh tươi đẹp bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay cả giọng nói của Tô Hòa cũng dần dần xa xăm, phảng phất như cách nhau trong cơn mơ.
Khi Tề Nhạc Nhân định thần lại, cậu vẫn đứng ở tầng sâu nhất thông đạo ở viện nghiên cứu ngầm, thời gian mới trôi qua vài giây.
Hiện tại là ngày thứ tư trò chơi... Không, 0 giờ đã qua, hiện tại là ngày thứ năm, không biết phi thuyền quân đội có thể tới hay không, cậu có lý do để hoài nghi, chỉ sợ nó không tới kịp, dù sao cứu viện luôn xuất hiện cuối cùng sau khi mọi vấn đề đã được giải quyết.
Tô Hòa nói hắn đã thả con xúc sao dưới sông băng ngầm ra, chắc chắn nó sẽ khó chơi hơn mấy con trước đó. Cậu cần đổi trang bị mới, chẳng hạn như ống phóng tên lửa mà Mark đã từng sử dụng đối phó với cậu.
Có cái đó trong kho vũ khí viện nghiên cứu, nhưng Tề Nhạc Nhân sẽ không dùng, thế là dứt khoát không lấy, cậu quyết định lộn ngược lại tìm. Trừ cái này ra còn phải tìm được các NPC còn sống, đưa họ tới phòng thí nghiệm dùng dụng cụ tiến hành kiểm tra có bị ký sinh hay không, hy vọng trên đường gặp được bác sĩ Lã và Đỗ Việt.
Tề Nhạc Nhân trở lại cầu thang, bắt đầu đi lên, lần nữa đi vào phòng điều khiển khởi động nguồn điện, khôi phục toàn bộ nguồn điện cho viện nghiên cứu ngầm.
Có ánh sáng, cảm giác này tốt hơn nhiều. Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng hồi phục tinh thần sau sự việc run sợ gặp mặt Tô Hòa vừa rồi, không nghĩ ngợi sự tình về Tô Hòa nữa, mà hết sức tập trung chuẩn bị đối mặt với cuộc khiêu chiến kế tiếp.
Dựa theo kịch bản trò chơi, trước khi đại chiến tất có tiếp viện, đáng tiếc thế giới phó bản không nhất định tuân theo kịch bản trò chơi, cho nên vẫn phải dựa vào chính mình, cậu cũng không muốn tùy tiện giằng co với Boss lớn khủng bố.
Đột nhiên trong góc phòng điều khiển truyền đến tiếng động, Tề Nhạc Nhân bỗng nhìn về phía đó, tay nắm chặt súng, cao giọng nói: “Ai?”
“….Là tôi.” Hạ Bách đứng lên, tình trạng của hắn thoạt nhìn còn tệ hơn trước, gầy ốm tiều tuỵ, hình dung gần như là tiều tụy: “Mark vào đây, tôi gặp được hắn!”
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, sau đó mới hiểu hắn đang nói tới vụ trước đó Tề Nhạc Nhân muốn thông qua hành lang laze rời khỏi viện nghiên cứu, vốn dĩ ước định cúp nguồn điện nhưng Hạ Bách lại không kịp thời cắt đứt nguồn điện —— Bởi vì thời điểm đó, Mark đã dọn sạch đá tảng chất dưới tầng hầm ngầm nhà Anne, tiến vào viện nghiên cứu tập kích Hạ Bách.
“Tôi đã giải quyết hắn rồi, còn có Anne, Tiết Giai Tuệ và Francis, bốn người bọn họ đều bị ký sinh.” Tề Nhạc Nhân trấn định nói.
Hạ Bách kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu làm được.”
Nếu không phải đối đầu với cường địch, e là Tề Nhạc Nhân sẽ còn tiếp tục dùng loại lý do ‘sứ giả của thần’ thoái thác lừa gạt hắn lần nữa, đáng tiếc hiện tại kỹ năng Tiên Tri Chi Tâm đang trong thời gian CD, cậu không cần tiếp tục diễn kịch nữa, thế nên dứt khoát nói: “Nói ra thì dài, rảnh thì nói sau, bây giờ chỉ sợ chúng ta nguy hiểm...”
“Tôi biết.” Hạ Bách mệt mỏi dựa lưng vào tường, cười khổ nói: “Nó đã ra rồi.”
“Cái gì?” Tề Nhạc Nhân căng thẳng.
“Con quái vật kia…” Hạ Bách tuyệt vọng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, phảng phất con đường phía trước là vực sâu, đằng sau là truy binh đuổi theo kẻ hấp hối, thấp giọng lẩm bẩm: “Chúng ta trốn không thoát.”
“Anh… Có phải anh biết gì đó hay không?” Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà cậu vẫn luôn nấn ná trong lòng.
Cho đến bây giờ biểu hiện của Hạ Bách đều có chút kỳ quái, mới đầu Tề Nhạc Nhân cũng không nghĩ nhiều, nhưng theo cốt truyện phát triển, cậu không thể không nhìn thẳng vào vấn đề —— Hạ Bách là người bị nhiễm xúc sao.
“Tại sao nơi này lại có xúc sao? Tại sao thời điểm tôi bị Mark bắt cóc đúng lúc phát hiện ra tầng hầm ngầm? Tại sao tôi có thể chuẩn xác cho nổ tung thông đạo tiến vào viện nghiên cứu ngầm mà vẫn bình yên vô sự? Tại sao viện nghiên cứu bị phong bế nhiều năm vẫn có thể sử dụng nguồn điện? Tại sao tôi biết nơi nào có vũ khí và cách sử dụng thiết bị như thế nào? Những điều này, cậu có nghĩ tới không?” Hạ Bách giống như nói sảng hỏi.
***
Tựa như nhìn một con linh dương đáng thương sập bẫy của thợ săn, rên rỉ cũng không khơi dậy lòng thương hại của tên thợ săn lão luyện, ngược lại, thợ săn chỉ càng phấn khích bởi sự giãy giụa hấp hối của con mồi mỹ vị.
Nhìn Tề Nhạc Nhân như bị sét đánh, Tô Hòa nhàn nhạt nói: “Tôi biết rất nhiều cách để lẩn tránh khế ước, nhưng điều đó cũng không dễ dàng, hơn phân nửa là thẻ kỹ năng hoặc đạo cụ sử dụng một lần, hoặc có thời gian CD cực kỳ lâu. Cho dù cậu không có đi nữa... vẫn nên lo trước khỏi họa.”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn Tô Hòa. Giống như bị rút cạn sức lực, cậu thật lâu thật lâu không nói một câu, cúi đầu xuống không chút sức sống; chỉ có lông mi run rẩy chuyển động, lã chã chực khóc như thể thất bại như vậy cậu đã sớm không chịu nổi.
Sự im lặng kéo dài không khiến người ta cảm thấy buồn cười, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy thật đáng buồn.
Giống như nhìn một tay cờ bạc cùng đường bí lối, chiếm toàn bộ lợi thế trên chiếu bạc sau đó thua không còn một mảnh.
Mọi việc kế tiếp lặp lại một cách máy móc, Tề Nhạc Nhân mặt vô biểu tình ký tên mình xuống tấm da dê, bởi vì run rẩy mà chữ viết trở nên vặn vẹo. Trong nháy mắt buông bút, dường như cậu bị người chặt đứt sống lưng, ngồi xụi lơ trên ghế, im lặng nhìn ánh sáng mặt trời.
Mặt trời vĩnh viễn sẽ không bao giờ mọc.
“Tôi có thể đi được chưa?” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt mệt mỏi.
“Bất cứ lúc nào, bất quá tôi kiến nghị cậu ngồi đây thêm một chút, thậm chí có thể ngủ một giấc, vì cậu mà tôi đã điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian ở khu vực này rồi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu.” Tô Hòa thân thiện kiến nghị giống như một người bạn săn sóc, suy nghĩ mọi việc chu đáo thay cậu.
Nhưng một giây Tề Nhạc Nhân cũng không muốn ngây người ngồi ở đây, cậu tình nguyện đi đối mặt với con quái vật ở viện nghiên cứu kia còn hơn đối mặt với Tô Hòa. Cho nên cậu đứng lên, tạo ra âm thanh chói tai do ghế dựa ma sát với mặt đất.
“Tôi đi đây.” Tề Nhạc Nhân cố chấp nói, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận sau khi nhận ra mình bị lừa.
“Nếu cậu đã kiên trì thì cứ tự nhiên.” Tô Hòa cũng không miễn cưỡng, dù sao mục đích của hắn đã đạt được.
Sắc dục Ma nữ tò mò nhìn Tề Nhạc Nhân, bởi vì thái độ của cậu quả thực rất thất lễ. Sinh ra là một ác ma nàng đã quen với bầu không khí phân cấp bậc rõ ràng ở Ma giới, nàng không hiểu rõ mối quan hệ giữa con người với nhau; có đôi khi một con kiến lại dám nói ‘không’ với một con voi, trong mắt nàng thật sự rất thú vị.
Bình tĩnh mà nói, Tô Hòa không phải là một vị lãnh đạo khắc nghiệt. Ngược lại nếu đối tượng khống chế là Ma Vương Quyền lực thì hắn hoàn toàn là một vị cấp trên hiền hòa; nếu so sánh hắn với Ma Vương Giết chóc, vậy hắn càng là một vị cấp trên hoàn mỹ —— chí ít hắn sẽ không điên lên ai cũng dám giết, thế cho nên hiện tại hắn mới ở trong dung nham nửa sống nửa chết.
Ma Vương Lừa gạt tương đối khoan dung với cấp dưới, thậm chí có đôi khi gần như là cố ý dung túng. Hắn ít khi chỉ ra lỗi sai của bạn, nhưng mỗi khi bạn phạm phải một sai lầm nào đó, hắn ghim trong lòng nhưng sẽ không biểu lộ ra ngoài; loại thái độ này làm người ta cảm thấy hắn không quá để ý đến này kia. Hắn rất thích quan sát các loại ác ý cổ vũ bản tính yếu đuối của nhân loại cùng với lừa gạt người khác, chờ đợi mãi cho đến khi rốt cuộc bạn vượt qua giới hạn của hắn.
Sau đó bạn sẽ phát hiện chính mình mất hết tất cả. Cho dù bạn quỳ dưới chân hắn hôn lên mũi giày của hắn, đau khổ cầu xin hắn hãy cho mình thêm một lần cơ hội, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn bạn một cái.
Hai loại tính cách vô cùng dịu dàng và vô cùng lãnh khốc hòa vào nhau tạo thành một con người vừa mâu thuẫn vừa phức tạp; nhóm ma nữ vừa yêu vừa sợ hắn, ngay cả Sắc dục Ma nữ nổi tiếng phóng đãng ở Ma giới, ở trước mặt hắn cũng phải thành thật quy củ. Ít nhất thời điểm xuất hiện trước mặt Tô Hòa, nàng sẽ chọn ra một bộ quần áo ít hở hang nhất trong tủ đồ của mình; lúc Tô Hòa dặn nàng mặc quần áo thanh lịch chiêu đãi khách nhân, nàng đã tìm cho mình một bộ quần áo bọc mình từ đầu đến chân.
Để bày tỏ sự bất mãn của mình, nàng không ngại dùng phương thức phục tùng thể hiện một chút kháng nghị của mình, đối với loại kháng nghị này cấp trên của nàng không thèm để ý tới.
Có đôi khi hắn thực sự rất khó nắm bắt.
Tựa như nàng cho rằng, hành vi mưu toan lừa dối Ma vương Lừa gạt sẽ mất đi sự sủng ái của hắn thậm chí chọc giận hắn, nhưng phản ứng của Tô Hòa hoàn toàn trái ngược, chỉ sợ trong lòng hắn càng thêm ưu ái cho tên nhân loại cả gan làm loạn kia hơn.
Sắc dục Ma nữ ngáp một cái, nhìn nhân loại đáng thương do dự ngồi trên ghế, nàng nhìn nhìn sắc mặt Tô Hòa, lễ phép hỏi: “Cần ta dẫn ra ngoài không, bé ngoan?”
“Cám ơn.” Còn đang phát sầu nên rời đi như thế nào, Tề Nhạc Nhân vội vàng nói.
Tô Hòa ngồi áp tay lên mặt, hắn đột nhiên hỏi: “Cái dây chuyền trên cổ, là ai tặng cho cậu?”
Tề Nhạc Nhân lại đổ mồ hôi lạnh. Ở vài phút trong cái lĩnh vực này, cảm xúc của cậu thay đổi liên xoành xoạch từ hoảng sợ sang nhát gan, thần kinh quá mức căng thẳng, quả thực như chim sợ cành cong. Mới vừa thành công may mắn giấu trời qua biển, chuẩn bị duy trì cái trạng thái này nhanh chân chạy trốn, ai mà biết Tô Hòa lại tung chiêu mới.
Cũng may, may mà Tô Hòa không phát hiện.
Không phát hiện ra lần đầu tiên cậu ký tên, kỳ thực không sử dụng thẻ kỹ năng nào cả.
Đúng, cậu không dùng.
Có thể nói cậu đã làm một trinh thám rất xuất sắc —— cậu đã thành công lừa được Tô Hòa một lần, dùng một loại đạo cụ giống laptop y hệt không rõ lai lịch. Vì vậy lúc nãy, dưới tiền đề cơ hồ giống nhau như đúc, liệu Tô Hòa có bị mắc lừa không? Hắn sẽ tin rằng cậu thành thật ký vào tờ khế ước và sẵn sàng thực hiện sao? Trong mắt Tô Hòa cậu không phải là người ngoan ngoãn nghe lời.
Cách tốt nhất để xua tan nghi ngờ của Tô Hòa là khiến hắn cảm thấy hắn đã nhìn thấu cậu, tự mình vạch trần cậu, nhìn cậu đau khổ, tuyệt vọng rồi thất bại, sau đó nhìn cậu khuất phục.
Cho nên cậu nảy ra một kế hoạch có thể nói là lớn mật, cậu quyết định đánh cược một phen, sau đó cậu thành công.
Cậu mừng như điên cho nên không thể không cúi đầu che giấu bí mật cùng sự vui sướng trong lòng, tùy ý để phần cảm xúc mãnh liệt kia nổ tung thành từng đóa pháo hoa.
Nhưng cậu không thể không suy xét đến, quyết định này trong tương lai sẽ mang đến cho cậu nguy hiểm cực lớn —— Chờ đến thời điểm cậu tấn chức đến nửa lĩnh vực cấp, cậu nên giải thích với Tô Hòa bị lỡ hẹn như thế nào?
Nỗi băn khoăn thoáng hòa tan tâm tình kích động, ngay cả một tia nhảy nhót cuối cùng cũng bị câu hỏi đột ngột của Tô Hòa đánh nát, khiến Tề Nhạc Nhân kinh hồn táng đảm.
“Hơi thở này. . . Là Tiên Tri?” Tô Hòa nhướng mày hỏi.
Tề Nhạc Nhân không trả lời đúng hay không, mà hỏi ngược lại: “Anh quen biết Tiên Tri?”
Dường như hai người bọn họ không thể nói chuyện tốt đẹp với nhau, Tô Hòa cũng tung ra câu hỏi ngược lại: “Cậu không cảm thấy, Vùng đất Bình Minh và Vùng đất Hoàng Hôn thật sự quá giống nhau sao?”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn nhìn về phương xa. Thì ra là thế, hóa ra cái lĩnh vực này không phải “Lĩnh vực mô phỏng cảnh tượng Vùng đất Bình Minh” như Tô Hòa từng nói, mà là Vùng đất Bình Minh thật sự.
Nhưng nếu Vùng đất Bình Minh là lĩnh vực, vậy Vùng đất Hoàng Hôn…
Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên hiểu ra, Tiên Tri – người đàn ông dùng phần lớn thời gian của mình ngủ say dưới lòng sông ngầm lạnh băng giá rét ở Sở Thẩm Phán, hóa ra vẫn luôn yên lặng che chở cho nhân loại Vùng đất Hoàng Hôn. Thân là người chơi nhưng cậu lại không biết dùng cách nào để tránh khỏi thời gian trừng phạt, hơn 20 năm liên tục vượt qua nhiệm vụ cưỡng chế, tồn tại cho tới ngày hôm nay.
“Một kẻ ngây thơ kế thừa ý chí lý tưởng của Maria, dùng tín ngưỡng sáng tạo ra một cái hộp thời gian, thành lập nơi trú ẩn vĩnh viễn ngừng lại dưới ánh hoàng hôn, căn nguyên sức mạnh của hắn đúng là “thời gian”. Vốn dĩ hắn là người có khả năng lẩn tránh nhiệm vụ bị trừng phạt nhất, nếu hắn không làm mất cái tráp đó.” Biểu tình của Tô Hòa tràn ngập sự dịu dàng trách trời thương dân.
Căn nguyên sức mạnh của Tiên Tri? Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không, cậu biết một bộ phận ác ma cao đẳng có sức mạnh căn nguyên, chẳng hạn như đố kỵ, sắc dục, tuyệt vọng… Bọn họ tiếp cận sức mạnh căn nguyên đồng thời cũng trở nên ngày càng mạnh, tới trình độ như ba vị Ma Vương, sức mạnh bản thân đã gần như dung hợp với sức mạnh căn nguyên.
Nhưng nhân loại thuộc cấp bậc lĩnh vực như Tiên Tri cũng sẽ có sức mạnh căn nguyên của chính mình sao?
Sức mạnh của hắn, thế nhưng lại là thời gian?
Nội tâm Tề Nhạc Nhân tràn đầy tò mò cùng nghi vấn, Tô Hòa vô tình giải thích nghi hoặc cho cậu: “Đi đi, không cần dùng mạng sống để khiêu chiến cực hạn của mình, vĩnh viễn cậu sẽ không bao giờ biết được chính mình sẽ sáng tạo ra kỳ tích gì đâu. Tuy rằng trong quá trình này, 99,9 % người đều kết thúc bằng cái chết, nhưng từ tận đáy lòng tôi hy vọng cậu là ngoại lệ, bởi vì tôi kỳ vọng vào cậu.”
“Nhạc Nhân, hôm nay mạo hiểm chỉ là bước đầu tiên mà thôi, tôi chờ ngày cậu hoàn toàn lột xác.” Tô Hòa nói.
Vùng đất Bình Minh tươi đẹp bắt đầu trở nên mơ hồ, ngay cả giọng nói của Tô Hòa cũng dần dần xa xăm, phảng phất như cách nhau trong cơn mơ.
Khi Tề Nhạc Nhân định thần lại, cậu vẫn đứng ở tầng sâu nhất thông đạo ở viện nghiên cứu ngầm, thời gian mới trôi qua vài giây.
Hiện tại là ngày thứ tư trò chơi... Không, 0 giờ đã qua, hiện tại là ngày thứ năm, không biết phi thuyền quân đội có thể tới hay không, cậu có lý do để hoài nghi, chỉ sợ nó không tới kịp, dù sao cứu viện luôn xuất hiện cuối cùng sau khi mọi vấn đề đã được giải quyết.
Tô Hòa nói hắn đã thả con xúc sao dưới sông băng ngầm ra, chắc chắn nó sẽ khó chơi hơn mấy con trước đó. Cậu cần đổi trang bị mới, chẳng hạn như ống phóng tên lửa mà Mark đã từng sử dụng đối phó với cậu.
Có cái đó trong kho vũ khí viện nghiên cứu, nhưng Tề Nhạc Nhân sẽ không dùng, thế là dứt khoát không lấy, cậu quyết định lộn ngược lại tìm. Trừ cái này ra còn phải tìm được các NPC còn sống, đưa họ tới phòng thí nghiệm dùng dụng cụ tiến hành kiểm tra có bị ký sinh hay không, hy vọng trên đường gặp được bác sĩ Lã và Đỗ Việt.
Tề Nhạc Nhân trở lại cầu thang, bắt đầu đi lên, lần nữa đi vào phòng điều khiển khởi động nguồn điện, khôi phục toàn bộ nguồn điện cho viện nghiên cứu ngầm.
Có ánh sáng, cảm giác này tốt hơn nhiều. Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng hồi phục tinh thần sau sự việc run sợ gặp mặt Tô Hòa vừa rồi, không nghĩ ngợi sự tình về Tô Hòa nữa, mà hết sức tập trung chuẩn bị đối mặt với cuộc khiêu chiến kế tiếp.
Dựa theo kịch bản trò chơi, trước khi đại chiến tất có tiếp viện, đáng tiếc thế giới phó bản không nhất định tuân theo kịch bản trò chơi, cho nên vẫn phải dựa vào chính mình, cậu cũng không muốn tùy tiện giằng co với Boss lớn khủng bố.
Đột nhiên trong góc phòng điều khiển truyền đến tiếng động, Tề Nhạc Nhân bỗng nhìn về phía đó, tay nắm chặt súng, cao giọng nói: “Ai?”
“….Là tôi.” Hạ Bách đứng lên, tình trạng của hắn thoạt nhìn còn tệ hơn trước, gầy ốm tiều tuỵ, hình dung gần như là tiều tụy: “Mark vào đây, tôi gặp được hắn!”
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, sau đó mới hiểu hắn đang nói tới vụ trước đó Tề Nhạc Nhân muốn thông qua hành lang laze rời khỏi viện nghiên cứu, vốn dĩ ước định cúp nguồn điện nhưng Hạ Bách lại không kịp thời cắt đứt nguồn điện —— Bởi vì thời điểm đó, Mark đã dọn sạch đá tảng chất dưới tầng hầm ngầm nhà Anne, tiến vào viện nghiên cứu tập kích Hạ Bách.
“Tôi đã giải quyết hắn rồi, còn có Anne, Tiết Giai Tuệ và Francis, bốn người bọn họ đều bị ký sinh.” Tề Nhạc Nhân trấn định nói.
Hạ Bách kinh ngạc nhìn cậu: “Sao cậu làm được.”
Nếu không phải đối đầu với cường địch, e là Tề Nhạc Nhân sẽ còn tiếp tục dùng loại lý do ‘sứ giả của thần’ thoái thác lừa gạt hắn lần nữa, đáng tiếc hiện tại kỹ năng Tiên Tri Chi Tâm đang trong thời gian CD, cậu không cần tiếp tục diễn kịch nữa, thế nên dứt khoát nói: “Nói ra thì dài, rảnh thì nói sau, bây giờ chỉ sợ chúng ta nguy hiểm...”
“Tôi biết.” Hạ Bách mệt mỏi dựa lưng vào tường, cười khổ nói: “Nó đã ra rồi.”
“Cái gì?” Tề Nhạc Nhân căng thẳng.
“Con quái vật kia…” Hạ Bách tuyệt vọng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, phảng phất con đường phía trước là vực sâu, đằng sau là truy binh đuổi theo kẻ hấp hối, thấp giọng lẩm bẩm: “Chúng ta trốn không thoát.”
“Anh… Có phải anh biết gì đó hay không?” Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà cậu vẫn luôn nấn ná trong lòng.
Cho đến bây giờ biểu hiện của Hạ Bách đều có chút kỳ quái, mới đầu Tề Nhạc Nhân cũng không nghĩ nhiều, nhưng theo cốt truyện phát triển, cậu không thể không nhìn thẳng vào vấn đề —— Hạ Bách là người bị nhiễm xúc sao.
“Tại sao nơi này lại có xúc sao? Tại sao thời điểm tôi bị Mark bắt cóc đúng lúc phát hiện ra tầng hầm ngầm? Tại sao tôi có thể chuẩn xác cho nổ tung thông đạo tiến vào viện nghiên cứu ngầm mà vẫn bình yên vô sự? Tại sao viện nghiên cứu bị phong bế nhiều năm vẫn có thể sử dụng nguồn điện? Tại sao tôi biết nơi nào có vũ khí và cách sử dụng thiết bị như thế nào? Những điều này, cậu có nghĩ tới không?” Hạ Bách giống như nói sảng hỏi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.