Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 157: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [28]
Bạc Mộ Băng Luân
16/07/2023
chương 157:
Tay phải ấn nút đóng cửa khẩn cấp, mượn lực đẩy thân thể theo đà nháy mắt lao ra ngoài. Dường như Tề Nhạc Nhân đã sớm nghĩ đến kế hoạch này trong đầu từ lâu, không hề quay đầu lại lấy ra một quả lựu đạn ném về phía sau; như mũi tên rời cung lao ra ngoài, thời điểm rẽ hướng lặp lại trò cũ, ném tiếp một quả lựu đạn!
Hai tiếng nổ mạnh liên tiếp chắn ngang lối đi nhỏ hẹp giống như con thuyền nhỏ mượn sức gió trôi lênh đênh trên mặt nước. Tề Nhạc Nhân ngã khụy xuống mặt đất cảm nhận được luồng nhiệt lưu cuồng bạo vọt tới từ chỗ rẽ, thổi tóc tai cậu bay tán loạn.
Cậu quỳ trên mặt đất ho khan hai tiếng, lần nữa đứng dậy chạy thục mạng như điên.
Leviathan không đuổi theo, Tề Nhạc Nhân chạy đến tầng lầu nơi cất kho vũ khí rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Viện nghiên cứu có diện tích cực lớn, muốn đụng phải con quái vật kia nhất định phải có “vận khí vô cùng tốt” bất quá không biết khứu giác Leviathan có nhạy hay không... Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn thoáng qua, thế giới chìm đắm trong ánh sáng tĩnh mịch, ẩn dưới ánh sáng là nỗi kinh hoàng.
Hạ Bách bị Leviathan ký sinh rõ ràng là do Tô Hòa giở trò quỷ, chính miệng hắn nói thả sinh vật nguy hiểm dưới sông băng ngầm ra. So với xúc sao bình thường, nữ vương xúc sao dị biến khó đối phó hơn nhiều, huống chi nó còn có trí tuệ của con người... Aiz, vừa rồi chuyên tâm nghe Hạ Bách nói mấy lời lảm nhảm sao lại quên mất đập nát đầu hắn luôn chớ?
Tề Nhạc Nhân tiếp tục đi về phía trước, thời điểm bước vào hành lang kho vũ khí cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy bác sĩ Lã.
“A! Tề Nhạc Nhân! Cậu còn sống!” Bác sĩ Lã kích động chạy tới: “Cậu ở bên kia thế nào? Có phải nhìn thấy Tô Hòa không?”
“Anh chạm mặt Đỗ Việt?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Đỗ Việt cũng từ kho vũ khí chạy ra, lôi kéo cánh tay Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối! Em còn tưởng rằng anh chết rồi chứ! Thật tốt quá! Anh không thể chết!”
Ê ê, người trẻ tuổi ăn nói kiểu gì đấy? Tề Nhạc Nhân thầm mắng Đỗ Việt kích động đến mức nói năng lộn xộn, an ủi vỗ vỗ vai hắn.
“Tên kia đúng là âm hồn bất tán.” Vẻ mặt bác sĩ Lã buồn bực thì thầm nói.
Tề Nhạc Nhân xụ mặt: “Hắn nghe thấy.”
Mặt mũi bác sĩ Lã sợ tới mức trắng bệch, trừng mắt, bộ dáng như bị dọa sợ.
“Hù anh thôi, hẳn là hắn đi rồi.” Tề Nhạc Nhân cân nhắc Tô Hòa cũng không rảnh rỗi như vậy. Làm Ma Vương rồi mà còn muốn xen vào việc bên dưới, còn có một đám mỹ nữ dưới trướng; dù thế nào cũng không tiện, hẳn là không rảnh đến mức tới nơi này rình coi một đám tiểu lâu la thực hiện nhiệm vụ đâu.
Lúc này bác sĩ Lã mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói: “Cậu đừng làm tôi sợ nha.”
Chỉ có Đỗ Việt chưa nhìn thấy Tô Hòa, ở một bên buồn bực nói: “Tô Hòa là ai?”
Bác sĩ Lã vội vàng xua tay: “Một đại ma vương siêu cấp đáng sợ, cậy đẹp mà hành hung, âm hiểm xảo trá, lại còn tàn nhẫn độc ác, trên trời dưới đất bại hoại nhất đệ nhất vũ trụ! Trước đó tiền bối của cậu chính là bị hắn ta lộng chết, chết thảm không nỡ nhìn, cậu nói coi hắn có biến thái không?”
Đỗ Việt nghe thấy mà sửng sốt: “Xấu xa như vậy sao..”
Chết thảm không nỡ nhìn - Tề Nhạc Nhân: “…”
“Đúng vậy, bạn trai của tiền bối cậu cực kỳ bi thương, hiện tại còn đang lưu lạc thiên nhai không thấy bóng dáng, cũng không biết lúc nào mới có thể nhận được tin tức còn sống của Tề Nhạc Nhân đây.”
Đỗ Việt lại trợn tròn mắt: “Hả, tiền bối có bạn trai sao? Không phải đại mỹ nữ à? Tiền bối nói lớn lên đặc biệt xinh đẹp!”
Bác sĩ Lã yên lặng nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, thời điểm giám thị Anne từng cùng người trẻ tuổi tâm sự về mối tình đầu, Tề Nhạc Nhân ho khan hai tiếng: “Đừng nói chuyện này nữa, tôi có sự tình quan trọng muốn nói, ở sông băng của viện nghiên cứu ngầm…”
Mạnh mẽ nói lảng sang chuyện khác thành công. Tề Nhạc Nhân khóa cửa kho vũ khí, nói giản lược sự tình xảy ra lúc trước một chút; lược qua rất nhiều chuyện, chỉ nói Tô Hòa thả Leviathan từ sông băng ngầm ra cho hai người nghe, hơn nữa cũng nói sự tình trước đó cậu cùng giao thủ với con quái vật kia.
“Nhiệt độ thấp đến âm 40 độ cũng không sao cả? Lợi hại, nhiệt độ ổn định của chúng ta chỉ đảm bảo chúng ta không bị mất nhiệt trong hoàn cảnh trên âm 30 độ. Một khi độ ấm giảm xuống dưới âm 30 độ, chúng ta cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, tới âm 40 độ càng không được, nếu nhiệt độ hạ xuống tiếp... Cơ bản chính là chữ chết.”
“Nói thật, hiện tại cậu còn có thể kiên trì không đeo găng tay đã là rất giỏi rồi...” Bác sĩ Lã nhìn bàn tay trần trụi của Tề Nhạc Nhân, lại nhìn nhìn đống găng tay mình đeo, không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tề Nhạc Nhân giật giật ngón tay, mặc dù lạnh nhưng không bị đông cứng, hiện tại năng lực chống lạnh của cậu không tệ lắm, bằng không vừa rồi khó mà chạy thoát.
“Hiện tại tôi cũng không nghĩ ra biện pháp đối phó với nó.” Tề Nhạc Nhân đi vòng quanh kho vũ khí, tìm kiếm vũ khí mình cần: “Hay là chúng ta đặt một cái bẫy, nổ chết nó ở chỗ này?”
“Có thể thử, bất quá cho nổ trong kho vũ khí thì… SL Đại Pháp cũng không thể thoát khỏi vụ nổ.” Bác sĩ Lã lo lắng sốt ruột.
Đúng là có khó khăn, trong kho vũ khí có quá nhiều thuốc nổ, nếu trong vài giây giằng co nổ tung, cho dù chỗ này có save đi nữa, Tề Nhạc Nhân sau khi sống lại cũng sẽ bị nổ tan xác.
“Vậy phải làm sao?” Đỗ Việt vẻ mặt u buồn.
Tề Nhạc Nhân cũng buồn bực, cậu đang lo lắng một vấn đề khác: “Thời gian của hai người còn thừa bao nhiêu?”
“Kết toán lần nữa là 8 giờ sáng mỗi ngày… Hiện tại tôi chỉ còn nửa tiếng.” Bác sĩ Lã càng thêm u sầu.
“Em cũng thế.” Đỗ Việt cũng phát sầu.
Nhìn thời gian của mình còn chưa đến nửa tiếng, Tề Nhạc Nhân cũng đau đầu.
Sau khi hết thời gian, camera ẩn hình đi theo bên người cậu sẽ phớt lờ mệnh lệnh của cậu, tiến hành quay chụp cận cạnh 360 độ không góc chết, không có chút riêng tư nào. Cứ như vậy cậu sẽ không thể dùng loạn thẻ kỹ năng phản khoa học, cũng không thể thương lượng sự tình với bác sĩ Lã.
Nếu cái thứ này ở thời điểm bị súng ống hỏa tiễn của Mark bắn trúng vỡ nát thì tốt rồi… Đáng tiếc lúc đó cậu dùng “Tiên Tri Chi Tâm” lông tóc vô thương không nói, chỉ sợ camera cũng vậy.
“Những người khác đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi Đỗ Việt.
“Chạy tan tác hết, sau đó em chỉ gặp được bác sĩ Lã.” Đỗ Việt rầu rĩ nói.
“Đừng động đến họ, không thể cản họ muốn tìm đường chết.” Bác sĩ Lã ngồi xổm trên mặt đất sống chết không còn gì luyến tiếc: “Trước hết phải nghĩ cách còn sống trở về đã. Hiện tại cái nhiệm vụ này chắc chắn không phải cấp C, thể nào cũng là cấp A, thoạt nhìn Leviathan này khó đối phó hơn phu nhân điên cấp B nhiều.”
Đương nhiên rồi, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm, Tô Hòa thả con Leviathan này ra là để buộc cậu thăng cấp mà. Chỉ là hiện tại cậu thậm chí còn không biết nguyên lý nửa lĩnh vực cấp là cái gì, bởi vì lão sư Trần Bách Thất căn bản không đoán trước được cậu – đứa học trò không nên thân này thế nhưng lại phá xác. Trong dự tính của nàng đó là sự tình rất lâu về sau.
Thật là kế hoạch không theo kịp biến hóa.
“Tôi nghĩ tới... con xúc sao này có trí tuệ, lực phòng ngự mạnh, tốc độ cực nhanh, lực công kích... chỉ sợ cũng rất mạnh, vũ khí tầm thường không đối phó được nó, đến lúc đó tôi sẽ thử ống phóng hỏa tiễn.”
Tề Nhạc Nhân chưa từng dùng loại vũ khí này cũng thập phần buồn bực, nơi này không có hướng dẫn sử dụng vũ khí, Trần Bách Thất cũng không dạy cậu cách dùng như thế nào.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Tề Nhạc Nhân ho khan một tiếng: “Nghĩ phương án khác, tôi không tin nó không có nhược điểm.”
Chỗ dựa lớn nhất của Tề Nhạc Nhân là Tiên Tri Chi Tâm mà Tiên Tri đã tặng cho cậu, nhưng đạo cụ này có thời gian CD dài đến 24 tiếng đồng hồ, chờ CD xong mọi thứ đã lạnh. Tề Nhạc Nhân không cảm thấy chính mình có thể bình an vượt qua 24 tiếng đồng hồ.
Vậy còn cách nào nữa..
Sông băng.
Sông băng ngầm.
Cụm từ này bất chợt nảy lên trong đầu Tề Nhạc Nhân, cậu đột nhiên nhớ tới lời Hạ Bách nói trước khi chết: “... Cho dù ở trong môi trường cực kỳ lạnh, âm 40 độ C vẫn sẽ không chết, chỉ tiến vào kỳ ngủ đông; xúc sao nó giống như con kiến vậy, nhưng sức chiến đấu viễn siêu hơn kiến thợ. Leviathan khác với xúc sao thông thường, chỉ cần cảm ứng được sinh vật tới gần, nó sẽ làm tan băng một cách nhanh chóng..”
Hạ Bách muốn biểu đạt tính nguy hiểm của Leviathan, nhưng cẩn thận ngẫm lại, làm sao biết đó không phải là điểm yếu của nó?
Âm 40 độ sẽ không chết, chỉ tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu cậu có thể dẫn nó trở về sông băng ngầm, sau đó nhanh chóng chạy thoát, Leviathan không cảm ứng được hơi thở sinh vật xung quanh sẽ tiến vào ngủ đông, cậu chờ Tiên Tri Chi Tâm làm lạnh xong rồi quay lại giết nó.
Càng nghĩ Tề Nhạc Nhân càng cảm thấy, có lẽ đó là cách duy nhất.
“Tôi có một ý tưởng.” Trong không gian yên tĩnh, Tề Nhạc Nhân mở miệng nói: “Chính diện đối kháng nguy hiểm quá lớn, ý tưởng của tôi là dẫn nó vào sông băng, để nó quay trở lại trạng thái ngủ đông.”
Sau đó Tề Nhạc Nhân giải thích lý do của mình, lại cùng bác sĩ Lã và Đỗ Việt thảo luận biện pháp cụ thể, nan đề lớn nhất là Leviathan có trí tuệ, đặt bẫy khó mà hiệu quả.
“Chúng ta chưa từng đi qua sông băng ngầm, không biết địa hình của nó thế nào? Vạn nhất là thung lũng ngầm, hoặc có cái gì dưới mặt sông rộng lớn đó, vậy cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu không chúng ta vẫn nên thử hành lang laze đi, làn da của nó không thể nào rắn chắc hơn tấm thép được, đúng không?” Bác sĩ Lã cũng nghĩ ra một chủ ý.
Đỗ Việt gật gật đầu: “Đúng đó tiền bối, anh dẫn nó đến sông băng ngầm quá nguy hiểm.”
“Hạ Bách biết hành lang laze, cũng biết tôi có thể xuyên qua hành lang laze, muốn dẫn hắn vào bẫy rất khó... Bất quá thật ra nhắc nhở tôi, chờ lát nữa tìm được những người khác, sau khi xác định không bị nhiễm xúc sao liền đưa bọn họ ra viện nghiên cứu trước; rồi lần nữa xuống tầng hầm ngầm nhà Anne. Bọn họ chạy loạn ở chỗ này rất dễ bị Leviathan xử lý.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bác sĩ Lã giật giật khóe miệng: “Tôi cảm thấy bọn họ dữ nhiều lành ít rồi á.”
Tề Nhạc Nhân khó mà bác bỏ.
“Nhưng muốn dụ nó vào sông băng ngầm, nó sẽ mắc mưu sao?” Đỗ Việt hỏi.
Tề Nhạc Nhân cố gắng nặn ra một nụ cười: “Sẽ.”
Riêng điểm này Tề Nhạc Nhân hoàn toàn có lòng tin, cậu nhất định có thể kéo thù hận của quái vật. Chỉ cần hành lang laze đằng trước không lộ cạm bẫy rõ ràng thì con quái vật nhất định sẽ giống như người bạn trai trung thành nhất; trong đám người chỉ nhìn thấy một mình cậu, vứt bỏ hết mọi cám dỗ chạy như điên về phía cậu.
Hai người bác sĩ Lã và Đỗ Việt có vận khí cấp EX, giống như hoa dại bên đường, bị con quái vật này phớt lờ.
Loại chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, Tề Nhạc Nhân tập mãi thành quen.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời gian trên người Tề Nhạc Nhân chỉ còn lại mười phút. Ba người thảo luận chút nữa nên giải thích với khán giả như thế nào, nhất trí đề cử bác sĩ Lã giả thành chủ bá, bảo hắn mau mau nghĩ lời thoại.
Bác sĩ Lã vẻ mặt như đưa đám bắt đầu tập dợt:
[Các vị khán giả, đại sự không ổn rồi, vừa rồi X biến thái, XX cũng biến thái, kéo theo XXX cũng biến thái, sau đó bọn họ đều bị Tề Nhạc Nhân giống như thần mà xử lý. Vị Tề Nhạc Nhân giống như thần này không phải bộ đội đặc chủng, cũng không phải lính đánh thuê tinh tế, mong các vị khán giả hãy tin tưởng hắn chỉ là một diễn viên... Ấy không, là một chủ dàn nhạc hợp xướng với ngũ âm không đầy đủ chứ. Vị Boss kế tiếp này còn mạnh hơn cả chủ xướng dàn nhạc, xin hãy chú ý theo dõi.]
“Nhìn cậu giống như diễn viên điều động nội bộ ấy, mau tới đây, có biết đóng phim không vậy?” Lã chủ bá tự mình phun tào.
Tề Nhạc Nhân tâm trạng nặng nề không có tâm tình nói giỡn với hắn, cho hắn một cái liếc mắt xem thường.
Cậu không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng thu phục Leviathan sau đó hỏa tốc lên đường đến luyện ngục tìm Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân trầm tư, hiện tại cậu chỉ có thể vận dụng SL Đại Pháp, những thẻ kỹ năng như Âm Thầm Quan Sát, Trời Mưa Thu Quần Áo và Tiên Tri Chi Tâm đều đang trong thời gian CD. Làm một bàn đồ ăn ngon nhưng người ta để đồ thừa lại khá nhiều, dựa trên kinh nghiệm của cậu loại quái vật này không dễ bị dụ.
Còn có vũ khí, Tề Nhạc Nhân cầm lấy một ống phóng hỏa tiễn, vác lên vai cảm thụ một chút, bác sĩ Lã nhếch môi: “Wow, cậu dùng cái này sao?”
“Không, bất quá tôi từng bị bắn trúng rồi, ngay tim.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bác sĩ Lã hiện lên vẻ mặt “Tôi biết ngay cậu đang trang bức nhưng vì tình hữu nghị nên tôi miễn cưỡng phối hợp với cậu một chút”. Chỉ có Đỗ Việt ngốc nghếch đứng ở một bên chân thành tán thưởng: “Tiền bối thật lợi hại!”
Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ năm, tốc chiến tốc thắng thôi.
Bác sĩ Lã xem xét tình trạng thân thể cậu, kiến nghị cậu nên nghỉ ngơi mấy tiếng để phục hồi sức lực; dù sao đã khóa trái cửa kho vũ khí rồi, không cần lo Leviathan phá cửa xông vào.
Nếu là trước đây có lẽ Tề Nhạc Nhân sẽ cân nhắc, nhưng hiện tại đáy lòng cậu tràn ngập nỗi nhớ mong Ninh Chu, thế nên từ chối lời đề nghị này.
Bác sĩ Lã thở dài: “Tốt thôi, tùy cậu, kỳ thật tôi còn nghĩ tới việc ở trong kho vũ khí này chờ đến khi quân đội tới cứu, dù sao nó cũng không vào được.”
Tề Nhạc Nhân thì không lạc quan như vậy, sớm muộn gì quái vật cũng sẽ nghĩ ra cách phá cửa xông vào, ngồi ở đây chỉ có nước chờ chết, hơn nữa...
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, dường như có thứ gì đó bò bò trong ống dẫn. Ba người theo tiếng động ngẩng đầu nhìn lên trần nhà được lớp bằng vật chất kim loại, lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Không khí ở viện nghiên cứu ngầm rộng lớn này sạch sẽ đáng kinh ngạc, không hề có gió bụi phủ kín, thiết bị lọc khí hẳn là có thể dùng được.
Tầm mắt Tề Nhạc Nhân hướng về phía lỗ thông gió ở một góc trên trần nhà, đó là một cửa chớp kim loại chừng 1 mét vuông, tiếng động dường như phát ra từ đó, đúng là từ nơi đó truyền đến!
****
Tay phải ấn nút đóng cửa khẩn cấp, mượn lực đẩy thân thể theo đà nháy mắt lao ra ngoài. Dường như Tề Nhạc Nhân đã sớm nghĩ đến kế hoạch này trong đầu từ lâu, không hề quay đầu lại lấy ra một quả lựu đạn ném về phía sau; như mũi tên rời cung lao ra ngoài, thời điểm rẽ hướng lặp lại trò cũ, ném tiếp một quả lựu đạn!
Hai tiếng nổ mạnh liên tiếp chắn ngang lối đi nhỏ hẹp giống như con thuyền nhỏ mượn sức gió trôi lênh đênh trên mặt nước. Tề Nhạc Nhân ngã khụy xuống mặt đất cảm nhận được luồng nhiệt lưu cuồng bạo vọt tới từ chỗ rẽ, thổi tóc tai cậu bay tán loạn.
Cậu quỳ trên mặt đất ho khan hai tiếng, lần nữa đứng dậy chạy thục mạng như điên.
Leviathan không đuổi theo, Tề Nhạc Nhân chạy đến tầng lầu nơi cất kho vũ khí rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Viện nghiên cứu có diện tích cực lớn, muốn đụng phải con quái vật kia nhất định phải có “vận khí vô cùng tốt” bất quá không biết khứu giác Leviathan có nhạy hay không... Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn thoáng qua, thế giới chìm đắm trong ánh sáng tĩnh mịch, ẩn dưới ánh sáng là nỗi kinh hoàng.
Hạ Bách bị Leviathan ký sinh rõ ràng là do Tô Hòa giở trò quỷ, chính miệng hắn nói thả sinh vật nguy hiểm dưới sông băng ngầm ra. So với xúc sao bình thường, nữ vương xúc sao dị biến khó đối phó hơn nhiều, huống chi nó còn có trí tuệ của con người... Aiz, vừa rồi chuyên tâm nghe Hạ Bách nói mấy lời lảm nhảm sao lại quên mất đập nát đầu hắn luôn chớ?
Tề Nhạc Nhân tiếp tục đi về phía trước, thời điểm bước vào hành lang kho vũ khí cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy bác sĩ Lã.
“A! Tề Nhạc Nhân! Cậu còn sống!” Bác sĩ Lã kích động chạy tới: “Cậu ở bên kia thế nào? Có phải nhìn thấy Tô Hòa không?”
“Anh chạm mặt Đỗ Việt?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Đỗ Việt cũng từ kho vũ khí chạy ra, lôi kéo cánh tay Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối! Em còn tưởng rằng anh chết rồi chứ! Thật tốt quá! Anh không thể chết!”
Ê ê, người trẻ tuổi ăn nói kiểu gì đấy? Tề Nhạc Nhân thầm mắng Đỗ Việt kích động đến mức nói năng lộn xộn, an ủi vỗ vỗ vai hắn.
“Tên kia đúng là âm hồn bất tán.” Vẻ mặt bác sĩ Lã buồn bực thì thầm nói.
Tề Nhạc Nhân xụ mặt: “Hắn nghe thấy.”
Mặt mũi bác sĩ Lã sợ tới mức trắng bệch, trừng mắt, bộ dáng như bị dọa sợ.
“Hù anh thôi, hẳn là hắn đi rồi.” Tề Nhạc Nhân cân nhắc Tô Hòa cũng không rảnh rỗi như vậy. Làm Ma Vương rồi mà còn muốn xen vào việc bên dưới, còn có một đám mỹ nữ dưới trướng; dù thế nào cũng không tiện, hẳn là không rảnh đến mức tới nơi này rình coi một đám tiểu lâu la thực hiện nhiệm vụ đâu.
Lúc này bác sĩ Lã mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói: “Cậu đừng làm tôi sợ nha.”
Chỉ có Đỗ Việt chưa nhìn thấy Tô Hòa, ở một bên buồn bực nói: “Tô Hòa là ai?”
Bác sĩ Lã vội vàng xua tay: “Một đại ma vương siêu cấp đáng sợ, cậy đẹp mà hành hung, âm hiểm xảo trá, lại còn tàn nhẫn độc ác, trên trời dưới đất bại hoại nhất đệ nhất vũ trụ! Trước đó tiền bối của cậu chính là bị hắn ta lộng chết, chết thảm không nỡ nhìn, cậu nói coi hắn có biến thái không?”
Đỗ Việt nghe thấy mà sửng sốt: “Xấu xa như vậy sao..”
Chết thảm không nỡ nhìn - Tề Nhạc Nhân: “…”
“Đúng vậy, bạn trai của tiền bối cậu cực kỳ bi thương, hiện tại còn đang lưu lạc thiên nhai không thấy bóng dáng, cũng không biết lúc nào mới có thể nhận được tin tức còn sống của Tề Nhạc Nhân đây.”
Đỗ Việt lại trợn tròn mắt: “Hả, tiền bối có bạn trai sao? Không phải đại mỹ nữ à? Tiền bối nói lớn lên đặc biệt xinh đẹp!”
Bác sĩ Lã yên lặng nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, thời điểm giám thị Anne từng cùng người trẻ tuổi tâm sự về mối tình đầu, Tề Nhạc Nhân ho khan hai tiếng: “Đừng nói chuyện này nữa, tôi có sự tình quan trọng muốn nói, ở sông băng của viện nghiên cứu ngầm…”
Mạnh mẽ nói lảng sang chuyện khác thành công. Tề Nhạc Nhân khóa cửa kho vũ khí, nói giản lược sự tình xảy ra lúc trước một chút; lược qua rất nhiều chuyện, chỉ nói Tô Hòa thả Leviathan từ sông băng ngầm ra cho hai người nghe, hơn nữa cũng nói sự tình trước đó cậu cùng giao thủ với con quái vật kia.
“Nhiệt độ thấp đến âm 40 độ cũng không sao cả? Lợi hại, nhiệt độ ổn định của chúng ta chỉ đảm bảo chúng ta không bị mất nhiệt trong hoàn cảnh trên âm 30 độ. Một khi độ ấm giảm xuống dưới âm 30 độ, chúng ta cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, tới âm 40 độ càng không được, nếu nhiệt độ hạ xuống tiếp... Cơ bản chính là chữ chết.”
“Nói thật, hiện tại cậu còn có thể kiên trì không đeo găng tay đã là rất giỏi rồi...” Bác sĩ Lã nhìn bàn tay trần trụi của Tề Nhạc Nhân, lại nhìn nhìn đống găng tay mình đeo, không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tề Nhạc Nhân giật giật ngón tay, mặc dù lạnh nhưng không bị đông cứng, hiện tại năng lực chống lạnh của cậu không tệ lắm, bằng không vừa rồi khó mà chạy thoát.
“Hiện tại tôi cũng không nghĩ ra biện pháp đối phó với nó.” Tề Nhạc Nhân đi vòng quanh kho vũ khí, tìm kiếm vũ khí mình cần: “Hay là chúng ta đặt một cái bẫy, nổ chết nó ở chỗ này?”
“Có thể thử, bất quá cho nổ trong kho vũ khí thì… SL Đại Pháp cũng không thể thoát khỏi vụ nổ.” Bác sĩ Lã lo lắng sốt ruột.
Đúng là có khó khăn, trong kho vũ khí có quá nhiều thuốc nổ, nếu trong vài giây giằng co nổ tung, cho dù chỗ này có save đi nữa, Tề Nhạc Nhân sau khi sống lại cũng sẽ bị nổ tan xác.
“Vậy phải làm sao?” Đỗ Việt vẻ mặt u buồn.
Tề Nhạc Nhân cũng buồn bực, cậu đang lo lắng một vấn đề khác: “Thời gian của hai người còn thừa bao nhiêu?”
“Kết toán lần nữa là 8 giờ sáng mỗi ngày… Hiện tại tôi chỉ còn nửa tiếng.” Bác sĩ Lã càng thêm u sầu.
“Em cũng thế.” Đỗ Việt cũng phát sầu.
Nhìn thời gian của mình còn chưa đến nửa tiếng, Tề Nhạc Nhân cũng đau đầu.
Sau khi hết thời gian, camera ẩn hình đi theo bên người cậu sẽ phớt lờ mệnh lệnh của cậu, tiến hành quay chụp cận cạnh 360 độ không góc chết, không có chút riêng tư nào. Cứ như vậy cậu sẽ không thể dùng loạn thẻ kỹ năng phản khoa học, cũng không thể thương lượng sự tình với bác sĩ Lã.
Nếu cái thứ này ở thời điểm bị súng ống hỏa tiễn của Mark bắn trúng vỡ nát thì tốt rồi… Đáng tiếc lúc đó cậu dùng “Tiên Tri Chi Tâm” lông tóc vô thương không nói, chỉ sợ camera cũng vậy.
“Những người khác đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi Đỗ Việt.
“Chạy tan tác hết, sau đó em chỉ gặp được bác sĩ Lã.” Đỗ Việt rầu rĩ nói.
“Đừng động đến họ, không thể cản họ muốn tìm đường chết.” Bác sĩ Lã ngồi xổm trên mặt đất sống chết không còn gì luyến tiếc: “Trước hết phải nghĩ cách còn sống trở về đã. Hiện tại cái nhiệm vụ này chắc chắn không phải cấp C, thể nào cũng là cấp A, thoạt nhìn Leviathan này khó đối phó hơn phu nhân điên cấp B nhiều.”
Đương nhiên rồi, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm, Tô Hòa thả con Leviathan này ra là để buộc cậu thăng cấp mà. Chỉ là hiện tại cậu thậm chí còn không biết nguyên lý nửa lĩnh vực cấp là cái gì, bởi vì lão sư Trần Bách Thất căn bản không đoán trước được cậu – đứa học trò không nên thân này thế nhưng lại phá xác. Trong dự tính của nàng đó là sự tình rất lâu về sau.
Thật là kế hoạch không theo kịp biến hóa.
“Tôi nghĩ tới... con xúc sao này có trí tuệ, lực phòng ngự mạnh, tốc độ cực nhanh, lực công kích... chỉ sợ cũng rất mạnh, vũ khí tầm thường không đối phó được nó, đến lúc đó tôi sẽ thử ống phóng hỏa tiễn.”
Tề Nhạc Nhân chưa từng dùng loại vũ khí này cũng thập phần buồn bực, nơi này không có hướng dẫn sử dụng vũ khí, Trần Bách Thất cũng không dạy cậu cách dùng như thế nào.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Tề Nhạc Nhân ho khan một tiếng: “Nghĩ phương án khác, tôi không tin nó không có nhược điểm.”
Chỗ dựa lớn nhất của Tề Nhạc Nhân là Tiên Tri Chi Tâm mà Tiên Tri đã tặng cho cậu, nhưng đạo cụ này có thời gian CD dài đến 24 tiếng đồng hồ, chờ CD xong mọi thứ đã lạnh. Tề Nhạc Nhân không cảm thấy chính mình có thể bình an vượt qua 24 tiếng đồng hồ.
Vậy còn cách nào nữa..
Sông băng.
Sông băng ngầm.
Cụm từ này bất chợt nảy lên trong đầu Tề Nhạc Nhân, cậu đột nhiên nhớ tới lời Hạ Bách nói trước khi chết: “... Cho dù ở trong môi trường cực kỳ lạnh, âm 40 độ C vẫn sẽ không chết, chỉ tiến vào kỳ ngủ đông; xúc sao nó giống như con kiến vậy, nhưng sức chiến đấu viễn siêu hơn kiến thợ. Leviathan khác với xúc sao thông thường, chỉ cần cảm ứng được sinh vật tới gần, nó sẽ làm tan băng một cách nhanh chóng..”
Hạ Bách muốn biểu đạt tính nguy hiểm của Leviathan, nhưng cẩn thận ngẫm lại, làm sao biết đó không phải là điểm yếu của nó?
Âm 40 độ sẽ không chết, chỉ tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu cậu có thể dẫn nó trở về sông băng ngầm, sau đó nhanh chóng chạy thoát, Leviathan không cảm ứng được hơi thở sinh vật xung quanh sẽ tiến vào ngủ đông, cậu chờ Tiên Tri Chi Tâm làm lạnh xong rồi quay lại giết nó.
Càng nghĩ Tề Nhạc Nhân càng cảm thấy, có lẽ đó là cách duy nhất.
“Tôi có một ý tưởng.” Trong không gian yên tĩnh, Tề Nhạc Nhân mở miệng nói: “Chính diện đối kháng nguy hiểm quá lớn, ý tưởng của tôi là dẫn nó vào sông băng, để nó quay trở lại trạng thái ngủ đông.”
Sau đó Tề Nhạc Nhân giải thích lý do của mình, lại cùng bác sĩ Lã và Đỗ Việt thảo luận biện pháp cụ thể, nan đề lớn nhất là Leviathan có trí tuệ, đặt bẫy khó mà hiệu quả.
“Chúng ta chưa từng đi qua sông băng ngầm, không biết địa hình của nó thế nào? Vạn nhất là thung lũng ngầm, hoặc có cái gì dưới mặt sông rộng lớn đó, vậy cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu không chúng ta vẫn nên thử hành lang laze đi, làn da của nó không thể nào rắn chắc hơn tấm thép được, đúng không?” Bác sĩ Lã cũng nghĩ ra một chủ ý.
Đỗ Việt gật gật đầu: “Đúng đó tiền bối, anh dẫn nó đến sông băng ngầm quá nguy hiểm.”
“Hạ Bách biết hành lang laze, cũng biết tôi có thể xuyên qua hành lang laze, muốn dẫn hắn vào bẫy rất khó... Bất quá thật ra nhắc nhở tôi, chờ lát nữa tìm được những người khác, sau khi xác định không bị nhiễm xúc sao liền đưa bọn họ ra viện nghiên cứu trước; rồi lần nữa xuống tầng hầm ngầm nhà Anne. Bọn họ chạy loạn ở chỗ này rất dễ bị Leviathan xử lý.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bác sĩ Lã giật giật khóe miệng: “Tôi cảm thấy bọn họ dữ nhiều lành ít rồi á.”
Tề Nhạc Nhân khó mà bác bỏ.
“Nhưng muốn dụ nó vào sông băng ngầm, nó sẽ mắc mưu sao?” Đỗ Việt hỏi.
Tề Nhạc Nhân cố gắng nặn ra một nụ cười: “Sẽ.”
Riêng điểm này Tề Nhạc Nhân hoàn toàn có lòng tin, cậu nhất định có thể kéo thù hận của quái vật. Chỉ cần hành lang laze đằng trước không lộ cạm bẫy rõ ràng thì con quái vật nhất định sẽ giống như người bạn trai trung thành nhất; trong đám người chỉ nhìn thấy một mình cậu, vứt bỏ hết mọi cám dỗ chạy như điên về phía cậu.
Hai người bác sĩ Lã và Đỗ Việt có vận khí cấp EX, giống như hoa dại bên đường, bị con quái vật này phớt lờ.
Loại chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, Tề Nhạc Nhân tập mãi thành quen.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời gian trên người Tề Nhạc Nhân chỉ còn lại mười phút. Ba người thảo luận chút nữa nên giải thích với khán giả như thế nào, nhất trí đề cử bác sĩ Lã giả thành chủ bá, bảo hắn mau mau nghĩ lời thoại.
Bác sĩ Lã vẻ mặt như đưa đám bắt đầu tập dợt:
[Các vị khán giả, đại sự không ổn rồi, vừa rồi X biến thái, XX cũng biến thái, kéo theo XXX cũng biến thái, sau đó bọn họ đều bị Tề Nhạc Nhân giống như thần mà xử lý. Vị Tề Nhạc Nhân giống như thần này không phải bộ đội đặc chủng, cũng không phải lính đánh thuê tinh tế, mong các vị khán giả hãy tin tưởng hắn chỉ là một diễn viên... Ấy không, là một chủ dàn nhạc hợp xướng với ngũ âm không đầy đủ chứ. Vị Boss kế tiếp này còn mạnh hơn cả chủ xướng dàn nhạc, xin hãy chú ý theo dõi.]
“Nhìn cậu giống như diễn viên điều động nội bộ ấy, mau tới đây, có biết đóng phim không vậy?” Lã chủ bá tự mình phun tào.
Tề Nhạc Nhân tâm trạng nặng nề không có tâm tình nói giỡn với hắn, cho hắn một cái liếc mắt xem thường.
Cậu không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng thu phục Leviathan sau đó hỏa tốc lên đường đến luyện ngục tìm Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân trầm tư, hiện tại cậu chỉ có thể vận dụng SL Đại Pháp, những thẻ kỹ năng như Âm Thầm Quan Sát, Trời Mưa Thu Quần Áo và Tiên Tri Chi Tâm đều đang trong thời gian CD. Làm một bàn đồ ăn ngon nhưng người ta để đồ thừa lại khá nhiều, dựa trên kinh nghiệm của cậu loại quái vật này không dễ bị dụ.
Còn có vũ khí, Tề Nhạc Nhân cầm lấy một ống phóng hỏa tiễn, vác lên vai cảm thụ một chút, bác sĩ Lã nhếch môi: “Wow, cậu dùng cái này sao?”
“Không, bất quá tôi từng bị bắn trúng rồi, ngay tim.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bác sĩ Lã hiện lên vẻ mặt “Tôi biết ngay cậu đang trang bức nhưng vì tình hữu nghị nên tôi miễn cưỡng phối hợp với cậu một chút”. Chỉ có Đỗ Việt ngốc nghếch đứng ở một bên chân thành tán thưởng: “Tiền bối thật lợi hại!”
Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ năm, tốc chiến tốc thắng thôi.
Bác sĩ Lã xem xét tình trạng thân thể cậu, kiến nghị cậu nên nghỉ ngơi mấy tiếng để phục hồi sức lực; dù sao đã khóa trái cửa kho vũ khí rồi, không cần lo Leviathan phá cửa xông vào.
Nếu là trước đây có lẽ Tề Nhạc Nhân sẽ cân nhắc, nhưng hiện tại đáy lòng cậu tràn ngập nỗi nhớ mong Ninh Chu, thế nên từ chối lời đề nghị này.
Bác sĩ Lã thở dài: “Tốt thôi, tùy cậu, kỳ thật tôi còn nghĩ tới việc ở trong kho vũ khí này chờ đến khi quân đội tới cứu, dù sao nó cũng không vào được.”
Tề Nhạc Nhân thì không lạc quan như vậy, sớm muộn gì quái vật cũng sẽ nghĩ ra cách phá cửa xông vào, ngồi ở đây chỉ có nước chờ chết, hơn nữa...
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, dường như có thứ gì đó bò bò trong ống dẫn. Ba người theo tiếng động ngẩng đầu nhìn lên trần nhà được lớp bằng vật chất kim loại, lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Không khí ở viện nghiên cứu ngầm rộng lớn này sạch sẽ đáng kinh ngạc, không hề có gió bụi phủ kín, thiết bị lọc khí hẳn là có thể dùng được.
Tầm mắt Tề Nhạc Nhân hướng về phía lỗ thông gió ở một góc trên trần nhà, đó là một cửa chớp kim loại chừng 1 mét vuông, tiếng động dường như phát ra từ đó, đúng là từ nơi đó truyền đến!
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.