Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 158: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [29]
Bạc Mộ Băng Luân
19/07/2023
chương 158:
Máu toàn thân cả người Tề Nhạc Nhân như đọng lại, mỗi một tế bào đều đang âm thầm gào thét “Không, ngàn vạn lần đừng, đừng là nó!” Nhưng lời cầu nguyện vô dụng này bất lực với tình cảnh nguy hiểm hiện tại của họ.
Xuyên qua tấm chắn kim loại truyền tới, tiếng động trong lỗ thông gió ngày càng rõ ràng, từ trạng thái cứng đờ như rớt vào hầm băng Tề Nhạc Nhân bỗng dưng tỉnh táo lại, chỉ vào cánh cửa hét lên: “Mở cửa! Nhanh!”
Bác sĩ Lã đứng gần cửa nhất, muốn tiến lên mở cửa, kết quả mới vừa bước một bước, chân trái vướng vào chân phải, ngã đập mặt xuống đất. Đỗ Việt phản ứng nhanh vọt tới mở khóa cửa thoát hiểm, nhưng Leviathan trong ống thông gió đã xốc lên tấm chắn kim loại, duỗi xúc tu như phủ một tầng giấy bạc kia ra từ thông đạo đen nhánh.
Tề Nhạc Nhân bắn liền ba phát vào xúc tu, hai phát bắn lệch và một phát bắn trúng, nhưng vẫn giống như lần trước, lực công kích của súng lục không thể xuyên qua vỏ ngoài xúc sao.
Con quái vật giống như quái bùn từ trên cao rơi xuống, so với lần trước nó bành trướng hơn nhiều, thể tích đã vượt qua nhân loại. Sau khi rơi xuống những xúc tu của nó nằm nhoài trên mặt đất, phảng phất như là rễ cây khô không nhúc nhích.
Tề Nhạc Nhân chậm rãi lùi lại phía sau, dư quang khóe mắt liếc về phía cửa. Bác sĩ Lã gian nan từ mặt đất bò dậy, còn Đỗ Việt đang gấp đến mức mồ hôi đầy đầu vì không thuần thục cái khóa cửa này; bởi vì vừa rồi Tề Nhạc Nhân khóa trái cửa nên Đỗ Việt không quen thuộc với khóa cửa này.
Không được, hiện tại không thoát được, cần phải kéo dài thời gian... Nhưng dùng phương thức chiến đấu kéo dài thời gian chẳng khác nào liều mạng, cách tốt nhất là...
Tề Nhạc Nhân hét lên: “Đỗ Việt, dùng kỹ năng!”
Chờ khi hai tay mơ kịp phản ứng lại, Tề Nhạc Nhân đã bị xúc sao dí tới hận không thể bay vào lỗ thông gió!
“Đứng yên, không được nhúc nhích! Hướng về phía ta này!” Đỗ Việt nhanh chóng kích hoạt thẻ kỹ năng [quang hoàn vai chính] giống như BUG!
[Quang hoàn vai chính]: Khi bạn sử dụng thẻ kỹ năng này, nháy mắt sẽ trở thành tiêu điểm toàn trường, nhân vật chính trong câu chuyện xưa anh dũng không sợ hãi!]
[Bạn, tỏa ra khí thế Bá Vương làm người sợ hãi, bạn, miệng lưỡi có thể đả động nhân tâm; bị kẻ thù cường đại tấn công bạn có thể lưu lại một hơi thở cuối cùng, bởi vì kẻ thù không cầm lòng được mà giải thích động cơ và thủ pháp gây án của mình (tuy rằng chỉ sợ không đủ thời gian). Một lần kích hoạt kỹ năng liên tục trong 1 phút, thời gian CD 3 tiếng; trong lúc kích hoạt kỹ năng, sức thuyết phục tăng 20%, chỉ số thông minh của mọi người giảm xuống 20%. Nếu bị tấn công bạn sẽ không chết, dù sao, 1 phút này bạn là vai chính.]
Con Leviathan có đại não Hạ Bách này giống như bất luận tên Boss phản diện nào bị vai chính nã pháo, ngu ngơ quên mất mình là ai, đang ở đâu, muốn làm gì. Chỉ biết ngu ngốc đứng tại chỗ nghe một thiếu niên 18 tuổi thân cao 1m9, một tên gia hỏa miễn cưỡng xưng là vai chính liên tục kêu gọi nó, thành khẩn khuyên nó tuân thủ luật pháp nhân loại, nhanh chóng đầu hàng ra tự thú.
A, trên người tên nhân loại này có một loại khí tràng thần bí vô hình, khiến cho tất cả mọi người đều tin tưởng vị này chính là nhân vật chính trong truyền thuyết! Tuy rằng rất tức giận nhưng vẫn phải nghe nhân vật chính nói cho hết!
Nếu không phải nó thiếu dây thanh, chỉ sợ nó còn giải thích động cơ phạm tội và tiền án phạm tội của mình. Tề Nhạc Nhân nhân cơ hội này vọt nhanh tới trước cửa, dùng một tay túm lấy bác sĩ Lã, một tay khẩn trương mở khóa.
Khóa kỹ như vậy sao mà mở, không đúng, là mở như vầy, cũng không đúng, rốt cuộc là mở như thế nào?
Dưới quang hoàn vai chính chỉ số thông minh rớt xuống 20%, Tề Nhạc Nhân điên lên, ước chừng mất tầm nửa phút mới mở được khóa cửa, một chân đá bác sĩ Lã ra ngoài: “Chạy!”
Bác sĩ Lã vuốt mông bị đá, lưu luyến chạy đi xa.
Hiện tại chỉ còn chưa đến 20 giây để thoát khỏi hiểm cảnh, Tề Nhạc Nhân khiêng ống phóng hỏa tiễn trên mặt đất lên, túm Đỗ Việt kéo hắn đi ra ngoài. Mắt thấy ‘vai chính’ muốn chạy, rốt cuộc quái vật cũng thoát ra khỏi trạng thái kỳ lạ, bên trong xúc tu khổng lồ phát ra một tiếng kêu chói tai bén nhọn, hưng phấn tiến lên!
Tốc độ này quá nhanh! Tề Nhạc Nhân dùng chân đá Đỗ Việt ra ngoài, chính mình thì đứng chặn cửa chĩa ống phóng hỏa tiễn nhắm vào Leviathan. Nhưng không còn kịp rồi, con quái vật bổ nhào vào trước người cậu, những chiếc xúc tu duỗi ra cuốn lấy chân Tề Nhạc Nhân kéo ngã cậu xuống đất!
Tề Nhạc Nhân khẽ buông tay, ống phóng hỏa tiễn khiêng trên vai rớt xuống đập vào mu bàn chân; đau đến mức cả người cậu run lên, cánh tay trái thế nhưng bị cái mồm to như bồn máu đầy răng sắc nhọn của Leviathan nuốt chửng!
“Tiền bối!” Đỗ Việt gào to một tiếng, quay lại muốn lôi Tề Nhạc Nhân ra.
Save lúc này đã quá muộn, cho dù replay thì cánh tay trái bị thương cũng không thể trở về giống như trước, mất bò mới lo làm chuồng nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn save. Trong cơn đau đớn, cánh tay như bị máy xay thịt nghiền ép, bộ vị dưới khuỷu tay dường như bị vô số hàm răng thật nhỏ sắc bén cắn nát.
Nhưng đó cũng là một cơ hội. Tề Nhạc Nhân gần như ngất đi vì đau đớn, cái khó ló cái khôn dùng đạo cụ bom mini xuất hiện bên tay trái —— cũng chính là trong bụng xúc sao, thời gian riêng tư của cậu sẽ hết trong 6 phút nữa!
Lúc này tiếng nổ mạnh càng lớn, bởi vì nó trực tiếp xảy ra trong cơ thể Leviathan! Vụ nổ mạnh này nghiền nát bẻ gãy khiến thân thể nó như sông cuộn biển gầm, đại não giấu trong cơ thể nó yếu ớt hơn bất kỳ cơ quan nội tạng nào khác, sau vụ nổ mạnh kia đại não của nhân loại đã trở nên vô dụng.
Tình cảnh của Tề Nhạc Nhân không tốt hơn là mấy, từ miệng Leviathan trào ra luồng nhiệt lưu cùng lực đánh mạnh thổi cậu văng ra ngoài, đầu đập vào tường, gãy xương cổ, chết tại chỗ, sống lại ở điểm save.
Chính mắt thấy tiền bối chết đi sống lại, Đỗ Việt còn đang há hốc mồm, Tề Nhạc Nhân đã kịp phản ứng đưa ra phán đoán về tình hình hiện tại —— không thể đánh tiếp nữa! Đừng nói tay trái của cậu cơ bản đã bị phế, mất máu không ngừng vài phút là mất mạng; tuy Leviathan bị thương nặng nhưng hiển nhiên không đánh mất sức chiến đấu, thậm chí càng thêm cuồng bạo!
Ngay khi Tề Nhạc Nhân sống lại, nó đã như một con quay nổi điên lăn lộn lung tung trên mặt đất, vọt về phía họ!
Tề Nhạc Nhân đau đớn khó nhịn hoàn toàn dựa vào lực ý chí, dùng chân đá Đỗ Việt ra khỏi cửa; còn mình thì tránh ra sau cửa, thuận tay đóng sầm cửa lại. Đằng sau cánh cửa dày nặng truyền đến thanh âm va chạm, cơ thể cồng kềnh của Leviathan toàn bộ đập vào cánh cửa lớn, nhưng nó không mở cửa.
Bởi vì đại não của nó đã bị phá hủy bởi vụ nổ vừa rồi.
Phế một bàn tay, đổi lấy chỉ số thông minh của kẻ thù, vụ này không mệt!
Mẹ nó, nếu không phải lúc trước nghe Hạ Bách nói mấy lời lảm nhảm mà quên bắn nát đầu hắn, thì sao bây giờ bị đánh thảm như vậy?!
Đau nhức đến mức hận hiện tại không thể ngất đi, Tề Nhạc Nhân lấy tay phải che khuỷu tay trái, bộ vị dưới khuỷu tay đã ở trong bụng Leviathan; quả thực giống như vòi nước bị hư máu phun thành vòi bắn xối xả ra ngoài, phun xa đến nửa thước. Nhìn qua nơi này rất giống hiện trường hung án, thảm không nỡ nhìn!
Đỗ Việt chân tay luống cuống nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối, tay anh bị chặt đứt rồi! Làm sao bây giờ! Đổ máu rồi aaaa!”
Tề Nhạc Nhân liếc mắt nhìn chỉ còn 5 phút thời gian riêng tư, khẽ cắn môi ép mình bảo trì tỉnh táo. Nếu hiện tại mình mà ngất xỉu, lấy thường thức cấp cứu tay mơ của Đỗ Việt, sợ rằng mình sẽ thật sự rơi vào kết cục mất máu quá nhiều mà chết. Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân, Tề Nhạc Nhân lấy đạo cụ sơ cứu mà Trần Bách Thất đã từng nhiệt tình giới thiệu —— băng cuộn y tế, cắn răng nói: “Giữ chặt đầu này giúp tôi.”
Bàn tay Đỗ Việt run run, nghe thấy tiếng ‘rầm rầm’ đằng sau, nơm nớp lo sợ giữ cuộn băng giúp Tề Nhạc Nhân. Tề Nhạc Nhân dùng sức kéo mạnh, cột chắc mấy vòng quanh vị trí cánh tay, cuối cùng miệng vết thương không điên cuồng chảy máu nữa, nhưng vẫn như cũ không thể ngừng.
Tề Nhạc Nhân nhớ rõ Trần Bách Thất đã từng nói, nếu trong 3 phút mà không xử lý miệng vết thương thì về cơ bản có thể cáo biệt nhân thế. Còn nếu bên cạnh không có đồng đội trị liệu vậy thì tự mình lấy bàn ủi hoặc súng phun lửa thiêu miệng vết thương, đốt hết mạch máu bị hoại tử mới có khả năng cầm máu.
“Đi, chắc chắn bác sĩ Lã không đi đâu xa, thời gian không còn nhiều.” Tề Nhạc Nhân chịu đựng cơn choáng váng cùng đau nhức chạy về phía bác sĩ Lã chạy trốn. Dọc đường đi cậu còn miên man suy nghĩ, cậu cùng đại Boss chính diện đánh một trận, bộ dáng bị thương hơi thở thoi thóp còn mang theo nhân vật chính chạy trốn, thật giống như đạo sư nhân sinh của vai chính lập tức ngủm củ tỏi vậy.
Phi, quá xui xẻo!
Còn chưa chạy xa, Tề Nhạc Nhân liền nghe thấy giọng nói của bác sĩ Lã: “Hai người chạy qua đây!”
Tề Nhạc Nhân và Đỗ Việt dừng lại, nhìn chăm chú vào thẻ kỹ năng [ở đây có WIFI miễn phí] của bác sĩ Lã. Hắn giống như không có cảm giác tồn tại ngồi xổm trong góc tường gọi hai người bọn họ lại; nhìn thương thế của Tề Nhạc Nhân, hắn kinh ngạc: “Cậu làm sao vậy, đừng cử động, đừng cử động, để tôi giúp cậu! Aiya, con mẹ nó, vết thương này cũng quá nặng rồi!”
“Còn 4 phút.” Tề Nhạc Nhân nhìn thời gian, đau đến mức không muốn nói chuyện.
Bác sĩ Lã lập tức lẩm bẩm quăng [Tam Bất Y] cho cậu, trong vầng sáng màu trắng ngà, miệng vết thương liên tục xuất huyết được cầm máu một cách thần kỳ. Tuy rằng bàn tay bị cắt đứt không thể quay trở về, nhưng miệng vết thương đã khép lại, làn da bao phủ quanh vết thương nhanh chóng tái tạo, thế mà vết thương hoàn toàn khép lại.
Bác sĩ Lã cũng sợ ngây người: “Sao hiệu quả nhanh vậy… Tôi lợi hại vậy sao? Chẳng lẽ tôi thật sự là thiên tài vú em?”
Đỗ Việt thầm nói: “Trước nay anh trị thương cho em chưa bao giờ có hiệu quả tốt như vậy…”
“Không không không, nhất định là bởi vì chỉ số thông minh của cậu không đủ ảnh hưởng đến sự phát huy của [Tam Bất Y], trên thẻ kỹ năng viết, càng phù hợp tiêu chuẩn, trị liệu có hiệu quả càng tốt!” Bác sĩ Lã nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nhưng anh trị liệu cho người khác cũng không có hiệu quả tốt như vậy.” Đỗ Việt không phục, kiên quyết không thừa nhận đây là vấn đề thuộc về chỉ số thông minh.
“Vậy, rốt cuộc là tại sao?” Bác sĩ Lã cũng mê mang.
Cơn đau đớn làm trước mắt tối sầm vừa rồi rốt cuộc cũng dịu đi. Tề Nhạc Nhân mở cuộn băng ra, trên cánh tay để lại một vết bầm tím; cậu nhìn chằm chằm vào miệng vết thương khép lại trên khuỷu tay của mình chừng mười mấy giây, lúc này mới phục hồi tinh thần từ trạng thái căng thẳng cực độ.
Mặc dù trước đây cậu vẫn luôn chết đi sống lại, nhưng nhờ phúc SL Đại Pháp, lần nào cậu cũng tay chân lành lặn mà hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp tổn thất một bàn tay như lần này ngược lại đúng là lần đầu tiên. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ đại kinh thất sắc (kinh ngạc đến sợ hãi), kết quả so với tay mơ cậu thoạt nhìn trấn định hơn nhiều.
“Cậu đừng lo, ở Vùng đất Hoàng Hôn tôi có quen biết vài người sử dụng thuật tái sinh tàn chi đứt gãy, trở về đưa số ngày sinh tồn là tay có thể mọc trở lại thôi.” Thấy Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm cánh tay đứt, bác sĩ Lã còn tưởng rằng cậu khổ sở trong lòng, thế là an ủi nói.
“Có đắt không?” Trong quá trình đấu trí đấu dũng cùng Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân tiêu hao một lượng lớn số ngày sinh tồn, cho nên rất quan tâm đến vấn đề này.
“Cũng không đắt, tôi nhớ rõ tầm 100 số ngày sinh tồn ấy.” Bác sĩ Lã nói.
Chỉ còn 17 số ngày sinh tồn, Tề Nhạc Nhân không muốn nói chuyện.
Đỗ Việt cũng không giàu có gì, u buồn hỏi: “Nhiều ghê, em chỉ còn 30 ngày thôi..”
Không so sánh sẽ không đau thương, Tề Nhạc Nhân tức khắc cảm thấy chính mình thất vọng tột cùng.
“Không sao, cậu không đủ thì nói với tôi để tôi ứng trước, ngày thường tôi trị liệu cho người khác đều là thu phí. Vú em khan hiếm lắm đó, tôi kiếm lời không ít, hiện tại đại khái có 200 số ngày sinh tồn rồi á!” Bác sĩ Lã hào phóng nói.
200 ngày... 200 ngày... 200 ngày...
Cái con số này, Đỗ Việt nghe xong liền im lặng, Tề Nhạc Nhân nghe mà muốn rơi lệ.
****
Máu toàn thân cả người Tề Nhạc Nhân như đọng lại, mỗi một tế bào đều đang âm thầm gào thét “Không, ngàn vạn lần đừng, đừng là nó!” Nhưng lời cầu nguyện vô dụng này bất lực với tình cảnh nguy hiểm hiện tại của họ.
Xuyên qua tấm chắn kim loại truyền tới, tiếng động trong lỗ thông gió ngày càng rõ ràng, từ trạng thái cứng đờ như rớt vào hầm băng Tề Nhạc Nhân bỗng dưng tỉnh táo lại, chỉ vào cánh cửa hét lên: “Mở cửa! Nhanh!”
Bác sĩ Lã đứng gần cửa nhất, muốn tiến lên mở cửa, kết quả mới vừa bước một bước, chân trái vướng vào chân phải, ngã đập mặt xuống đất. Đỗ Việt phản ứng nhanh vọt tới mở khóa cửa thoát hiểm, nhưng Leviathan trong ống thông gió đã xốc lên tấm chắn kim loại, duỗi xúc tu như phủ một tầng giấy bạc kia ra từ thông đạo đen nhánh.
Tề Nhạc Nhân bắn liền ba phát vào xúc tu, hai phát bắn lệch và một phát bắn trúng, nhưng vẫn giống như lần trước, lực công kích của súng lục không thể xuyên qua vỏ ngoài xúc sao.
Con quái vật giống như quái bùn từ trên cao rơi xuống, so với lần trước nó bành trướng hơn nhiều, thể tích đã vượt qua nhân loại. Sau khi rơi xuống những xúc tu của nó nằm nhoài trên mặt đất, phảng phất như là rễ cây khô không nhúc nhích.
Tề Nhạc Nhân chậm rãi lùi lại phía sau, dư quang khóe mắt liếc về phía cửa. Bác sĩ Lã gian nan từ mặt đất bò dậy, còn Đỗ Việt đang gấp đến mức mồ hôi đầy đầu vì không thuần thục cái khóa cửa này; bởi vì vừa rồi Tề Nhạc Nhân khóa trái cửa nên Đỗ Việt không quen thuộc với khóa cửa này.
Không được, hiện tại không thoát được, cần phải kéo dài thời gian... Nhưng dùng phương thức chiến đấu kéo dài thời gian chẳng khác nào liều mạng, cách tốt nhất là...
Tề Nhạc Nhân hét lên: “Đỗ Việt, dùng kỹ năng!”
Chờ khi hai tay mơ kịp phản ứng lại, Tề Nhạc Nhân đã bị xúc sao dí tới hận không thể bay vào lỗ thông gió!
“Đứng yên, không được nhúc nhích! Hướng về phía ta này!” Đỗ Việt nhanh chóng kích hoạt thẻ kỹ năng [quang hoàn vai chính] giống như BUG!
[Quang hoàn vai chính]: Khi bạn sử dụng thẻ kỹ năng này, nháy mắt sẽ trở thành tiêu điểm toàn trường, nhân vật chính trong câu chuyện xưa anh dũng không sợ hãi!]
[Bạn, tỏa ra khí thế Bá Vương làm người sợ hãi, bạn, miệng lưỡi có thể đả động nhân tâm; bị kẻ thù cường đại tấn công bạn có thể lưu lại một hơi thở cuối cùng, bởi vì kẻ thù không cầm lòng được mà giải thích động cơ và thủ pháp gây án của mình (tuy rằng chỉ sợ không đủ thời gian). Một lần kích hoạt kỹ năng liên tục trong 1 phút, thời gian CD 3 tiếng; trong lúc kích hoạt kỹ năng, sức thuyết phục tăng 20%, chỉ số thông minh của mọi người giảm xuống 20%. Nếu bị tấn công bạn sẽ không chết, dù sao, 1 phút này bạn là vai chính.]
Con Leviathan có đại não Hạ Bách này giống như bất luận tên Boss phản diện nào bị vai chính nã pháo, ngu ngơ quên mất mình là ai, đang ở đâu, muốn làm gì. Chỉ biết ngu ngốc đứng tại chỗ nghe một thiếu niên 18 tuổi thân cao 1m9, một tên gia hỏa miễn cưỡng xưng là vai chính liên tục kêu gọi nó, thành khẩn khuyên nó tuân thủ luật pháp nhân loại, nhanh chóng đầu hàng ra tự thú.
A, trên người tên nhân loại này có một loại khí tràng thần bí vô hình, khiến cho tất cả mọi người đều tin tưởng vị này chính là nhân vật chính trong truyền thuyết! Tuy rằng rất tức giận nhưng vẫn phải nghe nhân vật chính nói cho hết!
Nếu không phải nó thiếu dây thanh, chỉ sợ nó còn giải thích động cơ phạm tội và tiền án phạm tội của mình. Tề Nhạc Nhân nhân cơ hội này vọt nhanh tới trước cửa, dùng một tay túm lấy bác sĩ Lã, một tay khẩn trương mở khóa.
Khóa kỹ như vậy sao mà mở, không đúng, là mở như vầy, cũng không đúng, rốt cuộc là mở như thế nào?
Dưới quang hoàn vai chính chỉ số thông minh rớt xuống 20%, Tề Nhạc Nhân điên lên, ước chừng mất tầm nửa phút mới mở được khóa cửa, một chân đá bác sĩ Lã ra ngoài: “Chạy!”
Bác sĩ Lã vuốt mông bị đá, lưu luyến chạy đi xa.
Hiện tại chỉ còn chưa đến 20 giây để thoát khỏi hiểm cảnh, Tề Nhạc Nhân khiêng ống phóng hỏa tiễn trên mặt đất lên, túm Đỗ Việt kéo hắn đi ra ngoài. Mắt thấy ‘vai chính’ muốn chạy, rốt cuộc quái vật cũng thoát ra khỏi trạng thái kỳ lạ, bên trong xúc tu khổng lồ phát ra một tiếng kêu chói tai bén nhọn, hưng phấn tiến lên!
Tốc độ này quá nhanh! Tề Nhạc Nhân dùng chân đá Đỗ Việt ra ngoài, chính mình thì đứng chặn cửa chĩa ống phóng hỏa tiễn nhắm vào Leviathan. Nhưng không còn kịp rồi, con quái vật bổ nhào vào trước người cậu, những chiếc xúc tu duỗi ra cuốn lấy chân Tề Nhạc Nhân kéo ngã cậu xuống đất!
Tề Nhạc Nhân khẽ buông tay, ống phóng hỏa tiễn khiêng trên vai rớt xuống đập vào mu bàn chân; đau đến mức cả người cậu run lên, cánh tay trái thế nhưng bị cái mồm to như bồn máu đầy răng sắc nhọn của Leviathan nuốt chửng!
“Tiền bối!” Đỗ Việt gào to một tiếng, quay lại muốn lôi Tề Nhạc Nhân ra.
Save lúc này đã quá muộn, cho dù replay thì cánh tay trái bị thương cũng không thể trở về giống như trước, mất bò mới lo làm chuồng nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn save. Trong cơn đau đớn, cánh tay như bị máy xay thịt nghiền ép, bộ vị dưới khuỷu tay dường như bị vô số hàm răng thật nhỏ sắc bén cắn nát.
Nhưng đó cũng là một cơ hội. Tề Nhạc Nhân gần như ngất đi vì đau đớn, cái khó ló cái khôn dùng đạo cụ bom mini xuất hiện bên tay trái —— cũng chính là trong bụng xúc sao, thời gian riêng tư của cậu sẽ hết trong 6 phút nữa!
Lúc này tiếng nổ mạnh càng lớn, bởi vì nó trực tiếp xảy ra trong cơ thể Leviathan! Vụ nổ mạnh này nghiền nát bẻ gãy khiến thân thể nó như sông cuộn biển gầm, đại não giấu trong cơ thể nó yếu ớt hơn bất kỳ cơ quan nội tạng nào khác, sau vụ nổ mạnh kia đại não của nhân loại đã trở nên vô dụng.
Tình cảnh của Tề Nhạc Nhân không tốt hơn là mấy, từ miệng Leviathan trào ra luồng nhiệt lưu cùng lực đánh mạnh thổi cậu văng ra ngoài, đầu đập vào tường, gãy xương cổ, chết tại chỗ, sống lại ở điểm save.
Chính mắt thấy tiền bối chết đi sống lại, Đỗ Việt còn đang há hốc mồm, Tề Nhạc Nhân đã kịp phản ứng đưa ra phán đoán về tình hình hiện tại —— không thể đánh tiếp nữa! Đừng nói tay trái của cậu cơ bản đã bị phế, mất máu không ngừng vài phút là mất mạng; tuy Leviathan bị thương nặng nhưng hiển nhiên không đánh mất sức chiến đấu, thậm chí càng thêm cuồng bạo!
Ngay khi Tề Nhạc Nhân sống lại, nó đã như một con quay nổi điên lăn lộn lung tung trên mặt đất, vọt về phía họ!
Tề Nhạc Nhân đau đớn khó nhịn hoàn toàn dựa vào lực ý chí, dùng chân đá Đỗ Việt ra khỏi cửa; còn mình thì tránh ra sau cửa, thuận tay đóng sầm cửa lại. Đằng sau cánh cửa dày nặng truyền đến thanh âm va chạm, cơ thể cồng kềnh của Leviathan toàn bộ đập vào cánh cửa lớn, nhưng nó không mở cửa.
Bởi vì đại não của nó đã bị phá hủy bởi vụ nổ vừa rồi.
Phế một bàn tay, đổi lấy chỉ số thông minh của kẻ thù, vụ này không mệt!
Mẹ nó, nếu không phải lúc trước nghe Hạ Bách nói mấy lời lảm nhảm mà quên bắn nát đầu hắn, thì sao bây giờ bị đánh thảm như vậy?!
Đau nhức đến mức hận hiện tại không thể ngất đi, Tề Nhạc Nhân lấy tay phải che khuỷu tay trái, bộ vị dưới khuỷu tay đã ở trong bụng Leviathan; quả thực giống như vòi nước bị hư máu phun thành vòi bắn xối xả ra ngoài, phun xa đến nửa thước. Nhìn qua nơi này rất giống hiện trường hung án, thảm không nỡ nhìn!
Đỗ Việt chân tay luống cuống nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối, tay anh bị chặt đứt rồi! Làm sao bây giờ! Đổ máu rồi aaaa!”
Tề Nhạc Nhân liếc mắt nhìn chỉ còn 5 phút thời gian riêng tư, khẽ cắn môi ép mình bảo trì tỉnh táo. Nếu hiện tại mình mà ngất xỉu, lấy thường thức cấp cứu tay mơ của Đỗ Việt, sợ rằng mình sẽ thật sự rơi vào kết cục mất máu quá nhiều mà chết. Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân, Tề Nhạc Nhân lấy đạo cụ sơ cứu mà Trần Bách Thất đã từng nhiệt tình giới thiệu —— băng cuộn y tế, cắn răng nói: “Giữ chặt đầu này giúp tôi.”
Bàn tay Đỗ Việt run run, nghe thấy tiếng ‘rầm rầm’ đằng sau, nơm nớp lo sợ giữ cuộn băng giúp Tề Nhạc Nhân. Tề Nhạc Nhân dùng sức kéo mạnh, cột chắc mấy vòng quanh vị trí cánh tay, cuối cùng miệng vết thương không điên cuồng chảy máu nữa, nhưng vẫn như cũ không thể ngừng.
Tề Nhạc Nhân nhớ rõ Trần Bách Thất đã từng nói, nếu trong 3 phút mà không xử lý miệng vết thương thì về cơ bản có thể cáo biệt nhân thế. Còn nếu bên cạnh không có đồng đội trị liệu vậy thì tự mình lấy bàn ủi hoặc súng phun lửa thiêu miệng vết thương, đốt hết mạch máu bị hoại tử mới có khả năng cầm máu.
“Đi, chắc chắn bác sĩ Lã không đi đâu xa, thời gian không còn nhiều.” Tề Nhạc Nhân chịu đựng cơn choáng váng cùng đau nhức chạy về phía bác sĩ Lã chạy trốn. Dọc đường đi cậu còn miên man suy nghĩ, cậu cùng đại Boss chính diện đánh một trận, bộ dáng bị thương hơi thở thoi thóp còn mang theo nhân vật chính chạy trốn, thật giống như đạo sư nhân sinh của vai chính lập tức ngủm củ tỏi vậy.
Phi, quá xui xẻo!
Còn chưa chạy xa, Tề Nhạc Nhân liền nghe thấy giọng nói của bác sĩ Lã: “Hai người chạy qua đây!”
Tề Nhạc Nhân và Đỗ Việt dừng lại, nhìn chăm chú vào thẻ kỹ năng [ở đây có WIFI miễn phí] của bác sĩ Lã. Hắn giống như không có cảm giác tồn tại ngồi xổm trong góc tường gọi hai người bọn họ lại; nhìn thương thế của Tề Nhạc Nhân, hắn kinh ngạc: “Cậu làm sao vậy, đừng cử động, đừng cử động, để tôi giúp cậu! Aiya, con mẹ nó, vết thương này cũng quá nặng rồi!”
“Còn 4 phút.” Tề Nhạc Nhân nhìn thời gian, đau đến mức không muốn nói chuyện.
Bác sĩ Lã lập tức lẩm bẩm quăng [Tam Bất Y] cho cậu, trong vầng sáng màu trắng ngà, miệng vết thương liên tục xuất huyết được cầm máu một cách thần kỳ. Tuy rằng bàn tay bị cắt đứt không thể quay trở về, nhưng miệng vết thương đã khép lại, làn da bao phủ quanh vết thương nhanh chóng tái tạo, thế mà vết thương hoàn toàn khép lại.
Bác sĩ Lã cũng sợ ngây người: “Sao hiệu quả nhanh vậy… Tôi lợi hại vậy sao? Chẳng lẽ tôi thật sự là thiên tài vú em?”
Đỗ Việt thầm nói: “Trước nay anh trị thương cho em chưa bao giờ có hiệu quả tốt như vậy…”
“Không không không, nhất định là bởi vì chỉ số thông minh của cậu không đủ ảnh hưởng đến sự phát huy của [Tam Bất Y], trên thẻ kỹ năng viết, càng phù hợp tiêu chuẩn, trị liệu có hiệu quả càng tốt!” Bác sĩ Lã nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nhưng anh trị liệu cho người khác cũng không có hiệu quả tốt như vậy.” Đỗ Việt không phục, kiên quyết không thừa nhận đây là vấn đề thuộc về chỉ số thông minh.
“Vậy, rốt cuộc là tại sao?” Bác sĩ Lã cũng mê mang.
Cơn đau đớn làm trước mắt tối sầm vừa rồi rốt cuộc cũng dịu đi. Tề Nhạc Nhân mở cuộn băng ra, trên cánh tay để lại một vết bầm tím; cậu nhìn chằm chằm vào miệng vết thương khép lại trên khuỷu tay của mình chừng mười mấy giây, lúc này mới phục hồi tinh thần từ trạng thái căng thẳng cực độ.
Mặc dù trước đây cậu vẫn luôn chết đi sống lại, nhưng nhờ phúc SL Đại Pháp, lần nào cậu cũng tay chân lành lặn mà hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp tổn thất một bàn tay như lần này ngược lại đúng là lần đầu tiên. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ đại kinh thất sắc (kinh ngạc đến sợ hãi), kết quả so với tay mơ cậu thoạt nhìn trấn định hơn nhiều.
“Cậu đừng lo, ở Vùng đất Hoàng Hôn tôi có quen biết vài người sử dụng thuật tái sinh tàn chi đứt gãy, trở về đưa số ngày sinh tồn là tay có thể mọc trở lại thôi.” Thấy Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm cánh tay đứt, bác sĩ Lã còn tưởng rằng cậu khổ sở trong lòng, thế là an ủi nói.
“Có đắt không?” Trong quá trình đấu trí đấu dũng cùng Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân tiêu hao một lượng lớn số ngày sinh tồn, cho nên rất quan tâm đến vấn đề này.
“Cũng không đắt, tôi nhớ rõ tầm 100 số ngày sinh tồn ấy.” Bác sĩ Lã nói.
Chỉ còn 17 số ngày sinh tồn, Tề Nhạc Nhân không muốn nói chuyện.
Đỗ Việt cũng không giàu có gì, u buồn hỏi: “Nhiều ghê, em chỉ còn 30 ngày thôi..”
Không so sánh sẽ không đau thương, Tề Nhạc Nhân tức khắc cảm thấy chính mình thất vọng tột cùng.
“Không sao, cậu không đủ thì nói với tôi để tôi ứng trước, ngày thường tôi trị liệu cho người khác đều là thu phí. Vú em khan hiếm lắm đó, tôi kiếm lời không ít, hiện tại đại khái có 200 số ngày sinh tồn rồi á!” Bác sĩ Lã hào phóng nói.
200 ngày... 200 ngày... 200 ngày...
Cái con số này, Đỗ Việt nghe xong liền im lặng, Tề Nhạc Nhân nghe mà muốn rơi lệ.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.