Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 160: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [31]
Bạc Mộ Băng Luân
22/07/2023
chương 160:
“Tề Nhạc Nhân sẽ không sao chứ?” Bác sĩ Lã đã chạy xa có chút hoảng hốt nhìn Đỗ Việt bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi có dự cảm không lành.”
“Tiền bối nhất định sẽ không sao.” Đỗ Việt tự tin nói.
“Không được, chúng ta vẫn nên xuống đó xem, vạn nhất hắn gặp phiền toái gì thì còn có thể giúp.” Bác sĩ Lã nói.
“Được, đi thôi.” Đỗ Việt không có ý kiến.
Hai người cùng nghiên cứu lộ tuyến an toàn. Cảm giác phương hướng của bác sĩ Lã không tốt, Đỗ Việt cũng không khá hơn là bao; hai người như ruồi bọ không đầu xoay loạn trong viện nghiên cứu, trong lúc lơ đãng phát hiện vết máu đứt quãng trên mặt đất.
Hai người đi dọc theo vết máu, cuối cùng tìm thấy Laura bị thương ẩn nấp ở một góc khuất trong phòng; thương thế của cô nàng không tính là nghiêm trọng nhưng tinh thần lại không tốt lắm. Sau khi nhìn thấy Đỗ Việt và bác sĩ Lã, cô im lặng một lúc lâu, giọng khàn khàn hỏi: “Các người có thấy Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết không?”
Hai người lắc đầu, Laura thở dài: “Họ gặp nguy hiểm.”
Laura kể lại chuyện sau khi bọn họ chạy tán loạn cho hai người nghe, Cảnh Tư Vũ cùng Cảnh Tư Tuyết sớm biến mất không thấy bóng dáng; còn Jeanette, Alex cùng Laura ở chung một chỗ. Bởi vì sự tình Francis bị xúc sao ký sinh mà ba người phát sinh tranh chấp, Jeanette cực kỳ hoài nghi Laura cũng bị ký sinh, tất nhiên Laura sẽ không thừa nhận chuyện hư ảo giả dối đó. Đang lúc tranh cãi gay gắt, bọn họ gặp lại con Leviathan trước đó bị Tề Nhạc Nhân bỏ qua một bên.
Khi đó Jeanette đứng gần Leviathan nhất là người đầu tiên bị bắt, Alex muốn bỏ chạy, nhưng Leviathan lại nhào lên; Alex muốn nóng lòng thoát khỏi nên đẩy Laura ra, thậm chí dùng chủy thủ đâm Laura bị thương. Nhưng Laura với ý chí cầu sinh mãnh liệt, không màng thương thế đoạt chủy thủ đâm ngược chỗ yếu hại của Alex, chính cô thì trốn vào phòng, khóa trái cửa, hít thở khó nhọc bò vào.
Sau đó Laura ngoan cường một đường chạy trốn, cuối cùng tới nơi này, gặp Đỗ Việt và bác sĩ Lã.
“Chúng tôi cũng gặp phải con quái vật đó, Tề Nhạc Nhân dụ nó đi rồi. Sự tình là như thế này...” Bác sĩ Lã nói ngắn gọn, cuối cùng hỏi: “Chúng tôi dự định tìm Tề Nhạc Nhân hội hợp, cô có muốn đi cùng không?”
Laura vuốt miệng vết thương trên tay, gật đầu kiên định nói: “Đi thôi.”
Lúc này xuất phát tâm tình ba người thập phần nặng nề, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thi thể tàn khuyết không đầy đủ của Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết. Laura bi thương bật khóc, lẩm bẩm nói: “Chỉ còn lại chúng ta thôi sao? Tề còn sống không?”
Không nghi ngờ gì Jeanette và Alex đã chết trong miệng Leviathan, còn Cảnh Tư Vũ, Cảnh Tư Tuyết, Francis, Anne, Mark và Tiết Giai Tuệ toàn bộ đều bị ký sinh; Hạ Bách trở thành ký chủ của Leviathan, sống sót chỉ còn lại bốn người, trong đó Tề Nhạc Nhân sinh tử chưa biết.
“Hắn đương nhiên còn sống!” Bác sĩ Lã chém đinh chặt sắt nói: “Hắn nhất định còn sống!”
_____
Trong băng cung ngầm rộng lớn.
“Tiên Tri đại nhân, ngài tỉnh rồi?” Một người phụ nữ che kín hai mắt đứng lên khỏi ghế dựa khắc băng, cung kính hành lễ với hắn; bọn thị nữ phụ trách bảo vệ tòa băng cung ngầm này cũng sôi nổi cúi người hành lễ.
“Bói thuật sư? Hôm nay đến lượt ngươi làm việc sao?” Tiên Tri hỏi.
“Vốn dĩ đến lượt ảo thuật sư, nhưng hắn có việc, cho nên chúng tôi đổi phiên cho nhau.” Bói toán sư trả lời.
“Tiểu tử đó gần đây thế nào?” Thời điểm nhắc đến ảo thuật sư, rõ ràng Tiên Tri nói chuyện có chút tùy ý.
“Cũng không tệ lắm, nghe nói mới kết giao với một vị bằng hữu rất thú vị, thời gian trước đó trêu cợt người ta cả ngày.” Bói thuật sư cười cười, lại hỏi: “Thời gian ngài ngủ đông lần này ngắn hơn bình thường rất nhiều, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
“Ngược lại coi như không ngoài ý muốn.” Tiên Tri nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi băng tuyết, tầm mắt phảng phất xuyên qua tầng băng dày, nhìn về phía vũ trụ bao la.
Bói thuật sư che hai mắt không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nhưng nàng có thể cảm nhận được nội tâm không bình tĩnh của hắn.
“Lại có người phát hiện căn nguyên lực lượng của mình, hơn nữa nguồn sức mạnh này hướng về phía chúng ta.” Tiên Tri nói.
Bói thuật sư nhẹ thở ra, cười cười nói: “Đó không phải là chuyện tốt sao? Tuy rằng chỉ là bước đầu tiên, nhưng tốt hơn so với việc bồi hồi bên vạch xuất phát, nói không chừng cuối cùng có thể ngưng kết ra nửa lĩnh vực, thậm chí lĩnh vực dẫn đầu muôn ngàn chúng sinh đâu.”
Phát hiện căn nguyên lực lượng của chính mình chỉ là bước đầu tiên, muốn ngưng kết nửa lĩnh vực còn phải trải qua giai đoạn khảo nghiệm gian khổ, nhưng điều này đã có ý nghĩa rằng người đó sắp dấn thân vào con đường khác với người chơi bình thường.
Bất kỳ cao thủ cấp bậc lĩnh vực nào cũng đều đặt bước đầu tiên tại đây, tuy rằng phần lớn đều ngã xuống trong quá trình rèn luyện dài lâu, nhưng mỗi một người đạt tới cấp bậc lĩnh vực đều có sức mạnh khủng bố.
Tiên Tri âm thầm thở dài: “Còn quá sớm để nói ngưng kết lĩnh vực…Tuy rằng ta xem trọng hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy; cái này đối với hắn chưa chắc đã là chuyện tốt, trên người hắn còn quá nhiều vấn đề chưa được giải quyết.”
Bói thuật sư tò mò hỏi: “Ngài quen biết người đó sao? Căn nguyên sức mạnh của hắn là gì?”
Tiên Tri cảm ứng cỗ lực lượng mới hình thành kia, đó là loại sức mạnh tràn đầy năng lượng phấn khích và hy vọng, nhẹ nhàng nói ra câu trả lời:
“Là tái sinh.”
_____
Sâu bên trong băng uyên bao phủ bởi giá lạnh vĩnh cửu, nhiệt độ khủng bố dưới âm 60 độ C, nhân loại ở tại môi trường này chỉ cần vài phút là lỗ mũi và lỗ tai sẽ chảy máu, không thể duy trì tuần hoàn máu bởi vì rét lạnh, các tế bào chết đi một cách nhanh chóng.
Tại thế giới ngầm không có ánh sáng, phảng phất chú định bị lãng quên trong băng lạnh.
Xương sọ dập nát, gãy xương toàn thân, nội tạng vỡ nát, trong lẫn ngoài đều xuất huyết nhiều… Tệ hơn nữa là, rơi từ độ cao này xuống, xung lượng nháy mắt tiếp xúc với mặt đất trở về 0, thân thể sẽ chịu lực va đập cực kỳ lớn nháy mắt đánh không ra hình người. Cho dù sức sống mạnh mẽ cực kỳ đáng sợ như Leviathan dị chủng vũ trụ, khi rơi xuống toàn thân cũng bị thương nặng, rơi vào giấc ngủ say.
Huống chi một nhân loại.
Tử vong là kết cục duy nhất.
Nhưng đột nhiên, bên trong ‘huyệt mộ’ được xây bằng vụn băng, có thứ gì đó cử động.
Sau đó lại khẽ cử động.
Tề Nhạc Nhân cảm giác chính mình dường như ở bên trong hàn băng địa ngục, mỗi một lần hô hấp giống như có hàng ngàn mũi băng châm điên cuồng đâm vào nội tạng cậu, làm người sống không bằng chết. Thậm chí cậu không nhớ rõ tại sao chính mình lại cảm thấy đau đớn rét lạnh như vậy, rốt cuộc bản thân mình đang ở đâu.
Dưới loại thống khổ con người không thể chịu đựng được, cậu chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây mình không muốn sống nữa, nhưng ngay cả chết cậu cũng không làm được.
Hô hấp trở lại, tim đập trở lại, nhưng cậu vẫn không thể mở nổi đôi mắt, chỉ có thể dùng hết toàn lực gồng mình lên. Đá tảng cùng khối băng đè lên cánh tay cậu cũng theo đó lay động, từng hồi sụp xuống, thanh âm quanh quẩn trong bóng tối tĩnh mịch.
Ý thức Tề Nhạc Nhân dần tỉnh táo trở lại. Cậu nhớ ra mình là ai, nhưng vẫn không biết mình đang ở đâu, cậu ở trong lòng điên cuồng oán giận bản thân bật điều hòa quá lạnh, không cẩn thận bị quỷ áp giường, hiện tại cả người không thể cử động.
Nhưng tại sao lại đau như vậy? Giống như xương cốt cả người bị chặt đứt.
Tư duy Tề Nhạc Nhân vẫn còn hỗn loạn chưa logic, cậu nhìn thấy rất nhiều thứ, rất nhiều hình ảnh đấu đá lung tung tan vỡ thành từng mảnh trước mặt cậu, rồi lại biến mất như phù quang lược ảnh. Cậu chỉ nhớ rõ nhìn thấy một đôi mắt màu lam.
Đôi mắt màu lam.
Ninh Chu.
Cái tên này chợt hiện lên trong lòng Tề Nhạc Nhân, giống như câu thần chú giải phóng ký ức phong ấn, vô số ký ức dời non lấp bể nặng trĩu đè ép; so với hắn bị gai hoa hồng đâm vào tay, lòng cậu càng đau hơn.
Cậu muốn đi tìm Ninh Chu, cậu muốn mang hắn về.
Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, cậu bắt đầu vùng vẫy, gian nan bò dậy từ huyệt mộ được xây bằng vụn băng. Chỉ xoay người một cái đã hao hết sức lực của cậu, cậu không thể không quỳ rạp trên mặt đất thở dốc một lát, lúc này mới thong thả khôi phục thể lực.
Cậu chú ý tới thời gian, ước chừng đã 20 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cậu rơi xuống băng nhai. Hiện tại là 22 giờ khuya ban đêm ngày thứ năm, ‘người tốt nhất hôm nay’ sớm đã công bố, chỉ là cậu không biết đến tột cùng là ai, đồng thời thời gian riêng tư cũng reset, cậu lại có thêm 10 tiếng.
Rơi từ chỗ cao như vậy xuống, camera theo dõi chắc cũng bị hư rồi, cho dù không thì nhiệt độ thấp nơi đây cũng khiến nó không thể hoạt động bình thường. Để an toàn, vẫn nên tắt camera đi.
“Tắt camera.” Cổ họng Tề Nhạc Nhân khô khốc phun ra một câu, vừa dứt lời liền ho điên cuồng, trong khoang miệng đầy mùi máu tanh nồng, khiến Tề Nhạc Nhân càng thêm buồn nôn.
Đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng hòn đá bị đẩy ra.
Tề Nhạc Nhân lập tức lấy đèn pin từ khe đạo cụ, chiếu về hướng phát ra âm thanh.
Cách đó không xa là một đống đá vụn cùng băng vụn xếp chồng lên, một chiếc xúc tu thong thả vươn ra với tốc độ cực kỳ chậm từ bên trong, tựa hồ bị trọng thương .
Tên kia thế mà còn chưa chết? Hay là nó cảm giác được hơi thở vật sống, tỉnh dậy từ giấc ngủ đông?
Tề Nhạc Nhân giãy giụa từ dưới đất đứng lên. Tuy sống lại một cách thần kỳ, nhưng cánh tay trái bị Leviathan cắn đứt vẫn như cũ không mọc ra, nếu cứng đối cứng lần nữa, người chết sẽ là cậu.
Nhưng may mắn, một đạo cụ mấu chốt của cậu đã CD xong.
Lần nữa sử dụng Tiên Tri Chi Tâm, Tề Nhạc Nhân vi diệu cảm giác được bất đồng với lần trước. Ảo ảnh thiên sứ từ trên trời giáng xuống bám trên người cậu, mang cậu thoát khỏi thế giới khủng bố đi vào vườn địa đàng vô tư vô lự.
Dưới thần ân bao phủ, cậu không cần cảm thấy sầu lo, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa; thế giới giống như một hạt cát được cậu giữ trong lòng bàn tay, cậu có thể dễ dàng biến nó thành hình dạng mình muốn.
Tảng đá dày nặng cùng khối băng nhẹ nhàng bị nhấc lên, lộ ra Leviathan hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất. Con quái vật khủng bố mở to đôi mắt đỏ máu, tròng mắt cực lớn dữ tợn điên cuồng.
Sau lưng có một chiếc đồng hồ khổng lồ vô hình, kim đồng hồ xoay tròn quay nhanh, chỉ cần quay xong ba vòng, sức mạnh mà cậu mượn tới sẽ giống như tiếng chuông đêm khuya, biến mất theo ma thuật.
Cậu phải nhanh lên.
Tề Nhạc Nhân vươn tay, bàn tay trên hư không khẽ nâng Leviathan trôi nổi lên, nó bắt đầu gào thét giãy giụa, nhưng mức độ phản kháng này không hề có tác dụng trước lực lượng căn nguyên. Bàn tay chậm rãi nắm chặt, Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình có thể dễ dàng nghiền nó thành một khối, giống như cậu từng làm với con xúc sao ký sinh Mark vậy.
Nhưng đó không phải là thủ đoạn duy nhất. Tề Nhạc Nhân cảm giác được sự kỳ diệu của thời gian, thật cẩn thận thăm dò bí mật thời gian; trong lòng cậu dâng lên một loại cảm giác huyền ảo thần bí, cậu vuốt ve ngón tay, hạt cát thời gian chậm rãi chảy xuống kẽ tay cậu.
Leviathan lơ lửng giữa không trung tựa như thi triển ma pháp thần kỳ. Xác ngoài của nó nhanh chóng lão hóa, mạ lên một tầng dấu vết giống như rỉ sét, cuối cùng thế nhưng giống như hóa thạch, toàn thân che kín vết rạn nứt; cuối cùng hóa thành một bãi bột phấn, rơi xuống lấp lánh chiếu sáng mặt đất, để lại một chiếc rương kim sắc cùng một quả cầu hình tròn.
Tề Nhạc Nhân phất phất tay, hai món đồ rơi vào trong tay cậu, bảo rương mở ra, là một kiện đạo cụ.
[Súng lục may mắn]: Khẩu súng này có tổng cộng sáu viên đạn, trong đó có một viên đạn bắn vào huyệt thái dương của chính mình là có thể tỏa định mục tiêu; phòng thủ tuyệt đối trong thời gian 1 phút phạm vi khu vực bán kính 500 mét, nhưng phòng ngự tuyệt đối này không hiệu quả với viên đạn này. Cho dù bạn may mắn, thượng đế cũng chỉ cho bạn 5 phút, nếu dũng mãnh không sợ chết, bạn có thể thêm một phút nữa. Tỏa định mục tiêu: Chưa đặt.
Tề Nhạc Nhân lập tức phán định thứ này không có tác dụng với cậu, bởi vì phát súng đầu tiên cậu sẽ bắn đầu mình đến nở hoa, trừ khi phối hợp với SL Đại Pháp, bằng không thứ này chính là phế vật.
Thất vọng nhìn về phía một vật phẩm khác, đây là một con ngươi cực lớn, đồng tử đỏ tươi khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, nó tên là [Tròng mắt Leviathan]
Đây là thứ gì? Vật phẩm này thế nhưng ngay cả phần tóm tắt cũng không có, không khỏi làm Tề Nhạc Nhân nhớ tới một kiện đạo cụ khác không có tóm tắt —— [Địa ngục Quyền trượng] mà Maria giao phó cậu đưa cho Tiên Tri.
Thời gian không còn nhiều nữa, đồng hồ đại biểu thời gian chỉ còn nửa vòng cuối cùng, cánh chim vô hình phía sau Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng vỗ đưa cậu bay lên bầu trời, bay về phía bầu trời băng uyên ngầm. Xuyên qua đoạn băng lở, dọc theo con đường phi hành từng đi qua, trước khi hết thời gian kịp thời đến cánh cửa sắt ở lối vào.
“Tề Nhạc Nhân? Cậu còn sống? Thật tốt quá!”
“Tiền bối! Anh không sao chứ? Tiền bối! Sao anh lại mọc cánh!”
“Tề, cậu có tốt không?”
Ba người cầm đèn pin đứng ở cửa bồi hồi, vừa thấy Tề Nhạc Nhân liền kinh hỉ vọt tới.
Thời gian Tiên Tri Chi Tâm kết thúc, Tề Nhạc Nhân rớt xuống đất, sau khi sức mạnh thần thánh rút đi, cậu suy yếu ngã ngồi trên mặt đất, được ba người hoảng loạn đỡ ra khỏi động băng ngầm.
“Không sao, đã giải quyết xong, vì phòng ngừa vạn nhất chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, đóng cửa chờ cứu viện.” Tuy rằng Tề Nhạc Nhân còn ảnh hưởng từ di chứng chết rồi sống lại, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng chỉ đạo ba người họ. Cậu lo lắng không biết viện nghiên cứu có còn xúc sao chưa phu hóa hay không, nhưng hiện tại cậu không dám nói ra, sợ chính mình miệng tiện nói mấy lời xui xẻo.
Đỗ Việt sức lực lớn, một mình đỡ Tề Nhạc Nhân cụt tay lên. Tề Nhạc Nhân dựa vào lưng Đỗ Việt, lắng nghe ba người họ tôi một câu anh một câu kể chuyện tiếp đó.
Lát sau ba người phát hiện những người khác đều đã trở thành thức ăn trong miệng Leviathan, liền xuống tầng sâu nhất viện nghiên cứu ngầm tìm kiếm Tề Nhạc Nhân. Họ đi vào vài lần, nhưng nhiệt độ bên trong thấp đến mức khủng khiếp, bọn họ không có thánh quang chúc phúc như Tề Nhạc Nhân cho nên cuối cùng không thể không lùi lại, lo lắng rằng Tề Nhạc Nhân đã chết.
Tề Nhạc Nhân không nói sự tình bản thân rớt xuống vực băng cùng Leviathan, cậu bị thương hôn mê sâu, thế nhưng không chết, cuối cùng thượng đế phù hộ cậu, ban cho cậu sức mạnh để trở về bên cạnh bọn họ.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt thập phần xấu hổ, nhưng Laura lại thập phần cảm động, cô lôi kéo cánh tay phải còn lại của Tề Nhạc Nhân, chân thành nói: “Chờ chúng ta trở về, giới thiệu tôi nhập giáo đi, tôi nguyện ý rửa tội.”
Căn bản chỉ vô tình truyền giáo, Tề Nhạc Nhân dở khóc dở cười. Một người theo thuyết vô thần dựa vào kỹ thuật diễn cùng thần tích phi logic phá hủy tam quan của một người theo thuyết vô thần khác —— có lẽ không chỉ một người, có phải cậu nên được phong tặng danh hiệu Thánh đồ gì đó hay không?
Rời khỏi viện nghiên cứu ngầm, đóng kín lối ra, lại rời khỏi tầng hầm ngầm trở lại trên mặt đất, ngày mặt trời chưa lặn màn đêm sáng ngời, khắp vùng trời đều là băng tuyết trắng xóa. Laura bước ra khỏi nhà kinh ngạc chỉ vào không trung hô lên: “Nhìn xem, đó là cái gì!”
Ba người theo tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía điểm đen ngày càng tiến lại gần.
“Chẳng lẽ… cứu viện đến?” Bác sĩ Lã kích động.
“Thật tốt quá.” Tề Nhạc Nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, phó bản sắp kết thúc, bọn họ lập tức liền có thể trở lại Thế Giới Ác Mộng.
Phi thuyền ngày càng gần, không lâu nữa là bọn họ liền có thể bình an bước lên phi thuyền rời đi, nhưng phi thuyền lại chậm chạp không đáp xuống. Bốn người sốt ruột chờ đợi, hệt như chờ máy bay bị hoãn.
“Hình như có gì đó không ổn.” Laura đứng lên, nhìn số lượng phi thuyền ngày càng nhiều nhưng không có ý định đổ bộ: “Rốt cuộc bọn họ đang chờ cái gì?”
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Tề Nhạc Nhân: “Đó là phi thuyền dân dụng sao?”
“Không phải, đó là…” Laura nói, thanh âm đột nhiên im bặt.
Một chùm ánh sáng lóa mắt hơn cả ánh mặt trời đang hội tụ trên khẩu pháo nhô ra từ phi thuyền, năng lượng đáng sợ nhắm thẳng vào hành tinh này!
Bốn người trợn to mắt nhìn công kích mang tính hủy diệt nhắm về hành tinh dưới chân bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy thật nực cười. Ngàn lần không ngờ tới, chạy khỏi dị chủng vũ trụ thoát khỏi những ngày tháng giết chóc đáng sợ, cuối cùng lại chết trong tay người một nhà. Để ngăn chặn xúc sao lan rộng, quân đội thế nhưng từ bỏ việc đổ bộ cứu viện, lấy khoảng cách an toàn tuyệt đối cho nổ tung viên tinh cầu này thành từng mảnh nhỏ.
Vào giây cuối cùng của phó bản, ba người Tề Nhạc Nhân được đánh giá hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ “sống sót cho đến khi quân đội đến”, dưới chùm sáng hủy thiên diệt địa thoát ly khỏi thế giới này...
*****
“Tề Nhạc Nhân sẽ không sao chứ?” Bác sĩ Lã đã chạy xa có chút hoảng hốt nhìn Đỗ Việt bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi có dự cảm không lành.”
“Tiền bối nhất định sẽ không sao.” Đỗ Việt tự tin nói.
“Không được, chúng ta vẫn nên xuống đó xem, vạn nhất hắn gặp phiền toái gì thì còn có thể giúp.” Bác sĩ Lã nói.
“Được, đi thôi.” Đỗ Việt không có ý kiến.
Hai người cùng nghiên cứu lộ tuyến an toàn. Cảm giác phương hướng của bác sĩ Lã không tốt, Đỗ Việt cũng không khá hơn là bao; hai người như ruồi bọ không đầu xoay loạn trong viện nghiên cứu, trong lúc lơ đãng phát hiện vết máu đứt quãng trên mặt đất.
Hai người đi dọc theo vết máu, cuối cùng tìm thấy Laura bị thương ẩn nấp ở một góc khuất trong phòng; thương thế của cô nàng không tính là nghiêm trọng nhưng tinh thần lại không tốt lắm. Sau khi nhìn thấy Đỗ Việt và bác sĩ Lã, cô im lặng một lúc lâu, giọng khàn khàn hỏi: “Các người có thấy Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết không?”
Hai người lắc đầu, Laura thở dài: “Họ gặp nguy hiểm.”
Laura kể lại chuyện sau khi bọn họ chạy tán loạn cho hai người nghe, Cảnh Tư Vũ cùng Cảnh Tư Tuyết sớm biến mất không thấy bóng dáng; còn Jeanette, Alex cùng Laura ở chung một chỗ. Bởi vì sự tình Francis bị xúc sao ký sinh mà ba người phát sinh tranh chấp, Jeanette cực kỳ hoài nghi Laura cũng bị ký sinh, tất nhiên Laura sẽ không thừa nhận chuyện hư ảo giả dối đó. Đang lúc tranh cãi gay gắt, bọn họ gặp lại con Leviathan trước đó bị Tề Nhạc Nhân bỏ qua một bên.
Khi đó Jeanette đứng gần Leviathan nhất là người đầu tiên bị bắt, Alex muốn bỏ chạy, nhưng Leviathan lại nhào lên; Alex muốn nóng lòng thoát khỏi nên đẩy Laura ra, thậm chí dùng chủy thủ đâm Laura bị thương. Nhưng Laura với ý chí cầu sinh mãnh liệt, không màng thương thế đoạt chủy thủ đâm ngược chỗ yếu hại của Alex, chính cô thì trốn vào phòng, khóa trái cửa, hít thở khó nhọc bò vào.
Sau đó Laura ngoan cường một đường chạy trốn, cuối cùng tới nơi này, gặp Đỗ Việt và bác sĩ Lã.
“Chúng tôi cũng gặp phải con quái vật đó, Tề Nhạc Nhân dụ nó đi rồi. Sự tình là như thế này...” Bác sĩ Lã nói ngắn gọn, cuối cùng hỏi: “Chúng tôi dự định tìm Tề Nhạc Nhân hội hợp, cô có muốn đi cùng không?”
Laura vuốt miệng vết thương trên tay, gật đầu kiên định nói: “Đi thôi.”
Lúc này xuất phát tâm tình ba người thập phần nặng nề, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thi thể tàn khuyết không đầy đủ của Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết. Laura bi thương bật khóc, lẩm bẩm nói: “Chỉ còn lại chúng ta thôi sao? Tề còn sống không?”
Không nghi ngờ gì Jeanette và Alex đã chết trong miệng Leviathan, còn Cảnh Tư Vũ, Cảnh Tư Tuyết, Francis, Anne, Mark và Tiết Giai Tuệ toàn bộ đều bị ký sinh; Hạ Bách trở thành ký chủ của Leviathan, sống sót chỉ còn lại bốn người, trong đó Tề Nhạc Nhân sinh tử chưa biết.
“Hắn đương nhiên còn sống!” Bác sĩ Lã chém đinh chặt sắt nói: “Hắn nhất định còn sống!”
_____
Trong băng cung ngầm rộng lớn.
“Tiên Tri đại nhân, ngài tỉnh rồi?” Một người phụ nữ che kín hai mắt đứng lên khỏi ghế dựa khắc băng, cung kính hành lễ với hắn; bọn thị nữ phụ trách bảo vệ tòa băng cung ngầm này cũng sôi nổi cúi người hành lễ.
“Bói thuật sư? Hôm nay đến lượt ngươi làm việc sao?” Tiên Tri hỏi.
“Vốn dĩ đến lượt ảo thuật sư, nhưng hắn có việc, cho nên chúng tôi đổi phiên cho nhau.” Bói toán sư trả lời.
“Tiểu tử đó gần đây thế nào?” Thời điểm nhắc đến ảo thuật sư, rõ ràng Tiên Tri nói chuyện có chút tùy ý.
“Cũng không tệ lắm, nghe nói mới kết giao với một vị bằng hữu rất thú vị, thời gian trước đó trêu cợt người ta cả ngày.” Bói thuật sư cười cười, lại hỏi: “Thời gian ngài ngủ đông lần này ngắn hơn bình thường rất nhiều, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
“Ngược lại coi như không ngoài ý muốn.” Tiên Tri nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi băng tuyết, tầm mắt phảng phất xuyên qua tầng băng dày, nhìn về phía vũ trụ bao la.
Bói thuật sư che hai mắt không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nhưng nàng có thể cảm nhận được nội tâm không bình tĩnh của hắn.
“Lại có người phát hiện căn nguyên lực lượng của mình, hơn nữa nguồn sức mạnh này hướng về phía chúng ta.” Tiên Tri nói.
Bói thuật sư nhẹ thở ra, cười cười nói: “Đó không phải là chuyện tốt sao? Tuy rằng chỉ là bước đầu tiên, nhưng tốt hơn so với việc bồi hồi bên vạch xuất phát, nói không chừng cuối cùng có thể ngưng kết ra nửa lĩnh vực, thậm chí lĩnh vực dẫn đầu muôn ngàn chúng sinh đâu.”
Phát hiện căn nguyên lực lượng của chính mình chỉ là bước đầu tiên, muốn ngưng kết nửa lĩnh vực còn phải trải qua giai đoạn khảo nghiệm gian khổ, nhưng điều này đã có ý nghĩa rằng người đó sắp dấn thân vào con đường khác với người chơi bình thường.
Bất kỳ cao thủ cấp bậc lĩnh vực nào cũng đều đặt bước đầu tiên tại đây, tuy rằng phần lớn đều ngã xuống trong quá trình rèn luyện dài lâu, nhưng mỗi một người đạt tới cấp bậc lĩnh vực đều có sức mạnh khủng bố.
Tiên Tri âm thầm thở dài: “Còn quá sớm để nói ngưng kết lĩnh vực…Tuy rằng ta xem trọng hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy; cái này đối với hắn chưa chắc đã là chuyện tốt, trên người hắn còn quá nhiều vấn đề chưa được giải quyết.”
Bói thuật sư tò mò hỏi: “Ngài quen biết người đó sao? Căn nguyên sức mạnh của hắn là gì?”
Tiên Tri cảm ứng cỗ lực lượng mới hình thành kia, đó là loại sức mạnh tràn đầy năng lượng phấn khích và hy vọng, nhẹ nhàng nói ra câu trả lời:
“Là tái sinh.”
_____
Sâu bên trong băng uyên bao phủ bởi giá lạnh vĩnh cửu, nhiệt độ khủng bố dưới âm 60 độ C, nhân loại ở tại môi trường này chỉ cần vài phút là lỗ mũi và lỗ tai sẽ chảy máu, không thể duy trì tuần hoàn máu bởi vì rét lạnh, các tế bào chết đi một cách nhanh chóng.
Tại thế giới ngầm không có ánh sáng, phảng phất chú định bị lãng quên trong băng lạnh.
Xương sọ dập nát, gãy xương toàn thân, nội tạng vỡ nát, trong lẫn ngoài đều xuất huyết nhiều… Tệ hơn nữa là, rơi từ độ cao này xuống, xung lượng nháy mắt tiếp xúc với mặt đất trở về 0, thân thể sẽ chịu lực va đập cực kỳ lớn nháy mắt đánh không ra hình người. Cho dù sức sống mạnh mẽ cực kỳ đáng sợ như Leviathan dị chủng vũ trụ, khi rơi xuống toàn thân cũng bị thương nặng, rơi vào giấc ngủ say.
Huống chi một nhân loại.
Tử vong là kết cục duy nhất.
Nhưng đột nhiên, bên trong ‘huyệt mộ’ được xây bằng vụn băng, có thứ gì đó cử động.
Sau đó lại khẽ cử động.
Tề Nhạc Nhân cảm giác chính mình dường như ở bên trong hàn băng địa ngục, mỗi một lần hô hấp giống như có hàng ngàn mũi băng châm điên cuồng đâm vào nội tạng cậu, làm người sống không bằng chết. Thậm chí cậu không nhớ rõ tại sao chính mình lại cảm thấy đau đớn rét lạnh như vậy, rốt cuộc bản thân mình đang ở đâu.
Dưới loại thống khổ con người không thể chịu đựng được, cậu chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây mình không muốn sống nữa, nhưng ngay cả chết cậu cũng không làm được.
Hô hấp trở lại, tim đập trở lại, nhưng cậu vẫn không thể mở nổi đôi mắt, chỉ có thể dùng hết toàn lực gồng mình lên. Đá tảng cùng khối băng đè lên cánh tay cậu cũng theo đó lay động, từng hồi sụp xuống, thanh âm quanh quẩn trong bóng tối tĩnh mịch.
Ý thức Tề Nhạc Nhân dần tỉnh táo trở lại. Cậu nhớ ra mình là ai, nhưng vẫn không biết mình đang ở đâu, cậu ở trong lòng điên cuồng oán giận bản thân bật điều hòa quá lạnh, không cẩn thận bị quỷ áp giường, hiện tại cả người không thể cử động.
Nhưng tại sao lại đau như vậy? Giống như xương cốt cả người bị chặt đứt.
Tư duy Tề Nhạc Nhân vẫn còn hỗn loạn chưa logic, cậu nhìn thấy rất nhiều thứ, rất nhiều hình ảnh đấu đá lung tung tan vỡ thành từng mảnh trước mặt cậu, rồi lại biến mất như phù quang lược ảnh. Cậu chỉ nhớ rõ nhìn thấy một đôi mắt màu lam.
Đôi mắt màu lam.
Ninh Chu.
Cái tên này chợt hiện lên trong lòng Tề Nhạc Nhân, giống như câu thần chú giải phóng ký ức phong ấn, vô số ký ức dời non lấp bể nặng trĩu đè ép; so với hắn bị gai hoa hồng đâm vào tay, lòng cậu càng đau hơn.
Cậu muốn đi tìm Ninh Chu, cậu muốn mang hắn về.
Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, cậu bắt đầu vùng vẫy, gian nan bò dậy từ huyệt mộ được xây bằng vụn băng. Chỉ xoay người một cái đã hao hết sức lực của cậu, cậu không thể không quỳ rạp trên mặt đất thở dốc một lát, lúc này mới thong thả khôi phục thể lực.
Cậu chú ý tới thời gian, ước chừng đã 20 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cậu rơi xuống băng nhai. Hiện tại là 22 giờ khuya ban đêm ngày thứ năm, ‘người tốt nhất hôm nay’ sớm đã công bố, chỉ là cậu không biết đến tột cùng là ai, đồng thời thời gian riêng tư cũng reset, cậu lại có thêm 10 tiếng.
Rơi từ chỗ cao như vậy xuống, camera theo dõi chắc cũng bị hư rồi, cho dù không thì nhiệt độ thấp nơi đây cũng khiến nó không thể hoạt động bình thường. Để an toàn, vẫn nên tắt camera đi.
“Tắt camera.” Cổ họng Tề Nhạc Nhân khô khốc phun ra một câu, vừa dứt lời liền ho điên cuồng, trong khoang miệng đầy mùi máu tanh nồng, khiến Tề Nhạc Nhân càng thêm buồn nôn.
Đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng hòn đá bị đẩy ra.
Tề Nhạc Nhân lập tức lấy đèn pin từ khe đạo cụ, chiếu về hướng phát ra âm thanh.
Cách đó không xa là một đống đá vụn cùng băng vụn xếp chồng lên, một chiếc xúc tu thong thả vươn ra với tốc độ cực kỳ chậm từ bên trong, tựa hồ bị trọng thương .
Tên kia thế mà còn chưa chết? Hay là nó cảm giác được hơi thở vật sống, tỉnh dậy từ giấc ngủ đông?
Tề Nhạc Nhân giãy giụa từ dưới đất đứng lên. Tuy sống lại một cách thần kỳ, nhưng cánh tay trái bị Leviathan cắn đứt vẫn như cũ không mọc ra, nếu cứng đối cứng lần nữa, người chết sẽ là cậu.
Nhưng may mắn, một đạo cụ mấu chốt của cậu đã CD xong.
Lần nữa sử dụng Tiên Tri Chi Tâm, Tề Nhạc Nhân vi diệu cảm giác được bất đồng với lần trước. Ảo ảnh thiên sứ từ trên trời giáng xuống bám trên người cậu, mang cậu thoát khỏi thế giới khủng bố đi vào vườn địa đàng vô tư vô lự.
Dưới thần ân bao phủ, cậu không cần cảm thấy sầu lo, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa; thế giới giống như một hạt cát được cậu giữ trong lòng bàn tay, cậu có thể dễ dàng biến nó thành hình dạng mình muốn.
Tảng đá dày nặng cùng khối băng nhẹ nhàng bị nhấc lên, lộ ra Leviathan hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất. Con quái vật khủng bố mở to đôi mắt đỏ máu, tròng mắt cực lớn dữ tợn điên cuồng.
Sau lưng có một chiếc đồng hồ khổng lồ vô hình, kim đồng hồ xoay tròn quay nhanh, chỉ cần quay xong ba vòng, sức mạnh mà cậu mượn tới sẽ giống như tiếng chuông đêm khuya, biến mất theo ma thuật.
Cậu phải nhanh lên.
Tề Nhạc Nhân vươn tay, bàn tay trên hư không khẽ nâng Leviathan trôi nổi lên, nó bắt đầu gào thét giãy giụa, nhưng mức độ phản kháng này không hề có tác dụng trước lực lượng căn nguyên. Bàn tay chậm rãi nắm chặt, Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình có thể dễ dàng nghiền nó thành một khối, giống như cậu từng làm với con xúc sao ký sinh Mark vậy.
Nhưng đó không phải là thủ đoạn duy nhất. Tề Nhạc Nhân cảm giác được sự kỳ diệu của thời gian, thật cẩn thận thăm dò bí mật thời gian; trong lòng cậu dâng lên một loại cảm giác huyền ảo thần bí, cậu vuốt ve ngón tay, hạt cát thời gian chậm rãi chảy xuống kẽ tay cậu.
Leviathan lơ lửng giữa không trung tựa như thi triển ma pháp thần kỳ. Xác ngoài của nó nhanh chóng lão hóa, mạ lên một tầng dấu vết giống như rỉ sét, cuối cùng thế nhưng giống như hóa thạch, toàn thân che kín vết rạn nứt; cuối cùng hóa thành một bãi bột phấn, rơi xuống lấp lánh chiếu sáng mặt đất, để lại một chiếc rương kim sắc cùng một quả cầu hình tròn.
Tề Nhạc Nhân phất phất tay, hai món đồ rơi vào trong tay cậu, bảo rương mở ra, là một kiện đạo cụ.
[Súng lục may mắn]: Khẩu súng này có tổng cộng sáu viên đạn, trong đó có một viên đạn bắn vào huyệt thái dương của chính mình là có thể tỏa định mục tiêu; phòng thủ tuyệt đối trong thời gian 1 phút phạm vi khu vực bán kính 500 mét, nhưng phòng ngự tuyệt đối này không hiệu quả với viên đạn này. Cho dù bạn may mắn, thượng đế cũng chỉ cho bạn 5 phút, nếu dũng mãnh không sợ chết, bạn có thể thêm một phút nữa. Tỏa định mục tiêu: Chưa đặt.
Tề Nhạc Nhân lập tức phán định thứ này không có tác dụng với cậu, bởi vì phát súng đầu tiên cậu sẽ bắn đầu mình đến nở hoa, trừ khi phối hợp với SL Đại Pháp, bằng không thứ này chính là phế vật.
Thất vọng nhìn về phía một vật phẩm khác, đây là một con ngươi cực lớn, đồng tử đỏ tươi khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, nó tên là [Tròng mắt Leviathan]
Đây là thứ gì? Vật phẩm này thế nhưng ngay cả phần tóm tắt cũng không có, không khỏi làm Tề Nhạc Nhân nhớ tới một kiện đạo cụ khác không có tóm tắt —— [Địa ngục Quyền trượng] mà Maria giao phó cậu đưa cho Tiên Tri.
Thời gian không còn nhiều nữa, đồng hồ đại biểu thời gian chỉ còn nửa vòng cuối cùng, cánh chim vô hình phía sau Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng vỗ đưa cậu bay lên bầu trời, bay về phía bầu trời băng uyên ngầm. Xuyên qua đoạn băng lở, dọc theo con đường phi hành từng đi qua, trước khi hết thời gian kịp thời đến cánh cửa sắt ở lối vào.
“Tề Nhạc Nhân? Cậu còn sống? Thật tốt quá!”
“Tiền bối! Anh không sao chứ? Tiền bối! Sao anh lại mọc cánh!”
“Tề, cậu có tốt không?”
Ba người cầm đèn pin đứng ở cửa bồi hồi, vừa thấy Tề Nhạc Nhân liền kinh hỉ vọt tới.
Thời gian Tiên Tri Chi Tâm kết thúc, Tề Nhạc Nhân rớt xuống đất, sau khi sức mạnh thần thánh rút đi, cậu suy yếu ngã ngồi trên mặt đất, được ba người hoảng loạn đỡ ra khỏi động băng ngầm.
“Không sao, đã giải quyết xong, vì phòng ngừa vạn nhất chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, đóng cửa chờ cứu viện.” Tuy rằng Tề Nhạc Nhân còn ảnh hưởng từ di chứng chết rồi sống lại, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng chỉ đạo ba người họ. Cậu lo lắng không biết viện nghiên cứu có còn xúc sao chưa phu hóa hay không, nhưng hiện tại cậu không dám nói ra, sợ chính mình miệng tiện nói mấy lời xui xẻo.
Đỗ Việt sức lực lớn, một mình đỡ Tề Nhạc Nhân cụt tay lên. Tề Nhạc Nhân dựa vào lưng Đỗ Việt, lắng nghe ba người họ tôi một câu anh một câu kể chuyện tiếp đó.
Lát sau ba người phát hiện những người khác đều đã trở thành thức ăn trong miệng Leviathan, liền xuống tầng sâu nhất viện nghiên cứu ngầm tìm kiếm Tề Nhạc Nhân. Họ đi vào vài lần, nhưng nhiệt độ bên trong thấp đến mức khủng khiếp, bọn họ không có thánh quang chúc phúc như Tề Nhạc Nhân cho nên cuối cùng không thể không lùi lại, lo lắng rằng Tề Nhạc Nhân đã chết.
Tề Nhạc Nhân không nói sự tình bản thân rớt xuống vực băng cùng Leviathan, cậu bị thương hôn mê sâu, thế nhưng không chết, cuối cùng thượng đế phù hộ cậu, ban cho cậu sức mạnh để trở về bên cạnh bọn họ.
Bác sĩ Lã và Đỗ Việt thập phần xấu hổ, nhưng Laura lại thập phần cảm động, cô lôi kéo cánh tay phải còn lại của Tề Nhạc Nhân, chân thành nói: “Chờ chúng ta trở về, giới thiệu tôi nhập giáo đi, tôi nguyện ý rửa tội.”
Căn bản chỉ vô tình truyền giáo, Tề Nhạc Nhân dở khóc dở cười. Một người theo thuyết vô thần dựa vào kỹ thuật diễn cùng thần tích phi logic phá hủy tam quan của một người theo thuyết vô thần khác —— có lẽ không chỉ một người, có phải cậu nên được phong tặng danh hiệu Thánh đồ gì đó hay không?
Rời khỏi viện nghiên cứu ngầm, đóng kín lối ra, lại rời khỏi tầng hầm ngầm trở lại trên mặt đất, ngày mặt trời chưa lặn màn đêm sáng ngời, khắp vùng trời đều là băng tuyết trắng xóa. Laura bước ra khỏi nhà kinh ngạc chỉ vào không trung hô lên: “Nhìn xem, đó là cái gì!”
Ba người theo tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía điểm đen ngày càng tiến lại gần.
“Chẳng lẽ… cứu viện đến?” Bác sĩ Lã kích động.
“Thật tốt quá.” Tề Nhạc Nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, phó bản sắp kết thúc, bọn họ lập tức liền có thể trở lại Thế Giới Ác Mộng.
Phi thuyền ngày càng gần, không lâu nữa là bọn họ liền có thể bình an bước lên phi thuyền rời đi, nhưng phi thuyền lại chậm chạp không đáp xuống. Bốn người sốt ruột chờ đợi, hệt như chờ máy bay bị hoãn.
“Hình như có gì đó không ổn.” Laura đứng lên, nhìn số lượng phi thuyền ngày càng nhiều nhưng không có ý định đổ bộ: “Rốt cuộc bọn họ đang chờ cái gì?”
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Tề Nhạc Nhân: “Đó là phi thuyền dân dụng sao?”
“Không phải, đó là…” Laura nói, thanh âm đột nhiên im bặt.
Một chùm ánh sáng lóa mắt hơn cả ánh mặt trời đang hội tụ trên khẩu pháo nhô ra từ phi thuyền, năng lượng đáng sợ nhắm thẳng vào hành tinh này!
Bốn người trợn to mắt nhìn công kích mang tính hủy diệt nhắm về hành tinh dưới chân bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy thật nực cười. Ngàn lần không ngờ tới, chạy khỏi dị chủng vũ trụ thoát khỏi những ngày tháng giết chóc đáng sợ, cuối cùng lại chết trong tay người một nhà. Để ngăn chặn xúc sao lan rộng, quân đội thế nhưng từ bỏ việc đổ bộ cứu viện, lấy khoảng cách an toàn tuyệt đối cho nổ tung viên tinh cầu này thành từng mảnh nhỏ.
Vào giây cuối cùng của phó bản, ba người Tề Nhạc Nhân được đánh giá hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ “sống sót cho đến khi quân đội đến”, dưới chùm sáng hủy thiên diệt địa thoát ly khỏi thế giới này...
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.