Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 135: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [6]

Bạc Mộ Băng Luân

17/04/2023

chương 135:

Mark và Hạ Bách vẫn còn ở đây!

Kết luận của Laura nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng cô nói có sách mách có chứng, tất cả mọi người đều hiểu cô không phải ba hoa chích chòe, thậm chí bây giờ bọn họ có thể ra cửa kiểm nghiệm, so sánh dấu chân trên tuyết, nhưng luôn có người không muốn nhìn thấy Laura đoạt nổi bật của mình.

“Cô nói bọn họ còn ở trong phòng, vậy thì ở chỗ nào?” Quả nhiên Jeanette nhảy ra: “Ngôi nhà này lớn như vậy, nếu hai người bọn họ còn ở đây thì đã sớm nghe thấy giọng của chúng ta, nhưng hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, người có thể ở nơi nào?”

Laura mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết.”

Jeanette cười khinh miệt, ánh mắt như muốn nói “Cô bất quá cũng chỉ có thế.”

“Tề Nhạc Nhân, anh có phát hiện gì trước đó không?” Tiết Giai Tuệ nghi ngờ hỏi.

Là người cuối cùng gặp hai người này, Tề Nhạc Nhân bất hạnh bị toàn thể người dự thi vây xem, cậu ngưng trọng lắc đầu: “Lúc đó mọi thứ đều bình thường.”

“Aiz, nếu hiện tại có thể nhờ khán giả bên ngoài giúp đỡ thì tốt rồi, bọn họ hẳn là biết rõ tình huống hiện tại hơn chúng ta.” Tiết Giai Tuệ nửa tin nửa ngờ khẽ cười khổ, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Như vầy đi, chúng ta tìm tòi nhà Anne một chút, nơi này không lớn, nhiều người tìm sẽ nhanh hơn.”

Anne vẫn luôn im lặng chợt ngẩng đầu lên: “Tiết tiểu thư, muốn lục soát phòng của tôi cũng được thôi, mời lấy ra lệnh điều tra, hay là nói, cô muốn tùy tiện xâm phạm quyền lợi hợp pháp của công dân?”

Jeanette giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, nhanh chóng chuyển mục tiêu: “Sao vậy? Chẳng lẽ chỗ này của cô có thứ gì không muốn người khác nhìn thấy sao?”

Bác sĩ Lã kéo tay áo Tề Nhạc Nhân, bĩu môi với cậu, dùng khẩu hình nói: Nhìn đi, nhào lên!

Cảnh tượng đấu võ mồm của bốn vị nữ sĩ xoay quanh việc có nên lục soát căn nhà hay không kéo dài tầm mười phút. Jeanette dẫn đầu cuộc tranh luận nháo một trận với Anne, một người thì công kích tín ngưỡng tôn giáo của đối phương, người còn lại thì lấy quyền lợi công dân ra nói. Cuối cùng Laura kiên trì lục soát căn nhà để tìm người, cùng lập trường với Jeanette nhưng lại bị Jeanette liên tục nói móc nói mỉa, khiến cô nàng hết sức bất đắc dĩ. Tuy Tiết Giai Tuệ có ý muốn khuyên giải nhưng bản thân nóng lòng muốn tìm người, nói vài câu không hợp liền dẫn đến cãi vã công kích cha mẹ lẫn nhau, cuối cùng im lặng ngậm miệng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Các vị nam sĩ thập phần bất đắc dĩ, hiển nhiên không muốn xen vào, làm trò trước mặt khán giả cùng hàng tỉ người xem. Cãi nhau với phụ nữ thoạt nhìn rất mất mặt, thắng hay thua đều trong dự kiến “anh thế mà cãi nhau với phụ nữ”. Làm thế nào cũng sai, không bằng không vướng vào vũng nước đục này.

Tề Nhạc Nhân không vội, bị Trần Bách Thất xách tai dạy dỗ lâu như vậy, hiện tại cậu kiên nhẫn hơn lúc trước nhiều; học được cách quan sát, học cách bớt xúc động, cậu phát hiện mối quan hệ bí ẩn giữa các NPC với nhau.

Ngoại trừ Laura và Jeanette từ trước tới nay đều ở trong mối quan hệ đối chọi gay gắt, còn có Tiết Giai Tuệ loáng thoáng ái mộ Hạ Bách; thái độ Jeanette đối với Alex có chút cải thiện, Francis ái muội với Laura, thậm chí Mark phục tùng Anne ngoài ý muốn. Rất nhiều điều nhỏ nhặt không đáng kể không dễ phát hiện, từ sự kiện này đột nhiên phát hiện thông qua lời NPC nói, biểu tình thậm chí biểu lộ qua ngôn ngữ cơ thể.

Cuối cùng Đỗ Việt – người trẻ tuổi có tinh thần trọng nghĩa thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng ồn ào nữa! Hiện tại tìm người quan trọng hơn, có chuyện gì thì đợi tìm được người rồi hẵng nói! Tiền bối, chúng ta đi tìm thôi!”

Nói xong phớt lờ Anne, lập tức tìm tòi căn phòng này.

Tề Nhạc Nhân thở dài, người trẻ tuổi bây giờ a... Quá xúc động, nhưng như vậy cũng tốt, dong dài cũng không phải là cách.



Anne hơi sửng sốt, vừa định lớn tiếng trách cứ, Đỗ Việt thình lình xốc thảm lên bụi bay tứ tung, cậu ta bị sặc lập tức bịt miệng mũi ho khan, chật vật chạy ra khỏi phòng. Mấy người Jeanette cũng không chịu nổi, lần thứ hai thoát khỏi căn phòng đầy bụi.

Bác sĩ Lã phì cười, bật ngón cái với Đỗ Việt: “Làm tốt lắm.”

Đánh bậy đánh bạ Đỗ Việt sờ ót, cười ngốc mấy cái rồi tiếp tục tìm kiếm.

“Cậu đang tìm tầng hầm ngầm sao?” Francis hỏi.

“À…ừ, trong nhà Cảnh Tư Vũ có, nói không chừng trong nhà Anne cũng có?” Đỗ Việt nói.

“Có lý, chúng ta xốc thảm lên tìm xem.” Francis tán đồng.

“Chẳng lẽ bọn họ còn có thể chui vào đường hầm sao?” Alex nhún vai, “Đừng lãng phí thời gian, nói không chừng Laura lầm rồi.”

Nói xong anh ta bước ra khỏi phòng xem tình huống bên Jeanette. Jeanette đang phủi bụi bặm bám trên người, lớn tiếng oán giận chính mình không có quần áo để thay, trừ phi tìm được quần áo mà tổ tiết mục giấu trong ngôi làng này; nếu không cô phải chịu ở bẩn. Alex thương lượng với cô chờ lát nữa lại đi tìm vật tư.

Francis và tổ ba người Tề Nhạc Nhân lật hết cái nhà này lên, Laura và Tiết Giai Tuệ cũng gia nhập. Một giờ trôi qua, trên tường, trên mặt đất thậm chí dưới gầm giường, mỗi ngóc ngách trong nhà đều tìm hết nhưng không có dấu vết Hạ Bách và Mark để lại; cũng không có manh mối về tầng hầm ngầm hay phòng tối, hai người họ giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất trong căn phòng này vậy.

Tề Nhạc Nhân chú ý đến gối đầu mà Mark nằm qua có vết máu còn mới, cậu đoán rằng đó là vết máu trên trán Mark cọ qua.

Thứ duy nhất khiến người khác cảm thấy kỳ quái là bác sĩ Lã tìm được một mảnh vải và băng vải thấm máu từ trong thùng rác, mặt trên có vết máu đã khô đọng lại, nhìn qua vết máu vẫn còn mới. Thời điểm hắn chỉ ra điểm này, Anne lộ ra một nụ cười cổ quái: “Đây là thứ dùng để cấp cứu tạm thời.”

“Trên người cô có miệng vết thương gì sao?” Tề Nhạc Nhân nhìn nàng chằm chằm, quan sát vẻ mặt cô nàng.

Trên mặt Anne lộ ra châm chọc nhàn nhạt, còn có một chút sung sướng giống như thực hiện trò đùa dai: “Không có.”

“Vậy máu này đến từ đâu?” Francis truy hỏi.

“Từ trên người tôi.” Khóe miệng Anne nhướng cao, nàng hứng thú dạt dào nhìn bọn họ, mang theo một tia ác ý: “Sau khi vách tử cung đẩy lớp nội mạc thông qua âm đạo bài xuất ra bên ngoài cơ thể, thông thường chúng tôi gọi cái này là kinh nguyệt.”

Tay bác sĩ Lã run lên, băng vải và mảnh vải rơi xuống đất, quả thực đem hai chữ “Mộng bức” viết lên mặt.

Anne càng cười sung sướng hơn: “Đừng tùy ý vứt rác bừa bãi như vậy, nhặt lên ném vào thùng rác giùm tôi, cảm ơn.”

……

……

……



Tìm kiếm cuối cùng lấy kết quả thất bại mà chấm dứt, không thu hoạch được gì. Mọi người rời khỏi nhà Anne, thảo luận kế tiếp nên làm gì; thời điểm thảo luận điều này thật không có thành tựu, nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ. Anne lấy lý do đau bụng kinh cự tuyệt tham gia loạt hành động kế tiếp, về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì có vết xe đổ Mark và Hạ Bách mất tích cho nên mọi người không tách riêng hành động, mà cùng tìm kiếm một vòng quanh làng, không tìm thấy manh mối, nhưng ngược lại tìm được một số vật tư bị giấu.

Bác sĩ Lã với vận khí cấp EX còn tìm được hai chiếc ba lô con, một cái đưa Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân bỏ một chai nước và một ít đồ ăn áp súc vào ba lô để phòng ngừa vạn nhất. Tuy rằng có đạo cụ nhưng kỳ thực cậu không thiếu vật tư, đối với chỗ không có camera, cậu rất khó giải thích lai lịch của mấy thứ này.

Đỗ Việt không được phân cho ba lô con, thành thật cõng chiếc ba lô nặng nhất, bên trong đựng đầy vật tư của cả ba người bọn họ, cậu ta chịu thương chịu khó nhất, trên môi nở nụ cười ngây ngô. Bác sĩ Lã khẽ thì thầm vào tai Tề Nhạc Nhân, hắn cảm thấy Đỗ Việt bẩm sinh thiếu một sợi gân.

Buổi chiều mọi người đi thăm Cảnh Tư Vũ, cô ấy vẫn đang hôn mê, nhưng hơi thở đã đều đặn, nhịp tim bình thường, trên đầu cũng không xảy ra va chạm hay hình thành khối u gì. Nói tóm lại hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng để an toàn, cô vẫn nên ở lại phòng Cảnh Tư Tuyết —— Tuy rằng điều này trái với quy tắc một người ở một phòng của trò chơi, bất quá loại thời điểm này không rảnh để lo nhiều như vậy.

Hành động tìm người không có kết quả, lớp tuyết đọng trên đất bị giẫm đến dơ bẩn, lại còn ẩm ướt, rất dễ trượt chân. Đoàn người dứt khoát quét tước, cầm công cụ dọn tuyết không biết đã để bao nhiêu năm dọn sạch đống tuyết ở trước nhà, tạo nên mấy con đường thông với giáo đường để tiện đi lại.

Buổi tối tám giờ đúng, Tề Nhạc Nhân tắt camera mini luôn lượn lờ bên cạnh cậu, đi đến nhà bác sĩ Lã. Đỗ Việt đến sớm hơn cậu một chút, vừa thấy cậu liền gọi một cách thân thiết: “Tiền bối.”

“Tắt camera chưa?” Tề Nhạc Nhân xác nhận lần nữa.

“Tắt rồi, bất quá camera cố định bên ngoài thì không có biện pháp, có lẽ quay được cảnh hai người đến chỗ tôi.” Bác sĩ Lã nói.

“Không sao, chỉ cần đừng quay lúc nói chuyện là được, dù sao nội dung chúng ta nói khác với nhóm NPC.” Tề Nhạc Nhân nói: “Hai người cảm thấy, sự tình hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc Mark và Hạ Bách đã đi đâu?”

“Không biết, em cũng thấy kỳ quái.” Đỗ Việt nói.

“Bọn họ biến thành bươm bướm bay đi rồi.” Bác sĩ Lã không chút nào khẩn trương, cười hì hì nói.

“Nói chuyện đứng đắn một chút.” Tề Nhạc Nhân lườm bác sĩ Lã một cái, rồi nói tiếp: “Vẫn nên bắt đầu lại vậy, hiện tại cốt truyện đã tiến triển đến giai đoạn quái vật thoát khỏi 'chiếc hộp Pandora'; không biết nó đang trốn ở đâu, lấy loại hình thái nào, có chỗ nào đặc biệt —— Nói mới nhớ, lát nữa chúng ta đến giáo đường một chuyến, hôm nay luôn hành động cùng người khác nên chưa tìm được cơ hội xác nhận hòn đá trong giáo đường kia.”

“Không tới nhìn cũng không sao, nhắc nhở nhiệm vụ đã nói toạc ra rồi, chứng tỏ nó đã phu hóa trước khi chúng ta có thể tự do hành động.” Bác sĩ Lã rất rõ loại đặc tính của trò chơi này, nó sẽ không cho người chơi có cơ hội ngăn cản cốt truyện phát triển.

“Nói đi, lấy kinh nghiệm chơi game nhiều năm của anh, anh cảm thấy con quái vật này thuộc dạng nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Bác sĩ Lã ‘hừ’ một tiếng, đắc ý nói: “Có ba khả năng. Loại thứ nhất, quái vật kia thuộc loại ô nhiễm tinh thần, sẽ làm người chơi trở nên cuồng loạn, sinh ra ảo giác, cuối cùng khiến người chơi chém giết lẫn nhau, thường thấy nhất trong game. Khả năng thứ hai là quái vật thuộc loại hình công kích vật lý, sẽ ăn thịt người, ăn càng nhiều càng lợi hại, sau đó sẽ ăn sạch bách đám chúng ta luôn. Khả năng thứ ba, có thể đám quái vật này thuộc loại hình ký sinh, cùng loại hình với quái vật dị hình; theo kịch bản này thì nó sẽ không ngừng tìm kiếm vật chủ để ký sinh, kết quả cả đám chúng ta đều chết sạch.”

Khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Việt nhăn thành trái khổ qua, tha thiết nhìn Tề Nhạc Nhân: “Tiền bối, em không muốn chết đâu...”

Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, nhìn tôi cũng vô dụng, tôi mạnh hơn cậu một chút thôi.

Nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh, thể hiện phong phạm tiền bối nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay: “Đừng gấp gáp, chỉ là nhiệm vụ có độ khó cấp C mà thôi, không khó lắm đâu.”

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook