Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 136: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [7]
Bạc Mộ Băng Luân
21/04/2023
chương 137:
Ba người thảo luận tình huống trước mắt, vẫn quá ít manh mối, không nhìn ra manh mối nào. Tề Nhạc Nhân đề nghị đi kiểm tra gian tầng hầm nhà Cảnh Tư Vũ lần nữa, nhìn xem có manh mối gì không; dù sao hiện tại Cảnh Tư Vũ còn đang ở nhà em gái Cảnh Tư Tuyết, căn phòng nhỏ của cô không ai ở đó.
Bác sĩ Lã vui vẻ đồng ý, Đỗ Việt càng không có ý kiến, cậu ta đặc biệt sùng kính vị tiền bối Tề Nhạc Nhân này, nói một cách khoa trương chính là, cậu ta hoàn toàn là “mê đệ” của Tề Nhạc Nhân, tất nhiên không hề dị nghị với lời đề nghị của cậu. Cả ba liền xuất phát đi đến nhà Cảnh Tư Vũ.
“Chúng ta có nên bật camera giám sát không? Dù sao hiện tại cũng không còn gì là bí mật.” Bác sĩ Lã hỏi.
“…Ừm.” Tề Nhạc Nhân ngẫm nghĩ, điều này không phải là không thể, luôn che che giấu giấu không phải biện pháp tốt.
Camera ẩn hình quay chung quanh bọn họ được bật lên lần nữa, bác sĩ Lã còn làm mặt quỷ với hư không: “Các bạn khán giả khỏe, chúng tôi là nhóm EM, ban ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, tối nay chúng tôi dự định xuống tầng hầm, nhìn xem hầm ngầm trong nhà Cảnh Tư Vũ có phải cất giấu bí mật gì hay không. Mọi người hãy đón xem nhé.”
Nói xong bác sĩ Lã thò người qua nhỏ giọng hỏi Tề Nhạc Nhân: “Thời điểm nhóm chủ bá phát sóng trực tiếp có phải nói như vậy không?”
“Không sai biệt lắm, tôi không hay xem phát sóng trực tiếp.” Tề Nhạc Nhân nói không quá chắc chắn, tuy rằng cậu chơi game và xem phim, nhưng không xem phát sóng trực tiếp.
“…Em chỉ xem game phát sóng trực tiếp.” Đỗ Việt nói.
“Tùy tiện, có ý tứ.” Bác sĩ Lã lầm bầm nói.
Trước khi bước vào nhà Cảnh Tư Vũ, cửa phòng đã khóa, cửa sổ tầng một cũng khóa, muốn dùng vũ lực phá cửa sổ không khó, nhưng tạo ra động tĩnh lớn nói không chừng sẽ đưa tới những người dự thi khác gần đó. Bác sĩ Lã và Đỗ Việt thảo luận cách mở cửa sổ như thế nào dưới tình huống tránh kinh động đến người khác, Tề Nhạc Nhân đi dạo quanh căn phòng nhỏ, trong lòng đã có chủ ý.
“Tầng lầu này không cao, nếu có chỗ mượn lực, một mình tôi có thể bò lên đó.” Đối với việc trèo tường, dưới sự tận tình chỉ đạo của Trần Bách Thất, Tề Nhạc Nhân rất tâm đắc —— Cảm tạ Địa Ngục Tam Đầu Khuyển trợ giúp, hiện tại cậu trèo tường còn nhanh hơn khỉ, phát huy toàn bộ kỹ năng leo trèo của tổ tiên loài vượn, nhưng đối mặt với bức tường nhẵn bóng, cậu có lòng mà không có sức.
“Như vầy đi, Đỗ Việt cậu lại đây, đứng ở chỗ này, tôi đứng trên vai cậu, miễn cưỡng rướn người tới cửa sổ lầu hai, năng lực chịu đựng của cậu thế nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Chưa thử qua, chắc là được, sức lực của em rất lớn.” Đỗ Việt tự tin nói.
Tề Nhạc Nhân tìm vị trí tốt, Đỗ Việt đứng vững, cánh tay cậu mượn sức hắn, nhẹ nhàng đứng trên vai hắn, bác sĩ Lã ‘oa’ một tiếng: “Lợi hại lợi hại, Nhạc Nhân cậu có thể biểu diễn xiếc được đó.”
Tề Nhạc Nhân u oán liếc mắt nhìn bác sĩ Lã đứng dưới đất. Quỷ mới biết nửa tháng qua cậu đã trải qua những gì, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy người trải qua ngày tháng ấy không phải là người.
Quả nhiên cửa sổ lầu hai không khóa, Tề Nhạc Nhân thuận tay kéo cửa sổ ra, hai tay bám vào khung cửa, hai chân cố sức đạp tường, cong người. Loại thời điểm này không rảnh lo tư thế đẹp hay không, cậu dùng hết sức bú sữa mẹ, lúc này mới bò vào cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi xuống dưới mở cửa, hai người chờ ở đó đi.” Tề Nhạc Nhân thò ra cửa sổ nói với hai người.
“Tốt tốt!” Bác sĩ Lã không ngừng kéo tên mê đệ Đỗ Việt đang đứng vỗ tay ở một bên cho Tề Nhạc Nhân, đi đến cửa vào.
Tề Nhạc Nhân cũng chuẩn bị xuống lầu, căn phòng nhỏ ở tầng trên nhà Cảnh Tư Vũ rất thấp, lầu hai còn muốn thấp hơn lầu một, làm người ta cảm thấy thập phần áp lực, cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Thực sự quá thấp, mấy căn phòng khác trên lầu thực sự rất bình thường, chẳng lẽ chủ nhà này đặc biệt lùn? Nhìn từ bên ngoài tầng lầu không có cảm giác thấp bé như bên trong, có lẽ vì nhà mái thái, hiệu quả thị giác cao hơn một chút..
Nhưng còn có một loại khả năng, căn nhà này có gác mái.
Tề Nhạc Nhân ngừng bước, lấy đèn pin ra chiếu sáng, không phát hiện cái gì, dứt khoát đi xuống lầu mở cửa.
Ở ngoài cửa, bác sĩ Lã sốt ruột đứng chờ, khi nhìn thấy Tề Nhạc Nhân mới nhẹ thở ra: “Còn tưởng rằng cậu mất tích rồi chứ.”
“Một người sống muốn không cánh mà bay khỏi căn nhà này cũng khó.” Tề Nhạc Nhân cười nói.
“Ai biết được, chẳng phải buổi sáng Hạ Bách và Mark cũng mất tích đó sao?” Bác sĩ Lã lẩm bẩm vài câu.
Tề Nhạc Nhân bỗng khựng lại, linh quang chợt lóe: “Thời điểm ban ngày chúng ta tìm kiếm trong phòng Anne, anh có chú ý đến gác mái không?”
“Hả, nhà cô nàng đó có gác mái sao?” Bác sĩ Lã mê mang, kéo Đỗ Việt sang một bên: “Cậu có chú ý đến không?”
Đỗ Việt cũng lắc đầu. Khi đó lực chú ý của mọi người đều tập trung vào việc “nhà của Cảnh Tư Vũ có tầng hầm ngầm”, nên thời điểm tìm người ở nhà Anne tự nhiên cũng dồn vào việc tìm kiếm tầng hầm. Xu hướng tâm lý bình thường này khiến họ hoàn toàn xem nhẹ khả năng trong nhà có gác mái.
“Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến vấn đề gác mái. Nếu trong phòng Anne giấu một căn gác mái, có lẽ Hạ Bách cùng Mark tránh ở gác mái, mới tạo thành sự việc hai người họ mất tích giả?” Tề Nhạc Nhân lớn mật suy đoán.
“Nhưng tại sao bọn họ lại làm vậy?” Bác sĩ Lã hỏi.
“….Khụ, những gì tôi nói chỉ là một loại khả năng thôi, còn động cơ... Đợi khi nào tìm được người rồi hãy nói. Chúng ta đi xuống tầng hầm nhìn xem!” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng dời đề tài.
Tầng hầm vẫn như cũ, Đỗ Việt hỗ trợ vén tấm thảm trên mặt đất lên, sau đó kéo cửa gỗ ra, lộ ra cửa động đen nhánh bên dưới. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không muốn là người thứ nhất đi xuống.
“……Chậc, để tôi đi trước.” Tề Nhạc Nhân đẩy “Lâm tiền bối”, dẫn đầu đi xuống, Đỗ Việt đi theo sau, cuối cùng là bác sĩ Lã.
Tầng hầm ngầm tràn ngập khí vị hủ bại, ba người họ chỉ có hai chiếc đèn pin; bác sĩ Lã phụ trách tìm đạo cụ được phân cho một cái, Tề Nhạc Nhân và Đỗ Việt xài chung một cái, ba người lục soát tầng hầm không tính là quá lớn này.
“Đây hẳn là nhật ký ghi chép loại thực nghiệm nào đó, đáng tiếc xem không hiểu chữ người ngoài hành tinh.” Tề Nhạc Nhân lật quyển notebook trên bàn sách nhỏ giọng nói.
Đỗ Việt nhìn nhìn liền chịu thua: “Em sợ nhất là học ngoại ngữ, nhất là ngôn ngữ ngoài hành tinh! Em chắc chắn không đạt điểm chuẩn!”
Xem ra cho dù không trải qua cuộc thi đại học, học tập khủng bố vẫn để lại dấu vết thật sâu trong đầu học tra, đúng là hồi ức đáng sợ khó quên. Trong lòng Tề Nhạc Nhân xúc động, cậu đã qua cuộc thi đại học nhiều năm, hồi đó ban đêm mà mơ thấy nộp giấy trắng sẽ bị dọa tỉnh khỏi cơn ác mộng, bất quá so với bây giờ thường xuyên bị ác mộng tử vong quấy nhiễu làm suy nhược tinh thần, cậu thà quay về cơn ác mộng nộp giấy trắng của quá khứ.
Cậu tiếp tục lật tiếp, lật từng tờ từng tờ rất nhanh, ở vài trang cuối cùng quyển notebook, Tề Nhạc Nhân thấy được một tấm bản đồ vẽ tay.
Đó là một con động vật tương tự bạch tuộc, có lẽ là giống loài trên hành tinh này, nó có mười ba xúc tu, không có giác hút, cũng không có mắt, không biết là không vẽ lên hay loại sinh vật này vốn không có mắt.
“Ý, bạch tuộc kìa, em thích ăn bạch tuộc viên.” Đỗ Việt nói.
“Tôi cũng thích!” Bác sĩ Lã đang tìm đông tìm tây cũng đáp lời.
“Bác sĩ Lã, anh lại đây nhìn cái này.” Tề Nhạc Nhân nghĩ nhiều hơn Đỗ Việt một chút, cậu hoài nghi con bạch tuộc này có liên quan đến khối đá phát sáng kia.
Bác sĩ Lã đến gần cậu, vươn cổ qua nhìn: “Woa, bạch tuộc!”
“Đỗ Việt, tôi nhớ cậu lấy được tấm card từ trong bụng con bạch tuộc đúng không?” Tề Nhạc Nhân nghĩ tới một manh mối đáng ngờ khác —— Đỗ Việt nói cậu ta nhận được nhiệm vụ là bởi vì trong miệng con mèo ngậm nửa con bạch tuộc, trong cơ thể bạch tuộc nhét một tấm card, có lẽ đó là một ám chỉ.
Trên eo Tề Nhạc Nhân bỗng đau xót, bác sĩ Lã hung hăng cấu cậu một cái, dùng ánh mắt căm tức nhìn cậu: Hiện tại chúng ta đang bị camera theo dõi, đừng có ăn nói lung tung!
Hiểu ý Tề Nhạc Nhân cười cười coi như không có việc gì, tiếp tục nói: “Ông chủ cửa hàng thực phẩm tươi sống đó rất sáng tạo, làm ra mấy tấm thẻ?”
“Hả? Thẻ gì? Tôi không…” Đỗ Việt không theo kịp tiết tấu, vẻ mặt mờ mịt.
“Ăn ăn ăn! Chờ chúng ta quay xong cùng nhau đi ăn đi!” Bác sĩ Lã ôm chặt cánh tay Đỗ Việt, nhéo cổ tay hắn cười ha hả, kỹ thuật diễn thập phần xấu hổ.
Hiện tại camera đang quay, chính là đang quay đó, những gì bọn họ nói có khiến khán giả nghi ngờ hay không? Tề Nhạc Nhân buồn bực trong chốc lát, đành tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tuy rằng đối với cậu mà nói, những manh mối này đã đủ để cậu suy đoán ra quái vật trong hòn đá phát sáng là cái gì —— Nhiệm vụ bắt đầu từ bạch tuộc, tấm bản đồ vẽ bạch tuộc bằng tay trên quyển notebook, cùng Leviathan trong miệng Anne, quái vật diệt sạch nền văn minh, tất cả đều ám chỉ cho bọn họ.
Nhưng ở góc nhìn của khán giả, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương không biết chính mình sẽ gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, bọn họ không nên biết mấy điều này, ít nhất không phải hiện tại phát hiện chân tướng.
Đến khi phát hiện một số manh mối quan trọng, hoàn thành chuỗi logic thám tử, nếu không ở trong mắt khán giả, ba người bọn họ thật giống như mở Thiên Nhãn, đột nhiên phát hiện trùm cuối, điều này chứng tỏ bọn họ thập phần khả nghi.
Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng phát hiện ra độ khó của nhiệm vụ này —— Dưới góc nhìn của khán giả phải sắm vai một người bình thường, mà người bình thường này chẳng những phát hiện ra tình cảnh của mình, tìm được biện pháp đối phó, mà còn không thể lung tung gian lận.
Hiển nhiên bác sĩ Lã cũng nghĩ tới điểm này, hắn run rẩy một cái, lộ ra nụ cười khổ, tiếp tục tìm kiếm đạo cụ.
Tề Nhạc Nhân cầm quyển notebook ngồi xuống ghế, tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Đầu tiên, sau khi rời khỏi tầng hầm ngầm đi qua xem hòn đá phát sáng trong giáo đường —— sau khi nhìn thấy hòn đá vỡ nát, cậu mới có thể lộ ra biểu tình nghi hoặc thích hợp.
Tiếp đó nói chuyện với Tiết Giai Tuệ, đưa notebook cho cô ấy xem, cô ấy từng nói mình từng dẫn một kỳ tiết mục liên quan đến dị chủng xúc sao trong vũ trụ, chắc chắn có hiểu biết về nó. Tuy lúc đó cô ấy không nhìn ra hòn đá phát sáng chính là trứng xúc sao, bởi vì có quá nhiều khoáng thạch phát sáng, người bình thường căn bản sẽ không liên tưởng đến dị chủng vũ trụ; nhưng nếu cho cô ấy xem hình ảnh xúc sao, nhất định sẽ nhận ra được. Cậu nhớ rõ Tiết Giai Tuệ từng nói, xúc sao là loại dị chủng ký sinh đến từ vũ trụ… Tình cảnh của bọn họ thực sự rất không ổn.
Cuối cùng bọn họ lại lần nữa tiến vào nhà Anne xem có gác mái hay không —— Bước này có chút phiền phức, cậu đang nghĩ xem buổi tối đêm nay hoặc ngày hôm sau xông vào thì tốt hơn… Nơi đó chắc chắn có manh mối còn sót lại.
“Tề Nhạc Nhân! Tới xem cái này! Nhanh lên!” Bác sĩ Lã đột nhiên hét to một tiếng, Tề Nhạc Nhân giật mình nhảy dựng khỏi ghế: “Đỗ Việt, giúp tôi di chuyển cái kệ sách này, tôi kéo nó không nhúc nhích!”
Đỗ Việt nghe tiếng đi tới hỗ trợ, nhẹ nhàng đẩy kệ sách sang một bên, lộ ra cánh cửa sắt phủ đầy bụi đằng sau kệ sách.
Ba người nhìn chăm chú cánh cửa hồi lâu, bác sĩ Lã mở miệng nói: “…Ừm… Xem ra cánh cửa này... có không ít bí mật...”
“Không hiểu lắm, sẽ có nguy hiểm sao?” Đỗ Việt vò đầu bứt tóc, thập phần buồn rầu.
“Không rõ lắm, bất quá chúng ta phải tìm được công cụ mở khóa điện tử mới được, thoạt nhìn cái này cần tấm card chứng minh thân phận hay cái gì đó?” Bác sĩ Lã chỉ vào khóa điện tử và nói.
Tề Nhạc Nhân lạnh lùng nói: “Vấn đề là, nhà máy điện trong ngôi làng này đã ngừng hoạt động từ lâu, tất cả hệ mạch điện trong làng đều mất kết nối, vậy khóa điện tử này tại sao lại có điện? Đừng nói với tôi là bên trong chứa pin năng lượng hạt nhân.”
Bác sĩ Lã nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương nói: “Dựa theo kịch bản phim kinh dị, đằng sau cánh cửa này không có gì tốt… ách… nhà máy.”
Tề Nhạc Nhân hiểu chỗ hắn dừng là muốn nói cái gì, bởi vì cậu cũng nghĩ đến điều tương tự —— Sau cánh cửa căn tầng hầm này có lẽ là một phòng thí nghiệm sinh học thật lớn, đối tượng mà họ nghiên cứu, có lẽ chính là “Leviathan”.
***
Ba người thảo luận tình huống trước mắt, vẫn quá ít manh mối, không nhìn ra manh mối nào. Tề Nhạc Nhân đề nghị đi kiểm tra gian tầng hầm nhà Cảnh Tư Vũ lần nữa, nhìn xem có manh mối gì không; dù sao hiện tại Cảnh Tư Vũ còn đang ở nhà em gái Cảnh Tư Tuyết, căn phòng nhỏ của cô không ai ở đó.
Bác sĩ Lã vui vẻ đồng ý, Đỗ Việt càng không có ý kiến, cậu ta đặc biệt sùng kính vị tiền bối Tề Nhạc Nhân này, nói một cách khoa trương chính là, cậu ta hoàn toàn là “mê đệ” của Tề Nhạc Nhân, tất nhiên không hề dị nghị với lời đề nghị của cậu. Cả ba liền xuất phát đi đến nhà Cảnh Tư Vũ.
“Chúng ta có nên bật camera giám sát không? Dù sao hiện tại cũng không còn gì là bí mật.” Bác sĩ Lã hỏi.
“…Ừm.” Tề Nhạc Nhân ngẫm nghĩ, điều này không phải là không thể, luôn che che giấu giấu không phải biện pháp tốt.
Camera ẩn hình quay chung quanh bọn họ được bật lên lần nữa, bác sĩ Lã còn làm mặt quỷ với hư không: “Các bạn khán giả khỏe, chúng tôi là nhóm EM, ban ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, tối nay chúng tôi dự định xuống tầng hầm, nhìn xem hầm ngầm trong nhà Cảnh Tư Vũ có phải cất giấu bí mật gì hay không. Mọi người hãy đón xem nhé.”
Nói xong bác sĩ Lã thò người qua nhỏ giọng hỏi Tề Nhạc Nhân: “Thời điểm nhóm chủ bá phát sóng trực tiếp có phải nói như vậy không?”
“Không sai biệt lắm, tôi không hay xem phát sóng trực tiếp.” Tề Nhạc Nhân nói không quá chắc chắn, tuy rằng cậu chơi game và xem phim, nhưng không xem phát sóng trực tiếp.
“…Em chỉ xem game phát sóng trực tiếp.” Đỗ Việt nói.
“Tùy tiện, có ý tứ.” Bác sĩ Lã lầm bầm nói.
Trước khi bước vào nhà Cảnh Tư Vũ, cửa phòng đã khóa, cửa sổ tầng một cũng khóa, muốn dùng vũ lực phá cửa sổ không khó, nhưng tạo ra động tĩnh lớn nói không chừng sẽ đưa tới những người dự thi khác gần đó. Bác sĩ Lã và Đỗ Việt thảo luận cách mở cửa sổ như thế nào dưới tình huống tránh kinh động đến người khác, Tề Nhạc Nhân đi dạo quanh căn phòng nhỏ, trong lòng đã có chủ ý.
“Tầng lầu này không cao, nếu có chỗ mượn lực, một mình tôi có thể bò lên đó.” Đối với việc trèo tường, dưới sự tận tình chỉ đạo của Trần Bách Thất, Tề Nhạc Nhân rất tâm đắc —— Cảm tạ Địa Ngục Tam Đầu Khuyển trợ giúp, hiện tại cậu trèo tường còn nhanh hơn khỉ, phát huy toàn bộ kỹ năng leo trèo của tổ tiên loài vượn, nhưng đối mặt với bức tường nhẵn bóng, cậu có lòng mà không có sức.
“Như vầy đi, Đỗ Việt cậu lại đây, đứng ở chỗ này, tôi đứng trên vai cậu, miễn cưỡng rướn người tới cửa sổ lầu hai, năng lực chịu đựng của cậu thế nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Chưa thử qua, chắc là được, sức lực của em rất lớn.” Đỗ Việt tự tin nói.
Tề Nhạc Nhân tìm vị trí tốt, Đỗ Việt đứng vững, cánh tay cậu mượn sức hắn, nhẹ nhàng đứng trên vai hắn, bác sĩ Lã ‘oa’ một tiếng: “Lợi hại lợi hại, Nhạc Nhân cậu có thể biểu diễn xiếc được đó.”
Tề Nhạc Nhân u oán liếc mắt nhìn bác sĩ Lã đứng dưới đất. Quỷ mới biết nửa tháng qua cậu đã trải qua những gì, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy người trải qua ngày tháng ấy không phải là người.
Quả nhiên cửa sổ lầu hai không khóa, Tề Nhạc Nhân thuận tay kéo cửa sổ ra, hai tay bám vào khung cửa, hai chân cố sức đạp tường, cong người. Loại thời điểm này không rảnh lo tư thế đẹp hay không, cậu dùng hết sức bú sữa mẹ, lúc này mới bò vào cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi xuống dưới mở cửa, hai người chờ ở đó đi.” Tề Nhạc Nhân thò ra cửa sổ nói với hai người.
“Tốt tốt!” Bác sĩ Lã không ngừng kéo tên mê đệ Đỗ Việt đang đứng vỗ tay ở một bên cho Tề Nhạc Nhân, đi đến cửa vào.
Tề Nhạc Nhân cũng chuẩn bị xuống lầu, căn phòng nhỏ ở tầng trên nhà Cảnh Tư Vũ rất thấp, lầu hai còn muốn thấp hơn lầu một, làm người ta cảm thấy thập phần áp lực, cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Thực sự quá thấp, mấy căn phòng khác trên lầu thực sự rất bình thường, chẳng lẽ chủ nhà này đặc biệt lùn? Nhìn từ bên ngoài tầng lầu không có cảm giác thấp bé như bên trong, có lẽ vì nhà mái thái, hiệu quả thị giác cao hơn một chút..
Nhưng còn có một loại khả năng, căn nhà này có gác mái.
Tề Nhạc Nhân ngừng bước, lấy đèn pin ra chiếu sáng, không phát hiện cái gì, dứt khoát đi xuống lầu mở cửa.
Ở ngoài cửa, bác sĩ Lã sốt ruột đứng chờ, khi nhìn thấy Tề Nhạc Nhân mới nhẹ thở ra: “Còn tưởng rằng cậu mất tích rồi chứ.”
“Một người sống muốn không cánh mà bay khỏi căn nhà này cũng khó.” Tề Nhạc Nhân cười nói.
“Ai biết được, chẳng phải buổi sáng Hạ Bách và Mark cũng mất tích đó sao?” Bác sĩ Lã lẩm bẩm vài câu.
Tề Nhạc Nhân bỗng khựng lại, linh quang chợt lóe: “Thời điểm ban ngày chúng ta tìm kiếm trong phòng Anne, anh có chú ý đến gác mái không?”
“Hả, nhà cô nàng đó có gác mái sao?” Bác sĩ Lã mê mang, kéo Đỗ Việt sang một bên: “Cậu có chú ý đến không?”
Đỗ Việt cũng lắc đầu. Khi đó lực chú ý của mọi người đều tập trung vào việc “nhà của Cảnh Tư Vũ có tầng hầm ngầm”, nên thời điểm tìm người ở nhà Anne tự nhiên cũng dồn vào việc tìm kiếm tầng hầm. Xu hướng tâm lý bình thường này khiến họ hoàn toàn xem nhẹ khả năng trong nhà có gác mái.
“Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến vấn đề gác mái. Nếu trong phòng Anne giấu một căn gác mái, có lẽ Hạ Bách cùng Mark tránh ở gác mái, mới tạo thành sự việc hai người họ mất tích giả?” Tề Nhạc Nhân lớn mật suy đoán.
“Nhưng tại sao bọn họ lại làm vậy?” Bác sĩ Lã hỏi.
“….Khụ, những gì tôi nói chỉ là một loại khả năng thôi, còn động cơ... Đợi khi nào tìm được người rồi hãy nói. Chúng ta đi xuống tầng hầm nhìn xem!” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng dời đề tài.
Tầng hầm vẫn như cũ, Đỗ Việt hỗ trợ vén tấm thảm trên mặt đất lên, sau đó kéo cửa gỗ ra, lộ ra cửa động đen nhánh bên dưới. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không muốn là người thứ nhất đi xuống.
“……Chậc, để tôi đi trước.” Tề Nhạc Nhân đẩy “Lâm tiền bối”, dẫn đầu đi xuống, Đỗ Việt đi theo sau, cuối cùng là bác sĩ Lã.
Tầng hầm ngầm tràn ngập khí vị hủ bại, ba người họ chỉ có hai chiếc đèn pin; bác sĩ Lã phụ trách tìm đạo cụ được phân cho một cái, Tề Nhạc Nhân và Đỗ Việt xài chung một cái, ba người lục soát tầng hầm không tính là quá lớn này.
“Đây hẳn là nhật ký ghi chép loại thực nghiệm nào đó, đáng tiếc xem không hiểu chữ người ngoài hành tinh.” Tề Nhạc Nhân lật quyển notebook trên bàn sách nhỏ giọng nói.
Đỗ Việt nhìn nhìn liền chịu thua: “Em sợ nhất là học ngoại ngữ, nhất là ngôn ngữ ngoài hành tinh! Em chắc chắn không đạt điểm chuẩn!”
Xem ra cho dù không trải qua cuộc thi đại học, học tập khủng bố vẫn để lại dấu vết thật sâu trong đầu học tra, đúng là hồi ức đáng sợ khó quên. Trong lòng Tề Nhạc Nhân xúc động, cậu đã qua cuộc thi đại học nhiều năm, hồi đó ban đêm mà mơ thấy nộp giấy trắng sẽ bị dọa tỉnh khỏi cơn ác mộng, bất quá so với bây giờ thường xuyên bị ác mộng tử vong quấy nhiễu làm suy nhược tinh thần, cậu thà quay về cơn ác mộng nộp giấy trắng của quá khứ.
Cậu tiếp tục lật tiếp, lật từng tờ từng tờ rất nhanh, ở vài trang cuối cùng quyển notebook, Tề Nhạc Nhân thấy được một tấm bản đồ vẽ tay.
Đó là một con động vật tương tự bạch tuộc, có lẽ là giống loài trên hành tinh này, nó có mười ba xúc tu, không có giác hút, cũng không có mắt, không biết là không vẽ lên hay loại sinh vật này vốn không có mắt.
“Ý, bạch tuộc kìa, em thích ăn bạch tuộc viên.” Đỗ Việt nói.
“Tôi cũng thích!” Bác sĩ Lã đang tìm đông tìm tây cũng đáp lời.
“Bác sĩ Lã, anh lại đây nhìn cái này.” Tề Nhạc Nhân nghĩ nhiều hơn Đỗ Việt một chút, cậu hoài nghi con bạch tuộc này có liên quan đến khối đá phát sáng kia.
Bác sĩ Lã đến gần cậu, vươn cổ qua nhìn: “Woa, bạch tuộc!”
“Đỗ Việt, tôi nhớ cậu lấy được tấm card từ trong bụng con bạch tuộc đúng không?” Tề Nhạc Nhân nghĩ tới một manh mối đáng ngờ khác —— Đỗ Việt nói cậu ta nhận được nhiệm vụ là bởi vì trong miệng con mèo ngậm nửa con bạch tuộc, trong cơ thể bạch tuộc nhét một tấm card, có lẽ đó là một ám chỉ.
Trên eo Tề Nhạc Nhân bỗng đau xót, bác sĩ Lã hung hăng cấu cậu một cái, dùng ánh mắt căm tức nhìn cậu: Hiện tại chúng ta đang bị camera theo dõi, đừng có ăn nói lung tung!
Hiểu ý Tề Nhạc Nhân cười cười coi như không có việc gì, tiếp tục nói: “Ông chủ cửa hàng thực phẩm tươi sống đó rất sáng tạo, làm ra mấy tấm thẻ?”
“Hả? Thẻ gì? Tôi không…” Đỗ Việt không theo kịp tiết tấu, vẻ mặt mờ mịt.
“Ăn ăn ăn! Chờ chúng ta quay xong cùng nhau đi ăn đi!” Bác sĩ Lã ôm chặt cánh tay Đỗ Việt, nhéo cổ tay hắn cười ha hả, kỹ thuật diễn thập phần xấu hổ.
Hiện tại camera đang quay, chính là đang quay đó, những gì bọn họ nói có khiến khán giả nghi ngờ hay không? Tề Nhạc Nhân buồn bực trong chốc lát, đành tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tuy rằng đối với cậu mà nói, những manh mối này đã đủ để cậu suy đoán ra quái vật trong hòn đá phát sáng là cái gì —— Nhiệm vụ bắt đầu từ bạch tuộc, tấm bản đồ vẽ bạch tuộc bằng tay trên quyển notebook, cùng Leviathan trong miệng Anne, quái vật diệt sạch nền văn minh, tất cả đều ám chỉ cho bọn họ.
Nhưng ở góc nhìn của khán giả, bọn họ chỉ là một đám người đáng thương không biết chính mình sẽ gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, bọn họ không nên biết mấy điều này, ít nhất không phải hiện tại phát hiện chân tướng.
Đến khi phát hiện một số manh mối quan trọng, hoàn thành chuỗi logic thám tử, nếu không ở trong mắt khán giả, ba người bọn họ thật giống như mở Thiên Nhãn, đột nhiên phát hiện trùm cuối, điều này chứng tỏ bọn họ thập phần khả nghi.
Cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng phát hiện ra độ khó của nhiệm vụ này —— Dưới góc nhìn của khán giả phải sắm vai một người bình thường, mà người bình thường này chẳng những phát hiện ra tình cảnh của mình, tìm được biện pháp đối phó, mà còn không thể lung tung gian lận.
Hiển nhiên bác sĩ Lã cũng nghĩ tới điểm này, hắn run rẩy một cái, lộ ra nụ cười khổ, tiếp tục tìm kiếm đạo cụ.
Tề Nhạc Nhân cầm quyển notebook ngồi xuống ghế, tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Đầu tiên, sau khi rời khỏi tầng hầm ngầm đi qua xem hòn đá phát sáng trong giáo đường —— sau khi nhìn thấy hòn đá vỡ nát, cậu mới có thể lộ ra biểu tình nghi hoặc thích hợp.
Tiếp đó nói chuyện với Tiết Giai Tuệ, đưa notebook cho cô ấy xem, cô ấy từng nói mình từng dẫn một kỳ tiết mục liên quan đến dị chủng xúc sao trong vũ trụ, chắc chắn có hiểu biết về nó. Tuy lúc đó cô ấy không nhìn ra hòn đá phát sáng chính là trứng xúc sao, bởi vì có quá nhiều khoáng thạch phát sáng, người bình thường căn bản sẽ không liên tưởng đến dị chủng vũ trụ; nhưng nếu cho cô ấy xem hình ảnh xúc sao, nhất định sẽ nhận ra được. Cậu nhớ rõ Tiết Giai Tuệ từng nói, xúc sao là loại dị chủng ký sinh đến từ vũ trụ… Tình cảnh của bọn họ thực sự rất không ổn.
Cuối cùng bọn họ lại lần nữa tiến vào nhà Anne xem có gác mái hay không —— Bước này có chút phiền phức, cậu đang nghĩ xem buổi tối đêm nay hoặc ngày hôm sau xông vào thì tốt hơn… Nơi đó chắc chắn có manh mối còn sót lại.
“Tề Nhạc Nhân! Tới xem cái này! Nhanh lên!” Bác sĩ Lã đột nhiên hét to một tiếng, Tề Nhạc Nhân giật mình nhảy dựng khỏi ghế: “Đỗ Việt, giúp tôi di chuyển cái kệ sách này, tôi kéo nó không nhúc nhích!”
Đỗ Việt nghe tiếng đi tới hỗ trợ, nhẹ nhàng đẩy kệ sách sang một bên, lộ ra cánh cửa sắt phủ đầy bụi đằng sau kệ sách.
Ba người nhìn chăm chú cánh cửa hồi lâu, bác sĩ Lã mở miệng nói: “…Ừm… Xem ra cánh cửa này... có không ít bí mật...”
“Không hiểu lắm, sẽ có nguy hiểm sao?” Đỗ Việt vò đầu bứt tóc, thập phần buồn rầu.
“Không rõ lắm, bất quá chúng ta phải tìm được công cụ mở khóa điện tử mới được, thoạt nhìn cái này cần tấm card chứng minh thân phận hay cái gì đó?” Bác sĩ Lã chỉ vào khóa điện tử và nói.
Tề Nhạc Nhân lạnh lùng nói: “Vấn đề là, nhà máy điện trong ngôi làng này đã ngừng hoạt động từ lâu, tất cả hệ mạch điện trong làng đều mất kết nối, vậy khóa điện tử này tại sao lại có điện? Đừng nói với tôi là bên trong chứa pin năng lượng hạt nhân.”
Bác sĩ Lã nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương nói: “Dựa theo kịch bản phim kinh dị, đằng sau cánh cửa này không có gì tốt… ách… nhà máy.”
Tề Nhạc Nhân hiểu chỗ hắn dừng là muốn nói cái gì, bởi vì cậu cũng nghĩ đến điều tương tự —— Sau cánh cửa căn tầng hầm này có lẽ là một phòng thí nghiệm sinh học thật lớn, đối tượng mà họ nghiên cứu, có lẽ chính là “Leviathan”.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.