Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 138: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [9]
Bạc Mộ Băng Luân
28/04/2023
chương 138:
Phát triển đến bước này đương nhiên là chuyện làm người sởn tóc gáy cỡ nào, tựa như vô số câu chuyện kinh dị xưa, mỗi khi nhân vật chính phát hiện manh mối mới; thời điểm tiến đến dò hỏi cảm kích nhân sĩ, sự an toàn của vị nhân sĩ này không được bảo đảm.
“Ai uy, này phải làm sao đây.” Bác sĩ Lã nhe răng nói.
“Đánh thức mọi người dậy, hiện tại ngay lập tức, nhìn xem người nào không ở trong phòng mình!” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng quyết định nói.
Dưới tình huống liên tiếp có người mất tích, ba người bọn họ không dám hành động riêng lẻ.
Ngôi làng vùng địa cực vây xung quanh tòa giáo đường này, khu vực võng laze đại khái là một vòng tròn; họ đi dọc theo chiều kim đồng hồ, căn nhà đầu tiên chính là nhà của Anne. Anne nghe xong lãnh đạm từ chối lời đề nghị: “Tôi rất mệt, cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì tìm được Mark rồi hãy nói.”
Nói xong, cô nàng trực tiếp đóng cửa lại.
Gần nhà Anne là nhà của Tề Nhạc Nhân cùng với nhà Laura. Laura vừa nghe tin liền lập tức gia nhập đội ngũ của họ, hơn nữa còn nói: “Chúng ta phân ra một nhóm hai người, phân biệt đi thông báo, bảo mọi người tập hợp tại giáo đường; chúng ta suy xét xem nên tìm người như thế nào.”
“Hiện tại có ba người đang mất tích, hai người một nhóm chưa chắc an toàn.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Vậy được rồi, chúng ta đi cùng nhau.” Laura cũng không kiên trì ý kiến của mình nữa, mà là đi cùng bọn họ đến hướng có người ở tiếp theo.
Nhà Laura tương đối gần nhà bác sĩ Lã và Đỗ Việt, còn có nhà Cảnh Tư Tuyết. Bốn người gõ cửa, biết Cảnh Tư Vũ đã tỉnh, nhưng vì bị ngã xuống tầng hầm nên di chứng chấn động não khá nghiêm trọng, luôn ghê tởm nôn mửa, Cảnh Tư Tuyết không yên tâm về nàng, chỉ đồng ý khóa chặt cửa sổ, không gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Kế nhà Cảnh Tư Vũ là nhà của Francis, hai căn nhà nhỏ ở phía nam của thôn. Francis đang ngủ, sau khi bị đánh thức cũng không bực bội, ngược lại quan tâm hỏi thăm tình huống của Laura, Laura tươi cười với hắn, lặng lẽ kéo lấy tay hắn: “Tôi không sao.”
Sau khi đi một vòng lớn, về tới thôn phía tây, nơi này là căn nhà nhỏ của Hạ Bách, Jeanette, Alex và Mark, thời điểm gõ cửa nhà Jeanette, Alex cũng ở đó.
“Sao anh lại ở đây?” Francis hỏi.
“Hắc, anh trai à, này không liên quan đến chuyện của anh, tôi không ở trong phòng của Laura.” Alex không khách khí nói.
Jeanette xì cười, nhướng mày nhìn về phía Alex: “Thân ái, hẳn là chúng ta nên hỏi đám người bọn họ hung hãn xông vào đây làm gì?”
“Tiết Giai Tuệ mất tích, trong phòng có dấu vết vật lộn.” Tề Nhạc Nhân lời ít ý nhiều nói: “Khoảng cách nhà của các người tương đối gần, có nghe thấy trong nhà cô ấy truyền đến động tĩnh gì không?”
“Không có, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh, không nghe thấy âm thanh vật lộn gì.” Jeanette nói, lại nở nụ cười, khuỷa tay thọc thọc Alex ở một bên, chế nhạo nói: “Có lẽ tình yêu che lỗ tai tôi lại.”
“Vậy nhất định nó cũng che lỗ tai tôi.” Alex chân thành nói.
Cả hai cùng cười haha, thờ ơ với việc Tiết Giai Tuệ mất tích. Tất cả mọi người đều nhìn ra, hai người này đang trong giai đoạn “yêu nhau”, tuy rằng lăng xê tình yêu trong show thực tế là phương thức thường thấy để thu hút sự chú ý, nhưng hiển nhiên Jeanette và Alex không tính toán lăng xê chính diện.
Trong thời đại tinh tế, đã sớm không còn niên đại yêu cầu minh tinh phải toàn năng nữa, mà thay vào đó là cường điệu “tính cách” của mỗi người. Vô luận là thân thiện, khắc nghiệt, thông minh, giả ngu, tinh thần đồng đội hay độc lai độc vãng... Khác với người bình thường, thì sẽ luôn có người truy phủng bạn. Chỉ cần bạn có độ đề tài, bất kể là trầm trồ khen ngợi hay chửi rủa mắng nhiếc, tất cả đều quá bình thường. Ví như tại show chân nhân tú này, nếu có ai đó đột nhiên nhảy ra hành hung mọi người, không cần nghi ngờ, anh ta sẽ trở thành người “tốt nhất hôm nay”, bởi vì anh ta đủ khác người.
Thái độ không thèm quan tâm của hai người này làm cho người ta bực bội, Francis trầm giọng nói: “Đủ rồi, hiện tại đã có ba người mất tích, các người ít nhất nên có chút đồng tình và quan tâm, chứ không phải ở chỗ này châm chọc và mỉa mai!”
“Chà, Francis thân ái, anh còn không hiểu sao? Tất cả những điều này đều là kịch bản của đạo diễn. Một phần trong số chúng ta đích xác không có bất luận kịch bản nào, chính là Hạ Bách, tôi cá tên kia nhất định được đạo diễn bày mưu đặt kế. Nhân tiện nói cho anh hay, Hạ Bách là họ hàng bà con xa với đạo diễn, đến từ một gia đình đều họ Hạ. Hiện tại anh đã hiểu chưa?” Jeanette chớp chớp mắt với hắn, dường như trào phúng nói: “Còn Anne, thời điểm mở màn cô ta kẻ xướng người họa cùng Hạ Bách dẫn ra đề tài nền văn minh bị hủy diệt, anh cảm thấy đây là thuận miệng nói sao? Anne không thể hiểu được mà đe dọa chúng ta, chẳng lẽ thật sự bởi vì cô ta nóng lòng muốn truyền giáo cho đám người chúng ta?”
“Đừng đùa nữa, cô ta chỉ đang đọc kịch bản thôi. Ngẫm lại Anne có mối quan hệ tốt với ai nhất? Ừm, là Mark đúng không? Cho nên hắn và Hạ Bách cố tình cùng chơi trò mất tích, khiến lòng người chúng ta hoảng sợ. À, còn Tiết Giai Tuệ nữa, tôi đoán trong tay cô ta cũng có kịch bản, bộ dáng kỹ nữ hận không thể leo lên giường Hạ Bách như cô ta – nếu không phải có kỹ thuật diễn thì tôi chỉ có thể nói, Tiết tiểu thư, cô nên tìm thêm nhiều anh bạn trai vào.”
Trong một mảnh tĩnh mịch, Jeanette kéo cánh tay bạn trai Alex mới ra lò, vui cười vẫy tay với mọi người: “Chúc các người sớm ngày tìm được ba vị diễn viên xuất sắc nhé. Tôi đã phụng bồi thời gian một buổi chiều rồi, bây giờ tôi muốn tiếp tục cuộc sống về đêm của mình, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, cô nàng đóng cửa cái rầm.
Ngay từ đầu Tề Nhạc Nhân đã lau mắt mà nhìn đối với người phụ nữ dramaqueen đầu nhỏ ngực to có biểu hiện ngốc nghếch này, cậu chợt nhận ra trước đó mình đã quá xem nhẹ người phụ nữ này. Jeanette không ngu mà ngược lại còn rất thông minh, cô nàng dùng một lý do hợp tình hợp lý giải thích nguyên nhân ba người mất tích —— Hạ Bách, Mark và Tiết Giai Tuệ, họ mất tích dựa theo yêu cầu kịch bản, thậm chí có khả năng ba người này có con đường liên hệ với tổ chương trình, phát triển cốt truyện dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục, tạo ra bầu không khí căng thẳng trong show sống còn lần này.
Lời giải thích này quá ư hợp lý, nếu không phải Tề Nhạc Nhân biết rõ ràng mình đang ở trong phó bản game kinh dị, thì cậu gần như bị thuyết phục. Ví như Laura, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô thầm trao đổi với Francis.
“Thời điểm đạo diễn tự mình nói chuyện hợp tác với tôi, tôi đã từng hỏi qua chuyện này, ông ấy tỏ vẻ show sinh tồn chân nhân tú lần này không tồn tại kịch bản nào cả, và cũng không điều động nội bộ diễn viên. Ông ấy chỉ muốn quay chụp một nhóm người thiếu thốn vật tư suốt bảy ngày sẽ ra sao, từ đó suy ra câu chuyện xưa mà thôi.” Laura nói.
Francis cau mày: “Ừm, ông ấy cũng nói với tôi như vậy. Bất quá nếu trong chúng ta thật sự có người bắt được ‘kịch bản' thì tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Dù sao cũng phải có người khống chế tiết tấu chương trình, để tránh họ chạy trốn quá ngày.”
Tề Nhạc Nhân lâm vào tự hỏi, tầm mắt cậu dọc theo cánh cửa nhà Tiết Giai Tuệ kéo đến thông đạo đã dọn sạch tuyết đằng trước, thông đạo này được quét dọn sạch sẽ đến vị trí giáo đường, là đám người bọn họ vì để tiện ra ngoài nên đã dọn dẹp nó. Lúc này đã gần 0 giờ, nhưng đứng tại vùng địa cực mặt trời chưa lặn vẫn sáng ngời như cũ, ánh sáng lạnh băng chiếu vào tòa giáo đường kia, tại nơi tàn phá này phản xạ ra thứ ánh sáng lấp lánh do những viên pha lê sặc sỡ chiếu vào.
Hình ảnh này khiến cậu suy nghĩ muôn vàn, trong nháy mắt cậu cho rằng nơi này chính là Vĩnh Vô Hương xung quanh được băng tuyết bao phủ —— tuy rằng cậu chưa từng đến đó, nhưng thánh địa quanh năm tuyết phủ kia lại chứa quá nhiều sức tưởng tượng và nỗi thẫn thờ của cậu, thậm chí giống với cứng ngắc, dậy lên nỗi nhớ nhung và sóng ngầm mãnh liệt dưới đáy lòng.
Cho dù cậu luôn cố tránh tưởng niệm, nhưng vẫn dễ dàng bị cuốn vào mạch nước ngầm dịu dàng kia.
“…. Tề Nhạc Nhân, anh cảm thấy thế nào?” Trong cuộc thảo luận, Laura ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc Nhân.
Đột nhiên bị điểm danh Tề Nhạc Nhân nhanh chóng phục hồi tinh thần, chậm một nhịp mới nói: “Hiện tại có phải là kịch bản hay không chúng ta không thể chứng thực được, nhưng nếu không phải thì sao? Hoặc là nói, cho dù có kịch bản, sự tình vẫn chệch đường ray thì sao? Hiệp ước mà chúng ta đã ký vốn dĩ có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta làm sao có thể bảo đảm hiện tại mấy người mất tích là an toàn?”
Bác sĩ Lã cũng gật đầu: “Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn nên tìm người thôi.”
Đỗ Việt rầu rĩ nói: “Bắt đầu từ chỗ nào?”
“Trước đừng vội, chúng ta đến nhà Tiết Giai Tuệ xem một chút.” Laura nói, cô và Francis còn chưa nhìn thấy hiện trường.
Tề Nhạc Nhân gật đầu đáp ứng, vì thế bọn họ cùng nhau đến nhà Tiết Giai Tuệ.
Ban đầu bọn họ có tổng cộng 13 người, Hạ Bách, Mark và Tiết Giai Tuệ liên tiếp mất tích, sau khi mất tích chỉ còn lại 10 người, chị em Cảnh thị không đến, Alex cùng Jeanette cũng không tham dự, Anne cũng thế, cho nên chỉ còn lại 5 người bọn họ.
Ít người cũng có chỗ tốt, lúc thảo luận sẽ không bị loạn thành một đoàn. Laura là người phụ nữ quả cảm và tinh tế, cô thoáng nhìn qua phía sau căn phòng Tiết Giai Tuệ, nói: “Thoạt nhìn bọn họ có xảy ra xung đột, nhưng kết thúc rất nhanh, bằng không Tiết Giai Tuệ mà hô to cầu cứu, người ở gần đó hẳn là có thể nghe thấy.”
“Có khả năng cô ấy vẫn còn ở trong căn phòng này, chưa bị mang đi hay không?” Tề Nhạc Nhân nghĩ tới tầng hầm, hỏi.
“Khả năng này không lớn, anh thử nghĩ xem, căn nhà này của Tiết Giai Tuệ, người ngoài xông vào phòng đánh ngất cô ấy nhưng không mang người đi, mà biết trước nơi này có tầng hầm ngầm, giấu người vào đó, logic này không ổn.”
“Hmm... Đương nhiên tôi không loại trừ khả năng...Tiết Giai Tuệ thông đồng với người tới.” Hiển nhiên Laura còn bị thuyết âm mưu của Jeanette ảnh hưởng.
“Động cơ đâu?” Francis đưa ra một vấn đề.
Laura bĩu môi: “Tôi cũng không biết, tổng không có khả năng có người muốn tin tức, từng bước thu thập tin tức từ chỗ chúng ta?”
Bác sĩ Lã tuyệt vọng rên rỉ một tiếng: “Đừng nói đề tài đáng sợ như vậy. Hình thức vụ án giết người liên hoàn ở bão tuyết sơn trang đã quá lỗi thời rồi.”
Laura cười: “Sở dĩ lỗi thời cũng bởi vì đủ kinh điển. Anh ngẫm lại xem, đây chính là kịch bản của một bộ tiểu thuyết kinh dị kinh điển được lưu hành trước thời đại vũ trụ đó.”
—— Không, một chút tôi cũng không để bụng có kinh điển hay không, tôi chỉ để ý loại hành vi cuồng cắm FLAG như anh, nghiêm trọng kéo xác suất sống của chúng ta xuống cấp thấp nhất! Bác sĩ Lã không sai biệt đem hai chữ phun tào viết lên mặt, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy mà buồn cười.
Laura đi ra khỏi căn phòng nhỏ của Tiết Giai Tuệ, nhìn con đường nhỏ thông đến giáo đường, nói: “Chúng ta đổi một góc độ khác để nói. Đầu tiên, người tập kích Tiết Giai Tuệ nhất định là một trong những người dự thi, bởi vì trong thôn này không còn người nào khác; tiếp theo, tám chín phần mười Tiết Giai Tuệ đã bị mang khỏi tòa nhà này, giấu ở nơi nào đó, hơn nữa người gây án hẳn là đàn ông có sức lực rất lớn, nếu không hắn ta không thể khiêng nổi Tiết Giai Tuệ; thứ ba, hiện tại chỗ Tiết Giai Tuệ ở rất hạn chế, thậm chí chúng ta có thể từng bước loại trừ dần.”
“Đến đây, chúng ta men theo con đường này nhìn xem, nếu người gây án lệch khỏi con đường nhỏ này, vậy nhất định trên tuyết sẽ lưu lại dấu chân hắn; nếu không có dấu chân, vậy chứng minh hắn giấu Tiết Giai Tuệ trong một căn nhà đồng dạng đã dọn tuyết qua. Mà buổi chiều hôm nay căn nhà đã dọn sạch tuyết chỉ có năm người chúng ta, cộng thêm Alex, Jeanette và Tiết Giai Tuệ. Không sai, chỉ có tám người chúng ta dọn sạch đường tuyết.”
****
Phát triển đến bước này đương nhiên là chuyện làm người sởn tóc gáy cỡ nào, tựa như vô số câu chuyện kinh dị xưa, mỗi khi nhân vật chính phát hiện manh mối mới; thời điểm tiến đến dò hỏi cảm kích nhân sĩ, sự an toàn của vị nhân sĩ này không được bảo đảm.
“Ai uy, này phải làm sao đây.” Bác sĩ Lã nhe răng nói.
“Đánh thức mọi người dậy, hiện tại ngay lập tức, nhìn xem người nào không ở trong phòng mình!” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng quyết định nói.
Dưới tình huống liên tiếp có người mất tích, ba người bọn họ không dám hành động riêng lẻ.
Ngôi làng vùng địa cực vây xung quanh tòa giáo đường này, khu vực võng laze đại khái là một vòng tròn; họ đi dọc theo chiều kim đồng hồ, căn nhà đầu tiên chính là nhà của Anne. Anne nghe xong lãnh đạm từ chối lời đề nghị: “Tôi rất mệt, cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì tìm được Mark rồi hãy nói.”
Nói xong, cô nàng trực tiếp đóng cửa lại.
Gần nhà Anne là nhà của Tề Nhạc Nhân cùng với nhà Laura. Laura vừa nghe tin liền lập tức gia nhập đội ngũ của họ, hơn nữa còn nói: “Chúng ta phân ra một nhóm hai người, phân biệt đi thông báo, bảo mọi người tập hợp tại giáo đường; chúng ta suy xét xem nên tìm người như thế nào.”
“Hiện tại có ba người đang mất tích, hai người một nhóm chưa chắc an toàn.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Vậy được rồi, chúng ta đi cùng nhau.” Laura cũng không kiên trì ý kiến của mình nữa, mà là đi cùng bọn họ đến hướng có người ở tiếp theo.
Nhà Laura tương đối gần nhà bác sĩ Lã và Đỗ Việt, còn có nhà Cảnh Tư Tuyết. Bốn người gõ cửa, biết Cảnh Tư Vũ đã tỉnh, nhưng vì bị ngã xuống tầng hầm nên di chứng chấn động não khá nghiêm trọng, luôn ghê tởm nôn mửa, Cảnh Tư Tuyết không yên tâm về nàng, chỉ đồng ý khóa chặt cửa sổ, không gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Kế nhà Cảnh Tư Vũ là nhà của Francis, hai căn nhà nhỏ ở phía nam của thôn. Francis đang ngủ, sau khi bị đánh thức cũng không bực bội, ngược lại quan tâm hỏi thăm tình huống của Laura, Laura tươi cười với hắn, lặng lẽ kéo lấy tay hắn: “Tôi không sao.”
Sau khi đi một vòng lớn, về tới thôn phía tây, nơi này là căn nhà nhỏ của Hạ Bách, Jeanette, Alex và Mark, thời điểm gõ cửa nhà Jeanette, Alex cũng ở đó.
“Sao anh lại ở đây?” Francis hỏi.
“Hắc, anh trai à, này không liên quan đến chuyện của anh, tôi không ở trong phòng của Laura.” Alex không khách khí nói.
Jeanette xì cười, nhướng mày nhìn về phía Alex: “Thân ái, hẳn là chúng ta nên hỏi đám người bọn họ hung hãn xông vào đây làm gì?”
“Tiết Giai Tuệ mất tích, trong phòng có dấu vết vật lộn.” Tề Nhạc Nhân lời ít ý nhiều nói: “Khoảng cách nhà của các người tương đối gần, có nghe thấy trong nhà cô ấy truyền đến động tĩnh gì không?”
“Không có, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh, không nghe thấy âm thanh vật lộn gì.” Jeanette nói, lại nở nụ cười, khuỷa tay thọc thọc Alex ở một bên, chế nhạo nói: “Có lẽ tình yêu che lỗ tai tôi lại.”
“Vậy nhất định nó cũng che lỗ tai tôi.” Alex chân thành nói.
Cả hai cùng cười haha, thờ ơ với việc Tiết Giai Tuệ mất tích. Tất cả mọi người đều nhìn ra, hai người này đang trong giai đoạn “yêu nhau”, tuy rằng lăng xê tình yêu trong show thực tế là phương thức thường thấy để thu hút sự chú ý, nhưng hiển nhiên Jeanette và Alex không tính toán lăng xê chính diện.
Trong thời đại tinh tế, đã sớm không còn niên đại yêu cầu minh tinh phải toàn năng nữa, mà thay vào đó là cường điệu “tính cách” của mỗi người. Vô luận là thân thiện, khắc nghiệt, thông minh, giả ngu, tinh thần đồng đội hay độc lai độc vãng... Khác với người bình thường, thì sẽ luôn có người truy phủng bạn. Chỉ cần bạn có độ đề tài, bất kể là trầm trồ khen ngợi hay chửi rủa mắng nhiếc, tất cả đều quá bình thường. Ví như tại show chân nhân tú này, nếu có ai đó đột nhiên nhảy ra hành hung mọi người, không cần nghi ngờ, anh ta sẽ trở thành người “tốt nhất hôm nay”, bởi vì anh ta đủ khác người.
Thái độ không thèm quan tâm của hai người này làm cho người ta bực bội, Francis trầm giọng nói: “Đủ rồi, hiện tại đã có ba người mất tích, các người ít nhất nên có chút đồng tình và quan tâm, chứ không phải ở chỗ này châm chọc và mỉa mai!”
“Chà, Francis thân ái, anh còn không hiểu sao? Tất cả những điều này đều là kịch bản của đạo diễn. Một phần trong số chúng ta đích xác không có bất luận kịch bản nào, chính là Hạ Bách, tôi cá tên kia nhất định được đạo diễn bày mưu đặt kế. Nhân tiện nói cho anh hay, Hạ Bách là họ hàng bà con xa với đạo diễn, đến từ một gia đình đều họ Hạ. Hiện tại anh đã hiểu chưa?” Jeanette chớp chớp mắt với hắn, dường như trào phúng nói: “Còn Anne, thời điểm mở màn cô ta kẻ xướng người họa cùng Hạ Bách dẫn ra đề tài nền văn minh bị hủy diệt, anh cảm thấy đây là thuận miệng nói sao? Anne không thể hiểu được mà đe dọa chúng ta, chẳng lẽ thật sự bởi vì cô ta nóng lòng muốn truyền giáo cho đám người chúng ta?”
“Đừng đùa nữa, cô ta chỉ đang đọc kịch bản thôi. Ngẫm lại Anne có mối quan hệ tốt với ai nhất? Ừm, là Mark đúng không? Cho nên hắn và Hạ Bách cố tình cùng chơi trò mất tích, khiến lòng người chúng ta hoảng sợ. À, còn Tiết Giai Tuệ nữa, tôi đoán trong tay cô ta cũng có kịch bản, bộ dáng kỹ nữ hận không thể leo lên giường Hạ Bách như cô ta – nếu không phải có kỹ thuật diễn thì tôi chỉ có thể nói, Tiết tiểu thư, cô nên tìm thêm nhiều anh bạn trai vào.”
Trong một mảnh tĩnh mịch, Jeanette kéo cánh tay bạn trai Alex mới ra lò, vui cười vẫy tay với mọi người: “Chúc các người sớm ngày tìm được ba vị diễn viên xuất sắc nhé. Tôi đã phụng bồi thời gian một buổi chiều rồi, bây giờ tôi muốn tiếp tục cuộc sống về đêm của mình, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, cô nàng đóng cửa cái rầm.
Ngay từ đầu Tề Nhạc Nhân đã lau mắt mà nhìn đối với người phụ nữ dramaqueen đầu nhỏ ngực to có biểu hiện ngốc nghếch này, cậu chợt nhận ra trước đó mình đã quá xem nhẹ người phụ nữ này. Jeanette không ngu mà ngược lại còn rất thông minh, cô nàng dùng một lý do hợp tình hợp lý giải thích nguyên nhân ba người mất tích —— Hạ Bách, Mark và Tiết Giai Tuệ, họ mất tích dựa theo yêu cầu kịch bản, thậm chí có khả năng ba người này có con đường liên hệ với tổ chương trình, phát triển cốt truyện dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục, tạo ra bầu không khí căng thẳng trong show sống còn lần này.
Lời giải thích này quá ư hợp lý, nếu không phải Tề Nhạc Nhân biết rõ ràng mình đang ở trong phó bản game kinh dị, thì cậu gần như bị thuyết phục. Ví như Laura, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô thầm trao đổi với Francis.
“Thời điểm đạo diễn tự mình nói chuyện hợp tác với tôi, tôi đã từng hỏi qua chuyện này, ông ấy tỏ vẻ show sinh tồn chân nhân tú lần này không tồn tại kịch bản nào cả, và cũng không điều động nội bộ diễn viên. Ông ấy chỉ muốn quay chụp một nhóm người thiếu thốn vật tư suốt bảy ngày sẽ ra sao, từ đó suy ra câu chuyện xưa mà thôi.” Laura nói.
Francis cau mày: “Ừm, ông ấy cũng nói với tôi như vậy. Bất quá nếu trong chúng ta thật sự có người bắt được ‘kịch bản' thì tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Dù sao cũng phải có người khống chế tiết tấu chương trình, để tránh họ chạy trốn quá ngày.”
Tề Nhạc Nhân lâm vào tự hỏi, tầm mắt cậu dọc theo cánh cửa nhà Tiết Giai Tuệ kéo đến thông đạo đã dọn sạch tuyết đằng trước, thông đạo này được quét dọn sạch sẽ đến vị trí giáo đường, là đám người bọn họ vì để tiện ra ngoài nên đã dọn dẹp nó. Lúc này đã gần 0 giờ, nhưng đứng tại vùng địa cực mặt trời chưa lặn vẫn sáng ngời như cũ, ánh sáng lạnh băng chiếu vào tòa giáo đường kia, tại nơi tàn phá này phản xạ ra thứ ánh sáng lấp lánh do những viên pha lê sặc sỡ chiếu vào.
Hình ảnh này khiến cậu suy nghĩ muôn vàn, trong nháy mắt cậu cho rằng nơi này chính là Vĩnh Vô Hương xung quanh được băng tuyết bao phủ —— tuy rằng cậu chưa từng đến đó, nhưng thánh địa quanh năm tuyết phủ kia lại chứa quá nhiều sức tưởng tượng và nỗi thẫn thờ của cậu, thậm chí giống với cứng ngắc, dậy lên nỗi nhớ nhung và sóng ngầm mãnh liệt dưới đáy lòng.
Cho dù cậu luôn cố tránh tưởng niệm, nhưng vẫn dễ dàng bị cuốn vào mạch nước ngầm dịu dàng kia.
“…. Tề Nhạc Nhân, anh cảm thấy thế nào?” Trong cuộc thảo luận, Laura ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc Nhân.
Đột nhiên bị điểm danh Tề Nhạc Nhân nhanh chóng phục hồi tinh thần, chậm một nhịp mới nói: “Hiện tại có phải là kịch bản hay không chúng ta không thể chứng thực được, nhưng nếu không phải thì sao? Hoặc là nói, cho dù có kịch bản, sự tình vẫn chệch đường ray thì sao? Hiệp ước mà chúng ta đã ký vốn dĩ có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta làm sao có thể bảo đảm hiện tại mấy người mất tích là an toàn?”
Bác sĩ Lã cũng gật đầu: “Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn nên tìm người thôi.”
Đỗ Việt rầu rĩ nói: “Bắt đầu từ chỗ nào?”
“Trước đừng vội, chúng ta đến nhà Tiết Giai Tuệ xem một chút.” Laura nói, cô và Francis còn chưa nhìn thấy hiện trường.
Tề Nhạc Nhân gật đầu đáp ứng, vì thế bọn họ cùng nhau đến nhà Tiết Giai Tuệ.
Ban đầu bọn họ có tổng cộng 13 người, Hạ Bách, Mark và Tiết Giai Tuệ liên tiếp mất tích, sau khi mất tích chỉ còn lại 10 người, chị em Cảnh thị không đến, Alex cùng Jeanette cũng không tham dự, Anne cũng thế, cho nên chỉ còn lại 5 người bọn họ.
Ít người cũng có chỗ tốt, lúc thảo luận sẽ không bị loạn thành một đoàn. Laura là người phụ nữ quả cảm và tinh tế, cô thoáng nhìn qua phía sau căn phòng Tiết Giai Tuệ, nói: “Thoạt nhìn bọn họ có xảy ra xung đột, nhưng kết thúc rất nhanh, bằng không Tiết Giai Tuệ mà hô to cầu cứu, người ở gần đó hẳn là có thể nghe thấy.”
“Có khả năng cô ấy vẫn còn ở trong căn phòng này, chưa bị mang đi hay không?” Tề Nhạc Nhân nghĩ tới tầng hầm, hỏi.
“Khả năng này không lớn, anh thử nghĩ xem, căn nhà này của Tiết Giai Tuệ, người ngoài xông vào phòng đánh ngất cô ấy nhưng không mang người đi, mà biết trước nơi này có tầng hầm ngầm, giấu người vào đó, logic này không ổn.”
“Hmm... Đương nhiên tôi không loại trừ khả năng...Tiết Giai Tuệ thông đồng với người tới.” Hiển nhiên Laura còn bị thuyết âm mưu của Jeanette ảnh hưởng.
“Động cơ đâu?” Francis đưa ra một vấn đề.
Laura bĩu môi: “Tôi cũng không biết, tổng không có khả năng có người muốn tin tức, từng bước thu thập tin tức từ chỗ chúng ta?”
Bác sĩ Lã tuyệt vọng rên rỉ một tiếng: “Đừng nói đề tài đáng sợ như vậy. Hình thức vụ án giết người liên hoàn ở bão tuyết sơn trang đã quá lỗi thời rồi.”
Laura cười: “Sở dĩ lỗi thời cũng bởi vì đủ kinh điển. Anh ngẫm lại xem, đây chính là kịch bản của một bộ tiểu thuyết kinh dị kinh điển được lưu hành trước thời đại vũ trụ đó.”
—— Không, một chút tôi cũng không để bụng có kinh điển hay không, tôi chỉ để ý loại hành vi cuồng cắm FLAG như anh, nghiêm trọng kéo xác suất sống của chúng ta xuống cấp thấp nhất! Bác sĩ Lã không sai biệt đem hai chữ phun tào viết lên mặt, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy mà buồn cười.
Laura đi ra khỏi căn phòng nhỏ của Tiết Giai Tuệ, nhìn con đường nhỏ thông đến giáo đường, nói: “Chúng ta đổi một góc độ khác để nói. Đầu tiên, người tập kích Tiết Giai Tuệ nhất định là một trong những người dự thi, bởi vì trong thôn này không còn người nào khác; tiếp theo, tám chín phần mười Tiết Giai Tuệ đã bị mang khỏi tòa nhà này, giấu ở nơi nào đó, hơn nữa người gây án hẳn là đàn ông có sức lực rất lớn, nếu không hắn ta không thể khiêng nổi Tiết Giai Tuệ; thứ ba, hiện tại chỗ Tiết Giai Tuệ ở rất hạn chế, thậm chí chúng ta có thể từng bước loại trừ dần.”
“Đến đây, chúng ta men theo con đường này nhìn xem, nếu người gây án lệch khỏi con đường nhỏ này, vậy nhất định trên tuyết sẽ lưu lại dấu chân hắn; nếu không có dấu chân, vậy chứng minh hắn giấu Tiết Giai Tuệ trong một căn nhà đồng dạng đã dọn tuyết qua. Mà buổi chiều hôm nay căn nhà đã dọn sạch tuyết chỉ có năm người chúng ta, cộng thêm Alex, Jeanette và Tiết Giai Tuệ. Không sai, chỉ có tám người chúng ta dọn sạch đường tuyết.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.