Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 137: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [8]
Bạc Mộ Băng Luân
27/04/2023
chương 137:
Viện nghiên cứu virus sinh hóa vô cùng xa hoa dưới lòng đất tạo nên biến dị giữa động vật và nhân loại —— Đây là kịch bản game kinh dị truyền thống, kịch bản game đều là thế nghe nhiều nên thuộc, thế cho nên khi ba người họ phát hiện dưới ngôi làng vùng địa cực này che giấu một không gian rộng lớn, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là viện nghiên cứu ngầm.
Nhưng nếu thật là thế, vậy có lẽ viện nghiên cứu ngầm này chính là đầu sỏ hủy diệt nền văn minh hành tinh này, điểm chết người chính là nó bị thả ra.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, sau một lúc mới nói: “Anh có tìm thấy thẻ ID không?”
“Không có, dựa theo kịch bản... Ách, dựa theo tình huống thực tế, thẻ thân phận quan trọng như thế sẽ không đặt tùy tiện ở đây…Để tôi xem... Xem không hiểu văn tự ghi trên khóa điện tử, bất quá cái này hình như là ấn vân tay.” Bác sĩ Lã cẩn thận nhìn chằm chằm khóa điện tử một hồi.
“Đừng nháo, ngay cả thẻ ID mà chúng ta cũng không tìm thấy chứ đừng nói đến dấu vân tay, nơi này căn bản không có sinh vật sống có trí tuệ.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Chúng ta lại đi tìm xem.” Bác sĩ Lã không ôm hy vọng nói.
Ba người tìm khắp tầng hầm vẫn không thu hoạch được gì, đành phải đẩy kệ sách chắn cánh cửa sắt lại lần nữa mới rời khỏi tầng hầm. Trước khi rời đi còn lục soát căn phòng này một hồi, phát hiện đúng là có một căn gác mái; nhưng bên trong chỉ cất một ít gia cụ cũ, không có đạo cụ quan trọng mà họ cần.
Hành tinh này cứ 24 giờ là xoay một vòng, trong trí nhớ Tề Nhạc Nhân, thời gian tiêu chuẩn của hành tinh hẳn là 20 giờ một ngày. Hành tinh này nhiều ra bốn tiếng mỗi ngày, khiến người ta cảm thấy một ngày dài vô cùng, đặc biệt buồn ngủ, hiển nhiên cái phó bản này đã điều chỉnh đồng hồ sinh học của họ.
Bác sĩ Lã cứ ngáp suốt, Tề Nhạc Nhân cũng không tốt hơn chỗ nào, trái lại Đỗ Việt về đêm càng có tinh thần, không hổ là người trẻ tuổi, thể lực thật tốt. Ba người đang trên đường đi đến giáo đường, Tề Nhạc Nhân phụ trách khơi mào câu chuyện; đối với người kỹ thuật diễn tốt mà nói cái này như ăn một bữa sáng, cậu tỏ ra sốt ruột lo lắng: “Ngày đầu tiên chúng ta vào nơi này, Laura và Francis tìm thấy một hòn đá phát sáng trong sơn động, tôi thấy nó có chút kỳ lạ, luôn cảm thấy…”
Kỹ thuật diễn của bác sĩ Lã cứng nhắc: “Tôi cũng cảm thấy nó có vấn đề.”
Đỗ Việt với kỹ thuật diễn phế sài dứt khoát không nói gì, cúi đầu yên lặng đi theo sau.
“Tóm lại, đi xem thử.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi xem!” Bác sĩ Lã nóng lòng muốn thử.
Quả thật giống như học sinh tiểu học đi chơi xuân, Tề Nhạc Nhân thầm phun tào kỹ thuật diễn của đồng bọn một phen, hy vọng khán giả sẽ không nhìn ra vấn đề.
Mặt trời không lặn vào ban đêm, thái dương bồi hồi bên đường chân trời, nhưng nó sẽ không lặn xuống. Ánh sáng lạnh không hề có chút độ ấm này không thể làm người ta cảm nhận được ấm áp, nếu không phải trên người bọn họ đều mặc quần áo siêu mỏng ổn định nhiệt độ, thì độ ấm vùng địa cực này cũng đủ làm người sống trong nhung lụa trong tương lai chịu khổ.
Bất quá đối với Tề Nhạc Nhân mà nói, đây không phải là vấn đề, nhờ thánh quang chúc phúc của Maria cải tạo thân thể cậu, khiến cậu không còn sợ lạnh nữa.
Giáo đường gần ngay trước mắt, ba người đẩy cửa bước vào, xuyên qua từng hàng ghế đi vào sảnh giáo đường, nơi đặt hòn đá phát sáng.
Nó không còn phát sáng nữa mà ảm đạm như một hòn đá bình thường, chỉ là…
‘Khối đá’ này đã bị cạy ra.
Chính giữa hòn đá vỡ thành hai mảnh là một lỗ thủng lớn bằng quả trứng gà, dưới ánh đèn pin chiếu xuống, vật chất nào đó tựa như chất nhầy khô cạn lưu lại trong lỗ thủng, ám chỉ chúng nó không phải là một hòn đá bình thường.
Ba người đều trầm mặc, cho dù bọn họ đã sớm nghe thấy tin tức từ lời nhắc nhở nhiệm vụ, nhưng thời điểm tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi —— Chiếc hộp Pandora đã mở, quái vật nền văn minh đã được thả ra... Cho dù võng laze cách ly vùng địa cực ngôi làng này, sắp bắt đầu một cuộc tàn sát khủng khiếp, còn bọn họ thì hoàn toàn không biết gì về lũ quái vật này cả.
“Ừm…hòn đá này…không thích hợp lắm.” Bác sĩ Lã khô khan nói.
Tề Nhạc Nhân ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hòn đá: “Tại sao mặt ngoài nó không phát sáng?”
“Tôi cũng không biết.. Là ai đập vỡ nó? Hình như bên trong cục đá có gì đó?” Bác sĩ Lã vờ như không biết, cố gắng biểu diễn cho khán giả cách hàng tỷ năm ánh sáng xem.
“Thời điểm tập hợp ngày mai hỏi thăm một chút.” Tề Nhạc Nhân nói: “Còn nữa, tôi có chuyện muốn hỏi Tiết Giai Tuệ, đêm hôm khuya khoắt một mình tới cửa không quá lễ phép, hai người đi với tôi nhá.”
“Ba người đàn ông to cao nửa đêm tới gõ cửa nhà em gái cũng không lễ phép hơn chỗ nào.” Bác sĩ Lã phun tào cậu.
“Thật sự là... Không thể chờ thêm được nữa.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng lẩm bẩm.
Cậu biết hành động của mình có chút nguy hiểm, bởi vì theo logic của khán giả thì cậu không nên biết quái vật thoát khỏi hòn đá là dị chủng xúc sao trong vũ trụ; cho nên việc cậu đột nhiên đến tìm Tiết Giai Tuệ để tìm hiểu xúc sao có vẻ phá lệ đột ngột. Tề Nhạc Nhân tính toán đi tìm một đề tài thích hợp để nói —— Hạ Bách.
Tề Nhạc Nhân tin rằng, đối với việc Hạ Bách mất tích nhất định Tiết Giai Tuệ còn canh cánh trong lòng, cậu quyết định bắt tay từ chỗ này. Trước tiên nói về chuyện có khả năng nhà Anne tồn tại gác mái, sau đó tìm cơ hội để cô ấy phân biệt loại sinh vật hơi giống bạch tuộc được vẽ tay trong quyển notebook vừa rồi bọn họ tìm thấy ở tầng hầm ngầm nhà Cảnh Tư Tuyết, có phải là xúc sao hay không.
Mặc kệ là phải hay không, Tề Nhạc Nhân đều sẽ lấy hết khả năng, tìm ra càng nhiều tin tức xúc sao trong miệng Tiết Giai Tuệ; dù sao cô ấy cũng là người dẫn chương trình về xúc sao, trong nhóm này chỉ sợ ngoại trừ Anne ra, thì cô ấy là người hiểu rõ nhất về loại sinh vật này.
Cả ba rời khỏi giáo đường, đi dọc theo con đường hướng tới nhà Tiết Giai Tuệ, trên đường đi bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân cùng thảo luận sự mất tích bí ẩn mấy ngày nay.
“Hai người sống, đến tột cùng tại sao lại đột nhiên biến mất trong phòng? Chẳng lẽ thật sự tồn tại một gian phòng mà chúng ta chưa phát hiện?” Bác sĩ Lã nhỏ giọng nói.
“Khó nói lắm, bây giờ ngẫm lại, đúng là chúng ta đã bỏ qua rất nhiều chỗ. Lúc ấy chúng ta cẩn thận tìm kiếm tầng hầm ngầm, nhưng nhà Anne không có tầng hầm ngầm, vậy gác mái thì sao? Có lẽ trong phòng của cổ có phòng tối? Còn có ngoài căn phòng trưng bày khí quản kia, hình vuông, thô kệch như vậy, từ nóc nhà thông xuống mặt đất, muốn giấu hai người còn sống không nói chơi.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Bởi vì sợ hãi.” Đỗ Việt đột nhiên nói.
Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã quay đầu lại nhìn về phía tên tân nhân. Bị hai người nhìn chằm chằm, Đỗ Việt xấu hổ cúi đầu: “Ý của em là… cái này... trốn đi… chắc chắn là không muốn chúng ta phát hiện bọn họ. Có phải bọn họ cảm thấy có gì đó nguy hiểm hay không?”
Nguy hiểm? Nguy hiểm lớn nhất của cái phó bản này, hiển nhiên chính là “xúc sao” trong nhiệm vụ nhắc nhở.
“Ừm... từ góc độ này mà tự hỏi… Chẳng lẽ trong nhóm chúng ta có người nào gặp vấn đề?" Bác sĩ Lã động não, bởi vì có camera nên hắn không thể nói lung tung, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ: “Ví như trong nhóm chúng ta có sát thủ gì đó.”
Tề Nhạc Nhân liếc mắt trừng hắn một cái: “Nhưng trước đó hai người bọn họ đều không có gì khác thường, vẫn luôn hành động cùng chúng ta. Mark bị choáng đầu, chẳng lẽ sau khi tỉnh lại hai người họ đột nhiên phát hiện những người khác rất nguy hiểm, sau đó trốn đi?”
“Không đúng! Nói không chừng cái lúc Mark bị đâm đầu đã tìm thấy một chút ký ức quá khứ nào đấy.” Bác sĩ Lã nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
Đỗ Việt ở một bên gật đầu liên tục: “Đúng đúng, có khả năng!”
“…Không bằng anh nói sau khi Mark tỉnh dậy cuồng tính quá độ giết Hạ Bách, sau đó cất giấu thi thể.” Tề Nhạc Nhân nói, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi chợt nhớ ra một chuyện. Lúc đó cả hai chúng tôi đều đứng ở cửa chờ Mark vào nhà lấy rìu, kỳ thực Hạ Bách có nói với tôi một việc, hắn nói tối qua hắn nhìn thấy...”
“Nhìn thấy cái gì?” Bác sĩ Lã khẩn trương hỏi.
“Hắn còn chưa nói xong trong phòng liền vang lên một tiếng động lớn, Mark bị vướng ngã rồi hôn mê, hai chúng tôi đi vào nâng hắn lên giường, sau đó Hạ Bách phụ trách ngồi canh chừng hắn, còn tôi thì xách rìu tới tìm mọi người.” Tề Nhạc Nhân nói.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, bác sĩ Lã cũng vậy, hắn lẩm bẩm nói: “Kịch bản này… Chắc chắn anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy. Uây, cậu có nghĩ rằng Mark nghe thấy hay không? Hắn cố ý gây ra động tĩnh để đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người? Sau đó nhân lúc Hạ Bách ở một mình liền…”
“Nhưng cũng có khả năng người ở lại lúc đó là tôi.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Này không có vấn đề gì, chỉ cần cắt ngang cuộc nói chuyện giữa anh ta với cậu, tránh để anh ta nói ra sự tình không nên nói là được. Xong rồi xong rồi, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, hiện tại Hạ Bách còn sống không?” Bác sĩ Lã trở nên lo âu.
“Xem ra chúng ta cần lưu ý đến Anne nhiều hơn, quan hệ giữa Mark và cô ấy không đơn giản.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Đành phải lưu ý nhiều hơn, cho dù có hỏi thì cô ấy cũng sẽ giả bộ không biết.” Bác sĩ Lã bất đắc dĩ nói.
“Tiền bối, muốn hiện tại em qua đó trói cô ấy lại rồi thẩm vấn không?” Đỗ Việt đột nhiên nói, làm hai người giật nảy mình.
“Trói, trói lại? Cái này hình như là phạm tội đó!” Bác sĩ Lã lúng ta lúng túng nói.
“Nhưng nơi này không có cảnh sát a.” Đỗ Việt nói.
“Hừm…. Không có cảnh sát.” Bác sĩ Lã lẩm bẩm một tiếng, gằm mặt xuống: “Cho nên, dù thật sự có kẻ giết người biến thái, thì chúng ta cũng nên tự bảo vệ mình thật tốt.”
“Ý tưởng của Đỗ Việt rất hay, nhưng chúng ta cũng cần xem xét đến cảm xúc của người dự thi. Nếu dưới tình huống không có chứng cứ mà tùy tiện hành động như vậy, rất dễ khiến đối phương bài xích, trở nên gay gắt mâu thuẫn lẫn nhau... Chưa đến nông nỗi như vậy... Tôi không kiến nghị dùng thủ đoạn bạo lực.” Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một lúc, nhịn đau từ bỏ đề nghị hấp dẫn này.
Kỳ thực nếu bọn họ đủ tàn nhẫn, hiện tại liền có thể nhân lúc ban đêm lẻn vào trong phòng NPC, từng bước một đánh chết bọn họ; một là tránh cho nhóm NPC này kéo chân sau, hai là, nếu xúc sao thực sự là quái vật ký sinh, cách làm này chính là ngăn chặn hậu hoạn nhất lao vĩnh dật. Nhưng Tề Nhạc Nhân không làm được, cậu không thể coi NPC phó bản này là một chuỗi số liệu; cậu cảm thấy nếu thực sự cầm dao mổ nhắm vào NPC bình thường vô tội, cho dù cậu không bởi vì vậy mà chịu bất luận trừng phạt nào, thì vẫn cảm thấy chính mình không xứng làm người.
Ba người đến nhà Tiết Gia Tuệ, Tề Nhạc Nhân tiến lên gõ cửa, thế nhưng cửa không khóa, nhẹ đẩy liền mở ra.
Tiết Giai Tuệ thế mà không đóng cửa? Tề Nhạc Nhân kinh ngạc bước vào, trên mặt đất toàn là dấu vết hỗn loạn, bình hoa và bát đĩa trên bàn rơi đầy đất vỡ nát, như thể có người vật lộn ở chỗ này. Liên tưởng đến sự kiện biến mất ngày hôm nay, tức khắc trong lòng Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ không tốt.
“Tiết Giai Tuệ? Tiết Giai Tuệ cô ở đâu?” Tề Nhạc Nhân la lớn.
Kỳ thực cậu biết rất rõ, Tiết Giai Tuệ không có khả năng ở đây.
Cô ấy cũng mất tích.
***
Viện nghiên cứu virus sinh hóa vô cùng xa hoa dưới lòng đất tạo nên biến dị giữa động vật và nhân loại —— Đây là kịch bản game kinh dị truyền thống, kịch bản game đều là thế nghe nhiều nên thuộc, thế cho nên khi ba người họ phát hiện dưới ngôi làng vùng địa cực này che giấu một không gian rộng lớn, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là viện nghiên cứu ngầm.
Nhưng nếu thật là thế, vậy có lẽ viện nghiên cứu ngầm này chính là đầu sỏ hủy diệt nền văn minh hành tinh này, điểm chết người chính là nó bị thả ra.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, sau một lúc mới nói: “Anh có tìm thấy thẻ ID không?”
“Không có, dựa theo kịch bản... Ách, dựa theo tình huống thực tế, thẻ thân phận quan trọng như thế sẽ không đặt tùy tiện ở đây…Để tôi xem... Xem không hiểu văn tự ghi trên khóa điện tử, bất quá cái này hình như là ấn vân tay.” Bác sĩ Lã cẩn thận nhìn chằm chằm khóa điện tử một hồi.
“Đừng nháo, ngay cả thẻ ID mà chúng ta cũng không tìm thấy chứ đừng nói đến dấu vân tay, nơi này căn bản không có sinh vật sống có trí tuệ.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Chúng ta lại đi tìm xem.” Bác sĩ Lã không ôm hy vọng nói.
Ba người tìm khắp tầng hầm vẫn không thu hoạch được gì, đành phải đẩy kệ sách chắn cánh cửa sắt lại lần nữa mới rời khỏi tầng hầm. Trước khi rời đi còn lục soát căn phòng này một hồi, phát hiện đúng là có một căn gác mái; nhưng bên trong chỉ cất một ít gia cụ cũ, không có đạo cụ quan trọng mà họ cần.
Hành tinh này cứ 24 giờ là xoay một vòng, trong trí nhớ Tề Nhạc Nhân, thời gian tiêu chuẩn của hành tinh hẳn là 20 giờ một ngày. Hành tinh này nhiều ra bốn tiếng mỗi ngày, khiến người ta cảm thấy một ngày dài vô cùng, đặc biệt buồn ngủ, hiển nhiên cái phó bản này đã điều chỉnh đồng hồ sinh học của họ.
Bác sĩ Lã cứ ngáp suốt, Tề Nhạc Nhân cũng không tốt hơn chỗ nào, trái lại Đỗ Việt về đêm càng có tinh thần, không hổ là người trẻ tuổi, thể lực thật tốt. Ba người đang trên đường đi đến giáo đường, Tề Nhạc Nhân phụ trách khơi mào câu chuyện; đối với người kỹ thuật diễn tốt mà nói cái này như ăn một bữa sáng, cậu tỏ ra sốt ruột lo lắng: “Ngày đầu tiên chúng ta vào nơi này, Laura và Francis tìm thấy một hòn đá phát sáng trong sơn động, tôi thấy nó có chút kỳ lạ, luôn cảm thấy…”
Kỹ thuật diễn của bác sĩ Lã cứng nhắc: “Tôi cũng cảm thấy nó có vấn đề.”
Đỗ Việt với kỹ thuật diễn phế sài dứt khoát không nói gì, cúi đầu yên lặng đi theo sau.
“Tóm lại, đi xem thử.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi xem!” Bác sĩ Lã nóng lòng muốn thử.
Quả thật giống như học sinh tiểu học đi chơi xuân, Tề Nhạc Nhân thầm phun tào kỹ thuật diễn của đồng bọn một phen, hy vọng khán giả sẽ không nhìn ra vấn đề.
Mặt trời không lặn vào ban đêm, thái dương bồi hồi bên đường chân trời, nhưng nó sẽ không lặn xuống. Ánh sáng lạnh không hề có chút độ ấm này không thể làm người ta cảm nhận được ấm áp, nếu không phải trên người bọn họ đều mặc quần áo siêu mỏng ổn định nhiệt độ, thì độ ấm vùng địa cực này cũng đủ làm người sống trong nhung lụa trong tương lai chịu khổ.
Bất quá đối với Tề Nhạc Nhân mà nói, đây không phải là vấn đề, nhờ thánh quang chúc phúc của Maria cải tạo thân thể cậu, khiến cậu không còn sợ lạnh nữa.
Giáo đường gần ngay trước mắt, ba người đẩy cửa bước vào, xuyên qua từng hàng ghế đi vào sảnh giáo đường, nơi đặt hòn đá phát sáng.
Nó không còn phát sáng nữa mà ảm đạm như một hòn đá bình thường, chỉ là…
‘Khối đá’ này đã bị cạy ra.
Chính giữa hòn đá vỡ thành hai mảnh là một lỗ thủng lớn bằng quả trứng gà, dưới ánh đèn pin chiếu xuống, vật chất nào đó tựa như chất nhầy khô cạn lưu lại trong lỗ thủng, ám chỉ chúng nó không phải là một hòn đá bình thường.
Ba người đều trầm mặc, cho dù bọn họ đã sớm nghe thấy tin tức từ lời nhắc nhở nhiệm vụ, nhưng thời điểm tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi —— Chiếc hộp Pandora đã mở, quái vật nền văn minh đã được thả ra... Cho dù võng laze cách ly vùng địa cực ngôi làng này, sắp bắt đầu một cuộc tàn sát khủng khiếp, còn bọn họ thì hoàn toàn không biết gì về lũ quái vật này cả.
“Ừm…hòn đá này…không thích hợp lắm.” Bác sĩ Lã khô khan nói.
Tề Nhạc Nhân ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hòn đá: “Tại sao mặt ngoài nó không phát sáng?”
“Tôi cũng không biết.. Là ai đập vỡ nó? Hình như bên trong cục đá có gì đó?” Bác sĩ Lã vờ như không biết, cố gắng biểu diễn cho khán giả cách hàng tỷ năm ánh sáng xem.
“Thời điểm tập hợp ngày mai hỏi thăm một chút.” Tề Nhạc Nhân nói: “Còn nữa, tôi có chuyện muốn hỏi Tiết Giai Tuệ, đêm hôm khuya khoắt một mình tới cửa không quá lễ phép, hai người đi với tôi nhá.”
“Ba người đàn ông to cao nửa đêm tới gõ cửa nhà em gái cũng không lễ phép hơn chỗ nào.” Bác sĩ Lã phun tào cậu.
“Thật sự là... Không thể chờ thêm được nữa.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng lẩm bẩm.
Cậu biết hành động của mình có chút nguy hiểm, bởi vì theo logic của khán giả thì cậu không nên biết quái vật thoát khỏi hòn đá là dị chủng xúc sao trong vũ trụ; cho nên việc cậu đột nhiên đến tìm Tiết Giai Tuệ để tìm hiểu xúc sao có vẻ phá lệ đột ngột. Tề Nhạc Nhân tính toán đi tìm một đề tài thích hợp để nói —— Hạ Bách.
Tề Nhạc Nhân tin rằng, đối với việc Hạ Bách mất tích nhất định Tiết Giai Tuệ còn canh cánh trong lòng, cậu quyết định bắt tay từ chỗ này. Trước tiên nói về chuyện có khả năng nhà Anne tồn tại gác mái, sau đó tìm cơ hội để cô ấy phân biệt loại sinh vật hơi giống bạch tuộc được vẽ tay trong quyển notebook vừa rồi bọn họ tìm thấy ở tầng hầm ngầm nhà Cảnh Tư Tuyết, có phải là xúc sao hay không.
Mặc kệ là phải hay không, Tề Nhạc Nhân đều sẽ lấy hết khả năng, tìm ra càng nhiều tin tức xúc sao trong miệng Tiết Giai Tuệ; dù sao cô ấy cũng là người dẫn chương trình về xúc sao, trong nhóm này chỉ sợ ngoại trừ Anne ra, thì cô ấy là người hiểu rõ nhất về loại sinh vật này.
Cả ba rời khỏi giáo đường, đi dọc theo con đường hướng tới nhà Tiết Giai Tuệ, trên đường đi bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân cùng thảo luận sự mất tích bí ẩn mấy ngày nay.
“Hai người sống, đến tột cùng tại sao lại đột nhiên biến mất trong phòng? Chẳng lẽ thật sự tồn tại một gian phòng mà chúng ta chưa phát hiện?” Bác sĩ Lã nhỏ giọng nói.
“Khó nói lắm, bây giờ ngẫm lại, đúng là chúng ta đã bỏ qua rất nhiều chỗ. Lúc ấy chúng ta cẩn thận tìm kiếm tầng hầm ngầm, nhưng nhà Anne không có tầng hầm ngầm, vậy gác mái thì sao? Có lẽ trong phòng của cổ có phòng tối? Còn có ngoài căn phòng trưng bày khí quản kia, hình vuông, thô kệch như vậy, từ nóc nhà thông xuống mặt đất, muốn giấu hai người còn sống không nói chơi.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Bởi vì sợ hãi.” Đỗ Việt đột nhiên nói.
Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã quay đầu lại nhìn về phía tên tân nhân. Bị hai người nhìn chằm chằm, Đỗ Việt xấu hổ cúi đầu: “Ý của em là… cái này... trốn đi… chắc chắn là không muốn chúng ta phát hiện bọn họ. Có phải bọn họ cảm thấy có gì đó nguy hiểm hay không?”
Nguy hiểm? Nguy hiểm lớn nhất của cái phó bản này, hiển nhiên chính là “xúc sao” trong nhiệm vụ nhắc nhở.
“Ừm... từ góc độ này mà tự hỏi… Chẳng lẽ trong nhóm chúng ta có người nào gặp vấn đề?" Bác sĩ Lã động não, bởi vì có camera nên hắn không thể nói lung tung, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ: “Ví như trong nhóm chúng ta có sát thủ gì đó.”
Tề Nhạc Nhân liếc mắt trừng hắn một cái: “Nhưng trước đó hai người bọn họ đều không có gì khác thường, vẫn luôn hành động cùng chúng ta. Mark bị choáng đầu, chẳng lẽ sau khi tỉnh lại hai người họ đột nhiên phát hiện những người khác rất nguy hiểm, sau đó trốn đi?”
“Không đúng! Nói không chừng cái lúc Mark bị đâm đầu đã tìm thấy một chút ký ức quá khứ nào đấy.” Bác sĩ Lã nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
Đỗ Việt ở một bên gật đầu liên tục: “Đúng đúng, có khả năng!”
“…Không bằng anh nói sau khi Mark tỉnh dậy cuồng tính quá độ giết Hạ Bách, sau đó cất giấu thi thể.” Tề Nhạc Nhân nói, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi chợt nhớ ra một chuyện. Lúc đó cả hai chúng tôi đều đứng ở cửa chờ Mark vào nhà lấy rìu, kỳ thực Hạ Bách có nói với tôi một việc, hắn nói tối qua hắn nhìn thấy...”
“Nhìn thấy cái gì?” Bác sĩ Lã khẩn trương hỏi.
“Hắn còn chưa nói xong trong phòng liền vang lên một tiếng động lớn, Mark bị vướng ngã rồi hôn mê, hai chúng tôi đi vào nâng hắn lên giường, sau đó Hạ Bách phụ trách ngồi canh chừng hắn, còn tôi thì xách rìu tới tìm mọi người.” Tề Nhạc Nhân nói.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, bác sĩ Lã cũng vậy, hắn lẩm bẩm nói: “Kịch bản này… Chắc chắn anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy. Uây, cậu có nghĩ rằng Mark nghe thấy hay không? Hắn cố ý gây ra động tĩnh để đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người? Sau đó nhân lúc Hạ Bách ở một mình liền…”
“Nhưng cũng có khả năng người ở lại lúc đó là tôi.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Này không có vấn đề gì, chỉ cần cắt ngang cuộc nói chuyện giữa anh ta với cậu, tránh để anh ta nói ra sự tình không nên nói là được. Xong rồi xong rồi, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, hiện tại Hạ Bách còn sống không?” Bác sĩ Lã trở nên lo âu.
“Xem ra chúng ta cần lưu ý đến Anne nhiều hơn, quan hệ giữa Mark và cô ấy không đơn giản.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Đành phải lưu ý nhiều hơn, cho dù có hỏi thì cô ấy cũng sẽ giả bộ không biết.” Bác sĩ Lã bất đắc dĩ nói.
“Tiền bối, muốn hiện tại em qua đó trói cô ấy lại rồi thẩm vấn không?” Đỗ Việt đột nhiên nói, làm hai người giật nảy mình.
“Trói, trói lại? Cái này hình như là phạm tội đó!” Bác sĩ Lã lúng ta lúng túng nói.
“Nhưng nơi này không có cảnh sát a.” Đỗ Việt nói.
“Hừm…. Không có cảnh sát.” Bác sĩ Lã lẩm bẩm một tiếng, gằm mặt xuống: “Cho nên, dù thật sự có kẻ giết người biến thái, thì chúng ta cũng nên tự bảo vệ mình thật tốt.”
“Ý tưởng của Đỗ Việt rất hay, nhưng chúng ta cũng cần xem xét đến cảm xúc của người dự thi. Nếu dưới tình huống không có chứng cứ mà tùy tiện hành động như vậy, rất dễ khiến đối phương bài xích, trở nên gay gắt mâu thuẫn lẫn nhau... Chưa đến nông nỗi như vậy... Tôi không kiến nghị dùng thủ đoạn bạo lực.” Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một lúc, nhịn đau từ bỏ đề nghị hấp dẫn này.
Kỳ thực nếu bọn họ đủ tàn nhẫn, hiện tại liền có thể nhân lúc ban đêm lẻn vào trong phòng NPC, từng bước một đánh chết bọn họ; một là tránh cho nhóm NPC này kéo chân sau, hai là, nếu xúc sao thực sự là quái vật ký sinh, cách làm này chính là ngăn chặn hậu hoạn nhất lao vĩnh dật. Nhưng Tề Nhạc Nhân không làm được, cậu không thể coi NPC phó bản này là một chuỗi số liệu; cậu cảm thấy nếu thực sự cầm dao mổ nhắm vào NPC bình thường vô tội, cho dù cậu không bởi vì vậy mà chịu bất luận trừng phạt nào, thì vẫn cảm thấy chính mình không xứng làm người.
Ba người đến nhà Tiết Gia Tuệ, Tề Nhạc Nhân tiến lên gõ cửa, thế nhưng cửa không khóa, nhẹ đẩy liền mở ra.
Tiết Giai Tuệ thế mà không đóng cửa? Tề Nhạc Nhân kinh ngạc bước vào, trên mặt đất toàn là dấu vết hỗn loạn, bình hoa và bát đĩa trên bàn rơi đầy đất vỡ nát, như thể có người vật lộn ở chỗ này. Liên tưởng đến sự kiện biến mất ngày hôm nay, tức khắc trong lòng Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ không tốt.
“Tiết Giai Tuệ? Tiết Giai Tuệ cô ở đâu?” Tề Nhạc Nhân la lớn.
Kỳ thực cậu biết rất rõ, Tiết Giai Tuệ không có khả năng ở đây.
Cô ấy cũng mất tích.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.