Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 203: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [2]
Bạc Mộ Băng Luân
17/12/2023
chương 203:
Đại quân binh kiến đã đứng chờ sẵn hai bên đường; con đường chính Ngầm Kiến thành dẫn tới quảng trường trung tâm, nơi sẽ cử hành đại lễ đăng cơ của tân Long Kiến Nữ Vương.
Trên đường phố dòng người chen chúc xô đẩy, nhân loại và ác ma cùng tồn tại, từ mái nhà nhìn xuống quả thực như một đại dương mênh mông đầy màu sắc.
Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu đi trên mái nhà, cùng hòa hơi thở vào bầu không khí náo nhiệt.
“...Cho nên tôi có một suy đoán, nhiệm vụ [Ma Vương tế sinh] kia cất giấu một phần ba vương quyền.” Tề Nhạc Nhân vừa đi vừa nói quá trình nhiệm vụ với Ninh Chu, cũng kể lại chuyện xưa giữa Maria và Ma Vương Hủy Diệt.
Ninh Chu vẫn luôn im lặng nhưng Tề Nhạc Nhân có thể cảm nhận được nỗi bi thương như sóng trào trong lòng hắn.
“Cây quyền trượng kia, tôi đã giao cho Tiên Tri, tác dụng của nó…” Tề Nhạc Nhân có chút suy đoán mơ hồ.
“Dùng để mở ra nghi thức đăng cơ của Ma Vương.” Ninh Chu nói.
“Anh biết?” Tề Nhạc Nhân có chút kinh ngạc.
“Lúc đó... Tôi loáng thoáng biết được một số thứ.” Ninh Chu nhẹ giọng nói.
Rốt cuộc điểm cuối sức mạnh là gì? Tương lai của mình sẽ như thế nào? Một phần ba vương quyền mất tích đến tột cùng ở đâu, dù nhiều hay ít hắn cũng cảm giác được.
Nhưng hắn không muốn đi theo con đường đã định trước. Khi nắm tay Tề Nhạc Nhân hắn đột nhiên có dũng khí không cúi đầu trước vận mệnh; hắn muốn thử một lần, cho dù kết cục không hoàn mỹ, ít nhất hắn đã có được.
“Vậy một phần ba vương quyền còn lại ở đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Một phần ba ác ma kết tinh, một phần ở trong chính cơ thể ông ấy, phần khác hẳn là ở trong tay thuộc hạ cũ, về phần còn lại...” Ninh Chu đặt tay lên ngực mình, nơi nhịp đập trái tim, cũng chính là một phần ác ma kết tinh còn lại.
Tề Nhạc Nhân nhìn tay hắn, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Trong hồi ức ý chí thế giới, một phần ba vương quyền bị Maria mang đi, mà một phần ba này, đúng là trên người Ninh Chu.
“Hẳn là bà ấy phong ấn nó trong cơ thể của mình, tránh sức mạnh tràn ra ngoài, chỉ là sau đó lại có tôi.” Ninh Chu bình tĩnh nói: “Bà ấy đã dự đoán được khả năng này, cho nên mới cố gắng ngăn cản tôi đi lên con đường này. Nhưng có đôi khi, có một số việc, không phải mình muốn là được…”
Giống như hắn hồi còn nhỏ ngồi trước giường bệnh của mẫu thân đang nguy kịch, cầu nguyện với thượng đế hết lần này đến lần khác; cầu xin ông trời đừng mang người thân duy nhất của hắn đi, nhưng cuối cùng bà vẫn bỏ hắn mà đi.
Tiếng hò reo từng đợt vang lên giữa đám đông, cuối con đường xa xa, đội cận vệ của Long Kiến Nữ Vương đang đi tới.
Nghi thức náo nhiệt lập tức xua tan bầu không khí nặng nề vừa rồi, Tề Nhạc Nhân từ trên cao nhìn xuống, nơi xa mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Long Kiến Nữ Vương.
“A Á sắp tới đây!” Tề Nhạc Nhân kéo kéo ống tay áo Ninh Chu, kích động nói.
“Đi tới đây còn cần một khoảng thời gian.” Ninh Chu tính toán tốc độ thong thả bước đi của đội cận vệ rồi nói.
Tề Nhạc Nhân cười cười nhìn đội ngũ chậm rãi đi tới nơi này, đổi đề tài: “Lại nói, có nửa lĩnh vực không tồi, về sau ở nhiệm vụ không cấm dùng nửa lĩnh vực, tôi có thể nghỉ ngơi ở bên trong lĩnh vực của mình.”
“Đừng sử dụng nó quá nhiều.” Ninh Chu nói.
Nghĩ đến chuyện nửa lĩnh vực của Ninh Chu bị hỏng, lòng Tề Nhạc Nhân ảm đạm.
Kỳ thực bình thường nửa lĩnh vực không yếu ớt như thế, chỉ là Ninh Chu mạnh mẽ sử dụng căn nguyên sức mạnh không phù hợp để ngưng kết nửa lĩnh vực vốn không vững chắc. Hơn nữa trước nhiệm vụ đó, hắn vừa vặn dùng lĩnh vực liên tục, cho nên tạo thành tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cuối cùng khiến nửa lĩnh vực rách nát trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu.
Châm chọc nhất chính là, sức mạnh hủy diệt mà hắn chán ghét ngưng kết ra nửa lĩnh vực lại cực kỳ kiên cố, thậm chí có khả năng tiếp cận lĩnh vực.
Ninh Chu lặng lẽ nắm tay cậu, trong lòng Tề Nhạc Nhân dâng lên một cỗ im lặng ngọt ngào. Cậu mỉm cười tựa đầu vào vai Ninh Chu, như đang đùa giỡn.
“Cậu nghĩ tên cho lĩnh vực chưa?” Ninh Chu hỏi.
Tề Nhạc Nhân thở dài: “Đương nhiên là chưa, anh cũng nghĩ giúp tôi với, tôi thật sự không nghĩ ra được cái tên nào. Thời điểm đụng phải A Á ở nhiệm vụ Long Kiến Nữ Vương, tôi phải đảo ngược tên của anh để dùng.”
Ninh Chu sửng sốt một chút: “Chu Ninh?”
“Ừ, dễ nghe không?” Tề Nhạc Nhân dùng khuỷa tay chọc chọc eo Ninh Chu.
“Ừm.” Ninh Chu nhẹ giọng nói.
Tề Nhạc Nhân nhìn trộm hắn, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Tôi thấy lỗ tai của anh đỏ lên rồi nha.”
“….”
“Mặt cũng đỏ nữa.” Tề Nhạc Nhân cười ra tiếng.
Ninh Chu nghiêm túc nhìn cậu, Tề Nhạc Nhân cười không nổi, lo sợ không biết hắn có phải tức giận hay không?
Mãi cho đến khi bị ai đó hôn thật mạnh lên môi, Tề Nhạc Nhân mới kịp phản ứng: Quá sơ ý! Ninh Chu học cái xấu!
Đến khi cậu nhìn Ninh Chu lần nữa, mặt hắn đã đỏ bừng, hết sức chăm chú nhìn đám người bên dưới.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân thầm kêu “đáng yêu”; bé chibi trong đầu cậu vung tay múa chân khiêu vũ trên đầu quả tim, nhảy đến cảm xúc cậu mênh mông.
“…Ngầm Kiến thành thay đổi rất nhiều.” Ninh Chu đột nhiên nói.
“A? Ừm, đúng vậy.” Tề Nhạc Nhân có chút ngơ ngác vì hắn đột nhiên đổi chủ đề: “A Á rất cố gắng. Hôm trước tôi đến gặp, cô ấy kéo tay tôi nói cô ấy mở cuộc họp suốt đêm thảo luận với thuộc hạ lên kế hoạch xây dựng Ngầm Kiến thành trong tương lai như thế nào; cô ấy cũng đang học cách quản lý lĩnh vực để có thể trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách. Cô ấy còn nói với tôi rằng mơ thấy tiểu nữ vương, nàng rất cảm kích cô ấy.”
Ninh Chu im lặng không nói gì. Lúc đó Tề Nhạc Nhân đang nói chuyện phiếm với A Á, hắn và thị nữ trưởng đến khe nứt xem tình hình Thánh Hỏa; khi về hắn phát hiện Tề Nhạc Nhân và A Á từ ngồi mặt đối mặt chuyển sang đứng cạnh nhau cùng xem bản đồ quy hoạch Ngầm Kiến thành. Nếu không phải vị Long Kiến Nữ Vương kia vì che giấu thân thể long kiến khổng lồ dưới làn váy, thì rất có thể hai người đã nắm tay nhau tâm sự.
Có thể nhìn ra A Á thật sự thích Tề Nhạc Nhân. Khi cô nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, ánh mắt tràn đầy nỗi khát vọng muốn nhận được sự khẳng định và khen ngợi; nhưng khi hắn bước vào cung điện, A Á không còn cười nữa, vẻ mặt cô nặng nề giống như học sinh chưa hoàn thành bài tập về nhà, thấp thỏm dè dặt trước mặt giáo viên.
Cô có ý đứng xa xa, hận không thể nhường chỗ ngồi giữa cho họ, chính mình thì đứng trong góc cùng thị nữ trưởng.
Cho đến khi rời khỏi hành cung Long Kiến Nữ Vương, Ninh Chu vẫn suy nghĩ vấn đề này: Tại sao A Á lại sợ hắn? Lúc gặp cô ấy trên hoang mạc, rõ ràng không phải như vậy…
Tiếng reo hò trở nên phá lệ vang dội, giữa những tiếng ầm ĩ, Long Kiến Nữ Vương ăn mặc lộng lẫy dọc theo con đường trải thảm đỏ tươi bước về phía họ.
Đội cận vệ gõ trống, thổi sáo, tấu lên khúc nhạc vây quanh nữ vương đi chính giữa.
Trong tay nàng cầm quyền trượng, trước ngực đặt một quyển giáo điển dày cộm, vương miện của nữ vương nặng nề mà lộng lẫy, trước mắt rũ xuống một tầng sa mông lung; váy dài của nàng được dệt từ tơ vàng, làn váy dài ước chừng hơn mười mét do bảy đứa trẻ nhấc váy cho nàng.
Dưới sự hộ tống của đoàn binh kiến, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn xuyên qua đường cái tiến về phía tế đàn, ven đường đều là tiếng reo hò của nhân loại lẫn ác ma.
Giữa quảng trường đã sớm dựng tế đàn hoa lệ, tân Long Kiến Nữ Vương đi tới quan sát nhóm thần dân của mình; dưới tiếng reo hò rung trời mỉm cười vẫy tay rồi bắt đầu màn diễn thuyết của mình.
“Hôm nay ta đứng ở đây, nhìn thấy cư dân vây quanh ta tiến về phía tế đàn, ta cảm nhận được trọng trách mà mình gánh trên vai, cảm giác vinh quang sâu sắc, cùng sợ hãi sâu sắc.”
“...Thành phố này đã trải qua quá nhiều gian khổ, yêu ma triều tịch mỗi tháng một lần đã khiến chúng ta không ngừng mất đi người thân và bạn bè; chúng ta sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực. Ngoại trừ thảm họa, nhân họa chưa bao giờ buông tha chúng ta, mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây đều tràn ngập giết chóc huyết tinh và tàn nhẫn; chúng ta đã chết lặng, tùy ý ác ma bắt nạt nhân loại, cũng tùy ý để nhân loại xa lánh ác ma. Chúng ta cự tuyệt lẫn nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, cõi lòng tràn đầy ngờ vực và ác ý.”
“... Khi ta còn là một cô bé, ta sống trên mặt đất, nơi đó không phải là một vùng đất tốt đẹp gì, mà là một chỗ địa ngục nhân gian khác; đại mạc gió cát mỗi phút mỗi giây tàn phá tộc nhân ta, chúng ta chịu đựng đói khát và sự kỳ thị, nhưng điều đó không mang lại cho chúng ta hy vọng. Tộc nhân của ta, đã chết trong một lần yêu ma tập kích, chỉ có ta, tế phẩm hèn mọn được dâng lên cho Long Kiến Nữ Vương, là may mắn còn sống. Sau đó ta đứng ở đây.”
“….Thống khổ và trắc trở đã dạy cho ta hy sinh, phụng hiến cùng với tha thứ, nhưng điều này không đáng để khoe khoang, các con dân của ta không nên thừa nhận điều đó. Tuy rằng các ngươi sống dưới lòng đất, yêu ma có nỗi khổ, có lẽ cả đời không thể đứng dưới ánh mặt trời, nhưng các ngươi đều là con dân Ngầm Kiến thành, là con dân của ta. Khi các ngươi sống trong lĩnh vực do ta chi phối, các ngươi đã vượt qua ranh giới giữa nhân loại và ác ma; xin ác ma hãy thu lại nanh vuốt của mình, nhân loại cũng nên buông bỏ thành kiến của bản thân, luật lệ và đạo đức của các ngươi khác với yêu ma cùng dã thú, các ngươi rõ ràng lý trí, cho nên các ngươi là bình đẳng.”
“…Bây giờ xin hãy lắng nghe thật kỹ. Ở trong lĩnh vực của ta, không được ức hiếp, không được bạo ngược, không được kỳ thị, cũng không được giết người vô cớ; các ngươi không cần yêu thương nhau như người nhà, chỉ cần các ngươi xem nhau là đồng loại, mỗi tháng yêu ma triều tịch là áo giáp, là vũ khí, là cánh tay giúp đỡ lẫn nhau. Các ngươi đều là con dân của ta, nhận được ta che chở, phải tuân theo quy tắc của ta. Như vậy, hiện tại ta tuyên bố: các ngươi sinh ra đều bình đẳng! Nếu các ngươi không thể học được bình đẳng từ luật pháp, thì cái chết sẽ cho các ngươi đáp án, ta sẽ không chút nào khoan dung đối với bạo hành, bởi vì ta ghét ác như cừu.”
“…Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn sống trong màn đêm dài tăm tối, nhưng, nhóm thần dân của ta, bình minh không còn xa nữa. Không cần bóng tối còn chưa kết thúc, không cần phải nguyền rủa số phận bất công, chúng ta không nên quá sợ hãi nó như thế. Vì ánh sáng ban mai này mà chúng ta đã chịu đựng rất lâu, từng chiến đấu, từng hy sinh, lần nữa thắp lên hy vọng và dũng khí, nắm chặt tay đồng bạn, dũng cảm nghênh đón ánh nắng xua tan màn đêm rét lạnh!”
“...Cõi lòng ta tràn đầy hy vọng về tương lai lĩnh vực này, tương lai của thế giới này; chúng ta hãy cùng nhau thoát khỏi cực khổ, ôm lấy ánh sáng chân chính. Vì một ngày chúng ta sống sót! Sống sót! Sống sót!”
Một khắc kết thúc diễn thuyết, A Á mơ hồ cảm giác được, nhìn về phương hướng Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu.
Trong sự ủng hộ của hàng vạn người, dưới đám người reo hò, Long Kiến Nữ Vương tương lai nở một nụ cười chân thành, nỗi sợ hãi bất an trong lòng đều được xoa dịu.
Nàng đặt tay lên cuốn giáo điển cổ xưa, thầm tự nhủ: Mình sẽ làm được, tất cả, một ngày nào đó sẽ thực hiện.
****
Đại quân binh kiến đã đứng chờ sẵn hai bên đường; con đường chính Ngầm Kiến thành dẫn tới quảng trường trung tâm, nơi sẽ cử hành đại lễ đăng cơ của tân Long Kiến Nữ Vương.
Trên đường phố dòng người chen chúc xô đẩy, nhân loại và ác ma cùng tồn tại, từ mái nhà nhìn xuống quả thực như một đại dương mênh mông đầy màu sắc.
Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu đi trên mái nhà, cùng hòa hơi thở vào bầu không khí náo nhiệt.
“...Cho nên tôi có một suy đoán, nhiệm vụ [Ma Vương tế sinh] kia cất giấu một phần ba vương quyền.” Tề Nhạc Nhân vừa đi vừa nói quá trình nhiệm vụ với Ninh Chu, cũng kể lại chuyện xưa giữa Maria và Ma Vương Hủy Diệt.
Ninh Chu vẫn luôn im lặng nhưng Tề Nhạc Nhân có thể cảm nhận được nỗi bi thương như sóng trào trong lòng hắn.
“Cây quyền trượng kia, tôi đã giao cho Tiên Tri, tác dụng của nó…” Tề Nhạc Nhân có chút suy đoán mơ hồ.
“Dùng để mở ra nghi thức đăng cơ của Ma Vương.” Ninh Chu nói.
“Anh biết?” Tề Nhạc Nhân có chút kinh ngạc.
“Lúc đó... Tôi loáng thoáng biết được một số thứ.” Ninh Chu nhẹ giọng nói.
Rốt cuộc điểm cuối sức mạnh là gì? Tương lai của mình sẽ như thế nào? Một phần ba vương quyền mất tích đến tột cùng ở đâu, dù nhiều hay ít hắn cũng cảm giác được.
Nhưng hắn không muốn đi theo con đường đã định trước. Khi nắm tay Tề Nhạc Nhân hắn đột nhiên có dũng khí không cúi đầu trước vận mệnh; hắn muốn thử một lần, cho dù kết cục không hoàn mỹ, ít nhất hắn đã có được.
“Vậy một phần ba vương quyền còn lại ở đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Một phần ba ác ma kết tinh, một phần ở trong chính cơ thể ông ấy, phần khác hẳn là ở trong tay thuộc hạ cũ, về phần còn lại...” Ninh Chu đặt tay lên ngực mình, nơi nhịp đập trái tim, cũng chính là một phần ác ma kết tinh còn lại.
Tề Nhạc Nhân nhìn tay hắn, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Trong hồi ức ý chí thế giới, một phần ba vương quyền bị Maria mang đi, mà một phần ba này, đúng là trên người Ninh Chu.
“Hẳn là bà ấy phong ấn nó trong cơ thể của mình, tránh sức mạnh tràn ra ngoài, chỉ là sau đó lại có tôi.” Ninh Chu bình tĩnh nói: “Bà ấy đã dự đoán được khả năng này, cho nên mới cố gắng ngăn cản tôi đi lên con đường này. Nhưng có đôi khi, có một số việc, không phải mình muốn là được…”
Giống như hắn hồi còn nhỏ ngồi trước giường bệnh của mẫu thân đang nguy kịch, cầu nguyện với thượng đế hết lần này đến lần khác; cầu xin ông trời đừng mang người thân duy nhất của hắn đi, nhưng cuối cùng bà vẫn bỏ hắn mà đi.
Tiếng hò reo từng đợt vang lên giữa đám đông, cuối con đường xa xa, đội cận vệ của Long Kiến Nữ Vương đang đi tới.
Nghi thức náo nhiệt lập tức xua tan bầu không khí nặng nề vừa rồi, Tề Nhạc Nhân từ trên cao nhìn xuống, nơi xa mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Long Kiến Nữ Vương.
“A Á sắp tới đây!” Tề Nhạc Nhân kéo kéo ống tay áo Ninh Chu, kích động nói.
“Đi tới đây còn cần một khoảng thời gian.” Ninh Chu tính toán tốc độ thong thả bước đi của đội cận vệ rồi nói.
Tề Nhạc Nhân cười cười nhìn đội ngũ chậm rãi đi tới nơi này, đổi đề tài: “Lại nói, có nửa lĩnh vực không tồi, về sau ở nhiệm vụ không cấm dùng nửa lĩnh vực, tôi có thể nghỉ ngơi ở bên trong lĩnh vực của mình.”
“Đừng sử dụng nó quá nhiều.” Ninh Chu nói.
Nghĩ đến chuyện nửa lĩnh vực của Ninh Chu bị hỏng, lòng Tề Nhạc Nhân ảm đạm.
Kỳ thực bình thường nửa lĩnh vực không yếu ớt như thế, chỉ là Ninh Chu mạnh mẽ sử dụng căn nguyên sức mạnh không phù hợp để ngưng kết nửa lĩnh vực vốn không vững chắc. Hơn nữa trước nhiệm vụ đó, hắn vừa vặn dùng lĩnh vực liên tục, cho nên tạo thành tiêu hao quá mức nghiêm trọng, cuối cùng khiến nửa lĩnh vực rách nát trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu.
Châm chọc nhất chính là, sức mạnh hủy diệt mà hắn chán ghét ngưng kết ra nửa lĩnh vực lại cực kỳ kiên cố, thậm chí có khả năng tiếp cận lĩnh vực.
Ninh Chu lặng lẽ nắm tay cậu, trong lòng Tề Nhạc Nhân dâng lên một cỗ im lặng ngọt ngào. Cậu mỉm cười tựa đầu vào vai Ninh Chu, như đang đùa giỡn.
“Cậu nghĩ tên cho lĩnh vực chưa?” Ninh Chu hỏi.
Tề Nhạc Nhân thở dài: “Đương nhiên là chưa, anh cũng nghĩ giúp tôi với, tôi thật sự không nghĩ ra được cái tên nào. Thời điểm đụng phải A Á ở nhiệm vụ Long Kiến Nữ Vương, tôi phải đảo ngược tên của anh để dùng.”
Ninh Chu sửng sốt một chút: “Chu Ninh?”
“Ừ, dễ nghe không?” Tề Nhạc Nhân dùng khuỷa tay chọc chọc eo Ninh Chu.
“Ừm.” Ninh Chu nhẹ giọng nói.
Tề Nhạc Nhân nhìn trộm hắn, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Tôi thấy lỗ tai của anh đỏ lên rồi nha.”
“….”
“Mặt cũng đỏ nữa.” Tề Nhạc Nhân cười ra tiếng.
Ninh Chu nghiêm túc nhìn cậu, Tề Nhạc Nhân cười không nổi, lo sợ không biết hắn có phải tức giận hay không?
Mãi cho đến khi bị ai đó hôn thật mạnh lên môi, Tề Nhạc Nhân mới kịp phản ứng: Quá sơ ý! Ninh Chu học cái xấu!
Đến khi cậu nhìn Ninh Chu lần nữa, mặt hắn đã đỏ bừng, hết sức chăm chú nhìn đám người bên dưới.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân thầm kêu “đáng yêu”; bé chibi trong đầu cậu vung tay múa chân khiêu vũ trên đầu quả tim, nhảy đến cảm xúc cậu mênh mông.
“…Ngầm Kiến thành thay đổi rất nhiều.” Ninh Chu đột nhiên nói.
“A? Ừm, đúng vậy.” Tề Nhạc Nhân có chút ngơ ngác vì hắn đột nhiên đổi chủ đề: “A Á rất cố gắng. Hôm trước tôi đến gặp, cô ấy kéo tay tôi nói cô ấy mở cuộc họp suốt đêm thảo luận với thuộc hạ lên kế hoạch xây dựng Ngầm Kiến thành trong tương lai như thế nào; cô ấy cũng đang học cách quản lý lĩnh vực để có thể trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách. Cô ấy còn nói với tôi rằng mơ thấy tiểu nữ vương, nàng rất cảm kích cô ấy.”
Ninh Chu im lặng không nói gì. Lúc đó Tề Nhạc Nhân đang nói chuyện phiếm với A Á, hắn và thị nữ trưởng đến khe nứt xem tình hình Thánh Hỏa; khi về hắn phát hiện Tề Nhạc Nhân và A Á từ ngồi mặt đối mặt chuyển sang đứng cạnh nhau cùng xem bản đồ quy hoạch Ngầm Kiến thành. Nếu không phải vị Long Kiến Nữ Vương kia vì che giấu thân thể long kiến khổng lồ dưới làn váy, thì rất có thể hai người đã nắm tay nhau tâm sự.
Có thể nhìn ra A Á thật sự thích Tề Nhạc Nhân. Khi cô nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, ánh mắt tràn đầy nỗi khát vọng muốn nhận được sự khẳng định và khen ngợi; nhưng khi hắn bước vào cung điện, A Á không còn cười nữa, vẻ mặt cô nặng nề giống như học sinh chưa hoàn thành bài tập về nhà, thấp thỏm dè dặt trước mặt giáo viên.
Cô có ý đứng xa xa, hận không thể nhường chỗ ngồi giữa cho họ, chính mình thì đứng trong góc cùng thị nữ trưởng.
Cho đến khi rời khỏi hành cung Long Kiến Nữ Vương, Ninh Chu vẫn suy nghĩ vấn đề này: Tại sao A Á lại sợ hắn? Lúc gặp cô ấy trên hoang mạc, rõ ràng không phải như vậy…
Tiếng reo hò trở nên phá lệ vang dội, giữa những tiếng ầm ĩ, Long Kiến Nữ Vương ăn mặc lộng lẫy dọc theo con đường trải thảm đỏ tươi bước về phía họ.
Đội cận vệ gõ trống, thổi sáo, tấu lên khúc nhạc vây quanh nữ vương đi chính giữa.
Trong tay nàng cầm quyền trượng, trước ngực đặt một quyển giáo điển dày cộm, vương miện của nữ vương nặng nề mà lộng lẫy, trước mắt rũ xuống một tầng sa mông lung; váy dài của nàng được dệt từ tơ vàng, làn váy dài ước chừng hơn mười mét do bảy đứa trẻ nhấc váy cho nàng.
Dưới sự hộ tống của đoàn binh kiến, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn xuyên qua đường cái tiến về phía tế đàn, ven đường đều là tiếng reo hò của nhân loại lẫn ác ma.
Giữa quảng trường đã sớm dựng tế đàn hoa lệ, tân Long Kiến Nữ Vương đi tới quan sát nhóm thần dân của mình; dưới tiếng reo hò rung trời mỉm cười vẫy tay rồi bắt đầu màn diễn thuyết của mình.
“Hôm nay ta đứng ở đây, nhìn thấy cư dân vây quanh ta tiến về phía tế đàn, ta cảm nhận được trọng trách mà mình gánh trên vai, cảm giác vinh quang sâu sắc, cùng sợ hãi sâu sắc.”
“...Thành phố này đã trải qua quá nhiều gian khổ, yêu ma triều tịch mỗi tháng một lần đã khiến chúng ta không ngừng mất đi người thân và bạn bè; chúng ta sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực. Ngoại trừ thảm họa, nhân họa chưa bao giờ buông tha chúng ta, mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây đều tràn ngập giết chóc huyết tinh và tàn nhẫn; chúng ta đã chết lặng, tùy ý ác ma bắt nạt nhân loại, cũng tùy ý để nhân loại xa lánh ác ma. Chúng ta cự tuyệt lẫn nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, cõi lòng tràn đầy ngờ vực và ác ý.”
“... Khi ta còn là một cô bé, ta sống trên mặt đất, nơi đó không phải là một vùng đất tốt đẹp gì, mà là một chỗ địa ngục nhân gian khác; đại mạc gió cát mỗi phút mỗi giây tàn phá tộc nhân ta, chúng ta chịu đựng đói khát và sự kỳ thị, nhưng điều đó không mang lại cho chúng ta hy vọng. Tộc nhân của ta, đã chết trong một lần yêu ma tập kích, chỉ có ta, tế phẩm hèn mọn được dâng lên cho Long Kiến Nữ Vương, là may mắn còn sống. Sau đó ta đứng ở đây.”
“….Thống khổ và trắc trở đã dạy cho ta hy sinh, phụng hiến cùng với tha thứ, nhưng điều này không đáng để khoe khoang, các con dân của ta không nên thừa nhận điều đó. Tuy rằng các ngươi sống dưới lòng đất, yêu ma có nỗi khổ, có lẽ cả đời không thể đứng dưới ánh mặt trời, nhưng các ngươi đều là con dân Ngầm Kiến thành, là con dân của ta. Khi các ngươi sống trong lĩnh vực do ta chi phối, các ngươi đã vượt qua ranh giới giữa nhân loại và ác ma; xin ác ma hãy thu lại nanh vuốt của mình, nhân loại cũng nên buông bỏ thành kiến của bản thân, luật lệ và đạo đức của các ngươi khác với yêu ma cùng dã thú, các ngươi rõ ràng lý trí, cho nên các ngươi là bình đẳng.”
“…Bây giờ xin hãy lắng nghe thật kỹ. Ở trong lĩnh vực của ta, không được ức hiếp, không được bạo ngược, không được kỳ thị, cũng không được giết người vô cớ; các ngươi không cần yêu thương nhau như người nhà, chỉ cần các ngươi xem nhau là đồng loại, mỗi tháng yêu ma triều tịch là áo giáp, là vũ khí, là cánh tay giúp đỡ lẫn nhau. Các ngươi đều là con dân của ta, nhận được ta che chở, phải tuân theo quy tắc của ta. Như vậy, hiện tại ta tuyên bố: các ngươi sinh ra đều bình đẳng! Nếu các ngươi không thể học được bình đẳng từ luật pháp, thì cái chết sẽ cho các ngươi đáp án, ta sẽ không chút nào khoan dung đối với bạo hành, bởi vì ta ghét ác như cừu.”
“…Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn sống trong màn đêm dài tăm tối, nhưng, nhóm thần dân của ta, bình minh không còn xa nữa. Không cần bóng tối còn chưa kết thúc, không cần phải nguyền rủa số phận bất công, chúng ta không nên quá sợ hãi nó như thế. Vì ánh sáng ban mai này mà chúng ta đã chịu đựng rất lâu, từng chiến đấu, từng hy sinh, lần nữa thắp lên hy vọng và dũng khí, nắm chặt tay đồng bạn, dũng cảm nghênh đón ánh nắng xua tan màn đêm rét lạnh!”
“...Cõi lòng ta tràn đầy hy vọng về tương lai lĩnh vực này, tương lai của thế giới này; chúng ta hãy cùng nhau thoát khỏi cực khổ, ôm lấy ánh sáng chân chính. Vì một ngày chúng ta sống sót! Sống sót! Sống sót!”
Một khắc kết thúc diễn thuyết, A Á mơ hồ cảm giác được, nhìn về phương hướng Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu.
Trong sự ủng hộ của hàng vạn người, dưới đám người reo hò, Long Kiến Nữ Vương tương lai nở một nụ cười chân thành, nỗi sợ hãi bất an trong lòng đều được xoa dịu.
Nàng đặt tay lên cuốn giáo điển cổ xưa, thầm tự nhủ: Mình sẽ làm được, tất cả, một ngày nào đó sẽ thực hiện.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.