Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 202: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [1]
Bạc Mộ Băng Luân
05/12/2023
chương 202:
[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Truyền Thừa Của Nữ Vương, 150% hoàn thành nhiệm vụ]
[Thưởng 200 ngày sinh tồn; bắt được con rối Ma Vương Giết chóc khen thưởng 100 ngày sinh tồn; tổng phần thưởng 300 ngày sinh tồn]
[Đếm ngược đồng bộ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
*****
Trong văn phòng tràn ngập mùi cà phê thơm nồng, Celia – tổng phụ trách tại Ngầm Kiến thành của Sở Thẩm Phán nghe xong báo cáo của Tề Nhạc Nhân liền ôm trán, thở dài một hơi: “May mắn có hai người, bằng không ảo thuật sư đã gặp rắc rối, có lẽ toàn bộ Ngầm Kiến thành này đều trở thành nước phụ thuộc của Lý Tưởng Quốc.”
Ảo thuật sư hừ lạnh một tiếng, nhưng không mở miệng trào phúng mà nói một cách chân thành với Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu: “Tính ra tôi nợ hai người một ân tình… Tên hỗn đản Tiên Tri kia chắc chắn đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện! Thế nhưng hắn không thèm nói với tôi một câu nào!”
Tề Nhạc Nhân bật cười, lời này thật không sai; với khả năng dự đoán tương lai của mình, rất có thể Tiên Tri biết chuyến đi này của ảo thuật sư sẽ gặp phải nguy hiểm, bất quá vẫn có thể gặp dữ hóa lành.
Ảo thuật sư lại hừ một tiếng, bắt đầu thao thao bất tuyệt phun tào ông thầy của mình là người hố ba đứa học trò cỡ nào.
“Muốn uống không? Có chút đắng?” Thấy Ninh Chu vẫn không nói gì, lặng lẽ ngồi bên cạnh, Tề Nhạc Nhân nâng ly cà phê, dùng khuỷa tay chọc chọc cánh tay hắn.
Ninh Chu nhìn ly cà phê đưa tới trước mặt, cúi đầu nhấp một ngụm: “Đắng quá.”
Tề Nhạc Nhân lại nhấp một ngụm: “Ừm, đúng là có chút đắng.”
Nếu không phải còn người khác ở đây, Tề Nhạc Nhân rất có xúc động muốn thò đầu lại gần hôn Ninh Chu, sau đó trêu chọc hắn: Xem, hôn một chút liền ngọt.
Trong nhiệm vụ [Truyền Thừa Của Nữ Vương], hai người đột nhiên cùng thông suốt, vốn dĩ ở giữa còn một tầng ngăn cách, sau nụ hôn kia liền mau chóng tan nhanh. Họ đột nhiên nhận ra sự khác biệt giữa tình bạn và người yêu, tựa như bây giờ, ngồi trong văn phòng của Celia mà hai người họ vẫn luôn tay nắm tay không coi ai ra gì, ngọt ngào phát cẩu lương.
“Khụ khụ, tiếp tục nói chính sự đi, khi nào thì các người định trở về Vùng đất Hoàng Hôn? Nên xử lý con rối Ma Vương Giết chóc như thế nào?” Celia có cảm giác ‘lĩnh vực tình yêu’ đang không ngừng bành trướng trong không khí, trước khi hít thở không thông nên kéo bầu không khí trở lại bình thường.
“Tôi đưa con rối Ma Vương Giết chóc cho Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân mím môi, nửa lĩnh vực của cậu vừa mới thành hình, cậu lo lắng Ma Vương Giết chóc sẽ có biện pháp gì đó thoát khỏi nửa lĩnh vực, cho nên dứt khoát giao cho Ninh Chu càng đáng tin hơn: “Về phần trở về Vùng đất Hoàng Hôn... chúng tôi muốn đợi thêm mấy ngày nữa, chờ A Á hoàn thành xong nghi thức, cô ấy mời chúng tôi tới xem buổi lễ.”
Long Kiến Nữ Vương mới ra đời, bước tiếp theo bọn thuộc hạ của nàng sẽ lo liệu cho nàng một điển lễ long trọng, thông báo cho toàn bộ cư dân Ngầm Kiến thành, thậm chí cho cả Thế Giới Ác Mộng rằng nơi này có một vị cường giả mới xuất hiện.
“Xem ra lập trường của vị tân nữ vương này nghiêng về phía chúng ta, đây là một chuyện tốt.” Celia nói.
“Thôi đi, người ta ngay cả cổng lớn của Sở Thẩm phán ở đâu cũng không biết, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi; không chừng tới lúc đó Ma Vương Lừa gạt mới liếc mắt một cái thì người đã tung tăng chạy theo.” Ảo thuật sư bĩu môi.
Thình lình nghe đến cái tên Ma Vương Lừa gạt, Tề Nhạc Nhân chợt nhớ tới ước định giữa mình và Tô Hòa.
Bây giờ cậu đã tấn chức tới nửa lĩnh vực, nếu bắt gặp laptop một lần nữa, dựa theo ước định cậu phải giao laptop có chứa icon “Trò Chơi Ác Mộng” cho Tô Hòa... Tuy rằng hợp đồng khế ước lúc đó bởi vì cậu giở trò ‘gian lận’ nên không có hiệu lực chân chính, cậu nên giải thích chuyện này với Tô Hòa như thế nào đây?
Thế thì không giải thích. Tề Nhạc Nhân bất chấp tất cả nghĩ, dù sao thì số ngày sinh tồn còn thừa cũng đủ, tạm thời không vào phó bản, chăm chỉ học tập cho tốt; thực sự có quá nhiều thứ cậu cần phải học, đặc biệt là tri thức tương quan về nửa lĩnh vực và lĩnh vực.
Bất quá trở về từ chuyến này, chắc chắn Trần Bách Thất sẽ chấn động. Tề Nhạc Nhân tưởng tượng vẻ mặt ngạc nhiên của cô nàng, trong lòng vui vẻ.
Sau khi về còn phải chuẩn bị nhẫn cầu hôn, sinh nhật của Ninh Chu vào đúng ngày thành lập Vùng đất Hoàng Hôn, cậu định cầu hôn vào ngày đó; tưởng tượng ra dáng vẻ ngạc nhiên của Ninh Chu, trong lòng cậu càng thêm vui vẻ.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được mỉm cười ngây ngô, liền nhận được ánh mắt lo lắng của Ninh Chu và nụ cười lạnh khinh thường của ảo thuật sư.
Celia cố gắng tìm đề tài làm dịu bầu không khí: “Ảo thuật sư, trước khi đến vương cung Long Kiến Nữ Vương anh tới sòng bạc ngầm làm gì?”
“Không có gì, trên đường nhìn thấy một gia hỏa rất giống đào phạm nên đi ngang qua đó. Ừm, cô cũng nên chú ý đến sòng bạc ngầm đó, lúc ấy tôi vội tới vương cung Long Kiến Nữ Vương nên không nhìn kỹ; người kia rất giống dư nghiệt Sát Lục Mật Hội từng trốn khỏi Vùng đất Hoàng Hôn, tên Khải Tát Lâm.” Ảo thuật sư nói.
“Ra là thế. Yên tâm đi, Khải Tát Lâm phu nhân đã bị bắt.” Tề Nhạc Nhân cười nói, chớp chớp mắt nhìn về phía Ninh Chu lập công.
Ninh Chu mỉm cười đáp lại cậu, đối với một người ít thể hiện cảm xúc với người khác mà nói đây là cảnh tượng rất hiếm thấy.
Ảo thuật sư ngồi một bên: Tức giận nha! Một đôi gay ngồi trước mặt tú ân ái không coi ai ra gì! Chịu không nổi mà!
_______
“Tóc của bệ hạ thật tốt, đen dày óng ả, chải lên rất đẹp.” Thị nữ trưởng Long Kiến Nữ Vương vừa nói vừa dùng lược chải tóc cho A Á.
A Á nhìn mình trong gương, vẫn là làn da nâu, vì đêm hôm trước biết tin bộ lạc Valentine bị xóa sổ mà khóc đỏ mắt, lan ra giới văn màu đỏ sậm quanh đó. Nàng từng nhìn thấy bộ dáng của mình phản chiếu dưới mặt nước vô số lần, chỉ là nhìn khuôn mặt mình trong gương trang điểm được khảm đá quý sang trọng, lại có vẻ khác so với trước đây.
Đến tột cùng thì khác nhau chỗ nào? Là hoa tai trị giá thiên thành điểm xuyến trên vành tai nàng? Hay bộ lễ phục phức tạp xa hoa lộng lẫy trên người nàng? Hay là quyền trượng thuộc về Nữ Vương mà nàng đang cầm trong tay?
Sau khi lấy xuống những thứ mà nàng từng không xứng có được, nàng vẫn là nàng của trước đây sao?
Đúng, mà cũng không đúng.
A Á vẫn là A Á, một thiếu nữ mù chữ đến từ bộ lạc hoang vắng, nhưng trong nhân sinh ngắn ngủi lên xuống gập ghềnh này, nàng lại học được rất nhiều thứ, ví như tín ngưỡng, ví như sự hy sinh, ví như trách nhiệm.
Thứ mà nàng phải học, sẽ ngày càng nhiều.
Nàng nhất định phải từ bỏ hạnh phúc trần thế, vui buồn hờn giận của nàng không còn là của một mình nàng nữa. Tất cả mọi người đều kỳ vọng nàng sẽ dẫn dắt họ đi theo một con đường chính xác; phần trách nhiệm này vừa lớn lao mà cũng vừa gian khổ, đủ cho thiếu nữ 18 tuổi năm ấy cảm thấy sợ hãi —— Bởi vì nàng nhìn thấy con đường mình đi đầy chông gai, chứ không phải quyền thế mang đến cho nàng vinh hoa phú quý.
Nàng vô cùng muốn bắt lấy thứ gì đó để bản thân có thêm dũng khí chống lại thế giới tàn khốc này.
“Salina.” A Á gọi tên thị nữ.
Thị nữ trưởng rũ mi, cung kính hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Ngươi có thể giúp ta tìm một nữ quan hiểu rõ giáo điển không? Ta muốn học một chút.” A Á cười ngượng ngùng: “Từ khi bắt đầu biết chữ, có quá nhiều từ ta không biết.”
Thị nữ trưởng hơi kinh ngạc hỏi: “Ngài không biết sự tình về Ma Vương Hủy Diệt?”
A Á lộ ra vẻ mê man: “Ngươi đang nói đại nhân Ninh Chu?”
“Chính là người trước đó mà mỗi vị Nữ Vương bệ hạ đều thề nguyện trung thành.” Thị nữ trưởng trả lời.
“À, cái này ta không rõ lắm.” Mặc dù A Á có một phần ký ức các đời Long Kiến Nữ Vương, nhưng có rất nhiều sức mạnh, rất nhiều chuyện nàng cái biết cái không: “Ngài ấy làm sao?”
“Toàn bộ Ma giới từng truyền lưu tin đồn về mối tình bí mật giữa ngài ấy và Thánh nữ tu sĩ của Giáo đình, sự thực cũng đúng là như thế; sau đó, ngài ấy dẫn dắt đội quân Ma giới tấn công nhân gian giới, trận chiến cuối cùng chấm dứt bằng việc thánh nữ tu sĩ giết chết ngài ấy.” Thị nữ trưởng kể lại chuyện xưa.
A Á sững sờ, giống như mọi cô gái, nàng vô cùng tò mò và tiếc hận cho mối tình tràn ngập màu sắc bi thảm này: “Vậy tại sao ngài ấy lại muốn tấn công nhân gian giới? Nếu ngài ấy không làm vậy, có lẽ bọn họ đã không xảy ra bi kịch.”
Thị nữ trưởng cười dài: “Bệ hạ, ngài không hiểu hết sức mạnh hủy diệt rồi. Đi trên con đường này càng lâu, càng đánh mất bản thân, người không tiếc tất cả mọi thứ truy cầu sức mạnh, cuối cùng bản thân cũng sẽ hóa thành sức mạnh. Trên thế gian này tình yêu tất nhiên sâu đậm, nhưng khi ngài bước chân vào con đường lĩnh vực, yêu hận tình thù của người phàm không nên trở thành gông cùm xiềng xích ngài; ngài nhất định phải đứng trên muôn ngàn chúng sinh, trở thành vị thần chí cao vô thượng, tới lúc đó, trật tự cùng hủy diệt, đối với một vị thần mà nói thực sự còn phân rõ thiện ác sao?”
A Á cái hiểu cái không, nàng lẩm bẩm hỏi: “Nhưng nếu cái giá phải trả cho sức mạnh to lớn là người mà ngươi yêu cùng người yêu thương ngươi đau khổ, vậy tại sao ngươi còn muốn theo đuổi sức mạnh?”
“Bởi vì so với tình yêu, sức mạnh càng to lớn hơn, bệ hạ của ta. Năm đó Ma Vương Hủy Diệt và Thánh Nữ tu sĩ yêu nhau, ngài không tận mắt nhìn thấy, nhưng chúng tôi đều đã thấy, đó là tình yêu mãnh liệt tưởng chừng như thiêu đốt thế giới này không còn lại gì. Ma vương Hủy Diệt tín ngưỡng Giáo đình, trước khi ngài ấy trở thành Ma Vương có đoạn thời gian rất dài ngài ấy nghiên cứu tất cả về Giáo đình, có thể nói ngài ấy là một người có thần tính, có tín ngưỡng cũng có tình yêu; nhưng người như thế vẫn không thể chống lại sức mạnh hủy diệt, đến cuối cùng ngài ấy vẫn mở con đường thông tới nhân giới, làm việc mà ngài ấy đã từng không muốn làm, sau đó chết dưới tay người mình yêu.”
A Á rơm rớm nước mắt, nàng nghẹn ngào hỏi: “Tình yêu của ngài ấy dành cho Thánh nữ tu sĩ, vẫn không thể chiến thắng bản năng hủy diệt sao?”
Thị nữ trưởng mỉm cười khẽ lắc đầu: “Không ai có thể làm được.”
“Vậy Ninh Chu… Ninh Chu thì sao?” A Á thậm chí quên mất tôn xưng, lòng nàng tràn đầy sầu lo nhớ tới bọn họ, gần như không dám tưởng tượng tương lai của hai người.
“…Phải nói, đại nhân Ninh Chu là con trai của Ma Vương Hủy Diệt và Thánh nữ tu sĩ.” Thị nữ trưởng khẽ thở dài, nói ra thông tin nàng mới nghe được từ chỗ Tai Ách Ác Ma: “Đúng là truyền thừa huyết mạch chân tình và si tình, thời điểm nhìn thấy hắn hóa thân thành ma long, tôi dường như nhìn thấy người nào đó hơn hai mươi năm trước.”
Nước mắt Nữ Vương rơi xuống bộ trang phục hoa lệ lộng lẫy, thị nữ trưởng vội vàng giúp nàng lau khô nước mắt, nhẹ nhàng an ủi: “Bệ hạ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, đừng khóc, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.”
“Đúng vậy, sẽ không như vậy.” A Á kiềm chế rơi nước mắt, nức nở nói: “Bọn họ sẽ tốt, mãi mãi ở bên nhau.”
Nguyện vọng của Nữ Vương trẻ tuổi ngày đó thật sự làm cho thị nữ trưởng mỉm cười, nhưng nàng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng thế, bọn họ sẽ tốt, mãi mãi ở bên nhau.”
****
[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Truyền Thừa Của Nữ Vương, 150% hoàn thành nhiệm vụ]
[Thưởng 200 ngày sinh tồn; bắt được con rối Ma Vương Giết chóc khen thưởng 100 ngày sinh tồn; tổng phần thưởng 300 ngày sinh tồn]
[Đếm ngược đồng bộ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
*****
Trong văn phòng tràn ngập mùi cà phê thơm nồng, Celia – tổng phụ trách tại Ngầm Kiến thành của Sở Thẩm Phán nghe xong báo cáo của Tề Nhạc Nhân liền ôm trán, thở dài một hơi: “May mắn có hai người, bằng không ảo thuật sư đã gặp rắc rối, có lẽ toàn bộ Ngầm Kiến thành này đều trở thành nước phụ thuộc của Lý Tưởng Quốc.”
Ảo thuật sư hừ lạnh một tiếng, nhưng không mở miệng trào phúng mà nói một cách chân thành với Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu: “Tính ra tôi nợ hai người một ân tình… Tên hỗn đản Tiên Tri kia chắc chắn đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện! Thế nhưng hắn không thèm nói với tôi một câu nào!”
Tề Nhạc Nhân bật cười, lời này thật không sai; với khả năng dự đoán tương lai của mình, rất có thể Tiên Tri biết chuyến đi này của ảo thuật sư sẽ gặp phải nguy hiểm, bất quá vẫn có thể gặp dữ hóa lành.
Ảo thuật sư lại hừ một tiếng, bắt đầu thao thao bất tuyệt phun tào ông thầy của mình là người hố ba đứa học trò cỡ nào.
“Muốn uống không? Có chút đắng?” Thấy Ninh Chu vẫn không nói gì, lặng lẽ ngồi bên cạnh, Tề Nhạc Nhân nâng ly cà phê, dùng khuỷa tay chọc chọc cánh tay hắn.
Ninh Chu nhìn ly cà phê đưa tới trước mặt, cúi đầu nhấp một ngụm: “Đắng quá.”
Tề Nhạc Nhân lại nhấp một ngụm: “Ừm, đúng là có chút đắng.”
Nếu không phải còn người khác ở đây, Tề Nhạc Nhân rất có xúc động muốn thò đầu lại gần hôn Ninh Chu, sau đó trêu chọc hắn: Xem, hôn một chút liền ngọt.
Trong nhiệm vụ [Truyền Thừa Của Nữ Vương], hai người đột nhiên cùng thông suốt, vốn dĩ ở giữa còn một tầng ngăn cách, sau nụ hôn kia liền mau chóng tan nhanh. Họ đột nhiên nhận ra sự khác biệt giữa tình bạn và người yêu, tựa như bây giờ, ngồi trong văn phòng của Celia mà hai người họ vẫn luôn tay nắm tay không coi ai ra gì, ngọt ngào phát cẩu lương.
“Khụ khụ, tiếp tục nói chính sự đi, khi nào thì các người định trở về Vùng đất Hoàng Hôn? Nên xử lý con rối Ma Vương Giết chóc như thế nào?” Celia có cảm giác ‘lĩnh vực tình yêu’ đang không ngừng bành trướng trong không khí, trước khi hít thở không thông nên kéo bầu không khí trở lại bình thường.
“Tôi đưa con rối Ma Vương Giết chóc cho Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân mím môi, nửa lĩnh vực của cậu vừa mới thành hình, cậu lo lắng Ma Vương Giết chóc sẽ có biện pháp gì đó thoát khỏi nửa lĩnh vực, cho nên dứt khoát giao cho Ninh Chu càng đáng tin hơn: “Về phần trở về Vùng đất Hoàng Hôn... chúng tôi muốn đợi thêm mấy ngày nữa, chờ A Á hoàn thành xong nghi thức, cô ấy mời chúng tôi tới xem buổi lễ.”
Long Kiến Nữ Vương mới ra đời, bước tiếp theo bọn thuộc hạ của nàng sẽ lo liệu cho nàng một điển lễ long trọng, thông báo cho toàn bộ cư dân Ngầm Kiến thành, thậm chí cho cả Thế Giới Ác Mộng rằng nơi này có một vị cường giả mới xuất hiện.
“Xem ra lập trường của vị tân nữ vương này nghiêng về phía chúng ta, đây là một chuyện tốt.” Celia nói.
“Thôi đi, người ta ngay cả cổng lớn của Sở Thẩm phán ở đâu cũng không biết, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi; không chừng tới lúc đó Ma Vương Lừa gạt mới liếc mắt một cái thì người đã tung tăng chạy theo.” Ảo thuật sư bĩu môi.
Thình lình nghe đến cái tên Ma Vương Lừa gạt, Tề Nhạc Nhân chợt nhớ tới ước định giữa mình và Tô Hòa.
Bây giờ cậu đã tấn chức tới nửa lĩnh vực, nếu bắt gặp laptop một lần nữa, dựa theo ước định cậu phải giao laptop có chứa icon “Trò Chơi Ác Mộng” cho Tô Hòa... Tuy rằng hợp đồng khế ước lúc đó bởi vì cậu giở trò ‘gian lận’ nên không có hiệu lực chân chính, cậu nên giải thích chuyện này với Tô Hòa như thế nào đây?
Thế thì không giải thích. Tề Nhạc Nhân bất chấp tất cả nghĩ, dù sao thì số ngày sinh tồn còn thừa cũng đủ, tạm thời không vào phó bản, chăm chỉ học tập cho tốt; thực sự có quá nhiều thứ cậu cần phải học, đặc biệt là tri thức tương quan về nửa lĩnh vực và lĩnh vực.
Bất quá trở về từ chuyến này, chắc chắn Trần Bách Thất sẽ chấn động. Tề Nhạc Nhân tưởng tượng vẻ mặt ngạc nhiên của cô nàng, trong lòng vui vẻ.
Sau khi về còn phải chuẩn bị nhẫn cầu hôn, sinh nhật của Ninh Chu vào đúng ngày thành lập Vùng đất Hoàng Hôn, cậu định cầu hôn vào ngày đó; tưởng tượng ra dáng vẻ ngạc nhiên của Ninh Chu, trong lòng cậu càng thêm vui vẻ.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được mỉm cười ngây ngô, liền nhận được ánh mắt lo lắng của Ninh Chu và nụ cười lạnh khinh thường của ảo thuật sư.
Celia cố gắng tìm đề tài làm dịu bầu không khí: “Ảo thuật sư, trước khi đến vương cung Long Kiến Nữ Vương anh tới sòng bạc ngầm làm gì?”
“Không có gì, trên đường nhìn thấy một gia hỏa rất giống đào phạm nên đi ngang qua đó. Ừm, cô cũng nên chú ý đến sòng bạc ngầm đó, lúc ấy tôi vội tới vương cung Long Kiến Nữ Vương nên không nhìn kỹ; người kia rất giống dư nghiệt Sát Lục Mật Hội từng trốn khỏi Vùng đất Hoàng Hôn, tên Khải Tát Lâm.” Ảo thuật sư nói.
“Ra là thế. Yên tâm đi, Khải Tát Lâm phu nhân đã bị bắt.” Tề Nhạc Nhân cười nói, chớp chớp mắt nhìn về phía Ninh Chu lập công.
Ninh Chu mỉm cười đáp lại cậu, đối với một người ít thể hiện cảm xúc với người khác mà nói đây là cảnh tượng rất hiếm thấy.
Ảo thuật sư ngồi một bên: Tức giận nha! Một đôi gay ngồi trước mặt tú ân ái không coi ai ra gì! Chịu không nổi mà!
_______
“Tóc của bệ hạ thật tốt, đen dày óng ả, chải lên rất đẹp.” Thị nữ trưởng Long Kiến Nữ Vương vừa nói vừa dùng lược chải tóc cho A Á.
A Á nhìn mình trong gương, vẫn là làn da nâu, vì đêm hôm trước biết tin bộ lạc Valentine bị xóa sổ mà khóc đỏ mắt, lan ra giới văn màu đỏ sậm quanh đó. Nàng từng nhìn thấy bộ dáng của mình phản chiếu dưới mặt nước vô số lần, chỉ là nhìn khuôn mặt mình trong gương trang điểm được khảm đá quý sang trọng, lại có vẻ khác so với trước đây.
Đến tột cùng thì khác nhau chỗ nào? Là hoa tai trị giá thiên thành điểm xuyến trên vành tai nàng? Hay bộ lễ phục phức tạp xa hoa lộng lẫy trên người nàng? Hay là quyền trượng thuộc về Nữ Vương mà nàng đang cầm trong tay?
Sau khi lấy xuống những thứ mà nàng từng không xứng có được, nàng vẫn là nàng của trước đây sao?
Đúng, mà cũng không đúng.
A Á vẫn là A Á, một thiếu nữ mù chữ đến từ bộ lạc hoang vắng, nhưng trong nhân sinh ngắn ngủi lên xuống gập ghềnh này, nàng lại học được rất nhiều thứ, ví như tín ngưỡng, ví như sự hy sinh, ví như trách nhiệm.
Thứ mà nàng phải học, sẽ ngày càng nhiều.
Nàng nhất định phải từ bỏ hạnh phúc trần thế, vui buồn hờn giận của nàng không còn là của một mình nàng nữa. Tất cả mọi người đều kỳ vọng nàng sẽ dẫn dắt họ đi theo một con đường chính xác; phần trách nhiệm này vừa lớn lao mà cũng vừa gian khổ, đủ cho thiếu nữ 18 tuổi năm ấy cảm thấy sợ hãi —— Bởi vì nàng nhìn thấy con đường mình đi đầy chông gai, chứ không phải quyền thế mang đến cho nàng vinh hoa phú quý.
Nàng vô cùng muốn bắt lấy thứ gì đó để bản thân có thêm dũng khí chống lại thế giới tàn khốc này.
“Salina.” A Á gọi tên thị nữ.
Thị nữ trưởng rũ mi, cung kính hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Ngươi có thể giúp ta tìm một nữ quan hiểu rõ giáo điển không? Ta muốn học một chút.” A Á cười ngượng ngùng: “Từ khi bắt đầu biết chữ, có quá nhiều từ ta không biết.”
Thị nữ trưởng hơi kinh ngạc hỏi: “Ngài không biết sự tình về Ma Vương Hủy Diệt?”
A Á lộ ra vẻ mê man: “Ngươi đang nói đại nhân Ninh Chu?”
“Chính là người trước đó mà mỗi vị Nữ Vương bệ hạ đều thề nguyện trung thành.” Thị nữ trưởng trả lời.
“À, cái này ta không rõ lắm.” Mặc dù A Á có một phần ký ức các đời Long Kiến Nữ Vương, nhưng có rất nhiều sức mạnh, rất nhiều chuyện nàng cái biết cái không: “Ngài ấy làm sao?”
“Toàn bộ Ma giới từng truyền lưu tin đồn về mối tình bí mật giữa ngài ấy và Thánh nữ tu sĩ của Giáo đình, sự thực cũng đúng là như thế; sau đó, ngài ấy dẫn dắt đội quân Ma giới tấn công nhân gian giới, trận chiến cuối cùng chấm dứt bằng việc thánh nữ tu sĩ giết chết ngài ấy.” Thị nữ trưởng kể lại chuyện xưa.
A Á sững sờ, giống như mọi cô gái, nàng vô cùng tò mò và tiếc hận cho mối tình tràn ngập màu sắc bi thảm này: “Vậy tại sao ngài ấy lại muốn tấn công nhân gian giới? Nếu ngài ấy không làm vậy, có lẽ bọn họ đã không xảy ra bi kịch.”
Thị nữ trưởng cười dài: “Bệ hạ, ngài không hiểu hết sức mạnh hủy diệt rồi. Đi trên con đường này càng lâu, càng đánh mất bản thân, người không tiếc tất cả mọi thứ truy cầu sức mạnh, cuối cùng bản thân cũng sẽ hóa thành sức mạnh. Trên thế gian này tình yêu tất nhiên sâu đậm, nhưng khi ngài bước chân vào con đường lĩnh vực, yêu hận tình thù của người phàm không nên trở thành gông cùm xiềng xích ngài; ngài nhất định phải đứng trên muôn ngàn chúng sinh, trở thành vị thần chí cao vô thượng, tới lúc đó, trật tự cùng hủy diệt, đối với một vị thần mà nói thực sự còn phân rõ thiện ác sao?”
A Á cái hiểu cái không, nàng lẩm bẩm hỏi: “Nhưng nếu cái giá phải trả cho sức mạnh to lớn là người mà ngươi yêu cùng người yêu thương ngươi đau khổ, vậy tại sao ngươi còn muốn theo đuổi sức mạnh?”
“Bởi vì so với tình yêu, sức mạnh càng to lớn hơn, bệ hạ của ta. Năm đó Ma Vương Hủy Diệt và Thánh Nữ tu sĩ yêu nhau, ngài không tận mắt nhìn thấy, nhưng chúng tôi đều đã thấy, đó là tình yêu mãnh liệt tưởng chừng như thiêu đốt thế giới này không còn lại gì. Ma vương Hủy Diệt tín ngưỡng Giáo đình, trước khi ngài ấy trở thành Ma Vương có đoạn thời gian rất dài ngài ấy nghiên cứu tất cả về Giáo đình, có thể nói ngài ấy là một người có thần tính, có tín ngưỡng cũng có tình yêu; nhưng người như thế vẫn không thể chống lại sức mạnh hủy diệt, đến cuối cùng ngài ấy vẫn mở con đường thông tới nhân giới, làm việc mà ngài ấy đã từng không muốn làm, sau đó chết dưới tay người mình yêu.”
A Á rơm rớm nước mắt, nàng nghẹn ngào hỏi: “Tình yêu của ngài ấy dành cho Thánh nữ tu sĩ, vẫn không thể chiến thắng bản năng hủy diệt sao?”
Thị nữ trưởng mỉm cười khẽ lắc đầu: “Không ai có thể làm được.”
“Vậy Ninh Chu… Ninh Chu thì sao?” A Á thậm chí quên mất tôn xưng, lòng nàng tràn đầy sầu lo nhớ tới bọn họ, gần như không dám tưởng tượng tương lai của hai người.
“…Phải nói, đại nhân Ninh Chu là con trai của Ma Vương Hủy Diệt và Thánh nữ tu sĩ.” Thị nữ trưởng khẽ thở dài, nói ra thông tin nàng mới nghe được từ chỗ Tai Ách Ác Ma: “Đúng là truyền thừa huyết mạch chân tình và si tình, thời điểm nhìn thấy hắn hóa thân thành ma long, tôi dường như nhìn thấy người nào đó hơn hai mươi năm trước.”
Nước mắt Nữ Vương rơi xuống bộ trang phục hoa lệ lộng lẫy, thị nữ trưởng vội vàng giúp nàng lau khô nước mắt, nhẹ nhàng an ủi: “Bệ hạ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, đừng khóc, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.”
“Đúng vậy, sẽ không như vậy.” A Á kiềm chế rơi nước mắt, nức nở nói: “Bọn họ sẽ tốt, mãi mãi ở bên nhau.”
Nguyện vọng của Nữ Vương trẻ tuổi ngày đó thật sự làm cho thị nữ trưởng mỉm cười, nhưng nàng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng thế, bọn họ sẽ tốt, mãi mãi ở bên nhau.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.