Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 206: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [5]
Bạc Mộ Băng Luân
27/12/2023
chương 206:
Tiên Tri đột nhiên hỏi một câu khiến Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn, kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn? Giống như A Á kế thừa Ngầm Kiến thành?
“...Tại sao lại chọn tôi? Căn nguyên lực lượng của tôi không phải là thời gian.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Là ta nói sai từ, phải nói là, kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn.” Tiên Tri cười nói: “Nhiều năm qua ta vẫn luôn nghiên cứu truyền thừa lĩnh vực. Phương thức truyền thừa Long Kiến Nữ Vương không thích hợp với Vùng đất Hoàng Hôn, phương thức của Giáo đình cũng vậy, ta suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến mấy năm trước, ta chợt nảy ra ý nghĩ mới.”
“Thật ra Ma Vương Hủy Diệt đã cho ta linh cảm. Thời điểm hắn lên ngôi, tự thân lĩnh vực hòa làm một thể với Ma giới, cho nên sau khi hắn chết lĩnh vực Ma giới mới không bị sụp đổ mà dựa vào một phần ba ác ma kết tinh của hắn tiếp tục duy trì, chờ đợi người thừa kế mới. Ma Vương Quyền lực vẫn luôn tìm kiếm cơ hội cướp lấy lĩnh vực này, bất quá trước mắt, mộng tưởng của nàng ta gần như chỉ là mộng tưởng.”
“Mấy năm nay Vùng đất Hoàng Hôn vẫn không ngừng tiến hành dung hợp với thế giới, nếu nói mười năm trước ta còn có thể đưa bờ biển Vùng đất Hoàng Hôn tới một góc thế giới khác lần nữa đóng quân, nhưng hiện tại không thể. Nó đã trở thành một bộ phận không thể tách rời thế giới này.” Tiên Tri lặng lẽ mỉm cười nhìn ngắm hoàng hôn, ánh nắng chiều bao phủ khuôn mặt dịu dàng: “Ý nghĩ của ta là, dùng ba nguồn sức mạnh khác nhau để chống đỡ Vùng đất Hoàng Hôn.”
“Dùng sức mạnh gì chống đỡ?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Biến hóa, đóng băng và tái sinh.” Tiên Tri nói: “Hẳn là ngươi đã từng thấy qua nửa lĩnh vực của ảo thuật sư, hắn có thể tùy ý biến ảo mọi thứ trong nửa lĩnh vực, tạo ra ảo cảnh và ảo ảnh thị giác là chuyên môn của hắn.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu, quả thực cậu đã thấy qua. Có một lần lúc cậu vào nhà Trần Bách Thất huấn luyện, mở ra một cánh cửa, nhìn thấy không phải phòng khách mà là một con khủng long bạo chúa cao hơn mười mét rít gào về phía cậu.
“Từ khi tiếp nhận chức vụ quản lý trưởng Sở Thẩm Phán, Tư Lẫm rất ít khi ra tay, nửa lĩnh vực của hắn là một vùng thế giới băng tuyết, hiện tại thế giới băng cung ngầm Sở Thẩm Phán này là do hắn duy trì, từ khi… ta bị thương.” Tiên Tri buồn bã nói.
“Ngươi bị thương? Chuyện khi nào?” Tề Nhạc Nhân lo lắng nhìn hắn.
“Đó là chuyện rất lâu trước kia.” Tiên Tri đặt tay lên ngực, tựa như vuốt ve một sợi dây chuyền không hề tồn tại: “Không nói này nữa. Nhạc Nhân, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Tề Nhạc Nhân không trả lời được, nỗi lo lắng giấu dưới đáy lòng khiến cậu hỏi ra vấn đề quan trọng nhất: “Nếu tôi kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn, tôi có thể giúp được Ninh Chu sao?”
Tiên Tri cười khẽ: “Ngươi có thể ném hắn xuống hồ nước đóng băng trước khi hắn nổi điên.”
“Đừng đùa nữa, có thể tách sức mạnh hủy diệt ra khỏi người hắn không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Tiên Tri bình tĩnh nhìn cậu, trong đôi mắt nâu sẫm mang theo tia thương hại và bất đắc dĩ: “Nếu có thể làm được, vậy tại sao hiện tại ta không làm?”
Tề Nhạc Nhân suy sụp hỏi: “Vậy kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn còn có ý nghĩa gì?”
“Dù sao đối với ngươi cũng không có chỗ nào xấu, chờ căn nguyên lực lượng của ngươi đủ mạnh tự ngưng kết lĩnh vực, Vùng đất Hoàng Hôn cũng chính là một bộ phận của ngươi.” Tiên Tri nói.
“Nhưng bên cạnh đó phải trả giá đắt.” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Đương nhiên, ngươi sẽ dần dần quên đi rất nhiều thứ. Dục vọng nguyên bản của con người sẽ dần dần phai nhạt, trong lòng ngươi chỉ còn lại thứ ngươi cố chấp nhất…” Tiên Tri nói.
Tề Nhạc Nhân trầm mặc thật lâu.
Mặt trời lặn lơ lửng giữa đường chân trời hồi lâu chưa rơi xuống, biển rộng cát vàng đẹp đẽ nhưng trống rỗng. Hai người họ giống như u linh du đãng trong ngày tận thế, ở khoảng thời gian trì trệ ngắn ngủi họ có ảo giác rằng chính mình đã đến bờ bên kia vĩnh hằng.
“Tại sao lại chọn tôi?” Thật lâu sau Tề Nhạc Nhân mới hỏi ra một câu.
“Có lẽ là bởi vì, ta có thể nhìn thấy linh hồn ngươi.” Tiên Tri nói.
“Chẳng lẽ linh hồn của tôi thoạt nhìn... đặc biệt...ừm, thuần khiết?” Tề Nhạc Nhân nói, cảm thấy cái từ này có chút buồn nôn, không ổn nên dừng lại.
Tiên Tri lắc đầu: “Chỉ những đứa trẻ có linh hồn thuần khiết chưa từng trải qua gian khổ mới không biết thế giới này nguy hiểm cỡ nào. Lòng tốt chưa qua khảo nghiệm đáng để trân quý nhưng cũng không đáng được ca tụng. Nhạc Nhân, linh hồn ngươi không phải như vậy.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy có chút tò mò: “Vậy nó như thế nào?”
Tiên Tri nhìn cậu, đôi mắt phảng phất xuyên qua túi da nhìn thấu sâu thẳm linh hồn cậu: “Linh hồn ngươi lung lay sắp đổ. Đó là một cái lồng che kín những vết rạn, có thể xé nát linh hồn bất cứ lúc nào; nhưng nó chưa rách nát hay gục ngã mà dũng cảm phá tan rào cản để trở nên mạnh mẽ hơn, điều đó đáng để khen ngợi.”
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, chỉ nghe Tiên Tri nói tiếp: “Trước kia ta đã nói với ngươi rồi, đừng dùng SL Đại Pháp, bởi vì kỹ năng này tiêu hao linh hồn ngươi quá mức, ngươi cũng đã sớm cảm nhận được rồi đúng không?”
Tề Nhạc Nhân yên lặng gật đầu.
“Bất quá ngươi rất may mắn, mỗi lần bên bờ vực rách nát ngươi lại đột phá, bây giờ đã ngưng kết nửa lĩnh vực, tuy rằng còn yếu, nhưng nó đã cho ngươi thêm thời gian.” Tiên Tri nói.
Tề Nhạc Nhân sờ sờ trán của mình. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng, sự mỏi mệt từ sâu thẳm linh hồn đều đang ám chỉ cậu, nhưng có đôi khi cậu không thể không uống rượu độc giải khát.
“Nhạc Nhân, ngươi có một đôi mắt rất đẹp, ngươi nhìn thế giới này bằng đôi mắt dịu dàng, ngươi yêu thế giới này; cho nên ta chọn ngươi, vậy câu trả lời của ngươi là gì?” Tiên Tri hỏi.
Tề Nhạc Nhân không thể trả lời.
Kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn là con đường tắt đạt được ước mơ mà bao người bình thường tha thiết, tựa như A Á kế thừa Ngầm Kiến thành, nháy mắt vọt tới lĩnh vực cấp. Có được một cái lĩnh vực như vậy, ít nhất cậu không cần lo nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng không ngừng gia tăng độ khó.
Một lĩnh vực, đây chính là một cái lĩnh vực!
Món quà như vậy, đương nhiên phải có cái giá phải trả.
“Chuyện trước kia, ngươi nhớ rõ nhiều ít?” Tề Nhạc Nhân hỏi hắn.
“Sự tình trước khi tiến vào Thế Giới Ác Mộng ta đã không còn nhớ rõ, sự tình trước khi ngưng kết lĩnh vực cũng vậy. Kỳ thực lúc đầu không nghiêm trọng như thế, chỉ là sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn... Sức mạnh của ta bắt đầu thường xuyên mất khống chế, ta dành một nửa thời gian ngủ say trong hồ băng, thả chậm thời gian trên người mình.”
“Trong khoảng thời gian này lĩnh vực đã bảo vệ ta, cũng bảo vệ Vùng đất Hoàng Hôn, nếu không cho dù là ta cũng sẽ bị nhiệm vụ cưỡng chế giết chết. Ta vẫn luôn không để ý, cho đến một ngày, ta từ hồ băng tỉnh dậy, thế nhưng không thể nhớ nổi mình tên gì.” Tiên Tri nhìn mặt trời lặn, trong giọng nói bình tĩnh toát ra tia buồn bã: “Không còn người nào biết, bắt đầu từ khi ta thành lập Vùng đất Hoàng Hôn, bọn họ đều gọi ta là 'Tiên Tri', tên họ thật sự của ta là gì, không ai biết, kể cả ta.”
Mọi thứ về hắn đã không thuộc về hắn nữa, ngay cả cái tên cũng thế.
Khi mọi người bắt đầu gọi hắn là Tiên Tri, đã chú định hắn không còn là chàng thiếu niên năm đó tại hoa viên thánh mộ năn nỉ Maria - vốn không quen biết, dẫn hắn đi Ngầm Kiến thành.
Một người trẻ tuổi vốn như nước chảy bèo trôi lại bị vận mệnh đẩy đến bờ biển hoàng hôn này, thành lập nơi trú ẩn cho nhân loại. Kể từ ngày đó, hắn không chỉ lo cho mạng sống của mình, mà còn gánh vác một sứ mệnh phi thường, cũng chú định vì phần trách nhiệm này mà đánh mất bản thân.
Thậm chí tên họ của mình hắn cũng quên đi.
Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân tựa hồ bị cái gì đó ảnh hưởng, cậu buột miệng thốt ra: “Trịnh Nam Tinh, ngươi tên là Trịnh Nam Tinh.”
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ làm Tiên Tri bỗng nhìn về phía cậu, ánh mắt kinh ngạc khiến hắn thoạt nhìn tựa như chàng thiếu niên năm đó.
“Thời điểm ở Ngầm Kiến thành tôi tình cờ tiến vào một đoạn hồi ức ý chí thế giới, nhìn thấy lần đầu ngươi gặp gỡ Maria.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tiên Tri lẩm bẩm tên của mình, hỏi: “Đó là hoàn cảnh thế nào?”
“Trong hoa viên thánh mộ, ngươi tìm được Maria, muốn nàng mang ngươi đi Ngầm Kiến thành; khi đó ngươi tự giới thiệu tên của mình, tôi vẫn luôn nhớ rõ.” Tề Nhạc Nhân nói.
Cậu chợt có một loại cảm giác không thể giải thích được, như thể vận mệnh chú định có người an bài hết thảy, để cậu nhìn thấy đoạn lịch sử đó, chứng kiến Maria và Ma Vương Hủy Diệt đường ai nấy đi, đồng thời cũng biết được cái tên mà Tiên Tri vốn quên mất.
“Trịnh Nam Tinh... Hóa ra đó là tên của ta.” Tiên Tri trịnh trọng đọc lại lần nữa, chợt mỉm cười: “Hóa ra đó là tên của ta.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy chua xót.
Vì mọi người trong lĩnh vực này mà Tiên Tri đã làm nhiều thứ như vậy, nhưng bản thân hắn lại nhận được cái gì?
Ngay cả tên của mình cũng quên mất.
“Ngươi... cảm thấy tất cả những điều này, đáng giá không? Ngươi có hối hận không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Đương nhiên đáng giá.” Tiên Tri mỉm cười nói: “Nhưng, ta cũng sẽ hối hận.”
Câu trả lời tràn đầy mâu thuẫn này khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy lẫn lộn, nhưng Tiên Tri không giải đáp mà lặng lẽ nhìn Tề Nhạc Nhân, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của cậu.
Bóng tối và sự ích kỷ trong lòng tại giờ khắc này chiếm thế thượng phong, Tề Nhạc Nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Tiên Tri, tôi...”
“Ngươi không muốn.” Tiên Tri phảng phất nhìn thấu nội tâm của cậu, nhàn nhạt nói.
“Đúng, tôi không muốn. Nếu vì sức mạnh mà trả giá bằng việc tôi dần dần đánh mất bản thân, quên đi người mình yêu, vậy tôi đã đánh mất ước nguyện ban đầu. Thật xin lỗi, trong lòng tôi không bỏ được một người, hắn không thể mất đi tôi, mà tôi cũng không thể đánh mất hắn.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tiên Tri nhìn cậu bằng ánh mắt bình thản: “Cho nên cậu vì tình yêu của một người mà từ bỏ tình yêu với thế giới này?”
Đôi mắt xanh thẳm của Ninh Chu hiện lên trong đầu Tề Nhạc Nhân, tình yêu cùng sự dịu dàng vô hạn tràn ngập trái tim cậu, khiến cậu muốn giấu riêng hắn cho mình.
Vì thế cậu nói: “Đúng vậy, tôi yêu hắn hơn cả thế giới này.”
Trái tim cậu quá nhỏ, không thể chứa đựng thế giới rộng lớn, cậu cũng không thể bảo vệ được nhiều người, cậu chỉ muốn bảo vệ một người.
Người đó là toàn bộ thế giới của cậu.
***
Tiên Tri đột nhiên hỏi một câu khiến Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn, kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn? Giống như A Á kế thừa Ngầm Kiến thành?
“...Tại sao lại chọn tôi? Căn nguyên lực lượng của tôi không phải là thời gian.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Là ta nói sai từ, phải nói là, kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn.” Tiên Tri cười nói: “Nhiều năm qua ta vẫn luôn nghiên cứu truyền thừa lĩnh vực. Phương thức truyền thừa Long Kiến Nữ Vương không thích hợp với Vùng đất Hoàng Hôn, phương thức của Giáo đình cũng vậy, ta suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến mấy năm trước, ta chợt nảy ra ý nghĩ mới.”
“Thật ra Ma Vương Hủy Diệt đã cho ta linh cảm. Thời điểm hắn lên ngôi, tự thân lĩnh vực hòa làm một thể với Ma giới, cho nên sau khi hắn chết lĩnh vực Ma giới mới không bị sụp đổ mà dựa vào một phần ba ác ma kết tinh của hắn tiếp tục duy trì, chờ đợi người thừa kế mới. Ma Vương Quyền lực vẫn luôn tìm kiếm cơ hội cướp lấy lĩnh vực này, bất quá trước mắt, mộng tưởng của nàng ta gần như chỉ là mộng tưởng.”
“Mấy năm nay Vùng đất Hoàng Hôn vẫn không ngừng tiến hành dung hợp với thế giới, nếu nói mười năm trước ta còn có thể đưa bờ biển Vùng đất Hoàng Hôn tới một góc thế giới khác lần nữa đóng quân, nhưng hiện tại không thể. Nó đã trở thành một bộ phận không thể tách rời thế giới này.” Tiên Tri lặng lẽ mỉm cười nhìn ngắm hoàng hôn, ánh nắng chiều bao phủ khuôn mặt dịu dàng: “Ý nghĩ của ta là, dùng ba nguồn sức mạnh khác nhau để chống đỡ Vùng đất Hoàng Hôn.”
“Dùng sức mạnh gì chống đỡ?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Biến hóa, đóng băng và tái sinh.” Tiên Tri nói: “Hẳn là ngươi đã từng thấy qua nửa lĩnh vực của ảo thuật sư, hắn có thể tùy ý biến ảo mọi thứ trong nửa lĩnh vực, tạo ra ảo cảnh và ảo ảnh thị giác là chuyên môn của hắn.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu, quả thực cậu đã thấy qua. Có một lần lúc cậu vào nhà Trần Bách Thất huấn luyện, mở ra một cánh cửa, nhìn thấy không phải phòng khách mà là một con khủng long bạo chúa cao hơn mười mét rít gào về phía cậu.
“Từ khi tiếp nhận chức vụ quản lý trưởng Sở Thẩm Phán, Tư Lẫm rất ít khi ra tay, nửa lĩnh vực của hắn là một vùng thế giới băng tuyết, hiện tại thế giới băng cung ngầm Sở Thẩm Phán này là do hắn duy trì, từ khi… ta bị thương.” Tiên Tri buồn bã nói.
“Ngươi bị thương? Chuyện khi nào?” Tề Nhạc Nhân lo lắng nhìn hắn.
“Đó là chuyện rất lâu trước kia.” Tiên Tri đặt tay lên ngực, tựa như vuốt ve một sợi dây chuyền không hề tồn tại: “Không nói này nữa. Nhạc Nhân, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Tề Nhạc Nhân không trả lời được, nỗi lo lắng giấu dưới đáy lòng khiến cậu hỏi ra vấn đề quan trọng nhất: “Nếu tôi kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn, tôi có thể giúp được Ninh Chu sao?”
Tiên Tri cười khẽ: “Ngươi có thể ném hắn xuống hồ nước đóng băng trước khi hắn nổi điên.”
“Đừng đùa nữa, có thể tách sức mạnh hủy diệt ra khỏi người hắn không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Tiên Tri bình tĩnh nhìn cậu, trong đôi mắt nâu sẫm mang theo tia thương hại và bất đắc dĩ: “Nếu có thể làm được, vậy tại sao hiện tại ta không làm?”
Tề Nhạc Nhân suy sụp hỏi: “Vậy kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn còn có ý nghĩa gì?”
“Dù sao đối với ngươi cũng không có chỗ nào xấu, chờ căn nguyên lực lượng của ngươi đủ mạnh tự ngưng kết lĩnh vực, Vùng đất Hoàng Hôn cũng chính là một bộ phận của ngươi.” Tiên Tri nói.
“Nhưng bên cạnh đó phải trả giá đắt.” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Đương nhiên, ngươi sẽ dần dần quên đi rất nhiều thứ. Dục vọng nguyên bản của con người sẽ dần dần phai nhạt, trong lòng ngươi chỉ còn lại thứ ngươi cố chấp nhất…” Tiên Tri nói.
Tề Nhạc Nhân trầm mặc thật lâu.
Mặt trời lặn lơ lửng giữa đường chân trời hồi lâu chưa rơi xuống, biển rộng cát vàng đẹp đẽ nhưng trống rỗng. Hai người họ giống như u linh du đãng trong ngày tận thế, ở khoảng thời gian trì trệ ngắn ngủi họ có ảo giác rằng chính mình đã đến bờ bên kia vĩnh hằng.
“Tại sao lại chọn tôi?” Thật lâu sau Tề Nhạc Nhân mới hỏi ra một câu.
“Có lẽ là bởi vì, ta có thể nhìn thấy linh hồn ngươi.” Tiên Tri nói.
“Chẳng lẽ linh hồn của tôi thoạt nhìn... đặc biệt...ừm, thuần khiết?” Tề Nhạc Nhân nói, cảm thấy cái từ này có chút buồn nôn, không ổn nên dừng lại.
Tiên Tri lắc đầu: “Chỉ những đứa trẻ có linh hồn thuần khiết chưa từng trải qua gian khổ mới không biết thế giới này nguy hiểm cỡ nào. Lòng tốt chưa qua khảo nghiệm đáng để trân quý nhưng cũng không đáng được ca tụng. Nhạc Nhân, linh hồn ngươi không phải như vậy.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy có chút tò mò: “Vậy nó như thế nào?”
Tiên Tri nhìn cậu, đôi mắt phảng phất xuyên qua túi da nhìn thấu sâu thẳm linh hồn cậu: “Linh hồn ngươi lung lay sắp đổ. Đó là một cái lồng che kín những vết rạn, có thể xé nát linh hồn bất cứ lúc nào; nhưng nó chưa rách nát hay gục ngã mà dũng cảm phá tan rào cản để trở nên mạnh mẽ hơn, điều đó đáng để khen ngợi.”
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, chỉ nghe Tiên Tri nói tiếp: “Trước kia ta đã nói với ngươi rồi, đừng dùng SL Đại Pháp, bởi vì kỹ năng này tiêu hao linh hồn ngươi quá mức, ngươi cũng đã sớm cảm nhận được rồi đúng không?”
Tề Nhạc Nhân yên lặng gật đầu.
“Bất quá ngươi rất may mắn, mỗi lần bên bờ vực rách nát ngươi lại đột phá, bây giờ đã ngưng kết nửa lĩnh vực, tuy rằng còn yếu, nhưng nó đã cho ngươi thêm thời gian.” Tiên Tri nói.
Tề Nhạc Nhân sờ sờ trán của mình. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng, sự mỏi mệt từ sâu thẳm linh hồn đều đang ám chỉ cậu, nhưng có đôi khi cậu không thể không uống rượu độc giải khát.
“Nhạc Nhân, ngươi có một đôi mắt rất đẹp, ngươi nhìn thế giới này bằng đôi mắt dịu dàng, ngươi yêu thế giới này; cho nên ta chọn ngươi, vậy câu trả lời của ngươi là gì?” Tiên Tri hỏi.
Tề Nhạc Nhân không thể trả lời.
Kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn là con đường tắt đạt được ước mơ mà bao người bình thường tha thiết, tựa như A Á kế thừa Ngầm Kiến thành, nháy mắt vọt tới lĩnh vực cấp. Có được một cái lĩnh vực như vậy, ít nhất cậu không cần lo nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng không ngừng gia tăng độ khó.
Một lĩnh vực, đây chính là một cái lĩnh vực!
Món quà như vậy, đương nhiên phải có cái giá phải trả.
“Chuyện trước kia, ngươi nhớ rõ nhiều ít?” Tề Nhạc Nhân hỏi hắn.
“Sự tình trước khi tiến vào Thế Giới Ác Mộng ta đã không còn nhớ rõ, sự tình trước khi ngưng kết lĩnh vực cũng vậy. Kỳ thực lúc đầu không nghiêm trọng như thế, chỉ là sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn... Sức mạnh của ta bắt đầu thường xuyên mất khống chế, ta dành một nửa thời gian ngủ say trong hồ băng, thả chậm thời gian trên người mình.”
“Trong khoảng thời gian này lĩnh vực đã bảo vệ ta, cũng bảo vệ Vùng đất Hoàng Hôn, nếu không cho dù là ta cũng sẽ bị nhiệm vụ cưỡng chế giết chết. Ta vẫn luôn không để ý, cho đến một ngày, ta từ hồ băng tỉnh dậy, thế nhưng không thể nhớ nổi mình tên gì.” Tiên Tri nhìn mặt trời lặn, trong giọng nói bình tĩnh toát ra tia buồn bã: “Không còn người nào biết, bắt đầu từ khi ta thành lập Vùng đất Hoàng Hôn, bọn họ đều gọi ta là 'Tiên Tri', tên họ thật sự của ta là gì, không ai biết, kể cả ta.”
Mọi thứ về hắn đã không thuộc về hắn nữa, ngay cả cái tên cũng thế.
Khi mọi người bắt đầu gọi hắn là Tiên Tri, đã chú định hắn không còn là chàng thiếu niên năm đó tại hoa viên thánh mộ năn nỉ Maria - vốn không quen biết, dẫn hắn đi Ngầm Kiến thành.
Một người trẻ tuổi vốn như nước chảy bèo trôi lại bị vận mệnh đẩy đến bờ biển hoàng hôn này, thành lập nơi trú ẩn cho nhân loại. Kể từ ngày đó, hắn không chỉ lo cho mạng sống của mình, mà còn gánh vác một sứ mệnh phi thường, cũng chú định vì phần trách nhiệm này mà đánh mất bản thân.
Thậm chí tên họ của mình hắn cũng quên đi.
Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân tựa hồ bị cái gì đó ảnh hưởng, cậu buột miệng thốt ra: “Trịnh Nam Tinh, ngươi tên là Trịnh Nam Tinh.”
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ làm Tiên Tri bỗng nhìn về phía cậu, ánh mắt kinh ngạc khiến hắn thoạt nhìn tựa như chàng thiếu niên năm đó.
“Thời điểm ở Ngầm Kiến thành tôi tình cờ tiến vào một đoạn hồi ức ý chí thế giới, nhìn thấy lần đầu ngươi gặp gỡ Maria.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tiên Tri lẩm bẩm tên của mình, hỏi: “Đó là hoàn cảnh thế nào?”
“Trong hoa viên thánh mộ, ngươi tìm được Maria, muốn nàng mang ngươi đi Ngầm Kiến thành; khi đó ngươi tự giới thiệu tên của mình, tôi vẫn luôn nhớ rõ.” Tề Nhạc Nhân nói.
Cậu chợt có một loại cảm giác không thể giải thích được, như thể vận mệnh chú định có người an bài hết thảy, để cậu nhìn thấy đoạn lịch sử đó, chứng kiến Maria và Ma Vương Hủy Diệt đường ai nấy đi, đồng thời cũng biết được cái tên mà Tiên Tri vốn quên mất.
“Trịnh Nam Tinh... Hóa ra đó là tên của ta.” Tiên Tri trịnh trọng đọc lại lần nữa, chợt mỉm cười: “Hóa ra đó là tên của ta.”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy chua xót.
Vì mọi người trong lĩnh vực này mà Tiên Tri đã làm nhiều thứ như vậy, nhưng bản thân hắn lại nhận được cái gì?
Ngay cả tên của mình cũng quên mất.
“Ngươi... cảm thấy tất cả những điều này, đáng giá không? Ngươi có hối hận không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Đương nhiên đáng giá.” Tiên Tri mỉm cười nói: “Nhưng, ta cũng sẽ hối hận.”
Câu trả lời tràn đầy mâu thuẫn này khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy lẫn lộn, nhưng Tiên Tri không giải đáp mà lặng lẽ nhìn Tề Nhạc Nhân, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của cậu.
Bóng tối và sự ích kỷ trong lòng tại giờ khắc này chiếm thế thượng phong, Tề Nhạc Nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Tiên Tri, tôi...”
“Ngươi không muốn.” Tiên Tri phảng phất nhìn thấu nội tâm của cậu, nhàn nhạt nói.
“Đúng, tôi không muốn. Nếu vì sức mạnh mà trả giá bằng việc tôi dần dần đánh mất bản thân, quên đi người mình yêu, vậy tôi đã đánh mất ước nguyện ban đầu. Thật xin lỗi, trong lòng tôi không bỏ được một người, hắn không thể mất đi tôi, mà tôi cũng không thể đánh mất hắn.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tiên Tri nhìn cậu bằng ánh mắt bình thản: “Cho nên cậu vì tình yêu của một người mà từ bỏ tình yêu với thế giới này?”
Đôi mắt xanh thẳm của Ninh Chu hiện lên trong đầu Tề Nhạc Nhân, tình yêu cùng sự dịu dàng vô hạn tràn ngập trái tim cậu, khiến cậu muốn giấu riêng hắn cho mình.
Vì thế cậu nói: “Đúng vậy, tôi yêu hắn hơn cả thế giới này.”
Trái tim cậu quá nhỏ, không thể chứa đựng thế giới rộng lớn, cậu cũng không thể bảo vệ được nhiều người, cậu chỉ muốn bảo vệ một người.
Người đó là toàn bộ thế giới của cậu.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.