Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 207: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [6]

Bạc Mộ Băng Luân

04/01/2024

chương 207:

“...Cho nên tôi từ chối lời đề nghị của Tiên Tri.” Trên đường từ Sở Thẩm Phán về nhà, Tề Nhạc Nhân chậm rãi kể lại sự tình. Cảm khái một câu, cậu không khỏi căng thẳng, không dám nghĩ tới tương lai cậu và Ninh Chu: “Anh... tôi làm như vậy, có phải quá ích kỷ rồi không?”

Ninh Chu nắm tay cậu, chậm rãi lắc đầu.

Tề Nhạc Nhân nhe răng cười, đè xuống tâm tình vui vẻ nhảy nhót: “Kỳ thực tôi cũng nghĩ vậy. Nếu có ngày anh quên mất tôi, ít nhất tôi còn nhớ rõ anh, như vậy bất kể anh đi tới đâu, tôi nhất định sẽ mang anh trở về.”

Trong mắt Ninh Chu thoáng động dung, tay nắm chặt Tề Nhạc Nhân.

Hắn không nói gì. Bởi vì hắn không thể đưa ra lời hứa hẹn, hắn không cách nào bảo đảm hắn sẽ không quên.

Ánh hoàng hôn tại Vùng đất Hoàng Hôn dần ảm đạm, bị tầng mây thật dày che phủ, mây tụ về cuối bãi biển, thời tiết bất chợt khiến người không kịp đề phòng, lộp bộp trời đổ một cơn mưa.

Tiếng sấm đì đùng vang lên, toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn dường như chìm vào màn đêm tăm tối, mưa to đập xuống mặt đất bốc lên mùi bụi đất trộn lẫn với nước mưa trong lành.

Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu trốn mưa dưới mái hiên, cùng nhìn người qua đường hối hả ngược xuôi, hồi lâu không nói lời nào.

Giờ khắc này thế giới ồn ào huyên náo trước mắt dường như trở nên yên tĩnh, cơn mưa nặng hạt ngoài mái hiên khiến mọi thứ giống như một bộ phim, không khí tràn đầy ái muội. Hai người trước mái hiên giống như đôi tình nhân ngồi trong rạp chiếu phim không người, nhìn lên màn hình cùng xem phim, tay trái và tay phải nắm lấy nhau.

Thế giới trong mắt họ dường như giả dối, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay lại hết sức chân thật.

Trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân cảm giác mình nghe được tiếng tim đập của Ninh Chu, hoặc có lẽ, đó là tiếng tim đập của cậu.

“Anh có thích mưa không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu lắc đầu, bổ sung một câu: “Tôi không biết.”

Hắn bẩm sinh thiếu vui buồn hờn giận, rất ít tự nhiên thích một thứ gì đó, cũng rất ít vô cùng căm ghét một thứ gì đó.

Ngày mưa, đó bất quá chỉ là một loại thời tiết, hắn nên thích sao? Hay là nên ghét? Rõ ràng đó chỉ là thời tiết.

“Tôi thì rất thích, khi còn nhỏ bên ngoài trời mưa dông tôi sẽ sớm chui đầu vào ổ chăn, khi đó trong phòng đặc biệt yên tĩnh, tôi cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp đánh một giấc, cảm thấy một giấc có thể ngủ đến tận thế.” Tề Nhạc Nhân nói.

Ninh Chu không hiểu tại sao: “Tại sao lại che đầu? Cậu sợ sấm sét sao?”

“Ách…” Tề Nhạc Nhân vốn muốn giải thích rằng chui đầu vào chăn chỉ là muốn ngủ nướng mà thôi, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của Ninh Chu, cậu đột nhiên nảy lên ý xấu, tựa hồ không có gì nhét thêm cho mình thiết lập sợ sấm sét: “Có chút.”

Mưa rơi tí tách, từng ngọn đèn đường ven đường chập chờn chớp nháy rồi tắt. Hai người nói chuyện phiếm, không vội về nhà.

“Tiên Tri nói gì với anh?” Tề Nhạc Nhân hỏi Ninh Chu.

“Một số tính toán cho tương lai.” Ninh Chu nói.

“Anh có dự định gì không? Nói nghe một chút.” Tề Nhạc Nhân không khỏi tò mò.

Ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng sườn mặt tuấn tú của Ninh Chu, tầm mắt của hắn quét qua ngón tay áp út trống rỗng của Tề Nhạc Nhân: “….Lần trước cậu nói nhà cậu bị tịch thu rồi, bây giờ cậu ở đâu?”

Tề Nhạc Nhân hơi há miệng, tim đập gia tốc.



Đây là... Đây có phải là lời mời đến sống chung không?

Đệch, đệch, đệch!!!

Ninh Chu thông suốt rồi sao?!

“Khụ, tôi, ừm... Lúc trước bận rộn huấn luyện nên chưa có thời gian tìm nhà mới, tạm thời ở lại nhà bác sĩ Lã, giành phòng với ảnh cho nên ảnh vẫn luôn ngủ trên ghế sofa. Anh ấy đã oán giận tôi rất lâu.” Tề Nhạc Nhân nói, cảm thấy mình ám chỉ rõ ràng quá, không quá rụt rè, vì thế giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm một câu: “Ngày mai anh có rảnh thì giúp tôi tham khảo vài căn nhé? Tôi phải xin cấp nhà lại lần nữa.”

Dường như Ninh Chu có chút thất vọng, hắn mím môi im lặng hồi lâu, bởi vì hắn căn bản không muốn giới thiệu nhà.

“Tốt nhất gần nhà Trần Bách Thất.” Tề Nhạc Nhân nói thêm.

Lúc này trong lòng cậu lo lắng không yên, Trần Bách Thất từng nói trên đảo mặt trời lặn Ninh Chu có một căn nhà! Hơn nữa cách nhà nàng rất gần!

Ám chỉ này rõ ràng rồi đi!

Ninh Chu nghe có hiểu không?

“Không bằng cậu ở chỗ nhà tôi, nhà tôi cách nhà Trần Bách Thất rất gần... Nhà thì có thể từ từ tìm.” Ninh Chu nói.

“Được!” Tề Nhạc Nhân nhảy cẫng lên đồng ý, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Như vậy bác sĩ Lã không cần ngủ sô pha nữa.”

“Ừm, ngủ sô pha không tốt.” Ninh Chu nghiêm túc nói.

Tề Nhạc Nhân không kiềm được cong khóe môi: “Chúng ta về sớm đi, trong nhà đã lâu không có người, trước tiên phải dọn dẹp sạch sẽ.”

“Được.” Ninh Chu gật gật đầu.

Tề Nhạc Nhân có chút phát sầu nhìn thời tiết: “Mưa hơi lớn, về nhà nhớ mau tắm rửa, cảm lạnh không tốt đâu.”

Ninh Chu đột nhiên huýt sáo, ngữ ưng bọc hành lý bay tới, mang theo sức mạnh của chủ nhân bay thẳng lên trời.

Cùng với nó phi hành, một cỗ sức mạnh nặng nề phất qua bầu trời, xuyên qua đám mây dày nặng Vùng đất Hoàng Hôn, cơn mưa to nháy mắt ngừng rơi.

Tầng mây bị sức mạnh hủy diệt tan đi, lộ ra cảnh tượng hoàng hôn lộng lẫy sau đám mây; ánh nắng chiều vàng phản chiếu những giọt nước trên mặt đất, ngữ ưng bay lượn trên mây, theo gió lướt đi.

Tề Nhạc Nhân trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao anh không làm tạnh mưa sớm hơn?”

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Ninh Chu hiện lên một tia đỏ ửng khó thấy.

“Chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút.” Hắn nói.

Giờ khắc này một lời âu yếm dịu dàng giống như cây cầu hydro buộc chặt vào trái tim Tề Nhạc Nhân, ôm lấy trái tim đang rung động của cậu bay lên bầu trời. Cuối cùng cậu bất chấp cái gọi là rụt rè, vòng tay qua cổ Ninh Chu hôn lấy hắn.

Ảnh ngược trong ánh nắng chiều cũng là ảnh ngược của một cặp tình nhân ôm nhau trong con hẻm vắng sau cơn mưa lớn.

Giọt nước tí tách rơi xuống mái hiên bắn ra từng đóa bọt nước, mơ hồ phản chiếu hình ảnh bọn họ ôm hôn nhau, tựa như một giấc mộng kim sắc.

_____

Nhà Ninh Chu cách nhà Trần Bách Thất không xa, Tề Nhạc Nhân tính toán khoảng cách, kinh ngạc phát hiện buổi sáng mình có thể ngủ thêm mười phút.



Ninh Chu hiển nhiên không thường ở Vùng đất Hoàng Hôn, trong phòng tích một tầng bụi dày, may mắn sofa và giường đệm đều được trải bạt trắng, đỡ tốn công quét tước.

Hai người ăn ý bắt đầu quét tước vệ sinh, nhân đó Tề Nhạc Nhân ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị bữa tối, chờ cậu thất vọng trở về thì phát hiện Ninh Chu đã dọn xong hai phòng ngủ.

Xem ra không thể ôm Ninh Chu ngủ. Tề Nhạc Nhân hoài niệm cái đêm trong lăng mộ Long Kiến Nữ Vương, không khỏi có chút thất vọng.

May mắn, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật Ninh Chu, đến lúc đó cậu sẽ đưa nhẫn cầu hôn, sau đó là kết hôn, từ đó có thể quang minh chính đại ôm nhau ngủ! Tề Nhạc Nhân càng nghĩ càng hưng phấn, thời điểm nấu cơm trên mặt đều nở nụ cười.

Lúc ăn cơm tâm tình cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nguyên nhân chủ yếu là vì Ninh Chu có gương mặt cấm dục tuấn mỹ, Tề Nhạc Nhân đột nhiên không cách nào tưởng tượng bản thân đẩy ngã hắn sau đó làm chuyện người trưởng thành nên làm như thế nào, luôn cảm thấy dỗ Ninh Chu như con gái là không thích hợp...

Bữa cơm này bản thân Tề Nhạc Nhân ăn mà không biết mùi vị gì, sau khi ăn xong Ninh Chu đi rửa chén; Tề Nhạc Nhân đi bộ một vòng đến hai phòng ngủ. Cậu khẽ đẩy cửa, trong phòng chỉ có giường và ngăn tủ, đơn giản đến mức giống như chưa từng có ai ở; bất quá nghĩ tới đây là nơi Ninh Chu ở, Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy không có gì kỳ quái.

Ninh Chu không yêu cầu gì nhiều trong cuộc sống. Hắn đói thì sẽ đi ăn, có đồ ăn ngon đương nhiên là tốt, nhưng nếu cho hắn một cái bánh bao, hắn cũng sẽ uống nước và ăn hết mà không có bất kỳ oán giận hay bất mãn nào. Điểm này cũng được thể hiện qua căn phòng của hắn, phòng ngủ của hắn không có bất kỳ màu sắc cá nhân nào, hoàn toàn chỉ là nơi để ngủ và nghỉ ngơi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ninh Chu rửa chén xong rồi đi về phía này.

Tề Nhạc Nhân quay đầu lại vẫy tay với hắn, hỏi Ninh Chu trong ánh mắt nghi hoặc của hắn: “Quần áo của anh treo ở đâu? Tôi không thấy tủ quần áo.”

“Khe đạo cụ.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân cười nói: “Tôi cũng vậy, rất nhiều đồ đều để trong đó, kem đánh răng, bàn chải đánh răng này, khăn tắm nữa này, còn mang theo mấy đồ nấu cơm dùng cho dã ngoại nữa.”

“Cậu nấu mì cho tôi dùng bếp lò nhỏ.” Ninh Chu nói.

“Ăn ngon không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu gật gật đầu.

“Lần sau làm cho anh cái khác.”

“Ừm.”

Vẫn còn sớm nên Tề Nhạc Nhân tới nhà Trần Bách Thất một lúc, sau đó liên lạc với bác sĩ Lã, tất nhiên Ninh Chu không có ý kiến. Kết quả nói chuyện ở nhà Trần Bách Thất một hồi trễ giờ không kịp đi tìm bác sĩ Lã, đành để hôm nào nói tiếp.

Trên đường về cũng là con đường đầy nắng chiều, hoàng hôn ở Vùng đất Hoàng Hôn vĩnh viễn không bao giờ lặn, hai người nắm tay nhau chậm rãi về nhà.

Thời điểm đi ngang qua cầu Kiều, Tề Nhạc Nhân không khỏi thả chậm bước chân nhìn về phía đó.

“Sao vậy?” Ninh Chu hỏi.

“Anh nhìn cầu Kiều kìa.” Tề Nhạc Nhân khẽ kéo hắn, trên cầu người qua lại tấp nập, dưới ánh hoàng hôn một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau.

Bên trong thế giới giống như tận thế này, tình yêu sẽ không vì nguy hiểm mà không xuất hiện.

Nó luôn đến, bất ngờ rơi xuống người chúng ta một cách đúng lúc.

Mà hiện tại, bọn họ không còn ảm đạm đứng trên cầu vì “sai lầm” nữa, bọn họ biến sai lầm thành một đoạn tình yêu đẹp.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook