Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 210: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [9]
Bạc Mộ Băng Luân
08/01/2024
chương 210:
“Hôm nay cậu được nghỉ hả?” Bác sĩ Lã mở cửa nhìn thấy gương mặt uể oải của Tề Nhạc Nhân liền vội vàng cho người vào: “Cậu đến đúng lúc lắm, tôi mới mua bánh ngọt cùng ăn với trà chiều này, haha.”
“Tôi xin nghỉ nửa ngày, không phải anh nói buổi tối cửa hàng kia đóng cửa rất sớm sao? Hơn nữa tôi cũng không có thời gian rảnh nào khác, buổi tối tôi luôn ở cùng Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân nói.
Cậu thành thật nói với Trần Bách Thất rằng muốn đi mua nhẫn đính hôn cho Ninh Chu, bảo cô gạt Ninh Chu. Miệng Trần Bách Thất chậc chậc, khó chịu phất tay cho cậu đi.
“Hiểu rồi, các người không muốn xa nhau một giây phút nào, cho nên thà rằng xin nghỉ tập huấn, đúng không?” Bác sĩ Lã chà xát cánh tay, bộ dáng cẩu độc thân bị thồn cơm chó.
Tề Nhạc Nhân ‘a’ một tiếng: “Đúng vậy, hâm mộ ghen tị hận đi?”
Bác sĩ Lã ôm ngực lảo đảo ngã xuống ghế sô pha, sống chết không còn gì luyến tiếc nói: “Tên cẩu thoát đoàn kia, đừng nghĩ đến việc ăn bánh ngọt của tôi!!!”
“Có đi hay không?” Tề Nhạc Nhân thúc giục.
“Ăn trước rồi đi, không vội.” Bác sĩ Lã nói.
Tề Nhạc Nhân cũng có chút đói bụng, huấn luyện với cường độ cao luôn tiêu hao năng lượng rất nhanh. Nội dung huấn luyện mấy ngày nay là lẻn vào ám sát, không biết Trần Bách Thất mời ảo thuật sư tới như thế nào, ảo thuật sư hào phóng mà dùng thẻ kỹ năng của mình. Tấm thẻ kỹ năng kia có thể dễ dàng thay đổi cảnh vật xung quanh, đắp nặn và bắt chước cảnh tượng bất đồng. Tề Nhạc Nhân giống như chuột bị mèo bắt nạt, cậu nằm thở thoi thóp dưới sự hợp tác huấn luyện của hai người họ.
Đừng nghĩ đến sự tình huấn luyện nữa, mình nên nghỉ ngơi một chút, Tề Nhạc Nhân tự nghĩ.
Ăn bánh uống trà xong, Tề Nhạc Nhân thả lỏng đôi chút.
“Tôi nhớ anh là tiến sĩ, học tâm lý học đúng không?” Tề Nhạc Nhân hỏi bác sĩ Lã.
“Ừm, tôi có học qua một ít, nhưng không phải chuyên nghiệp, cậu muốn hỏi cái gì?” Bác sĩ Lã hỏi.
“Thật ra tôi hơi lo lắng về trạng thái tâm lý của Ninh Chu. Môi trường sống của hắn khác biệt quá lớn với chúng ta, tín ngưỡng tôn giáo và quá trình giáo dục khiến hắn không để ý bản thân; hoặc là nói hắn cảm thấy hy sinh và phụng hiến là điều bản thân nên làm, bởi vì cha mẹ mỗi người là nguyên tội, sinh ra chính là để chuộc tội. Ngoại trừ yêu người không nên yêu ra, thì đời này hắn chưa từng làm điều gì trái với tín ngưỡng.” Tề Nhạc Nhân dựa vào sô pha, nhấp một ngụm hồng trà, chậm rãi nói với bác sĩ Lã.
Áp lực dồn nén trong lòng cậu từ đó tới nay, cậu không tìm được ai để tâm sự một số chuyện về Ninh Chu, cũng không biết nên giúp đỡ Ninh Chu như thế nào, đành phải xin trợ giúp từ bác sĩ Lã.
“Lập luận nguyên tội, tôi biết. Bất quá Ninh Chu chịu ảnh hưởng sâu hơn người bình thường nhiều, cho nên hắn lựa chọn rời khỏi Giáo đình, tự khiển trách bản thân vô cùng mãnh liệt. ” Bác sĩ Lã nói.
“Đúng vậy, hơn nữa hắn rời khỏi Giáo đình không có nghĩa là hắn từ bỏ tín ngưỡng, hắn vẫn tin tưởng, chỉ là sau khi suy nghĩ cặn kẽ hắn biết rõ mà vẫn cố phạm vào. Cho nên hắn tin rằng sau khi chết chính mình sẽ rơi vào địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu hình trong hỏa hồ. Chúng ta xem thế giới bên kia là hư vô mờ mịt, nhưng với hắn mà nói đó là sự tồn tại chân thật. Nhưng vì tình yêu, hắn nguyện ý.”
Tề Nhạc Nhân hơi nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Hắn không thể thoát khỏi cảm xúc tuyệt vọng này, nó quá đau đớn. Dù tôi có ở bên cạnh thì nỗi đau đớn của hắn vẫn cứ mãi ở đó, tôi lại không biết giúp hắn như thế nào, cho nên mới khổ sở.”
Đối với Ninh Chu mà nói, đây không phải một phần tình yêu mang đến hạnh phúc, so với ngọt ngào thì gian khổ mà nó mang đến còn gấp ngàn vạn lần.
Nhưng nó đã ra đời thì không thể dứt bỏ.
Nó đã là một phần của linh hồn.
“Việc tôi chết mà sống lại tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng... thật sự có quá nhiều vấn đề. Có rất nhiều chuyện đến nay chúng tôi không dám ngay mặt nói thẳng, cho dù chúng tôi đều biết điều này gần như sẽ xảy ra; Ninh Chu có ý nghĩ của hắn, tôi cũng có lựa chọn của tôi, một khi nói ra... Sẽ không còn ngọt ngào hạnh phúc như bây giờ.” Tề Nhạc Nhân nói.
Nếu ngày đó thực sự đến, Ninh Chu mất khống chế phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, vậy cậu nên lựa chọn giết chết Ninh Chu, bảo vệ thế giới mà Ninh Chu yêu quý; hay sẽ chọn cách mặc kệ, nhìn hắn hoàn toàn thay đổi, hủy diệt thế giới này?
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, cậu lại mất ngủ.
Cậu thầm cầu mong ngày đó đừng đến, hoặc một ngày nào đó bọn họ rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không có người ở. Ví như trong nửa lĩnh vực của cậu, dành cả quãng đời còn lại không hỏi thế sự tại khu vườn ngập tràn hoa hồng trắng này.
Bác sĩ Lã mê mang nhìn cậu, hắn mờ mịt ngây thơ về căn nguyên lĩnh vực, đây không phải là thứ mà hắn có thể tiếp xúc đến, cho nên hắn không rõ Tề Nhạc Nhân lúc này đang rối rắm cái gì?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân nói: “Tôi vẫn có chút lo lắng, hiện tại Ninh Chu quan tâm tôi quá mức, quan tâm đến mức không thể tiếp nhận việc tôi bị thương chứ đừng nói đến tử vong. Cho nên hiện tại tôi rất sợ chết, nếu tôi chết rồi thì Ninh Chu phải làm sao?”
Phần chấp niệm này chống đỡ giúp cậu chịu đựng qua nhiều nhiệm vụ gian khổ, cho dù bên trong hình chiếu lĩnh vực của Ma Vương Giết chóc cậu vẫn vượt qua, thậm chí ngưng kết nửa lĩnh vực. Ý chí và tín nhiệm của con người cũng không thể chống lại sức mạnh tuyệt đối, nếu ngay lúc đó Ma Vương Giết chóc không phải là con rối phân thân nho nhỏ, chỉ sợ cậu chưa kịp đột phá thì đã chết.
“Hai người các cậu…ừm, đều vì đối phương mà suy nghĩ. Thật sự là nơi chốn đều suy nghĩ cho người khác mà không cần hồi báo; kiểu thiết lập người đàn ông ấm áp âm thầm phụng hiến, may mắn là gay, chứ không chắc làm nam 2 lốp xe dự phòng cả đời quá.” Tư duy của bác sĩ Lã bay xa, thầm cảm khái: “Nếu những người yêu nhau đều lo trước lo sau liều mạng suy nghĩ cho đối phương như các cậu, còn ai dám dễ dàng yêu đương kết hôn nữa? Theo cách nói của các cậu, bằng chứng ‘đã kết hôn’ là cả đời không bao giờ ‘ly hôn’, trừ phi ngày nào đó ‘chết.”
“…Có thể nói mấy lời tốt lành được không?” Tề Nhạc Nhân vô ngữ.
“Aaa, tôi sai rồi tôi sai rồi! Không có khả năng chết! Các người bách niên hảo hợp!” Bác sĩ Lã kịp phản ứng, lập tức lấy tay che miệng: “Nào, để tôi dạy cậu cách gấp hoa hồng, đừng đánh tôi!”
“Lần sau rồi học, đi mua nhẫn trước.” Tề Nhạc Nhân sốt ruột mua nhẫn.
“Đi, đi thôi!” Bác sĩ Lã nhảy khỏi ghế sô pha, chạy ra cửa nhanh như chớp —— Kết quả bị giày vướng phải chân, té lăn quay ở cửa. Có vẻ như việc tập luyện của hắn cũng không thể giúp hắn tránh được việc bị ngã.
Tề Nhạc Nhân theo lệ thường muốn phun tào tiểu đồng bọn của mình, nhưng khi nhìn thấy biểu tình ủy khuất trên gương mặt bác sĩ Lã, lời muốn nói nuốt ngược vào trong, ngược lại tới đỡ hắn dậy: “Anh nên cẩn thận một chút.”
“Hầy, cũng không còn cách nào, cái này là bẩm sinh.” Bác sĩ Lã sờ sờ cái ót, có chút tiếc nuối nói: “Có lẽ để cân bằng chỉ số IQ của tôi, cho nên lúc thượng đế sáng tạo ra tôi ngài đã làm suy yếu dây thần kinh vận động của tôi.”
“Anh chắc chắn không phải vì cân bằng giá trị may mắn của anh?” Tề Nhạc Nhân hỏi lại.
Bác sĩ Lã sờ cằm: “Có đạo lý.”
“Đừng quá ỷ vào vận may, trước sức mạnh tuyệt đối may mắn không là gì cả.” Tề Nhạc Nhân khuyên nhủ.
“Tôi biết, tôi biết mà.” Bác sĩ Lã cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất phế, luôn kéo chân sau cậu…”
Tề Nhạc Nhân an ủi: “Mỗi người am hiểu một thứ khác nhau. Nếu anh vừa có thể chiến đấu vừa có thể hồi máu vậy cần đồng bạn làm gì nữa? Ai cũng có một mặt không hoàn hảo, kém may mắn giống như tôi rốt cuộc cũng sẽ tới cảnh giới nhất định; vậy mà anh vẫn cùng tôi vào phó bản, tôi rất cảm kích anh. Nếu là bạn tốt thì nên bao dung khuyết điểm của đối phương, hiện tại có thể nhìn thấy anh cố gắng huấn luyện, không ngừng tiến bộ, tôi thực sự rất vui.”
Bác sĩ Lã nghe vậy hai mắt đỏ hoe, bụm mặt, nhanh chóng đổi chủ đề: “Aiya không nói cái này nữa. Cửa hàng trang sức kia ở gần cầu Kiều, là một cửa hàng lâu đời rất nổi tiếng ở Vùng đất Hoàng Hôn. Ách, tuy rằng đã mở cửa 20 năm rồi, tôi tìm Tiết Doanh Doanh mới biết, con gái rất thích mấy cửa hàng như này.”
“Đắt không? Tôi chi tiêu có hạn.” Tề Nhạc Nhân lo lắng.
“Vậy phải xem cậu muốn mua kiểu nhẫn nào?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng cầu Kiều.
Sau khi đi qua khu chợ rồi băng qua đám đông đi trên cầu Kiều, cả hai đến một khu thương mại gần đó, tìm được cửa hàng trang sức nằm sâu trong một con hẻm nhỏ.
Chủ tiệm già nua dùng chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi li ti trên đồ trang sức, sau khi biết ý định của hai người đến, ông lấy từ quầy ra một chiếc hộp pha lê lớn, bên trong trưng bày mười mấy chiếc nhẫn tinh xảo.
Tề Nhạc Nhân vừa lôi kéo bác sĩ Lã giúp cậu chọn nhẫn vừa nói chuyện phiếm với bác sĩ Lã.
“Phong tục ở đây dường như là nhẫn càng lớn thì càng thể hiện tâm ý cầu hôn, cậu chọn cái lớn nhất là được rồi.” Bác sĩ Lã nói.
“Thật ra tôi đã có hai chiếc nhẫn.” Tề Nhạc Nhân nói.
“A? Thật hả? Cho tôi xem với.” Bác sĩ Lã tò mò nói.
Tề Nhạc Nhân lấy ra hai chiếc nhẫn từ khe đạo cụ, một là chiếc nhẫn ngọc tuyệt đẹp tinh xảo —— Ninh Chu đặt nó trước bia mộ cậu, bỏ dở một mối tình ngang trái, không thể tiếp tục bước tiếp. Chiếc còn lại là nhẫn cỏ, thô ráp tầm thường —— Ninh Chu đeo nó vào tay cậu khi cậu chết, quyết tâm tiếp tục đoạn tình yêu chú định sẽ mang đến cho hắn vô số khó khăn.
“Chàng trai, xin cho tôi xem chiếc nhẫn ngọc này.” Lão chủ tiệm đột nhiên lên tiếng.
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, đưa nhẫn cho ông lão.
Ông lão giơ chiếc nhẫn lên, cẩn thận quan sát dưới ánh đèn, buồn bã nói: “Không sai, chiếc nhẫn này mua tại cửa hàng tôi.”
“Trùng hợp như vậy?” Bác sĩ Lã nói “wow!”.
“Tuy rằng tôi đã già, trí nhớ kém nhưng với một chiếc nhẫn đẹp như vậy, tôi sẽ không quên.” Chủ tiệm lưu luyến trả nhẫn lại cho Tề Nhạc Nhân: “Ngày đó, một thanh niên mặc trang phục Giáo đình vội vã bước vào tiệm của tôi, tôi hỏi hắn muốn mua cái gì, hắn chỉ nói hai chữ: mua nhẫn.”
Trong đầu Tề Nhạc Nhân không khỏi hiện lên một cảnh tượng.
Sau khi nhiệm vụ phó bản Hiến Tế Nữ Vu kết thúc, Ninh Chu trở về Vùng đất Hoàng Hôn vội vã muốn tới cầu Kiều để gặp cậu, nhưng trước khi tới cầu Kiều hắn ghé ngang qua nơi này, để mua một chiếc nhẫn cầu hôn.
“Tôi lấy rất nhiều nhẫn ra cho hắn xem, cuối cùng hắn chọn chiếc nhẫn sang quý nhất. Khi đó tôi đã nói với hắn rằng bất kỳ cô gái nào nhìn thấy chiếc nhẫn đẹp và quý giá như vậy đều sẽ đồng ý lời cầu hôn của hắn ngay mà không chút do dự.” Chủ tiệm nhìn Tề Nhạc Nhân thật sâu, khẽ thở dài.
“Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, chiếc nhẫn này cuối cùng vẫn đến được tay tôi, chỉ là... Nhẫn này không dùng để cầu hôn, mà hắn dùng để nói lời tạm biệt với tôi.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng nói.
Chủ tiệm cười cười, nếp nhăn trên mặt vì nụ cười này mà càng sâu hơn, giống như đôi mắt vừa vẩn đục vừa thông thấu của ông: “Vậy chiếc nhẫn cỏ kia chỉ sợ còn có một câu chuyện khác?”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy khí huyết dâng trào, không khỏi cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cỏ thô ráp đặt cạnh chiếc nhẫn ngọc, thậm chí trông nó đơn giản đến đáng thương.
Nhưng cậu vô cùng yêu thích chiếc nhẫn này, bởi biểu tượng thô ráp của nó chính là tình yêu chân thành tha thiết từ linh hồn của một người, trang nghiêm đến mức cậu không dám cô phụ.
“Sau đó hắn dùng chiếc nhẫn này cầu hôn tôi, nhưng tôi không thể trả lời hắn. Lần này tôi muốn chủ động hỏi hắn, hỏi xem hắn có nguyện ý cùng tôi đi hết quãng đời còn lại không.” Khóe miệng Tề Nhạc Nhân giương lên một nụ cười ngọt ngào.
“Vốn dĩ tôi có một chiếc nhẫn rất tốt định giới thiệu cho cậu, đáng tiếc đã bị người khác mua mất rồi.” Nói đến đây, chủ tiệm khẽ dừng, tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó, sau một lúc mới tiếp tục nói: “Cậu không cần mua nhẫn, cứ lấy chiếc nhẫn ngọc này ra cầu hôn người yêu của mình, thực hiện tương lai mà hai người vốn không thể thực hiện, đó chính là chiếc nhẫn tốt nhất.”
“Đúng ha, cậu có nhẫn rồi, còn mua nhẫn làm gì?” Bác sĩ Lã mộng bức nói.
“Là tôi nghĩ sai rồi, vốn nghĩ chính mình nên mua một chiếc nhẫn cho Ninh Chu…” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm.
Lời hứa hẹn, chiếc nhẫn này mới là thích hợp nhất.
Vốn dĩ đoạn tình duyên này sẽ kết thúc ở đây, nhưng dường như có một đôi tay vô hình dẫn dắt vận mệnh đưa họ về với nhau.
Thậm chí Ninh Chu còn không biết cậu giữ chiếc nhẫn này.
Tề Nhạc Nhân cười thầm, nói với chủ tiệm: “Cám ơn ngài, cái này giúp tôi tiết kiệm không ít tiền.”
“Đừng khách khí.” Chủ tiệm mỉm cười hòa ái, nhìn Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng trang sức, trên mái nhà truyền đến tiếng mèo kêu.
Tề Nhạc Nhân nghe tiếng ngẩng đầu, một con mèo tam thể béo ú ngậm một tấm card màu đen nhảy xuống, Tề Nhạc Nhân theo bản năng đưa tay lên bắt lấy tấm thẻ. Ngay cái nhìn đầu tiên cậu liền chú ý tới đánh dấu quân bích màu bạc ở góc trên bên phải tấm card.
[Người chơi Tề Nhạc Nhân kích phát nhiệm vụ: Đế Quốc Hắc Bang. Ba ngày sau hãy mang theo thư mời cùng một người đồng đội đến quán bar số 13 cây liễu để bắt đầu nhiệm vụ. Nếu quá hạn chưa tới coi như nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 300 ngày sinh tồn]
*****
“Hôm nay cậu được nghỉ hả?” Bác sĩ Lã mở cửa nhìn thấy gương mặt uể oải của Tề Nhạc Nhân liền vội vàng cho người vào: “Cậu đến đúng lúc lắm, tôi mới mua bánh ngọt cùng ăn với trà chiều này, haha.”
“Tôi xin nghỉ nửa ngày, không phải anh nói buổi tối cửa hàng kia đóng cửa rất sớm sao? Hơn nữa tôi cũng không có thời gian rảnh nào khác, buổi tối tôi luôn ở cùng Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân nói.
Cậu thành thật nói với Trần Bách Thất rằng muốn đi mua nhẫn đính hôn cho Ninh Chu, bảo cô gạt Ninh Chu. Miệng Trần Bách Thất chậc chậc, khó chịu phất tay cho cậu đi.
“Hiểu rồi, các người không muốn xa nhau một giây phút nào, cho nên thà rằng xin nghỉ tập huấn, đúng không?” Bác sĩ Lã chà xát cánh tay, bộ dáng cẩu độc thân bị thồn cơm chó.
Tề Nhạc Nhân ‘a’ một tiếng: “Đúng vậy, hâm mộ ghen tị hận đi?”
Bác sĩ Lã ôm ngực lảo đảo ngã xuống ghế sô pha, sống chết không còn gì luyến tiếc nói: “Tên cẩu thoát đoàn kia, đừng nghĩ đến việc ăn bánh ngọt của tôi!!!”
“Có đi hay không?” Tề Nhạc Nhân thúc giục.
“Ăn trước rồi đi, không vội.” Bác sĩ Lã nói.
Tề Nhạc Nhân cũng có chút đói bụng, huấn luyện với cường độ cao luôn tiêu hao năng lượng rất nhanh. Nội dung huấn luyện mấy ngày nay là lẻn vào ám sát, không biết Trần Bách Thất mời ảo thuật sư tới như thế nào, ảo thuật sư hào phóng mà dùng thẻ kỹ năng của mình. Tấm thẻ kỹ năng kia có thể dễ dàng thay đổi cảnh vật xung quanh, đắp nặn và bắt chước cảnh tượng bất đồng. Tề Nhạc Nhân giống như chuột bị mèo bắt nạt, cậu nằm thở thoi thóp dưới sự hợp tác huấn luyện của hai người họ.
Đừng nghĩ đến sự tình huấn luyện nữa, mình nên nghỉ ngơi một chút, Tề Nhạc Nhân tự nghĩ.
Ăn bánh uống trà xong, Tề Nhạc Nhân thả lỏng đôi chút.
“Tôi nhớ anh là tiến sĩ, học tâm lý học đúng không?” Tề Nhạc Nhân hỏi bác sĩ Lã.
“Ừm, tôi có học qua một ít, nhưng không phải chuyên nghiệp, cậu muốn hỏi cái gì?” Bác sĩ Lã hỏi.
“Thật ra tôi hơi lo lắng về trạng thái tâm lý của Ninh Chu. Môi trường sống của hắn khác biệt quá lớn với chúng ta, tín ngưỡng tôn giáo và quá trình giáo dục khiến hắn không để ý bản thân; hoặc là nói hắn cảm thấy hy sinh và phụng hiến là điều bản thân nên làm, bởi vì cha mẹ mỗi người là nguyên tội, sinh ra chính là để chuộc tội. Ngoại trừ yêu người không nên yêu ra, thì đời này hắn chưa từng làm điều gì trái với tín ngưỡng.” Tề Nhạc Nhân dựa vào sô pha, nhấp một ngụm hồng trà, chậm rãi nói với bác sĩ Lã.
Áp lực dồn nén trong lòng cậu từ đó tới nay, cậu không tìm được ai để tâm sự một số chuyện về Ninh Chu, cũng không biết nên giúp đỡ Ninh Chu như thế nào, đành phải xin trợ giúp từ bác sĩ Lã.
“Lập luận nguyên tội, tôi biết. Bất quá Ninh Chu chịu ảnh hưởng sâu hơn người bình thường nhiều, cho nên hắn lựa chọn rời khỏi Giáo đình, tự khiển trách bản thân vô cùng mãnh liệt. ” Bác sĩ Lã nói.
“Đúng vậy, hơn nữa hắn rời khỏi Giáo đình không có nghĩa là hắn từ bỏ tín ngưỡng, hắn vẫn tin tưởng, chỉ là sau khi suy nghĩ cặn kẽ hắn biết rõ mà vẫn cố phạm vào. Cho nên hắn tin rằng sau khi chết chính mình sẽ rơi vào địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu hình trong hỏa hồ. Chúng ta xem thế giới bên kia là hư vô mờ mịt, nhưng với hắn mà nói đó là sự tồn tại chân thật. Nhưng vì tình yêu, hắn nguyện ý.”
Tề Nhạc Nhân hơi nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Hắn không thể thoát khỏi cảm xúc tuyệt vọng này, nó quá đau đớn. Dù tôi có ở bên cạnh thì nỗi đau đớn của hắn vẫn cứ mãi ở đó, tôi lại không biết giúp hắn như thế nào, cho nên mới khổ sở.”
Đối với Ninh Chu mà nói, đây không phải một phần tình yêu mang đến hạnh phúc, so với ngọt ngào thì gian khổ mà nó mang đến còn gấp ngàn vạn lần.
Nhưng nó đã ra đời thì không thể dứt bỏ.
Nó đã là một phần của linh hồn.
“Việc tôi chết mà sống lại tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng... thật sự có quá nhiều vấn đề. Có rất nhiều chuyện đến nay chúng tôi không dám ngay mặt nói thẳng, cho dù chúng tôi đều biết điều này gần như sẽ xảy ra; Ninh Chu có ý nghĩ của hắn, tôi cũng có lựa chọn của tôi, một khi nói ra... Sẽ không còn ngọt ngào hạnh phúc như bây giờ.” Tề Nhạc Nhân nói.
Nếu ngày đó thực sự đến, Ninh Chu mất khống chế phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, vậy cậu nên lựa chọn giết chết Ninh Chu, bảo vệ thế giới mà Ninh Chu yêu quý; hay sẽ chọn cách mặc kệ, nhìn hắn hoàn toàn thay đổi, hủy diệt thế giới này?
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, cậu lại mất ngủ.
Cậu thầm cầu mong ngày đó đừng đến, hoặc một ngày nào đó bọn họ rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không có người ở. Ví như trong nửa lĩnh vực của cậu, dành cả quãng đời còn lại không hỏi thế sự tại khu vườn ngập tràn hoa hồng trắng này.
Bác sĩ Lã mê mang nhìn cậu, hắn mờ mịt ngây thơ về căn nguyên lĩnh vực, đây không phải là thứ mà hắn có thể tiếp xúc đến, cho nên hắn không rõ Tề Nhạc Nhân lúc này đang rối rắm cái gì?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân nói: “Tôi vẫn có chút lo lắng, hiện tại Ninh Chu quan tâm tôi quá mức, quan tâm đến mức không thể tiếp nhận việc tôi bị thương chứ đừng nói đến tử vong. Cho nên hiện tại tôi rất sợ chết, nếu tôi chết rồi thì Ninh Chu phải làm sao?”
Phần chấp niệm này chống đỡ giúp cậu chịu đựng qua nhiều nhiệm vụ gian khổ, cho dù bên trong hình chiếu lĩnh vực của Ma Vương Giết chóc cậu vẫn vượt qua, thậm chí ngưng kết nửa lĩnh vực. Ý chí và tín nhiệm của con người cũng không thể chống lại sức mạnh tuyệt đối, nếu ngay lúc đó Ma Vương Giết chóc không phải là con rối phân thân nho nhỏ, chỉ sợ cậu chưa kịp đột phá thì đã chết.
“Hai người các cậu…ừm, đều vì đối phương mà suy nghĩ. Thật sự là nơi chốn đều suy nghĩ cho người khác mà không cần hồi báo; kiểu thiết lập người đàn ông ấm áp âm thầm phụng hiến, may mắn là gay, chứ không chắc làm nam 2 lốp xe dự phòng cả đời quá.” Tư duy của bác sĩ Lã bay xa, thầm cảm khái: “Nếu những người yêu nhau đều lo trước lo sau liều mạng suy nghĩ cho đối phương như các cậu, còn ai dám dễ dàng yêu đương kết hôn nữa? Theo cách nói của các cậu, bằng chứng ‘đã kết hôn’ là cả đời không bao giờ ‘ly hôn’, trừ phi ngày nào đó ‘chết.”
“…Có thể nói mấy lời tốt lành được không?” Tề Nhạc Nhân vô ngữ.
“Aaa, tôi sai rồi tôi sai rồi! Không có khả năng chết! Các người bách niên hảo hợp!” Bác sĩ Lã kịp phản ứng, lập tức lấy tay che miệng: “Nào, để tôi dạy cậu cách gấp hoa hồng, đừng đánh tôi!”
“Lần sau rồi học, đi mua nhẫn trước.” Tề Nhạc Nhân sốt ruột mua nhẫn.
“Đi, đi thôi!” Bác sĩ Lã nhảy khỏi ghế sô pha, chạy ra cửa nhanh như chớp —— Kết quả bị giày vướng phải chân, té lăn quay ở cửa. Có vẻ như việc tập luyện của hắn cũng không thể giúp hắn tránh được việc bị ngã.
Tề Nhạc Nhân theo lệ thường muốn phun tào tiểu đồng bọn của mình, nhưng khi nhìn thấy biểu tình ủy khuất trên gương mặt bác sĩ Lã, lời muốn nói nuốt ngược vào trong, ngược lại tới đỡ hắn dậy: “Anh nên cẩn thận một chút.”
“Hầy, cũng không còn cách nào, cái này là bẩm sinh.” Bác sĩ Lã sờ sờ cái ót, có chút tiếc nuối nói: “Có lẽ để cân bằng chỉ số IQ của tôi, cho nên lúc thượng đế sáng tạo ra tôi ngài đã làm suy yếu dây thần kinh vận động của tôi.”
“Anh chắc chắn không phải vì cân bằng giá trị may mắn của anh?” Tề Nhạc Nhân hỏi lại.
Bác sĩ Lã sờ cằm: “Có đạo lý.”
“Đừng quá ỷ vào vận may, trước sức mạnh tuyệt đối may mắn không là gì cả.” Tề Nhạc Nhân khuyên nhủ.
“Tôi biết, tôi biết mà.” Bác sĩ Lã cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất phế, luôn kéo chân sau cậu…”
Tề Nhạc Nhân an ủi: “Mỗi người am hiểu một thứ khác nhau. Nếu anh vừa có thể chiến đấu vừa có thể hồi máu vậy cần đồng bạn làm gì nữa? Ai cũng có một mặt không hoàn hảo, kém may mắn giống như tôi rốt cuộc cũng sẽ tới cảnh giới nhất định; vậy mà anh vẫn cùng tôi vào phó bản, tôi rất cảm kích anh. Nếu là bạn tốt thì nên bao dung khuyết điểm của đối phương, hiện tại có thể nhìn thấy anh cố gắng huấn luyện, không ngừng tiến bộ, tôi thực sự rất vui.”
Bác sĩ Lã nghe vậy hai mắt đỏ hoe, bụm mặt, nhanh chóng đổi chủ đề: “Aiya không nói cái này nữa. Cửa hàng trang sức kia ở gần cầu Kiều, là một cửa hàng lâu đời rất nổi tiếng ở Vùng đất Hoàng Hôn. Ách, tuy rằng đã mở cửa 20 năm rồi, tôi tìm Tiết Doanh Doanh mới biết, con gái rất thích mấy cửa hàng như này.”
“Đắt không? Tôi chi tiêu có hạn.” Tề Nhạc Nhân lo lắng.
“Vậy phải xem cậu muốn mua kiểu nhẫn nào?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng cầu Kiều.
Sau khi đi qua khu chợ rồi băng qua đám đông đi trên cầu Kiều, cả hai đến một khu thương mại gần đó, tìm được cửa hàng trang sức nằm sâu trong một con hẻm nhỏ.
Chủ tiệm già nua dùng chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi li ti trên đồ trang sức, sau khi biết ý định của hai người đến, ông lấy từ quầy ra một chiếc hộp pha lê lớn, bên trong trưng bày mười mấy chiếc nhẫn tinh xảo.
Tề Nhạc Nhân vừa lôi kéo bác sĩ Lã giúp cậu chọn nhẫn vừa nói chuyện phiếm với bác sĩ Lã.
“Phong tục ở đây dường như là nhẫn càng lớn thì càng thể hiện tâm ý cầu hôn, cậu chọn cái lớn nhất là được rồi.” Bác sĩ Lã nói.
“Thật ra tôi đã có hai chiếc nhẫn.” Tề Nhạc Nhân nói.
“A? Thật hả? Cho tôi xem với.” Bác sĩ Lã tò mò nói.
Tề Nhạc Nhân lấy ra hai chiếc nhẫn từ khe đạo cụ, một là chiếc nhẫn ngọc tuyệt đẹp tinh xảo —— Ninh Chu đặt nó trước bia mộ cậu, bỏ dở một mối tình ngang trái, không thể tiếp tục bước tiếp. Chiếc còn lại là nhẫn cỏ, thô ráp tầm thường —— Ninh Chu đeo nó vào tay cậu khi cậu chết, quyết tâm tiếp tục đoạn tình yêu chú định sẽ mang đến cho hắn vô số khó khăn.
“Chàng trai, xin cho tôi xem chiếc nhẫn ngọc này.” Lão chủ tiệm đột nhiên lên tiếng.
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, đưa nhẫn cho ông lão.
Ông lão giơ chiếc nhẫn lên, cẩn thận quan sát dưới ánh đèn, buồn bã nói: “Không sai, chiếc nhẫn này mua tại cửa hàng tôi.”
“Trùng hợp như vậy?” Bác sĩ Lã nói “wow!”.
“Tuy rằng tôi đã già, trí nhớ kém nhưng với một chiếc nhẫn đẹp như vậy, tôi sẽ không quên.” Chủ tiệm lưu luyến trả nhẫn lại cho Tề Nhạc Nhân: “Ngày đó, một thanh niên mặc trang phục Giáo đình vội vã bước vào tiệm của tôi, tôi hỏi hắn muốn mua cái gì, hắn chỉ nói hai chữ: mua nhẫn.”
Trong đầu Tề Nhạc Nhân không khỏi hiện lên một cảnh tượng.
Sau khi nhiệm vụ phó bản Hiến Tế Nữ Vu kết thúc, Ninh Chu trở về Vùng đất Hoàng Hôn vội vã muốn tới cầu Kiều để gặp cậu, nhưng trước khi tới cầu Kiều hắn ghé ngang qua nơi này, để mua một chiếc nhẫn cầu hôn.
“Tôi lấy rất nhiều nhẫn ra cho hắn xem, cuối cùng hắn chọn chiếc nhẫn sang quý nhất. Khi đó tôi đã nói với hắn rằng bất kỳ cô gái nào nhìn thấy chiếc nhẫn đẹp và quý giá như vậy đều sẽ đồng ý lời cầu hôn của hắn ngay mà không chút do dự.” Chủ tiệm nhìn Tề Nhạc Nhân thật sâu, khẽ thở dài.
“Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, chiếc nhẫn này cuối cùng vẫn đến được tay tôi, chỉ là... Nhẫn này không dùng để cầu hôn, mà hắn dùng để nói lời tạm biệt với tôi.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng nói.
Chủ tiệm cười cười, nếp nhăn trên mặt vì nụ cười này mà càng sâu hơn, giống như đôi mắt vừa vẩn đục vừa thông thấu của ông: “Vậy chiếc nhẫn cỏ kia chỉ sợ còn có một câu chuyện khác?”
Tề Nhạc Nhân cảm thấy khí huyết dâng trào, không khỏi cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cỏ thô ráp đặt cạnh chiếc nhẫn ngọc, thậm chí trông nó đơn giản đến đáng thương.
Nhưng cậu vô cùng yêu thích chiếc nhẫn này, bởi biểu tượng thô ráp của nó chính là tình yêu chân thành tha thiết từ linh hồn của một người, trang nghiêm đến mức cậu không dám cô phụ.
“Sau đó hắn dùng chiếc nhẫn này cầu hôn tôi, nhưng tôi không thể trả lời hắn. Lần này tôi muốn chủ động hỏi hắn, hỏi xem hắn có nguyện ý cùng tôi đi hết quãng đời còn lại không.” Khóe miệng Tề Nhạc Nhân giương lên một nụ cười ngọt ngào.
“Vốn dĩ tôi có một chiếc nhẫn rất tốt định giới thiệu cho cậu, đáng tiếc đã bị người khác mua mất rồi.” Nói đến đây, chủ tiệm khẽ dừng, tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó, sau một lúc mới tiếp tục nói: “Cậu không cần mua nhẫn, cứ lấy chiếc nhẫn ngọc này ra cầu hôn người yêu của mình, thực hiện tương lai mà hai người vốn không thể thực hiện, đó chính là chiếc nhẫn tốt nhất.”
“Đúng ha, cậu có nhẫn rồi, còn mua nhẫn làm gì?” Bác sĩ Lã mộng bức nói.
“Là tôi nghĩ sai rồi, vốn nghĩ chính mình nên mua một chiếc nhẫn cho Ninh Chu…” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm.
Lời hứa hẹn, chiếc nhẫn này mới là thích hợp nhất.
Vốn dĩ đoạn tình duyên này sẽ kết thúc ở đây, nhưng dường như có một đôi tay vô hình dẫn dắt vận mệnh đưa họ về với nhau.
Thậm chí Ninh Chu còn không biết cậu giữ chiếc nhẫn này.
Tề Nhạc Nhân cười thầm, nói với chủ tiệm: “Cám ơn ngài, cái này giúp tôi tiết kiệm không ít tiền.”
“Đừng khách khí.” Chủ tiệm mỉm cười hòa ái, nhìn Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng trang sức, trên mái nhà truyền đến tiếng mèo kêu.
Tề Nhạc Nhân nghe tiếng ngẩng đầu, một con mèo tam thể béo ú ngậm một tấm card màu đen nhảy xuống, Tề Nhạc Nhân theo bản năng đưa tay lên bắt lấy tấm thẻ. Ngay cái nhìn đầu tiên cậu liền chú ý tới đánh dấu quân bích màu bạc ở góc trên bên phải tấm card.
[Người chơi Tề Nhạc Nhân kích phát nhiệm vụ: Đế Quốc Hắc Bang. Ba ngày sau hãy mang theo thư mời cùng một người đồng đội đến quán bar số 13 cây liễu để bắt đầu nhiệm vụ. Nếu quá hạn chưa tới coi như nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 300 ngày sinh tồn]
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.