Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 209: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [8]
Bạc Mộ Băng Luân
05/01/2024
chương 209:
“Đây là chiêu thức mới gì? Khoa chân múa tay?” Trần Bách Thất nhẹ nhàng dùng một tay chặn lại cú đá của Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân lảo đảo vì trọng tâm không vững, suýt thì té ngã.
“Thể thuật của tôi xác thực chỉ tới trình độ này, đã tận lực.” Tề Nhạc Nhân ủy khuất nói.
Cậu mới huấn luyện bao lâu đâu, đứng tấn còn bị ghét bỏ học không xong, một chọi một càng bị Trần Bách Thất treo lên đánh.
“Chú ý một chút, đừng cảm thấy khó chịu khi học thể thuật. Tôi nói cho cậu biết, cái này rất hữu ích cho cuộc sống hài hòa của cậu.” Trần Bách Thất nói.
“???” Tề Nhạc Nhân vẻ mặt mộng bức, dường như cậu nghe thấy từ ngữ kỳ quái thốt ra từ miệng lão sư?
“Sao, không tin à?” Trần Bách Thất nhìn cậu cười như không cười.
“Khụ khụ, tôi đến cấp bậc nửa lĩnh vực rồi, khi nào sẽ học chương trình mới?” Tề Nhạc Nhân xấu hổ ho khan hai tiếng, tay phải nâng lên thong thả xoay tròn quả cầu ánh sáng, nói sang chuyện khác.
Sau khi đột phá cấp bậc nửa lĩnh vực tại Ngầm Kiến thành, thế giới nửa lĩnh vực này giống như một không gian tùy thân mang theo bên mình. Cậu có thể kiểm soát sự xuất hiện và biến mất của nó, đồng thời có thể tự do ra vào; nhưng sử dụng như thế nào để nó trở nên cường đại và ngưng thực thì Tề Nhạc Nhân thực sự chưa nắm bắt được.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi Ninh Chu, nhưng sau khi cân nhắc cậu vẫn nuốt xuống vấn đề này —— Bởi vì Ninh Chu từ trước tới giờ chưa từng chủ động đề cập tới nửa lĩnh vực của mình, ngay cả nhìn hắn cũng không cho Tề Nhạc Nhân nhìn.
Rất hiển nhiên đây là điều cấm kỵ mà Ninh Chu không muốn nhắc tới, hắn căm ghét loại sức mạnh này.
Tề Nhạc Nhân quyết định vẫn nên tìm thời điểm thích hợp thảo luận vấn đề này, ví dụ như sau lễ đính hôn của bọn họ chẳng hạn.
Đính hôn... Nghĩ tới đây, Tề Nhạc Nhân không nhịn được cong khóe môi.
Còn một tháng nữa là đến sinh nhật Ninh Chu, cậu lặng lẽ tìm bác sĩ Lã hỏi thăm sự tình mua nhẫn, bác sĩ Lã bất đắc dĩ tỏ vẻ hắn cũng không hiểu lắm, nhưng sẽ lưu ý giúp cậu. Mấy hôm trước bác sĩ Lã tới tìm cậu, nói hắn nhờ Tiết Doanh Doanh hỏi thăm, có một cửa hàng kinh doanh nhẫn rất có tiếng tăm, gần nhất sẽ dẫn cậu tới xem.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được ngo ngoe rục rịch, cho nên sáng nay có chút phân tâm khi tập luyện.
Đáng tiếc tất cả tưởng tượng đẹp đẽ của cậu đều bị Trần Bách Thất đánh vỡ, cô nàng cười nhạo nói: “Cái thứ đồ này mà cậu cũng dám tự xưng là nửa lĩnh vực? Nhạc Nhân tiểu bằng hữu, cậu còn kém xa lắm.”
“A?” Tề Nhạc Nhân có chút mộng bức.
“Nửa lĩnh vực của cậu, đường kính lớn nhất bây giờ là bao nhiêu?” Trần Bách Thất hỏi.
“Ách... Tầm một, hai trăm mét.” Tề Nhạc Nhân nói.
Ngoại trừ lúc phá hủy lĩnh vực của con rối Ma Vương Giết chóc nó lớn hơn một chút, thì ngày thường nó trong phạm vi này.
“Ha.” Trần Bách Thất trợn trắng mắt, lạnh nhạt nói.
Tề Nhạc Nhân tức khắc nhột nhột, không dám nói lời nào.
“Cậu biết diện tích Vùng đất Hoàng Hôn lớn bao nhiêu không?” Trần Bách Thất hỏi.
Tề Nhạc Nhân lắc đầu.
“Đảo mặt trời lặn, tính cả phần đất liền, tổng cộng 476 km2, chưa tính diện tích biển.” Trần Bách Thất chậm rãi mà ung dung nói.
Tề Nhạc Nhân chột dạ nhìn mũi chân.
“Trước mắt trong mấy lĩnh vực con người sinh sống, Vùng đất Hoàng Hôn là lớn nhất, cho dù lĩnh vực ‘Vân Oa’ nhỏ nhất cũng có diện tích hơn 100 km2.”
“Lĩnh vực Vân Oa là cái gì?” Lúc chơi “Trò Chơi Ác Mộng” Tề Nhạc Nhân chưa nghe qua mấy danh từ này, không khỏi tò mò hỏi.
“Một người chơi lĩnh vực tên là Vân Oa, cách khá xa Vùng đất Hoàng Hôn, hơn nữa ở trên bầu trời. Người nắm giữ lĩnh vực này còn rất trẻ, cũng rất điệu thấp, lập nên thế lực một phương. Loại lĩnh vực nhỏ như này không phải không có trong Thế Giới Ác Mộng, nhưng không có cái nào có thể so sánh với Vùng đất Hoàng Hôn.” Trần Bách Thất chậm rãi nói.
“Dù sao đây cũng là mảnh tịnh thổ cuối cùng của nhân loại.” Tề Nhạc Nhân nói.
Trần Bách Thất im lặng.
Hoàng hôn buông xuống đường chân trời, cô lấy điếu thuốc ra rồi châm cho mình một điếu, phiền muộn ngắm hoàng hôn.
“Tiên tri hắn, lung lay sắp đổ giống như Vùng đất Hoàng Hôn, lại giống như hoàng hôn không bao giờ lặn. Nhưng nó sẽ rơi xuống, không có gì là bất tử, ai rồi cũng sẽ có ngày đó. Nhạc Nhân, cậu... và những người bạn trẻ, đừng để hắn cả đời cô độc tỏa ánh sáng trên bầu trời.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân dâng lên nỗi buồn thương, cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, ví như tại sao chiếc đồng hồ bỏ túi của Tiên Tri lại xuất hiện trên người Tô Hòa. Nhưng hiển nhiên Trần Bách Thất không biết, ngay cả sự thật về Vùng đất Bình Minh cô cũng không biết.
Hiển nhiên, tất cả về Vùng đất Bình Minh và Tô Hòa chỉ có số ít người biết.
Có lẽ nên đến gặp Tiên Tri vào một ngày nào đó? Tề Nhạc Nhân yên lặng nghĩ.
“Đi, chúng ta ra bãi biển một lát, thuận tiện tâm sự.” Trần Bách Thất vẫy tay với Tề Nhạc Nhân, sau đó quay người đi.
Buổi huấn luyện hôm nay vẫn chưa kết thúc, thế mà lại được tan học sớm? Cậu không khỏi mừng thầm vài giây, Tề Nhạc Nhân kiềm chế biểu tình vui sướng trên mặt, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Bách Thất.
“Nửa lĩnh vực, rất tốt. Thực ra xét thực lực mà nói, cậu đã thắng tôi.” Trần Bách Thất nhả ra một làn khói, nháy mắt làn sương khói mỏng manh bị gió biển thổi bay không còn dấu vết.
Tề Nhạc Nhân vội vàng lắc đầu, từ đó tới giờ cậu luôn bị Trần Bách Thất treo lên đánh, chênh lệch thực lực kiểu này khiến cậu sắp nảy sinh bóng ma tâm lý.
Trần Bách Thất cười haha, vừa búng tàn thuốc vừa bước đi: “Nếu ở thời điểm tôi còn nửa lĩnh vực thì bắt nạt cậu không thành vấn đề. Chỉ tiếc khi đó tôi còn quá trẻ, không biết trời cao đất dày, cũng không biết lòng người hiểm ác; theo lẽ thường luôn cho rằng chính mình bước một bước lên nửa lĩnh vực hẳn là nên gánh vác trách nhiệm của mình và cố gắng làm việc trong khả năng của mình. Thật ra có một số người không đáng để mình bảo vệ, đó cũng là lý do tôi không hiểu Tiên Tri.”
“Tôi thực sự rất kính trọng hắn, hắn và Ninh Chu đều là loại người có 'thần tính'. Tôi từng cho rằng mình cũng như thế, cho dù trải qua sự lừa dối, phản bội suy sụp; bản thân tôi vẫn không thay đổi, nhưng cuối cùng tôi mới hiểu ra, tôi chỉ là một người bình thường ích kỷ.”
“Tôi sợ hãi chính nghĩa mất đi, ti tiện lại được ca tụng, cũng sẽ sợ hãi làm việc tốt bị bôi nhọ, sự hy sinh lại bị lãng quên. Tôi ngày càng trở nên lạnh nhạt và lõi đời, thường xuyên cảm giác lòng nhiệt huyết năm đó của mình đã biến mất theo nửa lĩnh vực rách nát. Cậu xem, con người luôn rất dễ thay đổi theo hiện thực, dễ che đậy nỗi sợ hãi và sự kém cỏi của mình bằng sự lạnh nhạt.” Trần Bách Thất đứng bên bờ đê ngắm ánh hoàng hôn, gió biển thổi tung mái tóc xoăn dài bồng bềnh của cô.
Đây là lần đầu tiên Tề Nhạc Nhân nghe cô tự nhận xét bản thân.
Cô có quá nhiều điều mà cậu không biết, kỳ thực cậu cũng không biết, cô cũng không tính để cho cậu biết.
Từ xưa tới nay Trần Bách Thất hầu như không nói về bản thân, tất cả hiểu biết của cậu về Trần Bách Thất đều ấn tượng qua lời nói và việc làm của cô. Cô hành động rất lãnh khốc, nhưng lại có tình người, thực ra thì cô không hề lạnh nhạt như con buôn như cô vẫn nghĩ.
Có lúc cô quan tâm, cũng có lúc không quan tâm.
“Vì lòng nhiệt huyết ngây thơ đã từng ấy mà tôi phải trả một cái giá quá đắt. Nhìn Tiên Tri, tôi thường nghĩ, có lẽ chỉ có người tài năng như hắn mới có thể trở thành ‘thần’; còn chúng ta bất quá chỉ là hàng ngàn chúng sinh được thần linh che chở, tham sống sợ chết dưới ánh hoàng hôn sắp lặn.” Tay trái Trần Bách Thất vuốt ve chân trái của mình, nhìn về phương xa với vẻ mặt có chút mệt mỏi và buồn bã.
“Tiên Tri nói với tôi một chuyện.” Tề Nhạc Nhân suy tư một lát rồi mở miệng: “Hắn muốn tôi kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn.”
Trần Bách Thất nâng mi, khuôn mặt tỏ ra hứng thú.
“Nhưng tôi đã từ chối.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười.
“Vậy cậu mệt lớn rồi.” Trần Bách Thất cũng mỉm cười.
“Cô cảm thấy Tiên Tri có hạnh phúc không?" Tề Nhạc Nhân hỏi cô.
Trần Bách Thất nhíu mày, hít một hơi thật sâu chứa đầy nicotin trong không khí, tùy ý để nó xoáy vào phổi mà không làm tổn hại các khí quan; mang đến khoảnh khắc bình tĩnh ngắn ngủi, loại cảm giác này làm người mê luyến.
“Thứ cho tôi không thể trả lời, hắn cũng thế. Đối với hắn mà nói, hạnh phúc hay không không còn quan trọng nữa, cậu sẽ không đi hỏi một con kiến xem nó có hạnh phúc hay không; cũng sẽ không hỏi thượng đế có hạnh phúc hay không. Bởi vì đó thuộc về trải nghiệm của từng người.” Trần Bách Thất trả lời.
Câu trả lời này khiến Tề Nhạc Nhân ngạc nhiên, có thể biểu tình của cậu lúc này lấy lòng Trần Bách Thất, cô dựa lưng vào bờ đê, duỗi người, chậm rãi nói: “Tức giận, niềm vui, nỗi buồn, tình yêu… Những cảm xúc này đều sinh ra từ đại não, nếu không có thân thể và thân phận, con người sẽ chẳng là gì cả. Cậu xem, hai con cua bên bờ cát kia đánh nhau chỉ vì tranh giành địa bàn, đối với chúng mà nói, sinh sản đời sau là chuyện lớn liên quan tới sống chết; nhưng thân phận của chúng chỉ là con cua, theo chúng ta thấy, bất quá chỉ là hai con cua nhàm chán đánh nhau mà thôi, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới bắt một con bỏ vào nồi hấp.”
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm con cua, im lặng tự hỏi hồi lâu.
“...Tôi hiểu được phần nào ý của cô.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Không, cậu không hiểu, để tôi đoán xem lý do cậu lại từ chối Tiên Tri nhé. Bởi vì cậu biết, nếu tiến về phía trước cậu sẽ dần dần bị căn nguyên lực lượng cắn nuốt; dần dần mất đi tình cảm thuộc về con người, thậm chí có thể là ký ức, đó là điều mà cậu không muốn mất đi, đặc biệt là tình yêu.” Trần Bách Thất nói.
“Ừm..”
“Tôi sửa lại một chút, căn nguyên lực lượng của cậu và Tiên Tri đều không phải loại cực đoan, các người không chịu ảnh hưởng lớn giống như giết chóc hay hủy diệt.” Trần Bách Thất nói.
Đôi mắt của Tề Nhạc Nhân sáng lên.
“Nhưng, điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không bị ảnh hưởng. Tiên Tri từng nói đùa rằng nếu hắn quên mất mình là nam hay nữ, thì thời điểm đi WC có thể sẽ nhớ lại, bởi vì bản năng thân thể nhớ rõ khi đi tiểu hắn ngồi hay đứng.”
“…” Tề Nhạc Nhân thực sự muốn cầu xin Tiên Tri đừng ăn nói lung tung nữa, kiểu người như hắn vừa mở miệng một cái là tự bôi đen bản thân.
“Chờ sau khi tiến vào cấp bậc lĩnh vực, con người sẽ dần dần quên đi mọi thứ trước đây. Thứ cố chấp nhất thật ra có thể ghi khắc được, chỉ là nó dễ bị vặn vẹo giống như thật như giả, đặc biệt là sức mạnh cực đoan…” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân không khỏi nghĩ tới vị Ma Vương Hủy Diệt đã quên mất tình cảm chân thành của mình kia. Ông ấy quên, mà dường như không quên, có lẽ chính nỗi chấp niệm vặn vẹo này đã khiến ông ấy không màng tất cả xé mở khe hở thông tới nhân gian giới, cuối cùng dẫn đến bi kịch.
“Hiện tại cậu chỉ là nửa lĩnh vực, bồi dưỡng nó, ngưng kết nó, sau đó tìm kiếm cơ hội đột phá; cơ hội này có lẽ cả đời không gặp, nhưng cũng có thể ngày mai liền gặp được. Trước đó cậu hãy bảo vệ nửa lĩnh vực của mình cho tốt, đừng sử dụng nó thường xuyên, cũng đừng dùng nó cứng đối cứng với nửa lĩnh vực của người khác. Sức mạnh hiện tại của cậu chỉ đủ phát huy trong lĩnh vực của mình, ví như thụ mộ kia, có thể giúp cậu nhanh chóng chữa lành vết thương nặng. Nhưng nếu thành công ngưng kết lĩnh vực, vậy thì rất đáng sợ, bởi vì sức mạnh trong lĩnh vực thậm chí có thể can thiệp vào hiện thực.” Trần Bách Thất nói.
“Can thiệp hiện thực?” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm từ này.
“Đúng vậy, giả sử tôi có một lĩnh vực, tôi có thể nhẹ nhàng nghiền nát nửa lĩnh vực của cậu, phóng sức mạnh lĩnh vực bên trong ra ngoài làm ảnh hưởng đến cậu. Ví dụ đơn giản nhất, tôi có thể dùng lĩnh vực trọng lực của mình khiến cậu quỳ xuống đất, thậm chí nghiền nát cậu thành một đống thịt nát.”
Tề Nhạc Nhân đã từng nhìn thấy chiêu thức này trước đây. Ở cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, Tô Hòa chính là dùng phương thức này phóng sức mạnh lĩnh vực ra ngoài khống chế Mộng Yểm Ma Nữ; hắn còn dùng sức mạnh lĩnh vực can thiệp vào phạm vi tầm nhìn của quái vật để chúng không phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, càng đi về phía trước càng ý thức được chính mình đã từng sống chung với kẻ thù đáng sợ cỡ nào, ngoại trừ nghĩ lại mà sợ thì vẫn là sợ.
“Có lẽ thời điểm cậu ngưng tụ lĩnh vực, bên trong lĩnh vực của cậu sẽ là một mảnh đất trường sinh bất tử. Cho dù cậu tử vong thì cũng sẽ trở lại lĩnh vực tái sinh của mình, mãi cho đến khi sức mạnh linh hồn của cậu hoàn toàn cạn kiệt. Thật đáng sợ, là đối thủ với người có sức mạnh tái sinh, quả thực giống như con gián đánh mãi không chết.” Trần Bách Thất cảm thán.
“… Lão sư, có thể so sánh với cái nào tốt hơn được không?” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.
Trần Bách Thất phá lên cười: “Cậu đi đếm bia mộ trên Vong Linh đảo rồi hãy tới phản bác những lời này nhé.”
Tề Nhạc Nhân không phản bác được nên đành lựa chọn câm miệng.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của ngữ ưng, thế là quay đầu lại.
Đón lấy ánh nắng chiều tuyệt đẹp, thế giới dường như được phủ lên một tầng ánh sáng màu cam, phía cuối điểm sáng có một người đang đi về phía cậu.
Tề Nhạc Nhân mỉm cười, nóng lòng hỏi Trần Bách Thất: “Tôi có thể về nhà được chưa?”
“Cút đi!” Trần Bách Thất tức giận nói.
Tề Nhạc Nhân nghe vậy, quên mất nói lời tạm biệt với Trần Bách Thất, gấp gáp chạy về phía Ninh Chu.
Trong gió biển và ánh hoàng hôn, chưa tới 10 tiếng bọn họ lại trao nhau cái ôm giống như cách cả một thế kỷ.
*****
“Đây là chiêu thức mới gì? Khoa chân múa tay?” Trần Bách Thất nhẹ nhàng dùng một tay chặn lại cú đá của Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân lảo đảo vì trọng tâm không vững, suýt thì té ngã.
“Thể thuật của tôi xác thực chỉ tới trình độ này, đã tận lực.” Tề Nhạc Nhân ủy khuất nói.
Cậu mới huấn luyện bao lâu đâu, đứng tấn còn bị ghét bỏ học không xong, một chọi một càng bị Trần Bách Thất treo lên đánh.
“Chú ý một chút, đừng cảm thấy khó chịu khi học thể thuật. Tôi nói cho cậu biết, cái này rất hữu ích cho cuộc sống hài hòa của cậu.” Trần Bách Thất nói.
“???” Tề Nhạc Nhân vẻ mặt mộng bức, dường như cậu nghe thấy từ ngữ kỳ quái thốt ra từ miệng lão sư?
“Sao, không tin à?” Trần Bách Thất nhìn cậu cười như không cười.
“Khụ khụ, tôi đến cấp bậc nửa lĩnh vực rồi, khi nào sẽ học chương trình mới?” Tề Nhạc Nhân xấu hổ ho khan hai tiếng, tay phải nâng lên thong thả xoay tròn quả cầu ánh sáng, nói sang chuyện khác.
Sau khi đột phá cấp bậc nửa lĩnh vực tại Ngầm Kiến thành, thế giới nửa lĩnh vực này giống như một không gian tùy thân mang theo bên mình. Cậu có thể kiểm soát sự xuất hiện và biến mất của nó, đồng thời có thể tự do ra vào; nhưng sử dụng như thế nào để nó trở nên cường đại và ngưng thực thì Tề Nhạc Nhân thực sự chưa nắm bắt được.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi Ninh Chu, nhưng sau khi cân nhắc cậu vẫn nuốt xuống vấn đề này —— Bởi vì Ninh Chu từ trước tới giờ chưa từng chủ động đề cập tới nửa lĩnh vực của mình, ngay cả nhìn hắn cũng không cho Tề Nhạc Nhân nhìn.
Rất hiển nhiên đây là điều cấm kỵ mà Ninh Chu không muốn nhắc tới, hắn căm ghét loại sức mạnh này.
Tề Nhạc Nhân quyết định vẫn nên tìm thời điểm thích hợp thảo luận vấn đề này, ví dụ như sau lễ đính hôn của bọn họ chẳng hạn.
Đính hôn... Nghĩ tới đây, Tề Nhạc Nhân không nhịn được cong khóe môi.
Còn một tháng nữa là đến sinh nhật Ninh Chu, cậu lặng lẽ tìm bác sĩ Lã hỏi thăm sự tình mua nhẫn, bác sĩ Lã bất đắc dĩ tỏ vẻ hắn cũng không hiểu lắm, nhưng sẽ lưu ý giúp cậu. Mấy hôm trước bác sĩ Lã tới tìm cậu, nói hắn nhờ Tiết Doanh Doanh hỏi thăm, có một cửa hàng kinh doanh nhẫn rất có tiếng tăm, gần nhất sẽ dẫn cậu tới xem.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được ngo ngoe rục rịch, cho nên sáng nay có chút phân tâm khi tập luyện.
Đáng tiếc tất cả tưởng tượng đẹp đẽ của cậu đều bị Trần Bách Thất đánh vỡ, cô nàng cười nhạo nói: “Cái thứ đồ này mà cậu cũng dám tự xưng là nửa lĩnh vực? Nhạc Nhân tiểu bằng hữu, cậu còn kém xa lắm.”
“A?” Tề Nhạc Nhân có chút mộng bức.
“Nửa lĩnh vực của cậu, đường kính lớn nhất bây giờ là bao nhiêu?” Trần Bách Thất hỏi.
“Ách... Tầm một, hai trăm mét.” Tề Nhạc Nhân nói.
Ngoại trừ lúc phá hủy lĩnh vực của con rối Ma Vương Giết chóc nó lớn hơn một chút, thì ngày thường nó trong phạm vi này.
“Ha.” Trần Bách Thất trợn trắng mắt, lạnh nhạt nói.
Tề Nhạc Nhân tức khắc nhột nhột, không dám nói lời nào.
“Cậu biết diện tích Vùng đất Hoàng Hôn lớn bao nhiêu không?” Trần Bách Thất hỏi.
Tề Nhạc Nhân lắc đầu.
“Đảo mặt trời lặn, tính cả phần đất liền, tổng cộng 476 km2, chưa tính diện tích biển.” Trần Bách Thất chậm rãi mà ung dung nói.
Tề Nhạc Nhân chột dạ nhìn mũi chân.
“Trước mắt trong mấy lĩnh vực con người sinh sống, Vùng đất Hoàng Hôn là lớn nhất, cho dù lĩnh vực ‘Vân Oa’ nhỏ nhất cũng có diện tích hơn 100 km2.”
“Lĩnh vực Vân Oa là cái gì?” Lúc chơi “Trò Chơi Ác Mộng” Tề Nhạc Nhân chưa nghe qua mấy danh từ này, không khỏi tò mò hỏi.
“Một người chơi lĩnh vực tên là Vân Oa, cách khá xa Vùng đất Hoàng Hôn, hơn nữa ở trên bầu trời. Người nắm giữ lĩnh vực này còn rất trẻ, cũng rất điệu thấp, lập nên thế lực một phương. Loại lĩnh vực nhỏ như này không phải không có trong Thế Giới Ác Mộng, nhưng không có cái nào có thể so sánh với Vùng đất Hoàng Hôn.” Trần Bách Thất chậm rãi nói.
“Dù sao đây cũng là mảnh tịnh thổ cuối cùng của nhân loại.” Tề Nhạc Nhân nói.
Trần Bách Thất im lặng.
Hoàng hôn buông xuống đường chân trời, cô lấy điếu thuốc ra rồi châm cho mình một điếu, phiền muộn ngắm hoàng hôn.
“Tiên tri hắn, lung lay sắp đổ giống như Vùng đất Hoàng Hôn, lại giống như hoàng hôn không bao giờ lặn. Nhưng nó sẽ rơi xuống, không có gì là bất tử, ai rồi cũng sẽ có ngày đó. Nhạc Nhân, cậu... và những người bạn trẻ, đừng để hắn cả đời cô độc tỏa ánh sáng trên bầu trời.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân dâng lên nỗi buồn thương, cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, ví như tại sao chiếc đồng hồ bỏ túi của Tiên Tri lại xuất hiện trên người Tô Hòa. Nhưng hiển nhiên Trần Bách Thất không biết, ngay cả sự thật về Vùng đất Bình Minh cô cũng không biết.
Hiển nhiên, tất cả về Vùng đất Bình Minh và Tô Hòa chỉ có số ít người biết.
Có lẽ nên đến gặp Tiên Tri vào một ngày nào đó? Tề Nhạc Nhân yên lặng nghĩ.
“Đi, chúng ta ra bãi biển một lát, thuận tiện tâm sự.” Trần Bách Thất vẫy tay với Tề Nhạc Nhân, sau đó quay người đi.
Buổi huấn luyện hôm nay vẫn chưa kết thúc, thế mà lại được tan học sớm? Cậu không khỏi mừng thầm vài giây, Tề Nhạc Nhân kiềm chế biểu tình vui sướng trên mặt, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Bách Thất.
“Nửa lĩnh vực, rất tốt. Thực ra xét thực lực mà nói, cậu đã thắng tôi.” Trần Bách Thất nhả ra một làn khói, nháy mắt làn sương khói mỏng manh bị gió biển thổi bay không còn dấu vết.
Tề Nhạc Nhân vội vàng lắc đầu, từ đó tới giờ cậu luôn bị Trần Bách Thất treo lên đánh, chênh lệch thực lực kiểu này khiến cậu sắp nảy sinh bóng ma tâm lý.
Trần Bách Thất cười haha, vừa búng tàn thuốc vừa bước đi: “Nếu ở thời điểm tôi còn nửa lĩnh vực thì bắt nạt cậu không thành vấn đề. Chỉ tiếc khi đó tôi còn quá trẻ, không biết trời cao đất dày, cũng không biết lòng người hiểm ác; theo lẽ thường luôn cho rằng chính mình bước một bước lên nửa lĩnh vực hẳn là nên gánh vác trách nhiệm của mình và cố gắng làm việc trong khả năng của mình. Thật ra có một số người không đáng để mình bảo vệ, đó cũng là lý do tôi không hiểu Tiên Tri.”
“Tôi thực sự rất kính trọng hắn, hắn và Ninh Chu đều là loại người có 'thần tính'. Tôi từng cho rằng mình cũng như thế, cho dù trải qua sự lừa dối, phản bội suy sụp; bản thân tôi vẫn không thay đổi, nhưng cuối cùng tôi mới hiểu ra, tôi chỉ là một người bình thường ích kỷ.”
“Tôi sợ hãi chính nghĩa mất đi, ti tiện lại được ca tụng, cũng sẽ sợ hãi làm việc tốt bị bôi nhọ, sự hy sinh lại bị lãng quên. Tôi ngày càng trở nên lạnh nhạt và lõi đời, thường xuyên cảm giác lòng nhiệt huyết năm đó của mình đã biến mất theo nửa lĩnh vực rách nát. Cậu xem, con người luôn rất dễ thay đổi theo hiện thực, dễ che đậy nỗi sợ hãi và sự kém cỏi của mình bằng sự lạnh nhạt.” Trần Bách Thất đứng bên bờ đê ngắm ánh hoàng hôn, gió biển thổi tung mái tóc xoăn dài bồng bềnh của cô.
Đây là lần đầu tiên Tề Nhạc Nhân nghe cô tự nhận xét bản thân.
Cô có quá nhiều điều mà cậu không biết, kỳ thực cậu cũng không biết, cô cũng không tính để cho cậu biết.
Từ xưa tới nay Trần Bách Thất hầu như không nói về bản thân, tất cả hiểu biết của cậu về Trần Bách Thất đều ấn tượng qua lời nói và việc làm của cô. Cô hành động rất lãnh khốc, nhưng lại có tình người, thực ra thì cô không hề lạnh nhạt như con buôn như cô vẫn nghĩ.
Có lúc cô quan tâm, cũng có lúc không quan tâm.
“Vì lòng nhiệt huyết ngây thơ đã từng ấy mà tôi phải trả một cái giá quá đắt. Nhìn Tiên Tri, tôi thường nghĩ, có lẽ chỉ có người tài năng như hắn mới có thể trở thành ‘thần’; còn chúng ta bất quá chỉ là hàng ngàn chúng sinh được thần linh che chở, tham sống sợ chết dưới ánh hoàng hôn sắp lặn.” Tay trái Trần Bách Thất vuốt ve chân trái của mình, nhìn về phương xa với vẻ mặt có chút mệt mỏi và buồn bã.
“Tiên Tri nói với tôi một chuyện.” Tề Nhạc Nhân suy tư một lát rồi mở miệng: “Hắn muốn tôi kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn.”
Trần Bách Thất nâng mi, khuôn mặt tỏ ra hứng thú.
“Nhưng tôi đã từ chối.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười.
“Vậy cậu mệt lớn rồi.” Trần Bách Thất cũng mỉm cười.
“Cô cảm thấy Tiên Tri có hạnh phúc không?" Tề Nhạc Nhân hỏi cô.
Trần Bách Thất nhíu mày, hít một hơi thật sâu chứa đầy nicotin trong không khí, tùy ý để nó xoáy vào phổi mà không làm tổn hại các khí quan; mang đến khoảnh khắc bình tĩnh ngắn ngủi, loại cảm giác này làm người mê luyến.
“Thứ cho tôi không thể trả lời, hắn cũng thế. Đối với hắn mà nói, hạnh phúc hay không không còn quan trọng nữa, cậu sẽ không đi hỏi một con kiến xem nó có hạnh phúc hay không; cũng sẽ không hỏi thượng đế có hạnh phúc hay không. Bởi vì đó thuộc về trải nghiệm của từng người.” Trần Bách Thất trả lời.
Câu trả lời này khiến Tề Nhạc Nhân ngạc nhiên, có thể biểu tình của cậu lúc này lấy lòng Trần Bách Thất, cô dựa lưng vào bờ đê, duỗi người, chậm rãi nói: “Tức giận, niềm vui, nỗi buồn, tình yêu… Những cảm xúc này đều sinh ra từ đại não, nếu không có thân thể và thân phận, con người sẽ chẳng là gì cả. Cậu xem, hai con cua bên bờ cát kia đánh nhau chỉ vì tranh giành địa bàn, đối với chúng mà nói, sinh sản đời sau là chuyện lớn liên quan tới sống chết; nhưng thân phận của chúng chỉ là con cua, theo chúng ta thấy, bất quá chỉ là hai con cua nhàm chán đánh nhau mà thôi, nếu cậu có hứng thú thì có thể tới bắt một con bỏ vào nồi hấp.”
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm con cua, im lặng tự hỏi hồi lâu.
“...Tôi hiểu được phần nào ý của cô.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Không, cậu không hiểu, để tôi đoán xem lý do cậu lại từ chối Tiên Tri nhé. Bởi vì cậu biết, nếu tiến về phía trước cậu sẽ dần dần bị căn nguyên lực lượng cắn nuốt; dần dần mất đi tình cảm thuộc về con người, thậm chí có thể là ký ức, đó là điều mà cậu không muốn mất đi, đặc biệt là tình yêu.” Trần Bách Thất nói.
“Ừm..”
“Tôi sửa lại một chút, căn nguyên lực lượng của cậu và Tiên Tri đều không phải loại cực đoan, các người không chịu ảnh hưởng lớn giống như giết chóc hay hủy diệt.” Trần Bách Thất nói.
Đôi mắt của Tề Nhạc Nhân sáng lên.
“Nhưng, điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không bị ảnh hưởng. Tiên Tri từng nói đùa rằng nếu hắn quên mất mình là nam hay nữ, thì thời điểm đi WC có thể sẽ nhớ lại, bởi vì bản năng thân thể nhớ rõ khi đi tiểu hắn ngồi hay đứng.”
“…” Tề Nhạc Nhân thực sự muốn cầu xin Tiên Tri đừng ăn nói lung tung nữa, kiểu người như hắn vừa mở miệng một cái là tự bôi đen bản thân.
“Chờ sau khi tiến vào cấp bậc lĩnh vực, con người sẽ dần dần quên đi mọi thứ trước đây. Thứ cố chấp nhất thật ra có thể ghi khắc được, chỉ là nó dễ bị vặn vẹo giống như thật như giả, đặc biệt là sức mạnh cực đoan…” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân không khỏi nghĩ tới vị Ma Vương Hủy Diệt đã quên mất tình cảm chân thành của mình kia. Ông ấy quên, mà dường như không quên, có lẽ chính nỗi chấp niệm vặn vẹo này đã khiến ông ấy không màng tất cả xé mở khe hở thông tới nhân gian giới, cuối cùng dẫn đến bi kịch.
“Hiện tại cậu chỉ là nửa lĩnh vực, bồi dưỡng nó, ngưng kết nó, sau đó tìm kiếm cơ hội đột phá; cơ hội này có lẽ cả đời không gặp, nhưng cũng có thể ngày mai liền gặp được. Trước đó cậu hãy bảo vệ nửa lĩnh vực của mình cho tốt, đừng sử dụng nó thường xuyên, cũng đừng dùng nó cứng đối cứng với nửa lĩnh vực của người khác. Sức mạnh hiện tại của cậu chỉ đủ phát huy trong lĩnh vực của mình, ví như thụ mộ kia, có thể giúp cậu nhanh chóng chữa lành vết thương nặng. Nhưng nếu thành công ngưng kết lĩnh vực, vậy thì rất đáng sợ, bởi vì sức mạnh trong lĩnh vực thậm chí có thể can thiệp vào hiện thực.” Trần Bách Thất nói.
“Can thiệp hiện thực?” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm từ này.
“Đúng vậy, giả sử tôi có một lĩnh vực, tôi có thể nhẹ nhàng nghiền nát nửa lĩnh vực của cậu, phóng sức mạnh lĩnh vực bên trong ra ngoài làm ảnh hưởng đến cậu. Ví dụ đơn giản nhất, tôi có thể dùng lĩnh vực trọng lực của mình khiến cậu quỳ xuống đất, thậm chí nghiền nát cậu thành một đống thịt nát.”
Tề Nhạc Nhân đã từng nhìn thấy chiêu thức này trước đây. Ở cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, Tô Hòa chính là dùng phương thức này phóng sức mạnh lĩnh vực ra ngoài khống chế Mộng Yểm Ma Nữ; hắn còn dùng sức mạnh lĩnh vực can thiệp vào phạm vi tầm nhìn của quái vật để chúng không phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, càng đi về phía trước càng ý thức được chính mình đã từng sống chung với kẻ thù đáng sợ cỡ nào, ngoại trừ nghĩ lại mà sợ thì vẫn là sợ.
“Có lẽ thời điểm cậu ngưng tụ lĩnh vực, bên trong lĩnh vực của cậu sẽ là một mảnh đất trường sinh bất tử. Cho dù cậu tử vong thì cũng sẽ trở lại lĩnh vực tái sinh của mình, mãi cho đến khi sức mạnh linh hồn của cậu hoàn toàn cạn kiệt. Thật đáng sợ, là đối thủ với người có sức mạnh tái sinh, quả thực giống như con gián đánh mãi không chết.” Trần Bách Thất cảm thán.
“… Lão sư, có thể so sánh với cái nào tốt hơn được không?” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.
Trần Bách Thất phá lên cười: “Cậu đi đếm bia mộ trên Vong Linh đảo rồi hãy tới phản bác những lời này nhé.”
Tề Nhạc Nhân không phản bác được nên đành lựa chọn câm miệng.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của ngữ ưng, thế là quay đầu lại.
Đón lấy ánh nắng chiều tuyệt đẹp, thế giới dường như được phủ lên một tầng ánh sáng màu cam, phía cuối điểm sáng có một người đang đi về phía cậu.
Tề Nhạc Nhân mỉm cười, nóng lòng hỏi Trần Bách Thất: “Tôi có thể về nhà được chưa?”
“Cút đi!” Trần Bách Thất tức giận nói.
Tề Nhạc Nhân nghe vậy, quên mất nói lời tạm biệt với Trần Bách Thất, gấp gáp chạy về phía Ninh Chu.
Trong gió biển và ánh hoàng hôn, chưa tới 10 tiếng bọn họ lại trao nhau cái ôm giống như cách cả một thế kỷ.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.