Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 184: Truyền Thừa Của Nữ Vương [11]
Bạc Mộ Băng Luân
24/09/2023
chương 184:
Về phần tại sao Tiên Tri có thể tồn tại hơn 20 năm mà không bị nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng càng ngày càng khó giết chết, Tề Nhạc Nhân mơ hồ đoán rằng đó là nhờ vào căn nguyên lực lượng của Tiên Tri. Sức mạnh thời gian mà hắn nắm giữ chắc chắn sinh ra ảnh hưởng nào đó đến hắn, cho phép hắn lẩn tránh, hoặc trì hoãn nhiệm vụ bắt buộc hàng tháng ở một mức độ nhất định.
Trong tất cả người nắm giữ lĩnh vực, chỉ có Tiên Tri dành hơn phân nửa thời gian ngủ say trong tòa băng cung ngầm dưới Sở Thẩm Phán, Tô Hòa cũng chính miệng từng nói “Vốn dĩ hắn là người có khả năng lẩn tránh nhiệm vụ bắt buộc nhất, nếu hắn không làm mất cái tráp đó.”
Hai mươi hai năm trước, hơn một nửa nhóm cao thủ cấp lĩnh vực đã ngã xuống, điều này hết sức bất lợi với người chơi; bởi vì nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng của họ ngày càng gia tăng độ khó, thậm chí sử dụng lĩnh vực quá mức, dẫn tới bọn họ không thể nào tồn tại quá 20 năm. Ngược lại những người như Giáo Hoàng và Long Kiến Nữ Vương, bản thân là dân bản xứ ở Thế Giới Ác Mộng nên không có loại bối rối này, cho dù lĩnh vực của bản thân không đủ mạnh thì họ vẫn có tuổi thọ dài lâu hơn người chơi.
Trước mặt là thiếu niên Tiên Tri ngồi trên bàn đu dây cợt nhả nhìn cậu, làm Tề Nhạc Nhân hoảng hốt sinh ra cảm giác thời không sai lệch, cậu không ngờ trong khoảng hồi ức ý chí thế giới này lại gặp được Tiên Tri năm đó. Tuy hơn 20 năm trôi qua, bề ngoài Tiên Tri không có sự thay đổi quá lớn, nhưng so với tương lai thì tính cách hoạt bát hơn nhiều, toàn thân tràn đầy khí chất tuổi trẻ, cùng với… ngây thơ không hiểu thế gian hiểm ác.
Ánh mắt thiếu niên này làm cho Tề Nhạc Nhân dễ dàng phân biệt với Tiên Tri 20 năm sau, cho dù bọn họ chỉ mới gặp nhau có hai lần.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Tới làm quen với ngươi.” Tiên Tri cười hì hì nói.
“……”
“Ta nói thật mà, tỷ tỷ Maria tốt bụng, ta có việc cần nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi giúp ta đi mà, nha nha!” Tiên Tri cầu xin giống như vừa gặp đã quen, còn buồn cười chắp tay trước ngực lạy lạy.
“…… Chuyện gì?”
“Chờ lát nữa Giáo Hoàng sẽ yêu cầu ngươi đi Ngầm Kiến thành, ngươi mang ta theo với; ta bảo đảm sẽ nghe lời, ngươi nói đi hướng Đông ta sẽ không đi hướng Tây, ngươi bảo ta nhảy xuống hố ta cũng nhảy, đi nha đi nha!” Vẻ mặt Tiên Tri thành khẩn cầu xin.
“Tại sao ngươi không tự mình đi?” Tề Nhạc Nhân buồn bực hỏi.
“Aiya, Ngầm Kiến thành quá xa, ta lại không thể bay, thành thật cưỡi ngựa thì không biết năm tháng nào mới tới Ngầm Kiến thành.” Tiên Tri vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tương lai Vùng đất Hoàng Hôn sẽ có phi hành khí, nhưng xem ra Thế Giới Ác Mộng trước mắt chưa có phương tiện giao thông tiên tiến như vậy... Ủa, khoan đã, vậy mình tới Ngầm Kiến thành bằng cách nào?
“Cho nên làm phiền ngươi nhất định phải mang ta theo. Ta nghe nói Giáo đình Thánh thành có hiệp nghị cùng Long Kiến Nữ Vương, có thể truyền tống một số nhân viên trực tiếp đến giáo khu Tĩnh Hải hoang mạc, ngươi mang ta theo với.” Tiên Tri nói.
“Làm sao ngươi biết ta sắp đi Ngầm Kiến thành?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Nụ cười tao nhã của Tiên Tri cứng đờ trong một giây, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Nếu ta nói ta có thể nhìn thấy một phần tương lai, ngươi có tin không?”
Tề Nhạc Nhân chăm chú nhìn hắn, cậu chợt nghĩ đến rất nhiều vấn đề, ví như tại sao Tiên Tri lại được gọi là Tiên Tri?
“Tương lai mà ngươi nhìn thấy là một tương lai như thế nào?”
“Một tương lai trải qua rất nhiều khó khăn cực khổ, đánh đổi rất nhiều sự hy sinh, cùng rất nhiều nỗi tuyệt vọng, nhưng cuối cùng... Đó là một tương lai tươi sáng.” Nét mặt Tiên Tri từ đau đớn dần dần chuyển sang thoải mái, cuối cùng còn cười cười: “Hiện tại chưa rõ ràng lắm, bất quá ta tin những gì mình nhìn thấy là sự thật.”
“Nói vậy ngươi chính là Tiên Tri?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
“Được, vậy về sau ngươi cứ gọi ta là Tiên Tri.” Tiên Tri cười hì hì nói, không chút do dự hất mũi lên mặt.
Tề Nhạc Nhân không biết như thế nào thế nhưng thật sự đáp ứng dẫn Tiên Tri theo. Cậu mang Tiên Tri lần nữa đi đến tòa Thánh Điện Giáo đình, bảo hắn đứng chờ bên ngoài, cậu đi vào gặp Giáo Hoàng. Lúc này cậu không đợi Giáo Hoàng mở miệng đã lên tiếng trước, cười hỏi: “Là sự tình về Ngầm Kiến thành sao?”
Cách nói chuyện quen thuộc này không hề khiến Giáo Hoàng nghi ngờ, Giáo Hoàng thở dài: “Chỉ sợ con phải đi một chuyến.”
Tề Nhạc Nhân vốn định hỏi lại một số sự tình về khe hở hai giới, nhưng trước đó ám ảnh bị Giáo Hoàng nhìn thấu thân phận vẫn còn, thế là cậu không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng tìm cơ hội xuống sân khấu.
Vượt qua khó khăn ở cửa ải thứ nhất, đi ra khỏi Thánh Điện Giáo đình Tề Nhạc Nhân thở ra một hơi, mỉm cười gật đầu với Tiên Tri đang đợi bên ngoài: “Đi thôi, đến Ngầm Kiến thành.”
[Tiến độ hồi ức trước mắt: 1/3, số lần khởi động còn lại: 2 lần]
_____
Khuôn mặt Maria chính là lệnh thông hành tại Giáo đình của cậu, dọc đường Tề Nhạc Nhân dường như không có việc gì vui vẻ trò chuyện cùng Tiên Tri; còn cười tủm tỉm kiểm tra hiểu biết của hắn về Giáo đình, kết quả Tiên Tri ngoài dự đoán của cậu —— Hắn rất am hiểu về các khía cạnh tôn giáo, đồng thời cũng có hiểu biết nhất định về Giáo đình tại Thế Giới Ác Mộng, làm cậu suýt nữa bị lộ.
“Thế giới của người xứ khác... trông như thế nào?” Tề Nhạc Nhân biết rõ còn cố hỏi.
“So với nơi này thì yên bình hơn, bất quá cũng chỉ có vậy, quốc gia mà ta sinh sống rất hòa bình, nhưng ở những nơi khác trên thế giới vẫn nổ ra chiến tranh. Con người ấy mà, dù thiện lương hay tà ác, là ích kỷ hay là vô tư, là ẩn sĩ hay cuồng tín đồ; bọn họ đều sống ở thế giới đó, mâu thuẫn và xung đột không bao giờ dừng lại. Nhưng mặc dù có nhiều chỗ bất ổn như vậy, ta vẫn yêu nơi đó, thật hy vọng một ngày nào đó ta có thể trở về cố hương của mình... Cho dù chỉ nhìn một lần, ta cũng thỏa mãn.” Tiên Tri nói rồi nở nụ cười, trên khuôn mặt thiếu niên ngây thơ rốt cuộc bao phủ làn khói mù không hợp với tuổi: “Chỉ là... ta không trở về được.”
“Thế thì chưa chắc.” Tề Nhạc Nhân tiến vào Thế Giới Ác Mộng chưa lâu, còn ôm hy vọng đối với tương lai: “Không phải ngươi nói mình nhìn thấy một tương lai tươi sáng sao?”
“A, là rất tươi sáng, nhưng mà… tương lai đó không có ta.” Tiên Tri đan hai tay ra sau đầu, ôm đầu bước nhanh về phía trước, phảng phất như đang nói về chuyện của người khác: “Ta không nhìn thấy sự tình có liên quan tới ta, nếu ta nhìn thấy tương lai rõ ràng như vậy, vậy thì tương lai đó không hề có ta. Ôi, xem ra anh hùng trẻ tuổi như ta đã định phải làm ra một phen đại nghiệp sau đó tuổi xuân chết sớm.”
Tề Nhạc Nhân không nhịn được cười, cười xong trong lòng dâng lên nỗi bi ai: “Nói không chừng ngươi có thể sống lâu hơn ta.”
Tiên Tri nghiêm túc nhìn cậu một hồi, sờ sờ cằm rồi lắc đầu nói: “Nhìn không tới, nhìn không tới, xem ra tương lai quan hệ của đôi ta rất tốt.”
Có thể không tốt sao? Ngay cả thứ quan trọng như Địa Ngục Quyền Trượng mà Maria cũng phó thác cho Tiên Tri.
Đúng rồi, Địa Ngục Quyền Trượng.
Cho đến nay Tề Nhạc Nhân vẫn không biết thứ đó đến tột cùng là dạng đạo cụ gì, có tác dụng gì. Nhưng từ việc Maria trịnh trọng phó thác nó cho cậu, còn dặn dò ngàn lần đừng để Ninh Chu chạm vào nó; có thể thấy đó nhất định là một đồ vật có quan hệ mật thiết với ác ma thậm chí là Ma Vương.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi Ngầm Kiến thành.” Tiên Tri móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ trong quần áo nhìn thoáng qua thời gian, Tề Nhạc Nhân không chút để ý liếc mắt nhìn thứ trên tay hắn một cái, nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Suýt nữa cậu đã hét lên “Sao chiếc đồng hồ quả quýt này lại ở chỗ ngươi?” nhưng lời đến bên miệng trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân nhớ ra mình đang ở trong một nhiệm vụ nguy hiểm, nên đành cứng rắn nuốt mấy lời này trở vào.
Không thể hỏi, một khi hỏi, ý chí duy trì trật tự thế giới nhất định sẽ phát hiện cậu dị thường.
“Chiếc đồng hồ này thật đẹp, có thể cho ta xem thử không?” Tề Nhạc Nhân tựa hồ lơ đãng hỏi.
“Thế nào, ngươi cũng thấy nó đẹp đúng không? Cái này là ta tự thiết kế đấy! Ngươi nhìn chất liệu kim loại này xem, nó mang hơi hướng phong cách Steampunk, có phải giống phong tình thời đại đại công nghiệp Victoria hay không? Đặc biệt nhẹ!” Tiên Tri hưng phấn tháo chiếc đồng hồ quả quýt xuống đặt vào tay Tề Nhạc Nhân, nói về thiết kế của mình hai mắt của hắn liền tỏa sáng.
“Steampunk….” Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh tựa như hiểu được điều gì. Phong cách Steampunk trong lĩnh vực Vùng đất Hoàng Hôn kỳ thực cũng xuất phát từ sở thích cá nhân của Tiên Tri đi.
Nhưng chiếc đồng hồ quả quýt thuộc về Tiên Tri, tại sao hơn 20 năm sau lại ở trong tay Tô Hòa?
Đúng rồi, Tề Nhạc Nhân đã từng thấy mấy lần Tô Hòa mở chiếc đồng hồ quả quýt này ra, thời điểm ở Vùng đất Hoàng Hôn, thời điểm ở lâu đài cổ phu nhân điên, thời điểm Thánh thành bị phong bế...
Chiếc đồng hồ quả quýt này có mối liên hệ gì với việc Tiên Tri đánh mất ‘tráp’? Tiên Tri và Tô Hòa có mối quan hệ gì?
Vô số câu hỏi quẩn quanh trong đầu Tề Nhạc Nhân loạn thành một đoàn.
Cậu nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên tay thật lâu. Nhớ tới Tiên Tri chìm dưới đáy hồ băng ngủ say, nhớ tới mộ bia của Maria sau tòa giáo đường cũ nát ở Vùng đất Hoàng Hôn, nhớ tới ma long bị kiếm thẩm phán chế ngự tại Thánh thành khu giáo đình cũ... Một loại thời không đan xen, vận mệnh đong đầy bi thương khiến lòng cậu bồi hồi. Cậu đột nhiên rất muốn nhìn thấy Ninh Chu, cho dù cậu biết lúc thực sự gặp nhau, có lẽ cậu sẽ không nói nên lời, chỉ biết mỉm cười nhìn Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, Thánh thành ánh nắng chói chang, trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, cơn gió ấm áp từ đằng xa thổi tới, mang theo những cánh hoa đến từ hoa viên thánh mộ.
Cậu cầm chiếc đồng hồ quả quýt, không khỏi nghĩ về ái nhân không ở bên cạnh.
Nỗi nhớ nhung dịu dàng này làm cậu một đường trèo đèo lội suối, vô tâm nhìn ngắm phong cảnh.
Cậu chỉ muốn mau chóng trở về bên cạnh Ninh Chu.
***
Về phần tại sao Tiên Tri có thể tồn tại hơn 20 năm mà không bị nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng càng ngày càng khó giết chết, Tề Nhạc Nhân mơ hồ đoán rằng đó là nhờ vào căn nguyên lực lượng của Tiên Tri. Sức mạnh thời gian mà hắn nắm giữ chắc chắn sinh ra ảnh hưởng nào đó đến hắn, cho phép hắn lẩn tránh, hoặc trì hoãn nhiệm vụ bắt buộc hàng tháng ở một mức độ nhất định.
Trong tất cả người nắm giữ lĩnh vực, chỉ có Tiên Tri dành hơn phân nửa thời gian ngủ say trong tòa băng cung ngầm dưới Sở Thẩm Phán, Tô Hòa cũng chính miệng từng nói “Vốn dĩ hắn là người có khả năng lẩn tránh nhiệm vụ bắt buộc nhất, nếu hắn không làm mất cái tráp đó.”
Hai mươi hai năm trước, hơn một nửa nhóm cao thủ cấp lĩnh vực đã ngã xuống, điều này hết sức bất lợi với người chơi; bởi vì nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng của họ ngày càng gia tăng độ khó, thậm chí sử dụng lĩnh vực quá mức, dẫn tới bọn họ không thể nào tồn tại quá 20 năm. Ngược lại những người như Giáo Hoàng và Long Kiến Nữ Vương, bản thân là dân bản xứ ở Thế Giới Ác Mộng nên không có loại bối rối này, cho dù lĩnh vực của bản thân không đủ mạnh thì họ vẫn có tuổi thọ dài lâu hơn người chơi.
Trước mặt là thiếu niên Tiên Tri ngồi trên bàn đu dây cợt nhả nhìn cậu, làm Tề Nhạc Nhân hoảng hốt sinh ra cảm giác thời không sai lệch, cậu không ngờ trong khoảng hồi ức ý chí thế giới này lại gặp được Tiên Tri năm đó. Tuy hơn 20 năm trôi qua, bề ngoài Tiên Tri không có sự thay đổi quá lớn, nhưng so với tương lai thì tính cách hoạt bát hơn nhiều, toàn thân tràn đầy khí chất tuổi trẻ, cùng với… ngây thơ không hiểu thế gian hiểm ác.
Ánh mắt thiếu niên này làm cho Tề Nhạc Nhân dễ dàng phân biệt với Tiên Tri 20 năm sau, cho dù bọn họ chỉ mới gặp nhau có hai lần.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Tới làm quen với ngươi.” Tiên Tri cười hì hì nói.
“……”
“Ta nói thật mà, tỷ tỷ Maria tốt bụng, ta có việc cần nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi giúp ta đi mà, nha nha!” Tiên Tri cầu xin giống như vừa gặp đã quen, còn buồn cười chắp tay trước ngực lạy lạy.
“…… Chuyện gì?”
“Chờ lát nữa Giáo Hoàng sẽ yêu cầu ngươi đi Ngầm Kiến thành, ngươi mang ta theo với; ta bảo đảm sẽ nghe lời, ngươi nói đi hướng Đông ta sẽ không đi hướng Tây, ngươi bảo ta nhảy xuống hố ta cũng nhảy, đi nha đi nha!” Vẻ mặt Tiên Tri thành khẩn cầu xin.
“Tại sao ngươi không tự mình đi?” Tề Nhạc Nhân buồn bực hỏi.
“Aiya, Ngầm Kiến thành quá xa, ta lại không thể bay, thành thật cưỡi ngựa thì không biết năm tháng nào mới tới Ngầm Kiến thành.” Tiên Tri vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tương lai Vùng đất Hoàng Hôn sẽ có phi hành khí, nhưng xem ra Thế Giới Ác Mộng trước mắt chưa có phương tiện giao thông tiên tiến như vậy... Ủa, khoan đã, vậy mình tới Ngầm Kiến thành bằng cách nào?
“Cho nên làm phiền ngươi nhất định phải mang ta theo. Ta nghe nói Giáo đình Thánh thành có hiệp nghị cùng Long Kiến Nữ Vương, có thể truyền tống một số nhân viên trực tiếp đến giáo khu Tĩnh Hải hoang mạc, ngươi mang ta theo với.” Tiên Tri nói.
“Làm sao ngươi biết ta sắp đi Ngầm Kiến thành?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Nụ cười tao nhã của Tiên Tri cứng đờ trong một giây, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Nếu ta nói ta có thể nhìn thấy một phần tương lai, ngươi có tin không?”
Tề Nhạc Nhân chăm chú nhìn hắn, cậu chợt nghĩ đến rất nhiều vấn đề, ví như tại sao Tiên Tri lại được gọi là Tiên Tri?
“Tương lai mà ngươi nhìn thấy là một tương lai như thế nào?”
“Một tương lai trải qua rất nhiều khó khăn cực khổ, đánh đổi rất nhiều sự hy sinh, cùng rất nhiều nỗi tuyệt vọng, nhưng cuối cùng... Đó là một tương lai tươi sáng.” Nét mặt Tiên Tri từ đau đớn dần dần chuyển sang thoải mái, cuối cùng còn cười cười: “Hiện tại chưa rõ ràng lắm, bất quá ta tin những gì mình nhìn thấy là sự thật.”
“Nói vậy ngươi chính là Tiên Tri?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
“Được, vậy về sau ngươi cứ gọi ta là Tiên Tri.” Tiên Tri cười hì hì nói, không chút do dự hất mũi lên mặt.
Tề Nhạc Nhân không biết như thế nào thế nhưng thật sự đáp ứng dẫn Tiên Tri theo. Cậu mang Tiên Tri lần nữa đi đến tòa Thánh Điện Giáo đình, bảo hắn đứng chờ bên ngoài, cậu đi vào gặp Giáo Hoàng. Lúc này cậu không đợi Giáo Hoàng mở miệng đã lên tiếng trước, cười hỏi: “Là sự tình về Ngầm Kiến thành sao?”
Cách nói chuyện quen thuộc này không hề khiến Giáo Hoàng nghi ngờ, Giáo Hoàng thở dài: “Chỉ sợ con phải đi một chuyến.”
Tề Nhạc Nhân vốn định hỏi lại một số sự tình về khe hở hai giới, nhưng trước đó ám ảnh bị Giáo Hoàng nhìn thấu thân phận vẫn còn, thế là cậu không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng tìm cơ hội xuống sân khấu.
Vượt qua khó khăn ở cửa ải thứ nhất, đi ra khỏi Thánh Điện Giáo đình Tề Nhạc Nhân thở ra một hơi, mỉm cười gật đầu với Tiên Tri đang đợi bên ngoài: “Đi thôi, đến Ngầm Kiến thành.”
[Tiến độ hồi ức trước mắt: 1/3, số lần khởi động còn lại: 2 lần]
_____
Khuôn mặt Maria chính là lệnh thông hành tại Giáo đình của cậu, dọc đường Tề Nhạc Nhân dường như không có việc gì vui vẻ trò chuyện cùng Tiên Tri; còn cười tủm tỉm kiểm tra hiểu biết của hắn về Giáo đình, kết quả Tiên Tri ngoài dự đoán của cậu —— Hắn rất am hiểu về các khía cạnh tôn giáo, đồng thời cũng có hiểu biết nhất định về Giáo đình tại Thế Giới Ác Mộng, làm cậu suýt nữa bị lộ.
“Thế giới của người xứ khác... trông như thế nào?” Tề Nhạc Nhân biết rõ còn cố hỏi.
“So với nơi này thì yên bình hơn, bất quá cũng chỉ có vậy, quốc gia mà ta sinh sống rất hòa bình, nhưng ở những nơi khác trên thế giới vẫn nổ ra chiến tranh. Con người ấy mà, dù thiện lương hay tà ác, là ích kỷ hay là vô tư, là ẩn sĩ hay cuồng tín đồ; bọn họ đều sống ở thế giới đó, mâu thuẫn và xung đột không bao giờ dừng lại. Nhưng mặc dù có nhiều chỗ bất ổn như vậy, ta vẫn yêu nơi đó, thật hy vọng một ngày nào đó ta có thể trở về cố hương của mình... Cho dù chỉ nhìn một lần, ta cũng thỏa mãn.” Tiên Tri nói rồi nở nụ cười, trên khuôn mặt thiếu niên ngây thơ rốt cuộc bao phủ làn khói mù không hợp với tuổi: “Chỉ là... ta không trở về được.”
“Thế thì chưa chắc.” Tề Nhạc Nhân tiến vào Thế Giới Ác Mộng chưa lâu, còn ôm hy vọng đối với tương lai: “Không phải ngươi nói mình nhìn thấy một tương lai tươi sáng sao?”
“A, là rất tươi sáng, nhưng mà… tương lai đó không có ta.” Tiên Tri đan hai tay ra sau đầu, ôm đầu bước nhanh về phía trước, phảng phất như đang nói về chuyện của người khác: “Ta không nhìn thấy sự tình có liên quan tới ta, nếu ta nhìn thấy tương lai rõ ràng như vậy, vậy thì tương lai đó không hề có ta. Ôi, xem ra anh hùng trẻ tuổi như ta đã định phải làm ra một phen đại nghiệp sau đó tuổi xuân chết sớm.”
Tề Nhạc Nhân không nhịn được cười, cười xong trong lòng dâng lên nỗi bi ai: “Nói không chừng ngươi có thể sống lâu hơn ta.”
Tiên Tri nghiêm túc nhìn cậu một hồi, sờ sờ cằm rồi lắc đầu nói: “Nhìn không tới, nhìn không tới, xem ra tương lai quan hệ của đôi ta rất tốt.”
Có thể không tốt sao? Ngay cả thứ quan trọng như Địa Ngục Quyền Trượng mà Maria cũng phó thác cho Tiên Tri.
Đúng rồi, Địa Ngục Quyền Trượng.
Cho đến nay Tề Nhạc Nhân vẫn không biết thứ đó đến tột cùng là dạng đạo cụ gì, có tác dụng gì. Nhưng từ việc Maria trịnh trọng phó thác nó cho cậu, còn dặn dò ngàn lần đừng để Ninh Chu chạm vào nó; có thể thấy đó nhất định là một đồ vật có quan hệ mật thiết với ác ma thậm chí là Ma Vương.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi Ngầm Kiến thành.” Tiên Tri móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ trong quần áo nhìn thoáng qua thời gian, Tề Nhạc Nhân không chút để ý liếc mắt nhìn thứ trên tay hắn một cái, nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Suýt nữa cậu đã hét lên “Sao chiếc đồng hồ quả quýt này lại ở chỗ ngươi?” nhưng lời đến bên miệng trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân nhớ ra mình đang ở trong một nhiệm vụ nguy hiểm, nên đành cứng rắn nuốt mấy lời này trở vào.
Không thể hỏi, một khi hỏi, ý chí duy trì trật tự thế giới nhất định sẽ phát hiện cậu dị thường.
“Chiếc đồng hồ này thật đẹp, có thể cho ta xem thử không?” Tề Nhạc Nhân tựa hồ lơ đãng hỏi.
“Thế nào, ngươi cũng thấy nó đẹp đúng không? Cái này là ta tự thiết kế đấy! Ngươi nhìn chất liệu kim loại này xem, nó mang hơi hướng phong cách Steampunk, có phải giống phong tình thời đại đại công nghiệp Victoria hay không? Đặc biệt nhẹ!” Tiên Tri hưng phấn tháo chiếc đồng hồ quả quýt xuống đặt vào tay Tề Nhạc Nhân, nói về thiết kế của mình hai mắt của hắn liền tỏa sáng.
“Steampunk….” Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh tựa như hiểu được điều gì. Phong cách Steampunk trong lĩnh vực Vùng đất Hoàng Hôn kỳ thực cũng xuất phát từ sở thích cá nhân của Tiên Tri đi.
Nhưng chiếc đồng hồ quả quýt thuộc về Tiên Tri, tại sao hơn 20 năm sau lại ở trong tay Tô Hòa?
Đúng rồi, Tề Nhạc Nhân đã từng thấy mấy lần Tô Hòa mở chiếc đồng hồ quả quýt này ra, thời điểm ở Vùng đất Hoàng Hôn, thời điểm ở lâu đài cổ phu nhân điên, thời điểm Thánh thành bị phong bế...
Chiếc đồng hồ quả quýt này có mối liên hệ gì với việc Tiên Tri đánh mất ‘tráp’? Tiên Tri và Tô Hòa có mối quan hệ gì?
Vô số câu hỏi quẩn quanh trong đầu Tề Nhạc Nhân loạn thành một đoàn.
Cậu nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên tay thật lâu. Nhớ tới Tiên Tri chìm dưới đáy hồ băng ngủ say, nhớ tới mộ bia của Maria sau tòa giáo đường cũ nát ở Vùng đất Hoàng Hôn, nhớ tới ma long bị kiếm thẩm phán chế ngự tại Thánh thành khu giáo đình cũ... Một loại thời không đan xen, vận mệnh đong đầy bi thương khiến lòng cậu bồi hồi. Cậu đột nhiên rất muốn nhìn thấy Ninh Chu, cho dù cậu biết lúc thực sự gặp nhau, có lẽ cậu sẽ không nói nên lời, chỉ biết mỉm cười nhìn Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, Thánh thành ánh nắng chói chang, trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, cơn gió ấm áp từ đằng xa thổi tới, mang theo những cánh hoa đến từ hoa viên thánh mộ.
Cậu cầm chiếc đồng hồ quả quýt, không khỏi nghĩ về ái nhân không ở bên cạnh.
Nỗi nhớ nhung dịu dàng này làm cậu một đường trèo đèo lội suối, vô tâm nhìn ngắm phong cảnh.
Cậu chỉ muốn mau chóng trở về bên cạnh Ninh Chu.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.