Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 183: Truyền Thừa Của Nữ Vương [10]
Bạc Mộ Băng Luân
23/09/2023
chương 183:
“Được, đi liền.” Tề Nhạc Nhân gần như mộng du mà trả lời, nhìn tu sĩ xoay người rời đi, bản thân lại rơi vào hỗn loạn.
Tề Nhạc Nhân nắm sợi tóc trên khuôn mặt mình, nó có màu vàng và hơi xoăn, đây không phải là tóc của cậu; tầm nhìn của cậu bị hạ xuống do chiều cao thay đổi, hơn nữa người đàn ông vừa rồi gọi cậu là “Maria”. Tề Nhạc Nhân không cần nhìn mặt cũng biết tình huống hiện tại của mình như thế nào —— Cậu biến thành bộ dáng Maria, không, phải nói là, cậu chỉ đang sắm vai Thánh nữ tu sĩ Maria trong hồi ức ý chí thế giới.
Nhớ lại vừa rồi hệ thống nhắc nhở ‘cái chết của nhân vật cấp bậc lĩnh vực đã vô tình khơi dậy hồi ức về ý chí thế giới, kéo bạn vào vực thẳm ký ức’. Những lời này, mười thì có tám chín phần hiện tại cậu không phải ở thế giới thực, mà là đang ở trong thế giới phó bản tạo ra bởi hồi ức ý chí thế giới, thân phận của cậu là Thánh nữ Maria.
Điểm chết người chính là, phó bản này theo hình thức sắm vai nhân vật, cậu muốn sắm vai Maria thì không thể bị cơ chế ý chí duy trì trật tự của thế giới này phát hiện dị thường. Đây quả thực là độ khó địa ngục đối với Tề Nhạc Nhân khi cậu hoàn toàn không quen thuộc Maria, huống chi ngay cả ý chí thế giới này rốt cuộc là thứ gì cậu cũng không biết. Cậu chỉ có thể mơ hồ suy đoán rằng, ‘ký ức’ rất có thể đã xảy ra trong lịch sử Thế Giới Ác Mộng này, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng sâu sắc đến thế giới này.
Hệ thống đánh giá độ khó cậu sắm vai nhân vật lần này là cấp A. Cho dù có 3 lần cơ hội khởi động lại đoạn ký ức này, Tề Nhạc Nhân vẫn không nắm chắc mình có thể thông qua đoạn ký ức này hay không, nhưng nếu thất bại...
Mặc dù hệ thống chưa nói khấu trừ số ngày sinh tồn, nhưng đôi khi không nói gì có lẽ mới là nguy hiểm nhất, bởi vì điều đó có nghĩa rằng cậu không cần số ngày sinh tồn.
Trong phần nhiệm vụ này, tất cả thẻ kỹ năng và đạo cụ của cậu đều không dùng được, điều duy nhất có thể dựa vào chính là kỹ thuật diễn và sức mạnh tự thân Maria —— khó ở chỗ cậu dốt đặc cán mai cách dùng sức mạnh Giáo đình, chỉ biết trong cơ thể mình tràn ngập một loại sức mạnh thần thánh một loại tín ngưỡng lực.
Xem ra còn phải dựa vào kỹ thuật diễn.
Không ổn, cũng không biết hiện tại Ninh Chu thế nào rồi? Hay là hắn cũng bị kéo vào đoạn ký ức này? Không, nghĩ tích cực thì vận khí của Ninh Chu tốt hơn cậu nhiều, có lẽ hắn không bị kéo vào?
Rất có khả năng này, lúc đó Ninh Chu nắm tay Long Kiến Nữ Vương, hắn phụ trách chống đỡ Ngầm Kiến thành, sức mạnh còn sót lại của Long Kiến Nữ Vương chưa chắc có thể ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng nếu Ninh Chu nhận được nhiệm vụ giống cậu thì…
Xong đời, Ninh Chu căn bản không có ‘kỹ thuật diễn’!
Vẫn nên cầu nguyện hắn ngàn lần đừng vào đây thì hơn.
Vừa lo lắng cho Ninh Chu vừa hối hận vì đã không hỏi Ninh Chu nhiều hơn về Maria, Tề Nhạc Nhân lấy lại bình tĩnh, nhặt cuốn giáo điển vừa rớt khỏi đầu gối đặt nó lên bàn đu dây. Cậu nhìn cái cây này, ý thức được một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ bị sét đánh gãy trong một cơn bão táp; để lại hốc cây mọc đầy cỏ xanh và hoa dại, hơn hai mươi năm sau, cậu chết mà sống lại ở chỗ này.
Dọc theo những bậc thang quen thuộc, Tề Nhạc Nhân không khỏi so sánh Giáo đình trắng tinh sạch sẽ trước mắt với Giáo đình cũ trong trí nhớ; Giáo đình hiện tại tràn đầy sức sống, cảnh tượng các tu sĩ và nữ tu vội vã đi xuống bậc thang, khi nhìn thấy cậu họ sẽ mỉm cười hành lễ, Tề Nhạc Nhân cũng học theo bộ dáng họ đáp lễ. Dọc đường đi còn có vài người nhắc Giáo Hoàng đang tìm cậu, mời cậu tới Thánh Điện.
“Dân tị nạn ở Tĩnh Hải hoang mạc vì tránh né yêu ma triều tịch quy mô lớn mà chuyển đến giáo khu, hiện tại mấy cái giáo khu phụ cận đều đang tranh luận về cách sắp xếp cho nhóm dân tị nạn này.”
“Giải tán sắp xếp hết đi, cụ thể còn phải xem ý tứ Giáo Hoàng miện hạ.”
“Tại sao nhiều dân tị nạn đột nhiên di dời như vậy?”
“Hẳn là Long Kiến Nữ Vương đã đến lúc tuyển chọn nữ vương mới, không rảnh bận tâm chuyện yêu ma triều tịch.”
Đi ngang qua một nhóm tu sĩ đang thảo luận về tình hình gần đây của Ngầm Kiến thành, Tề Nhạc Nhân dỏng tai lên nghe, căn cứ tuổi Long Kiến Nữ Vương đại khái suy ra thời gian hiện tại.
Hai mươi hai năm trước, trước khi ác ma lần đầu xâm lấn.
Maria hiện tại, đã quen biết Ma Vương Hủy Diệt hay chưa?
Tề Nhạc Nhân cố gắng nhớ lại chi tiết mọi người nói về cư dân, hẳn là Maria quen biết phụ thân Ninh Chu đã lâu. Trước kia Ma Vương Hủy Diệt cũng giống như Ninh Chu bây giờ, là người chính trực có nguyên tắc; chỉ là đi theo căn nguyên lực lượng của mình, hắn dần dần bị sức mạnh hủy diệt ăn mòn, cuối cùng trở thành hung thủ gây ra sinh linh đồ thán cho nhân gian giới.
Tòa Thánh Điện Giáo đình to lớn đã gần ngay trước mắt, Tề Nhạc Nhân nhìn tòa điện phủ hoàn hảo trước mặt, không khỏi cảm khái.
Trước thềm đá hình tròn trên quảng trường Thánh Điện, pho tượng Thánh Mẫu khổng lồ vẫn sừng sững đứng đó trang nghiêm thánh khiết, trên nét mặt hiền hậu là vẻ ôn nhu thương xót. Bên cạnh nó đủ các loại tác phẩm điêu khắc thiên sứ với kiểu dáng khác nhau vây quanh, có cái đọc diễn cảm, có cái đàn tấu, cũng có cái đang ca hát; dù là ai cũng khó mà tưởng được tại chỗ này năm nay, tất cả đều sẽ bị phá hủy. Thánh thành bị công phá, các thiên sứ chia năm xẻ bảy, thánh nữ tu sĩ Maria dồn sức mạnh của mình vào bức tượng Thánh Mẫu, để nó cầm kiếm thẩm phán trong tay đóng đinh Ma Vương Hủy Diệt lên giá chữ thập.
Bởi vì chắc chắn bị phá hủy cho nên làm người thật không đành lòng sự tốt đẹp trước ngưỡng cửa hủy diệt.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, thả nhẹ bước chân, bước đi uyển chuyển nữ tính hơn vào sâu trong Thánh Điện.
Xuyên qua cánh cửa dày nặng đã từng khiến mình vạn kiếp bất phục, điện phủ hoàn chỉnh chưa bị phá hủy hiện ra trước mắt cậu —— Hai bên trái phải đều là cửa sổ màu thật lớn, trên pha lê khắc họa thiên sứ, thánh đồ cùng thịnh cảnh thiên đường; thảm đỏ trải đến tận bậc thang, trên bức tường đối diện cậu là một giá chữ thập cao hơn mười mét được đóng chặt vào tường, chẳng qua thế giới này không có truyền thuyết về Chúa Jesus.
Giáo Hoàng đứng trước giá chữ thập, ông gật đầu với Tề Nhạc Nhân: “Maria, lại đây.”
Tề Nhạc Nhân đứng trước mặt ông, khiêm tốn cúi đầu.
“Gần đây Ngầm Kiến thành xảy ra dị động, con đã nghe qua rồi đi?” Giáo Hoàng hỏi.
“Có nghe qua, Giáo Hoàng miện hạ.” Tề Nhạc Nhân đang định thuật lại hai câu những gì mình nghe được trên đường về tình huống Ngầm Kiến thành, thình lình bị giọng nói nghiêm khắc của Giáo Hoàng dọa cho sửng sốt.
“Tà ma, tại sao bám vào người Maria?!” Giáo Hoàng lạnh giọng chất vấn.
“!” Tề Nhạc Nhân giật mình ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt hiểu rõ tất cả của Giáo Hoàng. Cậu chưa kịp nghĩ ra cái cớ nào thì quyền trượng trong tay Giáo Hoàng đã giơ lên cao; một luồng ánh sáng trắng tinh khiết từ dưới chân Tề Nhạc Nhân bốc lên, quấn cậu vào luồng ánh sáng, ý thức nháy mắt tiêu tán.
[Số lần khởi động còn lại: 2 lần.]
Chờ cậu tỉnh dậy lần nữa, vẫn như cũ ngồi trên bàn đu dây ở hoa viên thánh mộ, vị tu sĩ lạ mặt đi tới chỗ cậu: “Maria, Giáo Hoàng miện hạ đang tìm nàng đó, mau đến Thánh Điện gặp ngài ấy đi.”
“Được, đi liền.” Tề Nhạc Nhân trả lời.
Tu sĩ rời đi, Tề Nhạc Nhân căng thẳng đi qua đi lại, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Tại sao Giáo Hoàng lại phát hiện cậu dị thường? Chẳng lẽ là trực giác của cao thủ cấp bậc lĩnh vực? Nhưng đây không phải là thế giới thực, chỉ là một phó bản được tạo ra từ hồi ức ý chí thế giới mà thôi... Chẳng lẽ hành vi của cậu lộ sơ hở?
Cũng đúng, dù sao cậu cũng không quen thuộc Maria, sau khi tiến vào Thánh Điện Giáo Hoàng tổng cộng đã nói với cậu ba câu, trong đó cậu chỉ đáp lại một câu, nếu lộ sơ hở thì nhất định là những lời này.
Thời điểm Giáo Hoàng hỏi cậu đã nghe qua dị động ở Ngầm Kiến thành chưa, cậu trả lời: Có nghe qua, Giáo Hoàng miện hạ.
Tổng cộng có sáu chữ cái, là sơ hở nào? Tề Nhạc Nhân nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hẳn là xưng hô có vấn đề, mối quan hệ giữa Maria và Giáo Hoàng không phải cấp trên cấp dưới bình thường; nàng giao phó con trai mang huyết mạch Ma Vương Hủy Diệt cho Giáo đình, xuất phát từ tín nhiệm tuyệt đối với Giáo Hoàng, biết ông sẽ không thương tổn Ninh Chu. Sự thật đúng là như vậy, cho dù Ninh Chu theo giáo quy bị rút tín ngưỡng lực, trục xuất khỏi Giáo đình, nhưng Giáo Hoàng không hề đuổi cùng giết tận hắn. Chưa chắc ông không biết thân thế Ninh Chu, dẫu biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm nhưng ông ấy vẫn chọn cho hắn một con đường sống.
Có lẽ trước khi Ninh Chu thực sự làm ra sự tình không thể tha thứ, Giáo Hoàng đều sẽ ôm một phần hy vọng và bao dung đối với đứa trẻ do mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.
“Khoan đã!” Tề Nhạc Nhân quyết định thử một lần, cậu gọi vị tu sĩ còn chưa đi xa, tu sĩ quay đầu lại nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân bước nhanh tới, cười cười rồi hỏi: “Là chuyện gì? Dị động về Ngầm Kiến thành sao?”
“Xem ra ngươi cũng đã nghe nói. Long Kiến Nữ Vương bên kia đang đứng trước thời khắc quan trọng truyền thừa lĩnh vực, gần đây yêu ma triều tịch đặc biệt mãnh liệt, Giáo Hoàng miện hạ lo lắng khe hở hai giới xuất hiện tình huống không ổn định.” Tu sĩ nói.
“So với cái này, kỳ thật ta càng lo lắng cho Giáo Hoàng miện hạ...” Tề Nhạc Nhân lộ ra vẻ mặt buồn bã, khe khẽ thở dài, mạo hiểm nói.
“Nhiều thứ hỗn loạn khó tránh Giáo Hoàng miện hạ nhọc lòng. Từ nhỏ ngươi đã đi theo bên cạnh Giáo Hoàng, ông ấy kỳ vọng rất cao vào ngươi, còn tự mình lựa chọn căn nguyên lực lượng giúp ngươi, để ngươi kế thừa căn nguyên bảo hộ thánh đồ; chỉ cần từng bước hấp thu tín ngưỡng lực, rèn luyện tín ngưỡng chi tâm, trước 35 tuổi có hy vọng tấn chức lĩnh vực. Maria, đừng làm miện hạ thất vọng.” Tu sĩ dịu dàng nhìn cậu, cất lời khuyên nhủ.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân chợt hiểu, mỉm cười gật đầu: “Ta hiểu.”
Tu sĩ rời đi, Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, đoạn lời nói vừa rồi cho cậu quá nhiều thông tin, Maria thế nhưng lại là đứa trẻ do chính Giáo Hoàng nuôi dưỡng; từ miệng vị tu sĩ kia, nói không chừng Maria được bồi dưỡng trở thành Giáo Hoàng đời kế tiếp. Hai người có tình nghĩa cha con, như vậy ở trường hợp riêng tư chỉ có hai người, thái độ của cậu đối với Giáo Hoàng quá mức cung kính và xa cách. Thử nghĩ xem con gái trong nhà đột nhiên tất cung tất kính gọi baba mình là ‘phụ thân đại nhân’, người nào mà không nảy sinh lòng nghi ngờ?
Con đường lĩnh vực Giáo đình hoàn toàn khác với con đường ác ma và người chơi, vô luận là người chơi hay là ác ma; đầu tiên họ phải tìm được căn nguyên lực lượng của mình rồi dựa sát vào căn nguyên lực lượng. Còn bước đầu tiên của Giáo đình lại là kế thừa căn nguyên lực lượng từ thánh đồ, sau đó thông qua hấp thụ tín ngưỡng lực rèn luyện tín ngưỡng chi tâm, tìm biện pháp tăng cường cảnh giới, cuối cùng ngưng kết lĩnh vực.
Khó trách truyền thừa lĩnh vực của Giáo đình lại hoàn mỹ như thế, tất cả các đời Giáo Hoàng đều lĩnh vực cấp, bởi vì đó là con đường mười phần ổn định, chỉ cần làm theo từng bước là có thể đến cuối đường. Nhưng từ khi kết giới Thánh Thành bị công phá, qua việc Giáo đình buộc phải di chuyển đến Vĩnh Vô Hương, cao thủ cấp lĩnh vực tại Giáo đình đánh không lại ác ma; ngược lại, Tiên Tri dùng một loại phương pháp khác ngưng kết lĩnh vực, sức mạnh của hắn đủ để chống lại ác ma cao thủ cấp lĩnh vực.
Mà Maria... Nàng bùng nổ đột phá đến lĩnh vực cấp, chỉ sợ cuối cùng cũng đi theo con đường giống Tiên Tri.
Cuối cùng, Tề Nhạc Nhân có lý do hoài nghi cao tầng Giáo đình biết về tình yêu của Maria, ít nhất họ đã đoán được, câu ‘đừng để miện hạ thất vọng’ dường như ẩn chứa hàm ý gì đó.... Nhưng hiện giờ Ma Vương Hủy Diệt vẫn chưa dẫn dắt Ma tộc xuyên qua khe hở hai giới, nói cách khác thân phận người yêu của Maria chưa đưa ra ánh sáng. Hay là Giáo đình chỉ đơn thuần phản đối tình yêu giữa nàng và một người xứ khác?
Tề Nhạc Nhân một đường trầm tư, thong thả bước, không hề nôn nóng đến trước tòa nhà Thánh Điện.
Cậu cẩn thận cân nhắc đối sách, không thể tiếp tục lãng phí một lần cơ hội khởi động hồi ức.
Ngay lúc Tề Nhạc Nhân đang hết sức suy tư, một giọng nói trẻ tuổi thình lình vang lên từ phía sau cậu.
“Maria? Tên của ngươi?”
Tề Nhạc Nhân quay đầu lại, một chàng trai trẻ đang ngồi trên bàn đu dây chỗ cậu vừa ngồi, nhìn thoáng qua cái tên Maria viết trên trang lót quyển giáo điển. Thiếu niên ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, nở nụ cười tràn ngập sự giảo hoạt, thần thái như ánh mặt trời: “Ngươi khỏe, ta tên Trịnh Nam Tinh, là người xứ khác.”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn nhìn hắn.
Cậu nhận thức người này.
Hai mươi hai năm sau, cậu gặp qua người này, khi đó không người nào biết rõ tên họ đầy đủ của hắn, mọi người chỉ gọi hắn là…
Tiên Tri.
***
“Được, đi liền.” Tề Nhạc Nhân gần như mộng du mà trả lời, nhìn tu sĩ xoay người rời đi, bản thân lại rơi vào hỗn loạn.
Tề Nhạc Nhân nắm sợi tóc trên khuôn mặt mình, nó có màu vàng và hơi xoăn, đây không phải là tóc của cậu; tầm nhìn của cậu bị hạ xuống do chiều cao thay đổi, hơn nữa người đàn ông vừa rồi gọi cậu là “Maria”. Tề Nhạc Nhân không cần nhìn mặt cũng biết tình huống hiện tại của mình như thế nào —— Cậu biến thành bộ dáng Maria, không, phải nói là, cậu chỉ đang sắm vai Thánh nữ tu sĩ Maria trong hồi ức ý chí thế giới.
Nhớ lại vừa rồi hệ thống nhắc nhở ‘cái chết của nhân vật cấp bậc lĩnh vực đã vô tình khơi dậy hồi ức về ý chí thế giới, kéo bạn vào vực thẳm ký ức’. Những lời này, mười thì có tám chín phần hiện tại cậu không phải ở thế giới thực, mà là đang ở trong thế giới phó bản tạo ra bởi hồi ức ý chí thế giới, thân phận của cậu là Thánh nữ Maria.
Điểm chết người chính là, phó bản này theo hình thức sắm vai nhân vật, cậu muốn sắm vai Maria thì không thể bị cơ chế ý chí duy trì trật tự của thế giới này phát hiện dị thường. Đây quả thực là độ khó địa ngục đối với Tề Nhạc Nhân khi cậu hoàn toàn không quen thuộc Maria, huống chi ngay cả ý chí thế giới này rốt cuộc là thứ gì cậu cũng không biết. Cậu chỉ có thể mơ hồ suy đoán rằng, ‘ký ức’ rất có thể đã xảy ra trong lịch sử Thế Giới Ác Mộng này, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng sâu sắc đến thế giới này.
Hệ thống đánh giá độ khó cậu sắm vai nhân vật lần này là cấp A. Cho dù có 3 lần cơ hội khởi động lại đoạn ký ức này, Tề Nhạc Nhân vẫn không nắm chắc mình có thể thông qua đoạn ký ức này hay không, nhưng nếu thất bại...
Mặc dù hệ thống chưa nói khấu trừ số ngày sinh tồn, nhưng đôi khi không nói gì có lẽ mới là nguy hiểm nhất, bởi vì điều đó có nghĩa rằng cậu không cần số ngày sinh tồn.
Trong phần nhiệm vụ này, tất cả thẻ kỹ năng và đạo cụ của cậu đều không dùng được, điều duy nhất có thể dựa vào chính là kỹ thuật diễn và sức mạnh tự thân Maria —— khó ở chỗ cậu dốt đặc cán mai cách dùng sức mạnh Giáo đình, chỉ biết trong cơ thể mình tràn ngập một loại sức mạnh thần thánh một loại tín ngưỡng lực.
Xem ra còn phải dựa vào kỹ thuật diễn.
Không ổn, cũng không biết hiện tại Ninh Chu thế nào rồi? Hay là hắn cũng bị kéo vào đoạn ký ức này? Không, nghĩ tích cực thì vận khí của Ninh Chu tốt hơn cậu nhiều, có lẽ hắn không bị kéo vào?
Rất có khả năng này, lúc đó Ninh Chu nắm tay Long Kiến Nữ Vương, hắn phụ trách chống đỡ Ngầm Kiến thành, sức mạnh còn sót lại của Long Kiến Nữ Vương chưa chắc có thể ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng nếu Ninh Chu nhận được nhiệm vụ giống cậu thì…
Xong đời, Ninh Chu căn bản không có ‘kỹ thuật diễn’!
Vẫn nên cầu nguyện hắn ngàn lần đừng vào đây thì hơn.
Vừa lo lắng cho Ninh Chu vừa hối hận vì đã không hỏi Ninh Chu nhiều hơn về Maria, Tề Nhạc Nhân lấy lại bình tĩnh, nhặt cuốn giáo điển vừa rớt khỏi đầu gối đặt nó lên bàn đu dây. Cậu nhìn cái cây này, ý thức được một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ bị sét đánh gãy trong một cơn bão táp; để lại hốc cây mọc đầy cỏ xanh và hoa dại, hơn hai mươi năm sau, cậu chết mà sống lại ở chỗ này.
Dọc theo những bậc thang quen thuộc, Tề Nhạc Nhân không khỏi so sánh Giáo đình trắng tinh sạch sẽ trước mắt với Giáo đình cũ trong trí nhớ; Giáo đình hiện tại tràn đầy sức sống, cảnh tượng các tu sĩ và nữ tu vội vã đi xuống bậc thang, khi nhìn thấy cậu họ sẽ mỉm cười hành lễ, Tề Nhạc Nhân cũng học theo bộ dáng họ đáp lễ. Dọc đường đi còn có vài người nhắc Giáo Hoàng đang tìm cậu, mời cậu tới Thánh Điện.
“Dân tị nạn ở Tĩnh Hải hoang mạc vì tránh né yêu ma triều tịch quy mô lớn mà chuyển đến giáo khu, hiện tại mấy cái giáo khu phụ cận đều đang tranh luận về cách sắp xếp cho nhóm dân tị nạn này.”
“Giải tán sắp xếp hết đi, cụ thể còn phải xem ý tứ Giáo Hoàng miện hạ.”
“Tại sao nhiều dân tị nạn đột nhiên di dời như vậy?”
“Hẳn là Long Kiến Nữ Vương đã đến lúc tuyển chọn nữ vương mới, không rảnh bận tâm chuyện yêu ma triều tịch.”
Đi ngang qua một nhóm tu sĩ đang thảo luận về tình hình gần đây của Ngầm Kiến thành, Tề Nhạc Nhân dỏng tai lên nghe, căn cứ tuổi Long Kiến Nữ Vương đại khái suy ra thời gian hiện tại.
Hai mươi hai năm trước, trước khi ác ma lần đầu xâm lấn.
Maria hiện tại, đã quen biết Ma Vương Hủy Diệt hay chưa?
Tề Nhạc Nhân cố gắng nhớ lại chi tiết mọi người nói về cư dân, hẳn là Maria quen biết phụ thân Ninh Chu đã lâu. Trước kia Ma Vương Hủy Diệt cũng giống như Ninh Chu bây giờ, là người chính trực có nguyên tắc; chỉ là đi theo căn nguyên lực lượng của mình, hắn dần dần bị sức mạnh hủy diệt ăn mòn, cuối cùng trở thành hung thủ gây ra sinh linh đồ thán cho nhân gian giới.
Tòa Thánh Điện Giáo đình to lớn đã gần ngay trước mắt, Tề Nhạc Nhân nhìn tòa điện phủ hoàn hảo trước mặt, không khỏi cảm khái.
Trước thềm đá hình tròn trên quảng trường Thánh Điện, pho tượng Thánh Mẫu khổng lồ vẫn sừng sững đứng đó trang nghiêm thánh khiết, trên nét mặt hiền hậu là vẻ ôn nhu thương xót. Bên cạnh nó đủ các loại tác phẩm điêu khắc thiên sứ với kiểu dáng khác nhau vây quanh, có cái đọc diễn cảm, có cái đàn tấu, cũng có cái đang ca hát; dù là ai cũng khó mà tưởng được tại chỗ này năm nay, tất cả đều sẽ bị phá hủy. Thánh thành bị công phá, các thiên sứ chia năm xẻ bảy, thánh nữ tu sĩ Maria dồn sức mạnh của mình vào bức tượng Thánh Mẫu, để nó cầm kiếm thẩm phán trong tay đóng đinh Ma Vương Hủy Diệt lên giá chữ thập.
Bởi vì chắc chắn bị phá hủy cho nên làm người thật không đành lòng sự tốt đẹp trước ngưỡng cửa hủy diệt.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, thả nhẹ bước chân, bước đi uyển chuyển nữ tính hơn vào sâu trong Thánh Điện.
Xuyên qua cánh cửa dày nặng đã từng khiến mình vạn kiếp bất phục, điện phủ hoàn chỉnh chưa bị phá hủy hiện ra trước mắt cậu —— Hai bên trái phải đều là cửa sổ màu thật lớn, trên pha lê khắc họa thiên sứ, thánh đồ cùng thịnh cảnh thiên đường; thảm đỏ trải đến tận bậc thang, trên bức tường đối diện cậu là một giá chữ thập cao hơn mười mét được đóng chặt vào tường, chẳng qua thế giới này không có truyền thuyết về Chúa Jesus.
Giáo Hoàng đứng trước giá chữ thập, ông gật đầu với Tề Nhạc Nhân: “Maria, lại đây.”
Tề Nhạc Nhân đứng trước mặt ông, khiêm tốn cúi đầu.
“Gần đây Ngầm Kiến thành xảy ra dị động, con đã nghe qua rồi đi?” Giáo Hoàng hỏi.
“Có nghe qua, Giáo Hoàng miện hạ.” Tề Nhạc Nhân đang định thuật lại hai câu những gì mình nghe được trên đường về tình huống Ngầm Kiến thành, thình lình bị giọng nói nghiêm khắc của Giáo Hoàng dọa cho sửng sốt.
“Tà ma, tại sao bám vào người Maria?!” Giáo Hoàng lạnh giọng chất vấn.
“!” Tề Nhạc Nhân giật mình ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt hiểu rõ tất cả của Giáo Hoàng. Cậu chưa kịp nghĩ ra cái cớ nào thì quyền trượng trong tay Giáo Hoàng đã giơ lên cao; một luồng ánh sáng trắng tinh khiết từ dưới chân Tề Nhạc Nhân bốc lên, quấn cậu vào luồng ánh sáng, ý thức nháy mắt tiêu tán.
[Số lần khởi động còn lại: 2 lần.]
Chờ cậu tỉnh dậy lần nữa, vẫn như cũ ngồi trên bàn đu dây ở hoa viên thánh mộ, vị tu sĩ lạ mặt đi tới chỗ cậu: “Maria, Giáo Hoàng miện hạ đang tìm nàng đó, mau đến Thánh Điện gặp ngài ấy đi.”
“Được, đi liền.” Tề Nhạc Nhân trả lời.
Tu sĩ rời đi, Tề Nhạc Nhân căng thẳng đi qua đi lại, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Tại sao Giáo Hoàng lại phát hiện cậu dị thường? Chẳng lẽ là trực giác của cao thủ cấp bậc lĩnh vực? Nhưng đây không phải là thế giới thực, chỉ là một phó bản được tạo ra từ hồi ức ý chí thế giới mà thôi... Chẳng lẽ hành vi của cậu lộ sơ hở?
Cũng đúng, dù sao cậu cũng không quen thuộc Maria, sau khi tiến vào Thánh Điện Giáo Hoàng tổng cộng đã nói với cậu ba câu, trong đó cậu chỉ đáp lại một câu, nếu lộ sơ hở thì nhất định là những lời này.
Thời điểm Giáo Hoàng hỏi cậu đã nghe qua dị động ở Ngầm Kiến thành chưa, cậu trả lời: Có nghe qua, Giáo Hoàng miện hạ.
Tổng cộng có sáu chữ cái, là sơ hở nào? Tề Nhạc Nhân nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hẳn là xưng hô có vấn đề, mối quan hệ giữa Maria và Giáo Hoàng không phải cấp trên cấp dưới bình thường; nàng giao phó con trai mang huyết mạch Ma Vương Hủy Diệt cho Giáo đình, xuất phát từ tín nhiệm tuyệt đối với Giáo Hoàng, biết ông sẽ không thương tổn Ninh Chu. Sự thật đúng là như vậy, cho dù Ninh Chu theo giáo quy bị rút tín ngưỡng lực, trục xuất khỏi Giáo đình, nhưng Giáo Hoàng không hề đuổi cùng giết tận hắn. Chưa chắc ông không biết thân thế Ninh Chu, dẫu biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm nhưng ông ấy vẫn chọn cho hắn một con đường sống.
Có lẽ trước khi Ninh Chu thực sự làm ra sự tình không thể tha thứ, Giáo Hoàng đều sẽ ôm một phần hy vọng và bao dung đối với đứa trẻ do mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.
“Khoan đã!” Tề Nhạc Nhân quyết định thử một lần, cậu gọi vị tu sĩ còn chưa đi xa, tu sĩ quay đầu lại nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân bước nhanh tới, cười cười rồi hỏi: “Là chuyện gì? Dị động về Ngầm Kiến thành sao?”
“Xem ra ngươi cũng đã nghe nói. Long Kiến Nữ Vương bên kia đang đứng trước thời khắc quan trọng truyền thừa lĩnh vực, gần đây yêu ma triều tịch đặc biệt mãnh liệt, Giáo Hoàng miện hạ lo lắng khe hở hai giới xuất hiện tình huống không ổn định.” Tu sĩ nói.
“So với cái này, kỳ thật ta càng lo lắng cho Giáo Hoàng miện hạ...” Tề Nhạc Nhân lộ ra vẻ mặt buồn bã, khe khẽ thở dài, mạo hiểm nói.
“Nhiều thứ hỗn loạn khó tránh Giáo Hoàng miện hạ nhọc lòng. Từ nhỏ ngươi đã đi theo bên cạnh Giáo Hoàng, ông ấy kỳ vọng rất cao vào ngươi, còn tự mình lựa chọn căn nguyên lực lượng giúp ngươi, để ngươi kế thừa căn nguyên bảo hộ thánh đồ; chỉ cần từng bước hấp thu tín ngưỡng lực, rèn luyện tín ngưỡng chi tâm, trước 35 tuổi có hy vọng tấn chức lĩnh vực. Maria, đừng làm miện hạ thất vọng.” Tu sĩ dịu dàng nhìn cậu, cất lời khuyên nhủ.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân chợt hiểu, mỉm cười gật đầu: “Ta hiểu.”
Tu sĩ rời đi, Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, đoạn lời nói vừa rồi cho cậu quá nhiều thông tin, Maria thế nhưng lại là đứa trẻ do chính Giáo Hoàng nuôi dưỡng; từ miệng vị tu sĩ kia, nói không chừng Maria được bồi dưỡng trở thành Giáo Hoàng đời kế tiếp. Hai người có tình nghĩa cha con, như vậy ở trường hợp riêng tư chỉ có hai người, thái độ của cậu đối với Giáo Hoàng quá mức cung kính và xa cách. Thử nghĩ xem con gái trong nhà đột nhiên tất cung tất kính gọi baba mình là ‘phụ thân đại nhân’, người nào mà không nảy sinh lòng nghi ngờ?
Con đường lĩnh vực Giáo đình hoàn toàn khác với con đường ác ma và người chơi, vô luận là người chơi hay là ác ma; đầu tiên họ phải tìm được căn nguyên lực lượng của mình rồi dựa sát vào căn nguyên lực lượng. Còn bước đầu tiên của Giáo đình lại là kế thừa căn nguyên lực lượng từ thánh đồ, sau đó thông qua hấp thụ tín ngưỡng lực rèn luyện tín ngưỡng chi tâm, tìm biện pháp tăng cường cảnh giới, cuối cùng ngưng kết lĩnh vực.
Khó trách truyền thừa lĩnh vực của Giáo đình lại hoàn mỹ như thế, tất cả các đời Giáo Hoàng đều lĩnh vực cấp, bởi vì đó là con đường mười phần ổn định, chỉ cần làm theo từng bước là có thể đến cuối đường. Nhưng từ khi kết giới Thánh Thành bị công phá, qua việc Giáo đình buộc phải di chuyển đến Vĩnh Vô Hương, cao thủ cấp lĩnh vực tại Giáo đình đánh không lại ác ma; ngược lại, Tiên Tri dùng một loại phương pháp khác ngưng kết lĩnh vực, sức mạnh của hắn đủ để chống lại ác ma cao thủ cấp lĩnh vực.
Mà Maria... Nàng bùng nổ đột phá đến lĩnh vực cấp, chỉ sợ cuối cùng cũng đi theo con đường giống Tiên Tri.
Cuối cùng, Tề Nhạc Nhân có lý do hoài nghi cao tầng Giáo đình biết về tình yêu của Maria, ít nhất họ đã đoán được, câu ‘đừng để miện hạ thất vọng’ dường như ẩn chứa hàm ý gì đó.... Nhưng hiện giờ Ma Vương Hủy Diệt vẫn chưa dẫn dắt Ma tộc xuyên qua khe hở hai giới, nói cách khác thân phận người yêu của Maria chưa đưa ra ánh sáng. Hay là Giáo đình chỉ đơn thuần phản đối tình yêu giữa nàng và một người xứ khác?
Tề Nhạc Nhân một đường trầm tư, thong thả bước, không hề nôn nóng đến trước tòa nhà Thánh Điện.
Cậu cẩn thận cân nhắc đối sách, không thể tiếp tục lãng phí một lần cơ hội khởi động hồi ức.
Ngay lúc Tề Nhạc Nhân đang hết sức suy tư, một giọng nói trẻ tuổi thình lình vang lên từ phía sau cậu.
“Maria? Tên của ngươi?”
Tề Nhạc Nhân quay đầu lại, một chàng trai trẻ đang ngồi trên bàn đu dây chỗ cậu vừa ngồi, nhìn thoáng qua cái tên Maria viết trên trang lót quyển giáo điển. Thiếu niên ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, nở nụ cười tràn ngập sự giảo hoạt, thần thái như ánh mặt trời: “Ngươi khỏe, ta tên Trịnh Nam Tinh, là người xứ khác.”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn nhìn hắn.
Cậu nhận thức người này.
Hai mươi hai năm sau, cậu gặp qua người này, khi đó không người nào biết rõ tên họ đầy đủ của hắn, mọi người chỉ gọi hắn là…
Tiên Tri.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.