Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 191: Truyền Thừa Của Nữ Vương [18]
Bạc Mộ Băng Luân
07/10/2023
chương 191:
“Được, ta đáp ứng các ngươi.” A Á không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống thấm vào khăn bịt mắt, nàng trả lời bằng giọng nói nghẹn ngào.
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa phát ra tiếng cười thỏa thuê đắc ý, thả A Á từ trên xà nhà xuống. Cả người toàn là vết roi nên nàng không đứng vững, suy yếu quỳ trên mặt đất, run rẩy tràn đầy bất lực.
Nàng chạm vào tấm khăn bịt mắt. Mảnh vải đen mỏng manh này ban cho nàng cuộc sống an nhàn nhưng cũng giam cầm tự do của nàng, nàng từng cảm thấy căm hận và chán ghét, nhưng cuối cùng nàng vẫn hết sức cảm kích.
Bây giờ nàng muốn gỡ nó xuống.
Tay A Á run rẩy lần mò sau đầu, dễ như trở bàn tay chạm vào đầu chốt mở lạnh băng, đối với nàng đó không phải chốt mở, mà là một lưỡi dao sắc bén, là kim châm, là cấm kỵ không thể chạm vào. Hai cánh tay nàng run rẩy, nội tạng toàn thân xoắn lại co rút.
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa mất kiên nhẫn, lần nữa quất mạnh một roi vào vai nàng, nàng kêu lên một tiếng đau đớn rồi dùng sức giật mạnh, tháo chốt mở ra.
Mảnh bịt mắt mỏng manh cứ thế từ trên mặt nàng rơi xuống, nhẹ nhàng dừng trên mặt đất. Gia tăng nỗi đau của kẻ phá giới, nỗi đau thấu tận xương kia lại giống như ung nhọt nảy lên dữ dội, như hàng ngàn ngọn lửa bỏng cháy đâm xuyên quanh hốc mắt nàng; thậm chí là đôi mắt, hung hăng đâm xuyên qua con ngươi của nàng, chui vào não, đau đớn kịch liệt làm nàng hận không thể móc mắt ra, hét lên tê tâm liệt phế.
Nàng cực lực mở mắt ra, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mơ hồ, nàng nhìn thấy bốn vị trinh nữ Thánh Hỏa đang cười ha hả trong căn phòng tối tăm, cùng với bóng dáng dường như là tiểu nữ vương đứng trước mặt nàng.
Ngài ấy đang nhìn mình sao? Trong đầu A Á hiện lên một ý nghĩ như vậy, ngay sau đó bị cơn đau đớn không thể chịu đựng nổi đánh bại, ôm mặt quay cuồng kêu la thảm thiết trên mặt đất. Giống như dấu vết bàn ủi nóng rực ịn lên quanh hốc mắt, phù văn tượng trưng cho dấu vết phản bội hiện lên khuôn mặt nàng, nàng phát ra tiếng than khóc trong cơn đau đớn muốn chết.
“Xem đi, một con kiến mật đáng thương, giới luật không bảo vệ được ngươi, ngươi chỉ có thể mặc người xâu xé. Từ nay trở đi, vô luận đi đến đâu, ngươi chỉ là một kẻ phá giới đáng bị phỉ nhổ, bởi vì ngươi là trinh nữ phản bội lời thề.” Na Sát tư tế từ trên cao “nhìn” xuống A Á toàn thân run rẩy trên mặt đất, thương hại tuyên cáo hình phạt mà nàng phải chịu.
A Á vừa nức nở vừa rên rỉ: “Ta không có…ta không phản bội nữ vương… thả nàng ấy đi, đừng làm tổn thương nàng.”
Na Sát tư tế cười khanh khách: “Một người các ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện rời đi.”
Nói xong ả lần nữa cầm roi nhẹ nhàng vung lên, quất tới cổ tiểu nữ vương, tiểu nữ vương vẫn không nhúc nhích, dường như thờ ơ không hề quan tâm đến chuyện xảy ra trên người mình.
“Không! Đừng mà! Ngươi đã hứa với ta thả nàng đi!” A Á nghe vậy mặc kệ đau đớn trên người, giãy giụa bò tới, muốn xông lên kéo Na Sát tư tế ra.
Na Sát nhíu mày, vung roi lên đánh A Á ngã khuỵa xuống đất: “Một kẻ phá giới, ngươi tư cách gì mà nói điều kiện với ta?! Nếu ngươi không muốn nhìn thấy nàng ta chết, vậy ta có thể đại phát từ bi để ngươi chết trước.”
Nói xong tay ả cầm roi hai ba bước đi tới trước mặt A Á, cúi đầu “nhìn” A Á hết sức chật vật quỳ rạp trên mặt đất: “Ngươi còn di ngôn gì muốn nói không?”
A Á mấp môi, giọng nói nỉ non giống như mê sảng nói: “Đừng, đừng…đừng làm tổn thương nàng, nàng ấy...nàng ấy...là Long Kiến Nữ Vương…”
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa trong phòng cười thành một đoàn, thở hổn hển nói: “Trời ạ, con kiến mật đáng thương này bị điên rồi. Tỉnh lại đi, nữ vương đã chết, không còn Long Kiến Nữ Vương nữa, chỉ có Lý Tưởng Quốc thần thánh buông ánh sáng xuống thế giới hắc ám này mà thôi!”
Nói xong Na Sát tư tế giơ roi lên, một luồng ánh sáng đen tà ác ngưng tụ trên roi da, vì sức mạnh đáng sợ bám vào nó nên chỉ cần một roi này quất xuống, thiếu nữ nhân loại yếu ớt không có sức mạnh hộ thân sẽ cứ vậy tắt thở mà chết.
A Á mở to đôi mắt đau đớn, nhìn một roi kia sắp rơi xuống, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Vào giây phút cuối cuộc đời, nàng nhớ tới lữ nhân mà mình từng có duyên gặp mặt một lần trong sa mạc mênh mông rộng lớn.
Trong tiết lửa trại vui vẻ của bộ tộc Valentine, hắn một mình ngồi trên vách núi cách xa thôn xóm, ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt đằng xa. Khi đó đáy lòng nàng tràn ngập sợ hãi và bất an vì bị ép buộc hiến tế cho Long Kiến Nữ Vương, thế là nàng chọn cách chạy trốn sau đó gặp hắn.
Hắn dịu dàng lắng nghe cõi lòng tràn đầy mê mang và thống khổ của nàng, thay vì chỉ trích nàng yếu đuối trốn tránh thì hắn lại chỉ cho nàng con đường mà nàng phải đi, cũng mang đến cho nàng tín ngưỡng.
Hắn nói, không ai muốn chịu nỗi đau này trên lưng, nàng cũng vậy.
Hắn đưa cho nàng quyển giáo điển, nàng vẫn luôn mang theo bên mình, cho dù hiện tại nàng đã không thể đọc chữ trên đó nữa.
Hắn đi đâu rồi? Có tìm được người yêu của mình chưa? Bây giờ hắn có tốt không?
Tay A Á ấn vào túi xách, quyển giáo điển giấu ở bên trong tiếp cho nàng dũng khí cũng khiến nàng bình tĩnh lại. Nàng bỗng nhiên cảm thấy không khổ sở nữa, nàng đã làm được điều mình muốn, tựa như lúc ấy nàng trở về bộ lạc, quyết định bản thân gánh vác phần trách nhiệm này. Nàng từng thề nguyện trung thành, không nên cảm thấy tiếc nuối vì bảo vệ nữ vương mà chết.
Đau nhức trong dự đoán chưa tới, một tiếng súng vang lên, chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt A Á. Nàng ngơ ngác mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trên cửa sổ phản quang một bóng người không rõ mặt vọt vào, lại một phát súng bắn nát đầu một vị trinh nữ Thánh Hỏa khác.
Hai vị trinh nữ Thánh Hỏa còn lại hét lên, một tay rút vũ khí tay còn lại đặt trước ngực mặc niệm chú văn cầu nguyện, để sức mạnh trật tự thuộc về Long Kiến Nữ Vương dựng nên một kết giới an toàn cho các nàng —— Một cỗ sức mạnh thần bí cắt ngang mối liên hệ giữa nàng và căn nguyên trật tự, chú văn thế nhưng mất hiệu lực!
Tề Nhạc Nhân nào cho các nàng có thời gian phản ứng, cậu lần nữa bóp cò, bắn hai phát súng vào trái tim trinh nữ Thánh Hỏa.
Trinh nữ Thánh Hỏa mặc niệm chú văn khó tin ngã xuống, trước khi chết vẫn còn nỉ non ‘chuyện này không có khả năng’ ‘chú văn không có khả năng mất hiệu lực’.
Ánh mắt tiểu nữ vương lạnh lùng nhìn cuộc tàn sát nghiêng về một phía trong căn phòng này, không nói một câu, như thể mọi chuyện không liên quan tới nàng.
A Á vẫn quỳ rạp trên đất, xung quanh hốc mắt đau nhức khiến nàng nhắm mắt lại, nàng bụm mặt, gào khóc vì bản thân may mắn sống sót sau tai nạn.
Tề Nhạc Nhân vừa giải quyết yêu ma hình cây xong vội vàng chạy về cứu người, may mắn kịp thời đuổi tới; bước chân cậu nhẹ nhàng chậm rãi đi đến trước mặt A Á, ngồi xổm xuống: “Cô không sao chứ?”
A Á che lại đôi mắt, vừa lắc đầu vừa nức nở.
“Không sao rồi, bọn họ đều đã chết, đừng khóc.” Tề Nhạc Nhân vỗ vỗ bả vai A Á, nhẹ giọng an ủi.
Giọng nói dịu dàng càng làm tăng thêm nỗi đau trong lòng, nàng ôm chặt lấy cậu, dựa đầu vào vai cậu gào khóc. Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt đỏ hoe, thiếu nữ khóc lóc đến nỗi tê tâm liệt phế, như muốn phát tiết hết mọi tra tấn không phải người nào cũng chịu được.
Tề Nhạc Nhân không biết xảy ra chuyện gì, mê mang quay đầu nhìn tiểu nữ vương.
“Nàng ta phản bội lời thề trinh nữ Thánh Hỏa, tháo khăn bịt mắt xuống, từ nay về sau nàng ta chính là kẻ phá giới mà ai cũng khinh thường.” Tiểu nữ vương khẽ dừng: “ —— Vì cứu ta.”
Thiếu nữ dựa vào đầu vai cậu gào khóc toàn thân run rẩy, đau đớn trên thân thể cùng nỗi đau trong lòng đan xen vào nhau, làm nàng khóc đến mức không thở nổi.
“Được rồi không sao, không sao đâu A Á, cô là một cô gái tốt, cô rất dũng cảm.” Tề Nhạc Nhân đỡ bả vai nàng, bắt nàng thẳng lưng lên, ấn ký kẻ phá giới màu đỏ trên khuôn mặt đoan trang của nàng: “Rất đẹp, A Á, không cần bởi vậy mà hổ thẹn, đây chứng minh cho sự dũng cảm của cô, cô nên thẳng lưng ngẩng cao đầu, tôi cảm thấy tự hào vì cô.”
A Á nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Tề Nhạc Nhân. Thật kỳ diệu, giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi này xoa dịu linh hồn thống khổ của nàng, nàng sợ hãi hỏi: “Thật vậy chăng?”
Người nọ mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là thật rồi, cô làm rất đúng, cô là cô gái dũng cảm, được rồi, đừng khóc nữa. Nào, cười một cái.”
A Á nhắm chặt hai mắt, nở nụ cười đẫm nước mắt: “Cảm ơn... cảm ơn anh...”
Xưa kia từng có một lữ nhân xa lạ cứu vớt linh hồn nàng, mang đến khát khao và hy vọng cho một thiếu nữ ngây thơ như nàng.
Hôm nay, lại có một người tốt bụng xa lạ cứu nàng khỏi tuyệt cảnh, an ủi nàng, khen ngợi nàng cổ vũ nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, đây hẳn là vận mệnh đã định.
****
“Được, ta đáp ứng các ngươi.” A Á không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống thấm vào khăn bịt mắt, nàng trả lời bằng giọng nói nghẹn ngào.
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa phát ra tiếng cười thỏa thuê đắc ý, thả A Á từ trên xà nhà xuống. Cả người toàn là vết roi nên nàng không đứng vững, suy yếu quỳ trên mặt đất, run rẩy tràn đầy bất lực.
Nàng chạm vào tấm khăn bịt mắt. Mảnh vải đen mỏng manh này ban cho nàng cuộc sống an nhàn nhưng cũng giam cầm tự do của nàng, nàng từng cảm thấy căm hận và chán ghét, nhưng cuối cùng nàng vẫn hết sức cảm kích.
Bây giờ nàng muốn gỡ nó xuống.
Tay A Á run rẩy lần mò sau đầu, dễ như trở bàn tay chạm vào đầu chốt mở lạnh băng, đối với nàng đó không phải chốt mở, mà là một lưỡi dao sắc bén, là kim châm, là cấm kỵ không thể chạm vào. Hai cánh tay nàng run rẩy, nội tạng toàn thân xoắn lại co rút.
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa mất kiên nhẫn, lần nữa quất mạnh một roi vào vai nàng, nàng kêu lên một tiếng đau đớn rồi dùng sức giật mạnh, tháo chốt mở ra.
Mảnh bịt mắt mỏng manh cứ thế từ trên mặt nàng rơi xuống, nhẹ nhàng dừng trên mặt đất. Gia tăng nỗi đau của kẻ phá giới, nỗi đau thấu tận xương kia lại giống như ung nhọt nảy lên dữ dội, như hàng ngàn ngọn lửa bỏng cháy đâm xuyên quanh hốc mắt nàng; thậm chí là đôi mắt, hung hăng đâm xuyên qua con ngươi của nàng, chui vào não, đau đớn kịch liệt làm nàng hận không thể móc mắt ra, hét lên tê tâm liệt phế.
Nàng cực lực mở mắt ra, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mơ hồ, nàng nhìn thấy bốn vị trinh nữ Thánh Hỏa đang cười ha hả trong căn phòng tối tăm, cùng với bóng dáng dường như là tiểu nữ vương đứng trước mặt nàng.
Ngài ấy đang nhìn mình sao? Trong đầu A Á hiện lên một ý nghĩ như vậy, ngay sau đó bị cơn đau đớn không thể chịu đựng nổi đánh bại, ôm mặt quay cuồng kêu la thảm thiết trên mặt đất. Giống như dấu vết bàn ủi nóng rực ịn lên quanh hốc mắt, phù văn tượng trưng cho dấu vết phản bội hiện lên khuôn mặt nàng, nàng phát ra tiếng than khóc trong cơn đau đớn muốn chết.
“Xem đi, một con kiến mật đáng thương, giới luật không bảo vệ được ngươi, ngươi chỉ có thể mặc người xâu xé. Từ nay trở đi, vô luận đi đến đâu, ngươi chỉ là một kẻ phá giới đáng bị phỉ nhổ, bởi vì ngươi là trinh nữ phản bội lời thề.” Na Sát tư tế từ trên cao “nhìn” xuống A Á toàn thân run rẩy trên mặt đất, thương hại tuyên cáo hình phạt mà nàng phải chịu.
A Á vừa nức nở vừa rên rỉ: “Ta không có…ta không phản bội nữ vương… thả nàng ấy đi, đừng làm tổn thương nàng.”
Na Sát tư tế cười khanh khách: “Một người các ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện rời đi.”
Nói xong ả lần nữa cầm roi nhẹ nhàng vung lên, quất tới cổ tiểu nữ vương, tiểu nữ vương vẫn không nhúc nhích, dường như thờ ơ không hề quan tâm đến chuyện xảy ra trên người mình.
“Không! Đừng mà! Ngươi đã hứa với ta thả nàng đi!” A Á nghe vậy mặc kệ đau đớn trên người, giãy giụa bò tới, muốn xông lên kéo Na Sát tư tế ra.
Na Sát nhíu mày, vung roi lên đánh A Á ngã khuỵa xuống đất: “Một kẻ phá giới, ngươi tư cách gì mà nói điều kiện với ta?! Nếu ngươi không muốn nhìn thấy nàng ta chết, vậy ta có thể đại phát từ bi để ngươi chết trước.”
Nói xong tay ả cầm roi hai ba bước đi tới trước mặt A Á, cúi đầu “nhìn” A Á hết sức chật vật quỳ rạp trên mặt đất: “Ngươi còn di ngôn gì muốn nói không?”
A Á mấp môi, giọng nói nỉ non giống như mê sảng nói: “Đừng, đừng…đừng làm tổn thương nàng, nàng ấy...nàng ấy...là Long Kiến Nữ Vương…”
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa trong phòng cười thành một đoàn, thở hổn hển nói: “Trời ạ, con kiến mật đáng thương này bị điên rồi. Tỉnh lại đi, nữ vương đã chết, không còn Long Kiến Nữ Vương nữa, chỉ có Lý Tưởng Quốc thần thánh buông ánh sáng xuống thế giới hắc ám này mà thôi!”
Nói xong Na Sát tư tế giơ roi lên, một luồng ánh sáng đen tà ác ngưng tụ trên roi da, vì sức mạnh đáng sợ bám vào nó nên chỉ cần một roi này quất xuống, thiếu nữ nhân loại yếu ớt không có sức mạnh hộ thân sẽ cứ vậy tắt thở mà chết.
A Á mở to đôi mắt đau đớn, nhìn một roi kia sắp rơi xuống, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Vào giây phút cuối cuộc đời, nàng nhớ tới lữ nhân mà mình từng có duyên gặp mặt một lần trong sa mạc mênh mông rộng lớn.
Trong tiết lửa trại vui vẻ của bộ tộc Valentine, hắn một mình ngồi trên vách núi cách xa thôn xóm, ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt đằng xa. Khi đó đáy lòng nàng tràn ngập sợ hãi và bất an vì bị ép buộc hiến tế cho Long Kiến Nữ Vương, thế là nàng chọn cách chạy trốn sau đó gặp hắn.
Hắn dịu dàng lắng nghe cõi lòng tràn đầy mê mang và thống khổ của nàng, thay vì chỉ trích nàng yếu đuối trốn tránh thì hắn lại chỉ cho nàng con đường mà nàng phải đi, cũng mang đến cho nàng tín ngưỡng.
Hắn nói, không ai muốn chịu nỗi đau này trên lưng, nàng cũng vậy.
Hắn đưa cho nàng quyển giáo điển, nàng vẫn luôn mang theo bên mình, cho dù hiện tại nàng đã không thể đọc chữ trên đó nữa.
Hắn đi đâu rồi? Có tìm được người yêu của mình chưa? Bây giờ hắn có tốt không?
Tay A Á ấn vào túi xách, quyển giáo điển giấu ở bên trong tiếp cho nàng dũng khí cũng khiến nàng bình tĩnh lại. Nàng bỗng nhiên cảm thấy không khổ sở nữa, nàng đã làm được điều mình muốn, tựa như lúc ấy nàng trở về bộ lạc, quyết định bản thân gánh vác phần trách nhiệm này. Nàng từng thề nguyện trung thành, không nên cảm thấy tiếc nuối vì bảo vệ nữ vương mà chết.
Đau nhức trong dự đoán chưa tới, một tiếng súng vang lên, chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt A Á. Nàng ngơ ngác mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trên cửa sổ phản quang một bóng người không rõ mặt vọt vào, lại một phát súng bắn nát đầu một vị trinh nữ Thánh Hỏa khác.
Hai vị trinh nữ Thánh Hỏa còn lại hét lên, một tay rút vũ khí tay còn lại đặt trước ngực mặc niệm chú văn cầu nguyện, để sức mạnh trật tự thuộc về Long Kiến Nữ Vương dựng nên một kết giới an toàn cho các nàng —— Một cỗ sức mạnh thần bí cắt ngang mối liên hệ giữa nàng và căn nguyên trật tự, chú văn thế nhưng mất hiệu lực!
Tề Nhạc Nhân nào cho các nàng có thời gian phản ứng, cậu lần nữa bóp cò, bắn hai phát súng vào trái tim trinh nữ Thánh Hỏa.
Trinh nữ Thánh Hỏa mặc niệm chú văn khó tin ngã xuống, trước khi chết vẫn còn nỉ non ‘chuyện này không có khả năng’ ‘chú văn không có khả năng mất hiệu lực’.
Ánh mắt tiểu nữ vương lạnh lùng nhìn cuộc tàn sát nghiêng về một phía trong căn phòng này, không nói một câu, như thể mọi chuyện không liên quan tới nàng.
A Á vẫn quỳ rạp trên đất, xung quanh hốc mắt đau nhức khiến nàng nhắm mắt lại, nàng bụm mặt, gào khóc vì bản thân may mắn sống sót sau tai nạn.
Tề Nhạc Nhân vừa giải quyết yêu ma hình cây xong vội vàng chạy về cứu người, may mắn kịp thời đuổi tới; bước chân cậu nhẹ nhàng chậm rãi đi đến trước mặt A Á, ngồi xổm xuống: “Cô không sao chứ?”
A Á che lại đôi mắt, vừa lắc đầu vừa nức nở.
“Không sao rồi, bọn họ đều đã chết, đừng khóc.” Tề Nhạc Nhân vỗ vỗ bả vai A Á, nhẹ giọng an ủi.
Giọng nói dịu dàng càng làm tăng thêm nỗi đau trong lòng, nàng ôm chặt lấy cậu, dựa đầu vào vai cậu gào khóc. Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt đỏ hoe, thiếu nữ khóc lóc đến nỗi tê tâm liệt phế, như muốn phát tiết hết mọi tra tấn không phải người nào cũng chịu được.
Tề Nhạc Nhân không biết xảy ra chuyện gì, mê mang quay đầu nhìn tiểu nữ vương.
“Nàng ta phản bội lời thề trinh nữ Thánh Hỏa, tháo khăn bịt mắt xuống, từ nay về sau nàng ta chính là kẻ phá giới mà ai cũng khinh thường.” Tiểu nữ vương khẽ dừng: “ —— Vì cứu ta.”
Thiếu nữ dựa vào đầu vai cậu gào khóc toàn thân run rẩy, đau đớn trên thân thể cùng nỗi đau trong lòng đan xen vào nhau, làm nàng khóc đến mức không thở nổi.
“Được rồi không sao, không sao đâu A Á, cô là một cô gái tốt, cô rất dũng cảm.” Tề Nhạc Nhân đỡ bả vai nàng, bắt nàng thẳng lưng lên, ấn ký kẻ phá giới màu đỏ trên khuôn mặt đoan trang của nàng: “Rất đẹp, A Á, không cần bởi vậy mà hổ thẹn, đây chứng minh cho sự dũng cảm của cô, cô nên thẳng lưng ngẩng cao đầu, tôi cảm thấy tự hào vì cô.”
A Á nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Tề Nhạc Nhân. Thật kỳ diệu, giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi này xoa dịu linh hồn thống khổ của nàng, nàng sợ hãi hỏi: “Thật vậy chăng?”
Người nọ mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là thật rồi, cô làm rất đúng, cô là cô gái dũng cảm, được rồi, đừng khóc nữa. Nào, cười một cái.”
A Á nhắm chặt hai mắt, nở nụ cười đẫm nước mắt: “Cảm ơn... cảm ơn anh...”
Xưa kia từng có một lữ nhân xa lạ cứu vớt linh hồn nàng, mang đến khát khao và hy vọng cho một thiếu nữ ngây thơ như nàng.
Hôm nay, lại có một người tốt bụng xa lạ cứu nàng khỏi tuyệt cảnh, an ủi nàng, khen ngợi nàng cổ vũ nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, đây hẳn là vận mệnh đã định.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.