Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 192: Truyền Thừa Của Nữ Vương [19]

Bạc Mộ Băng Luân

07/10/2023

chương 192:

Đêm dần khuya.

Sau khi xử lý thi thể của bốn vị trinh nữ Thánh Hỏa, ba người đặt chân tới một địa phương khác.

Dọc đường đi A Á không dám nhìn thẳng Tề Nhạc Nhân, chỉ im lặng cúi đầu bước đi. Lúc này Tề Nhạc Nhân có vẻ rất khó xử, cậu không biết cách nói chuyện thân thiện và khuấy động bầu không khí khi con gái đến gần, cuối cùng đành trầm mặc đi về phía trước.

Tiểu nữ vương mang hai người tới một nơi ẩn nấp, Tề Nhạc Nhân đi rửa mặt rửa sạch chất nhầy yêu ma dính trên người, còn A Á thì ngồi yên lặng trên ban công, nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, rơi vào dòng suy tưởng.

Mặc dù thời gian làm trinh nữ Thánh Hỏa không dài, nhưng nàng đã từng cho rằng một khi đeo bịt mắt lên sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy thế giới tràn đầy màu sắc này nữa, chỉ là không ngờ lại tháo bịt mắt xuống nhanh như vậy.

Cơn đau nhức xung quanh hốc mắt đã dịu đi, nàng vuốt ve giới văn hơi nhô lên bên khóe mắt, đôi mắt lần nữa ươn ướt.

“Tại sao ngươi lại tháo bịt mắt xuống vì ta?” Phía sau truyền tới giọng nói của tiểu nữ vương.

A Á sợ hãi đứng dậy nhìn về phía nàng, dưới ánh đèn mờ ảo, tiểu nữ vương nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo dò xét.

“Ta đã từng thề, trung thành với ngài... Là ngài cho ta cuộc sống an nhàn, ta, ta phải báo đáp ngài, không thể để bọn họ làm tổn thương đến ngài.” Giọng A Á run rẩy nói.

“Nhưng ngươi sợ hãi ta, thậm chí căm hận ta.” Tiểu nữ vương nói.

Sau một lúc im lặng A Á cúi đầu thấp giọng nói: “Ta không dám lừa dối ngài, ta sợ ngài... hoặc nói đúng hơn là những lời đồn về ngài.”

Toàn bộ Tĩnh Hải hoang mạc đều lưu truyền bí văn Long Kiến Nữ Vương tàn bạo khát máu. Phần lớn tế phẩm do các bộ lạc hiến tế đưa tới Ngầm Kiến thành dâng cho Nữ Vương đều trở thành kiến mật cung cấp máu; một bộ phận người may mắn được chọn làm trinh nữ trông coi Thánh Hỏa, nhưng vô luận thuộc loại nào đi nữa thì suốt đời các nàng đều không thể trở về quê nhà đoàn tụ với gia đình của mình.

“Ngài khiến ta sợ hãi, cũng khiến ta kính sợ, ta... ta thực sự rất cảm kích ngài; nếu ngài không chọn ta làm trinh nữ Thánh Hỏa, ta chỉ có thể trở thành một con kiến mật chết rất nhanh …” A Á lẩm bẩm nói.

“Cho nên ngươi biết ơn lòng tốt mà hung thủ dành cho ngươi?” Tiểu nữ vương trào phúng hỏi ngược lại.

A Á im lặng, im lặng, cuối cùng nỉ non nói: “Ta không biết... nhưng nếu không có ngài ta đã chết trong miệng yêu ma, là ngài bảo vệ ta, cũng là ngài bảo vệ con dân chúng ta sống trong Tĩnh Hải hoang mạc này.”

Khóe miệng Long Kiến Nữ Vương nhẹ cong lên, ý cười bên môi tràn đầy trào phúng cùng với vẻ thương cảm nhàn nhạt: “Vậy ngươi có biết, những yêu ma đó từ đâu mà đến không?”

A Á ngơ ngác nhìn nàng rồi lắc đầu, chưa từng có người nào giải đáp được vấn đề này, vô luận là ác ma hay là nhân loại. Yêu ma triều tịch mỗi tháng một lần làm mọi người Ngầm Kiến thành bối rối, nhưng lại không biết rốt cuộc bầy yêu ma này đến từ đâu.

“Ta đây liền nói cho ngươi biết, chúng đến từ nội tâm của ta.” Tiểu nữ vương nói.

A Á ngẩn người đứng trên ban công, dường như không hiểu lời nàng nói.

“Hẳn là ngươi cũng biết bộ dáng Long Kiến Nữ Vương như thế nào rồi đấy, thân thể mỗi một vị Long Kiến Nữ Vương đều bị xé rách, cả đời phải chịu đựng nỗi đau đớn không phải người nào cũng có thể chịu được; nỗi đau đớn mất đi nửa người cũng xé rách linh hồn họ, biến họ thành một con quỷ tràn ngập oán hận. Trong nỗi thống khổ trải dài suốt 20 năm, mỗi người đều vặn vẹo, vô số cảm xúc tiêu cực đè ép linh hồn họ, cuối cùng hình thành yêu ma hoành hành trong lăng mộ. Chỉ cần Nữ Vương còn tồn tại, yêu ma trong lăng mộ không ngừng sinh sôi cho đến khi họ tử vong, phong bế lăng mộ của mình.”

“Nhưng loại phong bế này cũng không thể ngăn cản yêu ma mới sinh ra, cho nên mới có yêu ma triều tịch mỗi tháng một lần. Bầy yêu ma này xuyên qua tầng kết giới phong ấn tiến vào Ngầm Kiến thành tàn sát nhân loại và ác ma xung quanh. Bây giờ ngươi đã biết tại sao Long Kiến Nữ Vương cũng không thể ngăn cản lũ yêu ma tiến vào lĩnh vực Ngầm Kiến thành rồi đó? Bởi vì đám quái vật này vốn dĩ được sinh ra từ bên trong lĩnh vực!”

Tiểu nữ vương nhìn thẳng vào đôi mắt A Á, nói: “Ngươi xem, tất cả những gì ngươi gặp phải bây giờ hoàn toàn đều do ta tạo thành, ngươi hận ta không?”

A Á vuốt ve giới văn quanh đôi mắt, nước mắt lặng lẽ rơi.

Nàng gật đầu.

Tiểu nữ vương cười nhạt: “Ngay từ đầu ta đã biết... một ngày nào đó, Thánh Hỏa trong khe đất sẽ tắt, vậy thì cứ để nó yên lặng mà chìm dưới lòng đất đi.”

“Vậy... người sinh sống ở đây sẽ như thế nào?” A Á hỏi.

“Ta không biết.” Tiểu nữ vương nói: “Sẽ có người đến tiếp quản tất cả những thứ này, ngươi xem đám trinh nữ này đi, không phải đến vì mục đích này sao? Ma Vương Quyền lực sớm xem Ngầm Kiến thành như hổ rình mồi, chờ đến khi nơi này nhập vào Lý Tưởng Quốc, tất cả sẽ kết thúc. Sẽ không có người nào chịu đựng nỗi thống khổ như Long Kiến Nữ Vương nữa, cũng sẽ không có yêu ma triều tịch nữa, các ngươi sẽ sống cuộc đời vô tư vô lự ở Lý Tưởng Quốc..”

Nhìn nụ cười mỉa mai trên mặt tiểu nữ vương, A Á lắc đầu, giọng run run nói: “Ta không tin, thế gian này làm gì có cuộc sống hạnh phúc không làm mà hưởng? Ta không tin!”



Cậu nói này khiến tiểu nữ vương bất ngờ, nàng lần nữa nghiêm túc nhìn kỹ thiếu nữ nhân loại trông rất bình thường trước mắt này, nàng ta luôn làm nàng ngạc nhiên từ lần này tới lần khác: “Ngươi luôn làm ta giật mình, ta cho rằng ngươi cũng như họ, dễ dàng tin tưởng mấy thứ này.”

“Ta không tin, bệ hạ, ta không tin, ta tin vào ngài nhiều hơn chứ không phải Lý Tưởng Quốc hư vô mờ mịt.” A Á khóc lóc nói.

Tiểu nữ vương cười: “Vậy ngươi nguyện ý trở thành Long Kiến Nữ Vương không?”

“Ta chưa từng nghĩ tới...” A Á gần như hoảng sợ trả lời.

Loại suy nghĩ này, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Vậy ta đổi cách hỏi khác, nếu có một ngày ngươi trở thành Long Kiến Nữ Vương, ngươi muốn tạo ra một thế giới như thế nào?” Tiểu nữ vương hỏi.

A Á lâm vào trầm tư, hồi lâu chưa thể đưa ra đáp án.

Một lần nữa nàng lại nghĩ đến lữ nhân trên sa mạc mênh mông kia. Hắn cũng từng hỏi câu tương tự như vậy.

“Ta muốn... muốn một thế giới hòa bình bình đẳng. Ta sinh ra tại bộ lạc Valentine, bởi vì màu da mà luôn bị người các bộ lạc xung quanh kỳ thị; ta không biết tại sao họ lại làm như vậy, bởi vì bọn ta là người ngoài chuyển tới đây? Nhưng chẳng phải chúng ta đều là nhân loại sao?”

“Nếu để ta tạo ra một thế giới, ta hy vọng đó là một thế giới bình đẳng, nơi ác ma không thương tổn nhân loại và nhân loại cũng không thương tổn ác ma; mọi người đều có thể thông cảm cho nhau. Nam cũng được nữ cũng được, vô luận có tín ngưỡng hay không, chỉ cần nguyện ý nỗ lực vì Ngầm Kiến thành, tất cả mọi người đều bình đẳng, mọi người đều đạt được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc như thế không phải là kiểu Lý Tưởng Quốc không làm mà hưởng.” A Á nói một cách đứt quãng, văn hóa làm nàng không nói ra mấy từ ngữ quá mức cao thâm, nhưng mục tiêu hướng tới đơn giản như vậy ngược lại lý tưởng của nàng càng thêm thuần túy.

Tiểu nữ vương nghe xong nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự là một người ghê gớm.”

A Á cười ngượng ngùng, sợ hãi hỏi: “Ta muốn hỏi một việc.”

“Hỏi đi.”

“Tại sao bệ hạ lại dự trữ kiến mật? Bởi vì cần máu duy trì mạng sống sao?” A Á sầu lo hỏi.

“Máu thiếu nữ có thể duy trì mạng sống cho nàng, nhưng điều đó cũng không cần thiết. Chỉ là khi đạt tới vị trí đó, tự nhiên ngươi sẽ muốn có được nhiều hơn, nếu có quyền lợi đi kèm thì ngươi khó mà kiềm chế được dục vọng của mình. Dựa vào đạo đức thì chúng ta mới kiên trì được, bởi vì trước mặt quyền lực, đạo đức chỉ là một tờ giấy trắng mỏng manh,” Tiểu nữ vương nói.

A Á nghe không hiểu mấy lời nói quá mức cao thâm, nhưng nàng vẫn nghe rõ ràng, nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra có thể không uống dung dịch.”

“Đương nhiên có thể, nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng ngươi sẽ không sống đến 20 năm.”

“Không sao cả.” A Á nở nụ cười, đôi mắt mỹ lệ cong thành hai vầng trăng non: “Không sao cả.”

Nghe câu trả lời của nàng, tiểu nữ vương đã hiểu sự lựa chọn của nàng: “Xem ra ngươi đã sẵn sàng để trở thành một nữ vương.”

A Á nhìn sương mù ngoài cửa sổ, đó là phương hướng khi họ tới. Khi đó người đàn ông có giọng nói dịu dàng đi đằng trước nàng, cả đoạn đường nàng ngóng nhìn theo bóng dáng người đó, trong lòng chợt dấy lên nỗi khao khát quen thuộc. Nàng chạm vào giới văn bên khóe mắt, trên mặt vô thức nở nụ cười.

“Ta muốn thử một lần.” Nàng nói.

“Vậy thì tốt, sau hừng đông hãy đi theo ta, ta dẫn ngươi đến xem Thánh Hỏa.” Tiểu nữ vương nói.

“Thánh Hỏa? Nhưng đôi mắt người bình thường nhìn thấy Thánh Hỏa sẽ bị mù...” A Á khiếp đảm nói.

“Ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào Thánh Hỏa cũng không có thì làm sao ngươi có thể bảo vệ được con dân?” Tiểu nữ vương hỏi.

A Á hổ thẹn cúi đầu.

“Khuya rồi, nghỉ sớm đi.” Tiểu nữ vương khẽ gật đầu, đi tới hành lang mà Tề Nhạc Nhân đứng sau cây cột, cho cậu một ánh mắt cười như không cười.

Tề Nhạc Nhân khó hiểu.

Sau khi rửa sạch máu yêu ma trên người cậu liền đến đây, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa A Á và tiểu nữ vương, không thể không nói A Á khiến cậu rất xúc động.



Thiếu nữ xuất thân từ bộ lạc bần hàn thế nhưng lại cất giấu trong lòng mộng tưởng vĩ đại như vậy.

“Chu Ninh?” A Á cảm giác được, quay đầu lại, nhìn thấy Tề Nhạc Nhân đứng sau cây cột đằng xa. Do khoảng cách quá xa ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ mặt cậu, chỉ là một bóng dáng thẳng đứng nhưng lại khiến A Á như ngừng thở.

Nàng đột nhiên cảm thấy máu dồn lên mặt, chốc lát cảm thấy may mắn vì ánh sáng chỗ này quá tối, chốc lát may mắn làn da của mình đen nên hẳn là Tề Nhạc Nhân không nhìn thấy. Nàng bưng mặt nhìn khung cảnh bên ngoài ban công, không dám liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Tim đập nhanh hơn, nỗi khát khao của thiếu nữ tại màn đêm thanh vắng vô tức nảy sinh.

Nàng cảm thấy cổ họng khô khốc đến mức không nói nên lời, lỗ tai tập trung lắng nghe tiếng bước chân của người nọ, tâm hoảng ý loạn, khó nói thành lời.

“Sao lại đứng ở đây?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Tôi... ngắm... phong cảnh.” A Á nói.

Tề Nhạc Nhân mỉm cười, bước đến bên cạnh A Á cùng nàng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, mặc dù đó là một mảnh sương mù không thể nhìn thấu.

“Anh…ờ.. đọc qua giáo điển chưa?” A Á sợ hãi hỏi.

“Đọc rồi, làm sao vậy?” Tề Nhạc Nhân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới A Á lại hỏi vấn đề này.

“Vậy anh có thể dạy tôi đọc chữ được không? Có rất nhiều chữ mà tôi không biết.” A Á mở túi xách luôn mang theo bên mình, lấy ra cuốn giáo điển, cầm trên tay.

Nàng vẫn không dám nhìn mặt Tề Nhạc Nhân, sợ nhìn ra sự từ chối.

Tề Nhạc Nhân nghiêng mặt nhìn cuốn giáo điển trên tay A Á, mỗi một câu trong cuốn giáo điển cũ kỹ này đều khiến cậu dấy lên vô cùng cảm xúc.

“Không ngờ cô có cái này.” Tề Nhạc Nhân cảm khái nói.

A Á cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là người khác tặng cho tôi.”

Tề Nhạc Nhân bật đèn lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nâng quyển giáo điển ngẩng đầu hỏi A Á: “Cô muốn học từ chỗ nào?”

Tim A Á đập như sấm, như có hàng ngàn hàng vạn cân đè nặng trên đầu, ép tới mức nàng không dám ngẩng đầu lên.

Miệng nàng há ra rồi khép lại, muốn ngẩng đầu nhưng lại không dám, cho đến khi cậu hỏi lại lần hai, nàng mới từ cơn hoảng loạn vội vàng ngẩng mặt lên.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của trản đèn, lần đầu nàng nhìn rõ khuôn mặt cậu.

Một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, trong đôi mắt nâu là ảnh ngược bóng dáng của nàng, dịu dàng giống như một giấc mộng không bao giờ tỉnh.

Trong nháy mắt A Á đột nhiên quên cả thở.

“Tề… Nhạc Nhân.” A Á lẩm bẩm, nước mắt đột nhiên tuôn rơi: “Anh không phải tên Chu Ninh, mà tên là Tề Nhạc Nhân, đúng không?”

Ánh mắt khiếp sợ của Tề Nhạc Nhân đã cho nàng câu trả lời.

Cuồng phong trên sa mạc cuốn đi một bức tranh kẹp giữa cuốn giáo điển. Khi đó vì lữ nhân chưa từng kể với nàng câu chuyện xưa cùng với nỗi khao khát trong lòng mà nàng không dám bày tỏ; nàng một đường đuổi theo bức tranh nhưng cuối cùng cũng không thể tìm thấy bức tranh bị đánh mất, chỉ biết ngã xuống đất thất thanh gào khóc —— cũng giống như nàng bây giờ vậy.

Hiện tại, người trong tranh đang ngồi trước mặt nàng, nhưng nàng biết người này sẽ không thuộc về mình.

Một lần nữa, có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào trái tim nàng, sắc bén như vậy đau đớn như vậy, đến mức khiến nàng không kìm được dòng nước mắt lăn xuống.

Khoảnh khắc này nàng không oán hận bất kỳ ai, nàng chỉ hận chính bản thân mình; tại sao luôn dễ dàng thích một người xa lạ như vậy, mà trong lòng người xa lạ này đã sớm có người khác? Thậm chí ngay cả tâm tình ái mộ cũng không dám biểu lộ.

Nàng chỉ có thể tùy ý để nước mắt ào ào rơi, trút hết nỗi lòng bi thương của thiếu nữ, vì đoạn tình cảm không người nào biết không người nào hiểu, một tình yêu chưa kịp nở đã vội tàn.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook