Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 193: Truyền Thừa Của Nữ Vương [20]

Bạc Mộ Băng Luân

07/10/2023

chương 193:

Tề Nhạc Nhân cảm thấy mê mang, mê mang sâu sắc, còn có hoang mang.

Rốt cuộc làm sao A Á biết tên của mình? Khuôn mặt của mình có độ nhận diện cao vậy sao? Không thể nào, rốt cuộc A Á biết tới mình khi nào? Trong khoảng thời gian dưới Ngầm Kiến thành, trinh nữ Thánh Hỏa cần phải bịt kín mắt… Hay chính là lúc nàng còn ở trong bộ lạc?

Bộ lạc Valentine, Ninh Chu có nhắc tới bộ lạc này trong thư, chẳng lẽ...

Trong đầu Tề Nhạc Nhân linh quang chợt lóe, kích động hỏi: “Cô từng gặp Ninh Chu rồi sao?”

“Tôi không biết tên của anh ấy, quyển giáo điển này là... là anh ấy… tặng cho tôi.” A Á nghẹn ngào gật đầu: “Anh ấy nói anh ấy có việc phải làm, nếu... nếu có thể giúp được cho tôi thì đó là giá trị của nó.”

Tề Nhạc Nhân bất giác mỉm cười: “Đó đúng là việc mà hắn sẽ làm, vậy cô có thích không?”

Ý của Tề Nhạc Nhân là muốn hỏi xem A Á có thích quyển sách này không, nhưng vào tai A Á thì thân thể nàng cứng đờ giống như bị sét đánh, nàng cảm thấy chua xót, khiếp đảm run giọng nói: “Tôi không dám…anh ấy…anh ấy thích anh.”

Sửng sốt một lát cậu mới nhận ra A Á đang nói gì, lập tức sắc mặt cậu đỏ bừng, che miệng ho khan vài tiếng, trong lòng ngọt như mật, vị ngọt đọng trên đầu lưỡi.

“Bên trong kẹp một bức tranh viết tên anh, sau đó thì bị gió thổi bay mất, tôi đã tìm rất lâu nhưng không tìm lại được, thực xin lỗi…” A Á nói, lần nữa rơi nước mắt: “Để tôi gửi cho anh lá thư, cảm ơn anh ấy, cảm ơn anh ấy đã cho tôi dũng khí gánh vác trách nhiệm.”

“Nếu hắn đã tặng cho cô thì cô cứ cầm đi, còn việc cảm ơn thì tôi sẽ truyền lời cho hắn sau.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Anh ấy đã tìm được anh chưa?” A Á hỏi.

Tề Nhạc Nhân cười: “Là tôi tìm được hắn.”

Chính nụ cười dịu dàng và đôi mắt tràn đầy tình yêu làm A Á lệ nóng doanh tròng, phảng phất trong nháy mắt ấy nàng quên đi nỗi đau đớn giữa lồng ngực. Nàng ôm lấy quyển giáo điển vui mừng nói: “Vậy thì thật tốt quá, các anh nhất định, nhất định không bao giờ chia lìa nữa.”

Nhìn những giọt nước mắt và nụ cười chân thành của A Á, Tề Nhạc Nhân mới chợt nhận ra cô gái này thích Ninh Chu; không, có lẽ không phải là thích, chỉ là nỗi khát khao tình yêu của một thiếu nữ ngây thơ. Cậu không biết phải an ủi cô nàng như thế nào, dù sao cậu cũng coi như là “đầu sỏ gây tội” làm cho nàng thất tình.

“Ừm, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ tách ra.” Tề Nhạc Nhân dịu dàng nói.

A Á vừa khóc vừa cười, hai loại cảm xúc trái ngược khuấy động linh hồn nàng, khiến nàng hồi lâu chưa thể bình tĩnh. Cuối cùng, khóc mệt rồi nàng dựa vào mép cửa sổ, ngây người nhìn Tề Nhạc Nhân lật giáo điển, nhỏ giọng đọc cho nàng nghe.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thời gian bỗng trở nên thong thả và mềm nhẹ hơn, giọng nói của Tề Nhạc Nhân vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp khắc sâu vào trái tim nàng, cho đến khi tiếng khóc thút thít không ngừng của nàng dần dần tan biến.

A Á mơ màng nghĩ, sao hai người mà mình thích đều đối với mình tốt vậy nhỉ?

Còn mình thì có thể làm gì cho bọn họ đây?

Nếu trở thành Long Kiến Nữ Vương…

Trong đầu A Á vừa hiện lên suy nghĩ như vậy liền chìm vào giấc ngủ say.

Tề Nhạc Nhân lẳng lặng nhìn khuôn mặt A Á đang say ngủ, bản thân lại không hề buồn ngủ.



Thế giới bên ngoài vẫn là màn sương mù mờ mịt, không biết phương hướng ở nơi nào, cậu đột nhiên rất nhớ Ninh Chu —— Không, phải nói là cậu lúc nào cũng nhớ tới Ninh Chu, cho dù chỉ tách ra trong giây lát cũng khiến trái tim cậu xao động khó mà bình tĩnh. Cậu khát vọng, khát vọng được nhìn thấy Ninh Chu lần nữa, nỗi nhớ nhung giấu kín bấy lâu nay sớm đã lắng đọng dưới đáy lòng cậu, rõ ràng là đau đớn nhưng lại tràn ngập ngọt ngào.

Trước khi nói rõ lòng mình cậu còn có thể nhẫn nại, nhưng sau khi hai người đã hiểu rõ lòng nhau, một phút một giây cậu cũng không muốn chịu đựng nỗi dày vò nóng bỏng này nữa. Cậu muốn sớm một chút, sớm một chút đưa nhẫn ra...

Chờ khi nào về Vùng đất Hoàng Hôn, cậu sẽ đi mua ngay chiếc nhẫn đẹp nhất, sau đó cầu hôn Ninh Chu vào đúng ngày sinh nhật của hắn.

Tề Nhạc Nhân không khỏi mặc sức tưởng tượng cảnh tượng đó, vuốt ve ngón áp út của mình, vô thanh vô tức nở nụ cười.

Không biết bây giờ Ninh Chu thế nào rồi.

Ý niệm này chợt nảy lên trong đầu Tề Nhạc Nhân. Tiến hành nhiệm vụ cho tới giờ, người được đề cử cho vị trí Long Kiến Nữ Vương đều đã xuất hiện ở đây, nhưng Ninh Chu... Chỉ sợ hắn không xếp vào phạm vi người được đề cử, dù sao thì hắn cũng đã tìm kiếm được căn nguyên sức mạnh của mình; còn là sức mạnh hủy diệt mà Long Kiến Nữ Vương đã từng thề nguyện trung thành.

Hy vọng mọi thứ hắn đều ổn.

Tề Nhạc Nhân thở dài một hơi, đắp chăn cho A Á, chính mình thì dựa vào trản đèn bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi một ngày mới lại đến.

______

Tại chỗ sâu trong mạch nước ngầm, hố đen đang dần dần mở rộng, cắn nuốt hết nước sông trút xuống lẫn đá vụn trên vách đá.

Thị nữ trưởng của Long Kiến Nữ Vương đứng trên đài quan sát lộ ra sắc mặt lo âu, nàng rũ mắt vòng qua bên người Ninh Chu: “Bệ hạ…”

Ninh Chu lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một cái, thị nữ trưởng nghẹn họng, không dám nhắc tới cái xưng hô kia nữa: “Lĩnh vực của Long Kiến Nữ Vương đã sắp…”

Ảo thuật sư đứng ở một bên bĩu môi: “Còn bao lâu nữa?”

“Dựa theo tình huống này, nhiều nhất là thêm hai tiếng nữa, nếu ngài ra tay, có lẽ...” Thị nữ trưởng sốt ruột lo lắng, lại bị Ninh Chu lạnh lùng cắt ngang: “Biết rồi.”

Thị nữ trưởng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khí chất lạnh lẽo cự người ngàn dặm trên người vị Ma Vương Hủy Diệt tương lai này khiến nàng không dám mở miệng, yên lặng lui xuống.

“Hai tiếng nữa, liệu tên kia có ra được không?” Ảo thuật sư nói thầm.

Ninh Chu không trả lời, hắn nhìn hố đen ngày càng mở rộng đằng kia, đó là căn nguyên trật tự sắp sụp đổ. Nếu không có sự trợ giúp từ ngoại lực, cùng với Long Kiến Nữ Vương ngã xuống, căn nguyên trật tự cũng theo đó mà mất khống chế, cuối cùng sụp đổ thành một hố đen. Nhưng cho dù hắn ra tay đi nữa... Ninh Chu nhắm mắt lại.

Hắn ra tay, điều đó có nghĩa là huy động càng nhiều sức mạnh hủy diệt, tiệm cận với sức mạnh hủy diệt cấp lĩnh vực.

Nhưng nếu hắn không làm...

Hắn không thể không làm.

“Chịu đựng chút đi, lĩnh vực này không kiên trì được lâu đâu.” Ảo thuật sư đột nhiên nói.

Ninh Chu liếc mắt nhìn hắn.

Ảo thuật sư lo lắng nói: “E rằng cậu còn chưa hiểu rõ lắm tình huống Ngầm Kiến thành. Lĩnh vực của Long Kiến Nữ Vương đáng lẽ đã biến mất sau cái chết của Long Kiến Nữ Vương đời thứ nhất, nhưng bà ta lại dùng một loại phương pháp cực kỳ tàn nhẫn, tiếp tục truyền thừa lĩnh vực đi xuống. Loại phương pháp truyền thừa này cực kỳ đau đớn, cưỡng ép mỗi một vị nữ vương kế nhiệm từ một nhân loại bình thường hoặc ác ma nhảy lên lĩnh vực cấp..”

“Không, phải nói rằng bọn họ căn bản không có cái lĩnh vực Ngầm Kiến thành này, chẳng qua là lĩnh vực của Long Kiến Nữ Vương đời thứ nhất truyền lại mà thôi. Dưới sự tiêu hao quá mức, thọ mệnh của bọn họ đều cực kỳ ngắn ngủi, hơn nữa thời điểm chết đều vô cùng đau đớn.”



Ảo thuật sư cười như không cười hỏi: “Cậu đoán xem, yêu ma đến từ đâu?”

“….”

“Từ sâu thẳm nội tâm Long Kiến Nữ Vương, nỗi đau đớn vô cùng vô tận này không ngừng sinh sôi yêu ma trong nội tâm nàng, lấp đầy lăng mộ mỗi một vị Long Kiến Nữ Vương. Mỗi tháng, bầy yêu ma này sẽ chạy thoát khỏi tầng kết giới mỏng manh mang dến cái chết và tai nạn cho Ngầm Kiến thành. Theo cái chết của Nữ Vương ngày càng nhiều, số lượng yêu ma ngày càng đông, một ngày nào đó, lĩnh vực này sẽ không còn tồn tại nữa.”

Ảo thuật sư nhìn hố đen, lẩm bẩm nói: “Một ngôi nhà cổ xưa, vô luận có sửa chữa thế nào đi nữa cũng sẽ có một ngày nó sụp đổ, chỉ có lĩnh vực Giáo đình mới có thể...”

“Lĩnh vực Giáo đình cũng giống như mối họa Ngầm Kiến thành.” Ninh Chu nói.

Ảo thuật sư kinh ngạc nhìn hắn: “Lĩnh vực Giáo đình không phải có thể truyền thừa một cách hoàn mỹ sao? Các vị Giáo Hoàng kế nhiệm quả thực đều truyền thừa lĩnh vực rất hoàn mỹ, Tiên tri còn cùng Giáo Hoàng giao lưu…”

Nhận ra mình nói ra sự tình không nên nói, ảo thuật sư lập tức ngậm miệng.

“Tiên Tri hắn...” Ninh Chu kinh ngạc nhìn ảo thuật sư.

Từ khi Ninh Chu còn nhỏ đã nhận thức vị trưởng bối này. Nhiều năm trôi qua, dường như hắn bị thời gian lãng quên, dung mạo không hề thay đổi, ngay cả Ninh Chu cũng cho rằng hắn có thể chạy thoát khỏi sự trừng phạt của thời gian, vĩnh viễn bảo vệ nhân loại tại mảnh tịnh thổ này.

“Tiên Tri cũng có ý nghĩ như vậy, chờ hắn... tìm được người tiếp tục duy trì Vùng đất Hoàng Hôn.” Ảo thuật sư nói, thả lỏng bàn tay siết chặt thành quyền.

“Hắn muốn anh kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn?” Ninh Chủ hiểu rõ nói.

Ảo thuật sư sư gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tôi hoặc Tư Lẫm, nhưng tôi không muốn. Hắn đã dạy tôi rất nhiều năm, nhưng… kỳ thực hắn cũng không hiểu rõ tôi, hoặc là, hắn không muốn hiểu.”

Ảo thuật sư nở nụ cười chua xót, vừa phiền muộn vừa vui mừng thấp giọng nói: “Ở trong lòng hắn, tình yêu thế giới này lấn át tình yêu cá nhân, hắn đã siêu thoát rồi, nhưng chúng ta thì chưa; tình yêu của hắn, tôi vĩnh viễn không học được.”

Ảo thuật sư mãi mãi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên gặp Tiên Tri.

Năm đó, vừa mới tiến vào Trò Chơi Ác Mộng chỉ mới nửa năm hắn đã trở thành một thành viên của Sở Thẩm Phán. Sau khi trải qua một hồi khảo nghiệm khó hiểu, hắn theo chân chấp hành quan tiến vào thế giới băng tuyết ngầm, bạn đồng hành với hắn là Tư Lẫm cùng tham gia vào Sở Thẩm Phán —— Quản lý Sở Thẩm Phán tương lai.

Đi qua hành lang dài bọn họ đến một tòa Giáo đường khổng lồ, phía trước khung đỉnh cao chót vót với một dãy ghế ngồi đó là một pho tượng thánh thiên sứ cao hơn 10 mét, nhưng lại không giống thánh thiên sứ bình thường. Đôi cánh chim của ngài dường như được chế tác từ kim loại, phục sức toàn thân mang phong cách Steampunk, kết hợp hoàn hảo với biểu cảm thánh khiết và thương xót trên gương mặt ngài.

Khoảnh khắc họ bước vào cung điện, thánh thiên sứ phát ra ánh sáng yếu ớt mỏng manh, một bóng người từ trên thiên sứ bay xuống, dang rộng đôi cánh chim trắng tinh nhẹ nhàng uyển chuyển dừng trước mặt hắn.

Cực kỳ giống một thiên sứ chân chính, từ thiên đường đáp xuống nhân gian.

Hắn mỉm cười nói với người dẫn đường: “Đây là học sinh mà các ngươi tìm đến cho ta? Thật là vừa trẻ tuổi vừa đáng yêu.”

Khi đó hắn còn chưa quanh năm nằm trong đáy ao lạnh lẽo hàn băng.

Khi đó, hắn còn chưa từng mất đi chiếc đồng hồ quả quýt trước ngực.

Khi đó, hắn còn chưa từng gặp một người tên Tô Hòa.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook