Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 201: Truyền Thừa Của Nữ Vương [28]
Bạc Mộ Băng Luân
15/10/2023
chương 201:
“Không sao, đó không phải người xấu.” Tề Nhạc Nhân hạ giọng an ủi nàng, nhưng toàn thân A Á vẫn không ngừng run lên.
Làm sao một thiếu nữ nhân loại bình thường lại không sợ hãi khi nhìn thấy một con quái vật đáng sợ?
Hàm răng A Á run lên, hoảng sợ, toàn thân xụi lơ nhìn cự long đi tới chỗ họ.
Cự long ngóng nhìn nàng, không, là ngóng nhìn Tề Nhạc Nhân đang ôm nàng. Theo tiếng bước chân nặng nề và uy nghiêm, cơ thể của nó bắt đầu biến đổi, thân hình khổng lồ như một ngọn núi bắt đầu thu nhỏ lại; chờ đến khi đứng trước mặt nàng đã là một người đàn ông anh tuấn trầm mặc.
Một người nàng quen thuộc, người mà nàng đã từng nhớ mãi không quên.
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt xa lạ.
Cổ họng A Á chẳng thể thốt thành lời.
Giờ khắc này nàng thế nhưng không thể liên hệ người đàn ông tản ra hơi thở máu tanh và giết chóc trước mặt cùng với người đàn ông dịu dàng dạy nàng đọc giáo điển trong ký ức là một được. Rõ ràng là vẻ ngoài giống nhau, thậm chí quần áo cũng giống nhau, chỉ là trong đôi mắt người này không còn ánh lên vẻ dịu dàng thương xót, mà chỉ còn lại bóng tối vô biên.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, tầm mắt nặng tựa ngàn quân chậm rãi dừng lại ở bàn tay đang lôi kéo Tề Nhạc Nhân của nàng.
Một nỗi sợ hãi khó tả bằng lời làm A Á rụt tay về như bị kim đâm.
Tề Nhạc Nhân không để ý tới động tác của A Á, cậu đứng dậy, chủ động đi tới trước mặt Ninh Chu. May mắn sống sót sau tai nạn khiến cậu tràn đầy cảm xúc, cậu rất muốn hôn Ninh Chu một cái; nhưng A Á đang đứng đằng sau, cậu ngại làm ra hành động quá mức thân mật trước mặt người khác, vì thế dang hai tay ra muốn ôm Ninh Chu.
Chỉ là chưa kịp dang tay ra đã bị người khác ôm lấy, nụ hôn bất ngờ dừng lại trên môi cậu, Tề Nhạc Nhân không nghĩ tới Ninh Chu sẽ đột nhiên hôn tới, chờ cậu lấy lại phản ứng hai người bọn họ đã hôn nhau đến nỗi khó mà tách rời. Nhiệt độ hai cánh môi mang vẻ dịu dàng chiếm hữu, phảng phất cự long muốn độc chiếm bảo tàng tuyệt thế, nhiều lần lặp lại xác nhận bảo bối của nó lông tóc vô thương.
Chờ đến lúc dừng lại, Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó thở, cậu không khỏi mỉm cười, chỉ tay vào trán Ninh Chu, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, thật đấy. Coi như nhờ họa được phúc.”
Đôi mắt Ninh Chu đã từ màu đỏ chuyển sang màu xanh thẳm, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, ở trong mắt Tề Nhạc Nhân vẻ mặt này khiến cậu cảm thấy rất đáng yêu, cậu không nhịn được bèn chủ động thò mặt tới gần hôn Ninh Chu, vừa chạm vào liền tách ra.
Nụ hôn phớt thậm chí càng làm người ngượng ngùng hơn nụ hôn sâu, cả hai đều đỏ mặt, Tề Nhạc Nhân cúi đầu, môi mấp máy ba lần mới tìm về giọng nói của mình: “Tôi… cái kia… đây là A Á!”
Cậu vội vàng quay người, kéo thiếu nữ đang há hốc mồm qua: “Anh gặp cô ấy rồi đúng không, ở bộ lạc Valentine ấy? Anh còn tặng cô ấy một quyển giáo điển.”
Lúc này Ninh Chu mới thật sự chú ý tới khuôn mặt của thiếu nữ nhân loại, thậm chí hắn còn cảm thấy kinh ngạc. Tuy trước đó từng nhìn thoáng qua, nhưng hắn lại không nhận ra bản thân đã từng gặp nàng, khi đó quanh quẩn trong lòng hắn chỉ có phẫn nộ và sát ý.
Nếu lúc đó Tề Nhạc Nhân không kéo hắn lại, rốt cuộc hắn sẽ làm ra chuyện gì?
A Á hơi run rẩy, run rẩy nhìn tiểu nữ vương đằng xa. Tiểu nữ vương nhìn Ninh Chu hồi lâu, cuối cùng đi về phía hắn; cúi đầu vén váy khom lưng hành lễ với hắn, cung kính giống như vị Long Kiến Nữ Vương quá cố kia.
Đến bây giờ nàng mới hiểu tại sao thời điểm một nửa của chính mình nhắc tới ‘hắn’ giọng điệu lại phiền muộn và đầy ẩn ý như thế. Bởi vì các nàng đều biết, một khắc thật sự nhìn thấy Ma Vương Hủy Diệt tương lai, nội tâm bọn họ đều dao động.
Khát vọng sức mạnh đã khắc sâu vào linh hồn mỗi đời Long Kiến Nữ Vương, nàng khao khát như thế, hướng tới như thế, thế cho nên phần chấp niệm này ảnh hưởng đến các nàng, vĩnh viễn không thể xóa đi được.
“Không còn thời gian, chúng ta đi thôi.” Tiểu nữ vương thúc giục.
A Á nhìn khe hở Thánh Hỏa cách đó không xa, bên đường đều là vết máu màu nâu đỏ và tứ chi tàn khuyết, nhưng con đường dẫn tới địa ngục này lại thông với sức mạnh to lớn.
Nàng cảm thấy mình đang nằm mơ, cho dù nàng muốn cũng không dám mơ.
Tiểu nữ vương điểm máu lên trán nàng, đó là bằng chứng nàng được công nhận; chỉ cần nàng đi tới trước khe hở Thánh Hỏa, nhảy vào trong Thánh Hỏa, nàng sẽ không còn là thiếu mồ côi yên lặng vô danh ở bộ lạc Valentine nữa.
Mà sẽ trở thành Vương của lĩnh vực này.
Đối mặt với vinh quang và quyền lực cực lớn, nàng không cảm thấy mừng như điên, mà ngược lại đáy lòng tồn tại nghi ngờ và sợ hãi thật sâu.
Nàng thực sự có thể làm tốt sao? Liệu một người bình thường như nàng, một người mang giới văn trên mặt, thực sự có thể dẫn dắt sinh linh trong lĩnh vực này tới thời kỳ phồn vinh và hạnh phúc sao?
Hai chân bỗng dưng nặng tựa ngàn cân, khiến nàng không có dũng khí tiến lên, ý nghĩ lùi bước lần nữa dâng lên, nàng chần chờ, sợ hãi hỏi: “Thật sự là ta sao? Ta… ta có thể làm được không?”
Tiểu nữ vương ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của nàng, bình tĩnh nói: “Chỉ có ngươi, nhiều người được đề cử như vậy, ta chỉ chọn mình ngươi.”
Câu nói này khiến A Á vô cùng xúc động, mím môi cười e lệ, nàng quay đầu nhìn Ninh Chu và Tề Nhạc Nhân sóng vai đứng phía sau, khóe mắt lại đẫm nước mắt.
“Cám ơn, cảm ơn mọi người, cảm ơn ngài đã tặng tôi quyển giáo điển này, tôi sẽ tiếp tục học, học từng chữ một. Bây giờ xin hãy giúp tôi bảo quản nó, chờ tôi quay lại.” A Á lấy ra cuốn giáo điển luôn mang theo bên mình, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Ninh Chu, nửa đường lại đổi hướng đưa đến trước mặt Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân liếc nhìn Ninh Chu một cái rồi nhận lấy.
“A Á, cô hiểu trở thành Long Kiến Nữ Vương mang ý nghĩa gì không?” Tề Nhân Nhân lo lắng hỏi.
Nó mang ý nghĩa trách nhiệm, ý nghĩa đau đớn, ý nghĩa rằng nàng chỉ còn 20 năm sinh mệnh.
Quyền thế ngập trời nhưng phải chịu đựng nỗi thống khổ trong suốt quãng đời còn lại. Trong lĩnh vực của nàng, nàng chính là quân vương, là luật pháp là đạo đức; cho dù nàng muốn hút máu người kéo dài tuổi thọ của mình, nhóm thần dân của nàng cũng chỉ có thể cung kính dâng lên máu tươi mỹ vị nhất.
“Tôi hiểu, tôi nguyện ý, cảm ơn anh, tôi thực sự nguyện ý.” A Á cười rạng rỡ: “Có lẽ anh không biết, sinh sống ở phiến hoang mạc này, tôi thậm chí sẽ không sống đến từng tuổi đó. Tôi cũng... tôi cũng muốn làm chút gì đó cho thần dân, tôi muốn mọi người có thể sống tốt hơn, tôi muốn thử một lần!”
Mặt đất rung chuyển ngày càng kịch liệt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Ngầm Kiến thành xuất hiện vô số vết nứt, giống như một quả cầu pha lê đầy vết rạn, gần kề bờ vực tan vỡ.
A Á hiểu thời gian của mình không còn nhiều nữa, nàng lùi lại hai bước, nhìn họ lưu luyến không rời, sau đó mỉm cười xoay người chạy đi.
Đây là lần cuối cùng nàng dùng hai chân này để chạy. Nàng vừa chạy vừa rơi lệ đầy mặt, đó không phải giọt nước mắt bi thương, giờ khắc này nội tâm nàng tràn ngập niềm vui và dũng khí, tràn ngập khát khao hướng tới một tương lai tươi sáng. Nàng giống như chim non cuối cùng cũng bay ra khỏi tổ, bay lượn dưới bầu trời xanh vô tận.
Thánh Hỏa dũng mãnh bao phủ tầm mắt nàng, khi rơi xuống A Á nhìn chằm chằm Thánh Hỏa trong truyền thuyết sẽ làm mù đôi mắt nàng; tại liệt cốc rộng lớn này nó bùng cháy dữ dội, vô số ngọn lửa biến thành đàn bướm lửa bay về phía nàng, khiến tầm mắt nàng chỉ còn lại ánh sáng lóa mắt.
Tròng mắt bỏng rát, dường như nàng thấy mà cũng như không thấy. Cất giấu trong ánh lửa vô tận là một nửa cơ thể con côn trùng bị nướng chín, ngọn lửa kia cực nóng đến nỗi xé rách cơ thể con côn trùng thành từng mảnh, cũng trực tiếp xé rách cơ thể nàng.
Linh hồn nàng bay ra khỏi thể xác, từ trên cao nhìn xuống.
Nàng nhìn thấy cơ thể mình ở bên trong ngọn lửa, chỉ còn lại nửa người trên, nửa cơ thể con trùng bị lửa xé rách kia ghép vào cơ thể nàng, vị trí dưới eo nàng hoàn mỹ dung hợp với thể xác Long Kiến Nữ Vương.
Vô số khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ từ Thánh Hỏa tiến về phía nàng, nửa người dưới đều mang thân hình con kiến; người đầu tiên đội vương miện cho nàng, người thứ hai đưa vương trượng cho nàng, người thứ ba mặc cho nàng bộ lễ phục lộng lẫy... Chờ khi linh hồn nhập vào thể xác, A Á phát hiện chính mình đang lẳng lặng đứng trong Thánh Hỏa.
Đột nhiên thế giới không còn là thế giới mà nàng quen thuộc nữa, nàng cũng cảm thấy chính mình thật lạ lẫm, ngay cả ngọn lửa từng làm nàng cảm thấy chói mắt trước kia cũng trở nên nhu thuận. Nàng nắm quyền trượng trong tay thật chặt, bước về phía trước một bước —— Thể xác Long Kiến chuyển động, cẳng chân giấu dưới bộ lễ phục lộng lẫy cử động.
Thánh Hỏa dường như nghe thấy mệnh lệnh của nàng, rẽ nước tách ra hai bên, nàng nhìn xuống đám người trước mặt.
Dưới tế đàn Thánh Hỏa cao cao, nhóm thị nữ và trinh nữ không bị cuốn vào nghi thức tàn khốc dẫn dắt thuộc hạ của mình cúi đầu trước mặt nàng; còn đám khách khứa trên đài quan sát chờ đợi kết quả cũng đi tới, cúi đầu thăm hỏi vị nữ vương sắp thống lĩnh phiến lĩnh vực này.
A Á ngơ ngác nhìn hết thảy. Bọn thị vệ hiếm khi nói cười quát lớn vào mặt nàng, tư tế trưởng từng nghiêm khắc răn dạy nàng, thị nữ từng cười nhạo nhạo làn da và khẩu âm của nàng, thậm chí bọn họ còn không dám ngẩng đầu nhìn mặt nàng.
Nàng trấn định đứng đó nhưng đáy lòng vô cùng lo âu, giống như mình là vị khách không mời vô tình bước vào một vũ hội sang trọng; cho đến khi nàng nhìn thấy hai người từ khe hở đi tới liệt cốc từ khi nào không hay.
Trên mặt A Á hiện lên một nụ cười chân thành, nàng bước nhanh về phía họ, bên trong làn váy thật lớn che giấu thân hình Long Kiến nhẹ nhàng đong đưa, một đàn bướm rực lửa nhẹ nhàng quay tròn bay lượn quanh nàng.
Tề Nhạc Nhân nhìn thiếu nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ đi đến trước mặt mình. Đôi mắt nàng dường như chất chứa ngàn vì sao lộng lẫy, giới văn màu vàng bên cạnh đó bởi vậy mà trở nên mỹ lệ; nàng vươn hai tay cầm quyền trượng hưng phấn đòi lại cuốn giáo điển. Rõ ràng mặc trang phục lộng lẫy nhưng biểu tình nàng lại giống như một cô bé đòi mua đồ chơi.
Tề Nhạc Nhân đặt cuốn giáo điển vào tay nàng, A Á cầm giáo điển, nhớ lại chính mình đạt được thể ngộ và ký ức trong Thánh Hỏa. Vị Long Kiến Nữ Vương quá cố nguyện trung thành với Ma Vương Hủy Diệt, còn nàng thì sao? Sẽ không có lựa chọn thứ hai, ngày đó gặp gỡ lữ khách dưới bầu trời cát vàng tại bộ lạc Valentine, trời cao đã chỉ đường cho nàng.
A Á cúi người nói với Ninh Chu: “Bệ hạ, ta lấy lĩnh vực của mình để thề, ta mãi mãi, mãi mãi là tín đồ trung thành nhất của người!”
*****
“Không sao, đó không phải người xấu.” Tề Nhạc Nhân hạ giọng an ủi nàng, nhưng toàn thân A Á vẫn không ngừng run lên.
Làm sao một thiếu nữ nhân loại bình thường lại không sợ hãi khi nhìn thấy một con quái vật đáng sợ?
Hàm răng A Á run lên, hoảng sợ, toàn thân xụi lơ nhìn cự long đi tới chỗ họ.
Cự long ngóng nhìn nàng, không, là ngóng nhìn Tề Nhạc Nhân đang ôm nàng. Theo tiếng bước chân nặng nề và uy nghiêm, cơ thể của nó bắt đầu biến đổi, thân hình khổng lồ như một ngọn núi bắt đầu thu nhỏ lại; chờ đến khi đứng trước mặt nàng đã là một người đàn ông anh tuấn trầm mặc.
Một người nàng quen thuộc, người mà nàng đã từng nhớ mãi không quên.
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt xa lạ.
Cổ họng A Á chẳng thể thốt thành lời.
Giờ khắc này nàng thế nhưng không thể liên hệ người đàn ông tản ra hơi thở máu tanh và giết chóc trước mặt cùng với người đàn ông dịu dàng dạy nàng đọc giáo điển trong ký ức là một được. Rõ ràng là vẻ ngoài giống nhau, thậm chí quần áo cũng giống nhau, chỉ là trong đôi mắt người này không còn ánh lên vẻ dịu dàng thương xót, mà chỉ còn lại bóng tối vô biên.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, tầm mắt nặng tựa ngàn quân chậm rãi dừng lại ở bàn tay đang lôi kéo Tề Nhạc Nhân của nàng.
Một nỗi sợ hãi khó tả bằng lời làm A Á rụt tay về như bị kim đâm.
Tề Nhạc Nhân không để ý tới động tác của A Á, cậu đứng dậy, chủ động đi tới trước mặt Ninh Chu. May mắn sống sót sau tai nạn khiến cậu tràn đầy cảm xúc, cậu rất muốn hôn Ninh Chu một cái; nhưng A Á đang đứng đằng sau, cậu ngại làm ra hành động quá mức thân mật trước mặt người khác, vì thế dang hai tay ra muốn ôm Ninh Chu.
Chỉ là chưa kịp dang tay ra đã bị người khác ôm lấy, nụ hôn bất ngờ dừng lại trên môi cậu, Tề Nhạc Nhân không nghĩ tới Ninh Chu sẽ đột nhiên hôn tới, chờ cậu lấy lại phản ứng hai người bọn họ đã hôn nhau đến nỗi khó mà tách rời. Nhiệt độ hai cánh môi mang vẻ dịu dàng chiếm hữu, phảng phất cự long muốn độc chiếm bảo tàng tuyệt thế, nhiều lần lặp lại xác nhận bảo bối của nó lông tóc vô thương.
Chờ đến lúc dừng lại, Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó thở, cậu không khỏi mỉm cười, chỉ tay vào trán Ninh Chu, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, thật đấy. Coi như nhờ họa được phúc.”
Đôi mắt Ninh Chu đã từ màu đỏ chuyển sang màu xanh thẳm, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, ở trong mắt Tề Nhạc Nhân vẻ mặt này khiến cậu cảm thấy rất đáng yêu, cậu không nhịn được bèn chủ động thò mặt tới gần hôn Ninh Chu, vừa chạm vào liền tách ra.
Nụ hôn phớt thậm chí càng làm người ngượng ngùng hơn nụ hôn sâu, cả hai đều đỏ mặt, Tề Nhạc Nhân cúi đầu, môi mấp máy ba lần mới tìm về giọng nói của mình: “Tôi… cái kia… đây là A Á!”
Cậu vội vàng quay người, kéo thiếu nữ đang há hốc mồm qua: “Anh gặp cô ấy rồi đúng không, ở bộ lạc Valentine ấy? Anh còn tặng cô ấy một quyển giáo điển.”
Lúc này Ninh Chu mới thật sự chú ý tới khuôn mặt của thiếu nữ nhân loại, thậm chí hắn còn cảm thấy kinh ngạc. Tuy trước đó từng nhìn thoáng qua, nhưng hắn lại không nhận ra bản thân đã từng gặp nàng, khi đó quanh quẩn trong lòng hắn chỉ có phẫn nộ và sát ý.
Nếu lúc đó Tề Nhạc Nhân không kéo hắn lại, rốt cuộc hắn sẽ làm ra chuyện gì?
A Á hơi run rẩy, run rẩy nhìn tiểu nữ vương đằng xa. Tiểu nữ vương nhìn Ninh Chu hồi lâu, cuối cùng đi về phía hắn; cúi đầu vén váy khom lưng hành lễ với hắn, cung kính giống như vị Long Kiến Nữ Vương quá cố kia.
Đến bây giờ nàng mới hiểu tại sao thời điểm một nửa của chính mình nhắc tới ‘hắn’ giọng điệu lại phiền muộn và đầy ẩn ý như thế. Bởi vì các nàng đều biết, một khắc thật sự nhìn thấy Ma Vương Hủy Diệt tương lai, nội tâm bọn họ đều dao động.
Khát vọng sức mạnh đã khắc sâu vào linh hồn mỗi đời Long Kiến Nữ Vương, nàng khao khát như thế, hướng tới như thế, thế cho nên phần chấp niệm này ảnh hưởng đến các nàng, vĩnh viễn không thể xóa đi được.
“Không còn thời gian, chúng ta đi thôi.” Tiểu nữ vương thúc giục.
A Á nhìn khe hở Thánh Hỏa cách đó không xa, bên đường đều là vết máu màu nâu đỏ và tứ chi tàn khuyết, nhưng con đường dẫn tới địa ngục này lại thông với sức mạnh to lớn.
Nàng cảm thấy mình đang nằm mơ, cho dù nàng muốn cũng không dám mơ.
Tiểu nữ vương điểm máu lên trán nàng, đó là bằng chứng nàng được công nhận; chỉ cần nàng đi tới trước khe hở Thánh Hỏa, nhảy vào trong Thánh Hỏa, nàng sẽ không còn là thiếu mồ côi yên lặng vô danh ở bộ lạc Valentine nữa.
Mà sẽ trở thành Vương của lĩnh vực này.
Đối mặt với vinh quang và quyền lực cực lớn, nàng không cảm thấy mừng như điên, mà ngược lại đáy lòng tồn tại nghi ngờ và sợ hãi thật sâu.
Nàng thực sự có thể làm tốt sao? Liệu một người bình thường như nàng, một người mang giới văn trên mặt, thực sự có thể dẫn dắt sinh linh trong lĩnh vực này tới thời kỳ phồn vinh và hạnh phúc sao?
Hai chân bỗng dưng nặng tựa ngàn cân, khiến nàng không có dũng khí tiến lên, ý nghĩ lùi bước lần nữa dâng lên, nàng chần chờ, sợ hãi hỏi: “Thật sự là ta sao? Ta… ta có thể làm được không?”
Tiểu nữ vương ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của nàng, bình tĩnh nói: “Chỉ có ngươi, nhiều người được đề cử như vậy, ta chỉ chọn mình ngươi.”
Câu nói này khiến A Á vô cùng xúc động, mím môi cười e lệ, nàng quay đầu nhìn Ninh Chu và Tề Nhạc Nhân sóng vai đứng phía sau, khóe mắt lại đẫm nước mắt.
“Cám ơn, cảm ơn mọi người, cảm ơn ngài đã tặng tôi quyển giáo điển này, tôi sẽ tiếp tục học, học từng chữ một. Bây giờ xin hãy giúp tôi bảo quản nó, chờ tôi quay lại.” A Á lấy ra cuốn giáo điển luôn mang theo bên mình, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Ninh Chu, nửa đường lại đổi hướng đưa đến trước mặt Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân liếc nhìn Ninh Chu một cái rồi nhận lấy.
“A Á, cô hiểu trở thành Long Kiến Nữ Vương mang ý nghĩa gì không?” Tề Nhân Nhân lo lắng hỏi.
Nó mang ý nghĩa trách nhiệm, ý nghĩa đau đớn, ý nghĩa rằng nàng chỉ còn 20 năm sinh mệnh.
Quyền thế ngập trời nhưng phải chịu đựng nỗi thống khổ trong suốt quãng đời còn lại. Trong lĩnh vực của nàng, nàng chính là quân vương, là luật pháp là đạo đức; cho dù nàng muốn hút máu người kéo dài tuổi thọ của mình, nhóm thần dân của nàng cũng chỉ có thể cung kính dâng lên máu tươi mỹ vị nhất.
“Tôi hiểu, tôi nguyện ý, cảm ơn anh, tôi thực sự nguyện ý.” A Á cười rạng rỡ: “Có lẽ anh không biết, sinh sống ở phiến hoang mạc này, tôi thậm chí sẽ không sống đến từng tuổi đó. Tôi cũng... tôi cũng muốn làm chút gì đó cho thần dân, tôi muốn mọi người có thể sống tốt hơn, tôi muốn thử một lần!”
Mặt đất rung chuyển ngày càng kịch liệt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Ngầm Kiến thành xuất hiện vô số vết nứt, giống như một quả cầu pha lê đầy vết rạn, gần kề bờ vực tan vỡ.
A Á hiểu thời gian của mình không còn nhiều nữa, nàng lùi lại hai bước, nhìn họ lưu luyến không rời, sau đó mỉm cười xoay người chạy đi.
Đây là lần cuối cùng nàng dùng hai chân này để chạy. Nàng vừa chạy vừa rơi lệ đầy mặt, đó không phải giọt nước mắt bi thương, giờ khắc này nội tâm nàng tràn ngập niềm vui và dũng khí, tràn ngập khát khao hướng tới một tương lai tươi sáng. Nàng giống như chim non cuối cùng cũng bay ra khỏi tổ, bay lượn dưới bầu trời xanh vô tận.
Thánh Hỏa dũng mãnh bao phủ tầm mắt nàng, khi rơi xuống A Á nhìn chằm chằm Thánh Hỏa trong truyền thuyết sẽ làm mù đôi mắt nàng; tại liệt cốc rộng lớn này nó bùng cháy dữ dội, vô số ngọn lửa biến thành đàn bướm lửa bay về phía nàng, khiến tầm mắt nàng chỉ còn lại ánh sáng lóa mắt.
Tròng mắt bỏng rát, dường như nàng thấy mà cũng như không thấy. Cất giấu trong ánh lửa vô tận là một nửa cơ thể con côn trùng bị nướng chín, ngọn lửa kia cực nóng đến nỗi xé rách cơ thể con côn trùng thành từng mảnh, cũng trực tiếp xé rách cơ thể nàng.
Linh hồn nàng bay ra khỏi thể xác, từ trên cao nhìn xuống.
Nàng nhìn thấy cơ thể mình ở bên trong ngọn lửa, chỉ còn lại nửa người trên, nửa cơ thể con trùng bị lửa xé rách kia ghép vào cơ thể nàng, vị trí dưới eo nàng hoàn mỹ dung hợp với thể xác Long Kiến Nữ Vương.
Vô số khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ từ Thánh Hỏa tiến về phía nàng, nửa người dưới đều mang thân hình con kiến; người đầu tiên đội vương miện cho nàng, người thứ hai đưa vương trượng cho nàng, người thứ ba mặc cho nàng bộ lễ phục lộng lẫy... Chờ khi linh hồn nhập vào thể xác, A Á phát hiện chính mình đang lẳng lặng đứng trong Thánh Hỏa.
Đột nhiên thế giới không còn là thế giới mà nàng quen thuộc nữa, nàng cũng cảm thấy chính mình thật lạ lẫm, ngay cả ngọn lửa từng làm nàng cảm thấy chói mắt trước kia cũng trở nên nhu thuận. Nàng nắm quyền trượng trong tay thật chặt, bước về phía trước một bước —— Thể xác Long Kiến chuyển động, cẳng chân giấu dưới bộ lễ phục lộng lẫy cử động.
Thánh Hỏa dường như nghe thấy mệnh lệnh của nàng, rẽ nước tách ra hai bên, nàng nhìn xuống đám người trước mặt.
Dưới tế đàn Thánh Hỏa cao cao, nhóm thị nữ và trinh nữ không bị cuốn vào nghi thức tàn khốc dẫn dắt thuộc hạ của mình cúi đầu trước mặt nàng; còn đám khách khứa trên đài quan sát chờ đợi kết quả cũng đi tới, cúi đầu thăm hỏi vị nữ vương sắp thống lĩnh phiến lĩnh vực này.
A Á ngơ ngác nhìn hết thảy. Bọn thị vệ hiếm khi nói cười quát lớn vào mặt nàng, tư tế trưởng từng nghiêm khắc răn dạy nàng, thị nữ từng cười nhạo nhạo làn da và khẩu âm của nàng, thậm chí bọn họ còn không dám ngẩng đầu nhìn mặt nàng.
Nàng trấn định đứng đó nhưng đáy lòng vô cùng lo âu, giống như mình là vị khách không mời vô tình bước vào một vũ hội sang trọng; cho đến khi nàng nhìn thấy hai người từ khe hở đi tới liệt cốc từ khi nào không hay.
Trên mặt A Á hiện lên một nụ cười chân thành, nàng bước nhanh về phía họ, bên trong làn váy thật lớn che giấu thân hình Long Kiến nhẹ nhàng đong đưa, một đàn bướm rực lửa nhẹ nhàng quay tròn bay lượn quanh nàng.
Tề Nhạc Nhân nhìn thiếu nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ đi đến trước mặt mình. Đôi mắt nàng dường như chất chứa ngàn vì sao lộng lẫy, giới văn màu vàng bên cạnh đó bởi vậy mà trở nên mỹ lệ; nàng vươn hai tay cầm quyền trượng hưng phấn đòi lại cuốn giáo điển. Rõ ràng mặc trang phục lộng lẫy nhưng biểu tình nàng lại giống như một cô bé đòi mua đồ chơi.
Tề Nhạc Nhân đặt cuốn giáo điển vào tay nàng, A Á cầm giáo điển, nhớ lại chính mình đạt được thể ngộ và ký ức trong Thánh Hỏa. Vị Long Kiến Nữ Vương quá cố nguyện trung thành với Ma Vương Hủy Diệt, còn nàng thì sao? Sẽ không có lựa chọn thứ hai, ngày đó gặp gỡ lữ khách dưới bầu trời cát vàng tại bộ lạc Valentine, trời cao đã chỉ đường cho nàng.
A Á cúi người nói với Ninh Chu: “Bệ hạ, ta lấy lĩnh vực của mình để thề, ta mãi mãi, mãi mãi là tín đồ trung thành nhất của người!”
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.