Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 176: Truyền Thừa Của Nữ Vương [3]
Bạc Mộ Băng Luân
10/09/2023
chương 176:
“Tên gia hỏa như mày lớn lên thật ghê tởm, người tạo ra thứ rác rưởi như mày rốt cuộc có gu thẩm mỹ kiểu gì vậy?” Tế phẩm thần bí tay cầm đường đao nghiêng nghiêng đầu, không hề cảm thấy áy náy với hành vi phá hỏng nghi thức của mình.
Hắn đứng dưới bậc thang nhìn lên con quái vật ngày càng khổng lồ. Sương đen không thể bao trùm thân hình nó nữa, sau khi hút no máu tín đồ và tế phẩm kích thước nó càng thêm bành trướng; hiện giờ nó to ngang ngửa tế đàn, thứ sinh vật quỷ dị giống như con sâu mấp máy đang không ngừng bành trướng.
“Cố lên, ăn nhiều thêm một chút, chờ mày ăn no chúng ta hãy cùng chơi đùa. Bất quá đừng ăn nhiều quá nhen, nếu mày ăn quá nhiều tao đây không thu thập nổi, đành phải nhanh chân chạy trốn.” Tế phẩm thần bí kể lể sự chờ mong của mình đối với con quái vật bằng chất giọng đều đều, nhẹ nhàng nhảy lên né tránh những chiếc xúc tua đang duỗi tới, một đao chém đứt không hề lưu tình. Xúc tua không ngừng cuộn tròn phóng lên bậc thang, hắn nhảy lên hai lần rồi ngã xuống mặt đất sắp biến thành hồ máu bên dưới.
Tế phẩm thần bí đứng trên bậc thang ngước mắt nhìn hình chiếu tròng mắt giữa hư không điện phủ, cười khẩy, sau đó quay đầu quan sát tình cảnh bên dưới bậc thang.
Toàn bộ nghi thức hiến tế đã hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian, hầu hết tế phẩm đều trốn thoát, người chưa kịp chạy trốn còn thừa không có mấy. Các tín đồ thì thảm hại hơn, bọn họ có người phát điên, điên cuồng công kích lẫn nhau, có người dứt khoát tự sát, vài chiếc xúc tua trên tế đàn duỗi xuống thăm dò thi thể bên dưới, không ngừng cắn nuốt thi thể bọn họ.
Mùi vị giết chóc thật khiến lòng người vui sướng, tế phẩm thần bí khịt khịt mũi, không chút để ý nghĩ. Tầm hai tháng trước hắn từ thế giới hiện thực tiến vào Thế Giới Ác Mộng, mỗi ngày đều có điều bất ngờ mới đang chờ hắn; điều thế giới thực cho là khó tin thì ở chỗ này lại thành lẽ đương nhiên. Thế giới hoàn toàn theo luật rừng như này quả thực là thiên đường cho loại người như hắn.
Tế phẩm thần bí cúi đầu nhìn hiện trường nghi thức hỗn loạn với vẻ mặt thích thú, hai người vừa rồi nhìn thấy ở bên ngoài cũng bước vào đây.
Hai người kia… có ý tứ!
Ánh mắt tế phẩm thần bí sáng lên. Từ bậc thang nhảy xuống, giống như liệp báo nhằm vào người đang cố gắng đánh thức đồng bạn mình bị tròng mắt khổng lồ kia mê hoặc, một đao thình lình chém tới, ép đối phương thả tay ra rút kiếm ứng chiến.
Chân đứng không vững Tề Nhạc Nhân mơ màng gục đầu ngã quỵ xuống đất, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía khung đỉnh điện phủ. Tròng mắt khổng lồ vẫn lơ lửng giữa không trung, dường như nó tồn tại ở nơi đó, lại dường như chỉ tồn tại trong suy nghĩ của cậu; vô luận cậu mở mắt hay nhắm mắt, giọng nói của người phụ nữ thần bí kia tựa như ảo mộng quẩn quanh không vứt đi được.
Ninh Chu cùng giao thủ với vị tế phẩm thần bí đột nhiên giết tới này, thoạt nhìn người trước mắt chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, nhìn bộ dáng hẳn là người xứ khác giống với Tề Nhạc Nhân, bất quá thân thủ của hắn lại khác xa người tập luyện giữa chừng —— Đây cũng là bệnh chung của người đến từ bên ngoài, người đến từ thế giới hòa bình gần như không có khả năng chịu đựng huấn luyện khắc nghiệt dài lâu; cho nên ở thời điểm chiến đấu hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo phong cách riêng. Nhưng người này... người này tuyệt đối là cao thủ chuyên nghiệp!
Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã so mười mấy chiêu, theo trận chiến càng lúc càng kịch liệt, hai người vô tình mà cố ý bắt đầu sử dụng căn nguyên lực lượng trong cơ thể; trong lúc nhất thời năng lực siêu tự nhiên nhấc lên bốn phía một mảnh hỗn loạn đáng sợ.
“Có ý tứ, không ngờ lần này lại thu hoạch ngoài ý muốn.” Người đàn ông tay cầm đường đao nhếch miệng cười, biểu tình vô cùng vui sướng.
“...Ngươi là ai?” Ninh Chu lạnh giọng hỏi.
“Một người qua đường.” Tế phẩm thần bí tự xưng người qua đường thuận miệng đáp, lần nữa rút đao chém xuống.
Ninh Chu căn bản không muốn dây dưa với tên gia hỏa khó hiểu này, nhưng đối phương không phải là dạng đối thủ có thể dễ dàng bị nghiền ép. Sau phút giây do dự, hắn quyết định không lưu thủ nữa, tùy ý để nguồn sức mạnh hủy diệt mênh mông trong cơ thể bộc phát từ chỗ sâu nhất linh hồn —— Trong khoảnh khắc, sức mạnh hủy diệt từ bên người hắn khuyếch tán, tế phẩm thần bí đứng gần hắn nhất kêu lên một tiếng, bị bắn ra xa hơn mười mét.
“Tức giận rồi?” Người qua đường chống đường đao xuống đất đứng lên.
Ninh Chu lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt vốn xanh thẳm dần hiện lên một tầng sương mỏng màu đỏ.
“Loại sức mạnh này rất thú vị, nhưng ta thích chiến đấu bằng đao thật kiếm thật hơn.” Người qua đường nhún vai: “Mặt khác, thanh kiếm này của ngươi quá nặng, hoàn toàn không xứng với ngươi.”
Ninh Chu không nghe y nói chuyện, sức mạnh hủy diệt khủng bố đang tẩy rửa ý thức hắn, hắn dùng hết toàn lực chiến đấu chống lại sức mạnh sắp cắn nuốt lý trí mình.
“Aiya, tên kia thành thục rồi, bằng hữu của ngươi gặp nguy hiểm.” Tầm mắt ‘người qua đường’ lướt qua bả vai Ninh Chu nhìn khối thịt khổng lồ đang đi xuống. Nó dùng xúc tua mọc đầy bướu thịt chống đỡ thân thể, thong thả bước ra từ màn sương đen, bò xuống tế đàn; những xúc tua khổng lồ phủ đầy chất nhầy đó cắn nuốt thi thể trong vũng máu, thậm chí cắn nuốt cả người chưa chết.
Trong tiếng rên rỉ cùng tiếng la hét thảm thiết, quái vật bước ra từ màn sương đen bại lộ bộ dáng chân chính của nó —— Một sinh vật to lớn giống như con sâu được kết thành từ từng mảng thịt thối rữa, trên những chiếc xúc tu thối rữa ấy phủ đầy nấm như ung nhọt tản ra mùi thối rữa nồng nặc. Ở giữa khối thịt có một khe hở màu đen, bên trong khe hở mơ hồ có thể nhìn thấy tròng mắt đỏ sẫm.
Bởi vì tròng mắt thần bí trên bầu trời mục kích mà Tề Nhạc Nhân rơi vào trạng thái tinh thần dị thường, không hề hay biết xúc tua đang đến gần. Cậu nằm trong vũng máu, ngơ ngác nhìn không trung trên đỉnh đầu.
Xúc tua càng ngày càng gần, nó đã bò qua bậc thang đi tới bên cạnh cậu, mắt thấy giây tiếp theo cuốn cậu lên như tằm ăn lá!
Đột nhiên một đạo sát khí lạnh lẽo xuyên qua không khí, sức mạnh hủy diệt gần như ngưng kết thành sóng triều phóng về phía đám xúc tua đang chuẩn bị ăn uống thỏa thích; trong nháy mắt xúc tua sắp chạm vào Tề Nhạc Nhân liền biến thành một đống thịt nát!
Ninh Chu đứng cách đó mấy chục mét chậm rãi buông kiếm trong tay xuống, nhắm mắt lại khôi phục sức mạnh hủy diệt mãnh liệt vừa rồi, sau đó đạp lên máu tươi đi về phía con quái vật bành trướng đến mức tế đàn sắp sụp.
Tế phẩm thần bí tự xưng là ‘người qua đường’ cắm đường đao xuống đất, bản thân thì dựa vào cột đá to bằng một cánh tay, khó có khi không tích cực chủ động khiêu chiến đối thủ.
Không phải không muốn, mà là không thể đánh. Người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã chạm vào một phép tắc nào đó, hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của phép tắc hỗ trợ ngược lại bản thân. Tiến vào thế giới này chưa đầy ba tháng ‘người qua đường’ chỉ mới cảm ứng được lực lượng phép tắc nào đó mà thôi, ngay cả việc sử dụng loại sức mạnh này cũng chưa đủ thuần thục.
Bất quá thật kỳ quái, rõ ràng là người thân mang chính khí, nhưng sức mạnh trong cơ thể lại vô cùng đáng sợ. Nếu không phải hắn đau khổ đè ép loại sức mạnh này xuống thì có thể hắn sẽ càng mạnh hơn; nhưng xuất phát từ lý do nào đó, hắn cố gắng duy trì lý trí lung lay sắp đổ, cự tuyệt trở thành nô lệ của quyền lực.
‘Người qua đường’ nảy sinh lòng ngưỡng mộ phong cách chiến đấu của người đàn ông kia, ở thế giới hiện thực gần như khó mà nhìn thấy kiểu chiến sĩ trải qua huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ như thế này. Hắn phóng sức mạnh ra ngoài phối hợp với động tác nước chảy mây trôi lưu loát khó tưởng, dễ như trở bàn tay giết đám quái vật xúc tu, thậm chí bước lên bậc thang tế đàn, đi về phía bản thể con quái vật.
Người kia đang ác ma hóa. ‘Người qua đường’ nhìn thấy đôi mắt của hắn dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm, vảy trên làn da cũng bắt đầu bao trùm lấy hắn. Bất quá khuynh hướng ác ma hóa này tựa hồ khiến hắn cảm thấy đau đớn, hắn không thể không ngừng lại, đứng dựa vào cột đá trên bậc thang vừa thở dốc vừa cố gắng ngăn chặn quá trình ác ma hóa.
Nhân lúc địch nhân lơi lỏng con quái vật không biết tên nhanh chóng hồi phục, khép lại phần chi cụt của đám tay chân tàn khuyết, nó ngo ngoe rục rịch ấp ủ lần tấn công tiếp theo.
Ninh Chu không cho nó quá nhiều thời gian, lần nữa giơ kiếm thẩm phán lên với sức mạnh hoàn toàn ngang bằng với sức mạnh hắn miễn cưỡng khống chế trong cơ thể. Sức mạnh bảo hộ của thanh kiếm này thuộc về Maria giống như kẻ thù số mệnh với sức mạnh hủy diệt trong cơ thể hắn, nhưng cố tình lại muốn dây dưa ở bên nhau, quả thực sử dụng nó giống như tự ngược.
Quái vật bị đánh bại liên tục lùi về phía sau, xúc tua co lại như thủy triều tựa hồ sợ hãi vị Ma Vương sắp thức tỉnh, đột nhiên tròng mắt lơ lửng giữa hư không phát ra luồng sáng đỏ rực ngay giữa thân hình quái vật. Tròng mắt giữa khối thịt khổng lồ dường như chịu sức mạnh nào đó tác động, đột nhiên mở bừng mắt ——
Toàn bộ cung điện đột nhiên mất đi màu sắc, dường như trời với đất chỉ còn lại màu đen, trắng và xám; sức mạnh phép tắc khổng lồ từ trên trời giáng xuống giống như tòa núi cao nặng nề đè xuống đỉnh đầu mọi người.
‘Người qua đường’ ngẩng đầu, không kiên nhẫn mà ‘chậc’ một tiếng.
Lại là một kẻ có năng lực cường đại, thậm chí còn mạnh hơn người đàn ông ác ma hóa trước mắt, chỉ sợ chính là người đã đưa hắn tới Thế Giới Ác Mộng này rồi tiện tay vứt hắn đi mà không chịu trách nhiệm. Người nắm giữ ‘lĩnh vực’ ở một mức độ nào đó mà nói được coi là ‘thần’, mà hắn bây giờ chỉ là người thường chờ mong thần linh ban cho một cơ hội.
Người đàn ông ác ma hóa chợt tiêu tán sức mạnh rồi hiển lộ hình thái vốn dĩ của mình —— Đôi cánh rồng màu đen đâm xuyên qua sau lưng hắn, đôi cánh khổng lồ che phủ cơ thể đang nhanh chóng lột xác của hắn, vảy bao trùm làn da hắn, móng tay sắc nhọn mọc dài ra từ đầu ngón tay. Chưa đến một phút thời gian hắn đã biến thành một con ma long màu đen, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ đối với kẻ tỏa ra áp bách cường đại giữa màn trời kia.
Tiếng gầm xuyên qua không gian làm cho đình viện đắm chìm trong ánh nắng sớm mai đều quanh quẩn tiếng long ngâm.
Người phụ nữ đang nhấm nháp hồng trà ‘hửm’ một tiếng, cười nói: “Đây là sức mạnh hủy diệt sao? Thoạt nhìn khoảng cách trở thành Ma Vương đã không còn xa.”
“Muốn xử lý không?” Dưới ánh mặt trời của Vùng đất Bình Minh, Tô Hòa với khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười hỏi.
Ma Vương Quyền lực với dáng người nhỏ xinh nhấp một ngụm hồng trà lắc lắc đầu: “Không, cứ để vậy đi, đợi xử lý xong Giết chóc đã, nghi thức đăng cơ Ma Vương vừa lúc thiếu vị trí người đề cử, tạm thời cứ mặc hắn tung hoành.”
“Cẩn thận dưỡng hổ vi hoạn.” Tô Hòa cười nói.
“Còn chưa trưởng thành đâu, cẩn thận hắn còn không bằng ngẫm lại cái vị ở Vùng đất Hoàng Hôn ấy, vị nào mới là phiền toái.” Ma Vương Quyền lực khẽ thở dài: “Ngươi khá thân với hắn, nói thử xem, có ý tưởng gì không?”
Tô Hòa ngẩng đầu ngắm nhìn ánh sáng mặt trời từ từ nhô lên khỏi dãy núi đằng xa, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Yên tâm đi, đã sớm chuẩn bị tốt, sẽ không để ngươi chờ lâu đâu.”
“Ngươi làm việc từ trước đến nay ta rất yên tâm. Chẳng qua vẫn nên lưu tâm đến con cá vàng kia, sau khi khuyết thiếu vị trí Giết chóc, bể cá vàng ngày càng bất ổn, vạn nhất bản thể của nó thật sự trốn thoát.. ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy.” Ma Vương Quyền lực nhàn nhạt nói.
“Chờ ngươi chính thức lên ngôi Ma Vương, để Lý Tưởng Quốc thôn tính Ma giới, tất cả sẽ không còn là vấn đề.” Tô Hòa nói.
Ma Vương Quyền lực mỉm cười, trong đáy mắt nàng hiện lên tham vọng quyền lực, làm gương mặt càng tỏa sáng: “Ta khao khát ngày đó hơn bất kỳ ai.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
P/S: Phát hiện không ít độc giả không hiểu rõ về mấy vị Ma Vương lắm, để tôi giải thích cho các bạn một chút. Ma Vương Hủy diệt (còn gọi là Lão Ma Vương), 20 năm trước thống nhất Ma giới, lần đầu tấn công nhân gian giới, chết trong tay thánh nữ tu sĩ Maria. Ba năm trước ba vị Ma Vương Giết chóc, Quyền lực và Lừa gạt xuất hiện, bất quá trước mắt Giết chóc đã bị Quyền lực phong ấn. Tuy ba vị này tự xưng là Ma Vương, nhưng trên thực tế chưa thông qua nghi thức lên ngôi Ma Vương, chưa lấy được đạo cụ quan trọng mở ra nghi thức cho nên chỉ là từng người theo đuổi sức mạnh, chứ chưa có quyền thống lĩnh Ma giới.
Editor có lời muốn nói: Nhân vật người qua đường tay cầm đường đao từng xuất hiện trong bộ "thái đản du hí" của cùng tác giả, có bạn nào biết 'người ấy là ai' không nào? Đoán đúng có thưởng.
“Tên gia hỏa như mày lớn lên thật ghê tởm, người tạo ra thứ rác rưởi như mày rốt cuộc có gu thẩm mỹ kiểu gì vậy?” Tế phẩm thần bí tay cầm đường đao nghiêng nghiêng đầu, không hề cảm thấy áy náy với hành vi phá hỏng nghi thức của mình.
Hắn đứng dưới bậc thang nhìn lên con quái vật ngày càng khổng lồ. Sương đen không thể bao trùm thân hình nó nữa, sau khi hút no máu tín đồ và tế phẩm kích thước nó càng thêm bành trướng; hiện giờ nó to ngang ngửa tế đàn, thứ sinh vật quỷ dị giống như con sâu mấp máy đang không ngừng bành trướng.
“Cố lên, ăn nhiều thêm một chút, chờ mày ăn no chúng ta hãy cùng chơi đùa. Bất quá đừng ăn nhiều quá nhen, nếu mày ăn quá nhiều tao đây không thu thập nổi, đành phải nhanh chân chạy trốn.” Tế phẩm thần bí kể lể sự chờ mong của mình đối với con quái vật bằng chất giọng đều đều, nhẹ nhàng nhảy lên né tránh những chiếc xúc tua đang duỗi tới, một đao chém đứt không hề lưu tình. Xúc tua không ngừng cuộn tròn phóng lên bậc thang, hắn nhảy lên hai lần rồi ngã xuống mặt đất sắp biến thành hồ máu bên dưới.
Tế phẩm thần bí đứng trên bậc thang ngước mắt nhìn hình chiếu tròng mắt giữa hư không điện phủ, cười khẩy, sau đó quay đầu quan sát tình cảnh bên dưới bậc thang.
Toàn bộ nghi thức hiến tế đã hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian, hầu hết tế phẩm đều trốn thoát, người chưa kịp chạy trốn còn thừa không có mấy. Các tín đồ thì thảm hại hơn, bọn họ có người phát điên, điên cuồng công kích lẫn nhau, có người dứt khoát tự sát, vài chiếc xúc tua trên tế đàn duỗi xuống thăm dò thi thể bên dưới, không ngừng cắn nuốt thi thể bọn họ.
Mùi vị giết chóc thật khiến lòng người vui sướng, tế phẩm thần bí khịt khịt mũi, không chút để ý nghĩ. Tầm hai tháng trước hắn từ thế giới hiện thực tiến vào Thế Giới Ác Mộng, mỗi ngày đều có điều bất ngờ mới đang chờ hắn; điều thế giới thực cho là khó tin thì ở chỗ này lại thành lẽ đương nhiên. Thế giới hoàn toàn theo luật rừng như này quả thực là thiên đường cho loại người như hắn.
Tế phẩm thần bí cúi đầu nhìn hiện trường nghi thức hỗn loạn với vẻ mặt thích thú, hai người vừa rồi nhìn thấy ở bên ngoài cũng bước vào đây.
Hai người kia… có ý tứ!
Ánh mắt tế phẩm thần bí sáng lên. Từ bậc thang nhảy xuống, giống như liệp báo nhằm vào người đang cố gắng đánh thức đồng bạn mình bị tròng mắt khổng lồ kia mê hoặc, một đao thình lình chém tới, ép đối phương thả tay ra rút kiếm ứng chiến.
Chân đứng không vững Tề Nhạc Nhân mơ màng gục đầu ngã quỵ xuống đất, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía khung đỉnh điện phủ. Tròng mắt khổng lồ vẫn lơ lửng giữa không trung, dường như nó tồn tại ở nơi đó, lại dường như chỉ tồn tại trong suy nghĩ của cậu; vô luận cậu mở mắt hay nhắm mắt, giọng nói của người phụ nữ thần bí kia tựa như ảo mộng quẩn quanh không vứt đi được.
Ninh Chu cùng giao thủ với vị tế phẩm thần bí đột nhiên giết tới này, thoạt nhìn người trước mắt chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, nhìn bộ dáng hẳn là người xứ khác giống với Tề Nhạc Nhân, bất quá thân thủ của hắn lại khác xa người tập luyện giữa chừng —— Đây cũng là bệnh chung của người đến từ bên ngoài, người đến từ thế giới hòa bình gần như không có khả năng chịu đựng huấn luyện khắc nghiệt dài lâu; cho nên ở thời điểm chiến đấu hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo phong cách riêng. Nhưng người này... người này tuyệt đối là cao thủ chuyên nghiệp!
Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã so mười mấy chiêu, theo trận chiến càng lúc càng kịch liệt, hai người vô tình mà cố ý bắt đầu sử dụng căn nguyên lực lượng trong cơ thể; trong lúc nhất thời năng lực siêu tự nhiên nhấc lên bốn phía một mảnh hỗn loạn đáng sợ.
“Có ý tứ, không ngờ lần này lại thu hoạch ngoài ý muốn.” Người đàn ông tay cầm đường đao nhếch miệng cười, biểu tình vô cùng vui sướng.
“...Ngươi là ai?” Ninh Chu lạnh giọng hỏi.
“Một người qua đường.” Tế phẩm thần bí tự xưng người qua đường thuận miệng đáp, lần nữa rút đao chém xuống.
Ninh Chu căn bản không muốn dây dưa với tên gia hỏa khó hiểu này, nhưng đối phương không phải là dạng đối thủ có thể dễ dàng bị nghiền ép. Sau phút giây do dự, hắn quyết định không lưu thủ nữa, tùy ý để nguồn sức mạnh hủy diệt mênh mông trong cơ thể bộc phát từ chỗ sâu nhất linh hồn —— Trong khoảnh khắc, sức mạnh hủy diệt từ bên người hắn khuyếch tán, tế phẩm thần bí đứng gần hắn nhất kêu lên một tiếng, bị bắn ra xa hơn mười mét.
“Tức giận rồi?” Người qua đường chống đường đao xuống đất đứng lên.
Ninh Chu lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt vốn xanh thẳm dần hiện lên một tầng sương mỏng màu đỏ.
“Loại sức mạnh này rất thú vị, nhưng ta thích chiến đấu bằng đao thật kiếm thật hơn.” Người qua đường nhún vai: “Mặt khác, thanh kiếm này của ngươi quá nặng, hoàn toàn không xứng với ngươi.”
Ninh Chu không nghe y nói chuyện, sức mạnh hủy diệt khủng bố đang tẩy rửa ý thức hắn, hắn dùng hết toàn lực chiến đấu chống lại sức mạnh sắp cắn nuốt lý trí mình.
“Aiya, tên kia thành thục rồi, bằng hữu của ngươi gặp nguy hiểm.” Tầm mắt ‘người qua đường’ lướt qua bả vai Ninh Chu nhìn khối thịt khổng lồ đang đi xuống. Nó dùng xúc tua mọc đầy bướu thịt chống đỡ thân thể, thong thả bước ra từ màn sương đen, bò xuống tế đàn; những xúc tua khổng lồ phủ đầy chất nhầy đó cắn nuốt thi thể trong vũng máu, thậm chí cắn nuốt cả người chưa chết.
Trong tiếng rên rỉ cùng tiếng la hét thảm thiết, quái vật bước ra từ màn sương đen bại lộ bộ dáng chân chính của nó —— Một sinh vật to lớn giống như con sâu được kết thành từ từng mảng thịt thối rữa, trên những chiếc xúc tu thối rữa ấy phủ đầy nấm như ung nhọt tản ra mùi thối rữa nồng nặc. Ở giữa khối thịt có một khe hở màu đen, bên trong khe hở mơ hồ có thể nhìn thấy tròng mắt đỏ sẫm.
Bởi vì tròng mắt thần bí trên bầu trời mục kích mà Tề Nhạc Nhân rơi vào trạng thái tinh thần dị thường, không hề hay biết xúc tua đang đến gần. Cậu nằm trong vũng máu, ngơ ngác nhìn không trung trên đỉnh đầu.
Xúc tua càng ngày càng gần, nó đã bò qua bậc thang đi tới bên cạnh cậu, mắt thấy giây tiếp theo cuốn cậu lên như tằm ăn lá!
Đột nhiên một đạo sát khí lạnh lẽo xuyên qua không khí, sức mạnh hủy diệt gần như ngưng kết thành sóng triều phóng về phía đám xúc tua đang chuẩn bị ăn uống thỏa thích; trong nháy mắt xúc tua sắp chạm vào Tề Nhạc Nhân liền biến thành một đống thịt nát!
Ninh Chu đứng cách đó mấy chục mét chậm rãi buông kiếm trong tay xuống, nhắm mắt lại khôi phục sức mạnh hủy diệt mãnh liệt vừa rồi, sau đó đạp lên máu tươi đi về phía con quái vật bành trướng đến mức tế đàn sắp sụp.
Tế phẩm thần bí tự xưng là ‘người qua đường’ cắm đường đao xuống đất, bản thân thì dựa vào cột đá to bằng một cánh tay, khó có khi không tích cực chủ động khiêu chiến đối thủ.
Không phải không muốn, mà là không thể đánh. Người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã chạm vào một phép tắc nào đó, hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của phép tắc hỗ trợ ngược lại bản thân. Tiến vào thế giới này chưa đầy ba tháng ‘người qua đường’ chỉ mới cảm ứng được lực lượng phép tắc nào đó mà thôi, ngay cả việc sử dụng loại sức mạnh này cũng chưa đủ thuần thục.
Bất quá thật kỳ quái, rõ ràng là người thân mang chính khí, nhưng sức mạnh trong cơ thể lại vô cùng đáng sợ. Nếu không phải hắn đau khổ đè ép loại sức mạnh này xuống thì có thể hắn sẽ càng mạnh hơn; nhưng xuất phát từ lý do nào đó, hắn cố gắng duy trì lý trí lung lay sắp đổ, cự tuyệt trở thành nô lệ của quyền lực.
‘Người qua đường’ nảy sinh lòng ngưỡng mộ phong cách chiến đấu của người đàn ông kia, ở thế giới hiện thực gần như khó mà nhìn thấy kiểu chiến sĩ trải qua huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ như thế này. Hắn phóng sức mạnh ra ngoài phối hợp với động tác nước chảy mây trôi lưu loát khó tưởng, dễ như trở bàn tay giết đám quái vật xúc tu, thậm chí bước lên bậc thang tế đàn, đi về phía bản thể con quái vật.
Người kia đang ác ma hóa. ‘Người qua đường’ nhìn thấy đôi mắt của hắn dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm, vảy trên làn da cũng bắt đầu bao trùm lấy hắn. Bất quá khuynh hướng ác ma hóa này tựa hồ khiến hắn cảm thấy đau đớn, hắn không thể không ngừng lại, đứng dựa vào cột đá trên bậc thang vừa thở dốc vừa cố gắng ngăn chặn quá trình ác ma hóa.
Nhân lúc địch nhân lơi lỏng con quái vật không biết tên nhanh chóng hồi phục, khép lại phần chi cụt của đám tay chân tàn khuyết, nó ngo ngoe rục rịch ấp ủ lần tấn công tiếp theo.
Ninh Chu không cho nó quá nhiều thời gian, lần nữa giơ kiếm thẩm phán lên với sức mạnh hoàn toàn ngang bằng với sức mạnh hắn miễn cưỡng khống chế trong cơ thể. Sức mạnh bảo hộ của thanh kiếm này thuộc về Maria giống như kẻ thù số mệnh với sức mạnh hủy diệt trong cơ thể hắn, nhưng cố tình lại muốn dây dưa ở bên nhau, quả thực sử dụng nó giống như tự ngược.
Quái vật bị đánh bại liên tục lùi về phía sau, xúc tua co lại như thủy triều tựa hồ sợ hãi vị Ma Vương sắp thức tỉnh, đột nhiên tròng mắt lơ lửng giữa hư không phát ra luồng sáng đỏ rực ngay giữa thân hình quái vật. Tròng mắt giữa khối thịt khổng lồ dường như chịu sức mạnh nào đó tác động, đột nhiên mở bừng mắt ——
Toàn bộ cung điện đột nhiên mất đi màu sắc, dường như trời với đất chỉ còn lại màu đen, trắng và xám; sức mạnh phép tắc khổng lồ từ trên trời giáng xuống giống như tòa núi cao nặng nề đè xuống đỉnh đầu mọi người.
‘Người qua đường’ ngẩng đầu, không kiên nhẫn mà ‘chậc’ một tiếng.
Lại là một kẻ có năng lực cường đại, thậm chí còn mạnh hơn người đàn ông ác ma hóa trước mắt, chỉ sợ chính là người đã đưa hắn tới Thế Giới Ác Mộng này rồi tiện tay vứt hắn đi mà không chịu trách nhiệm. Người nắm giữ ‘lĩnh vực’ ở một mức độ nào đó mà nói được coi là ‘thần’, mà hắn bây giờ chỉ là người thường chờ mong thần linh ban cho một cơ hội.
Người đàn ông ác ma hóa chợt tiêu tán sức mạnh rồi hiển lộ hình thái vốn dĩ của mình —— Đôi cánh rồng màu đen đâm xuyên qua sau lưng hắn, đôi cánh khổng lồ che phủ cơ thể đang nhanh chóng lột xác của hắn, vảy bao trùm làn da hắn, móng tay sắc nhọn mọc dài ra từ đầu ngón tay. Chưa đến một phút thời gian hắn đã biến thành một con ma long màu đen, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ đối với kẻ tỏa ra áp bách cường đại giữa màn trời kia.
Tiếng gầm xuyên qua không gian làm cho đình viện đắm chìm trong ánh nắng sớm mai đều quanh quẩn tiếng long ngâm.
Người phụ nữ đang nhấm nháp hồng trà ‘hửm’ một tiếng, cười nói: “Đây là sức mạnh hủy diệt sao? Thoạt nhìn khoảng cách trở thành Ma Vương đã không còn xa.”
“Muốn xử lý không?” Dưới ánh mặt trời của Vùng đất Bình Minh, Tô Hòa với khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười hỏi.
Ma Vương Quyền lực với dáng người nhỏ xinh nhấp một ngụm hồng trà lắc lắc đầu: “Không, cứ để vậy đi, đợi xử lý xong Giết chóc đã, nghi thức đăng cơ Ma Vương vừa lúc thiếu vị trí người đề cử, tạm thời cứ mặc hắn tung hoành.”
“Cẩn thận dưỡng hổ vi hoạn.” Tô Hòa cười nói.
“Còn chưa trưởng thành đâu, cẩn thận hắn còn không bằng ngẫm lại cái vị ở Vùng đất Hoàng Hôn ấy, vị nào mới là phiền toái.” Ma Vương Quyền lực khẽ thở dài: “Ngươi khá thân với hắn, nói thử xem, có ý tưởng gì không?”
Tô Hòa ngẩng đầu ngắm nhìn ánh sáng mặt trời từ từ nhô lên khỏi dãy núi đằng xa, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Yên tâm đi, đã sớm chuẩn bị tốt, sẽ không để ngươi chờ lâu đâu.”
“Ngươi làm việc từ trước đến nay ta rất yên tâm. Chẳng qua vẫn nên lưu tâm đến con cá vàng kia, sau khi khuyết thiếu vị trí Giết chóc, bể cá vàng ngày càng bất ổn, vạn nhất bản thể của nó thật sự trốn thoát.. ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy.” Ma Vương Quyền lực nhàn nhạt nói.
“Chờ ngươi chính thức lên ngôi Ma Vương, để Lý Tưởng Quốc thôn tính Ma giới, tất cả sẽ không còn là vấn đề.” Tô Hòa nói.
Ma Vương Quyền lực mỉm cười, trong đáy mắt nàng hiện lên tham vọng quyền lực, làm gương mặt càng tỏa sáng: “Ta khao khát ngày đó hơn bất kỳ ai.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
P/S: Phát hiện không ít độc giả không hiểu rõ về mấy vị Ma Vương lắm, để tôi giải thích cho các bạn một chút. Ma Vương Hủy diệt (còn gọi là Lão Ma Vương), 20 năm trước thống nhất Ma giới, lần đầu tấn công nhân gian giới, chết trong tay thánh nữ tu sĩ Maria. Ba năm trước ba vị Ma Vương Giết chóc, Quyền lực và Lừa gạt xuất hiện, bất quá trước mắt Giết chóc đã bị Quyền lực phong ấn. Tuy ba vị này tự xưng là Ma Vương, nhưng trên thực tế chưa thông qua nghi thức lên ngôi Ma Vương, chưa lấy được đạo cụ quan trọng mở ra nghi thức cho nên chỉ là từng người theo đuổi sức mạnh, chứ chưa có quyền thống lĩnh Ma giới.
Editor có lời muốn nói: Nhân vật người qua đường tay cầm đường đao từng xuất hiện trong bộ "thái đản du hí" của cùng tác giả, có bạn nào biết 'người ấy là ai' không nào? Đoán đúng có thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.