Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 177: Truyền Thừa Của Nữ Vương [4]
Bạc Mộ Băng Luân
10/09/2023
chương 177:
Trong tiếng long ngâm, điện phủ nghi thức tà giáo bắt đầu sụp đổ, nhưng điều này không thể ngăn cản trận chiến giữa cự long và quái vật. Hai bên hiện ra hình thái hoàn chỉnh triền đấu ngay tại cung điện, bốn phía xung quanh tế đàn hừng hực thiêu đốt hơi thở hủy diệt của rồng, còn xúc tua của con quái vật thì quấn chặt lấy cơ thể cự long nhằm ngăn cản cự long cắn đứt xúc tua của nó.
Quái vật được triệu hồi bằng máu tươi của hàng trăm người vẫn không phải là đối thủ với Ninh Chu xuất hiện dưới hình thái cự long hoàn chỉnh, nhưng sau khi tròng mắt kỳ quái kia phản chiếu, quái vật tiến hóa đến mức độ khó tưởng. Nó đạt được sức mạnh của Ma Vương Quyền lực từ không gian hư vô, thứ sức mạnh này khiến nó trở nên cường đại hơn, bên cạnh đó là càng đáng sợ và tàn bạo hơn trước.
Giống với ma long, nó đột phá đến cấp bậc nửa lĩnh vực; so sánh với Ninh Chu luôn áp chế thực lực của mình, sợ bị căn nguyên hủy diệt cắn nuốt lý trí; quái vật không có lý tính đáng sợ hơn nhiều, nó không ngần ngại phóng túng bản thân, như thể bản thân nó đại diện cho thứ tà ác nhất thế gian.
Trong cuộc chiến điên cuồng không ai chú ý tới Tề Nhạc Nhân ngủ say giữa vũng máu, đang dùng ý chí đấu tranh với sức mạnh mê hoặc nhân tâm kia.
“Xuyên qua sự tà ác và bẩn thỉu của thế gian, linh hồn của ngươi sẽ đến Lý Tưởng Quốc.”
“Ở nơi đó không còn lo lắng và bất mãn, cuộc đời của ngươi sẽ mãi đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc.”
“Ác ma quên đi nỗi khát máu và giết chóc, nhân loại quên đi sự ích kỷ và tham lam, tất cả mọi sinh mệnh đều được đối xử bình đẳng tại Lý Tưởng Quốc.”
“Không có tử vong, bởi vì linh hồn là bất diệt, ngươi sẽ được vĩnh sinh.”
“Ngươi cũng sẽ nhìn thấy người mình yêu ở Lý Tưởng Quốc bất diệt…”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên tỉnh lại.
Thân thể chết lặng, nhưng ý thức của cậu đã tỉnh.
Giọng nói thì thầm như thôi miên kia vẫn đều đều vang lên, máy móc giống như được thiết lập sẵn trình tự, chỉ là cậu đã thoát khỏi trạng thái thôi miên này.
Cậu chợt nghĩ tới người mình yêu, người yêu của cậu sẽ không ở nơi đó —— Một Lý Tưởng Quốc vô ưu vô lự.
Hắn sẽ chỉ ở trong địa ngục.
Nếu cậu không đi tìm hắn, không đem hắn về thì hắn sẽ vĩnh viễn ngốc nghếch ở lại nơi đó, giống như tự trừng phạt mình, chấp nhận hết mọi nỗi khổ trên thế gian. Mãi cho đến khi hồ nước tử thần nhấn chìm hắn, thậm chí hắn không thiết vùng vẫy, cứ thế yên tĩnh chìm xuống đáy hồ.
Cho nên Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy, bởi vì vô luận thế nào cũng không thể bỏ được Ninh Chu.
Toàn thân tê dại không thể cử động, ngay cả há miệng thở cũng khó khăn, Tề Nhạc Nhân cố nén cảm giác đau đớn cứng đờ, chậm rãi dời bàn tay nặng trịch như khối sắt đặt lên ngực mình, chậm rãi nắm lấy [Tiên Tri Chi Tâm] đạo cụ mà Tiên Tri đã tặng cho mình.
[Tiên Tri Chi Tâm]: Tiên Tri đại nhân tôn quý vĩ đại dùng tay không tạo ra đạo cụ Thần cấp, từ hình người có thể biến thân thành hình chim. Người nắm giữ có thể triệu hoán đại thiên sứ buông xuống bám vào trên người mình chiến đấu, kéo dài trong 3 phút, thời gian CD 24 giờ.
Trận chiến giữa ma long và quái vật ngày càng gay cấn, tròng mắt lơ lửng giữa không trung không ngừng bổ sung sức mạnh cho quái vật, làm tứ chi tàn khuyết của nó nhanh chóng hồi phục. Ma long cũng dần dần giải phóng sức mạnh của chính mình, sức mạnh hủy diệt mà hắn điều khiển càng thêm điên cuồng thô bạo; dưới khí thế hủy thiên diệt địa, cho dù là con quái vật khủng bố cũng không thể chiếm được tiện nghi từ nó.
Người qua đường —— kẻ khởi xướng cuộc hỗn loạn —— thối lui ra sau tới một khoảng cách an toàn.
Giờ khắc này hắn cảm thấy may mắn vì bản thân không trộn lẫn vào. Sức mạnh tự thân của con quái vật này đại khái ở cấp nửa lĩnh vực, cấp bậc của hắn đồng dạng nửa lĩnh vực có thể đối phó được, còn có thể trải nghiệm vui sướng khi chiến đấu. Nhưng sau khi tròng mắt quái dị do cao thủ cấp lĩnh vực không biết tên điều khiển bắt đầu can thiệp vào nghi thức này, con quái vật đã được cường hóa tới trình độ tiệm cận cấp lĩnh vực.
A... Chẳng lẽ là Ma Vương?
Mới tiến vào Trò Chơi Ác Mộng hơn hai tháng, ‘người qua đường’ không hiểu rõ về hệ thống sức mạnh và phe phái trận doanh ở nơi này gãi gãi đầu, chuẩn bị xem kỳ biến rồi bỏ của chạy lấy người.
Tuy rằng khiêu chiến với cao thủ khiến hắn rất vui vẻ, hắn đã từng nguyện ý vì thế mà trả giá bằng mạng sống của mình; nhưng sau khi bước vào thế giới này, hắn phát hiện hóa ra xuyên qua hành lang thấp bé, trước mắt không phải cuối vách tường mà là một thế giới mới làm người ta kinh ngạc cảm thán. Hắn lần nữa bốc lên ý chí chiến đấu như lần đầu tiên cầm đường đao, gấp không chờ nổi bước vào thế giới mới.
Trận chiến giữa ma long và quái vật ngày càng khốc liệt, Thần Điện trở thành một tòa đấu thú trường rộng lớn, trận quyết đấu giữa cả hai thật giống với cự thú thời viễn cổ, lâu đài bên bờ cát trông thật yếu ớt. Sức mạnh hủy diệt mãnh liệt bao phủ lý trí Ninh Chu thiêu đốt bên trong huyết mạch, in sâu dấu vết nguyên tội vào linh hồn hắn; hắn bừng tỉnh quên mất bản thân mình là ai, mãi đắm chìm vào luồng sức mạnh đáng sợ cũng như tuyệt đối thuần túy kia, cho đến khi…
Hoàng hôn ở thiên đường buông xuống nghi thức tội ác này.
Tề Nhạc Nhân khó khăn cầm lấy [Tiên Tri Chi Tâm], hít một hơi thật sâu rồi kích hoạt đạo cụ.
Trong khoảnh khắc đó, người nắm giữ sức mạnh Vùng đất Hoàng Hôn xuyên qua không gian mênh mông rộng lớn, cũng như xuyên qua kết giới nửa lĩnh vực từ trên trời giáng xuống; xua tan sức mạnh mê hoặc thần trí Tề Nhạc Nhân, khiến cậu nháy mắt thanh tỉnh.
Cùng lúc đó, sức mạnh thuần khiết gột rửa ý thức cậu, đôi cánh chim trắng muốt phía sau chậm rãi mở ra, cậu lơ lửng bay lên, phía sau cậu là ảnh ngược hoàng hôn trên thiên quốc, hoa tươi, lễ nhạc, thiên sứ.. Tất cả đều thánh khiết đẹp đẽ làm người hướng tới.
Tại vẻ đẹp thuần túy, Lý Tưởng Quốc mê hoặc lòng người phảng phất phơi bày dưới ánh sáng mặt trời lộ ra bộ dáng khủng bố dữ tợn bên trong, đó chưa bao giờ là nhân gian tịnh thổ mà là thế giới do Ma Vương Quyền lực chi phối. Bước vào Lý Tưởng Quốc giống như bước vào tầng tầng địa ngục, mọi thứ đều bị lấy đi; nhân loại và ác ma chỉ còn lại thân hình như cái xác không hồn, luôn chấp hành mệnh lệnh của Ma Vương Quyền lực chí cao vô thượng.
Thánh quang chiếu rọi xuống mặt hồ, Thần Điện rút đi bầu không khí tối tăm tà ác; càng làm người kinh ngạc chính là dưới tác dụng của ma pháp thời gian, thi thể vốn dĩ chất đống khắp nơi đều hóa thành hoa tươi đầy đất, nhành hoa trắng nở rộ trên mặt đất đẫm máu khẽ lay động trong ánh hoàng hôn thiên quốc, tựa như ảo mộng.
Con quái vật ngưng tụ từ từng khối thịt rít lên một tiếng kêu thê lương, máu đen chảy ra từ đôi mắt vốn mở to của nó. Hắc long nhân cơ hội này một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, miệng phun ra ngọn lửa hủy diệt vào người nó, thiêu cháy con quái vật đang giãy giụa thành đống tro tàn.
“…Tiên Tri, ngươi lại đến xem náo nhiệt cái gì?” Ma Vương Quyền lực đang ở Vùng đất Bình Minh cảm nhận được nghi thức xuất hiện dị thường, sâu kín thở dài. Theo tiếng thở dài của nàng, tròng mắt khổng lồ lơ lửng trên không giám thị tất cả mọi thứ thong thả xoay tròn, phát ra giọng nói.
Thánh thiên sứ đứng giữa biển hoa trắng tinh mỉm cười chăm chú nhìn nàng: “Em gái, tay em duỗi quá dài.”
Giọng nói đó là giọng của Tề Nhạc Nhân, nhưng người nói chuyện không phải cậu mà là Tiên Tri ở băng cung ngầm Vùng đất Hoàng Hôn. Hắn thông qua thân thể Tề Nhạc Nhân quan sát cũng như phát ra lời cảnh cáo đối với Ma Vương Quyền lực có ý đồ nhúng tay vào nơi này.
“Phải không? Nhưng ta không cảm thấy vậy. Bất quá nếu ngươi tự mình mở miệng thì hôm nay tới đây thôi, ta còn một kiện đồ gửi ở chỗ ngươi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới đòi lại.” Tròng mắt khổng lồ phát ra tiếng ong ong khác người vang vọng trong tòa cung điện.
“Ta chờ ngươi.” Thánh thiên sứ nói.
Tròng mắt biến mất giữa hư không, ý thức bám lên người Tề Nhạc Nhân cũng rời đi, trước khi đi để lại cho cậu một câu: “Ảo thuật sư ở trong vương cung của Long Kiến Nữ Vương, thủ dụ của ta đang trên đường đến, kế tiếp đều nhờ ngươi và Ninh Chu.”
Ý thức Tiên Tri dần tiêu tán, Tề Nhạc Nhân vẫn như cũ đứng trên mặt đất, dưới chân chạy dài biển hoa màu trắng; đồng hồ sau lưng cậu chưa quay hết ba vòng cho nên sức mạnh không thuộc về cậu vẫn chưa biến mất.
Cậu ngẩng đầu nhìn ma long phủ phục trên tế đàn, ma long cũng nhìn cậu, trên thân hình và móng vuốt còn đọng vết máu chưa khô, đó chính là bằng chứng hắn đã chiến đấu với tà ác, cũng là bằng chứng nó đi về hướng sa đọa.
Trong ánh mắt cự long mang theo nỗi khát khao cô độc, vừa giống như ôn nhu bi thương.
Ninh Chu hiểu rõ vận mệnh của mình, tựa như mỗi một kẻ mạnh, quá trình trở nên cường đại chính là quá trình không ngừng hướng về căn nguyên lực lượng của mình. Một ngày nào đó hắn sẽ quên mất bản thân, quên đi tình cảm chân thành, quên đi đã từng yêu thương thế giới này cỡ nào; dưới sự chi phối của căn nguyên lực lượng phóng túng bản thân, phá hủy mọi thứ.
Dù hắn có cố gắng kiềm chế, thuyết phục chính mình kiên trì vì người mình yêu, nhưng sức mạnh sẽ không bao giờ gạt người; thời điểm hắn ác chiến cùng con quái vật rõ ràng cảm giác được bản thân bị luân hãm. Sa đọa quả thực là một niềm vui, không cần nỗ lực gì cả, chỉ cần đầu óc trống rỗng, sức mạnh huyết mạch cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, khiến hắn trở nên cường đại hơn, tiêu diệt kẻ thù của mình.
Chính là khi vũng máu hóa thành biển hoa, người hắn yêu lấy hình thái thiên sứ đứng trước mặt hắn, ngóng nhìn hắn, bản thân hắn vì sức mạnh mà yếu ớt thỏa hiệp, từ tận đáy lòng cảm thấy hổ thẹn và sợ hãi.
Hắn sợ một ngày nào đó mình sẽ làm tổn thương Tề Nhạc Nhân, thương tổn thế giới này.
“Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân bước lên bậc thang, đi đến trước mặt cự long.
So với thân hình cao lớn của cự long, cậu quả thực như một món đồ chơi bỏ túi, chỉ cần vuốt rồng khẽ nâng lên, cậu liền bị nghiền thành bánh nhân thịt. Sự chênh lệch hình thể thậm chí làm Tề Nhạc Nhân cảm thấy sợ hãi, nhưng tưởng tượng hắc long trước mắt là Ninh Chu, cậu vẫn nguyện ý tin tưởng hắn sẽ không thương tổn cậu.
Cự long nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu xuống gác trước mặt cậu.
Lúc ở hỏa hồ luyện ngục, nó cũng từng làm vậy.
Nó nguyện ý cúi đầu trước tình cảm chân thành, cậu dùng tay an ủi thân hình và linh hồn nó.
“Không sao đâu, ổn rồi...” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm, biết rằng sức mạnh đã đến hồi kết thúc, ảnh ngược thiên đường biến mất, đôi cánh chim của cậu biến mất, sức mạnh làm người say mê cũng đã biến mất.
Nhưng sức mạnh bình tĩnh trên người cậu vẫn ảnh hưởng đến cự long.
Vì thế cự long cũng dần dần bình tĩnh lại, sức mạnh hủy diệt rút khỏi cơ thể hắn, từ hình thái ma long biến trở về hình dáng con người.
Tề Nhạc Nhân kéo tay hắn, nhìn hắn, nhưng đôi mắt xanh lam trước nay luôn kiên định kia lại tránh né tầm mắt cậu.
Đây rõ ràng là thái độ do dự mềm yếu, Tề Nhạc Nhân đương nhiên biết bởi vì cái gì —— Ninh Chu lại rơi vào ngõ cụt, suýt nữa tự đẩy chính hắn vào chỗ chết.
Hắn vẫn không thể chấp nhận sự thực bản thân là ác ma, hơn nữa bản thân còn không ngừng trầm luân, cho dù hắn lấy thân phận ác ma hành hiệp trượng nghĩa vẫn khiến hắn cảm thấy thống khổ. Hắn chú định sẽ giống như những kẻ nắm giữ sức mạnh, bởi vì ở cuối con đường dẫn tới quyền lực đều bị lạc lối.
Đây không phải người có ý chí có thể chống lại.
Tề Nhạc Nhân tràn ngập đau lòng và không biết bày tỏ tình yêu của mình như thế nào, vì thế cậu nhón chân đặt lên môi Ninh Chu một nụ hôn an ủi, nhẹ nhàng chạm vào liền tách ra.
Cậu sẵn sàng dùng toàn lực thiêu đốt bản thân, chỉ cần ở bên Ninh Chu thân ở trong địa ngục cảm nhận được một chút hơi ấm từ thế gian.
“Trước kia tôi đã từng nói với anh, nhưng bây giờ muốn lặp lại một lần nữa: sức mạnh không liên quan thiện hay ác, anh chưa từng sa đọa.” Tề Nhạc Nhân nắm tay Ninh Chu thật chặt, lần nữa lặp lại những lời này.
Ninh Chu chậm rãi áp trán mình vào Tề Nhạc Nhân, thả lỏng cơ thể căng cứng, nhắm mắt lại.
Hắn muốn ôm người này thật chặt, bởi vì đây là sự cứu rỗi cuối cùng của hắn ở thế gian này.
****
Trong tiếng long ngâm, điện phủ nghi thức tà giáo bắt đầu sụp đổ, nhưng điều này không thể ngăn cản trận chiến giữa cự long và quái vật. Hai bên hiện ra hình thái hoàn chỉnh triền đấu ngay tại cung điện, bốn phía xung quanh tế đàn hừng hực thiêu đốt hơi thở hủy diệt của rồng, còn xúc tua của con quái vật thì quấn chặt lấy cơ thể cự long nhằm ngăn cản cự long cắn đứt xúc tua của nó.
Quái vật được triệu hồi bằng máu tươi của hàng trăm người vẫn không phải là đối thủ với Ninh Chu xuất hiện dưới hình thái cự long hoàn chỉnh, nhưng sau khi tròng mắt kỳ quái kia phản chiếu, quái vật tiến hóa đến mức độ khó tưởng. Nó đạt được sức mạnh của Ma Vương Quyền lực từ không gian hư vô, thứ sức mạnh này khiến nó trở nên cường đại hơn, bên cạnh đó là càng đáng sợ và tàn bạo hơn trước.
Giống với ma long, nó đột phá đến cấp bậc nửa lĩnh vực; so sánh với Ninh Chu luôn áp chế thực lực của mình, sợ bị căn nguyên hủy diệt cắn nuốt lý trí; quái vật không có lý tính đáng sợ hơn nhiều, nó không ngần ngại phóng túng bản thân, như thể bản thân nó đại diện cho thứ tà ác nhất thế gian.
Trong cuộc chiến điên cuồng không ai chú ý tới Tề Nhạc Nhân ngủ say giữa vũng máu, đang dùng ý chí đấu tranh với sức mạnh mê hoặc nhân tâm kia.
“Xuyên qua sự tà ác và bẩn thỉu của thế gian, linh hồn của ngươi sẽ đến Lý Tưởng Quốc.”
“Ở nơi đó không còn lo lắng và bất mãn, cuộc đời của ngươi sẽ mãi đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc.”
“Ác ma quên đi nỗi khát máu và giết chóc, nhân loại quên đi sự ích kỷ và tham lam, tất cả mọi sinh mệnh đều được đối xử bình đẳng tại Lý Tưởng Quốc.”
“Không có tử vong, bởi vì linh hồn là bất diệt, ngươi sẽ được vĩnh sinh.”
“Ngươi cũng sẽ nhìn thấy người mình yêu ở Lý Tưởng Quốc bất diệt…”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên tỉnh lại.
Thân thể chết lặng, nhưng ý thức của cậu đã tỉnh.
Giọng nói thì thầm như thôi miên kia vẫn đều đều vang lên, máy móc giống như được thiết lập sẵn trình tự, chỉ là cậu đã thoát khỏi trạng thái thôi miên này.
Cậu chợt nghĩ tới người mình yêu, người yêu của cậu sẽ không ở nơi đó —— Một Lý Tưởng Quốc vô ưu vô lự.
Hắn sẽ chỉ ở trong địa ngục.
Nếu cậu không đi tìm hắn, không đem hắn về thì hắn sẽ vĩnh viễn ngốc nghếch ở lại nơi đó, giống như tự trừng phạt mình, chấp nhận hết mọi nỗi khổ trên thế gian. Mãi cho đến khi hồ nước tử thần nhấn chìm hắn, thậm chí hắn không thiết vùng vẫy, cứ thế yên tĩnh chìm xuống đáy hồ.
Cho nên Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy, bởi vì vô luận thế nào cũng không thể bỏ được Ninh Chu.
Toàn thân tê dại không thể cử động, ngay cả há miệng thở cũng khó khăn, Tề Nhạc Nhân cố nén cảm giác đau đớn cứng đờ, chậm rãi dời bàn tay nặng trịch như khối sắt đặt lên ngực mình, chậm rãi nắm lấy [Tiên Tri Chi Tâm] đạo cụ mà Tiên Tri đã tặng cho mình.
[Tiên Tri Chi Tâm]: Tiên Tri đại nhân tôn quý vĩ đại dùng tay không tạo ra đạo cụ Thần cấp, từ hình người có thể biến thân thành hình chim. Người nắm giữ có thể triệu hoán đại thiên sứ buông xuống bám vào trên người mình chiến đấu, kéo dài trong 3 phút, thời gian CD 24 giờ.
Trận chiến giữa ma long và quái vật ngày càng gay cấn, tròng mắt lơ lửng giữa không trung không ngừng bổ sung sức mạnh cho quái vật, làm tứ chi tàn khuyết của nó nhanh chóng hồi phục. Ma long cũng dần dần giải phóng sức mạnh của chính mình, sức mạnh hủy diệt mà hắn điều khiển càng thêm điên cuồng thô bạo; dưới khí thế hủy thiên diệt địa, cho dù là con quái vật khủng bố cũng không thể chiếm được tiện nghi từ nó.
Người qua đường —— kẻ khởi xướng cuộc hỗn loạn —— thối lui ra sau tới một khoảng cách an toàn.
Giờ khắc này hắn cảm thấy may mắn vì bản thân không trộn lẫn vào. Sức mạnh tự thân của con quái vật này đại khái ở cấp nửa lĩnh vực, cấp bậc của hắn đồng dạng nửa lĩnh vực có thể đối phó được, còn có thể trải nghiệm vui sướng khi chiến đấu. Nhưng sau khi tròng mắt quái dị do cao thủ cấp lĩnh vực không biết tên điều khiển bắt đầu can thiệp vào nghi thức này, con quái vật đã được cường hóa tới trình độ tiệm cận cấp lĩnh vực.
A... Chẳng lẽ là Ma Vương?
Mới tiến vào Trò Chơi Ác Mộng hơn hai tháng, ‘người qua đường’ không hiểu rõ về hệ thống sức mạnh và phe phái trận doanh ở nơi này gãi gãi đầu, chuẩn bị xem kỳ biến rồi bỏ của chạy lấy người.
Tuy rằng khiêu chiến với cao thủ khiến hắn rất vui vẻ, hắn đã từng nguyện ý vì thế mà trả giá bằng mạng sống của mình; nhưng sau khi bước vào thế giới này, hắn phát hiện hóa ra xuyên qua hành lang thấp bé, trước mắt không phải cuối vách tường mà là một thế giới mới làm người ta kinh ngạc cảm thán. Hắn lần nữa bốc lên ý chí chiến đấu như lần đầu tiên cầm đường đao, gấp không chờ nổi bước vào thế giới mới.
Trận chiến giữa ma long và quái vật ngày càng khốc liệt, Thần Điện trở thành một tòa đấu thú trường rộng lớn, trận quyết đấu giữa cả hai thật giống với cự thú thời viễn cổ, lâu đài bên bờ cát trông thật yếu ớt. Sức mạnh hủy diệt mãnh liệt bao phủ lý trí Ninh Chu thiêu đốt bên trong huyết mạch, in sâu dấu vết nguyên tội vào linh hồn hắn; hắn bừng tỉnh quên mất bản thân mình là ai, mãi đắm chìm vào luồng sức mạnh đáng sợ cũng như tuyệt đối thuần túy kia, cho đến khi…
Hoàng hôn ở thiên đường buông xuống nghi thức tội ác này.
Tề Nhạc Nhân khó khăn cầm lấy [Tiên Tri Chi Tâm], hít một hơi thật sâu rồi kích hoạt đạo cụ.
Trong khoảnh khắc đó, người nắm giữ sức mạnh Vùng đất Hoàng Hôn xuyên qua không gian mênh mông rộng lớn, cũng như xuyên qua kết giới nửa lĩnh vực từ trên trời giáng xuống; xua tan sức mạnh mê hoặc thần trí Tề Nhạc Nhân, khiến cậu nháy mắt thanh tỉnh.
Cùng lúc đó, sức mạnh thuần khiết gột rửa ý thức cậu, đôi cánh chim trắng muốt phía sau chậm rãi mở ra, cậu lơ lửng bay lên, phía sau cậu là ảnh ngược hoàng hôn trên thiên quốc, hoa tươi, lễ nhạc, thiên sứ.. Tất cả đều thánh khiết đẹp đẽ làm người hướng tới.
Tại vẻ đẹp thuần túy, Lý Tưởng Quốc mê hoặc lòng người phảng phất phơi bày dưới ánh sáng mặt trời lộ ra bộ dáng khủng bố dữ tợn bên trong, đó chưa bao giờ là nhân gian tịnh thổ mà là thế giới do Ma Vương Quyền lực chi phối. Bước vào Lý Tưởng Quốc giống như bước vào tầng tầng địa ngục, mọi thứ đều bị lấy đi; nhân loại và ác ma chỉ còn lại thân hình như cái xác không hồn, luôn chấp hành mệnh lệnh của Ma Vương Quyền lực chí cao vô thượng.
Thánh quang chiếu rọi xuống mặt hồ, Thần Điện rút đi bầu không khí tối tăm tà ác; càng làm người kinh ngạc chính là dưới tác dụng của ma pháp thời gian, thi thể vốn dĩ chất đống khắp nơi đều hóa thành hoa tươi đầy đất, nhành hoa trắng nở rộ trên mặt đất đẫm máu khẽ lay động trong ánh hoàng hôn thiên quốc, tựa như ảo mộng.
Con quái vật ngưng tụ từ từng khối thịt rít lên một tiếng kêu thê lương, máu đen chảy ra từ đôi mắt vốn mở to của nó. Hắc long nhân cơ hội này một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, miệng phun ra ngọn lửa hủy diệt vào người nó, thiêu cháy con quái vật đang giãy giụa thành đống tro tàn.
“…Tiên Tri, ngươi lại đến xem náo nhiệt cái gì?” Ma Vương Quyền lực đang ở Vùng đất Bình Minh cảm nhận được nghi thức xuất hiện dị thường, sâu kín thở dài. Theo tiếng thở dài của nàng, tròng mắt khổng lồ lơ lửng trên không giám thị tất cả mọi thứ thong thả xoay tròn, phát ra giọng nói.
Thánh thiên sứ đứng giữa biển hoa trắng tinh mỉm cười chăm chú nhìn nàng: “Em gái, tay em duỗi quá dài.”
Giọng nói đó là giọng của Tề Nhạc Nhân, nhưng người nói chuyện không phải cậu mà là Tiên Tri ở băng cung ngầm Vùng đất Hoàng Hôn. Hắn thông qua thân thể Tề Nhạc Nhân quan sát cũng như phát ra lời cảnh cáo đối với Ma Vương Quyền lực có ý đồ nhúng tay vào nơi này.
“Phải không? Nhưng ta không cảm thấy vậy. Bất quá nếu ngươi tự mình mở miệng thì hôm nay tới đây thôi, ta còn một kiện đồ gửi ở chỗ ngươi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới đòi lại.” Tròng mắt khổng lồ phát ra tiếng ong ong khác người vang vọng trong tòa cung điện.
“Ta chờ ngươi.” Thánh thiên sứ nói.
Tròng mắt biến mất giữa hư không, ý thức bám lên người Tề Nhạc Nhân cũng rời đi, trước khi đi để lại cho cậu một câu: “Ảo thuật sư ở trong vương cung của Long Kiến Nữ Vương, thủ dụ của ta đang trên đường đến, kế tiếp đều nhờ ngươi và Ninh Chu.”
Ý thức Tiên Tri dần tiêu tán, Tề Nhạc Nhân vẫn như cũ đứng trên mặt đất, dưới chân chạy dài biển hoa màu trắng; đồng hồ sau lưng cậu chưa quay hết ba vòng cho nên sức mạnh không thuộc về cậu vẫn chưa biến mất.
Cậu ngẩng đầu nhìn ma long phủ phục trên tế đàn, ma long cũng nhìn cậu, trên thân hình và móng vuốt còn đọng vết máu chưa khô, đó chính là bằng chứng hắn đã chiến đấu với tà ác, cũng là bằng chứng nó đi về hướng sa đọa.
Trong ánh mắt cự long mang theo nỗi khát khao cô độc, vừa giống như ôn nhu bi thương.
Ninh Chu hiểu rõ vận mệnh của mình, tựa như mỗi một kẻ mạnh, quá trình trở nên cường đại chính là quá trình không ngừng hướng về căn nguyên lực lượng của mình. Một ngày nào đó hắn sẽ quên mất bản thân, quên đi tình cảm chân thành, quên đi đã từng yêu thương thế giới này cỡ nào; dưới sự chi phối của căn nguyên lực lượng phóng túng bản thân, phá hủy mọi thứ.
Dù hắn có cố gắng kiềm chế, thuyết phục chính mình kiên trì vì người mình yêu, nhưng sức mạnh sẽ không bao giờ gạt người; thời điểm hắn ác chiến cùng con quái vật rõ ràng cảm giác được bản thân bị luân hãm. Sa đọa quả thực là một niềm vui, không cần nỗ lực gì cả, chỉ cần đầu óc trống rỗng, sức mạnh huyết mạch cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, khiến hắn trở nên cường đại hơn, tiêu diệt kẻ thù của mình.
Chính là khi vũng máu hóa thành biển hoa, người hắn yêu lấy hình thái thiên sứ đứng trước mặt hắn, ngóng nhìn hắn, bản thân hắn vì sức mạnh mà yếu ớt thỏa hiệp, từ tận đáy lòng cảm thấy hổ thẹn và sợ hãi.
Hắn sợ một ngày nào đó mình sẽ làm tổn thương Tề Nhạc Nhân, thương tổn thế giới này.
“Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân bước lên bậc thang, đi đến trước mặt cự long.
So với thân hình cao lớn của cự long, cậu quả thực như một món đồ chơi bỏ túi, chỉ cần vuốt rồng khẽ nâng lên, cậu liền bị nghiền thành bánh nhân thịt. Sự chênh lệch hình thể thậm chí làm Tề Nhạc Nhân cảm thấy sợ hãi, nhưng tưởng tượng hắc long trước mắt là Ninh Chu, cậu vẫn nguyện ý tin tưởng hắn sẽ không thương tổn cậu.
Cự long nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu xuống gác trước mặt cậu.
Lúc ở hỏa hồ luyện ngục, nó cũng từng làm vậy.
Nó nguyện ý cúi đầu trước tình cảm chân thành, cậu dùng tay an ủi thân hình và linh hồn nó.
“Không sao đâu, ổn rồi...” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm, biết rằng sức mạnh đã đến hồi kết thúc, ảnh ngược thiên đường biến mất, đôi cánh chim của cậu biến mất, sức mạnh làm người say mê cũng đã biến mất.
Nhưng sức mạnh bình tĩnh trên người cậu vẫn ảnh hưởng đến cự long.
Vì thế cự long cũng dần dần bình tĩnh lại, sức mạnh hủy diệt rút khỏi cơ thể hắn, từ hình thái ma long biến trở về hình dáng con người.
Tề Nhạc Nhân kéo tay hắn, nhìn hắn, nhưng đôi mắt xanh lam trước nay luôn kiên định kia lại tránh né tầm mắt cậu.
Đây rõ ràng là thái độ do dự mềm yếu, Tề Nhạc Nhân đương nhiên biết bởi vì cái gì —— Ninh Chu lại rơi vào ngõ cụt, suýt nữa tự đẩy chính hắn vào chỗ chết.
Hắn vẫn không thể chấp nhận sự thực bản thân là ác ma, hơn nữa bản thân còn không ngừng trầm luân, cho dù hắn lấy thân phận ác ma hành hiệp trượng nghĩa vẫn khiến hắn cảm thấy thống khổ. Hắn chú định sẽ giống như những kẻ nắm giữ sức mạnh, bởi vì ở cuối con đường dẫn tới quyền lực đều bị lạc lối.
Đây không phải người có ý chí có thể chống lại.
Tề Nhạc Nhân tràn ngập đau lòng và không biết bày tỏ tình yêu của mình như thế nào, vì thế cậu nhón chân đặt lên môi Ninh Chu một nụ hôn an ủi, nhẹ nhàng chạm vào liền tách ra.
Cậu sẵn sàng dùng toàn lực thiêu đốt bản thân, chỉ cần ở bên Ninh Chu thân ở trong địa ngục cảm nhận được một chút hơi ấm từ thế gian.
“Trước kia tôi đã từng nói với anh, nhưng bây giờ muốn lặp lại một lần nữa: sức mạnh không liên quan thiện hay ác, anh chưa từng sa đọa.” Tề Nhạc Nhân nắm tay Ninh Chu thật chặt, lần nữa lặp lại những lời này.
Ninh Chu chậm rãi áp trán mình vào Tề Nhạc Nhân, thả lỏng cơ thể căng cứng, nhắm mắt lại.
Hắn muốn ôm người này thật chặt, bởi vì đây là sự cứu rỗi cuối cùng của hắn ở thế gian này.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.