Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 178: Truyền Thừa Của Nữ Vương [5]
Bạc Mộ Băng Luân
13/09/2023
chương 178:
Thời điểm Tề Nhạc Nhân được Ninh Chu ôm vào lòng, cậu không khỏi cảm thấy đau lòng thay người này.
Cậu nghĩ, mình vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Ninh Chu, nếu ngay cả mình cũng không đứng về phía hắn thì hắn sẽ cô đơn và tuyệt vọng biết bao.
“Đó là giá phải trả cho việc đánh đổi sức mạnh.” Ninh Chu thì thầm vào tai cậu: “Nếu cuối cùng tôi đánh mất bản thân, biến thành ác ma mà mình sợ hãi và chán ghét nhất… Nếu ngày đó đến, cậu nhất định phải… giết tôi.”
Ngực Tề Nhạc Nhân như bị búa tạ đập trúng, đau đến mức không thở nổi, nước mắt chua xót lập tức rơi, cậu tựa đầu vào vai Ninh Chu, lắc đầu thật mạnh. Trong khoảnh khắc này, cậu biết rõ mình không làm được.
Cậu không phải Thánh nữ tu sĩ Maria, không thể tự tay giết người mình yêu nhất để bảo vệ nhân loại, cậu chỉ là một người ích kỷ quá đỗi bình thường; cậu có thể dùng hết toàn lực ngăn cản Ninh Chu sa đọa, cho dù phải hy sinh mạng sống của mình. Nhưng nếu thật sự có ngày đó, khi thế giới và người yêu của cậu cùng đặt trên cán cân Thiên Bình, vậy cán cân sẽ chỉ nghiêng về phía người yêu của cậu.
Bị vận mệnh tàn khốc ép vào bước đường cùng, Tề Nhạc Nhân thậm chí còn nghĩ, hòa bình thế giới liên quan gì tới mình? Ai sẽ cảm kích một vị thánh đồ sa đọa thành ác ma? Nếu Ninh Chu thật sự làm như vậy, chẳng lẽ còn muốn cậu vì ‘chính nghĩa’ mà giết Ninh Chu?
“Nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ ở bên anh.” Tề Nhạc Nhân nghẹn ngào nói: “Anh tuyệt đối, tuyệt đối không được vứt bỏ tôi.”
Tề Nhạc Nhân biết Ninh Chu là người như thế nào, cậu sớm đã cảm nhận được tính cách hy sinh và cống hiến trên người Ninh Chu. Sau khi trải qua ác ma hóa tra tấn, tính cách của loại người này thậm chí nghiêng về hướng tự hủy diệt.
Ninh Chu có thể hy sinh vì người khác, nhưng hắn không muốn người khác làm như vậy vì hắn, hắn coi sự trả giá là phần thưởng của Chúa, không hề suy xét đến báo đáp. Hắn cũng không muốn liên lụy đến ai, nếu có ngày hắn thực sự sa đọa, tuyệt đối hắn sẽ buông tay trước khi rơi vào địa ngục, để người hắn yêu ở lại nhân gian.
Vì hắn tin chắc như vậy sẽ tốt hơn cho Tề Nhạc Nhân, nhưng với Tề Nhạc Nhân mà nói, cậu càng muốn ở bên cạnh người mình yêu, không quan tâm hắn là con người hay là ác ma, càng không quan tâm nơi này là nhân gian hay địa ngục.
Ninh Chu không trả lời, giống như cái đêm tâm sự ở ban công, hắn cũng không trả lời.
Nhưng lúc này Tề Nhạc Nhân không kiên nhẫn nữa.
“Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi không tiếp thu quyết định tự cho là đúng của anh.” Tề Nhạc Nhân thoát khỏi cái ôm của Ninh Chu, lần đầu tiên tức giận nói với hắn: “Anh cảm thấy đây là tốt cho tôi, nhưng có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
Ninh Chu trầm mặc, thật lâu sau hắn mới thở dài, nói với Tề Nhạc Nhân: “Cậu nhìn dưới chân đi.”
Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn về phía dưới tế đàn. Điện phủ nghi thức tà giáo đã sụp hơn phân nửa, đỉnh khung sụp đổ, cột trụ nghiêng ngả, mọi thứ đang bị phá hủy một cách chậm rãi không thể tránh khỏi. Sau khi kết thúc thời gian hạn định, biển hoa màu trắng đầy đất đã trở lại bộ dáng ban đầu —— tay chân cụt rơi vãi đầy đất hòa cùng máu tươi đầm đìa, so với cuộc thảm sát bộ lạc Valentine thì cảnh tượng này càng đẫm máu hơn, càng kinh hoàng hơn.
Mùi máu tanh đầy trời làm dạ dày người ta quặn thắt. Vừa rồi dưới tình huống căng thẳng, Tề Nhạc Nhân không chú ý tới, nhưng bây giờ nhìn kỹ mảnh địa ngục trần gian này, cậu vẫn không đành lòng nhìn thẳng, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ninh Chu cũng không ngoài ý muốn.
Hắn và Tề Nhạc Nhân ở bên nhau không lâu, phần lớn thời gian trời nam đất bắc, số ngày nói rõ cõi lòng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn biết rõ Tề Nhạc Nhân là kiểu người như thế nào. Cậu rất dũng cảm rất kiên cường, hầu hết những phẩm chất tốt đẹp của một con người đều có thể tìm thấy trên người cậu, nhưng điều này không thể che giấu cậu là một người ngây thơ, chàng trai lớn lên trong mái ấm gia đình.
Cậu nhất định có một gia đình ấm áp, được cha mẹ yêu thương, có thầy tốt bạn hiền làm bạn; nửa đời cậu thật sự hạnh phúc cho nên cậu mới học được cách tự tin yêu người khác.
Đứa trẻ được chiều chuộng lớn lên sẽ trở thành người ưu tú, bọn họ nhìn thế giới này bằng ánh mắt dịu dàng; còn có một loại trường hợp đứa trẻ ngây thơ đến mức tàn nhẫn. Bọn họ yêu thế giới một cách ích kỷ, yêu đến mức cuồng si, cũng dễ dàng hận; một khi chịu đả kích, bọn họ dễ dàng biến tình yêu ngây thơ thành hận thù sâu sắc.
Tề Nhạc Nhân gặp phải Thế Giới Ác Mộng tàn khốc, cậu như ếch ngồi đáy giếng còn chưa trải qua nỗi kinh hoàng thực sự, còn hắn thì chưa đánh bại được ma quỷ trong sâu thẳm linh hồn mình; cho nên hắn không hiểu được cảm giác sau khi trải qua trắc trở yêu lấy thế giới này là như thế nào.
Cậu cảm thấy mình không thể giết chết Ninh Chu, thà rằng trầm luân cùng hắn; nhưng đồng dạng cậu cũng chưa gặp qua Ninh Chu vì sức mạnh mà đánh mất bản thân, lạm sát người vô tội thậm chí hủy diệt thế giới, cho nên cậu quyết định rằng khoảnh khắc này chỉ là một phần ngây thơ của chính mình mà thôi.
“Cậu xem nghi thức này đi, mỗi ngày ở địa ngục Ma giới đều xảy ra loại chuyện này, thậm chí còn tàn khốc hơn thế. Tất cả những gì cậu có thể tưởng tượng, cậu không thể tưởng tượng... đều xảy ra, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích điều này.” Ninh Chu nói.
Sẽ chỉ dần dần từ chán ghét biến thành ghê tởm, hoặc trở thành một phần tà ác.
Tề Nhạc Nhân nghẹn họng, cậu ép mình nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, nhìn chăm chú một đoạn chân xúc tua chưa bị đốt hết. Mặt trên mỗi bướu thịt nhô lên một khối dính nhớp chất nhầy làm người sởn tóc gáy; tựa như Ninh Chu nói, cậu vĩnh viễn không bao giờ thích điều này.
Tựa như cậu có thể cố gắng sống sót và trở nên mạnh mẽ, thậm chí học cách giết người, nhưng cậu không thích như vậy.
Cuộc sống mà cậu thích là cuộc sống mà cậu đã từng trải qua, chứ không phải những ngày tháng huyết vũ tinh phong ở Thế Giới Ác Mộng. Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng cậu thường hay nhớ đến cha mẹ mình, họ chỉ có một đứa con là cậu, nếu cậu chết ở chỗ này, sẽ không thể quay về nữa..
“Trở về đi, những việc này có thể từ từ suy nghĩ, nửa lĩnh vực này sắp hỏng rồi.” Ninh Chu lau vết máu khô trên tay, kéo Tề Nhạc Nhân xuống bậc thang tế đàn.
Tề Nhạc Nhân im lặng, cúi đầu, giày giẫm lên vũng máu bắn ra bọt nước, giọt máu kia văng thẳng lên mặt, làm người theo bản năng ngừng thở. Trong Thần Điện tối tăm này, mọi thứ đều bị phá hủy đến mức rách nát bất kham; thời điểm chuẩn bị rời khỏi cung điện, Tề Nhạc Nhân chợt nhớ tới tế phẩm thần bí đã phá hỏng nghi thức, lập tức quay đầu tìm kiếm thân ảnh của hắn.
“Hắn đi rồi.” Dường như Ninh Chu biết cậu đang suy nghĩ gì, nói.
“Đi rồi? Từ đây quành lại đường cũ sao?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.
“Muốn thì đi ra ngoài xem.” Ninh Chu nói, dẫn Tề Nhạc Nhân đi về phía trước, bên cạnh chỗ nửa lĩnh vực có dấu vết bị người bạo lực phá hỏng một lỗ —— dùng nửa lĩnh vực của bản thân va chạm với nửa lĩnh vực này —— loại phương pháp đơn giản mà thô bạo này cực kỳ nguy hiểm, bởi vì trước khi hoàn toàn ngưng tụ, nửa lĩnh vực rất yếu ớt. Giống như hai quả trứng gà đập vào nhau, không ai biết quả nào vỡ trước, hay cả hai quả cùng vỡ.
“Người vừa rồi... rất kỳ quái.” Tề Nhạc Nhân nói: “Hắn trà trộn vào đội ngũ tế phẩm phá hỏng nghi thức để cứu người sao?”
Ninh Chu lắc đầu: “Hắn không phải tới để cứu người.”
Người kia không có ý muốn giải cứu người vô tội, cũng không hề tỏ ra thương xót. Hắn giống như một người hướng tới vị trí chúa tể sơn lâm, khiêu chiến mãnh hổ săn lùng hổ vương; cứu sơn dương thoát khỏi miệng hổ vốn không phải ý định của hắn, chẳng qua chỉ là vừa khéo mà thôi.
Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy người đàn ông này khác thường, mím môi nói: “Một người kỳ quái, bất quá nhìn vũ khí của hắn… Người lúc trước giao đấu với A Tây có phải chính là hắn?”
“Là hắn.” Ninh Chu khẳng định nói.
Hai người bước ra khỏi nửa lĩnh vực rách nát sắp hỏng, nháy mắt quay trở lại tòa cung điện nghiêng kia, sau đó đi về hướng cứ điểm Sở Thẩm Phán.
______
“Đám tín đồ theo chủ nghĩa Lý Tưởng Quốc này quả thật ngày càng càn rỡ.” Celia cau mày sau khi nghe Tề Nhạc Nhân thuật lại sự kiện hiến tế tà giáo.
“Lý Tưởng Quốc là lĩnh vực của Ma Vương Quyền lực? Nàng ta dùng thủ đoạn gì để mê hoặc tín đồ?” Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi.
Cậu biết Sát Lục Mật Hội của Ma Vương Giết chóc sau khi được công nhận gia nhập tổ chức sẽ được ban cho phần thưởng giết chóc chi chủng cường đại, thậm chí có cơ hội chuyển hóa thành ác ma. Đối với người thường mà nói rất có sức hấp dẫn, cho nên mới có vô số người chơi và dân bản địa người trước ngã xuống người sau tiến lên; nhưng Lý Tưởng Quốc như thế nào thì trước mắt Tề Nhạc Nhân cái biết cái không.
“Truyền thuyết kể rằng chỉ cần triệu hồi ra con quái vật canh cổng Lý Tưởng Quốc, cho nó ăn no nê nó sẽ mở cánh cửa kia ra để tín đồ tiến vào. Ở nơi đó không còn tử vong và phiền não, không có sợ hãi, từ đây đạt được hạnh phúc vĩnh cửu.” Celia nói.
Tề Nhạc Nhân không nói một lời quay mặt đi, phun tào với Ninh Chu ngồi im lặng: “Đầu bọn họ nhất định bị hỏng rồi phải không?”
“...Ừ.” Ninh Chu nói.
“Làm sao bọn họ có thể tin chắc rằng thông qua nghi thức tà ác đến phát rồ này là có thể đạt được điều họ mong muốn? Cái khác không nói, Ma Vương Quyền lực là người có lòng hảo tâm sao? Nàng ta làm vậy chẳng lẽ là vì hành thiện tích đức?” Đối với những kẻ cuồng tín đồ tựa như thiểu năng trí tuệ, Tề Nhạc Nhân không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh.
Celia cầm ly cà phê đen, nhìn từng vòng gợn sóng khẽ thở dài: “Nếu cậu chỉ là một người bình thường, không có thiên phú cũng không có lòng dũng cảm, qua hôm nay không biết ngày mai còn sống hay không? Cậu nhìn thấy người thân bạn bè của mình từng người một chết thảm, nhưng lại bất lực; cậu muốn ký thác linh hồn của mình để nó có nơi dựa vào? Con người phải đặt niềm tin vào cái gì đó mới có thể quên đi nỗi đau đớn tra tấn trước mắt?”
Tề Nhạc Nhân há miệng thở dốc, sau đó nuốt lời muốn nói vào họng.
Cậu muốn hỏi tại sao bản thân không cố gắng, nhưng lại cảm thấy vấn đề này có nghĩa ‘tại sao không ăn thịt băm?’ Cố gắng nhất định sẽ đạt kết quả sao? Ngay cả bản thân Tề Nhạc Nhân cũng không thể xác định, nhưng nếu không cố gắng thì…
Tề Nhạc Nhân hơi bị vả mặt, nhìn Ninh Chu vác quá nhiều gánh nặng, cậu thầm nghĩ: Nếu không cố gắng thì chỉ có thể trầm luân theo vận mệnh.
Một ngày nào đó cậu sẽ cởi bỏ xiềng xích trên người Ninh Chu, làm cho hắn vui vẻ, hạnh phúc và tự do.
Cậu tin rằng ngày đó sẽ đến.
***
Thời điểm Tề Nhạc Nhân được Ninh Chu ôm vào lòng, cậu không khỏi cảm thấy đau lòng thay người này.
Cậu nghĩ, mình vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Ninh Chu, nếu ngay cả mình cũng không đứng về phía hắn thì hắn sẽ cô đơn và tuyệt vọng biết bao.
“Đó là giá phải trả cho việc đánh đổi sức mạnh.” Ninh Chu thì thầm vào tai cậu: “Nếu cuối cùng tôi đánh mất bản thân, biến thành ác ma mà mình sợ hãi và chán ghét nhất… Nếu ngày đó đến, cậu nhất định phải… giết tôi.”
Ngực Tề Nhạc Nhân như bị búa tạ đập trúng, đau đến mức không thở nổi, nước mắt chua xót lập tức rơi, cậu tựa đầu vào vai Ninh Chu, lắc đầu thật mạnh. Trong khoảnh khắc này, cậu biết rõ mình không làm được.
Cậu không phải Thánh nữ tu sĩ Maria, không thể tự tay giết người mình yêu nhất để bảo vệ nhân loại, cậu chỉ là một người ích kỷ quá đỗi bình thường; cậu có thể dùng hết toàn lực ngăn cản Ninh Chu sa đọa, cho dù phải hy sinh mạng sống của mình. Nhưng nếu thật sự có ngày đó, khi thế giới và người yêu của cậu cùng đặt trên cán cân Thiên Bình, vậy cán cân sẽ chỉ nghiêng về phía người yêu của cậu.
Bị vận mệnh tàn khốc ép vào bước đường cùng, Tề Nhạc Nhân thậm chí còn nghĩ, hòa bình thế giới liên quan gì tới mình? Ai sẽ cảm kích một vị thánh đồ sa đọa thành ác ma? Nếu Ninh Chu thật sự làm như vậy, chẳng lẽ còn muốn cậu vì ‘chính nghĩa’ mà giết Ninh Chu?
“Nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ ở bên anh.” Tề Nhạc Nhân nghẹn ngào nói: “Anh tuyệt đối, tuyệt đối không được vứt bỏ tôi.”
Tề Nhạc Nhân biết Ninh Chu là người như thế nào, cậu sớm đã cảm nhận được tính cách hy sinh và cống hiến trên người Ninh Chu. Sau khi trải qua ác ma hóa tra tấn, tính cách của loại người này thậm chí nghiêng về hướng tự hủy diệt.
Ninh Chu có thể hy sinh vì người khác, nhưng hắn không muốn người khác làm như vậy vì hắn, hắn coi sự trả giá là phần thưởng của Chúa, không hề suy xét đến báo đáp. Hắn cũng không muốn liên lụy đến ai, nếu có ngày hắn thực sự sa đọa, tuyệt đối hắn sẽ buông tay trước khi rơi vào địa ngục, để người hắn yêu ở lại nhân gian.
Vì hắn tin chắc như vậy sẽ tốt hơn cho Tề Nhạc Nhân, nhưng với Tề Nhạc Nhân mà nói, cậu càng muốn ở bên cạnh người mình yêu, không quan tâm hắn là con người hay là ác ma, càng không quan tâm nơi này là nhân gian hay địa ngục.
Ninh Chu không trả lời, giống như cái đêm tâm sự ở ban công, hắn cũng không trả lời.
Nhưng lúc này Tề Nhạc Nhân không kiên nhẫn nữa.
“Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi không tiếp thu quyết định tự cho là đúng của anh.” Tề Nhạc Nhân thoát khỏi cái ôm của Ninh Chu, lần đầu tiên tức giận nói với hắn: “Anh cảm thấy đây là tốt cho tôi, nhưng có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
Ninh Chu trầm mặc, thật lâu sau hắn mới thở dài, nói với Tề Nhạc Nhân: “Cậu nhìn dưới chân đi.”
Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn về phía dưới tế đàn. Điện phủ nghi thức tà giáo đã sụp hơn phân nửa, đỉnh khung sụp đổ, cột trụ nghiêng ngả, mọi thứ đang bị phá hủy một cách chậm rãi không thể tránh khỏi. Sau khi kết thúc thời gian hạn định, biển hoa màu trắng đầy đất đã trở lại bộ dáng ban đầu —— tay chân cụt rơi vãi đầy đất hòa cùng máu tươi đầm đìa, so với cuộc thảm sát bộ lạc Valentine thì cảnh tượng này càng đẫm máu hơn, càng kinh hoàng hơn.
Mùi máu tanh đầy trời làm dạ dày người ta quặn thắt. Vừa rồi dưới tình huống căng thẳng, Tề Nhạc Nhân không chú ý tới, nhưng bây giờ nhìn kỹ mảnh địa ngục trần gian này, cậu vẫn không đành lòng nhìn thẳng, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ninh Chu cũng không ngoài ý muốn.
Hắn và Tề Nhạc Nhân ở bên nhau không lâu, phần lớn thời gian trời nam đất bắc, số ngày nói rõ cõi lòng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn biết rõ Tề Nhạc Nhân là kiểu người như thế nào. Cậu rất dũng cảm rất kiên cường, hầu hết những phẩm chất tốt đẹp của một con người đều có thể tìm thấy trên người cậu, nhưng điều này không thể che giấu cậu là một người ngây thơ, chàng trai lớn lên trong mái ấm gia đình.
Cậu nhất định có một gia đình ấm áp, được cha mẹ yêu thương, có thầy tốt bạn hiền làm bạn; nửa đời cậu thật sự hạnh phúc cho nên cậu mới học được cách tự tin yêu người khác.
Đứa trẻ được chiều chuộng lớn lên sẽ trở thành người ưu tú, bọn họ nhìn thế giới này bằng ánh mắt dịu dàng; còn có một loại trường hợp đứa trẻ ngây thơ đến mức tàn nhẫn. Bọn họ yêu thế giới một cách ích kỷ, yêu đến mức cuồng si, cũng dễ dàng hận; một khi chịu đả kích, bọn họ dễ dàng biến tình yêu ngây thơ thành hận thù sâu sắc.
Tề Nhạc Nhân gặp phải Thế Giới Ác Mộng tàn khốc, cậu như ếch ngồi đáy giếng còn chưa trải qua nỗi kinh hoàng thực sự, còn hắn thì chưa đánh bại được ma quỷ trong sâu thẳm linh hồn mình; cho nên hắn không hiểu được cảm giác sau khi trải qua trắc trở yêu lấy thế giới này là như thế nào.
Cậu cảm thấy mình không thể giết chết Ninh Chu, thà rằng trầm luân cùng hắn; nhưng đồng dạng cậu cũng chưa gặp qua Ninh Chu vì sức mạnh mà đánh mất bản thân, lạm sát người vô tội thậm chí hủy diệt thế giới, cho nên cậu quyết định rằng khoảnh khắc này chỉ là một phần ngây thơ của chính mình mà thôi.
“Cậu xem nghi thức này đi, mỗi ngày ở địa ngục Ma giới đều xảy ra loại chuyện này, thậm chí còn tàn khốc hơn thế. Tất cả những gì cậu có thể tưởng tượng, cậu không thể tưởng tượng... đều xảy ra, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích điều này.” Ninh Chu nói.
Sẽ chỉ dần dần từ chán ghét biến thành ghê tởm, hoặc trở thành một phần tà ác.
Tề Nhạc Nhân nghẹn họng, cậu ép mình nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, nhìn chăm chú một đoạn chân xúc tua chưa bị đốt hết. Mặt trên mỗi bướu thịt nhô lên một khối dính nhớp chất nhầy làm người sởn tóc gáy; tựa như Ninh Chu nói, cậu vĩnh viễn không bao giờ thích điều này.
Tựa như cậu có thể cố gắng sống sót và trở nên mạnh mẽ, thậm chí học cách giết người, nhưng cậu không thích như vậy.
Cuộc sống mà cậu thích là cuộc sống mà cậu đã từng trải qua, chứ không phải những ngày tháng huyết vũ tinh phong ở Thế Giới Ác Mộng. Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng cậu thường hay nhớ đến cha mẹ mình, họ chỉ có một đứa con là cậu, nếu cậu chết ở chỗ này, sẽ không thể quay về nữa..
“Trở về đi, những việc này có thể từ từ suy nghĩ, nửa lĩnh vực này sắp hỏng rồi.” Ninh Chu lau vết máu khô trên tay, kéo Tề Nhạc Nhân xuống bậc thang tế đàn.
Tề Nhạc Nhân im lặng, cúi đầu, giày giẫm lên vũng máu bắn ra bọt nước, giọt máu kia văng thẳng lên mặt, làm người theo bản năng ngừng thở. Trong Thần Điện tối tăm này, mọi thứ đều bị phá hủy đến mức rách nát bất kham; thời điểm chuẩn bị rời khỏi cung điện, Tề Nhạc Nhân chợt nhớ tới tế phẩm thần bí đã phá hỏng nghi thức, lập tức quay đầu tìm kiếm thân ảnh của hắn.
“Hắn đi rồi.” Dường như Ninh Chu biết cậu đang suy nghĩ gì, nói.
“Đi rồi? Từ đây quành lại đường cũ sao?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.
“Muốn thì đi ra ngoài xem.” Ninh Chu nói, dẫn Tề Nhạc Nhân đi về phía trước, bên cạnh chỗ nửa lĩnh vực có dấu vết bị người bạo lực phá hỏng một lỗ —— dùng nửa lĩnh vực của bản thân va chạm với nửa lĩnh vực này —— loại phương pháp đơn giản mà thô bạo này cực kỳ nguy hiểm, bởi vì trước khi hoàn toàn ngưng tụ, nửa lĩnh vực rất yếu ớt. Giống như hai quả trứng gà đập vào nhau, không ai biết quả nào vỡ trước, hay cả hai quả cùng vỡ.
“Người vừa rồi... rất kỳ quái.” Tề Nhạc Nhân nói: “Hắn trà trộn vào đội ngũ tế phẩm phá hỏng nghi thức để cứu người sao?”
Ninh Chu lắc đầu: “Hắn không phải tới để cứu người.”
Người kia không có ý muốn giải cứu người vô tội, cũng không hề tỏ ra thương xót. Hắn giống như một người hướng tới vị trí chúa tể sơn lâm, khiêu chiến mãnh hổ săn lùng hổ vương; cứu sơn dương thoát khỏi miệng hổ vốn không phải ý định của hắn, chẳng qua chỉ là vừa khéo mà thôi.
Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy người đàn ông này khác thường, mím môi nói: “Một người kỳ quái, bất quá nhìn vũ khí của hắn… Người lúc trước giao đấu với A Tây có phải chính là hắn?”
“Là hắn.” Ninh Chu khẳng định nói.
Hai người bước ra khỏi nửa lĩnh vực rách nát sắp hỏng, nháy mắt quay trở lại tòa cung điện nghiêng kia, sau đó đi về hướng cứ điểm Sở Thẩm Phán.
______
“Đám tín đồ theo chủ nghĩa Lý Tưởng Quốc này quả thật ngày càng càn rỡ.” Celia cau mày sau khi nghe Tề Nhạc Nhân thuật lại sự kiện hiến tế tà giáo.
“Lý Tưởng Quốc là lĩnh vực của Ma Vương Quyền lực? Nàng ta dùng thủ đoạn gì để mê hoặc tín đồ?” Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi.
Cậu biết Sát Lục Mật Hội của Ma Vương Giết chóc sau khi được công nhận gia nhập tổ chức sẽ được ban cho phần thưởng giết chóc chi chủng cường đại, thậm chí có cơ hội chuyển hóa thành ác ma. Đối với người thường mà nói rất có sức hấp dẫn, cho nên mới có vô số người chơi và dân bản địa người trước ngã xuống người sau tiến lên; nhưng Lý Tưởng Quốc như thế nào thì trước mắt Tề Nhạc Nhân cái biết cái không.
“Truyền thuyết kể rằng chỉ cần triệu hồi ra con quái vật canh cổng Lý Tưởng Quốc, cho nó ăn no nê nó sẽ mở cánh cửa kia ra để tín đồ tiến vào. Ở nơi đó không còn tử vong và phiền não, không có sợ hãi, từ đây đạt được hạnh phúc vĩnh cửu.” Celia nói.
Tề Nhạc Nhân không nói một lời quay mặt đi, phun tào với Ninh Chu ngồi im lặng: “Đầu bọn họ nhất định bị hỏng rồi phải không?”
“...Ừ.” Ninh Chu nói.
“Làm sao bọn họ có thể tin chắc rằng thông qua nghi thức tà ác đến phát rồ này là có thể đạt được điều họ mong muốn? Cái khác không nói, Ma Vương Quyền lực là người có lòng hảo tâm sao? Nàng ta làm vậy chẳng lẽ là vì hành thiện tích đức?” Đối với những kẻ cuồng tín đồ tựa như thiểu năng trí tuệ, Tề Nhạc Nhân không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh.
Celia cầm ly cà phê đen, nhìn từng vòng gợn sóng khẽ thở dài: “Nếu cậu chỉ là một người bình thường, không có thiên phú cũng không có lòng dũng cảm, qua hôm nay không biết ngày mai còn sống hay không? Cậu nhìn thấy người thân bạn bè của mình từng người một chết thảm, nhưng lại bất lực; cậu muốn ký thác linh hồn của mình để nó có nơi dựa vào? Con người phải đặt niềm tin vào cái gì đó mới có thể quên đi nỗi đau đớn tra tấn trước mắt?”
Tề Nhạc Nhân há miệng thở dốc, sau đó nuốt lời muốn nói vào họng.
Cậu muốn hỏi tại sao bản thân không cố gắng, nhưng lại cảm thấy vấn đề này có nghĩa ‘tại sao không ăn thịt băm?’ Cố gắng nhất định sẽ đạt kết quả sao? Ngay cả bản thân Tề Nhạc Nhân cũng không thể xác định, nhưng nếu không cố gắng thì…
Tề Nhạc Nhân hơi bị vả mặt, nhìn Ninh Chu vác quá nhiều gánh nặng, cậu thầm nghĩ: Nếu không cố gắng thì chỉ có thể trầm luân theo vận mệnh.
Một ngày nào đó cậu sẽ cởi bỏ xiềng xích trên người Ninh Chu, làm cho hắn vui vẻ, hạnh phúc và tự do.
Cậu tin rằng ngày đó sẽ đến.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.