Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 182: Truyền Thừa Của Nữ Vương [9]
Bạc Mộ Băng Luân
21/09/2023
chương 182:
Thu sức mạnh hủy diệt về, Ninh Chu lạnh nhạt nhìn con đường phía trước, cái loại cảm giác quen thuộc chán ghét bản thân lần nữa xuất hiện trên người hắn. Tề Nhạc Nhân lén nhìn hắn một cái, lặng lẽ nắm lấy bàn tay hắn, Ninh Chu khẽ run rẩy nắm chặt tay cậu; phảng phất như làm vậy, người yêu của hắn có thể ban cho hắn vô tận dũng khí và sức mạnh, chống lại bản năng gần như không thể này.
Tề Nhạc Nhân đồng dạng cảm nhận được sức mạnh nặng trĩu trong lòng bàn tay, tình yêu của Ninh Chu, nỗi bàng hoàng, nỗi lo lắng lặng thầm của hắn... Cậu có thể cảm nhận được tất cả những thứ này, nhưng hiện tại điều cậu có thể làm, là duy trì tinh thần cho Ninh Chu.
Bởi vì Ninh Chu, mà hiện tại Tề Nhạc Nhân sợ hãi cái chết hơn bất kỳ lúc nào.
Cậu sợ nếu như mình đột nhiên chết đi, cậu không dám tưởng tượng cái chết của mình sẽ mang đến đả kích thế nào cho Ninh Chu.
Ninh Chu khác với những người khác, hắn không phải bác sĩ Lã cũng không phải Trần Bách Thất; bọn họ sẽ đau buồn tiếp nhận cái chết của cậu, một ngày nào đó họ sẽ vượt qua cái chết của cậu và tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng Ninh Chu thì khác, hắn là một người kiên cường nhưng sau nhiều lần đả kích và liên tiếp mất mát, linh hồn của hắn trở nên yếu ớt. Sự quyến luyến của hắn đối với thế giới này đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại Tề Nhạc Nhân chết mà sống lại, chống đỡ nội tâm hắn lung lay sắp đổ.
Trải qua nhiều lần trắc trở, thậm chí xuyên qua sinh tử, bọn họ vất vả mới đến được với nhau, tha thiết bày tỏ tình yêu của mình một cách rụt rè nhưng chân thành. Nếu đối mặt với việc cậu chết đi một lần nữa... Tề Nhạc Nhân không dám tưởng tượng Ninh Chu sẽ biến thành bộ dáng gì.
Cho đến hôm nay, sinh mệnh của Tề Nhạc Nhân không còn là sinh mệnh của một mình cậu nữa, cậu còn gánh vác sức nặng linh hồn vừa cường đại vừa tàn phá của một người khác. Nếu cậu chết, cảm giác tội lỗi trước khi chết tra tấn hắn còn đau khổ hơn cả cái chết.
Bây giờ cậu chỉ có nắm người đàn ông này trong tay, cho hắn niềm tin, cho hắn dũng khí, cho hắn sức mạnh. Ánh mắt Tề Nhạc Nhân dịu dàng nhìn sườn mặt kiên nghị của Ninh Chu; một ngày nào đó, cậu muốn trở nên cường đại như Tiên Tri, đủ sức bảo vệ người mình yêu, cùng thế giới mà người cậu yêu.
Một ngày nào đó cậu sẽ làm được.
Nhóm binh kiến như sắt thép thối lui. Hai người căng thẳng theo sau trinh nữ Thánh Hỏa sống lưng thẳng tắp đi đằng trước, xuyên qua hành lang dài với vô số cánh cổng được trang trí hoa lệ, thậm chí còn đi qua một sơn cốc mạch nước ngầm; trên lưu vực xây một cây cầu đá khổng lồ, từ trên cầu đá nhìn xuống, nghe thấy mạch nước ngầm cuồn cuộn biến mất trong tiếng gầm rú.
Một đàn bướm tựa như ngọn lửa thiêu đốt uyển chuyển bay qua trước mắt Tề Nhạc Nhân, giống như một ngọn lửa thiêu đốt, phương hướng chúng nó bay tới chính là chỗ sâu trong sơn cốc mạch nước ngầm. Đàn bướm lửa này bay ra từ nơi đó —— Thánh Hỏa trong khe đất.
Nó tượng trưng cho sự tồn tại lĩnh vực Ngầm Kiến thành, nhìn từ nhiệm vụ nhắc nhở mà xem, này còn không phải thời khắc nó đẹp nhất, dần dần bị dập tắt, suy yếu theo Long Kiến Nữ Vương.
Một nữ tư tế che kín hai mắt thần sắc hoảng loạn từ phía trước chạy tới, đến trước mặt trinh nữ Thánh Hỏa dẫn đường thì thầm vào tai nàng: “Ta đã thông báo cho nhóm Thánh Nữ lục soát khắp vương cung, nhưng không tìm thấy thích khách.”
Trinh nữ Thánh Hỏa cau mày: “Nữ Vương thế nào rồi?”
“Nữ Vương không bị thương, nhưng mà... người thừa kế đã...”
“Tiếp tục phong tỏa vương cung, chắc chắn thích khách chưa chạy thoát khỏi nơi này, bắt lấy hắn thẩm vấn rõ ràng rốt cuộc là người phương nào!”
Nữ tư tế báo cáo cúi đầu thưa vâng, xách làn váy “nhìn theo” trinh nữ Thánh Hỏa mang theo hai người xa lạ đi về phía nơi ở của Nữ Vương.
Tề Nhạc Nhân bước hai bước, loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm sau lưng như kim chích làm cậu quay đầu nhìn thoáng qua, nữ tư tế Long Kiến Nữ Vương kia cúi mặt, tất cung tất kính đứng tại chỗ.
Hẳn là nàng không nhìn thấy, bởi vì nàng cũng bị bịt kín hai mắt.
Cảm giác kỳ lạ chỉ tồn tại trong nháy mắt, Tề Nhạc Nhân bước qua cây cầu đá mà không suy nghĩ quá nhiều.
Xuyên qua sơn cốc mạch nước ngầm, trước mắt là một thính đường khổng lồ.
Bước vào thính đường, đập vào mắt đầu tiên chính là lớp vỏ ngoài giống như kim loại của đoàn binh kiến, chỉ là khác với lớp vỏ ngoài hoàn chỉnh của đám binh kiến ngoài kia; lớp vỏ ngoài này không cao lớn, ước chừng chỉ cao tầm 1 mét và không có bộ phận đầu con kiến, tựa như cắt con kiến thành hai đoạn theo chiều ngang, khối xác ngoài này cũng chỉ có nửa đoạn dưới.
Khi chạm vào lớp vỏ kim loại của thân kiến này có cảm xúc hơi kỳ lạ, trông giống kim loại lại tựa như giáp xác, làm người khó nắm bắt.
Bọn thị nữ tay bưng những chiếc khay đủ màu sắc, vẻ mặt vô cảm chia ra hai bên đứng giữa căn phòng trải thảm đỏ, cuối thảm là một chiếc giường khổng lồ to gấp bốn lần chiếc giường bình thường. Sau tấm rèm màu đen có thể mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở đó, phát ra tiếng khóc hòa cùng tiếng rên rỉ sởn tóc gáy.
Bọn thị nữ nối đuôi nhau mà vào, trong tay bưng cốc đế cao đựng đầy chất lỏng trong suốt màu đỏ tươi, các nàng mắt nhìn thẳng đi đến mép giường quỳ xuống, nâng khay trong tay lên tận đỉnh đầu: “Bệ hạ, đây là dung dịch ngài muốn.”
Một bàn tay gầy trơ xương duỗi ra từ sau tấm rèm, run rẩy cầm lấy chiếc cốc đế cao, uống một hơi cạn sạch, dùng thanh âm mơ hồ không rõ ra lệnh: “Không đủ! Càng nhiều dung dịch hơn cho ta! Bệ hạ lập tức liền tới!”
Một thị nữ trẻ tuổi trong đó khó xử thấp giọng nói: “Nhưng nhóm ‘kiến mật’ đã chết...”
Nữ Vương sau màn che giận tím mặt, ném chiếc cốc đế cao trong tay xuống đất, lạnh giọng nói: “Cởi giày ngươi ra, chân trần đi qua đống mảnh vỡ này!”
Thị nữ hoảng sợ nhìn những mảnh vỡ nhỏ văng tung tóe dưới đất, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, toàn thân run rẩy kịch liệt, nhưng không dám trái lời nữ vương bạo ngược.
“Nữ Vương bệ hạ, người đã tới.” Trinh nữ Thánh Hỏa dẫn đường cho hai người cung kính cúi đầu, giải vây giúp người thị nữ đáng thương kia.
Màn che run rẩy một trận sau đó bị kéo ra một cách thô bạo, lộ ra bộ dáng chân chính của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Tề Nhạc Nhân trợn to mắt, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Đó là một bà lão già nua khó thể phân biệt là người sống hay là xác ướp, khe rãnh khắc sâu trên gương mặt nàng giống như vết dao chém; trên da đầu nàng còn lại vài sợi tóc dài rối tung, hơn một nửa trong số đó đã rụng tóc, phần tóc còn lại rối như rong biển phơi khô. Ở vị trí vốn là đôi mắt giờ đã biến thành hai lỗ thủng, đồng tử bệnh biến cùng tròng trắng mắt tạo nên màu vàng khô, trong miệng không còn một chiếc răng nào.
Nhưng đó không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là nàng chỉ có một nửa cơ thể!
Vị Long Kiến Nữ Vương già nua đến đáng sợ này, vị trí dưới eo của nàng thế nhưng không cánh mà bay!
Đôi mắt sớm bị mù của nàng lăn xuống hàng nước mắt mang theo tơ máu, khó khăn nhả chữ từ cổ họng, giọng nói của nàng gần như lộ ra một cỗ điên cuồng: “Bệ hạ… lúc ta còn sống, thế nhưng còn có thể gặp lại ngài.”
Cùng với tiếng khóc nức nở của nàng trước khi lâm chung, cơ thể cũng hóa thành nửa bộ áo giáp lẳng lặng ở một đầu khác thảm đỏ, nàng hạ vòng eo rắn chắc của mình hướng về phía Ninh Chu.
Nàng nhận nhầm người, Tề Nhạc Nhân nhìn Long Kiến Nữ Vương kích động, trong lòng thầm nghĩ, nàng nhận lầm Ninh Chu thành phụ thân của hắn —— Ma Vương Hủy Diệt, người mà nàng đã từng thề nguyện trung thành.
Long Kiến Nữ Vương nở nụ cười, đó là một nụ cười hãm sâu vào vũng bùn, vui mừng như điên khi nhìn thấy tia hy vọng: “Người thừa kế ta tuyển chọn đã chết, truyền thừa thất bại, Thánh Hỏa suy yếu, tuy rằng ta khởi động nghi thức lần nữa nhưng đã quá muộn, lĩnh vực sắp hỏng mất không thể chống đỡ đến lúc chọn ra người kế vị… Nhưng ngài đã đến, ngài lại lần nữa cứu vớt ta… Xin ngài nắm chặt tay ta, tựa như lần trước vậy, xin ngài tiếp tục chỉ dẫn ta, chống đỡ ta, cứu vớt ta…”
Nói xong, nàng duỗi đôi bàn tay che kín gân xanh và đốm đồi mồi ra, cầu xin sức mạnh hủy diệt, dùng nó chống đỡ cho lĩnh vực lung lay sắp đổ của mình.
Tề Nhạc Nhân gật đầu với Ninh Chu, Ninh Chu tiến lên nắm lấy bàn tay Long Kiến Nữ Vương.
Khoảnh khắc hai người chạm tay vào nhau, thời gian đột nhiên như dừng lại, phảng phất cả thế giới chìm vào trong nước. Mọi âm thanh, mùi vị, màu sắc đều trở nên khác biệt, một loại sức mạnh huyền diệu tràn ngập trong thính phòng khổng lồ, cùng lúc đó là lời nhắc nhở của hệ thống.
[Bước đầu tiên nhiệm vụ Truyền Thừa Của Nữ Vương: Tìm kiếm Long Kiến Nữ Vương, đã hoàn thành. Mở ra bước thứ hai: Thoát khỏi ký ức lốc xoáy]
[Bối cảnh nhiệm vụ: Người thừa kế của Long Kiến Nữ Vương bị kẻ thần bí ám sát bỏ mình ngay tại cổng, nghi thức truyền thừa thất bại, mắt thấy toàn bộ lĩnh vực sắp sụp đổ, Long Kiến Nữ Vương không từ thủ đoạn mà kéo dài sinh mạng của mình, vào lúc cuối sinh mệnh, nàng gặp lại sức mạnh năm đó đả động nàng lần nữa. Dưới sự dẫn dắt của sức mạnh hủy diệt, cuối cùng nghi thức tuyển chọn vẫn tiếp tục cử hành, người thừa kế mới sắp ra đời, ý thức của Long Kiến Nữ Vương cũng dần biến mất. Tuy nhiên, cái chết của nhân vật cấp bậc lĩnh vực đã vô tình khơi dậy hồi ức về ý chí thế giới này, kéo bạn vào vực thẳm ký ức...]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Để tránh bị ý chí thế giới duy trì trật tự phát hiện dị thường, cơ chế sẽ được khởi động lại sau mỗi lần bị phát hiện, số lần khởi động còn lại: 3 lần. Bắt đầu trích xuất ký ức... trích xuất ngẫu nhiên… hoàn thành... Tìm lại ký ức: Gặp lại vận mệnh... Đánh giá độ khó: cấp A]
[Đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành truyền tống]
______
Ánh nắng tươi sáng.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một mảnh hoa viên xinh đẹp, một vùng cây cối cao thấp đan xen hoa lam bạch sắc nở rộ nhẹ nhàng đung đưa rơi xuống trong gió, khu vườn nở đầy hoa hồng trắng; cậu ngồi trên một cái bàn đu dây, ánh nắng xuyên qua khe hở cành lá trên đỉnh đầu, loang lổ những vệt sáng lốm đốm trên cuốn sách cậu đặt ngang đầu gối.
Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên đứng lên. Cuốn sách đặt trên đầu gối rơi xuống mặt cỏ, gió lạnh giữa hai chân khiến cậu khẽ rùng mình; Tề Nhạc Nhân cúi đầu, kinh ngạc phát hiện chính mình mặc trang phục nữ tu sĩ trắng tinh, còn quyển sách vừa rơi xuống đất kia, rõ ràng là ‘giáo điển’.
Hoa viên thánh mộ? Sao cậu lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa cái hoa viên thánh mộ này thoạt nhìn sạch sẽ hơn trong ký ức, nhìn là biết được người chăm sóc cẩn thận, chưa từng bị bỏ phế.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục tu sĩ từ xa đi tới, Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn ta là ai, tên tu sĩ kia khẽ mỉm cười với cậu rồi nói: “Maria, Giáo hoàng miện hạ đang tìm nàng đó, mau đến Thánh Điện gặp ngài ấy đi.”
****
Thu sức mạnh hủy diệt về, Ninh Chu lạnh nhạt nhìn con đường phía trước, cái loại cảm giác quen thuộc chán ghét bản thân lần nữa xuất hiện trên người hắn. Tề Nhạc Nhân lén nhìn hắn một cái, lặng lẽ nắm lấy bàn tay hắn, Ninh Chu khẽ run rẩy nắm chặt tay cậu; phảng phất như làm vậy, người yêu của hắn có thể ban cho hắn vô tận dũng khí và sức mạnh, chống lại bản năng gần như không thể này.
Tề Nhạc Nhân đồng dạng cảm nhận được sức mạnh nặng trĩu trong lòng bàn tay, tình yêu của Ninh Chu, nỗi bàng hoàng, nỗi lo lắng lặng thầm của hắn... Cậu có thể cảm nhận được tất cả những thứ này, nhưng hiện tại điều cậu có thể làm, là duy trì tinh thần cho Ninh Chu.
Bởi vì Ninh Chu, mà hiện tại Tề Nhạc Nhân sợ hãi cái chết hơn bất kỳ lúc nào.
Cậu sợ nếu như mình đột nhiên chết đi, cậu không dám tưởng tượng cái chết của mình sẽ mang đến đả kích thế nào cho Ninh Chu.
Ninh Chu khác với những người khác, hắn không phải bác sĩ Lã cũng không phải Trần Bách Thất; bọn họ sẽ đau buồn tiếp nhận cái chết của cậu, một ngày nào đó họ sẽ vượt qua cái chết của cậu và tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng Ninh Chu thì khác, hắn là một người kiên cường nhưng sau nhiều lần đả kích và liên tiếp mất mát, linh hồn của hắn trở nên yếu ớt. Sự quyến luyến của hắn đối với thế giới này đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại Tề Nhạc Nhân chết mà sống lại, chống đỡ nội tâm hắn lung lay sắp đổ.
Trải qua nhiều lần trắc trở, thậm chí xuyên qua sinh tử, bọn họ vất vả mới đến được với nhau, tha thiết bày tỏ tình yêu của mình một cách rụt rè nhưng chân thành. Nếu đối mặt với việc cậu chết đi một lần nữa... Tề Nhạc Nhân không dám tưởng tượng Ninh Chu sẽ biến thành bộ dáng gì.
Cho đến hôm nay, sinh mệnh của Tề Nhạc Nhân không còn là sinh mệnh của một mình cậu nữa, cậu còn gánh vác sức nặng linh hồn vừa cường đại vừa tàn phá của một người khác. Nếu cậu chết, cảm giác tội lỗi trước khi chết tra tấn hắn còn đau khổ hơn cả cái chết.
Bây giờ cậu chỉ có nắm người đàn ông này trong tay, cho hắn niềm tin, cho hắn dũng khí, cho hắn sức mạnh. Ánh mắt Tề Nhạc Nhân dịu dàng nhìn sườn mặt kiên nghị của Ninh Chu; một ngày nào đó, cậu muốn trở nên cường đại như Tiên Tri, đủ sức bảo vệ người mình yêu, cùng thế giới mà người cậu yêu.
Một ngày nào đó cậu sẽ làm được.
Nhóm binh kiến như sắt thép thối lui. Hai người căng thẳng theo sau trinh nữ Thánh Hỏa sống lưng thẳng tắp đi đằng trước, xuyên qua hành lang dài với vô số cánh cổng được trang trí hoa lệ, thậm chí còn đi qua một sơn cốc mạch nước ngầm; trên lưu vực xây một cây cầu đá khổng lồ, từ trên cầu đá nhìn xuống, nghe thấy mạch nước ngầm cuồn cuộn biến mất trong tiếng gầm rú.
Một đàn bướm tựa như ngọn lửa thiêu đốt uyển chuyển bay qua trước mắt Tề Nhạc Nhân, giống như một ngọn lửa thiêu đốt, phương hướng chúng nó bay tới chính là chỗ sâu trong sơn cốc mạch nước ngầm. Đàn bướm lửa này bay ra từ nơi đó —— Thánh Hỏa trong khe đất.
Nó tượng trưng cho sự tồn tại lĩnh vực Ngầm Kiến thành, nhìn từ nhiệm vụ nhắc nhở mà xem, này còn không phải thời khắc nó đẹp nhất, dần dần bị dập tắt, suy yếu theo Long Kiến Nữ Vương.
Một nữ tư tế che kín hai mắt thần sắc hoảng loạn từ phía trước chạy tới, đến trước mặt trinh nữ Thánh Hỏa dẫn đường thì thầm vào tai nàng: “Ta đã thông báo cho nhóm Thánh Nữ lục soát khắp vương cung, nhưng không tìm thấy thích khách.”
Trinh nữ Thánh Hỏa cau mày: “Nữ Vương thế nào rồi?”
“Nữ Vương không bị thương, nhưng mà... người thừa kế đã...”
“Tiếp tục phong tỏa vương cung, chắc chắn thích khách chưa chạy thoát khỏi nơi này, bắt lấy hắn thẩm vấn rõ ràng rốt cuộc là người phương nào!”
Nữ tư tế báo cáo cúi đầu thưa vâng, xách làn váy “nhìn theo” trinh nữ Thánh Hỏa mang theo hai người xa lạ đi về phía nơi ở của Nữ Vương.
Tề Nhạc Nhân bước hai bước, loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm sau lưng như kim chích làm cậu quay đầu nhìn thoáng qua, nữ tư tế Long Kiến Nữ Vương kia cúi mặt, tất cung tất kính đứng tại chỗ.
Hẳn là nàng không nhìn thấy, bởi vì nàng cũng bị bịt kín hai mắt.
Cảm giác kỳ lạ chỉ tồn tại trong nháy mắt, Tề Nhạc Nhân bước qua cây cầu đá mà không suy nghĩ quá nhiều.
Xuyên qua sơn cốc mạch nước ngầm, trước mắt là một thính đường khổng lồ.
Bước vào thính đường, đập vào mắt đầu tiên chính là lớp vỏ ngoài giống như kim loại của đoàn binh kiến, chỉ là khác với lớp vỏ ngoài hoàn chỉnh của đám binh kiến ngoài kia; lớp vỏ ngoài này không cao lớn, ước chừng chỉ cao tầm 1 mét và không có bộ phận đầu con kiến, tựa như cắt con kiến thành hai đoạn theo chiều ngang, khối xác ngoài này cũng chỉ có nửa đoạn dưới.
Khi chạm vào lớp vỏ kim loại của thân kiến này có cảm xúc hơi kỳ lạ, trông giống kim loại lại tựa như giáp xác, làm người khó nắm bắt.
Bọn thị nữ tay bưng những chiếc khay đủ màu sắc, vẻ mặt vô cảm chia ra hai bên đứng giữa căn phòng trải thảm đỏ, cuối thảm là một chiếc giường khổng lồ to gấp bốn lần chiếc giường bình thường. Sau tấm rèm màu đen có thể mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở đó, phát ra tiếng khóc hòa cùng tiếng rên rỉ sởn tóc gáy.
Bọn thị nữ nối đuôi nhau mà vào, trong tay bưng cốc đế cao đựng đầy chất lỏng trong suốt màu đỏ tươi, các nàng mắt nhìn thẳng đi đến mép giường quỳ xuống, nâng khay trong tay lên tận đỉnh đầu: “Bệ hạ, đây là dung dịch ngài muốn.”
Một bàn tay gầy trơ xương duỗi ra từ sau tấm rèm, run rẩy cầm lấy chiếc cốc đế cao, uống một hơi cạn sạch, dùng thanh âm mơ hồ không rõ ra lệnh: “Không đủ! Càng nhiều dung dịch hơn cho ta! Bệ hạ lập tức liền tới!”
Một thị nữ trẻ tuổi trong đó khó xử thấp giọng nói: “Nhưng nhóm ‘kiến mật’ đã chết...”
Nữ Vương sau màn che giận tím mặt, ném chiếc cốc đế cao trong tay xuống đất, lạnh giọng nói: “Cởi giày ngươi ra, chân trần đi qua đống mảnh vỡ này!”
Thị nữ hoảng sợ nhìn những mảnh vỡ nhỏ văng tung tóe dưới đất, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, toàn thân run rẩy kịch liệt, nhưng không dám trái lời nữ vương bạo ngược.
“Nữ Vương bệ hạ, người đã tới.” Trinh nữ Thánh Hỏa dẫn đường cho hai người cung kính cúi đầu, giải vây giúp người thị nữ đáng thương kia.
Màn che run rẩy một trận sau đó bị kéo ra một cách thô bạo, lộ ra bộ dáng chân chính của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Tề Nhạc Nhân trợn to mắt, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Đó là một bà lão già nua khó thể phân biệt là người sống hay là xác ướp, khe rãnh khắc sâu trên gương mặt nàng giống như vết dao chém; trên da đầu nàng còn lại vài sợi tóc dài rối tung, hơn một nửa trong số đó đã rụng tóc, phần tóc còn lại rối như rong biển phơi khô. Ở vị trí vốn là đôi mắt giờ đã biến thành hai lỗ thủng, đồng tử bệnh biến cùng tròng trắng mắt tạo nên màu vàng khô, trong miệng không còn một chiếc răng nào.
Nhưng đó không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là nàng chỉ có một nửa cơ thể!
Vị Long Kiến Nữ Vương già nua đến đáng sợ này, vị trí dưới eo của nàng thế nhưng không cánh mà bay!
Đôi mắt sớm bị mù của nàng lăn xuống hàng nước mắt mang theo tơ máu, khó khăn nhả chữ từ cổ họng, giọng nói của nàng gần như lộ ra một cỗ điên cuồng: “Bệ hạ… lúc ta còn sống, thế nhưng còn có thể gặp lại ngài.”
Cùng với tiếng khóc nức nở của nàng trước khi lâm chung, cơ thể cũng hóa thành nửa bộ áo giáp lẳng lặng ở một đầu khác thảm đỏ, nàng hạ vòng eo rắn chắc của mình hướng về phía Ninh Chu.
Nàng nhận nhầm người, Tề Nhạc Nhân nhìn Long Kiến Nữ Vương kích động, trong lòng thầm nghĩ, nàng nhận lầm Ninh Chu thành phụ thân của hắn —— Ma Vương Hủy Diệt, người mà nàng đã từng thề nguyện trung thành.
Long Kiến Nữ Vương nở nụ cười, đó là một nụ cười hãm sâu vào vũng bùn, vui mừng như điên khi nhìn thấy tia hy vọng: “Người thừa kế ta tuyển chọn đã chết, truyền thừa thất bại, Thánh Hỏa suy yếu, tuy rằng ta khởi động nghi thức lần nữa nhưng đã quá muộn, lĩnh vực sắp hỏng mất không thể chống đỡ đến lúc chọn ra người kế vị… Nhưng ngài đã đến, ngài lại lần nữa cứu vớt ta… Xin ngài nắm chặt tay ta, tựa như lần trước vậy, xin ngài tiếp tục chỉ dẫn ta, chống đỡ ta, cứu vớt ta…”
Nói xong, nàng duỗi đôi bàn tay che kín gân xanh và đốm đồi mồi ra, cầu xin sức mạnh hủy diệt, dùng nó chống đỡ cho lĩnh vực lung lay sắp đổ của mình.
Tề Nhạc Nhân gật đầu với Ninh Chu, Ninh Chu tiến lên nắm lấy bàn tay Long Kiến Nữ Vương.
Khoảnh khắc hai người chạm tay vào nhau, thời gian đột nhiên như dừng lại, phảng phất cả thế giới chìm vào trong nước. Mọi âm thanh, mùi vị, màu sắc đều trở nên khác biệt, một loại sức mạnh huyền diệu tràn ngập trong thính phòng khổng lồ, cùng lúc đó là lời nhắc nhở của hệ thống.
[Bước đầu tiên nhiệm vụ Truyền Thừa Của Nữ Vương: Tìm kiếm Long Kiến Nữ Vương, đã hoàn thành. Mở ra bước thứ hai: Thoát khỏi ký ức lốc xoáy]
[Bối cảnh nhiệm vụ: Người thừa kế của Long Kiến Nữ Vương bị kẻ thần bí ám sát bỏ mình ngay tại cổng, nghi thức truyền thừa thất bại, mắt thấy toàn bộ lĩnh vực sắp sụp đổ, Long Kiến Nữ Vương không từ thủ đoạn mà kéo dài sinh mạng của mình, vào lúc cuối sinh mệnh, nàng gặp lại sức mạnh năm đó đả động nàng lần nữa. Dưới sự dẫn dắt của sức mạnh hủy diệt, cuối cùng nghi thức tuyển chọn vẫn tiếp tục cử hành, người thừa kế mới sắp ra đời, ý thức của Long Kiến Nữ Vương cũng dần biến mất. Tuy nhiên, cái chết của nhân vật cấp bậc lĩnh vực đã vô tình khơi dậy hồi ức về ý chí thế giới này, kéo bạn vào vực thẳm ký ức...]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Để tránh bị ý chí thế giới duy trì trật tự phát hiện dị thường, cơ chế sẽ được khởi động lại sau mỗi lần bị phát hiện, số lần khởi động còn lại: 3 lần. Bắt đầu trích xuất ký ức... trích xuất ngẫu nhiên… hoàn thành... Tìm lại ký ức: Gặp lại vận mệnh... Đánh giá độ khó: cấp A]
[Đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành truyền tống]
______
Ánh nắng tươi sáng.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một mảnh hoa viên xinh đẹp, một vùng cây cối cao thấp đan xen hoa lam bạch sắc nở rộ nhẹ nhàng đung đưa rơi xuống trong gió, khu vườn nở đầy hoa hồng trắng; cậu ngồi trên một cái bàn đu dây, ánh nắng xuyên qua khe hở cành lá trên đỉnh đầu, loang lổ những vệt sáng lốm đốm trên cuốn sách cậu đặt ngang đầu gối.
Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên đứng lên. Cuốn sách đặt trên đầu gối rơi xuống mặt cỏ, gió lạnh giữa hai chân khiến cậu khẽ rùng mình; Tề Nhạc Nhân cúi đầu, kinh ngạc phát hiện chính mình mặc trang phục nữ tu sĩ trắng tinh, còn quyển sách vừa rơi xuống đất kia, rõ ràng là ‘giáo điển’.
Hoa viên thánh mộ? Sao cậu lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa cái hoa viên thánh mộ này thoạt nhìn sạch sẽ hơn trong ký ức, nhìn là biết được người chăm sóc cẩn thận, chưa từng bị bỏ phế.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục tu sĩ từ xa đi tới, Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn ta là ai, tên tu sĩ kia khẽ mỉm cười với cậu rồi nói: “Maria, Giáo hoàng miện hạ đang tìm nàng đó, mau đến Thánh Điện gặp ngài ấy đi.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.