Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 224: Ước Hẹn Hoàng Hôn [13]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 224:
“Hủy tấm phim này đi.” Tề Nhạc Nhân buồn bã nói.
“Đừng mà, giữ tấm này lại đi! Tấm này nhìn vui mà!” A Á là người đầu tiên phản đối, vừa rồi cô nàng cười khanh khách tận ba phút, hiện tại trên mặt vẫn giữ nụ cười vui vẻ.
Tề Nhạc Nhân muốn nói lại thôi, cậu thực sự không muốn lưu giữ bức ảnh lịch sử đen như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt chờ mong của A Á, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Chụp ảnh xong, Tư Lẫm nói có việc cần về Sở Thẩm Phán trước, đồng thời dặn đám người Ninh Chu sau khi hoạt động kết thúc tập trung tại Sở Thẩm Phán. Trong lòng Tề Nhạc Nhân điên cuồng phun tào Boss thật lãnh khốc, thế mà muốn cậu tăng ca trong ngày kỷ niệm cầu hôn, thật không có nhân tính!
“Trời sắp tối rồi, chúng ta qua kia đi dạo đi.” Tề Nhạc Nhân nhìn đám người Thiến Thiến bên lửa trại, nhỏ giọng nói với Ninh Chu.
Ninh Chu gật gật đầu, hai người rời đội ngũ, đi về phía bãi biển thưa thớt người. Ngữ ưng chậm rãi theo đuôi phía sau hai người, chốc lát nó bay lên cao, nhường không gian cho đôi tình nhân.
Thủy triều bắt đầu dâng cao, từng đợt sóng nhấp nhô trên bãi biển; dấu chân của hai người vừa mới in xuống không lâu đã bị thủy triều dâng cao nuốt chửng. Chờ đến đông đủ rồi Tề Nhạc Nhân mới nhớ quay đầu lại nhìn, phía sau chỉ còn lại bãi biển bị thủy triều cuốn trôi, dưới ánh hoàng hôn trông đẹp đến nao lòng.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy phảng phất thủy triều kia cũng dâng trào trong lòng cậu, cuốn đi từng đợt sóng, làm tim cậu đập nhanh như nổi trống.
“Mặt trời lặn.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân nhìn hoàng hôn, mặt trời lặn vốn bồi hồi trên mặt biển phương xa, không biết từ khi nào đã lặng lẽ lặn xuống, lặng yên kéo các ngôi sao lên bầu trời đại mạc.
Khoảnh khắc đợt pháo hoa đầu tiên đêm nay nở rộ dưới mặt trời lặn rơi vào biển rộng, hai người không hẹn mà cùng dừng bước chân, chiêm ngưỡng khung cảnh tráng lệ này.
Pháo hoa muôn hồng nghìn tía từ mặt đất phóng lên không trung, nở rộ trong mảnh tịnh thổ của nhân loại. Từng chùm pháo hoa tản ra thứ ánh sáng chói mắt, phảng phất như thổi bay tất cả ánh sao toàn vũ trụ, các màu sắc từ đỏ, cam, hồng, xanh từ từ rơi xuống mặt đất.
“Nếu có thể từ trên cao nhìn xuống, nhất định sẽ cảm thấy mảnh đất này nở đầy hoa.” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm nói.
“Em muốn đi không?” Ninh Chu hỏi.
Tề Nhạc Nhân hơi sửng sốt: “Đi đâu?”
“Đi ngắm bầu trời.” Ninh Chu nói.
Trong nháy mắt, pháo hoa trên bầu trời dường như dừng lại trong mắt Ninh Chu, pháo hoa nở rộ nhảy múa tựa như mộng ảo, đẹp đến mức khiến lòng người không thể kháng cự.
Sức mạnh thuộc về Ninh Chu thoát khỏi lồng giam, người đàn ông nắm lấy tay cậu ——
Ở nơi đó giữa ánh sáng và bóng tối, giữa muôn vàn pháo hoa biến ảo, một con cự long nằm phủ phục trên bờ biển. Dưới biển rộng và ánh sao trời phụ trợ, hình thể uy nghiêm khổng lồ của nó tựa như một pho tượng tà ác thời viễn cổ, nhưng dù là ai cũng không thể nhìn lầm sự dịu dàng trong mắt nó.
Nó chăm chú nhìn ái nhân đang đứng trước mặt, so với hình thể cao lớn của nó, thân hình nhân loại của cậu thoạt nhìn yếu ớt đến mức thậm chí nó sợ hãi lộng hư cậu.
Không thể kiềm nén tình yêu tham lam của mình, nó cúi đầu xuống, dùng đầu ma long chạm vào khuôn mặt mềm mại của ái nhân; giống như nhẹ nhàng ngửi một đóa hoa tường vi vừa mới nở, đó là khát cầu mà nó khó lòng vứt bỏ.
Tề Nhạc Nhân vươn tay vuốt ve lớp vảy rồng cứng rắn lạnh lẽo, dùng đôi môi ấm áp của mình hôn lên làn da của nó với tràn ngập yêu thương.
“Đi thôi, chúng ta ngắm bầu trời nào!” Tề Nhạc Nhân nói với hắn.
Hắc long vỗ cánh chở ái nhân bay lên bãi biển. Tiếng đập cánh gây nên gió mạnh thậm chí làm nước bãi biển thủy triều rút xuống, suýt chút nữa dập tắt lửa trại do đám Trần Bách Thất dựng lên cách đó không xa.
Hắc long bay càng lúc càng cao, Tề Nhạc Nhân cưỡi trên lưng rồng bắt lấy hai mảnh vảy nhô lên, kinh ngạc cảm thán trước cảnh đẹp khó gặp dọc đường đi.
Pháo hoa từ mặt đất phóng lên trời dường như nối tiếp nhau, nở rộ thành từng vòng từng vòng một. Vô số điểm sáng rơi xuống bên người bọn họ, giống như những ngôi sao trên bầu trời đang rơi xuống; từng đợt kinh ngạc cảm thán từ mặt đất truyền đến, vô số nhân loại trên thế gian tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Bước vào bên trong pháo hoa, cự long xuyên qua pháo hoa muôn hồng nghìn tía. Đôi mắt Tề Nhạc Nhân bị mê hoặc bởi quá nhiều sắc thái, trong mắt là đủ loại màu sắc, gió thổi phần phật bên tai cậu; hơi thở hòa cùng không trung và biển rộng, còn có thoang thoảng mùi thuốc súng. Thế giới mỹ diệu này dường như là một giấc mộng đẹp.
Tại thời khắc tốt đẹp này, linh hồn bọn họ phảng phất như bị thi thuật, Tề Nhạc Nhân cảm nhận được cảm xúc của Ninh Chu một cách kỳ diệu, cậu tin rằng Ninh Chu cũng giống như vậy. Căn nguyên sức mạnh kết nối bọn họ lại với nhau một cách bí ẩn, mở rộng nửa lĩnh vực của chính mình cho đối phương. Cảm giác khó thể tưởng tượng vào lúc này thực sự không thể diễn tả được bằng lời, mọi thứ gần như hoàn mỹ.
Xuyên qua độ cao pháo hoa, hai người giống như xuyên qua đường hầm thời không ánh sáng rực rỡ. Cự long bay quá nhanh, thậm chí nhanh hơn cả pháo hoa bắn lên trời, trong lúc nhất thời làm Tề Nhạc Nhân có ảo giác rằng toàn bộ pháo hoa đều đang rơi xuống, cách bọn họ ngày càng xa. Thời điểm cậu cúi đầu quan sát, Vùng đất Hoàng Hôn dưới chân tựa như khu vườn thiên đường với vô số đóa hoa xinh đẹp nở rộ tại đây; từ bờ bên này chạy đến bờ bên kia bầu trời. Ánh sáng thế gian giấu đi nét đẹp mỹ lệ, làm người quên đi phiền não mà tận tình sa vào khoảnh khắc tươi đẹp này.
Cho dù ngắn ngủi nhưng lại huy hoàng.
Cự long chậm rãi hạ xuống, lần nữa xuyên qua pháo hoa, lúc này nó đáp xuống nhanh hơn cả pháo hoa; vì thế Tề Nhạc Nhân may mắn nhìn thấy ngôi sao li ti đầy trời bay về phía trước. Cậu ảo giác mình đang ở trong vũ trụ mênh mông rộng lớn, thời gian và không gian ở đây trở nên vô nghĩa, chỉ nhìn thấy thế giới biển sao rộng lớn.
Nhưng cậu còn có cự long.
Người yêu của cậu.
Chở cậu, lang thang trong biển sao cô đơn này.
Không cần để ý tới mọi thứ trên hành tinh nhỏ bé kia, chỉ có cậu và hắn, tách biệt với thế nhân.
Nhưng mộng chung quy vẫn phải tỉnh, cự long đáp xuống đất, Tề Nhạc Nhân nhìn chăm chú hắn chậm rãi biến trở về hình người.
Phương xa truyền đến tiếng chuông, đó là tiếng chuông điểm 0 giờ, một ngày mới đã đến.
Ngày Vùng đất Hoàng Hôn được thành lập là ngày sinh nhật của Ninh Chu, và còn là ngày họ kỷ niệm cầu hôn.
Tề Nhạc Nhân nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, viên ngọc bích mỹ lệ kia cộm lên trong lòng cậu, suýt làm cậu không thở được.
“Pháo hoa... thật đẹp.” Giọng Tề Nhạc Nhân rất nhỏ xen lẫn chút run rẩy: “Anh hẳn là nhìn thấy rất nhiều lần rồi đúng không? Mỗi một năm pháo hoa là mỗi một năm ngày thành lập.”
Nhưng em hy vọng ngày thành lập năm nay sẽ là ngày đặc biệt nhất trong lòng anh, đặc biệt đến mức cả đời không thể quên.
“Hồi nhỏ năm nào cũng xem, nhưng sau khi lớn lên vẫn luôn bỏ lỡ.” Ninh Chu nói.
Tim Tề Nhạc Nhân thắt lại, cậu nhớ rõ Maria bệnh nặng vẫn luôn nằm triền miên trên giường bệnh, ngày hội vui sướng như vậy, nhưng chưa chắc đã là ký ức vui vẻ đối với Ninh Chu.
“Anh... ngắm pháo hoa một mình sao?”
Ninh Chu trầm mặc hồi lâu, dịu dàng nói ra lời nói dối chân thành: “Chỉ có một lần là ngắm pháo hoa một mình.”
Lần đó, hắn lẻ loi một mình trở về Vùng đất Hoàng Hôn, ngồi ngắm pháo hoa một mình trước mộ phần mẫu thân, cô độc đến mức dường như bị thế giới lãng quên.
Trái tim Tề Nhạc Nhân bị người nhẹ nhàng cầm lấy, cậu không trốn cũng không muốn tránh, chỉ là dùng phần tâm ý này, kiên định nói: “Về sau không còn một mình nữa. Từ nay về sau vào mỗi một ngày thành lập, mỗi một lần pháo hoa, em muốn cùng anh ngắm pháo hoa; anh hãy xem như đây là một lời ước hẹn đi. Ninh Chu, em...em có thứ này muốn tặng cho anh.”
Ninh Chu mím môi, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương: “Anh cũng có một thứ muốn tặng cho em.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân dấy lên một dự cảm kỳ quái, cậu gấp không chờ nổi lấy hộp nhẫn ra, lớn tiếng nói: “Anh từ từ, để em trước!”
Đã trễ, một chiếc hộp tương tự xuất hiện trong tay Ninh Chu.
Hai người nhìn chằm chằm hộp quà trong tay đối phương, ngạc nhiên sửng sốt, không biết phải làm sao.
Chùm pháo hoa cuối cùng chậm rãi từ bầu trời rơi xuống, một tiếng chuông cuối cùng ngân vang dần dần phiêu tán trong dư vị gió biển; 0 giờ đã qua, một ngày mới lại đến.
“Để em nói trước.” Tề Nhạc Nhân mở hộp quà, quỳ một gối xuống: “Chiếc nhẫn này là lúc trước anh tặng cho em, anh đặt nó trước bia mộ của em, kết thúc một mối tình 'sai lầm’. Nhưng bản chất của tình yêu không hề sai, một linh hồn bị một linh hồn khác hấp dẫn là điều tốt đẹp nhất, cũng là kỳ tích khó mà tưởng tượng được. Khi đó anh lựa chọn kết thúc, em cũng lựa chọn tôn trọng sự quyết định của anh.”
“Nhưng về sau, em sống lại trong thụ mộ, nhìn thấy nhẫn cỏ mà anh tặng, lòng em vừa vui mừng vừa buồn bã. Em hiểu rằng anh quyết tâm nhìn thẳng vào mối tình này, mặc dù nó sẽ khiến anh cả đời thống khổ, nhưng anh vẫn không thể lừa gạt bản thân mình. Trong đoạn tình cảm này, lưng anh đeo quá nhiều gánh nặng, em thậm chí không thể chia sẻ giúp anh phần nào; nhưng em muốn tiếp tục ở bên cạnh anh… em muốn... cho anh một ngôi nhà.”
Tề Nhạc Nhân nói đến đây chính bản thân cũng thấy nghẹn ngào, không biết lúc này mình đang khóc hay đang cười, cậu vụng về cố gắng miêu tả tương lai với người yêu: “…Có anh, có em, tuy chúng ta không có con, nhưng nếu anh thích, chúng ta có thể nhận nuôi. Thậm chí chúng ta có thể tới vùng địa cực tìm trứng chim cánh cụt bị vứt bỏ, anh ấp chúng ra, em tìm thức ăn cho nó, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn nó rồi đưa nó trở về tộc đàn của mình. Có quá nhiều chuyện, nhân loại cũng tốt, ác ma cũng được, em không muốn trộn lẫn chúng với nhau; không có gì quan trọng bằng việc em sống bên anh cả đời. Dù ngắn ngủi hay dài lâu, chúng ta nỗ lực sống sót cho đến ngày chúng ta già đi. Vậy là đủ rồi, em thấy cuộc đời mình đáng giá, mọi thứ đều đáng giá.”
“Cho nên, anh nguyện ý không?” Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, nhìn vào mắt Ninh Chu.
Ninh Chu cúi người, đeo chiếc nhẫn ngọc bích vào ngón áp út của mình, sau đó lấy chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị sẵn ra.
Đó cũng là một chiếc nhẫn ngọc bích, thậm chí còn to hơn và lóa mắt hơn chiếc nhẫn trước. Những viên kim cương tuyệt đẹp đính trên những đường cong tinh xảo của chiếc nhẫn, khiến nó trông thật đẹp và lấp lánh.
Hắn cũng quỳ một gối xuống, dùng hành động thay cho câu trả lời —— chiếc nhẫn xuyên qua ngón áp út của nhau, cũng đồng dạng xuyên qua linh hồn họ.
Mặt Tề Nhạc Nhân đầy nước mắt, ôm chặt Ninh Chu.
Họ từng trải qua niềm vui và cả sự thất vọng trong tình yêu, vui sướng và thống khổ, cố gắng khắc chế và không cầm lòng được, đều đạt được sau sống và chết.
Với Ninh Chu mà nói, yêu là tin tưởng, là phụng hiến, nguồn gốc của tình yêu là nỗi đau không muốn người khác biết, từ đó nở ra đóa hoa thuần khiết.
Đối với Tề Nhạc Nhân mà nói, chứng kiến đóa hoa này mang lại ý nghĩa sống cho cuộc đời bình thường của cậu. Cậu chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ đóa hoa chỉ nở vì mình này, cho dù chú định không thể vĩnh hằng.
Pháo hoa kết thúc, tiếng chuông kết thúc, một cuộc sống mới sắp bắt đầu, hạnh phúc và bất hạnh cùng lúc xảy ra.
Xưởng tinh luyện ở Vùng đất Hoàng Hôn vang lên tiếng nổ lớn, cuốn theo đó là làn khói đen dày đặc, mang tới thảm họa kinh hoàng quét qua toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn.
****
“Hủy tấm phim này đi.” Tề Nhạc Nhân buồn bã nói.
“Đừng mà, giữ tấm này lại đi! Tấm này nhìn vui mà!” A Á là người đầu tiên phản đối, vừa rồi cô nàng cười khanh khách tận ba phút, hiện tại trên mặt vẫn giữ nụ cười vui vẻ.
Tề Nhạc Nhân muốn nói lại thôi, cậu thực sự không muốn lưu giữ bức ảnh lịch sử đen như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt chờ mong của A Á, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Chụp ảnh xong, Tư Lẫm nói có việc cần về Sở Thẩm Phán trước, đồng thời dặn đám người Ninh Chu sau khi hoạt động kết thúc tập trung tại Sở Thẩm Phán. Trong lòng Tề Nhạc Nhân điên cuồng phun tào Boss thật lãnh khốc, thế mà muốn cậu tăng ca trong ngày kỷ niệm cầu hôn, thật không có nhân tính!
“Trời sắp tối rồi, chúng ta qua kia đi dạo đi.” Tề Nhạc Nhân nhìn đám người Thiến Thiến bên lửa trại, nhỏ giọng nói với Ninh Chu.
Ninh Chu gật gật đầu, hai người rời đội ngũ, đi về phía bãi biển thưa thớt người. Ngữ ưng chậm rãi theo đuôi phía sau hai người, chốc lát nó bay lên cao, nhường không gian cho đôi tình nhân.
Thủy triều bắt đầu dâng cao, từng đợt sóng nhấp nhô trên bãi biển; dấu chân của hai người vừa mới in xuống không lâu đã bị thủy triều dâng cao nuốt chửng. Chờ đến đông đủ rồi Tề Nhạc Nhân mới nhớ quay đầu lại nhìn, phía sau chỉ còn lại bãi biển bị thủy triều cuốn trôi, dưới ánh hoàng hôn trông đẹp đến nao lòng.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy phảng phất thủy triều kia cũng dâng trào trong lòng cậu, cuốn đi từng đợt sóng, làm tim cậu đập nhanh như nổi trống.
“Mặt trời lặn.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân nhìn hoàng hôn, mặt trời lặn vốn bồi hồi trên mặt biển phương xa, không biết từ khi nào đã lặng lẽ lặn xuống, lặng yên kéo các ngôi sao lên bầu trời đại mạc.
Khoảnh khắc đợt pháo hoa đầu tiên đêm nay nở rộ dưới mặt trời lặn rơi vào biển rộng, hai người không hẹn mà cùng dừng bước chân, chiêm ngưỡng khung cảnh tráng lệ này.
Pháo hoa muôn hồng nghìn tía từ mặt đất phóng lên không trung, nở rộ trong mảnh tịnh thổ của nhân loại. Từng chùm pháo hoa tản ra thứ ánh sáng chói mắt, phảng phất như thổi bay tất cả ánh sao toàn vũ trụ, các màu sắc từ đỏ, cam, hồng, xanh từ từ rơi xuống mặt đất.
“Nếu có thể từ trên cao nhìn xuống, nhất định sẽ cảm thấy mảnh đất này nở đầy hoa.” Tề Nhạc Nhân lẩm bẩm nói.
“Em muốn đi không?” Ninh Chu hỏi.
Tề Nhạc Nhân hơi sửng sốt: “Đi đâu?”
“Đi ngắm bầu trời.” Ninh Chu nói.
Trong nháy mắt, pháo hoa trên bầu trời dường như dừng lại trong mắt Ninh Chu, pháo hoa nở rộ nhảy múa tựa như mộng ảo, đẹp đến mức khiến lòng người không thể kháng cự.
Sức mạnh thuộc về Ninh Chu thoát khỏi lồng giam, người đàn ông nắm lấy tay cậu ——
Ở nơi đó giữa ánh sáng và bóng tối, giữa muôn vàn pháo hoa biến ảo, một con cự long nằm phủ phục trên bờ biển. Dưới biển rộng và ánh sao trời phụ trợ, hình thể uy nghiêm khổng lồ của nó tựa như một pho tượng tà ác thời viễn cổ, nhưng dù là ai cũng không thể nhìn lầm sự dịu dàng trong mắt nó.
Nó chăm chú nhìn ái nhân đang đứng trước mặt, so với hình thể cao lớn của nó, thân hình nhân loại của cậu thoạt nhìn yếu ớt đến mức thậm chí nó sợ hãi lộng hư cậu.
Không thể kiềm nén tình yêu tham lam của mình, nó cúi đầu xuống, dùng đầu ma long chạm vào khuôn mặt mềm mại của ái nhân; giống như nhẹ nhàng ngửi một đóa hoa tường vi vừa mới nở, đó là khát cầu mà nó khó lòng vứt bỏ.
Tề Nhạc Nhân vươn tay vuốt ve lớp vảy rồng cứng rắn lạnh lẽo, dùng đôi môi ấm áp của mình hôn lên làn da của nó với tràn ngập yêu thương.
“Đi thôi, chúng ta ngắm bầu trời nào!” Tề Nhạc Nhân nói với hắn.
Hắc long vỗ cánh chở ái nhân bay lên bãi biển. Tiếng đập cánh gây nên gió mạnh thậm chí làm nước bãi biển thủy triều rút xuống, suýt chút nữa dập tắt lửa trại do đám Trần Bách Thất dựng lên cách đó không xa.
Hắc long bay càng lúc càng cao, Tề Nhạc Nhân cưỡi trên lưng rồng bắt lấy hai mảnh vảy nhô lên, kinh ngạc cảm thán trước cảnh đẹp khó gặp dọc đường đi.
Pháo hoa từ mặt đất phóng lên trời dường như nối tiếp nhau, nở rộ thành từng vòng từng vòng một. Vô số điểm sáng rơi xuống bên người bọn họ, giống như những ngôi sao trên bầu trời đang rơi xuống; từng đợt kinh ngạc cảm thán từ mặt đất truyền đến, vô số nhân loại trên thế gian tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Bước vào bên trong pháo hoa, cự long xuyên qua pháo hoa muôn hồng nghìn tía. Đôi mắt Tề Nhạc Nhân bị mê hoặc bởi quá nhiều sắc thái, trong mắt là đủ loại màu sắc, gió thổi phần phật bên tai cậu; hơi thở hòa cùng không trung và biển rộng, còn có thoang thoảng mùi thuốc súng. Thế giới mỹ diệu này dường như là một giấc mộng đẹp.
Tại thời khắc tốt đẹp này, linh hồn bọn họ phảng phất như bị thi thuật, Tề Nhạc Nhân cảm nhận được cảm xúc của Ninh Chu một cách kỳ diệu, cậu tin rằng Ninh Chu cũng giống như vậy. Căn nguyên sức mạnh kết nối bọn họ lại với nhau một cách bí ẩn, mở rộng nửa lĩnh vực của chính mình cho đối phương. Cảm giác khó thể tưởng tượng vào lúc này thực sự không thể diễn tả được bằng lời, mọi thứ gần như hoàn mỹ.
Xuyên qua độ cao pháo hoa, hai người giống như xuyên qua đường hầm thời không ánh sáng rực rỡ. Cự long bay quá nhanh, thậm chí nhanh hơn cả pháo hoa bắn lên trời, trong lúc nhất thời làm Tề Nhạc Nhân có ảo giác rằng toàn bộ pháo hoa đều đang rơi xuống, cách bọn họ ngày càng xa. Thời điểm cậu cúi đầu quan sát, Vùng đất Hoàng Hôn dưới chân tựa như khu vườn thiên đường với vô số đóa hoa xinh đẹp nở rộ tại đây; từ bờ bên này chạy đến bờ bên kia bầu trời. Ánh sáng thế gian giấu đi nét đẹp mỹ lệ, làm người quên đi phiền não mà tận tình sa vào khoảnh khắc tươi đẹp này.
Cho dù ngắn ngủi nhưng lại huy hoàng.
Cự long chậm rãi hạ xuống, lần nữa xuyên qua pháo hoa, lúc này nó đáp xuống nhanh hơn cả pháo hoa; vì thế Tề Nhạc Nhân may mắn nhìn thấy ngôi sao li ti đầy trời bay về phía trước. Cậu ảo giác mình đang ở trong vũ trụ mênh mông rộng lớn, thời gian và không gian ở đây trở nên vô nghĩa, chỉ nhìn thấy thế giới biển sao rộng lớn.
Nhưng cậu còn có cự long.
Người yêu của cậu.
Chở cậu, lang thang trong biển sao cô đơn này.
Không cần để ý tới mọi thứ trên hành tinh nhỏ bé kia, chỉ có cậu và hắn, tách biệt với thế nhân.
Nhưng mộng chung quy vẫn phải tỉnh, cự long đáp xuống đất, Tề Nhạc Nhân nhìn chăm chú hắn chậm rãi biến trở về hình người.
Phương xa truyền đến tiếng chuông, đó là tiếng chuông điểm 0 giờ, một ngày mới đã đến.
Ngày Vùng đất Hoàng Hôn được thành lập là ngày sinh nhật của Ninh Chu, và còn là ngày họ kỷ niệm cầu hôn.
Tề Nhạc Nhân nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, viên ngọc bích mỹ lệ kia cộm lên trong lòng cậu, suýt làm cậu không thở được.
“Pháo hoa... thật đẹp.” Giọng Tề Nhạc Nhân rất nhỏ xen lẫn chút run rẩy: “Anh hẳn là nhìn thấy rất nhiều lần rồi đúng không? Mỗi một năm pháo hoa là mỗi một năm ngày thành lập.”
Nhưng em hy vọng ngày thành lập năm nay sẽ là ngày đặc biệt nhất trong lòng anh, đặc biệt đến mức cả đời không thể quên.
“Hồi nhỏ năm nào cũng xem, nhưng sau khi lớn lên vẫn luôn bỏ lỡ.” Ninh Chu nói.
Tim Tề Nhạc Nhân thắt lại, cậu nhớ rõ Maria bệnh nặng vẫn luôn nằm triền miên trên giường bệnh, ngày hội vui sướng như vậy, nhưng chưa chắc đã là ký ức vui vẻ đối với Ninh Chu.
“Anh... ngắm pháo hoa một mình sao?”
Ninh Chu trầm mặc hồi lâu, dịu dàng nói ra lời nói dối chân thành: “Chỉ có một lần là ngắm pháo hoa một mình.”
Lần đó, hắn lẻ loi một mình trở về Vùng đất Hoàng Hôn, ngồi ngắm pháo hoa một mình trước mộ phần mẫu thân, cô độc đến mức dường như bị thế giới lãng quên.
Trái tim Tề Nhạc Nhân bị người nhẹ nhàng cầm lấy, cậu không trốn cũng không muốn tránh, chỉ là dùng phần tâm ý này, kiên định nói: “Về sau không còn một mình nữa. Từ nay về sau vào mỗi một ngày thành lập, mỗi một lần pháo hoa, em muốn cùng anh ngắm pháo hoa; anh hãy xem như đây là một lời ước hẹn đi. Ninh Chu, em...em có thứ này muốn tặng cho anh.”
Ninh Chu mím môi, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương: “Anh cũng có một thứ muốn tặng cho em.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân dấy lên một dự cảm kỳ quái, cậu gấp không chờ nổi lấy hộp nhẫn ra, lớn tiếng nói: “Anh từ từ, để em trước!”
Đã trễ, một chiếc hộp tương tự xuất hiện trong tay Ninh Chu.
Hai người nhìn chằm chằm hộp quà trong tay đối phương, ngạc nhiên sửng sốt, không biết phải làm sao.
Chùm pháo hoa cuối cùng chậm rãi từ bầu trời rơi xuống, một tiếng chuông cuối cùng ngân vang dần dần phiêu tán trong dư vị gió biển; 0 giờ đã qua, một ngày mới lại đến.
“Để em nói trước.” Tề Nhạc Nhân mở hộp quà, quỳ một gối xuống: “Chiếc nhẫn này là lúc trước anh tặng cho em, anh đặt nó trước bia mộ của em, kết thúc một mối tình 'sai lầm’. Nhưng bản chất của tình yêu không hề sai, một linh hồn bị một linh hồn khác hấp dẫn là điều tốt đẹp nhất, cũng là kỳ tích khó mà tưởng tượng được. Khi đó anh lựa chọn kết thúc, em cũng lựa chọn tôn trọng sự quyết định của anh.”
“Nhưng về sau, em sống lại trong thụ mộ, nhìn thấy nhẫn cỏ mà anh tặng, lòng em vừa vui mừng vừa buồn bã. Em hiểu rằng anh quyết tâm nhìn thẳng vào mối tình này, mặc dù nó sẽ khiến anh cả đời thống khổ, nhưng anh vẫn không thể lừa gạt bản thân mình. Trong đoạn tình cảm này, lưng anh đeo quá nhiều gánh nặng, em thậm chí không thể chia sẻ giúp anh phần nào; nhưng em muốn tiếp tục ở bên cạnh anh… em muốn... cho anh một ngôi nhà.”
Tề Nhạc Nhân nói đến đây chính bản thân cũng thấy nghẹn ngào, không biết lúc này mình đang khóc hay đang cười, cậu vụng về cố gắng miêu tả tương lai với người yêu: “…Có anh, có em, tuy chúng ta không có con, nhưng nếu anh thích, chúng ta có thể nhận nuôi. Thậm chí chúng ta có thể tới vùng địa cực tìm trứng chim cánh cụt bị vứt bỏ, anh ấp chúng ra, em tìm thức ăn cho nó, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn nó rồi đưa nó trở về tộc đàn của mình. Có quá nhiều chuyện, nhân loại cũng tốt, ác ma cũng được, em không muốn trộn lẫn chúng với nhau; không có gì quan trọng bằng việc em sống bên anh cả đời. Dù ngắn ngủi hay dài lâu, chúng ta nỗ lực sống sót cho đến ngày chúng ta già đi. Vậy là đủ rồi, em thấy cuộc đời mình đáng giá, mọi thứ đều đáng giá.”
“Cho nên, anh nguyện ý không?” Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, nhìn vào mắt Ninh Chu.
Ninh Chu cúi người, đeo chiếc nhẫn ngọc bích vào ngón áp út của mình, sau đó lấy chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị sẵn ra.
Đó cũng là một chiếc nhẫn ngọc bích, thậm chí còn to hơn và lóa mắt hơn chiếc nhẫn trước. Những viên kim cương tuyệt đẹp đính trên những đường cong tinh xảo của chiếc nhẫn, khiến nó trông thật đẹp và lấp lánh.
Hắn cũng quỳ một gối xuống, dùng hành động thay cho câu trả lời —— chiếc nhẫn xuyên qua ngón áp út của nhau, cũng đồng dạng xuyên qua linh hồn họ.
Mặt Tề Nhạc Nhân đầy nước mắt, ôm chặt Ninh Chu.
Họ từng trải qua niềm vui và cả sự thất vọng trong tình yêu, vui sướng và thống khổ, cố gắng khắc chế và không cầm lòng được, đều đạt được sau sống và chết.
Với Ninh Chu mà nói, yêu là tin tưởng, là phụng hiến, nguồn gốc của tình yêu là nỗi đau không muốn người khác biết, từ đó nở ra đóa hoa thuần khiết.
Đối với Tề Nhạc Nhân mà nói, chứng kiến đóa hoa này mang lại ý nghĩa sống cho cuộc đời bình thường của cậu. Cậu chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ đóa hoa chỉ nở vì mình này, cho dù chú định không thể vĩnh hằng.
Pháo hoa kết thúc, tiếng chuông kết thúc, một cuộc sống mới sắp bắt đầu, hạnh phúc và bất hạnh cùng lúc xảy ra.
Xưởng tinh luyện ở Vùng đất Hoàng Hôn vang lên tiếng nổ lớn, cuốn theo đó là làn khói đen dày đặc, mang tới thảm họa kinh hoàng quét qua toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.