Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 225: Ước Hẹn Hoàng Hôn [14]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 225:
“Chuyện gì thế?” Vừa mới đeo nhẫn vào liền bất ngờ gặp sự cố ngoài ý muốn làm Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, lo lắng bất an hỏi.
Ninh Chu nhìn về phía làn khói dày đặc cuồn cuộn, nhíu mày nói: “Hình như là phương hướng bên xưởng tinh luyện.”
Vùng đất Hoàng Hôn thông qua điện năng cung cấp để luyện hóa ác ma kết tinh. Tầm quan trọng của xưởng tinh luyện không cần nói cũng biết, một khi xưởng tinh luyện xảy ra vấn đề, hệ thống cung cấp điện sẽ rất nhanh rơi vào tình huống khẩn cấp.
Điều nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới, Tề Nhạc Nhân có dự cảm mơ hồ sẽ xảy ra chuyện lớn. Sau khi nhìn thấy chiếc giày treo cao rơi xuống, không thể nói là nhẹ nhàng thở ra một hơi hay là càng thêm lo lắng đề phòng.
“Đi, chúng ta đi hội hợp với mọi người trước.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hai người nhanh chóng chạy đến bên lửa trại, sau khi Trần Bách Thất nhìn thấy hai người liền liếc nhìn tay bọn họ một cái, tựa hồ không mấy ngạc nhiên. Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới, dựa vào mối quan hệ giữa Ninh Chu và Trần Bách Thất, có lẽ cô đã sớm biết Ninh Chu sẽ cầu hôn cậu vào ngày này. Cho nên kỳ thực cô vẫn luôn đợi hai người bọn họ cùng móc nhẫn ra, rơi vào tình huống khá là mộng bức?
Chơi bẩn thật đấy!
“Hiện tại còn chưa rõ xảy ra chuyện gì.” Trần Bách Thất nói với hai người.
“Boss nói, bất luận xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, toàn thể nhân viên đều lập tức trở về tập trung tại Sở Thẩm Phán.” Diệu Lị nhìn nhìn AL rồi nói: “Hôm qua Boss nói vậy đúng không?”
AL luôn có vẻ mặt buồn ngủ lười nhác giờ phút này tỉnh táo dị thường: “…Ừm.”
Ảo thuật sư ‘chậc’ một tiếng rồi nói: “Phỏng chừng hắn đã sớm biết sẽ có chuyện xảy ra. Tôi đưa Tiểu Biết về Sở Thẩm Phán trước.”
Tiểu Biết ngơ ngác mà nhìn mọi người thảo luận sôi nổi, cảm thấy thập phần mờ mịt về mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Đột nhiên, toàn thân cậu bé khẽ run rẩy, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Tề Nhạc Nhân hoảng sợ, ảo thuật sư dùng một tay ôm Tiểu Biết lên: “Không sao đâu, chắc là Tiên Tri tỉnh rồi.”
“Quả nhiên cậu bé là hóa thân của Tiên Tri.” Suy đoán rốt cuộc đã được chứng thực, Tề Nhạc Nhân buồn bã nói.
Ảo thuật sư tức giận nói: “Bằng không thì sao? Bộ tôi có thể sinh cho ổng một đứa con trai chắc?”
Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, anh dắt con trai Tiên Tri đi chơi cũng không có gì khác biệt lắm, quản trời quản đất còn cả quản lão sư, nhìn tình lữ người ta hôn nhau sẽ bị cay mắt đó.
“Ngay cả Tiên Tri cũng tỉnh, xem ra sự tình không đơn giản...” Trần Bách Thất vừa dứt lời, một nơi khác tại Vùng đất Hoàng Hôn lại truyền đến tiếng nổ mạnh, cô nhíu mày nói: “Xưởng cung cấp điện, đúng thật là rắc rối.”
Dường như để xác minh lời nói của cô nàng, trản đèn đường nơi xa bị dập tắt từng cái một. Toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn rơi vào một mảnh bóng đêm làm người bất an, đám đông nơi xa truyền đến tiếng kinh hô bất an, bạo loạn gần ngay trước mắt.
“Mấy người Sở Thẩm Phán các cậu lập tức hộ tống A Á trở về, bảo vệ Tiểu Biết cho tốt. Tôi đưa bọn Thiến Thiến đến trạm tị nạn gần đó.” Trần Bách Thất nói.
“Để tôi đi với cô, cô đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.” Tề Nhạc Nhân nói.
Trần Bách Thất lắc đầu: “Các cậu tốt nhất...”
Nói xong cô kinh ngạc nhìn đoàn ánh sáng trắng dâng lên từ dưới chân đám người Diệu Lị, bao vây mọi người Sở Thẩm Phán. Bốn người Ảo thuật sư, AL, Diệu Lị cùng Tiểu Biết lập tức bị luồng ánh sáng trắng nuốt chửng, biến mất trên bãi biển.
“Tiên Tri kích hoạt điểm truyền tống, triệu tập khẩn cấp người Sở Thẩm Phán.” Lúc này Trần Bách Thất mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nghiêm túc nói.
Ninh Chu và Tề Nhạc Nhân không bị truyền tống đi, Trần Bách Thất nhìn hai người, thở dài nói: “Các cậu đưa A Á trở về, tôi sẽ mang bọn họ đến chỗ tránh nạn.”
A Á bình tĩnh nói: “Tự tôi qua đó, xem bên Tiên Tri có cần trợ giúp không.”
Nói xong, nàng khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại, sức mạnh trên cơ thể nàng cộng minh với vị vua không ngai Sở Thẩm Phán ngầm; rất nhanh dưới chân nàng cũng dâng lên luồng ánh sáng trắng. Trước khi rời đi, nàng gật đầu với mọi người và nói: “Hãy cẩn thận.”
Đỗ Việt rất lạc quan nói: “Hẳn là không có chuyện gì đâu.”
“Vậy thì chưa chắc, ngay cả Tiên Tri cũng tỉnh lại, chỉ sợ sự tình lần này không đơn giản.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói.
&&&
Cung điện băng dưới lòng đất yên tĩnh, dưới hồ băng xanh thẳm, hoa sen băng lam tạo thành một cái ao dưới nước, đẩy mặt băng quan ra xa. Mặt băng từng chút một nứt ra, phát ra âm thanh răng rắc giòn tan; Bói toán sư ngồi bên bãi biển đứng lên, đôi mắt dường như xuyên qua tấm khăn bịt mắt nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trên mặt băng.
Tiên Tri nổi lên từ mặt nước, trên người không có vệt nước hay nhiễm một hạt bụi nào.
“Bọn họ tới.” Tiên Tri cảm nhận được tất cả xảy ra trong lĩnh vực của mình, trấn định nói.
“Không ngoài sở liệu của ngài, chỉ là không ngờ, bọn họ lại chọn ngày hôm nay.” Ngón tay mảnh khảnh của Bói toán sư thưởng thức một chồng bài, nhẹ giọng nói.
“Bởi vì đây là ngày đặc biệt.” Tiên Tri mỉm cười nói.
“Bởi vì hôm nay là ngày thành lập?” Bói toán sư hỏi.
“Coi như vậy đi, đối với ta mà nói, ngày này có ý nghĩa đặc biệt.”
“Bởi vì ngày đó ngài tạo nên một lĩnh vực vĩ đại sao?” Bói toán sư biết rõ đoạn lịch sử này.
Tiên Tri lại lắc đầu: “Không, chỉ là vào ngày đó ta tìm được bản thân chân chính.”
Bói toán sư nghi hoặc hỏi: “Bản thân chân chính?”
Tiên Tri gật đầu: “Đúng vậy... Ngươi chợt nhận ra, cuộc đời mình không có mục đích sống, linh hồn ngươi chỉ là một trong muôn vàn chúng sinh bình thường; sự tồn tại của ngươi không hề có ý nghĩa đối với thế giới, cho đến một ngày, ngươi hiểu ra mình sống vì điều gì.”
“Tại sao?” Bói toán sư hỏi.
Tiên Tri không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn ngươi thì sao? Cassandra, cái ngày mà ngươi nhận ra sự thật về thế giới đó, ngươi hiểu ra cái gì?”
Bói toán sư nở nụ cười thật tươi, đó là nụ cười thuộc về tư tế Thần Điện, bởi vì nụ cười không có chút tỳ vết nên toát lên vẻ lạnh băng: “Ta hiểu được mình chỉ là một con thú nhồi bông, một món đồ chơi dùng để giải trí. Hắn tra tấn ta một cách tàn nhẫn, làm số mệnh ta cả đời đau khổ, ta căm hận hắn.”
Trong mắt Tiên Tri lộ rõ sự kinh ngạc: “Chỉ có căm thù thôi sao?”
“Bằng không thì sao? Ta vốn dĩ là công chúa một nước, từ khi sinh ra trên lưng đã mang theo tiên đoán, một tên Vu sư tiên đoán rằng hai mắt của ta sẽ chứng kiến sự diệt vong của đế quốc; vì thế cha mẹ ta chọc mù mắt ta ngay khi ta còn trong tã lót, đưa ta đến Thần Miếu. Cả quãng thời thơ ấu, ta cho rằng mình chỉ là một cô bé mồ côi, may mắn được chọn làm Tư tế phụng dưỡng thần linh; thậm chí quốc vương tôn quý và vương hậu còn nhận nuôi ta làm con gái nuôi, ta vô cùng hèn mọn mà cảm kích.”
“Khi đó cuộc đời ta chỉ có hai nguyện vọng, một là chữa khỏi đôi mắt, hai là tìm được cha mẹ. Sau đó, hắn... một Vu y đã chữa khỏi đôi mắt cho ta, theo đó đế quốc bị xâm chiếm, thân thế của ta dần trồi lên mặt nước. Không phải dành cho ta sự tôn vinh, mà ngược lại, cha mẹ ruột của ta, cặp vợ chồng tôn quý nhất đế quốc ấy đưa ta lên giá hỏa thiêu, dùng bàn ủi chọc mù hai mắt ta lần nữa.”
Bói toán sư nhẹ nhàng vén làn váy lên, để lộ vết bỏng che kín hai chân: “Trong cơn đau đớn không phải con người có thể chịu được, ta chợt nhìn thấy thứ bên ngoài thế giới này… Những thứ đó đi vào thế giới của ta, được gọi là người chơi, là thần sáng tạo thế giới này... Khi đó ta mới hiểu, sở dĩ ta không muốn xa rời tình thân hóa ra chỉ là bề ngoài giả dối, vận mệnh mà ta nhìn thấy hóa ra chỉ là lời nói dối được tùy ý dệt thành; rõ ràng là giả dối nhưng lại trở thành nỗi đau suốt đời ta. Ngài nói xem, ta không nên căm hận sao?”
Tiên Tri khẽ thở dài: “Ta biết, lần đầu ta nhìn thấy ngươi, lòng căm hận của ngươi đã quá sâu. Chỉ là ta không ngờ, năm tháng lắng đọng cùng sự tự do hoàn toàn mới vẫn không thể xoa dịu nỗi đau của ngươi.”
“Tự do? Ngài nói tự do sao?” Bói toán sư hỏi: “Thế giới ngoài kia, thế giới này, ngoài thế giới này còn có một thế giới khác. Chúng ta chưa từng được tự do, cũng chưa từng nắm giữ vận mệnh của mình. Ta không có tự do, ngài cũng thế.”
Tiên Tri cười: “Từ xưa đến nay, cho dù trải qua hàng vạn năm, tất cả sinh linh đều là tù nhân mang gông cùm xiềng xích, không ai có thể làm theo ý mình, cho dù là thần. Trước đó ở trong thế giới hòa bình, ta cho rằng mình rất tự do, nhưng kỳ thực không phải; ta chỉ tồn tại theo khuôn phép cũ, lại ngộ nhận mình được tự do, đó là tự do không hề có ý nghĩa. Hiện tại, lưng ta gánh sức nặng chưa từng có trên vai, nhưng đó không phải thứ trói buộc sức mạnh của ta, nó giao cho ta ý nghĩa. Cassandra, đừng để xiềng xích trói buộc linh hồn ngươi, cũng đừng quên thứ ngươi muốn là gì.”
Bàn tay Bói toán sư hơi run lên, một tấm thẻ bài rơi xuống từ tay nàng.
Đảo ngược, bánh xe vận mệnh.
“Người chăn dê tới.” Tiên Tri nhìn về hướng cửa chính.
Một người chăn dê tuổi già sức yếu tay chống gậy gỗ, trên khuôn mặt khắc đầy dấu vết năm tháng, hốc mắt không có tròng mắt trông thật đáng sợ. Nếu Tề Nhạc Nhân ở đây, nhất định cậu sẽ nhận ra người này, bởi vì ông ấy thực sự làm người ta ấn tượng khắc sâu.
Lão sư Trần Bách Thất - người chăn dê quanh năm sống sau núi Vong Linh đảo, lúc này lại rời đảo để tới băng cung ngầm Sở Thẩm Phán.
“Ác ma đã lẻn vào, thế tới rà rạt, hệt như năm đó. Cách 22 năm, ngươi còn có thể đánh một trận không?” Người chăn dê khàn giọng hỏi.
“Nguyện đánh một trận chiến.” Tiên Tri mỉm cười, tự tin trả lời.
“Rất tốt.” Người chăn dê nói.
“Chỉ là chuyện này, cảm phiền tiên sinh.” Tiên Tri nói.
“Chắc chắn không phụ lòng gửi gắm.”
****
“Chuyện gì thế?” Vừa mới đeo nhẫn vào liền bất ngờ gặp sự cố ngoài ý muốn làm Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, lo lắng bất an hỏi.
Ninh Chu nhìn về phía làn khói dày đặc cuồn cuộn, nhíu mày nói: “Hình như là phương hướng bên xưởng tinh luyện.”
Vùng đất Hoàng Hôn thông qua điện năng cung cấp để luyện hóa ác ma kết tinh. Tầm quan trọng của xưởng tinh luyện không cần nói cũng biết, một khi xưởng tinh luyện xảy ra vấn đề, hệ thống cung cấp điện sẽ rất nhanh rơi vào tình huống khẩn cấp.
Điều nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới, Tề Nhạc Nhân có dự cảm mơ hồ sẽ xảy ra chuyện lớn. Sau khi nhìn thấy chiếc giày treo cao rơi xuống, không thể nói là nhẹ nhàng thở ra một hơi hay là càng thêm lo lắng đề phòng.
“Đi, chúng ta đi hội hợp với mọi người trước.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hai người nhanh chóng chạy đến bên lửa trại, sau khi Trần Bách Thất nhìn thấy hai người liền liếc nhìn tay bọn họ một cái, tựa hồ không mấy ngạc nhiên. Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới, dựa vào mối quan hệ giữa Ninh Chu và Trần Bách Thất, có lẽ cô đã sớm biết Ninh Chu sẽ cầu hôn cậu vào ngày này. Cho nên kỳ thực cô vẫn luôn đợi hai người bọn họ cùng móc nhẫn ra, rơi vào tình huống khá là mộng bức?
Chơi bẩn thật đấy!
“Hiện tại còn chưa rõ xảy ra chuyện gì.” Trần Bách Thất nói với hai người.
“Boss nói, bất luận xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, toàn thể nhân viên đều lập tức trở về tập trung tại Sở Thẩm Phán.” Diệu Lị nhìn nhìn AL rồi nói: “Hôm qua Boss nói vậy đúng không?”
AL luôn có vẻ mặt buồn ngủ lười nhác giờ phút này tỉnh táo dị thường: “…Ừm.”
Ảo thuật sư ‘chậc’ một tiếng rồi nói: “Phỏng chừng hắn đã sớm biết sẽ có chuyện xảy ra. Tôi đưa Tiểu Biết về Sở Thẩm Phán trước.”
Tiểu Biết ngơ ngác mà nhìn mọi người thảo luận sôi nổi, cảm thấy thập phần mờ mịt về mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Đột nhiên, toàn thân cậu bé khẽ run rẩy, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Tề Nhạc Nhân hoảng sợ, ảo thuật sư dùng một tay ôm Tiểu Biết lên: “Không sao đâu, chắc là Tiên Tri tỉnh rồi.”
“Quả nhiên cậu bé là hóa thân của Tiên Tri.” Suy đoán rốt cuộc đã được chứng thực, Tề Nhạc Nhân buồn bã nói.
Ảo thuật sư tức giận nói: “Bằng không thì sao? Bộ tôi có thể sinh cho ổng một đứa con trai chắc?”
Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, anh dắt con trai Tiên Tri đi chơi cũng không có gì khác biệt lắm, quản trời quản đất còn cả quản lão sư, nhìn tình lữ người ta hôn nhau sẽ bị cay mắt đó.
“Ngay cả Tiên Tri cũng tỉnh, xem ra sự tình không đơn giản...” Trần Bách Thất vừa dứt lời, một nơi khác tại Vùng đất Hoàng Hôn lại truyền đến tiếng nổ mạnh, cô nhíu mày nói: “Xưởng cung cấp điện, đúng thật là rắc rối.”
Dường như để xác minh lời nói của cô nàng, trản đèn đường nơi xa bị dập tắt từng cái một. Toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn rơi vào một mảnh bóng đêm làm người bất an, đám đông nơi xa truyền đến tiếng kinh hô bất an, bạo loạn gần ngay trước mắt.
“Mấy người Sở Thẩm Phán các cậu lập tức hộ tống A Á trở về, bảo vệ Tiểu Biết cho tốt. Tôi đưa bọn Thiến Thiến đến trạm tị nạn gần đó.” Trần Bách Thất nói.
“Để tôi đi với cô, cô đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.” Tề Nhạc Nhân nói.
Trần Bách Thất lắc đầu: “Các cậu tốt nhất...”
Nói xong cô kinh ngạc nhìn đoàn ánh sáng trắng dâng lên từ dưới chân đám người Diệu Lị, bao vây mọi người Sở Thẩm Phán. Bốn người Ảo thuật sư, AL, Diệu Lị cùng Tiểu Biết lập tức bị luồng ánh sáng trắng nuốt chửng, biến mất trên bãi biển.
“Tiên Tri kích hoạt điểm truyền tống, triệu tập khẩn cấp người Sở Thẩm Phán.” Lúc này Trần Bách Thất mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nghiêm túc nói.
Ninh Chu và Tề Nhạc Nhân không bị truyền tống đi, Trần Bách Thất nhìn hai người, thở dài nói: “Các cậu đưa A Á trở về, tôi sẽ mang bọn họ đến chỗ tránh nạn.”
A Á bình tĩnh nói: “Tự tôi qua đó, xem bên Tiên Tri có cần trợ giúp không.”
Nói xong, nàng khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại, sức mạnh trên cơ thể nàng cộng minh với vị vua không ngai Sở Thẩm Phán ngầm; rất nhanh dưới chân nàng cũng dâng lên luồng ánh sáng trắng. Trước khi rời đi, nàng gật đầu với mọi người và nói: “Hãy cẩn thận.”
Đỗ Việt rất lạc quan nói: “Hẳn là không có chuyện gì đâu.”
“Vậy thì chưa chắc, ngay cả Tiên Tri cũng tỉnh lại, chỉ sợ sự tình lần này không đơn giản.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói.
&&&
Cung điện băng dưới lòng đất yên tĩnh, dưới hồ băng xanh thẳm, hoa sen băng lam tạo thành một cái ao dưới nước, đẩy mặt băng quan ra xa. Mặt băng từng chút một nứt ra, phát ra âm thanh răng rắc giòn tan; Bói toán sư ngồi bên bãi biển đứng lên, đôi mắt dường như xuyên qua tấm khăn bịt mắt nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trên mặt băng.
Tiên Tri nổi lên từ mặt nước, trên người không có vệt nước hay nhiễm một hạt bụi nào.
“Bọn họ tới.” Tiên Tri cảm nhận được tất cả xảy ra trong lĩnh vực của mình, trấn định nói.
“Không ngoài sở liệu của ngài, chỉ là không ngờ, bọn họ lại chọn ngày hôm nay.” Ngón tay mảnh khảnh của Bói toán sư thưởng thức một chồng bài, nhẹ giọng nói.
“Bởi vì đây là ngày đặc biệt.” Tiên Tri mỉm cười nói.
“Bởi vì hôm nay là ngày thành lập?” Bói toán sư hỏi.
“Coi như vậy đi, đối với ta mà nói, ngày này có ý nghĩa đặc biệt.”
“Bởi vì ngày đó ngài tạo nên một lĩnh vực vĩ đại sao?” Bói toán sư biết rõ đoạn lịch sử này.
Tiên Tri lại lắc đầu: “Không, chỉ là vào ngày đó ta tìm được bản thân chân chính.”
Bói toán sư nghi hoặc hỏi: “Bản thân chân chính?”
Tiên Tri gật đầu: “Đúng vậy... Ngươi chợt nhận ra, cuộc đời mình không có mục đích sống, linh hồn ngươi chỉ là một trong muôn vàn chúng sinh bình thường; sự tồn tại của ngươi không hề có ý nghĩa đối với thế giới, cho đến một ngày, ngươi hiểu ra mình sống vì điều gì.”
“Tại sao?” Bói toán sư hỏi.
Tiên Tri không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn ngươi thì sao? Cassandra, cái ngày mà ngươi nhận ra sự thật về thế giới đó, ngươi hiểu ra cái gì?”
Bói toán sư nở nụ cười thật tươi, đó là nụ cười thuộc về tư tế Thần Điện, bởi vì nụ cười không có chút tỳ vết nên toát lên vẻ lạnh băng: “Ta hiểu được mình chỉ là một con thú nhồi bông, một món đồ chơi dùng để giải trí. Hắn tra tấn ta một cách tàn nhẫn, làm số mệnh ta cả đời đau khổ, ta căm hận hắn.”
Trong mắt Tiên Tri lộ rõ sự kinh ngạc: “Chỉ có căm thù thôi sao?”
“Bằng không thì sao? Ta vốn dĩ là công chúa một nước, từ khi sinh ra trên lưng đã mang theo tiên đoán, một tên Vu sư tiên đoán rằng hai mắt của ta sẽ chứng kiến sự diệt vong của đế quốc; vì thế cha mẹ ta chọc mù mắt ta ngay khi ta còn trong tã lót, đưa ta đến Thần Miếu. Cả quãng thời thơ ấu, ta cho rằng mình chỉ là một cô bé mồ côi, may mắn được chọn làm Tư tế phụng dưỡng thần linh; thậm chí quốc vương tôn quý và vương hậu còn nhận nuôi ta làm con gái nuôi, ta vô cùng hèn mọn mà cảm kích.”
“Khi đó cuộc đời ta chỉ có hai nguyện vọng, một là chữa khỏi đôi mắt, hai là tìm được cha mẹ. Sau đó, hắn... một Vu y đã chữa khỏi đôi mắt cho ta, theo đó đế quốc bị xâm chiếm, thân thế của ta dần trồi lên mặt nước. Không phải dành cho ta sự tôn vinh, mà ngược lại, cha mẹ ruột của ta, cặp vợ chồng tôn quý nhất đế quốc ấy đưa ta lên giá hỏa thiêu, dùng bàn ủi chọc mù hai mắt ta lần nữa.”
Bói toán sư nhẹ nhàng vén làn váy lên, để lộ vết bỏng che kín hai chân: “Trong cơn đau đớn không phải con người có thể chịu được, ta chợt nhìn thấy thứ bên ngoài thế giới này… Những thứ đó đi vào thế giới của ta, được gọi là người chơi, là thần sáng tạo thế giới này... Khi đó ta mới hiểu, sở dĩ ta không muốn xa rời tình thân hóa ra chỉ là bề ngoài giả dối, vận mệnh mà ta nhìn thấy hóa ra chỉ là lời nói dối được tùy ý dệt thành; rõ ràng là giả dối nhưng lại trở thành nỗi đau suốt đời ta. Ngài nói xem, ta không nên căm hận sao?”
Tiên Tri khẽ thở dài: “Ta biết, lần đầu ta nhìn thấy ngươi, lòng căm hận của ngươi đã quá sâu. Chỉ là ta không ngờ, năm tháng lắng đọng cùng sự tự do hoàn toàn mới vẫn không thể xoa dịu nỗi đau của ngươi.”
“Tự do? Ngài nói tự do sao?” Bói toán sư hỏi: “Thế giới ngoài kia, thế giới này, ngoài thế giới này còn có một thế giới khác. Chúng ta chưa từng được tự do, cũng chưa từng nắm giữ vận mệnh của mình. Ta không có tự do, ngài cũng thế.”
Tiên Tri cười: “Từ xưa đến nay, cho dù trải qua hàng vạn năm, tất cả sinh linh đều là tù nhân mang gông cùm xiềng xích, không ai có thể làm theo ý mình, cho dù là thần. Trước đó ở trong thế giới hòa bình, ta cho rằng mình rất tự do, nhưng kỳ thực không phải; ta chỉ tồn tại theo khuôn phép cũ, lại ngộ nhận mình được tự do, đó là tự do không hề có ý nghĩa. Hiện tại, lưng ta gánh sức nặng chưa từng có trên vai, nhưng đó không phải thứ trói buộc sức mạnh của ta, nó giao cho ta ý nghĩa. Cassandra, đừng để xiềng xích trói buộc linh hồn ngươi, cũng đừng quên thứ ngươi muốn là gì.”
Bàn tay Bói toán sư hơi run lên, một tấm thẻ bài rơi xuống từ tay nàng.
Đảo ngược, bánh xe vận mệnh.
“Người chăn dê tới.” Tiên Tri nhìn về hướng cửa chính.
Một người chăn dê tuổi già sức yếu tay chống gậy gỗ, trên khuôn mặt khắc đầy dấu vết năm tháng, hốc mắt không có tròng mắt trông thật đáng sợ. Nếu Tề Nhạc Nhân ở đây, nhất định cậu sẽ nhận ra người này, bởi vì ông ấy thực sự làm người ta ấn tượng khắc sâu.
Lão sư Trần Bách Thất - người chăn dê quanh năm sống sau núi Vong Linh đảo, lúc này lại rời đảo để tới băng cung ngầm Sở Thẩm Phán.
“Ác ma đã lẻn vào, thế tới rà rạt, hệt như năm đó. Cách 22 năm, ngươi còn có thể đánh một trận không?” Người chăn dê khàn giọng hỏi.
“Nguyện đánh một trận chiến.” Tiên Tri mỉm cười, tự tin trả lời.
“Rất tốt.” Người chăn dê nói.
“Chỉ là chuyện này, cảm phiền tiên sinh.” Tiên Tri nói.
“Chắc chắn không phụ lòng gửi gắm.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.