Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 227: Ước Hẹn Hoàng Hôn [16]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 227:
Nửa tiếng trước, mặt biển bình lặng, mây đen bao phủ.
Từ đâu đó bên ngoài Vùng đất Hoàng Hôn, sức mạnh lĩnh vực khủng bố đang tới gần. Người bình thường vào giờ khắc này còn đang kinh hoảng thất thố tìm kiếm chỗ tị nạn, trong khi đó nhóm năng lực giả âm thầm run rẩy trước sức mạnh tự nhiên giống như động vật hoang dã cảm nhận được cơn bão táp sắp xảy tới.
Mây đen bao phủ mặt biển, những đợt sóng khổng lồ tràn ngập bầu trời như thể sắp nhấn chìm toàn bộ thế giới.
Đột nhiên, một xúc tu mọc đầy tròng mắt và bướu thịt vươn ra từ mặt biển, nó bổ nước biển làm đôi, vượt qua sóng lớn và buông xuống cơn bão!
Càng lúc càng nhiều xúc tu vươn ra biển, chú ngữ triệu hoán đầy trời như có như không càng lúc càng nhiều; giống như một ngọn núi cao đột nhiên xuất hiện trên biển rộng. Nếu giờ phút này có người từ trên cao nhìn xuống, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi trước lũ quái vật khổng lồ trái với lẽ thường này.
Quái vật to lớn xấu xí bò lên một hòn đảo nhỏ ngoài hải vực Vùng đất Hoàng Hôn. Hòn đảo vốn không nhỏ này dường như trở thành hòn đá nhỏ bé dưới thân nó, không chịu nổi sức nặng bị cơ thể cao lớn của nó nuốt chửng.
Giữa cơn giông bão sóng to gió lớn, quái vật bị ác ý thế giới hấp dẫn đổ bộ lên đảo, ngẩng ‘đầu’ ngóng nhìn không trung trên đỉnh đầu.
Xuyên qua mây đen che trời, từ bên ngoài Vùng đất Bình Minh cách xa vạn dặm vô thanh vô tức mà xuyên qua đại địa Thế Giới Ác Mộng, đến gần phụ cận Vùng đất Hoàng Hôn.
Mà vô số tín đồ điên cuồng của Lý Tưởng Quốc bị hiến tế hấp dẫn cuối cùng cũng vén lên bức màn bí ẩn, buông xuống cùng với Vùng đất Bình Minh.
“Chúng ta dùng thế trận lớn như vầy cách đây bao lâu rồi nhỉ?” Ma Vương Quyền lực hỏi.
Trên đống xương cốt chồng chất của Lý Tưởng Quốc là màn trời đỏ rực, trong không trung nhuốm màu dị sắc, vô số vật chất giống như diệp mạch mà cũng giống như mạch máu bao trùm toàn bộ lĩnh vực, năng lượng vô cùng vô tận chảy vào bên trong.
Mà chính giữa nguồn năng lượng này rõ ràng là một trái tim khổng lồ đang không ngừng rực cháy.
Nó khổng lồ đến mức đặt một chiếc vương tọa quý giá đẹp đẽ trong trái tim kia, giống như đặt trên mặt đất bằng phẳng.
Ma Vương Quyền lực trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng với tư thế thoải mái, hai tay đặt tự nhiên lên tay vịn hai bên, thể hiện quyền lực không gì sánh kịp. Đàn bướm xương trắng bay lượn đầy trời nhẹ nhàng lướt qua bầu không khí nồng đậm mùi máu tanh, mang sức mạnh và quyền lực đến toàn bộ lĩnh vực, tuyên bố sự khuất phục, vĩnh viễn đầu hàng của đám nô lệ bị nhốt tại nhà giam.
Nhóm ác ma lệ thuộc Ma Vương Quyền lực cúi đầu đứng hai bên vương tọa: Cố Chấp, Hủ Đọa, Ngoan Độc, Nô Lệ, Hư Vinh, Tham Lam, Dục Vọng...
Bọn họ không đáp, bởi vì bọn họ biết vị Nữ Vương này không phải muốn họ trả lời câu hỏi này.
Nàng đang cùng vị Ma Vương cao quý khác nhớ lại hồi ức.
Xuyên qua hàng rào Lý Tưởng Quốc, Vùng đất Bình Minh thánh khiết linh hoạt kỳ ảo lơ lửng trên một tòa tháp cao giữa hòn đảo nhỏ, Ma Vương Lừa gạt mặc một thân áo sơ mi trắng và áo choàng, trông thoải mái và nhàn nhã thưởng thức ‘bữa sáng’.
“Đại khái là cách đây ba năm trước.” Tô Hòa trả lời.
Ba năm trước, họ cùng mở ra thông đạo thông đến nhân gian giới, nhấc lên một cuộc chiến tranh càn quét toàn bộ Thế Giới Ác Mộng, nhưng lại chết vì nội loạn. Ma Vương Quyền lực trấn áp Ma Vương Giết chóc dám khiêu chiến quyền uy của nàng dưới đáy hỏa hồ, quyết tâm không muốn chia sẻ vương quyền với đồng bạn.
Mục tiêu của nàng là toàn bộ Ma giới.
Ma Vương Quyền lực đứng lên, nàng cũng coi như có thân hình nhỏ nhắn và nữ tính, nhưng ẩn bên dưới đó là linh hồn đầy dục vọng.
“Đã đủ lâu rồi, ba năm, ta gấp không chờ nổi.” Nàng mỉm cười nói: “Ngươi thì sao? Không đi gặp lão sư của mình à? Một món quà lớn như Vùng đất Bình Minh, ngươi nhất định phải giáp mặt cảm tạ hắn mới được.”
Ma Vương Lừa gạt ngồi trên bàn ăn, chiếc đồng hồ quả quýt vốn được đặt bên cạnh bộ đồ ăn bỗng ngừng chuyển động, thời gian dường như đứng yên tại 0 giờ 30 phút. Tại bể cá pha lê nằm ở một góc bàn ăn, một con cá vàng bỗng quẫy đuôi nhảy lên rồi rơi trở lại bể cá.
Tô Hòa đặt bộ đồ ăn xuống, đeo đồng hồ quả quýt vào trên người, dùng ngón tay gõ gõ bể cá pha lê, tựa hồ đang cảnh cáo điều gì.
Hắn nói: “Đương nhiên rồi.”
Ma Vương Quyền lực không khỏi cảm thấy tò mò về vị minh hữu của mình, tâm huyết dâng trào đột nhiên hỏi: “Thời điểm ở Vùng đất Hoàng Hôn, có phải ngươi đã từng nghĩ đến việc tiếp nhận truyền thừa của Tiên Tri?”
Tô Hòa nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ cố tình hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn cười hỏi lại: “Nếu Giáo Hoàng bằng lòng ban cho ngươi danh hiệu thánh đồ, ngươi có nguyện ý vứt bỏ danh hiệu Ma Vương, trở thành người thủ hộ Vĩnh Vô Hương không?”
Ma Vương Quyền lực cười haha nói: “Chỉ có kẻ điên mới làm điều đó, ta không sống để bảo vệ nô lệ.”
Tô Hòa đứng bên cạnh ban công. Từ sân thượng nhìn ra xa, có thể nhìn thấy vô số hòn đảo nhỏ trôi nổi lơ lửng, giữa bầu trời xanh thẳm cùng tầng mây trắng xóa tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng nếu cúi đầu, nhìn xuống vực sâu dưới tầng mây...
Sự thực chỉ có Vùng đất Bình Minh mới có thể nhìn thấy.
Một mảnh nhân gian luyện ngục chồng chất thây sơn biển máu.
&&&
Trong lúc đang chạy Ninh Chu đột nhiên dừng lại, tầm mắt xuyên qua đám đông và tòa nhà kiến trúc rồi nhìn về hướng con đường dẫn tới ven biển.
“Sao vậy?” Tề Nhạc Nhân cũng ngừng lại, khẩn trương hỏi.
Sắc mặt Ninh Chu nghiêm chỉnh hơn trước, giống như tai họa ngập đầu sắp ập đến.
“Em dẫn họ lên, anh qua đó nhìn xem.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân kéo hắn lại, không tán đồng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói em biết!”
Hiếm khi thấy Tề Nhạc Nhân đưa ra mệnh lệnh khiến Ninh Chu ngơ ngẩn. Tầm mắt chạm phải ánh mắt của Tề Nhạc Nhân, cậu không chút thỏa hiệp, kiên quyết muốn có một câu trả lời.
“Lý Tưởng Quốc và Vùng đất Bình Minh đang tiếp cận nơi này, rất nguy hiểm.” Ninh Chu đành nói thật.
“Vậy anh muốn làm gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Lần này Ninh Chu không trả lời.
“Chiến tranh giữa lĩnh vực cấp không phải thứ mà chúng ta có thể can thiệp.” Tề Nhạc Nhân rất rõ điểm này, tuy Ninh Chu cách lĩnh vực chỉ có một bước, nhưng chung quy nửa lĩnh vực cũng không phải là lĩnh vực, nhìn như khoảng cách không xa nhưng thực chất cách một lạch trời…
Ánh mắt Ninh Chu nói cho Tề Nhạc Nhân biết hắn không bị thuyết phục.
“Nếu muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Tề Nhạc Nhân nói, quay sang nói với Đỗ Việt: “Thấy tòa nhà phía trước không? Đó là chỗ tránh nạn, cậu có thể đưa mọi người đến đó được không?”
Đỗ Việt bị Tiết Doanh Doanh kéo áo sau, hắn cũng chỉ thở hổn hển rồi gật đầu: “Không thành vấn đề, tiền bối!”
“Bác sĩ Lã đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Ở đây ở đây, tôi bật thẻ kỹ năng wifi, không nói lời nào các cậu không cảm giác được tôi…” Bác sĩ Lã yếu ớt giơ tay lên.
“Anh theo sát, Thiến Thiến cũng thế.” Tề Nhạc Nhân nói.
Nhìn bốn người chạy về phía chỗ tránh nạn cách đó không xa, lúc này Tề Nhạc Nhân mới quay đầu lại nói với Ninh Chu: “Đi thôi, anh muốn đi đâu cũng được, em đi cùng anh!”
Tầng mây dày che phủ đêm đầy sao một năm chỉ xuất hiện một lần, vô số ngọn lửa cùng mưa to trút xuống; sao băng giống như mồi lửa tùy ý thiêu đốt Vùng đất Hoàng Hôn. Tội ác đến từ địa ngục như tằm ăn lá nuốt chửng chốn tịnh thổ này, nhìn nó từng chút một bị phá hủy, từng chút một luân hãm, từng chút trở nên thay đổi, làm cho người yêu nơi này đều vô cùng đau lòng.
“Em cũng muốn dùng sức mạnh của mình bảo vệ nơi này.” Tề Nhạc Nhân nói.
Giờ khắc này cậu hồn nhiên quên mất bản thân mình lúc cầu hôn mặc sức tưởng tượng về tương lai. Tiên Tri dùng sức mạnh của bản thân bảo vệ nơi này, còn cậu - người được bảo vệ, cũng hy vọng bày tỏ lòng biết ơn, muốn bảo vệ mảnh đất này cùng với quá nhiều hồi ức.
“…Đi thôi.” Ninh Chu dùng sức nắm lấy tay cậu.
Tề Nhạc Nhân cười: “Đi!”
&&&
Cung điện băng dưới lòng đất Sở Thẩm Phán, Tư Lẫm trưởng chấp hành quan đang báo cáo với Tiên Tri tình huống hiện tại.
“Sở Thẩm Phán đã được điều động toàn diện, nhưng không ngờ còn nhiều cá lọt lưới như vậy…” Tư Lẫm hổ thẹn cúi đầu, áp lực to lớn trong khoảng thời gian này khiến hắn cảm thấy mỏi mệt, nhưng điều khiến hắn càng mệt mỏi chính là hắn làm phụ sự kỳ vọng của lão sư.
“Ngươi đã làm rất tốt rồi, số lượng cuồng tín đồ ít hơn ta dự đoán, công kích lần trước vẫn có chỗ hữu dụng.” Ngữ khí Tiên Tri bình thản nói: “Nếu không có sự cố gắng phía trước, thế cục hiện tại sẽ càng hỗn loạn hơn.”
Tư Lẫm không hề được an ủi, tiếp tục lễ phép nói: “Kế tiếp, chỗ tránh nạn trên đảo Mặt trời lặn và đất liền đều sẽ mở ra, chúng ta đang sơ tán cư dân và đưa họ đến nơi an toàn, toàn bộ nơi tránh nạn đã được kiểm tra, vô cùng an toàn...”
“Cũng chỉ có thể nói tương đối an toàn mà thôi.” Tiên Tri thở dài: “Hai người bọn họ lần này toàn lực tấn công, nếu có nơi trú ẩn nào bị công phá, ta sẽ không chút nào kinh ngạc.”
Hắn nói với chất giọng bình tĩnh, như thể không quan tâm đến vấn đề này, nhưng Tư Lẫm hiểu rõ Tiên Tri luôn để ý, chỉ là 20 năm dài lâu, ép buộc chính mình quen với việc danh sách tử vong lấp đầy Vong Linh đảo.
“….Ngài còn gì muốn dặn dò ta không?” Tư Lẫm hỏi.
Tiên Tri khẽ mỉm cười: “Sao? Ngươi muốn nghe ta nói di ngôn sao?”
Tư Lẫm ngơ ngác nhìn hắn, người đàn ông kia đứng trước mặt hắn, dịu dàng như lần đầu gặp mặt.
Năm tháng dài lâu, ánh sáng quanh người hắn đã rút đi, từ một người được thần thánh hóa dần biến thành một con người bằng xương bằng thịt; nhưng trong mắt Tư Lẫm, bộ dáng của hắn càng lóa mắt hơn trước.
Không phải là một vị thần xa cuối chân trời, mà là một người yêu thương thế nhân hết lòng.
“Ấy, không phải chứ? Sao lại khóc? Thôi nào, đừng khóc, đừng nói ngươi còn muốn lão sư lau nước mắt cho nha? Xấu hổ không? Xấu hổ không?” Tiên Tri cả kinh khi thấy Tư Lẫm đột nhiên rơi nước mắt, theo bản năng đánh mình tỉnh dậy. Học sinh này của hắn mặc dù lớn lên giống con gái nhưng tính cách cực kỳ mạnh mẽ, bị thương nặng khi làm nhiệm vụ cũng không hề rên tiếng nào; không lộ sắc mặt với bất kỳ ai, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy Tư Lẫm chân thành rơi nước mắt bao giờ.
Bói toán sư đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ, theo bản năng lùi lại nửa bước, quay mặt đi.
“Ngươi câm miệng!” Tư Lẫm hung hăng nói, xoay người muốn đi.
“Tư Lẫm.” Tiên Tri gọi hắn lại.
Tư Lẫm không quay đầu lại, tóc dài được buộc gọn gàng rối tung sau lưng, không chút cẩu thả.
“Ta đưa cho ngươi một thứ, phải luôn mang trên người, ảo thuật sư cũng phải mang theo.” Tiên Tri nói.
“Đã biết.”
“Còn có, mấy năm nay ngươi cũng vất vả rồi, nhìn hai đứa sư đệ của ngươi đi, không đứa nào làm người bớt lo.” Tiên Tri cười nói.
“…Hắn không phải sư đệ của ta.” Tư Lẫm quả quyết nói.
Tiên Tri tự nhiên hiểu Tư Lẫm đang nói đến ai, cười nói: “Được rồi, ngươi giống ảo thuật sư thật đấy, nhắc tới hắn là thổi râu trừng mắt.”
Tư Lẫm quay đầu lại im lặng nhìn Tiên Tri.
Tiên Tri mỉm cười đáp lại: “Đi đi, khách nhân sẽ đến sớm thôi. Còn có, coi chừng ảo thuật sư, đừng để nó làm ra việc ngớ ngẩn.”
Tư Lẫm gật gật đầu, bước chân hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Trong bầu không khí im lặng ngột ngạt, Tiên Tri nhìn học trò của mình rời đi, trong mắt phảng phất như chứa ngàn lời muốn nói.
Tuy hai mắt Bói toán sư bị mù nhưng hiểu rõ hết thảy, an ủi nói: “Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, Địa Ngục Quyền Trượng sẽ không có cơ hội xuất hiện, có lẽ lần này chúng ta có thể...”
Tiên Tri quay đầu lại mỉm cười nói với Bói toán sư: “Cassandra, ta chợt cảm thấy quyết định đúng đắn nhất đời này của ta, chính là cho Tư Lẫm để tóc dài.”
Bói toán sư: “……”
****
Nửa tiếng trước, mặt biển bình lặng, mây đen bao phủ.
Từ đâu đó bên ngoài Vùng đất Hoàng Hôn, sức mạnh lĩnh vực khủng bố đang tới gần. Người bình thường vào giờ khắc này còn đang kinh hoảng thất thố tìm kiếm chỗ tị nạn, trong khi đó nhóm năng lực giả âm thầm run rẩy trước sức mạnh tự nhiên giống như động vật hoang dã cảm nhận được cơn bão táp sắp xảy tới.
Mây đen bao phủ mặt biển, những đợt sóng khổng lồ tràn ngập bầu trời như thể sắp nhấn chìm toàn bộ thế giới.
Đột nhiên, một xúc tu mọc đầy tròng mắt và bướu thịt vươn ra từ mặt biển, nó bổ nước biển làm đôi, vượt qua sóng lớn và buông xuống cơn bão!
Càng lúc càng nhiều xúc tu vươn ra biển, chú ngữ triệu hoán đầy trời như có như không càng lúc càng nhiều; giống như một ngọn núi cao đột nhiên xuất hiện trên biển rộng. Nếu giờ phút này có người từ trên cao nhìn xuống, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi trước lũ quái vật khổng lồ trái với lẽ thường này.
Quái vật to lớn xấu xí bò lên một hòn đảo nhỏ ngoài hải vực Vùng đất Hoàng Hôn. Hòn đảo vốn không nhỏ này dường như trở thành hòn đá nhỏ bé dưới thân nó, không chịu nổi sức nặng bị cơ thể cao lớn của nó nuốt chửng.
Giữa cơn giông bão sóng to gió lớn, quái vật bị ác ý thế giới hấp dẫn đổ bộ lên đảo, ngẩng ‘đầu’ ngóng nhìn không trung trên đỉnh đầu.
Xuyên qua mây đen che trời, từ bên ngoài Vùng đất Bình Minh cách xa vạn dặm vô thanh vô tức mà xuyên qua đại địa Thế Giới Ác Mộng, đến gần phụ cận Vùng đất Hoàng Hôn.
Mà vô số tín đồ điên cuồng của Lý Tưởng Quốc bị hiến tế hấp dẫn cuối cùng cũng vén lên bức màn bí ẩn, buông xuống cùng với Vùng đất Bình Minh.
“Chúng ta dùng thế trận lớn như vầy cách đây bao lâu rồi nhỉ?” Ma Vương Quyền lực hỏi.
Trên đống xương cốt chồng chất của Lý Tưởng Quốc là màn trời đỏ rực, trong không trung nhuốm màu dị sắc, vô số vật chất giống như diệp mạch mà cũng giống như mạch máu bao trùm toàn bộ lĩnh vực, năng lượng vô cùng vô tận chảy vào bên trong.
Mà chính giữa nguồn năng lượng này rõ ràng là một trái tim khổng lồ đang không ngừng rực cháy.
Nó khổng lồ đến mức đặt một chiếc vương tọa quý giá đẹp đẽ trong trái tim kia, giống như đặt trên mặt đất bằng phẳng.
Ma Vương Quyền lực trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng với tư thế thoải mái, hai tay đặt tự nhiên lên tay vịn hai bên, thể hiện quyền lực không gì sánh kịp. Đàn bướm xương trắng bay lượn đầy trời nhẹ nhàng lướt qua bầu không khí nồng đậm mùi máu tanh, mang sức mạnh và quyền lực đến toàn bộ lĩnh vực, tuyên bố sự khuất phục, vĩnh viễn đầu hàng của đám nô lệ bị nhốt tại nhà giam.
Nhóm ác ma lệ thuộc Ma Vương Quyền lực cúi đầu đứng hai bên vương tọa: Cố Chấp, Hủ Đọa, Ngoan Độc, Nô Lệ, Hư Vinh, Tham Lam, Dục Vọng...
Bọn họ không đáp, bởi vì bọn họ biết vị Nữ Vương này không phải muốn họ trả lời câu hỏi này.
Nàng đang cùng vị Ma Vương cao quý khác nhớ lại hồi ức.
Xuyên qua hàng rào Lý Tưởng Quốc, Vùng đất Bình Minh thánh khiết linh hoạt kỳ ảo lơ lửng trên một tòa tháp cao giữa hòn đảo nhỏ, Ma Vương Lừa gạt mặc một thân áo sơ mi trắng và áo choàng, trông thoải mái và nhàn nhã thưởng thức ‘bữa sáng’.
“Đại khái là cách đây ba năm trước.” Tô Hòa trả lời.
Ba năm trước, họ cùng mở ra thông đạo thông đến nhân gian giới, nhấc lên một cuộc chiến tranh càn quét toàn bộ Thế Giới Ác Mộng, nhưng lại chết vì nội loạn. Ma Vương Quyền lực trấn áp Ma Vương Giết chóc dám khiêu chiến quyền uy của nàng dưới đáy hỏa hồ, quyết tâm không muốn chia sẻ vương quyền với đồng bạn.
Mục tiêu của nàng là toàn bộ Ma giới.
Ma Vương Quyền lực đứng lên, nàng cũng coi như có thân hình nhỏ nhắn và nữ tính, nhưng ẩn bên dưới đó là linh hồn đầy dục vọng.
“Đã đủ lâu rồi, ba năm, ta gấp không chờ nổi.” Nàng mỉm cười nói: “Ngươi thì sao? Không đi gặp lão sư của mình à? Một món quà lớn như Vùng đất Bình Minh, ngươi nhất định phải giáp mặt cảm tạ hắn mới được.”
Ma Vương Lừa gạt ngồi trên bàn ăn, chiếc đồng hồ quả quýt vốn được đặt bên cạnh bộ đồ ăn bỗng ngừng chuyển động, thời gian dường như đứng yên tại 0 giờ 30 phút. Tại bể cá pha lê nằm ở một góc bàn ăn, một con cá vàng bỗng quẫy đuôi nhảy lên rồi rơi trở lại bể cá.
Tô Hòa đặt bộ đồ ăn xuống, đeo đồng hồ quả quýt vào trên người, dùng ngón tay gõ gõ bể cá pha lê, tựa hồ đang cảnh cáo điều gì.
Hắn nói: “Đương nhiên rồi.”
Ma Vương Quyền lực không khỏi cảm thấy tò mò về vị minh hữu của mình, tâm huyết dâng trào đột nhiên hỏi: “Thời điểm ở Vùng đất Hoàng Hôn, có phải ngươi đã từng nghĩ đến việc tiếp nhận truyền thừa của Tiên Tri?”
Tô Hòa nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ cố tình hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn cười hỏi lại: “Nếu Giáo Hoàng bằng lòng ban cho ngươi danh hiệu thánh đồ, ngươi có nguyện ý vứt bỏ danh hiệu Ma Vương, trở thành người thủ hộ Vĩnh Vô Hương không?”
Ma Vương Quyền lực cười haha nói: “Chỉ có kẻ điên mới làm điều đó, ta không sống để bảo vệ nô lệ.”
Tô Hòa đứng bên cạnh ban công. Từ sân thượng nhìn ra xa, có thể nhìn thấy vô số hòn đảo nhỏ trôi nổi lơ lửng, giữa bầu trời xanh thẳm cùng tầng mây trắng xóa tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng nếu cúi đầu, nhìn xuống vực sâu dưới tầng mây...
Sự thực chỉ có Vùng đất Bình Minh mới có thể nhìn thấy.
Một mảnh nhân gian luyện ngục chồng chất thây sơn biển máu.
&&&
Trong lúc đang chạy Ninh Chu đột nhiên dừng lại, tầm mắt xuyên qua đám đông và tòa nhà kiến trúc rồi nhìn về hướng con đường dẫn tới ven biển.
“Sao vậy?” Tề Nhạc Nhân cũng ngừng lại, khẩn trương hỏi.
Sắc mặt Ninh Chu nghiêm chỉnh hơn trước, giống như tai họa ngập đầu sắp ập đến.
“Em dẫn họ lên, anh qua đó nhìn xem.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân kéo hắn lại, không tán đồng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói em biết!”
Hiếm khi thấy Tề Nhạc Nhân đưa ra mệnh lệnh khiến Ninh Chu ngơ ngẩn. Tầm mắt chạm phải ánh mắt của Tề Nhạc Nhân, cậu không chút thỏa hiệp, kiên quyết muốn có một câu trả lời.
“Lý Tưởng Quốc và Vùng đất Bình Minh đang tiếp cận nơi này, rất nguy hiểm.” Ninh Chu đành nói thật.
“Vậy anh muốn làm gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Lần này Ninh Chu không trả lời.
“Chiến tranh giữa lĩnh vực cấp không phải thứ mà chúng ta có thể can thiệp.” Tề Nhạc Nhân rất rõ điểm này, tuy Ninh Chu cách lĩnh vực chỉ có một bước, nhưng chung quy nửa lĩnh vực cũng không phải là lĩnh vực, nhìn như khoảng cách không xa nhưng thực chất cách một lạch trời…
Ánh mắt Ninh Chu nói cho Tề Nhạc Nhân biết hắn không bị thuyết phục.
“Nếu muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Tề Nhạc Nhân nói, quay sang nói với Đỗ Việt: “Thấy tòa nhà phía trước không? Đó là chỗ tránh nạn, cậu có thể đưa mọi người đến đó được không?”
Đỗ Việt bị Tiết Doanh Doanh kéo áo sau, hắn cũng chỉ thở hổn hển rồi gật đầu: “Không thành vấn đề, tiền bối!”
“Bác sĩ Lã đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Ở đây ở đây, tôi bật thẻ kỹ năng wifi, không nói lời nào các cậu không cảm giác được tôi…” Bác sĩ Lã yếu ớt giơ tay lên.
“Anh theo sát, Thiến Thiến cũng thế.” Tề Nhạc Nhân nói.
Nhìn bốn người chạy về phía chỗ tránh nạn cách đó không xa, lúc này Tề Nhạc Nhân mới quay đầu lại nói với Ninh Chu: “Đi thôi, anh muốn đi đâu cũng được, em đi cùng anh!”
Tầng mây dày che phủ đêm đầy sao một năm chỉ xuất hiện một lần, vô số ngọn lửa cùng mưa to trút xuống; sao băng giống như mồi lửa tùy ý thiêu đốt Vùng đất Hoàng Hôn. Tội ác đến từ địa ngục như tằm ăn lá nuốt chửng chốn tịnh thổ này, nhìn nó từng chút một bị phá hủy, từng chút một luân hãm, từng chút trở nên thay đổi, làm cho người yêu nơi này đều vô cùng đau lòng.
“Em cũng muốn dùng sức mạnh của mình bảo vệ nơi này.” Tề Nhạc Nhân nói.
Giờ khắc này cậu hồn nhiên quên mất bản thân mình lúc cầu hôn mặc sức tưởng tượng về tương lai. Tiên Tri dùng sức mạnh của bản thân bảo vệ nơi này, còn cậu - người được bảo vệ, cũng hy vọng bày tỏ lòng biết ơn, muốn bảo vệ mảnh đất này cùng với quá nhiều hồi ức.
“…Đi thôi.” Ninh Chu dùng sức nắm lấy tay cậu.
Tề Nhạc Nhân cười: “Đi!”
&&&
Cung điện băng dưới lòng đất Sở Thẩm Phán, Tư Lẫm trưởng chấp hành quan đang báo cáo với Tiên Tri tình huống hiện tại.
“Sở Thẩm Phán đã được điều động toàn diện, nhưng không ngờ còn nhiều cá lọt lưới như vậy…” Tư Lẫm hổ thẹn cúi đầu, áp lực to lớn trong khoảng thời gian này khiến hắn cảm thấy mỏi mệt, nhưng điều khiến hắn càng mệt mỏi chính là hắn làm phụ sự kỳ vọng của lão sư.
“Ngươi đã làm rất tốt rồi, số lượng cuồng tín đồ ít hơn ta dự đoán, công kích lần trước vẫn có chỗ hữu dụng.” Ngữ khí Tiên Tri bình thản nói: “Nếu không có sự cố gắng phía trước, thế cục hiện tại sẽ càng hỗn loạn hơn.”
Tư Lẫm không hề được an ủi, tiếp tục lễ phép nói: “Kế tiếp, chỗ tránh nạn trên đảo Mặt trời lặn và đất liền đều sẽ mở ra, chúng ta đang sơ tán cư dân và đưa họ đến nơi an toàn, toàn bộ nơi tránh nạn đã được kiểm tra, vô cùng an toàn...”
“Cũng chỉ có thể nói tương đối an toàn mà thôi.” Tiên Tri thở dài: “Hai người bọn họ lần này toàn lực tấn công, nếu có nơi trú ẩn nào bị công phá, ta sẽ không chút nào kinh ngạc.”
Hắn nói với chất giọng bình tĩnh, như thể không quan tâm đến vấn đề này, nhưng Tư Lẫm hiểu rõ Tiên Tri luôn để ý, chỉ là 20 năm dài lâu, ép buộc chính mình quen với việc danh sách tử vong lấp đầy Vong Linh đảo.
“….Ngài còn gì muốn dặn dò ta không?” Tư Lẫm hỏi.
Tiên Tri khẽ mỉm cười: “Sao? Ngươi muốn nghe ta nói di ngôn sao?”
Tư Lẫm ngơ ngác nhìn hắn, người đàn ông kia đứng trước mặt hắn, dịu dàng như lần đầu gặp mặt.
Năm tháng dài lâu, ánh sáng quanh người hắn đã rút đi, từ một người được thần thánh hóa dần biến thành một con người bằng xương bằng thịt; nhưng trong mắt Tư Lẫm, bộ dáng của hắn càng lóa mắt hơn trước.
Không phải là một vị thần xa cuối chân trời, mà là một người yêu thương thế nhân hết lòng.
“Ấy, không phải chứ? Sao lại khóc? Thôi nào, đừng khóc, đừng nói ngươi còn muốn lão sư lau nước mắt cho nha? Xấu hổ không? Xấu hổ không?” Tiên Tri cả kinh khi thấy Tư Lẫm đột nhiên rơi nước mắt, theo bản năng đánh mình tỉnh dậy. Học sinh này của hắn mặc dù lớn lên giống con gái nhưng tính cách cực kỳ mạnh mẽ, bị thương nặng khi làm nhiệm vụ cũng không hề rên tiếng nào; không lộ sắc mặt với bất kỳ ai, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy Tư Lẫm chân thành rơi nước mắt bao giờ.
Bói toán sư đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ, theo bản năng lùi lại nửa bước, quay mặt đi.
“Ngươi câm miệng!” Tư Lẫm hung hăng nói, xoay người muốn đi.
“Tư Lẫm.” Tiên Tri gọi hắn lại.
Tư Lẫm không quay đầu lại, tóc dài được buộc gọn gàng rối tung sau lưng, không chút cẩu thả.
“Ta đưa cho ngươi một thứ, phải luôn mang trên người, ảo thuật sư cũng phải mang theo.” Tiên Tri nói.
“Đã biết.”
“Còn có, mấy năm nay ngươi cũng vất vả rồi, nhìn hai đứa sư đệ của ngươi đi, không đứa nào làm người bớt lo.” Tiên Tri cười nói.
“…Hắn không phải sư đệ của ta.” Tư Lẫm quả quyết nói.
Tiên Tri tự nhiên hiểu Tư Lẫm đang nói đến ai, cười nói: “Được rồi, ngươi giống ảo thuật sư thật đấy, nhắc tới hắn là thổi râu trừng mắt.”
Tư Lẫm quay đầu lại im lặng nhìn Tiên Tri.
Tiên Tri mỉm cười đáp lại: “Đi đi, khách nhân sẽ đến sớm thôi. Còn có, coi chừng ảo thuật sư, đừng để nó làm ra việc ngớ ngẩn.”
Tư Lẫm gật gật đầu, bước chân hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Trong bầu không khí im lặng ngột ngạt, Tiên Tri nhìn học trò của mình rời đi, trong mắt phảng phất như chứa ngàn lời muốn nói.
Tuy hai mắt Bói toán sư bị mù nhưng hiểu rõ hết thảy, an ủi nói: “Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, Địa Ngục Quyền Trượng sẽ không có cơ hội xuất hiện, có lẽ lần này chúng ta có thể...”
Tiên Tri quay đầu lại mỉm cười nói với Bói toán sư: “Cassandra, ta chợt cảm thấy quyết định đúng đắn nhất đời này của ta, chính là cho Tư Lẫm để tóc dài.”
Bói toán sư: “……”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.