Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 226: Ước Hẹn Hoàng Hôn [15]

Bạc Mộ Băng Luân

26/02/2024

chương 226:

“Chỗ tránh nạn Vùng đất Hoàng Hôn đã tồn tại kể từ khi thành lập, đây là lần thứ hai nó được mở ra.”

Trần Bách Thất nói như vậy với Tề Nhạc Nhân.

Lúc này Trần Bách Thất, Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu mang theo bác sĩ Lã, Thiến Thiến, Tiết Doanh Doanh cùng Đỗ Việt chạy tới chõ tránh nạn. Dọc đường nhìn thấy rất nhiều quan chấp hành của Sở Thẩm Phán đang sơ tán người dân. Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp tại các góc Vùng đất Hoàng Hôn làm bầu trời đầy sao tràn ngập tầng tầng khói mù, mỗi một tiếng nổ giống như bước chân Tử Thần đang tới gần.

Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm, mùi khói thuốc súng phảng phất như mang Vùng đất Hoàng Hôn vốn yên bình vào một mảnh chiến trường. Tiếng súng và tiếng giao tranh không ngừng vang lên; tiếng cười của đám cuồng tín đồ hòa cùng tiếng kêu la thảm thiết, làm đêm kỷ niệm trở thành một cơn ác mộng.

Dọc đường đi họ gặp phải một đám cuồng tín đồ với số lượng đáng kinh ngạc. Đám điên như đàn chuột dơ bẩn này bò ra từ dưới thủy đạo, tầng hầm ngầm, gác mái, vv.., phảng phất chịu tác động nào đó, bắt đầu điên cuồng tiến hành hiến tế. Vô số hình chiếu quái vật thuộc về Ma Vương Quyền lực được hình thành, buông xuống Vùng đất Hoàng Hôn, gây thương vong nặng nề.

“Anh cẩn thận một chút!” Tề Nhạc Nhân kéo bác sĩ Lã đang ngây ngốc, chuẩn xác nã mấy phát súng vào xúc tu đang nhào tới: “Đừng phân tâm, mở tấm thẻ wifi của anh lên! Đừng để quái vật chú ý tới anh! Hoặc anh dứt khoát vào nửa lĩnh vực của tôi tránh một chút, tới nơi tôi lại thả anh ra!”

Suýt chút nữa bị một cái xúc tu kéo xuống khe đất, bác sĩ Lã lòng còn sợ hãi. Hắn chưa từng trải qua cảnh tượng khủng bố và hỗn loạn như này, như thể tất cả mọi người đều phát điên; trên trời dưới đất đâu đâu cũng là ngọn lửa thiêu đốt, tia lửa tung bay; còn có tiếng kêu la rên rỉ xa gần, làm chốn đào nguyên vốn yên bình này hoàn toàn thay đổi. Mà thi thể nằm trên mặt đất, có quá nhiều người hắn quen biết, có xa lạ cũng có quen thuộc; còn có rất nhiều người bị quái vật ăn thịt, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

Bác sĩ Lã may mắn cỡ nào, cho dù bước chân vào thế giới này, sự tàn khốc mà hắn chứng kiến xa xa không đáng nhắc tới. Hòa bình tốt đẹp ở Vùng đất Hoàng Hôn giấu đi sự khủng bố chân thật của thế giới này, dệt nên một giấc mộng đẹp cho hắn. Trong cảnh mộng, hắn có một phòng khám nhỏ cho riêng mình, khách hàng không nhiều không ít, nhưng cũng đủ tiền hắn mua bánh ngọt; bạn bè không nhiều không ít, nhưng đối với hắn chân thành, nhiệm vụ không nhiều không ít, hắn may mắn gập ghềnh lắm mới ứng phó được.

Nhưng mà nhưng mà.

Mộng, đến cuối vẫn phải tỉnh.

“Tôi không sao... mau chạy nhanh lên!” Bác sĩ Lã run rẩy nói, mở thẻ wifi lên.

Bởi vì tác dụng của thẻ bài, bác sĩ Lã vô thức bị đồng đội bỏ quên, hắn loạng choạng đuổi theo bóng dáng bọn họ đằng trước. Nhìn họ chiến đấu, bẻ gãy nghiền nát kẻ thù, giành được thắng lợi ngắn ngủi.

“Khoan, chờ tôi với!” Bác sĩ Lã sốt ruột kêu lên, dùng hai chân liều mạng đuổi theo, vừa lơ đãng đã bị vướng phải một cái chi gãy, ngã xuống vũng máu.

Nỗi sợ hãi bị vứt bỏ cùng đau đớn do bị ngã khiến hắn tràn ra nước mắt ủy khuất, hắn dùng sức dụi dụi mắt, chịu đựng cơn đau tiếp tục đuổi theo.

May mà hắn đuổi theo chưa lâu, đám người Tề Nhạc Nhân chợt nhận ra “cây wifi” rời khỏi phạm vi nên bọn họ quay trở lại tìm, lúc này bác sĩ Lã mới đuổi kịp đoàn đội.

Phía trước là cầu Kiều, đám Tề Nhạc Nhân vọt lên liền đối mặt với một đám cuồng tín đồ vừa mới hoàn thành hiến tế. Đám người đó đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, một con quái vật nhớp nháp khổng lồ chiếm giữ mặt cầu Kiều, mỗi một xúc tu đều mọc ra tròng mắt xấu xí, chảy xuống nước mủ tanh hôi. Đám người phía trước rơi vào cuồng loạn, điên cuồng gây ra náo loạn cực lớn, không ngừng có người ngã xuống cầu, càng không thể tránh khỏi có người tử vong.

“Không hết.” Trần Bách Thất ném tàn thuốc xuống, nắm chặt dây cương thú một sừng: “Đừng trì hoãn thời gian, nơi này giao cho tôi, mấy người đi trước đi!”



Thú một sừng với tốc độ cực nhanh chở Trần Bách Thất lao về phía con quái vật khổng lồ. Cuốn sách dày nặng trong tay cô tự động lật mở, một con sư thứu khí phách uy mãnh bay ra khỏi trang giấy, lượn quanh đỉnh đầu cự quái một vòng rồi bất ngờ lao xuống chiến đấu với nó. Hai con quái thú to lớn từ cầu Kiều kéo xuống nước đánh nhau, mỗi đòn công kích đều làm dậy lên tầng tầng bọt sóng. Cầu Kiều bị tắc nghẽn rốt cuộc lần nữa khôi phục dòng chảy.

“Đi thôi, một con hình chiếu suy yếu, cô ấy xử lý được.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân biết thời gian cấp bách nên kéo Thiến Thiến, cùng kề vai sát cánh chiến đấu với Ninh Chu, xua tan đám cuồng tín đồ tàn sát bừa bãi ven đường, dẫn mọi người tới chỗ tránh nạn đã không còn xa.

Trần Bách Thất cưỡi trên lưng thú một sừng quan sát trận chiến dưới cầu, sách triệu hoán trong tay vẫn dừng ở trang con sư thứu kia, trang giấy vẽ đồ án sư thứu lấp lánh đã dần dần bắt đầu nhạt đi. Sắc mặt Trần Bách Thất ngưng trọng, năng lượng mà cô có thể cung cấp có hạn; sau khi nửa lĩnh vực rách nát, ‘cuốn sách triệu hoán’ từng khiến cô thành danh nay đã mất đi thanh danh hiển hách năm đó. Lấy tinh thần lực hiện tại của cô, không thể kéo dài cuộc chiến quá lâu.

Những ngón tay thô ráp của Trần Bách Thất vuốt ve trang sách. Năm đó khi nửa lĩnh vực mới thành lập, cô đi du lịch khắp mọi nơi tại Thế Giới Ác Mộng; trăm cay ngàn đắng vì để tìm kiếm thú triệu hoán mạnh nhất, làm phong phú cuốn sách triệu hoán. Đó là khoảng thời gian khí phách hăng hái nhất trong cuộc đời cô, tuổi trẻ, sức mạnh với vô vàn ước mơ cùng hy vọng.

Nhớ lại những năm tháng xa xưa, cô vẫn sẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này không kéo dài được bao lâu. Cơn đau âm ỉ đến từ cái chân gãy giống như một con rắn độc hung ác nham hiểm, lén lút quấn lên chân cô —— Dù là thuật tái sinh chi gãy cũng không thể chữa lành vết thương cũ đến từ sự lừa dối và phản bội không thể tha thứ.

Có lẽ đối với cô mà nói, này căn bản không phải là “phản bội”.

Bởi vì, ả vốn dĩ là một Ma Nữ.

Sư thứu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hóa thành một đoàn ảo ảnh về với trang sách của Trần Bách Thất. Cô nhìn cuộc tàn sát dưới nước, xúc tu lần nữa quấn quanh cầu Kiều, cự quái này có ý đồ trở về đây, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Giây tiếp theo, cô cưỡi trên lưng thú một sừng, nhanh như chớp lao về phía cầu Kiều. Người và tọa kỵ cùng nhau bay ra ngoài, cong như vầng trăng rằm, thú một sừng biến mất về với trang sách; mà Trần Bách Thất thì điều chỉnh tư thế giữa không trung, nắm chặt hai thanh đoản đao thả người nhảy xuống nước.

Đám quần chúng cầu Kiều lần nữa chứng kiến khoảnh khắc mặt sông quay cuồng đợt sóng, cự quái gầm thét rít gào bị hút vào cơn lốc xoáy cực lớn... Nước sông đột nhiên nổi giận, sức mạnh lốc xoáy thậm chí làm thân cầu Kiều kiên cố không ngừng run rẩy; đám đông la hét chói tai chạy tán loạn rời khỏi nơi này, chạy về phía chỗ tránh nạn.

Sau khi đánh chết quái vật, Trần Bách Thất cả người ướt sũng trồi lên mặt nước, nằm trên mặt nước hít thở từng luồng không khí mới mẻ.

Bầu trời tối đen như mực, ánh sao lạnh lẽo trở nên mỏng manh trong ngọn lửa rực cháy, trong âm thanh và màu sắc như vậy, cảnh đêm khó gặp ở Vùng đất Hoàng Hôn bị phá hư hầu như không còn.

Bùng nổ qua đi, Trần Bách Thất cả người cạn kiệt sức lực bơi vào bờ, sự thay đổi trọng lực khi lên bờ khiến cô khó đứng dậy, chân giả bên trái truyền đến tín hiệu đau nhức làm người khó mà chịu đựng được.

Cô phun ra ngụm nước biển xen lẫn mùi máu tươi, kéo bước chân nặng nề về phía trước, tới chỗ tránh nạn hội hợp cùng mọi người.

Đám người hoảng loạn chạy tứ tán khắp nơi, trên bầu trời thỉnh thoảng rơi xuống hỏa vũ, các cuồng tín đồ dùng ma pháp tấn công, tuy uy lực không lớn nhưng đủ gây nên hỗn loạn.

Trần Bách Thất thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, cho đến khi một thiếu nữ trong đám người té ngã, phát ra tiếng kêu khóc thê lương.

Thanh âm kia kích thích dây thần kinh mẫn cảm của cô, cô đẩy đám đông ra, xách cô gái lên mặt đất.



Khuôn mặt thiếu nữ bị che phủ bởi mái tóc dài xoăn như rong biển, cô gái rên rỉ khóc lóc nức nở, run rẩy nắm lấy tay Trần Bách Thất như thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Trần Bách Thất kéo cô gái ra khỏi đám người, dẫn cô tới một con đường nhỏ thông tới chỗ tránh nạn: “Đi theo tôi, tôi dẫn cô tới chỗ tránh nạn.”

Cô gái ngừng khóc, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dưới mái tóc xoăn.

Trần Bách Thất như bị rắn độc cắn, đột nhiên buông tay ra.

Hỏa vũ rơi xuống chiếu sáng dung nhan thiếu nữ. Rõ ràng là khuôn mặt thanh lệ đến cực điểm, lại bởi vì đôi mắt thiếu nữ như hoa anh túc tràn ngập hơi thở sắc dục, mà biến dung mạo trên người nàng thành một thứ vũ khí đâm thẳng vào linh hồn. Nàng mỉm cười nhìn Trần Bách Thất.

Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng ánh mắt không còn là ánh mắt ngày xưa nữa —— Ánh mắt một lòng một dạ coi cô như người cứu rỗi.

“Chị Bách Thất, còn nhớ em không?” Ma nữ xinh đẹp dịu dàng hỏi.

Ký ức mạnh mẽ ập đến:

—— “Em có thể gọi chị là chị Bách Thất không?” Quần áo rách nát tả tơi nhưng không che giấu được dung mạo tuyệt mỹ, thiếu nữ sợ hãi hỏi.

—— “Không trốn thoát được. Nơi này là địa bàn của Sắc Dục Ma Nữ, ả khống chế mọi thứ ở đây... Nhân lúc họ chưa tìm thấy chị, chị mau đi đi!” Thiếu nữ đè nén nỗi sợ hãi, từ chối cô giúp đỡ, khuyên cô mau chóng rời đi.

—— “Chị Bách Thất, em thế nào cũng không sao, nhưng chị nhất định phải bình an vô sự; em chỉ cầu mong chị bình an vô sự.” Thiếu nữ người đầy vết thương bất lực ôm lấy cô, vừa khóc thóc thít vừa cầu nguyện.

Trần Bách Thất nhắm mắt lại. Dù cho bao nhiêu năm trôi qua, cơn phẫn nộ vẫn như địa lôi nổ tung trong lòng cô, khiến cô hết lần này đến lần khác mất đi lý trí.

“Qua nhiều năm vậy mà kỹ thuật diễn vẫn không hề suy giảm.” Trần Bách Thất nói với giọng bình tĩnh.

Ma nữ lộ ra núm đồng tiền xinh như hoa: “Ở cạnh bệ hạ mưa dầm thấm đất tất nhiên không kém. Chỉ là chị Bách Thất, phong thái không thể so với năm đó.”

Chỗ chân trái bị chặt đứt cùng bụng nhỏ đồng thời co rút đau đớn, ngọn lửa phản bội âm ỉ đốt cháy miệng vết thương, cả đời cũng không thể chữa khỏi.

Trần Bách Thất cười khẩy, đột nhiên mở mắt ra, nhìn chăm chú Sắc Dục Ma Nữ trước mặt: “Mặc kệ hôm nay cô tới nơi này làm gì, ân oán giữa chúng ta cũng nên tới hồi kết thúc.”

Sắc Dục Ma Nữ cong lên nụ cười xinh đẹp: “Được.”

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook