Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 236: Ước Hẹn Hoàng Hôn [25]

Bạc Mộ Băng Luân

08/03/2024

chương 236:

Tiên Tri đứng trước pho tượng Thánh Nữ tu sĩ, ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn người phụ nữ đã thay đổi cả cuộc đời hắn.

“Ngày này hơn 20 năm trước, thời điểm Maria giao phó tương lai của mình cho tôi, rốt cuộc đang nghĩ gì? Khi đó tôi vẫn còn là một chàng trai ấu trĩ, ngây thơ, lỗ mãng, hận đời, to gan lớn mật; tại sao cô ấy lại tin tưởng tôi có thể làm được?”

Câu hỏi này chạm đến trái tim Tề Nhạc Nhân, bởi vì giờ khắc này trong lòng cậu cũng có sự hoang mang tương tự.

Tiên Tri mỉm cười nhìn về phía ba người. Vẻ mặt Tề Nhạc Nhân tràn ngập hoang mang, trên khuôn mặt bình tĩnh của Tư Lẫm toát lên vẻ bi thương, còn ảo thuật sư thì sắc mặt xanh mét, một chữ cũng không muốn nói.

“Vấn đề này giao lại cho các cậu xử lý.” Tiên Tri nói: “Đến lúc bắt đầu rồi, bằng không thì nàng ta sẽ tới, sẵn sàng chưa?”

“Tôi vĩnh viễn không bao giờ sẵn sàng!” Ảo thuật sư đột nhiên hét lên, nắm chặt cánh tay Tiên Tri, thất thố hét vào mặt hắn: “Anh mẹ nó không thể nghĩ nhiều hơn cho bản thân mình sao? Những người đó có quan hệ gì tới anh? Sống chết của bọn họ là cái thá gì! Dựa vào đâu mà anh phải hy sinh mọi thứ vì họ? Nếu anh dành một nửa tinh lực nghiên cứu căn nguyên lực lượng thì hiện tại đã sớm siêu thoát rồi!”

Tiên Tri yên tĩnh nghe hắn trút giận, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có biết vì sao lĩnh vực này ra đời không?”

Ảo thuật sư ngây người.

“Khi đó chúng ta lưu vong ở nhân gian giới đã nửa năm, trong khoảng thời gian nửa năm đó, tôi đã chứng kiến quá nhiều sự tàn khốc và kinh hoàng mà trước đây không thể tưởng tượng nổi. Tôi muốn xây dựng một nơi trú ẩn cho nhân loại, bảo vệ họ sống sót. Đúng tâm trạng như vậy, lĩnh vực này ra đời vào thời khắc nguy hiểm nhất, chính lúc đó tôi chợt nhận ra ý nghĩa cả đời mình tìm kiếm.”

“Sau khoảng thời gian đó, tôi đã quên rất nhiều thứ, chỉ có phần chấp niệm này vẫn luôn theo tôi vượt qua năm tháng dài lâu dưới hồ băng. Kỳ thật tôi không nhớ được nhiều chi tiết về ngày hôm đó, mỗi năm xem ca kịch đều như xem người khác kể lại câu chuyện xưa vậy. Nhưng cái cảm giác này giống như dấu vết khắc vào linh hồn, vĩnh viễn không xóa đi được.”

Ảo thuật sư vùi mặt vào đầu vai lão sư, im lặng run rẩy. Hắn biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng luôn dại dột hy vọng rằng ngày này vĩnh viễn không bao giờ đến.

“Ngày này cuối cùng cũng tới, rốt cuộc phải nói lời từ biệt. Huống hồ lúc này cũng không tính là sinh ly tử biệt.” Tiên Tri nói.

“Tại sao không phải?” Ảo thuật sư buồn bã nói qua bả vai hắn một cách nghi ngờ.

“Sống sót có rất nhiều hình thức.”

“Tôi không chấp nhận loại hình thức này!”

Tiên Tri cười, vỗ nhẹ vào đầu ảo thuật sư ý bảo hắn đứng thẳng dậy. Ảo thuật sư cọ cọ quần áo vào người Tiên Tri, lúc này mới nâng tay lau khô nước mắt trên mặt, nhưng trong giây phút đối diện với Tiên Tri, hốc mắt hắn vẫn ươn ướt. . .

“Vậy để bồi thường, ta tặng ngươi nụ hôn tạm biệt nhé?” Tiên Tri cười ranh mãnh hỏi.

Ảo thuật sư chỉ chỉ má phải của mình.

“Ngươi nói thiệt?” Tiên Tri sửng sốt.

“Tiểu Biết hôn tôi mỗi ngày, cậu bé nói rằng thích tôi nhất!” Ảo thuật sư nói.

“…Năm nay ngươi ba tuổi sao?”

“Câm miệng!” Ảo thuật sư quát Tiên Tri.

Tiên Tri mỉm cười bất đắc dĩ, ôm đầu ảo thuật sư, hôn lên má phải của hắn một cái. Theo nụ hôn, cơ thể ảo thuật sư bao phủ bởi luồng ánh sáng trắng dịu dàng, vô số ảo ảnh thoáng hiện sau lưng hắn, từ nhỏ đến lớn, xếp thành một hàng dài. Mỗi một ảo ảnh đều là khuôn mặt hắn ngóng nhìn Tiên Tri, mỗi ảo ảnh đều tràn đầy lưu luyến.

Tiên Tri bước đến gần Tư Lẫm: “Ngươi luôn là đứa học trò mà ta yên tâm nhất, nhưng đối với ngươi mà nói, ta không phải một người thầy làm ngươi yên tâm. Mấy năm qua vất vả ngươi.”

Trong ảnh ngược đôi xà đồng của Tư Lẫm phản chiếu bóng dáng Tiên Tri, hắn đột nhiên cũng muốn ấu trĩ như thế một lần.

Vì thế hắn chỉ chỉ mặt mình.

Tiên Tri ban đầu rất kinh ngạc, sau đó là bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm từ chối.



Một nụ hôn tạm biệt rơi xuống má trái Tư Lẫm, tương tự như vậy, trên bầu trời và mặt đất phía sau hắn bỗng nổi lên trận tuyết lớn, lả tả rơi xuống vương đầy vai Tư Lẫm. Dường như hắn bị đóng băng tại cơn mưa tuyết dày, lẳng lặng đưa tiễn một người sắp đi xa.

Cuối cùng là Tề Nhạc Nhân, cậu nhìn Tiên Tri đang đi về phía mình, căng thẳng nói: “…Tôi thì…không cần đi?”

Chàng thiếu niên đang đi về phía cậu trong cơn mưa tuyết chợt mỉm cười như một đứa trẻ, hắn vui sướng ôm lấy đầu vai Tề Nhạc Nhân, hôn nhẹ lên trán cậu một cái.

“Hơn 20 năm trước, tôi đã thoáng nhìn thấy tương lai của Ninh Chu, cả đời này của hắn đều sẽ sống trong đau khổ và hủy diệt, nhưng bây giờ đã khác. Nhạc Nhân, kỳ thực cậu đã thay đổi vận mệnh của hắn.” Tiên Tri nói.

Tiên Tri từng nói với Maria rằng, đứa con của nàng sẽ có một tương lai tươi sáng, nó sẽ nhận được sự tôn kính, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Đó là một lời nói dối, lúc đó hắn chỉ nhìn thấy vô tận bất hạnh và đau khổ trên người đứa trẻ này, nhìn thấy sau khi trải qua hàng loạt tra tấn là một linh hồn hủy diệt. Nhưng vận mệnh thật kỳ diệu, thế nhưng biến lời nói dối thành hiện thực.

Sau dòng thời gian hỗn loạn và tăm tối, hắn thực sự nhìn thấy ánh sáng bình minh đang dần ló dạng trong mắt chàng thanh niên này.

“Thật vậy chăng? Ninh Chu sẽ không sao đúng chứ? Sau này chúng tôi đều sẽ tốt sao?” Tề Nhạc Nhân kích động nắm chặt tay Tiên Tri, nóng lòng muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng Tiên Tri.

Tiên Tri mỉm cười nói: “Được rồi, mau đi cứu hắn đi, cuộc đời hắn còn dài, trải qua nhiều chông gai và bóng tối như vậy hắn sẽ nhìn thấy ánh sáng bình minh. Gửi lời chúc phúc của tôi đến Ninh Chu, chúc hai người hôn nhân hạnh phúc.”

Vừa dứt lời, linh hồn âm ỉ đau đớn của Tề Nhạc Nhân đột nhiên được ôn nhu chữa lành, vô số mảnh vỡ nửa lĩnh vực được truyền vào nguồn sức mạnh mới. Một cỗ sức mạnh thời gian khổng lồ từ bên ngoài bốn phương tám hướng vọt về phía cậu; đồng hồ đã dừng bắt đầu quay ngược một cách điên cuồng, nửa lĩnh vực đã tan vỡ bắt đầu chảy ngược một cách khó tưởng.

“May mà vừa rồi mở ra, căn nguyên lực lượng của cậu cũng vừa vặn thích hợp, coi như chuyện tốt cuối cùng mà tôi làm.” Giọng nói Tiên Tri từ nơi xa xăm truyền đến, chỉ là Tề Nhạc Nhân đã không còn kiểm soát ý thức của mình. Cậu bị đoàn ánh sáng trắng bao phủ lấy, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy bầu trời xanh lam phía trên đỉnh đầu, không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy đồng cỏ xanh ngát và hoa viên dưới chân.

Dường như cậu đang bay lên, từ trên không nhìn xuống Vùng đất Hoàng Hôn, không khỏi bị chấn động trước cảnh tượng này.

Cậu, Tư Lẫm và ảo thuật sư, đằng sau mỗi người đều đang mở rộng nửa lĩnh vực của mình, vô số dị tượng xảy ra giờ khắc này. Mà dưới chân bọn họ, hai tay Tiên Tri chắp trước ngực đứng trước pho tượng Thánh Nữ tu sĩ, ngẩng đầu, xuyên qua màn đêm và tầng mây, hắn tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó.

“Chỉ chờ ngươi mang Vùng đất Bình Minh tới thôi đấy, lần này không thể thiếu nó.” Tiên Tri nói.

Xa xa dưới băng cung ngầm, Tô Hòa bất đắc dĩ cười nói: “Thì ra là thế... Có thể nhanh chóng giúp đỡ lão sư, cũng coi như không uổng công đi chuyến này.”

Tiên Tri giơ tay lên, nhấc lên một nguồn năng lượng cường đại trong thiên địa. Màn đêm bị xé rách, trên vòm trời cao cao, một tòa lĩnh vực khổng lồ đang nhanh chóng bị kéo xuống mặt đất —— Vùng đất Bình Minh bắt đầu rơi xuống!

Với lực hấp dẫn sẵn có giữa hai lĩnh vực, ngay cả khi không có đồng hồ quả quýt Tiên Tri vẫn có thể lợi dụng sức mạnh của Vùng đất Hoàng Hôn để kéo Vùng đất Bình Minh tới đây, chỉ cần khoảng cách chúng đủ gần. Cùng với lực kéo này, Vùng đất Bình Minh trên bầu trời tựa như chiếc du thuyền bị sóng đẩy vào bờ, không tránh được mà bắt đầu nghiêng xuống. Vô số sức mạnh ngưng kết trong Vùng đất Bình Minh từ trên trời giáng xuống, nguồn sức mạnh cường đại đến đáng sợ nháy mắt thổi quét toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn!

Đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, tòa nhà hình tháp màu trắng tinh khiết, chim chóc bay lượn; tại cỗ sức mạnh này nghiền ép, tất cả sinh linh trong Vùng đất Bình Minh đều chết, Vùng đất Hoàng Hôn điên cuồng hấp thu sức mạnh đến từ Vùng đất Bình Minh. Tề Nhạc Nhân có cảm giác mãnh liệt rằng cỗ sức mạnh này khổng lồ và đáng sợ, vậy mà Tiên Tri có thể tùy ý sử dụng chúng, sửa chữa Vùng đất Hoàng Hôn bị tàn phá.

Đó là tâm huyết Tiên Tri từng giao cho Vùng đất Bình Minh, hiện giờ hắn muốn thu hồi toàn bộ.

Thu hết toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn vào đáy mắt, bất kể là tòa kiến trúc bị cuồng tín đồ đốt cháy, đường phố bị Leviathan phá hủy, hay tầng tầng bạch cốt chồng chất trong biển, cùng với cự long chìm nghỉm dưới đáy đại dương, cậu đều có thể nhìn thấy.

Tề Nhạc Nhân không hề suy nghĩ, ngay lập tức trút cỗ sức mạnh này về phía người quan trọng nhất của mình.

Ma long bị cốt mâu đâm xuyên qua nghịch lân, toàn thân đều là vết thương, dưới sự ăn mòn kịch liệt, một phần da thịt đã bị ăn mòn, lộ ra khung xương trắng bệch. Tề Nhạc Nhân không dám nhìn kỹ miệng vết thương của nó, sợ mình sẽ mất đi lý trí.

Căn nguyên tái sinh sau khi trở nên lớn mạnh bao trùm thân hình cự long, cự long chợt run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu.

Một nửa long lân đã bị ăn mòn lộ ra xương cốt trắng tinh, chỉ là đôi mắt ở trong hốc mắt kia đã rút đi vẻ điên cuồng, biến trở lại màu xanh thẳm.

Nó khó khăn bò lên từ dưới đáy biển, cắn mấy thanh cốt mâu trên người, rút từng cái ra khỏi cơ thể, mỗi một cái đều xé rách lượng lớn máu thịt, nhuộm cả vùng biển thành màu đỏ tươi.

Dưới sự điên cuồng bảo vệ của sức mạnh tái sinh, ma long tựa hồ đã khá hơn, ít nhất không chảy máu nữa; nhưng long lân bị ăn mòn vẫn không thể nhanh chóng hồi phục. Nhưng vậy là đủ rồi, nó đã sẵn sàng cho một trận chiến mới!

Ngoài hải vực Vùng đất Hoàng Hôn truyền đến tiếng long ngâm cao vút. Khắp mặt biển đều bao phủ bởi biển xương trắng Lý Tưởng Quốc, một con ma long khổng lồ phá tan tầng bạch cốt, từ mặt biển phóng lên cao! Vô số xương trắng bị cơn cuồng phong và nguồn sức mạnh này thổi bay ra ngoài, đầy trời đều là cơn bão trắng xóa. Ma long phe phẩy cánh bay về phía tròng mắt khổng lồ của Lý Tưởng Quốc.



“Hoàn hồn!”

Giọng nói của Tiên Tri đưa tâm trí Tề Nhạc Nhân từ biển xương trắng xa xôi trở về mảnh đất này.

Ba cỗ căn nguyên lực lượng khác nhau không ngừng dâng lên cao, dưới sức mạnh thời gian trút xuống nó nhanh chóng trưởng thành, dần dần dung hợp với Vùng đất Hoàng Hôn, hình thành một lĩnh vực mới.

“Từ nay về sau, ba người các ngươi cùng nhau khống chế mảnh Vùng đất Hoàng Hôn mới này, thiếu một thứ cũng không được. Một khi có người ngưng kết thành công lĩnh vực mới, thì có thể lấy người đó làm chủ, dung hợp vào Vùng đất Hoàng Hôn; căn nguyên lực lượng càng nhiều thì phiến lĩnh vực này càng kiên cố. Nhưng trước đó, các ngươi nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt, quyết không thể rời khỏi nơi này quá lâu, nếu không Vùng đất Hoàng Hôn sẽ vì thiếu cân bằng mà rơi vào hỗn loạn.”

Tiên Tri nhìn ba người đang từ từ trở lại mặt đất, bốn phía tản ra luồng ánh sáng trắng cực lớn, phân nửa sức mạnh truyền thừa từ Vùng đất Bình Minh bị rút ra dần dần ảm đạm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

“Còn một bước cuối.” Tiên Tri ngóng nhìn bọn họ, phía sau là triệu hoán đến từ Vùng đất Hoàng Hôn.

Tìm kiếm ba cỗ căn nguyên lực lượng mới thích hợp, cướp sức mạnh Vùng đất Bình Minh tiến hành nghi thức truyền thừa, cuối cùng dung hợp toàn bộ căn nguyên lực lượng vào Vùng đất Hoàng Hôn, trở thành mối liên kết không gì có thể phá vỡ. Hắn hao phí rất nhiều công sức mới đạt thành những điều kiện này, đặc biệt là phong ấn băng cung ngầm; giả sử Tô Hòa không tới, vậy thì hắn không thể lợi dụng việc Tô Hòa bị nhốt trong khoảng thời gian này mà dùng sức mạnh Vùng đất Bình Minh hoàn thành việc truyền thừa.

Ánh sáng trắng càng lúc càng sáng, gần như cắn nuốt cả bóng tối.

Trong nguồn sáng ấy, một con cá vàng cực lớn không thể tưởng tượng nổi chậm rãi bơi qua bầu trời, không ai biết đó tột cùng là cái gì, chỉ cần nhìn một cái liền bị chấn động bởi thân hình cực lớn của nó.

Kích thước của nó làm người ta hoài nghi nó chỉ là hình chiếu trên mặt đất trong đêm tối, ánh sáng chiếu sáng lên Vùng đất Hoàng Hôn có lẽ chỉ là hình ảnh phản chiếu trên vảy cá của nó.

Con cá vàng bơi trong biển mây mù kia dường như đến từ chiều không gian khác, đảo mắt đã biến mất trong hư không.

Cuồng phong lạnh thấu xương, Tiên Tri đứng trong gió, hình bóng con cá vàng tác động lên đoạn ký ức sớm đã lãng quên từ lâu, một số hình ảnh còn sót lại hiện lên từ đoạn ký ức vụn vỡ. Hôm đó hẳn là chạng vạng, mặt trời ngã về Tây, ánh nắng chiều mỹ lệ bao phủ khắp bãi biển.

Khắp hải vực đều là thi thể ác ma, một con thuyền bị hư hỏng nặng đậu trên bờ biển, bọn họ sống sót sau tai nạn từ trên thuyền đi xuống.

“Đứa nhỏ này, nó... sẽ có một tương lai tươi sáng.” Tiên Tri bế đứa trẻ, cố gượng cười, đưa ra lời nói dối thiện ý cho Maria lòng tràn đầy chờ mong nghe.

Maria ngồi trên xe lăn, nhìn đứa nhỏ được Tiên Tri ôm vào ngực, dịu dàng nói: “Vậy thì thật tốt…”

“Cô nghĩ tới đặt cái tên gì cho nó chưa? Nếu muốn đặt mấy cái tên như St. John, Saint George’s, St. Paul thì tôi cần phải bỏ phiếu chống.” Tiên Tri trao đứa trẻ lại cho Maria, cười vui một cách miễn cưỡng nói.

“Cha nó họ Ninh, đứa nhỏ này đi theo tôi một đường lưu vong, sinh ra trên một con thuyền nhỏ xóc nảy, nhưng may mắn thay, thời điểm nó bước vào thế giới này trải qua một cơn bão táp, cuối cùng con thuyền nhỏ cũng cập bến. Tôi nghĩ, gọi nó là Ninh Chu đi, hy vọng cả đời này của nó đều bình an và hạnh phúc.” Maria nâng cao tinh thần, đặt tên cho đứa con vận mệnh.

Tiên Tri liên tục nói ‘tốt tốt tốt’ rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, hắn lải nhải nói những ý tưởng mới của mình đối với phiến lĩnh vực này cho Maria nghe. Maria ôm ấp đứa bé trong tã lót, nâng cao tinh thần nghe hắn nói, cuối cùng mới nói: “Không bằng cậu nói suy nghĩ của mình cho mọi người ở đây nghe đi.”

“Bây giờ luôn sao? Nhưng tôi vẫn chưa lên ý tưởng hoàn hảo.” Mới thành lập lĩnh vực nên Tiên Tri có chút do dự.

“Ngay tại đây, ngay bây giờ, không thể thích hợp hơn.” Maria mỉm cười nói, cúi đầu dịu dàng nhìn con của mình, linh hồn tràn đầy nỗi đau xót vô hạn và tình yêu dịu dàng.

Thế là Tiên Tri đứng trên tảng đá ngầm, lớn tiếng kêu gọi mọi người: “Mọi người ơi, chúng ta lưu vong đã lâu, hiện giờ tôi đã có lĩnh vực; tôi nghĩ, ngay tại đây, chúng ta thành lập một thành phố mới, một thành phố mà tôi xây dựng cho mọi người. Ở trong lĩnh vực của tôi, chúng ta không cần sợ hãi ác ma tiến vào, chúng ta trùng kiến gia viên ngày xưa của mình, để càng nhiều người hơn có được nơi ở an toàn...”

Kỳ thật hắn nói một chút cũng không hay, dù có cố gắng thể hiện mình đáng tin cậy cỡ nào thì bề ngoài quá trẻ tuổi cùng với cách biểu đạt vụng về vẫn là một điểm trừ. Nhưng không ai để ý đến điều này, bọn họ vây chung quanh hắn, kiên nhẫn mà thành kính lắng nghe bài diễn thuyết không tính là diễn thuyết của hắn; họ mong mỏi ngày này đã lâu, thế cho nên mỗi một chút hy vọng đều vô cùng quý giá.

Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc này, trong ánh hoàng hôn rực lửa, Tiên Tri đặt lĩnh vực của mình trên bãi biển này. Khi đó, hắn tràn đầy nhiệt huyết, trong lòng hào hùng vạn trượng, luôn cho rằng mọi tai nạn đều sẽ kết thúc; ánh hoàng hôn vào lúc này chính là mãi mãi, tất cả mọi người có thể bắt đầu sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đảo mắt đã 23 năm.

Giờ khắc này, Tiên Tri tìm lại đoạn ký ức đã mất, hắn cuối cùng có thể nhớ lại rõ ràng tình cảnh khi đó, hắn đột nhiên cảm thấy mình không còn gì tiếc nuối.

“Trời sắp sáng rồi. Từ nay về sau sẽ có mặt trời mọc mặt trăng lặn, hoàng hôn không còn là vĩnh hằng nữa, vậy cũng không tồi đúng không?”

Tiên Tri nói xong, khẽ mỉm cười với ba người rồi xoay người bước vào thời gian vĩnh hằng.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook