Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 237: Ước Hẹn Hoàng Hôn [26]
Bạc Mộ Băng Luân
08/03/2024
chương 237:
Khoảnh khắc mất liên lạc với Vùng đất Bình Minh, Tô Hòa lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra —— Thừa dịp hắn bị nhốt trong khoảng thời gian này, lão sư của hắn lợi dụng mối liên hệ giữa Vùng đất Hoàng Hôn và Vùng đất Bình Minh tạm thời cướp quyền khống chế Vùng đất Bình Minh.
Tiên Tri biết chính xác mình muốn làm gì, Tiên Tri đã từng nói cho hắn biết kế hoạch B; đó là tìm kiếm ba căn nguyên nửa lĩnh vực phù hợp trở lên, cùng gắn kết với Vùng đất Hoàng Hôn. Nhưng truyền thừa như vậy tất phải trả giá rất đắt, tựa như mỗi vị Long Kiến Nữ Vương bị suy kiệt rất nhanh, Tiên Tri cũng vĩnh viễn dung hợp với căn nguyên thời gian.
Này coi như vĩnh sinh, hay là tử vong? Tô Hòa không xác định, hắn không có chút hứng thú nào đối với hình thức “tân sinh” này.
“Hắn đúng là một người ghê gớm, đáng tiếc...” Tô Hòa không nhớ nổi lần đầu mình nói câu này là khi nào.
Sức mạnh xung quanh hắn đã biến mất, người kia đã chết, hắn có thể rời khỏi tòa băng cung ngầm này bất cứ lúc nào; nhưng một loại cảm giác mệt mỏi không giải thích được khiến hắn chậm chạp chưa đưa ra hành động, mà thay vào đó là hắn ngồi trên ghế tự rót cho mình ly hồng trà. Cảnh còn người mất, chỉ có hương vị hồng trà này là vẫn như xưa.
Thi thể Long Kiến Nữ Vương đã biến mất, sau khi khối hóa thân này bị đánh chết, bản thể dưới Ngầm Kiến thành nơi xa cũng bị thương, nhưng không trí mạng. Tình hình người chăn dê nghiêm trọng hơn một chút, căn nguyên lực lượng của ông là ‘tử vong’ thân thể gần như bất tử, hiện tại cũng quay về Vong Linh đảo, chờ đợi sức mạnh tích tụ để tái sinh. Hóa thân của Tiên Tri, đứa bé bảy tám tuổi hiện tại đã mất ý thức, ngơ ngác ngồi trên ghế.
Còn Bói toán sư…
Một vòng bài tarot lơ lửng xung quanh Bói toán sư, nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng rơi vào tay nàng.
“Vẫn không tìm ra manh mối nào về Địa Ngục Quyền Trượng, Tiên Tri giấu nó quá kỹ.” Bói toán sư nuối tiếc nói: “Để tránh Tiên Tri hoài nghi, tôi không dám nói quá lời khách sáo, có lẽ hắn... vẫn luôn nghi ngờ tôi.”
Ma Vương Lừa gạt nhấp một ngụm hồng trà, không chút để ý tới hành động lười biếng không xuất lực và không chút áy náy của mình.
“Hắn nghi ngờ cô là chuyện bình thường, dù sao thì, người đầu tiên phát hiện ra cô chính là tôi.” Tô Hòa nói.
Bói toán sư vuốt ve đôi mắt sau tấm khăn bịt mắt. Vô số hồi ức xuyên qua linh hồn nàng, bởi vì một lời tiên đoán mà nàng bị móc mắt, từ công chúa một đế quốc biến thành nữ tu sĩ. Đã từng có người cứu nàng, đó là Vu y - một người có giọng nói thật dịu dàng, hắn đưa hai mắt của mình cho nàng; nhưng lòng tốt của hắn không mang đến cho nàng hạnh phúc, mà ngược lại khiến nàng nhìn thấy rõ vận mệnh đau khổ của chính mình. Nàng bị cha mẹ ruột trói vào giàn hỏa thiêu, dùng bàn ủi chọc mù đôi mắt, đơn giản vì một lời nguyền hư vô mờ mịt.
Mà Vu y khi nghe tin công chúa sắp bị xử tử không quản xa xôi ngàn dặm tới cứu nàng, cứu nàng thoát khỏi tuyệt cảnh, dịu dàng thong dong tựa như lúc tặng mắt cho nàng trước đây vậy.
Hắn nói hắn đến từ một thế giới khác, chính là thế giới mà nàng nhìn thấy trước khi chết, hiện tại hắn phải đi về.
“Cô có muốn đi theo tôi không?” Vu y mắt mù hỏi: “Ở thế giới của chúng tôi, mắt của tôi có thể chữa khỏi, có lẽ cô cũng có thể.”
Nàng gật đầu.
Thế là nàng được đưa tới trước mặt Tiên Tri, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là ngọn lửa hận thù bùng cháy trong lòng nàng mãi mãi không bao giờ dập tắt được.
“Tiên Tri đại nhân hắn... Hắn luôn cho rằng, con người đều có thần tính, sẽ từ cường đại mà đi lên vĩ đại, nhưng tôi không làm được.” Bói toán sư buồn bã nói.
“Có thể là bởi vì, lão sư hắn là người dễ quên, hắn luôn rất dễ dàng quên, cũng rất dễ tha thứ.” Tô Hòa cười nói: “Này hẳn là chuyện tốt, nhưng hắn dễ quên đến mức quên mất bản thân đã từng nói gì với ta.”
—— “Nếu ta có bảo bối, ta sẽ giấu ở đó.” Tiên Tri nằm trên bãi cỏ phơi nắng, chỉ tay về phía bãi biển hoàng hôn, nói chuyện với người bên cạnh.
—— “Mặt trời?” Tô Du khóa ký ức về Ma Vương Lừa gạt, không xác định hỏi.
—— “Đúng thế, luôn luôn lơ lửng trên đường chân trời, mãi mãi không bao giờ rơi xuống, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy nó, quan trọng nhất chính là, không ai biết cả, hahaha.”
Tiên Tri đã hoàn toàn quên, Tô Hòa tin tưởng điều này, khi kiểm tra ký ức Tiên Tri hắn lập tức hiểu ra, người đàn ông này đã quên quá nhiều chuyện quá khứ. Một là càng tới gần căn nguyên lực lượng khó tránh sẽ quên đi, nhưng mặt khác, đó là mặt trái mà căn nguyên thời gian tự mang đến.
Giống như chủ nhân của căn nguyên hủy diệt luôn cực kỳ cường đại, căn nguyên này cũng dễ dàng mang hắn đi về hướng hủy diệt.
Nhưng lãng quên, thực sự không tồn tại hay sao?
Cũng không phải, ký ức không thể miêu tả linh hồn một người. Ma Vương Hủy Diệt quên đi người mình yêu nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ái nhân vẫn rơi vào bể tình; sâu trong ký ức, linh hồn Tiên Tri vẫn là chính hắn.
Hắn vẫn sẽ làm vậy, cho dù đã quên.
“Có lẽ hắn thực sự giấu đồ ở đó.” Tô Hòa nhẹ giọng nói.
“Ở đâu?” Bói toán sư hỏi.
Tô Hòa không trả lời, hắn rời khỏi băng cung ngầm, trở lại Vùng đất Bình Minh đã suy kiệt. Quần đảo lơ lửng giữa không trung đã rơi xuống hơn nửa, tòa nhà hình tháp màu trắng tinh không tì vết mà hắn hay ở cũng biến thành một vùng hoang vắng. Hắn đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống, xuyên qua địa ngục thây sơn biển máu, hắn nhìn thấy ánh mặt trời từ từ ló dạng tại Vùng đất Hoàng Hôn.
Sáng ngời như vậy, lóa mắt như vậy, tràn ngập sức sống.
Tô Hòa rũ mắt, liếc nhìn bàn trà phủ đầy bụi.
Hắn dùng ngón tay thon dài cầm bể cá vàng bên cạnh lên, đổ nước trong bể cá vào tách trà khô, khẽ cong môi rồi ném tách trà xuống vực sâu vạn trượng.
Sau đó hắn lấy đồng hồ quả quýt ra, nhấn nút quay ngược thời gian.
Vùng đất Bình Minh đổ cơn mưa lớn, mưa to từ trên trời giáng xuống xuyên qua bầu trời trong lành, rơi vào trong địa ngục và biến thành một cơn mưa máu. Mưa máu rơi thẳng xuống màn trời, về phía Vùng đất Hoàng Hôn.
Trong cơn mưa máu lớn, vầng mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt biển đột nhiên bị nhuộm một tầng khói mù, có thứ gì đó trở tối trong vòng ánh sáng mặt trời, giống như vầng mặt trời màu đen.
Đuốm đen dần lan rộng, bỗng nhiên bay ra khỏi mặt trời; ba lĩnh vực gần bờ biển bởi vậy mà bắt đầu rung chuyển dữ dội, mãnh liệt đánh sâu vào trong. Ma long đang triền đấu cùng tròng mắt Lý Tưởng Quốc trên bầu trời chợt nhận thấy điều gì đó, trong con ngươi xanh thẳm nháy mắt hiện lên một màu đỏ máu.
Nó cắn cánh rồng của mình, cưỡng ép mình đừng bị cỗ sức mạnh này hấp dẫn.
Ma Vương Quyền lực đang cố gắng cắn nuốt sức mạnh Vùng đất Hoàng Hôn, từng bị sức mạnh mới của Vùng đất Hoàng Hôn đả thương một lần, đang lúc do dự, nàng mở to mắt nhìn về phía ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng kia, vẻ mặt khiếp sợ.
Ở nơi đó!
Địa Ngục Quyền Trượng, ở đó!
&&&
Tề Nhạc Nhân phát hiện mình được đưa về khu tránh nạn, tất cả những chuyện khó tưởng vừa xảy ra tựa như ảo giác khi linh hồn xuất khiếu. Chỉ là linh hồn tràn đầy năng lượng khổng lồ đã nói với cậu biết, tất cả những điều này là sự thật.
Cậu kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn, cùng với Tư Lẫm và ảo thuật sư trở thành nguồn sức mạnh quan trọng chống đỡ Vùng đất Hoàng Hôn.
Tề Nhạc Nhân mở lòng bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay khô ráo còn đang rỉ máu. Trong cơ thể tràn đầy năng lượng, cỗ sức mạnh này tương đương với nửa lĩnh vực đỉnh; nhưng vẫn chưa phải lĩnh vực, là vì cậu chưa chân chính thăng cấp lên lĩnh vực sao? Nếu cố gắng thiết lập mối quan hệ với Vùng đất Hoàng Hôn, cậu có thể đạt được sức mạnh cấp lĩnh vực trong khoảng thời gian ngắn, sau đó rơi xuống trình tự trước đó, rơi vào thời gian CD dài lâu.
Về bản chất đây vẫn là một sức mạnh vay mượn, giống như Tiên Tri đưa [Tiên Tri Chi Tâm] cho cậu vậy. Tiên Tri hy vọng trong số họ có người chân chính đạt tới cấp độ lĩnh vực, chỉ có cao thủ cấp lĩnh vực mới có thể thực sự khởi động Vùng đất Hoàng Hôn này.
Tề Nhạc Nhân chưa tự hỏi được bao lâu, cậu do dự tại chỗ vài giây, nên giúp Ninh Chu hay là đi gặp bác sĩ Lã? Nhớ lại cảnh tượng bạn tốt trước khi chết, cậu hạ quyết tâm, chạy nhanh chóng tới chỗ tránh nạn cách đó không xa. Ít nhất phải liệm xác cho hắn, cậu nghĩ vậy.
Cư dân ở chỗ tránh nạn lần nữa bị sơ tán. Khi Tề Nhạc Nhân chạy vào tòa giáo đường khổng lồ chỉ nhìn thấy những bức tường đổ nát đầy đất. Tinh thần của những người duy nhất còn sống rơi vào trạng thái suy sụp cho thấy trận thảm kịch vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, chỉ là cuối cùng bạn tốt của cậu cũng không thể quay trở lại.
“Tề Nhạc Nhân!” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
Tề Nhạc Nhân bỗng quay đầu lại, gần như kinh hãi nhìn bác sĩ Lã đang chạy về phía mình.
Vóc dáng của hắn không cao, nhìn như học sinh cấp 3, vừa gọi tên vừa bước nhanh về phía cậu, lúc chạy còn nghiêng ngả lảo đảo.
Môi Tề Nhạc Nhân run rẩy, hỏi: “Anh…anh không phải, đã chết rồi sao?”
“Hả? Làm gì có! À, tôi chưa nói cho cậu biết đúng không? Tôi có một tấm thẻ có thể sống lại, cho nên kỳ thực tôi chưa có chết.” Bác sĩ Lã cười vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Có phải cậu lo lắng cho tôi lắm không? Tôi cũng lo lắng cho cậu, cậu không sao chứ?”
Trong đầu Tề Nhạc Nhân trống rỗng. Cậu ngơ ngác nhìn bác sĩ Lã đang đi về phía mình, nhất thời không nói nên lời.
“Tiền bối! Người đó không phải bác sĩ Lã!!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Đỗ Việt ôm thi thể bác sĩ Lã đi ra từ sau cánh cửa, giận dữ quát vào mặt ‘bác sĩ Lã’ kia: “Rốt cuộc mày là thứ gì?!”
Tề Nhạc Nhân bỗng trở nên tỉnh táo, lửa giận mạnh mẽ bùng lên trong lòng, sợi dây lý trí trong đầu nháy mắt đứt phựt. Trong cơn tức giận cực độ, cậu nâng tay lên, toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn dường như sinh ra cộng hưởng với cậu; cậu từ nửa lĩnh vực nháy mắt nhảy lên cấp lĩnh vực, sức mạnh thời gian ngay lập tức khống chế bác sĩ Lã đang đi tới.
Đôi mắt Tề Nhạc Nhân xuyên qua con quái vật trước mắt, nhìn thấy bộ mặt thật của nó —— Một con ác ma biến thành bộ dáng bác sĩ Lã.
Con ác ma kia hét lên muốn chạy trốn, nhưng đứng trước sức mạnh cấp lĩnh vực, nó không hề có lực phản kháng. Thậm chí Tề Nhạc Nhân không cần dùng tới sức mạnh thời gian, cậu chỉ cần tăng trọng lực ở đây lên gấp mười đến hàng trăm lần, tự thân con quái vật đã bị nghiền nát thành một đống thịt nát.
Sức mạnh cấp lĩnh vực dần suy yếu. Tề Nhạc Nhân cảm giác cơ thể đang phát ra lời kháng nghị, cậu mệt mỏi che kín mặt, kìm nén những giọt nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, quay đầu nhìn bằng hữu.
Bác sĩ Lã được Đỗ Việt ôm giống như đang ngủ. Đỗ Việt đặt hắn xuống, nhẹ giọng nói: “Những người khác đều bỏ chạy, tôi không tìm thấy bác sĩ Lã, sợ anh ấy xảy ra chuyện nên ở lại tiếp tục tìm người, cuối cùng tìm thấy anh ấy trong một tòa nhà hình tháp…”
“Tiền bối, là anh ấy bảo vệ chúng ta, có phải không?”
Chóp mũi Tề Nhạc Nhân đỏ hoe, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Cậu quỳ xuống cạnh bác sĩ Lã, nhìn người bạn thân nhất của mình thật lâu.
Giá như mình không đưa khẩu súng đó cho hắn thì tốt rồi. Tề Nhạc Nhân không khỏi tự trách mình, nếu không đưa khẩu súng đó cho hắn, với sự may mắn của bác sĩ Lã đại khái bây giờ vẫn còn sống. Tựa như con quái vật vừa nãy vậy, hoảng loạn chạy về phía cậu, khiến người ta sợ rằng hắn sẽ té ngã.
Cậu có thể chịu đựng được hắn nhát gan, hắn mềm yếu, hắn không biết cố gắng; chỉ cần hắn còn sống, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, mỗi ngày đi mua bánh ngọt, mở cửa phòng khám nửa ngày rồi đóng cửa nửa ngày, không có chí tiến thủ mà sống qua ngày, gì cũng được. Từ trước tới nay cậu không nghĩ bác sĩ Lã sẽ trở thành người ghê gớm gì, chỉ cần hắn vui vẻ là được.
Tề Nhạc Nhân đặt thi thể bác sĩ Lã vào hoa viên nửa lĩnh vực của mình, không khỏi đau lòng khi nghĩ đến Trần Bách Thất được đặt ở đây đã biến mất vì nửa lĩnh vực tan vỡ. Cậu nói với Đỗ Việt bằng chất giọng khàn khàn: “Tôi phải đi, cậu cẩn thận, mau tìm một nơi an toàn trốn đi.”
Đỗ Việt mỉm cười nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên tỉnh lại sau cơn hoảng hốt —— Mình vừa làm cái gì!
Giết một con quái vật ngụy trang thành bác sĩ Lã, rồi sau đó?
Không hề nghĩ ngợi gì mà tin Đỗ Việt ôm thi thể bác sĩ Lã.
Cái kiểu hành động chưa qua suy nghĩ này khiến cậu hoài nghi phải chăng vừa rồi mình bị khống chế.
Tề Nhạc Nhân cố gắng trấn tĩnh, nhưng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh thể hiện sự căng thẳng của cậu vào giờ phút này. Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Việt trước mắt, cái cảm giác khó chịu này càng lúc càng mãnh liệt.
“Tôi tới trừng phạt cậu vì tội vi phạm hiệp ước, Nhạc Nhân.” Đỗ Việt dịu dàng nhìn Tề Nhạc Nhân đang cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, đầu lưỡi thốt nên câu nói mà cậu quen thuộc đến đáng sợ.
Tay chân Tề Nhạc Nhân run rẩy, môi mấp máy, cảm giác sợ hãi lại lần nữa thổi quét toàn thân.
Tô Hòa.
****
Khoảnh khắc mất liên lạc với Vùng đất Bình Minh, Tô Hòa lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra —— Thừa dịp hắn bị nhốt trong khoảng thời gian này, lão sư của hắn lợi dụng mối liên hệ giữa Vùng đất Hoàng Hôn và Vùng đất Bình Minh tạm thời cướp quyền khống chế Vùng đất Bình Minh.
Tiên Tri biết chính xác mình muốn làm gì, Tiên Tri đã từng nói cho hắn biết kế hoạch B; đó là tìm kiếm ba căn nguyên nửa lĩnh vực phù hợp trở lên, cùng gắn kết với Vùng đất Hoàng Hôn. Nhưng truyền thừa như vậy tất phải trả giá rất đắt, tựa như mỗi vị Long Kiến Nữ Vương bị suy kiệt rất nhanh, Tiên Tri cũng vĩnh viễn dung hợp với căn nguyên thời gian.
Này coi như vĩnh sinh, hay là tử vong? Tô Hòa không xác định, hắn không có chút hứng thú nào đối với hình thức “tân sinh” này.
“Hắn đúng là một người ghê gớm, đáng tiếc...” Tô Hòa không nhớ nổi lần đầu mình nói câu này là khi nào.
Sức mạnh xung quanh hắn đã biến mất, người kia đã chết, hắn có thể rời khỏi tòa băng cung ngầm này bất cứ lúc nào; nhưng một loại cảm giác mệt mỏi không giải thích được khiến hắn chậm chạp chưa đưa ra hành động, mà thay vào đó là hắn ngồi trên ghế tự rót cho mình ly hồng trà. Cảnh còn người mất, chỉ có hương vị hồng trà này là vẫn như xưa.
Thi thể Long Kiến Nữ Vương đã biến mất, sau khi khối hóa thân này bị đánh chết, bản thể dưới Ngầm Kiến thành nơi xa cũng bị thương, nhưng không trí mạng. Tình hình người chăn dê nghiêm trọng hơn một chút, căn nguyên lực lượng của ông là ‘tử vong’ thân thể gần như bất tử, hiện tại cũng quay về Vong Linh đảo, chờ đợi sức mạnh tích tụ để tái sinh. Hóa thân của Tiên Tri, đứa bé bảy tám tuổi hiện tại đã mất ý thức, ngơ ngác ngồi trên ghế.
Còn Bói toán sư…
Một vòng bài tarot lơ lửng xung quanh Bói toán sư, nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng rơi vào tay nàng.
“Vẫn không tìm ra manh mối nào về Địa Ngục Quyền Trượng, Tiên Tri giấu nó quá kỹ.” Bói toán sư nuối tiếc nói: “Để tránh Tiên Tri hoài nghi, tôi không dám nói quá lời khách sáo, có lẽ hắn... vẫn luôn nghi ngờ tôi.”
Ma Vương Lừa gạt nhấp một ngụm hồng trà, không chút để ý tới hành động lười biếng không xuất lực và không chút áy náy của mình.
“Hắn nghi ngờ cô là chuyện bình thường, dù sao thì, người đầu tiên phát hiện ra cô chính là tôi.” Tô Hòa nói.
Bói toán sư vuốt ve đôi mắt sau tấm khăn bịt mắt. Vô số hồi ức xuyên qua linh hồn nàng, bởi vì một lời tiên đoán mà nàng bị móc mắt, từ công chúa một đế quốc biến thành nữ tu sĩ. Đã từng có người cứu nàng, đó là Vu y - một người có giọng nói thật dịu dàng, hắn đưa hai mắt của mình cho nàng; nhưng lòng tốt của hắn không mang đến cho nàng hạnh phúc, mà ngược lại khiến nàng nhìn thấy rõ vận mệnh đau khổ của chính mình. Nàng bị cha mẹ ruột trói vào giàn hỏa thiêu, dùng bàn ủi chọc mù đôi mắt, đơn giản vì một lời nguyền hư vô mờ mịt.
Mà Vu y khi nghe tin công chúa sắp bị xử tử không quản xa xôi ngàn dặm tới cứu nàng, cứu nàng thoát khỏi tuyệt cảnh, dịu dàng thong dong tựa như lúc tặng mắt cho nàng trước đây vậy.
Hắn nói hắn đến từ một thế giới khác, chính là thế giới mà nàng nhìn thấy trước khi chết, hiện tại hắn phải đi về.
“Cô có muốn đi theo tôi không?” Vu y mắt mù hỏi: “Ở thế giới của chúng tôi, mắt của tôi có thể chữa khỏi, có lẽ cô cũng có thể.”
Nàng gật đầu.
Thế là nàng được đưa tới trước mặt Tiên Tri, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là ngọn lửa hận thù bùng cháy trong lòng nàng mãi mãi không bao giờ dập tắt được.
“Tiên Tri đại nhân hắn... Hắn luôn cho rằng, con người đều có thần tính, sẽ từ cường đại mà đi lên vĩ đại, nhưng tôi không làm được.” Bói toán sư buồn bã nói.
“Có thể là bởi vì, lão sư hắn là người dễ quên, hắn luôn rất dễ dàng quên, cũng rất dễ tha thứ.” Tô Hòa cười nói: “Này hẳn là chuyện tốt, nhưng hắn dễ quên đến mức quên mất bản thân đã từng nói gì với ta.”
—— “Nếu ta có bảo bối, ta sẽ giấu ở đó.” Tiên Tri nằm trên bãi cỏ phơi nắng, chỉ tay về phía bãi biển hoàng hôn, nói chuyện với người bên cạnh.
—— “Mặt trời?” Tô Du khóa ký ức về Ma Vương Lừa gạt, không xác định hỏi.
—— “Đúng thế, luôn luôn lơ lửng trên đường chân trời, mãi mãi không bao giờ rơi xuống, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy nó, quan trọng nhất chính là, không ai biết cả, hahaha.”
Tiên Tri đã hoàn toàn quên, Tô Hòa tin tưởng điều này, khi kiểm tra ký ức Tiên Tri hắn lập tức hiểu ra, người đàn ông này đã quên quá nhiều chuyện quá khứ. Một là càng tới gần căn nguyên lực lượng khó tránh sẽ quên đi, nhưng mặt khác, đó là mặt trái mà căn nguyên thời gian tự mang đến.
Giống như chủ nhân của căn nguyên hủy diệt luôn cực kỳ cường đại, căn nguyên này cũng dễ dàng mang hắn đi về hướng hủy diệt.
Nhưng lãng quên, thực sự không tồn tại hay sao?
Cũng không phải, ký ức không thể miêu tả linh hồn một người. Ma Vương Hủy Diệt quên đi người mình yêu nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ái nhân vẫn rơi vào bể tình; sâu trong ký ức, linh hồn Tiên Tri vẫn là chính hắn.
Hắn vẫn sẽ làm vậy, cho dù đã quên.
“Có lẽ hắn thực sự giấu đồ ở đó.” Tô Hòa nhẹ giọng nói.
“Ở đâu?” Bói toán sư hỏi.
Tô Hòa không trả lời, hắn rời khỏi băng cung ngầm, trở lại Vùng đất Bình Minh đã suy kiệt. Quần đảo lơ lửng giữa không trung đã rơi xuống hơn nửa, tòa nhà hình tháp màu trắng tinh không tì vết mà hắn hay ở cũng biến thành một vùng hoang vắng. Hắn đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống, xuyên qua địa ngục thây sơn biển máu, hắn nhìn thấy ánh mặt trời từ từ ló dạng tại Vùng đất Hoàng Hôn.
Sáng ngời như vậy, lóa mắt như vậy, tràn ngập sức sống.
Tô Hòa rũ mắt, liếc nhìn bàn trà phủ đầy bụi.
Hắn dùng ngón tay thon dài cầm bể cá vàng bên cạnh lên, đổ nước trong bể cá vào tách trà khô, khẽ cong môi rồi ném tách trà xuống vực sâu vạn trượng.
Sau đó hắn lấy đồng hồ quả quýt ra, nhấn nút quay ngược thời gian.
Vùng đất Bình Minh đổ cơn mưa lớn, mưa to từ trên trời giáng xuống xuyên qua bầu trời trong lành, rơi vào trong địa ngục và biến thành một cơn mưa máu. Mưa máu rơi thẳng xuống màn trời, về phía Vùng đất Hoàng Hôn.
Trong cơn mưa máu lớn, vầng mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt biển đột nhiên bị nhuộm một tầng khói mù, có thứ gì đó trở tối trong vòng ánh sáng mặt trời, giống như vầng mặt trời màu đen.
Đuốm đen dần lan rộng, bỗng nhiên bay ra khỏi mặt trời; ba lĩnh vực gần bờ biển bởi vậy mà bắt đầu rung chuyển dữ dội, mãnh liệt đánh sâu vào trong. Ma long đang triền đấu cùng tròng mắt Lý Tưởng Quốc trên bầu trời chợt nhận thấy điều gì đó, trong con ngươi xanh thẳm nháy mắt hiện lên một màu đỏ máu.
Nó cắn cánh rồng của mình, cưỡng ép mình đừng bị cỗ sức mạnh này hấp dẫn.
Ma Vương Quyền lực đang cố gắng cắn nuốt sức mạnh Vùng đất Hoàng Hôn, từng bị sức mạnh mới của Vùng đất Hoàng Hôn đả thương một lần, đang lúc do dự, nàng mở to mắt nhìn về phía ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng kia, vẻ mặt khiếp sợ.
Ở nơi đó!
Địa Ngục Quyền Trượng, ở đó!
&&&
Tề Nhạc Nhân phát hiện mình được đưa về khu tránh nạn, tất cả những chuyện khó tưởng vừa xảy ra tựa như ảo giác khi linh hồn xuất khiếu. Chỉ là linh hồn tràn đầy năng lượng khổng lồ đã nói với cậu biết, tất cả những điều này là sự thật.
Cậu kế thừa một bộ phận Vùng đất Hoàng Hôn, cùng với Tư Lẫm và ảo thuật sư trở thành nguồn sức mạnh quan trọng chống đỡ Vùng đất Hoàng Hôn.
Tề Nhạc Nhân mở lòng bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay khô ráo còn đang rỉ máu. Trong cơ thể tràn đầy năng lượng, cỗ sức mạnh này tương đương với nửa lĩnh vực đỉnh; nhưng vẫn chưa phải lĩnh vực, là vì cậu chưa chân chính thăng cấp lên lĩnh vực sao? Nếu cố gắng thiết lập mối quan hệ với Vùng đất Hoàng Hôn, cậu có thể đạt được sức mạnh cấp lĩnh vực trong khoảng thời gian ngắn, sau đó rơi xuống trình tự trước đó, rơi vào thời gian CD dài lâu.
Về bản chất đây vẫn là một sức mạnh vay mượn, giống như Tiên Tri đưa [Tiên Tri Chi Tâm] cho cậu vậy. Tiên Tri hy vọng trong số họ có người chân chính đạt tới cấp độ lĩnh vực, chỉ có cao thủ cấp lĩnh vực mới có thể thực sự khởi động Vùng đất Hoàng Hôn này.
Tề Nhạc Nhân chưa tự hỏi được bao lâu, cậu do dự tại chỗ vài giây, nên giúp Ninh Chu hay là đi gặp bác sĩ Lã? Nhớ lại cảnh tượng bạn tốt trước khi chết, cậu hạ quyết tâm, chạy nhanh chóng tới chỗ tránh nạn cách đó không xa. Ít nhất phải liệm xác cho hắn, cậu nghĩ vậy.
Cư dân ở chỗ tránh nạn lần nữa bị sơ tán. Khi Tề Nhạc Nhân chạy vào tòa giáo đường khổng lồ chỉ nhìn thấy những bức tường đổ nát đầy đất. Tinh thần của những người duy nhất còn sống rơi vào trạng thái suy sụp cho thấy trận thảm kịch vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, chỉ là cuối cùng bạn tốt của cậu cũng không thể quay trở lại.
“Tề Nhạc Nhân!” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
Tề Nhạc Nhân bỗng quay đầu lại, gần như kinh hãi nhìn bác sĩ Lã đang chạy về phía mình.
Vóc dáng của hắn không cao, nhìn như học sinh cấp 3, vừa gọi tên vừa bước nhanh về phía cậu, lúc chạy còn nghiêng ngả lảo đảo.
Môi Tề Nhạc Nhân run rẩy, hỏi: “Anh…anh không phải, đã chết rồi sao?”
“Hả? Làm gì có! À, tôi chưa nói cho cậu biết đúng không? Tôi có một tấm thẻ có thể sống lại, cho nên kỳ thực tôi chưa có chết.” Bác sĩ Lã cười vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Có phải cậu lo lắng cho tôi lắm không? Tôi cũng lo lắng cho cậu, cậu không sao chứ?”
Trong đầu Tề Nhạc Nhân trống rỗng. Cậu ngơ ngác nhìn bác sĩ Lã đang đi về phía mình, nhất thời không nói nên lời.
“Tiền bối! Người đó không phải bác sĩ Lã!!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Đỗ Việt ôm thi thể bác sĩ Lã đi ra từ sau cánh cửa, giận dữ quát vào mặt ‘bác sĩ Lã’ kia: “Rốt cuộc mày là thứ gì?!”
Tề Nhạc Nhân bỗng trở nên tỉnh táo, lửa giận mạnh mẽ bùng lên trong lòng, sợi dây lý trí trong đầu nháy mắt đứt phựt. Trong cơn tức giận cực độ, cậu nâng tay lên, toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn dường như sinh ra cộng hưởng với cậu; cậu từ nửa lĩnh vực nháy mắt nhảy lên cấp lĩnh vực, sức mạnh thời gian ngay lập tức khống chế bác sĩ Lã đang đi tới.
Đôi mắt Tề Nhạc Nhân xuyên qua con quái vật trước mắt, nhìn thấy bộ mặt thật của nó —— Một con ác ma biến thành bộ dáng bác sĩ Lã.
Con ác ma kia hét lên muốn chạy trốn, nhưng đứng trước sức mạnh cấp lĩnh vực, nó không hề có lực phản kháng. Thậm chí Tề Nhạc Nhân không cần dùng tới sức mạnh thời gian, cậu chỉ cần tăng trọng lực ở đây lên gấp mười đến hàng trăm lần, tự thân con quái vật đã bị nghiền nát thành một đống thịt nát.
Sức mạnh cấp lĩnh vực dần suy yếu. Tề Nhạc Nhân cảm giác cơ thể đang phát ra lời kháng nghị, cậu mệt mỏi che kín mặt, kìm nén những giọt nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, quay đầu nhìn bằng hữu.
Bác sĩ Lã được Đỗ Việt ôm giống như đang ngủ. Đỗ Việt đặt hắn xuống, nhẹ giọng nói: “Những người khác đều bỏ chạy, tôi không tìm thấy bác sĩ Lã, sợ anh ấy xảy ra chuyện nên ở lại tiếp tục tìm người, cuối cùng tìm thấy anh ấy trong một tòa nhà hình tháp…”
“Tiền bối, là anh ấy bảo vệ chúng ta, có phải không?”
Chóp mũi Tề Nhạc Nhân đỏ hoe, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Cậu quỳ xuống cạnh bác sĩ Lã, nhìn người bạn thân nhất của mình thật lâu.
Giá như mình không đưa khẩu súng đó cho hắn thì tốt rồi. Tề Nhạc Nhân không khỏi tự trách mình, nếu không đưa khẩu súng đó cho hắn, với sự may mắn của bác sĩ Lã đại khái bây giờ vẫn còn sống. Tựa như con quái vật vừa nãy vậy, hoảng loạn chạy về phía cậu, khiến người ta sợ rằng hắn sẽ té ngã.
Cậu có thể chịu đựng được hắn nhát gan, hắn mềm yếu, hắn không biết cố gắng; chỉ cần hắn còn sống, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, mỗi ngày đi mua bánh ngọt, mở cửa phòng khám nửa ngày rồi đóng cửa nửa ngày, không có chí tiến thủ mà sống qua ngày, gì cũng được. Từ trước tới nay cậu không nghĩ bác sĩ Lã sẽ trở thành người ghê gớm gì, chỉ cần hắn vui vẻ là được.
Tề Nhạc Nhân đặt thi thể bác sĩ Lã vào hoa viên nửa lĩnh vực của mình, không khỏi đau lòng khi nghĩ đến Trần Bách Thất được đặt ở đây đã biến mất vì nửa lĩnh vực tan vỡ. Cậu nói với Đỗ Việt bằng chất giọng khàn khàn: “Tôi phải đi, cậu cẩn thận, mau tìm một nơi an toàn trốn đi.”
Đỗ Việt mỉm cười nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên tỉnh lại sau cơn hoảng hốt —— Mình vừa làm cái gì!
Giết một con quái vật ngụy trang thành bác sĩ Lã, rồi sau đó?
Không hề nghĩ ngợi gì mà tin Đỗ Việt ôm thi thể bác sĩ Lã.
Cái kiểu hành động chưa qua suy nghĩ này khiến cậu hoài nghi phải chăng vừa rồi mình bị khống chế.
Tề Nhạc Nhân cố gắng trấn tĩnh, nhưng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh thể hiện sự căng thẳng của cậu vào giờ phút này. Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Việt trước mắt, cái cảm giác khó chịu này càng lúc càng mãnh liệt.
“Tôi tới trừng phạt cậu vì tội vi phạm hiệp ước, Nhạc Nhân.” Đỗ Việt dịu dàng nhìn Tề Nhạc Nhân đang cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, đầu lưỡi thốt nên câu nói mà cậu quen thuộc đến đáng sợ.
Tay chân Tề Nhạc Nhân run rẩy, môi mấp máy, cảm giác sợ hãi lại lần nữa thổi quét toàn thân.
Tô Hòa.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.