Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 240: Ước Hẹn Hoàng Hôn [29]
Bạc Mộ Băng Luân
14/03/2024
chương 240:
[Người chơi Ninh Chu hoàn thành nhiệm vụ Ma Vương Tế Sinh. Hoàn thành nhiệm vụ 81%. Nhận manh mối nhiệm vụ đặc biệt: Đến Ma giới]
[Tiêu diệt Ma Vương Giết chóc, thưởng 200 ngày sinh tồn. Đạt được một phần ba binh quyền của Ma Vương Hủy Diệt, thưởng 100 ngày sinh tồn]
[Đếm ngược đồng bộ dữ liệu, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
&&&
Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống, toàn bộ hỏa hồ trong luyện ngục bốc cháy dữ dội, biển lửa đầy trời, linh hồn Ma Vương Giết chóc gào thét bị thiêu đốt hầu như không còn gì.
Ngữ ưng bồi hồi trên không trung một vòng trước khi quay trở lại trên vai chủ nhân, không dám lỗ mãng bởi sức mạnh hủy diệt xung quanh hắn.
Vẻ mặt Ninh Chu bình tĩnh đứng trên vách đá nhìn mặt hồ bốc cháy; ác ma kết tinh bị hắn bóp nát trong lòng bàn tay tỏa ra nguồn năng lượng cường đại. Toàn bộ Ma giới không ngừng cuồn cuộn cung cấp sức mạnh cho hắn, hành động nhắm vào Ma Vương Giết chóc trở nên dị thường đơn giản và khôi hài.
Long Kiến Nữ Vương đứng trong đám thủ hạ cũ của Ma Vương Hủy Diệt, lo lắng nhìn bóng dáng Ninh Chu, lòng đầy bất an.
Cô khác với thủ hạ cũ của Lão Ma Vương, trong đám người này có lẽ chỉ có cô là người thực sự lo lắng cho Ninh Chu.
Ba ngày trước, Ninh Chu từ Vĩnh Vô Hương trở về đột nhiên đến Ngầm Kiến thành, nói muốn tiêu diệt Ma Vương Giết chóc bị phong ấn tại hỏa hồ. A Á kinh ngạc, Ma Vương Giết chóc vốn là một trong ba vị Ma Vương, nhưng thời điểm tranh giành quyền lực thì bị hai vị Ma Vương liên thủ trấn áp, bị phong ấn dưới hỏa hồ đã được mấy năm.
Ninh Chu không giải thích nhiều với cô, chỉ nói là vì nhiệm vụ.
Sau khi hắn vào Ngầm Kiến thành, thủ hạ cũ của Lão Ma Vương cũng liên hệ với Long Kiến Nữ Vương; đưa một phần ba ác ma kết tinh của Ma Vương Hủy diệt tới, cũng thông báo rằng hai phần còn lại đã rơi vào tay Ma Vương Quyền lực.
Ninh Chu biết rất rõ, một phần ba kết tinh ở trong thi thể Lão Ma Vương được bảo quản tại Thánh thành đã bị Tô Hòa lấy đi, một phần ba còn lại là Ma Vương Quyền lực móc tim hắn lấy đi.
Khi đó hắn mới biết, hóa ra trong trái tim mình có một khối ác ma kết tinh, đến từ chính phụ thân hắn.
Lửa bùng cháy trong hỏa hồ bốc lên mùi lưu huỳnh gay mũi, Ninh Chu dường như không ngửi thấy, lặng lẽ nhìn lửa cháy trong hỏa hồ.
Khi đó hắn vừa bị Vĩnh Vô Hương lưu đày tới nơi này, giao chiến cùng một đám ác ma, thân bị thương nặng. Căn nguyên lực lượng hủy diệt bộc phát, hắn hóa thân thành ma long, cất giấu cảm giác đau buồn tuyệt vọng, chuẩn bị đồng quy vu tận trong cuộc huyết chiến vô tận với ác ma.
Sau khi từ cõi chết trở về Tề Nhạc Nhân tìm thấy hắn, bay từ vách đá xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Nỗi tuyệt vọng giống như ánh sáng cứu rỗi nơi cuối địa ngục mang đến cho hắn dũng khí để chiến đấu chống lại mọi thứ.
“Bệ hạ...” Tuyệt Vọng Ma Nữ nhìn Ma Vương Hủy Diệt im lặng đứng trên vách núi hồi lâu, lấy hết dũng khí đứng dậy.
Ma Vương Hủy Diệt quay người lại, không chút che giấu sự chán ghét của mình đối với ác ma, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Tuyệt Vọng Ma Nữ vùi mặt vào chiếc áo choàng, không nói một lời trở về chỗ cũ.
Tai Ách Ác Ma nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm: Ma Vương trước mắt y chang thánh đồ như này, chúng ta lại sắp xong đời rồi.
Tuyệt Vọng Ma Nữ chán đời mà nhìn bóng dáng Ma Vương, trong lòng chết lặng.
Hồi lâu sau, A Á tiến lên trước, thấp giọng dò hỏi: “Ngài còn có dự định gì sao?”
Ninh Chu im lặng một lát rồi nói: “Hoa hồng, màu đỏ.”
A Á hoảng hốt trong một thoáng, vội trả lời: “Tôi sẽ phái người đi lấy.”
Nửa tiếng sau, Ninh Chu ôm một bó hoa hồng đỏ một mình rời đi, trước khi đi quét mắt cho mọi người —— nếu ánh mắt lạnh nhạt chán ghét như muốn giết người kia của hắn thật sự diễn đạt ý tứ này.
Tai Ách Ác Ma vừa gặm ngón tay vừa phàn nàn: “Vạn tuế, hắn đi rồi! Hắn không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy hắn, vậy tại sao không cho nhau tự do chứ?”
Tuyệt Vọng Ma Nữ lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ sức mạnh ngươi đang thần phục!”
Tai Ách Ác Ma ôm đầu: “Ta thà rằng đối mặt với Lão Ma Vương điên cuồng còn hơn đối mặt với tân Ma Vương tỉnh táo! Oán Hận với Hư Vô đâu rồi? Hai người các nàng không đến thay ban sao?”
“Các nàng đang học bổ túc giáo điển, đợi chút nữa là tới.” Tuyệt Vọng Ma Nữ nói.
Tai Ách Ác Ma càng thêm tuyệt vọng: “Ta nghi ngờ bệ hạ chuẩn bị tiếp nhận Ma giới, sau đó chơi chết tất cả chúng ta!”
Long Kiến Nữ Vương khẽ cười nhạo, tựa hồ cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười.
Cứ quậy Ma giới long trời lở đất luôn đi, A Á yên lặng thầm nghĩ. Cô không quan tâm Ma giới sẽ biến thành bộ dáng thế nào, chỉ thực sự hy vọng bọn họ có thể tốt hơn.
Chờ Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy, cô nhất định phải đến gặp cậu.
&&&
Đêm thứ bảy mất ngủ, Ninh Chu ở trong lĩnh vực của mình, lẳng lặng chờ đợi Tề Nhạc Nhân tỉnh lại.
Trong phiến lĩnh vực mới thành lập này là tảng lớn núi lửa không ngừng phun trào, dường như phản chiếu nội tâm không bình tĩnh của vị tân Ma Vương; nhưng cố tình trong dòng sông dung nham đỏ sậm lại xuất hiện một thế giới nhỏ màu xanh lục bắt mắt.
Thảm cỏ xanh nở rộ tại một mảnh vườn nho nhỏ vùng quê, chính giữa hoa viên là một cây cổ thụ bị sét đánh; bên trong thụ mộ phủ kín những cánh hoa lam bạch sắc và cỏ xanh có một chàng trai trẻ tuổi đang ngủ say.
Cậu ngủ say đến nỗi không biết ngày đêm đã luân phiên bảy lần, những đóa hồng đỏ chờ đợi cậu cũng dần héo úa.
Ninh Chu tựa hồ không biết, sự kiên nhẫn của hắn dường như vô hạn, thậm chí còn âm thầm hy vọng cứ mãi như vậy. Hắn cứ lẳng lặng nhìn, chờ đợi rồi chờ mong. Bởi điều hắn chờ đợi sắp xảy ra cho nên hắn không sợ thời gian dài lâu.
Tề Nhạc Nhân sắp tỉnh.
Ninh Chu ý thức được điều này, trong lĩnh vực của hắn xuất hiện một cỗ sức mạnh hoàn toàn bất đồng, nó đang thong thả nuôi dưỡng thế giới nhỏ xanh này. Hơi thở Tề Nhạc Nhân trong giấc ngủ say bắt đầu trở nên dồn dập, lông mi run rẩy, cổ họng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.
Giống như vạn năm trôi qua, Ninh Chu thẳng sống lưng, chăm chú nhìn cậu, cho đến khi cậu từ từ mở mắt ra.
Tề Nhạc Nhân mở mắt.
Đây thực sự là một giấc mơ quá dài.
Thời điểm tỉnh lại Tề Nhạc Nhân cái gì cũng không nhớ, cậu ảo giác chính mình đang nằm trên chiếc giường êm ái ở nhà, vui vẻ bình yên chào đón buổi sáng ngày mới.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, bầu trời đỏ sậm trên đỉnh đầu khiến cậu bỗng nhiên tỉnh táo.
Cậu nhớ tới cuộc chiến tranh thảm thiết kia, nhớ tới lão sư và người bạn thân nhất đã chết, nỗi đau mất mát lại ùa về linh hồn cậu như một bóng ma bồi hồi không tan.
“Ninh Chu?” Tề Nhạc Nhân theo bản năng gọi lên cái tên này, thanh âm phát ra từ cổ họng thô ráp như cọ qua giấy nhám.
Ninh Chu đâu? Hắn có sao không? Chiến đấu với Ma Vương Quyền lực nguy hiểm như thế, có phải hắn đã…
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh băng của cậu, độ ấm này khiến cậu cảm thấy như chính mình còn sống.
Tề Nhạc Nhân thử vặn vẹo cần cổ cứng đờ của mình, nhưng lại phát hiện thân thể của mình không theo sự khống chế.
Ninh Chu cúi người, vui sướng tràn ngập trong đôi mắt, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, nói cho cậu biết hắn vẫn luôn ở bên cậu.
Tề Nhạc Nhân cảm thấy yên tâm một cách thần kỳ.
Ninh Chu rót cho cậu một cốc nước rồi nằm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, dường như đang an ủi.
Thụ mộ nhỏ hẹp không thể chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành, họ gần nhau đến mức gần như không có khoảng cách. Sự thân mật này khiến cả hai cảm thấy an tâm khi suýt nữa lạc mất nhau.
Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng có sức cử động cần cổ, cậu nóng lòng quay mặt về hướng Ninh Chu, quyến luyến mà nhìn đôi mắt lam kia.
Ninh Chu cũng nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
Tề Nhạc Nhân không biết hắn đã nhìn chăm chú cậu bao lâu, có lẽ là lâu đến mức cả đời.
“Vết thương của em sao lại lành rồi?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó thể tưởng tượng. Tuy hiện tại cậu không tiện sử dụng nửa lĩnh vực của mình, nhưng có thể sống sót đã là may mắn, cậu không đòi hỏi nhiều.
“Anh mang em đến gặp Giáo Hoàng miện hạ.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân kinh hãi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Bảy ngày trước.”
Tề Nhạc Nhân im lặng, lúc này cậu thậm chí không dám nhắc đến cuộc chiến Vùng đất Hoàng Hôn, cậu sợ biết kết quả, bất kể là thắng hay thua.
Cậu nâng cao tinh thần, cười hỏi: “Đừng nói mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ ra thì anh chính là đến nhìn em thôi nha?”
Ninh Chu lặng lẽ nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Không ăn, cũng không ngủ.”
Tề Nhạc Nhân lập tức hiểu ra câu mà hắn chưa nói: chỉ là tới nhìn em.
Cậu từng một mình tỉnh lại giữa hoa viên thánh mộ, bảy ngày đó, Ninh Chu ở xa tận chân trời; lần này hắn lựa chọn nhìn cậu, ngóng nhìn và bảo vệ một cách dịu dàng, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào. Có lẽ hắn còn cầu nguyện vô số lần tới vị thần minh đã vứt bỏ hắn không biết có tồn tại hay không; khẩn cầu cậu bình an vô sự, tựa như hắn từng cầu nguyện cho Maria khi còn nhỏ.
“Ninh Chu, em muốn hôn anh.” Tề Nhạc Nhân mạnh dạn nói.
Vì thế người yêu của cậu trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng.
Vị Ma Vương với căn nguyên lực lượng lãnh khốc nhất này có một đôi môi rất mềm mại, nhưng nội tâm hắn lại tràn đầy tình cảm, thậm chí còn dịu dàng hơn cánh môi này.
Dịu dàng đến mức dám xé mở miệng vết thương thối rữa, nói ra hết nỗi đau cất giấu trong lòng.
Tề Nhạc Nhân tựa vào ngực Ninh Chu, kể lại trận tử chiến khó quên nhất trong đời, nước mắt dường như không thể ngừng rơi. Cậu kể sự ra đi của Trần Bách Thất, sự phản bội của Tiết Doanh Doanh, sự hy sinh của bác sĩ Lã, sự lừa dối của Tô Hòa, và sự lựa chọn của Tiên Tri... Từng hình ảnh rõ ràng hiện lên trước mắt cậu, kể cả đoạn ký ức đã từng vui vẻ dưới ánh hoàng hôn.
Cậu nhớ rõ mùi thuốc lá mà Trần Bách Thất hút bên bờ biển, nhớ rõ bộ dáng dũng cảm cả người đều là máu của Tiết Doanh Doanh, nhớ rõ hương vị bánh ngọt mà bác sĩ Lã tự tay làm, cũng nhớ rõ mấy lời nói của Tiên Tri khi thì sâu sắc khi thì thoát ý. Đúng là những ký ức nho nhỏ vụn vặt, cho nên càng khiến nỗi thống khổ giờ phút này càng trở nên tàn khốc.
Cuộc đời của một con người là không ngừng học cách chấp nhận những mất mát, nhưng mãi cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn chưa học được.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết, nhưng hiện tại cậu còn chưa làm được.
Ninh Chu không nói gì, những điều đó hắn đều biết, Sở Thẩm Phán vẫn duy trì liên lạc với hắn; Tư Lẫm đã sớm nói cho hắn biết kết quả trận chiến, bao gồm bản danh sách tử vong dài đến chóng mặt. Hắn cái gì cũng không nói, hắn sẽ không tỏ ra đau buồn trước mặt đám ác ma, cũng sẽ không gào khóc trước mặt người mình yêu thể hiện sự đau khổ.
Hắn chỉ ôm lấy Tề Nhạc Nhân đang run rẩy vì khóc, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đặt một nụ hôn an ủi lên trán cậu; kể cho cậu nghe thắng cuộc chiến vĩ đại này gian nan như thế nào, nói với cậu rằng mọi thứ sẽ tốt hơn.
Mà chính hắn vẫn yên lặng kiên nhẫn chờ đợi miệng vết thương trong cơ thể và linh hồn chậm rãi khép lại.
Tề Nhạc Nhân cực kỳ mệt. Tuy rằng vừa mới tỉnh lại, nhưng thân thể cậu chưa hoàn toàn bình phục sau tổn thương nặng nề do sức mạnh ác ma gây ra, cậu vui đến mệt mỏi, mơ màng sắp ngủ.
Ninh Chu cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của cậu, tay hắn vỗ lưng cậu thật nhẹ, kiên nhẫn chờ đợi cậu đi vào giấc ngủ.
Hãy đợi cho đến khi cậu ngủ, hắn thầm nghĩ, ít nhất chờ đến khi cậu ngủ.
“Ninh Chu.”
“Ừ, anh ở đây.”
Tề Nhạc Nhân cuộn tròn trong ngực hắn, mở tay ra, trong lòng bàn tay là một khối thủy tinh sinh mệnh nho nhỏ, nó thuộc về Ninh Chu. Nó đã bị vỡ khi thân thể Ninh Chu bị trọng thương chìm xuống đáy biển xương, nhưng may là Ninh Chu không chết.
“May mà anh vẫn ở đây.”
“Em cũng thế.”
Ninh Chu không nói một khắc hắn cho rằng Tề Nhạc Nhân đã chết, khi đó hắn sợ hãi biết bao nhiêu, thậm chí hắn không dám nhớ lại cảm giác sợ hãi đó. Hắn không biết chính mình sẽ làm ra loại chuyện gì, nhưng chắc chắn là chuyện rất khủng khiếp.
“Em không muốn đợi nữa, chúng ta kết hôn bây giờ luôn đi!” Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên lên tinh thần, ý chí chiến thắng cơn buồn ngủ, cậu đề nghị nói.
Ninh Chu kinh ngạc nhìn cậu.
“Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, vậy nên hôm nay chúng ta kết hôn luôn đi!” Tề Nhạc Nhân vừa nói vừa cố chống cơ thể dậy, trèo ra khỏi thụ mộ: “Anh nói có đúng không?”
Ninh Chu sợ cậu té ngã nên tới đỡ cậu ngồi xuống, dùng sức gật đầu: “Ừ.”
“Nơi này là lĩnh vực của anh sao? Chúng ta ra ngoài đi, nói với mọi người một tiếng, ăn một bữa cơm đơn giản là được.” Tề Nhạc Nhân nói.
Ninh Chu kỳ quái trầm mặc vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta đang ở Ngầm Kiến thành, nơi này là hỏa hồ.”
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, nhớ tới chính mình vừa tỉnh lại không để ý đến nhắc nhở của hệ thống.
[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Ma Vương Tế Sinh. Hoàn thành nhiệm vụ 81%, nhận manh mối nhiệm vụ đặc biệt: Đến Ma giới]
[Thưởng 50 ngày sinh tồn]
[Đếm ngược đồng bộ dữ liệu, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
“Anh giết Ma Vương Giết chóc?” Tề Nhạc Nhân khiếp sợ hỏi.
Ninh Chu cúi thấp đầu, khẽ gật, giống như học sinh làm sai chuyện.
Mấy năm trước Ma Vương Giết chóc bị Ma Vương Quyền lực và Ma Vương Lừa gạt cùng nhau liên thủ phong ấn tại hỏa hồ dưới luyện ngục này. Lúc bọn họ vào Ngầm Kiến thành có kích hoạt nhiệm vụ liên quan tới gã, còn chiến đấu với A Tây bị gã bám vào người. Sau đó Long Kiến Nữ Vương đăng cơ, A Tây bị bắt, bị đưa đến Sở Thẩm Phán, lúc sau không tiến hành nhiệm vụ này nữa.
Không ngờ chỉ trong vài ngày, Ninh Chu đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Này là chuyện tốt, cũng coi như giúp dân trừ hại.” Tề Nhạc Nhân cười nói: “Chỉ là... hiện tại chúng ta ở chỗ này, chưa chuẩn bị gì cả... hôn lễ nên làm sao đây?”
Ninh Chu im lặng, đột nhiên từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng đỏ đặt vào ngực Tề Nhạc Nhân.
Hoa hồng không còn tươi mới, những cánh hoa xinh đẹp đã dần héo úa sau bảy ngày không tưới nước, không còn phần đẹp đẽ nghiên lệ. Tề Nhạc Nhân ôm bó hoa, trong lòng khẽ run. Cậu không tưởng tượng nổi Ninh Chu mang tâm tình như thế nào chờ đợi cậu tỉnh dậy với bó hồng trên tay.
Hốc mắt Tề Nhạc Nhân lần thứ hai lấp lánh ánh nước, cậu kiềm chế cảm xúc, dịu dàng nói: “Điểm chung không thể thiếu ở một hôn lễ tốt đẹp —— chính là một cặp đôi thật lòng yêu nhau. Mấy thứ còn lại như khách khứa, lễ nghi, lễ phục, lời chúc phúc có cũng được, không có cũng không sao. Cho nên em nghĩ, bây giờ chúng ta có thể kết hôn!”
Sâu trong luyện ngục, là hôn lễ của hai người.
****
[Người chơi Ninh Chu hoàn thành nhiệm vụ Ma Vương Tế Sinh. Hoàn thành nhiệm vụ 81%. Nhận manh mối nhiệm vụ đặc biệt: Đến Ma giới]
[Tiêu diệt Ma Vương Giết chóc, thưởng 200 ngày sinh tồn. Đạt được một phần ba binh quyền của Ma Vương Hủy Diệt, thưởng 100 ngày sinh tồn]
[Đếm ngược đồng bộ dữ liệu, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
&&&
Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống, toàn bộ hỏa hồ trong luyện ngục bốc cháy dữ dội, biển lửa đầy trời, linh hồn Ma Vương Giết chóc gào thét bị thiêu đốt hầu như không còn gì.
Ngữ ưng bồi hồi trên không trung một vòng trước khi quay trở lại trên vai chủ nhân, không dám lỗ mãng bởi sức mạnh hủy diệt xung quanh hắn.
Vẻ mặt Ninh Chu bình tĩnh đứng trên vách đá nhìn mặt hồ bốc cháy; ác ma kết tinh bị hắn bóp nát trong lòng bàn tay tỏa ra nguồn năng lượng cường đại. Toàn bộ Ma giới không ngừng cuồn cuộn cung cấp sức mạnh cho hắn, hành động nhắm vào Ma Vương Giết chóc trở nên dị thường đơn giản và khôi hài.
Long Kiến Nữ Vương đứng trong đám thủ hạ cũ của Ma Vương Hủy Diệt, lo lắng nhìn bóng dáng Ninh Chu, lòng đầy bất an.
Cô khác với thủ hạ cũ của Lão Ma Vương, trong đám người này có lẽ chỉ có cô là người thực sự lo lắng cho Ninh Chu.
Ba ngày trước, Ninh Chu từ Vĩnh Vô Hương trở về đột nhiên đến Ngầm Kiến thành, nói muốn tiêu diệt Ma Vương Giết chóc bị phong ấn tại hỏa hồ. A Á kinh ngạc, Ma Vương Giết chóc vốn là một trong ba vị Ma Vương, nhưng thời điểm tranh giành quyền lực thì bị hai vị Ma Vương liên thủ trấn áp, bị phong ấn dưới hỏa hồ đã được mấy năm.
Ninh Chu không giải thích nhiều với cô, chỉ nói là vì nhiệm vụ.
Sau khi hắn vào Ngầm Kiến thành, thủ hạ cũ của Lão Ma Vương cũng liên hệ với Long Kiến Nữ Vương; đưa một phần ba ác ma kết tinh của Ma Vương Hủy diệt tới, cũng thông báo rằng hai phần còn lại đã rơi vào tay Ma Vương Quyền lực.
Ninh Chu biết rất rõ, một phần ba kết tinh ở trong thi thể Lão Ma Vương được bảo quản tại Thánh thành đã bị Tô Hòa lấy đi, một phần ba còn lại là Ma Vương Quyền lực móc tim hắn lấy đi.
Khi đó hắn mới biết, hóa ra trong trái tim mình có một khối ác ma kết tinh, đến từ chính phụ thân hắn.
Lửa bùng cháy trong hỏa hồ bốc lên mùi lưu huỳnh gay mũi, Ninh Chu dường như không ngửi thấy, lặng lẽ nhìn lửa cháy trong hỏa hồ.
Khi đó hắn vừa bị Vĩnh Vô Hương lưu đày tới nơi này, giao chiến cùng một đám ác ma, thân bị thương nặng. Căn nguyên lực lượng hủy diệt bộc phát, hắn hóa thân thành ma long, cất giấu cảm giác đau buồn tuyệt vọng, chuẩn bị đồng quy vu tận trong cuộc huyết chiến vô tận với ác ma.
Sau khi từ cõi chết trở về Tề Nhạc Nhân tìm thấy hắn, bay từ vách đá xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Nỗi tuyệt vọng giống như ánh sáng cứu rỗi nơi cuối địa ngục mang đến cho hắn dũng khí để chiến đấu chống lại mọi thứ.
“Bệ hạ...” Tuyệt Vọng Ma Nữ nhìn Ma Vương Hủy Diệt im lặng đứng trên vách núi hồi lâu, lấy hết dũng khí đứng dậy.
Ma Vương Hủy Diệt quay người lại, không chút che giấu sự chán ghét của mình đối với ác ma, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Tuyệt Vọng Ma Nữ vùi mặt vào chiếc áo choàng, không nói một lời trở về chỗ cũ.
Tai Ách Ác Ma nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm: Ma Vương trước mắt y chang thánh đồ như này, chúng ta lại sắp xong đời rồi.
Tuyệt Vọng Ma Nữ chán đời mà nhìn bóng dáng Ma Vương, trong lòng chết lặng.
Hồi lâu sau, A Á tiến lên trước, thấp giọng dò hỏi: “Ngài còn có dự định gì sao?”
Ninh Chu im lặng một lát rồi nói: “Hoa hồng, màu đỏ.”
A Á hoảng hốt trong một thoáng, vội trả lời: “Tôi sẽ phái người đi lấy.”
Nửa tiếng sau, Ninh Chu ôm một bó hoa hồng đỏ một mình rời đi, trước khi đi quét mắt cho mọi người —— nếu ánh mắt lạnh nhạt chán ghét như muốn giết người kia của hắn thật sự diễn đạt ý tứ này.
Tai Ách Ác Ma vừa gặm ngón tay vừa phàn nàn: “Vạn tuế, hắn đi rồi! Hắn không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy hắn, vậy tại sao không cho nhau tự do chứ?”
Tuyệt Vọng Ma Nữ lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ sức mạnh ngươi đang thần phục!”
Tai Ách Ác Ma ôm đầu: “Ta thà rằng đối mặt với Lão Ma Vương điên cuồng còn hơn đối mặt với tân Ma Vương tỉnh táo! Oán Hận với Hư Vô đâu rồi? Hai người các nàng không đến thay ban sao?”
“Các nàng đang học bổ túc giáo điển, đợi chút nữa là tới.” Tuyệt Vọng Ma Nữ nói.
Tai Ách Ác Ma càng thêm tuyệt vọng: “Ta nghi ngờ bệ hạ chuẩn bị tiếp nhận Ma giới, sau đó chơi chết tất cả chúng ta!”
Long Kiến Nữ Vương khẽ cười nhạo, tựa hồ cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười.
Cứ quậy Ma giới long trời lở đất luôn đi, A Á yên lặng thầm nghĩ. Cô không quan tâm Ma giới sẽ biến thành bộ dáng thế nào, chỉ thực sự hy vọng bọn họ có thể tốt hơn.
Chờ Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy, cô nhất định phải đến gặp cậu.
&&&
Đêm thứ bảy mất ngủ, Ninh Chu ở trong lĩnh vực của mình, lẳng lặng chờ đợi Tề Nhạc Nhân tỉnh lại.
Trong phiến lĩnh vực mới thành lập này là tảng lớn núi lửa không ngừng phun trào, dường như phản chiếu nội tâm không bình tĩnh của vị tân Ma Vương; nhưng cố tình trong dòng sông dung nham đỏ sậm lại xuất hiện một thế giới nhỏ màu xanh lục bắt mắt.
Thảm cỏ xanh nở rộ tại một mảnh vườn nho nhỏ vùng quê, chính giữa hoa viên là một cây cổ thụ bị sét đánh; bên trong thụ mộ phủ kín những cánh hoa lam bạch sắc và cỏ xanh có một chàng trai trẻ tuổi đang ngủ say.
Cậu ngủ say đến nỗi không biết ngày đêm đã luân phiên bảy lần, những đóa hồng đỏ chờ đợi cậu cũng dần héo úa.
Ninh Chu tựa hồ không biết, sự kiên nhẫn của hắn dường như vô hạn, thậm chí còn âm thầm hy vọng cứ mãi như vậy. Hắn cứ lẳng lặng nhìn, chờ đợi rồi chờ mong. Bởi điều hắn chờ đợi sắp xảy ra cho nên hắn không sợ thời gian dài lâu.
Tề Nhạc Nhân sắp tỉnh.
Ninh Chu ý thức được điều này, trong lĩnh vực của hắn xuất hiện một cỗ sức mạnh hoàn toàn bất đồng, nó đang thong thả nuôi dưỡng thế giới nhỏ xanh này. Hơi thở Tề Nhạc Nhân trong giấc ngủ say bắt đầu trở nên dồn dập, lông mi run rẩy, cổ họng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.
Giống như vạn năm trôi qua, Ninh Chu thẳng sống lưng, chăm chú nhìn cậu, cho đến khi cậu từ từ mở mắt ra.
Tề Nhạc Nhân mở mắt.
Đây thực sự là một giấc mơ quá dài.
Thời điểm tỉnh lại Tề Nhạc Nhân cái gì cũng không nhớ, cậu ảo giác chính mình đang nằm trên chiếc giường êm ái ở nhà, vui vẻ bình yên chào đón buổi sáng ngày mới.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, bầu trời đỏ sậm trên đỉnh đầu khiến cậu bỗng nhiên tỉnh táo.
Cậu nhớ tới cuộc chiến tranh thảm thiết kia, nhớ tới lão sư và người bạn thân nhất đã chết, nỗi đau mất mát lại ùa về linh hồn cậu như một bóng ma bồi hồi không tan.
“Ninh Chu?” Tề Nhạc Nhân theo bản năng gọi lên cái tên này, thanh âm phát ra từ cổ họng thô ráp như cọ qua giấy nhám.
Ninh Chu đâu? Hắn có sao không? Chiến đấu với Ma Vương Quyền lực nguy hiểm như thế, có phải hắn đã…
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh băng của cậu, độ ấm này khiến cậu cảm thấy như chính mình còn sống.
Tề Nhạc Nhân thử vặn vẹo cần cổ cứng đờ của mình, nhưng lại phát hiện thân thể của mình không theo sự khống chế.
Ninh Chu cúi người, vui sướng tràn ngập trong đôi mắt, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, nói cho cậu biết hắn vẫn luôn ở bên cậu.
Tề Nhạc Nhân cảm thấy yên tâm một cách thần kỳ.
Ninh Chu rót cho cậu một cốc nước rồi nằm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, dường như đang an ủi.
Thụ mộ nhỏ hẹp không thể chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành, họ gần nhau đến mức gần như không có khoảng cách. Sự thân mật này khiến cả hai cảm thấy an tâm khi suýt nữa lạc mất nhau.
Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng có sức cử động cần cổ, cậu nóng lòng quay mặt về hướng Ninh Chu, quyến luyến mà nhìn đôi mắt lam kia.
Ninh Chu cũng nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
Tề Nhạc Nhân không biết hắn đã nhìn chăm chú cậu bao lâu, có lẽ là lâu đến mức cả đời.
“Vết thương của em sao lại lành rồi?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó thể tưởng tượng. Tuy hiện tại cậu không tiện sử dụng nửa lĩnh vực của mình, nhưng có thể sống sót đã là may mắn, cậu không đòi hỏi nhiều.
“Anh mang em đến gặp Giáo Hoàng miện hạ.” Ninh Chu nói.
Tề Nhạc Nhân kinh hãi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Bảy ngày trước.”
Tề Nhạc Nhân im lặng, lúc này cậu thậm chí không dám nhắc đến cuộc chiến Vùng đất Hoàng Hôn, cậu sợ biết kết quả, bất kể là thắng hay thua.
Cậu nâng cao tinh thần, cười hỏi: “Đừng nói mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ ra thì anh chính là đến nhìn em thôi nha?”
Ninh Chu lặng lẽ nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Không ăn, cũng không ngủ.”
Tề Nhạc Nhân lập tức hiểu ra câu mà hắn chưa nói: chỉ là tới nhìn em.
Cậu từng một mình tỉnh lại giữa hoa viên thánh mộ, bảy ngày đó, Ninh Chu ở xa tận chân trời; lần này hắn lựa chọn nhìn cậu, ngóng nhìn và bảo vệ một cách dịu dàng, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào. Có lẽ hắn còn cầu nguyện vô số lần tới vị thần minh đã vứt bỏ hắn không biết có tồn tại hay không; khẩn cầu cậu bình an vô sự, tựa như hắn từng cầu nguyện cho Maria khi còn nhỏ.
“Ninh Chu, em muốn hôn anh.” Tề Nhạc Nhân mạnh dạn nói.
Vì thế người yêu của cậu trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng.
Vị Ma Vương với căn nguyên lực lượng lãnh khốc nhất này có một đôi môi rất mềm mại, nhưng nội tâm hắn lại tràn đầy tình cảm, thậm chí còn dịu dàng hơn cánh môi này.
Dịu dàng đến mức dám xé mở miệng vết thương thối rữa, nói ra hết nỗi đau cất giấu trong lòng.
Tề Nhạc Nhân tựa vào ngực Ninh Chu, kể lại trận tử chiến khó quên nhất trong đời, nước mắt dường như không thể ngừng rơi. Cậu kể sự ra đi của Trần Bách Thất, sự phản bội của Tiết Doanh Doanh, sự hy sinh của bác sĩ Lã, sự lừa dối của Tô Hòa, và sự lựa chọn của Tiên Tri... Từng hình ảnh rõ ràng hiện lên trước mắt cậu, kể cả đoạn ký ức đã từng vui vẻ dưới ánh hoàng hôn.
Cậu nhớ rõ mùi thuốc lá mà Trần Bách Thất hút bên bờ biển, nhớ rõ bộ dáng dũng cảm cả người đều là máu của Tiết Doanh Doanh, nhớ rõ hương vị bánh ngọt mà bác sĩ Lã tự tay làm, cũng nhớ rõ mấy lời nói của Tiên Tri khi thì sâu sắc khi thì thoát ý. Đúng là những ký ức nho nhỏ vụn vặt, cho nên càng khiến nỗi thống khổ giờ phút này càng trở nên tàn khốc.
Cuộc đời của một con người là không ngừng học cách chấp nhận những mất mát, nhưng mãi cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn chưa học được.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết, nhưng hiện tại cậu còn chưa làm được.
Ninh Chu không nói gì, những điều đó hắn đều biết, Sở Thẩm Phán vẫn duy trì liên lạc với hắn; Tư Lẫm đã sớm nói cho hắn biết kết quả trận chiến, bao gồm bản danh sách tử vong dài đến chóng mặt. Hắn cái gì cũng không nói, hắn sẽ không tỏ ra đau buồn trước mặt đám ác ma, cũng sẽ không gào khóc trước mặt người mình yêu thể hiện sự đau khổ.
Hắn chỉ ôm lấy Tề Nhạc Nhân đang run rẩy vì khóc, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đặt một nụ hôn an ủi lên trán cậu; kể cho cậu nghe thắng cuộc chiến vĩ đại này gian nan như thế nào, nói với cậu rằng mọi thứ sẽ tốt hơn.
Mà chính hắn vẫn yên lặng kiên nhẫn chờ đợi miệng vết thương trong cơ thể và linh hồn chậm rãi khép lại.
Tề Nhạc Nhân cực kỳ mệt. Tuy rằng vừa mới tỉnh lại, nhưng thân thể cậu chưa hoàn toàn bình phục sau tổn thương nặng nề do sức mạnh ác ma gây ra, cậu vui đến mệt mỏi, mơ màng sắp ngủ.
Ninh Chu cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của cậu, tay hắn vỗ lưng cậu thật nhẹ, kiên nhẫn chờ đợi cậu đi vào giấc ngủ.
Hãy đợi cho đến khi cậu ngủ, hắn thầm nghĩ, ít nhất chờ đến khi cậu ngủ.
“Ninh Chu.”
“Ừ, anh ở đây.”
Tề Nhạc Nhân cuộn tròn trong ngực hắn, mở tay ra, trong lòng bàn tay là một khối thủy tinh sinh mệnh nho nhỏ, nó thuộc về Ninh Chu. Nó đã bị vỡ khi thân thể Ninh Chu bị trọng thương chìm xuống đáy biển xương, nhưng may là Ninh Chu không chết.
“May mà anh vẫn ở đây.”
“Em cũng thế.”
Ninh Chu không nói một khắc hắn cho rằng Tề Nhạc Nhân đã chết, khi đó hắn sợ hãi biết bao nhiêu, thậm chí hắn không dám nhớ lại cảm giác sợ hãi đó. Hắn không biết chính mình sẽ làm ra loại chuyện gì, nhưng chắc chắn là chuyện rất khủng khiếp.
“Em không muốn đợi nữa, chúng ta kết hôn bây giờ luôn đi!” Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên lên tinh thần, ý chí chiến thắng cơn buồn ngủ, cậu đề nghị nói.
Ninh Chu kinh ngạc nhìn cậu.
“Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, vậy nên hôm nay chúng ta kết hôn luôn đi!” Tề Nhạc Nhân vừa nói vừa cố chống cơ thể dậy, trèo ra khỏi thụ mộ: “Anh nói có đúng không?”
Ninh Chu sợ cậu té ngã nên tới đỡ cậu ngồi xuống, dùng sức gật đầu: “Ừ.”
“Nơi này là lĩnh vực của anh sao? Chúng ta ra ngoài đi, nói với mọi người một tiếng, ăn một bữa cơm đơn giản là được.” Tề Nhạc Nhân nói.
Ninh Chu kỳ quái trầm mặc vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta đang ở Ngầm Kiến thành, nơi này là hỏa hồ.”
Tề Nhạc Nhân sửng sốt, nhớ tới chính mình vừa tỉnh lại không để ý đến nhắc nhở của hệ thống.
[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ Ma Vương Tế Sinh. Hoàn thành nhiệm vụ 81%, nhận manh mối nhiệm vụ đặc biệt: Đến Ma giới]
[Thưởng 50 ngày sinh tồn]
[Đếm ngược đồng bộ dữ liệu, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
“Anh giết Ma Vương Giết chóc?” Tề Nhạc Nhân khiếp sợ hỏi.
Ninh Chu cúi thấp đầu, khẽ gật, giống như học sinh làm sai chuyện.
Mấy năm trước Ma Vương Giết chóc bị Ma Vương Quyền lực và Ma Vương Lừa gạt cùng nhau liên thủ phong ấn tại hỏa hồ dưới luyện ngục này. Lúc bọn họ vào Ngầm Kiến thành có kích hoạt nhiệm vụ liên quan tới gã, còn chiến đấu với A Tây bị gã bám vào người. Sau đó Long Kiến Nữ Vương đăng cơ, A Tây bị bắt, bị đưa đến Sở Thẩm Phán, lúc sau không tiến hành nhiệm vụ này nữa.
Không ngờ chỉ trong vài ngày, Ninh Chu đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Này là chuyện tốt, cũng coi như giúp dân trừ hại.” Tề Nhạc Nhân cười nói: “Chỉ là... hiện tại chúng ta ở chỗ này, chưa chuẩn bị gì cả... hôn lễ nên làm sao đây?”
Ninh Chu im lặng, đột nhiên từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng đỏ đặt vào ngực Tề Nhạc Nhân.
Hoa hồng không còn tươi mới, những cánh hoa xinh đẹp đã dần héo úa sau bảy ngày không tưới nước, không còn phần đẹp đẽ nghiên lệ. Tề Nhạc Nhân ôm bó hoa, trong lòng khẽ run. Cậu không tưởng tượng nổi Ninh Chu mang tâm tình như thế nào chờ đợi cậu tỉnh dậy với bó hồng trên tay.
Hốc mắt Tề Nhạc Nhân lần thứ hai lấp lánh ánh nước, cậu kiềm chế cảm xúc, dịu dàng nói: “Điểm chung không thể thiếu ở một hôn lễ tốt đẹp —— chính là một cặp đôi thật lòng yêu nhau. Mấy thứ còn lại như khách khứa, lễ nghi, lễ phục, lời chúc phúc có cũng được, không có cũng không sao. Cho nên em nghĩ, bây giờ chúng ta có thể kết hôn!”
Sâu trong luyện ngục, là hôn lễ của hai người.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.