Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 241: Ước Hẹn Hoàng Hôn [30]

Bạc Mộ Băng Luân

18/03/2024

chương 241:

Thời Tề Nhạc Nhân còn trẻ cũng giống như mọi chàng trai, cậu từng tưởng tượng thời điểm mình bước vào lễ đường sẽ như thế nào. Có tiệc cưới, có khách khứa, có người chứng hôn, có âm nhạc, có lễ phục, có nhẫn cưới, còn có cô dâu mà mình yêu say đắm.

Cuộc đời có vô số điều kỳ diệu mà không biết lúc nào nó xảy đến, những mặc sức tưởng tượng năm 18 tuổi ấy, cậu tuyệt đối không bao giờ ngờ được chính mình sẽ cử hành hôn lễ với một người ở một nơi như vậy.

Nhưng đây là hôn lễ tốt nhất, bởi vì đây là người cậu yêu nhất.

Ở hỏa hồ sâu trong luyện ngục phụ cận Ngầm Kiến thành, địa chất đặc thù khiến nơi này tràn ngập các hang động dung nham, bọn họ đang ở trong một hang động —— Chính là cái hang động lúc trước sau khi Tề Nhạc Nhân tìm được Ninh Chu dẫn hắn đi nghỉ ngơi.

Mấy tháng qua nơi này không có gì thay đổi, trên vách tường mọc đầy nấm huỳnh quang, bướm đêm thường xuyên bay qua, mọi thứ đều hết sức quen thuộc.

Thân thể Tề Nhạc Nhân vẫn còn rất yếu, tuy rằng có thể mở nửa lĩnh vực nhưng không thể sử dụng được lâu, cậu chọn bảy đóa hồng trắng xinh đẹp trong đó ra rồi bắt đầu chỉ huy Ninh Chu sắp xếp hang động. Nhưng nơi này thật sự không có chỗ nào để trang trí, dù có làm thế nào thì vẫn có chút khoảng cách với sảnh cưới đủ tiêu chuẩn.

Nhưng cả hai đều không chút để ý. Cả quá trình Tề Nhạc Nhân đều cười khanh khách mà chỉ huy vị Ma Vương trẻ tuổi gấp đến xoay quanh, thậm chí bảo hắn đào hai cái hố to song song hang động; để lại một khoảng trống ở giữa, rồi tiếp tục đưa dung nham hỏa hồ trút xuống hố. Như vậy bọn họ có thể đi xuyên qua dung nham đến trước mặt người chứng hôn.

Người chứng hôn là một con hắc điểu, đúng là ngữ ưng của Ninh Chu, được Ninh Chu bắt tới huấn luyện khẩn cấp làm chứng hôn cho lễ cưới; nhưng nhiều lần nó trốn tới bên người Tề Nhạc Nhân xin đồ ăn. Tề Nhạc Nhân cười ha ha trêu chọc nó, cho đến khi Ninh Chu lần nữa bắt nó qua một bên.

Nhẫn cưới chưa chuẩn bị, lấy nhẫn đính hôn chắp vá, lễ phục tất nhiên không cần suy nghĩ, hai người chưa chuẩn bị gì, nhưng từ đạo cụ Tề Nhạc Nhân tìm được một bộ tây trang trang trọng —— Có lần Trần Bách Thất tâm tình tốt dẫn cậu ra ngoài dạo phố thuận tiện mua đồ, nói là tiền thừa mua bữa sáng cho cô và Thiến Thiến. Đây là lần đầu tiên Tề Nhạc Nhân dùng nó.

Ninh Chu mặc đồng phục Giáo đình, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai. Tề Nhạc Nhân không tiếc dùng hết từ ngữ tán dương, khen đến mức Ninh Chu đỏ mặt, sau đó đổi chủ đề: “Không bằng… anh mặc cái quần jean đó đi?”

“Không cần.” Ninh Chu theo bản năng từ chối.

Tề Nhạc Nhân nhất thời kinh ngạc, thời điểm phục hồi tinh thần mới nhận ra tại sao mình lại kinh ngạc: Bởi vì Ninh Chu gần như chưa từng từ chối cậu bất cứ điều gì.

Người như Ninh Chu rất ít thể hiện bản thân cũng không hay bộc lộ cảm xúc, hắn có thể nói ra lời từ chối thực sự không dễ dàng. Điều này cũng cho thấy Ninh Chu coi cậu như người thân thiết nhất, không hề che giấu cảm xúc của mình.

Trong lòng Tề Nhạc Nhân thở phào một hơi. Thích thì nói, không thích cũng phải nói, bởi vì đó là người yêu thân mật nhất của cậu, xảy ra chuyện gì hắn cũng nên nói cho cậu biết.

Ninh Chu có thể nói ra, thật tốt.

Tề Nhạc Nhân cười dịu dàng: “Được được được, anh không thích thì không mặc, dù sao mặc bộ này cũng rất đẹp.”

Ninh Chu do dự một lát, hắn cầm chiếc quần jean rách ra nhìn nhìn, cuối cùng nghiêm túc nói: “Để anh mặc thử xem.”

“Đừng miễn cưỡng, em nói đùa thôi, anh muốn mặc gì thì mặc.” Tề Nhạc Nhân mau chóng nói.

Ninh Chu quả quyết muốn thay, mặc chồng lên áo sơ mi và quần tây đồng phục Giáo đình. Tề Nhạc Nhân đưa cho hắn một chiếc áo phông, sau đó hết sức vui mừng.

Mặc áo sơ mi cùng quần jean rách cạp trễ, Ninh Chu hiển nhiên có chút co quắp, hắn luôn cố gắng kéo quần lên, bàn tay giơ lên một nửa lặng lẽ thả xuống.

Sau khi cười đủ rồi, Tề Nhạc Nhân vẫy vẫy tay: “Được, em rất hài lòng, thay đi, anh mặc quần áo mình thích là tốt.”

“Chọn cái này đi, anh muốn chọn quần áo em thích.” Ninh Chu nói.

“Thật chứ?” Tề Nhạc Nhân cười hỏi.

“Thật.” Ninh Chu gật đầu nói.

Tề Nhạc Nhân ngồi trên tảng đá, vẫy tay với Ninh Chu.

Ninh Chu cúi người, cẩn thận lắng nghe cậu muốn nói gì.

Tề Nhạc Nhân nhanh chóng ra tay, vòng tay qua cổ Ninh Chu cho hắn một nụ hôn trộm.

Không cần bất luận ngôn ngữ, dịu dàng ngọt ngào tràn ngập cõi lòng. Cậu thử buông xuống trận chiến cách đây không lâu, không hồi tưởng đoạn thời gian bi thương kia nữa. Thời điểm càng tuyệt vọng càng cần sức mạnh hy vọng, cho nên cậu toàn tâm toàn ý đắm chìm vào hôn lễ hạnh phúc, tưởng tượng dáng vẻ tương lai.

Sau khi kế thừa Vùng đất Hoàng Hôn cậu không thể rời khỏi nơi đó quá lâu, nếu không ba cỗ căn nguyên lực lượng ở Vùng đất Hoàng Hôn sẽ mất cân bằng. Cho nên sau khi hôn lễ kết thúc, cậu cần phải về Vùng đất Hoàng Hôn trùng kiến lại gia viên, vẫn còn rất nhiều việc cậu phải làm.

Sau khi kế thừa một phần Vùng đất Hoàng Hôn, cậu cần tham gia vào công việc của Sở Thẩm Phán, học cách quản lý và bảo vệ mảnh gia viên này. Tất cả đều là lĩnh vực mà cậu không quen thuộc, cậu cần phải học lại lần nữa, cố gắng phấn đấu để mình trở nên đáng tin hơn.

Cậu không thể dựa dẫm vào người khác nữa, cậu phải trở thành một người đáng để mọi người tin cậy.

Dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, bọn họ đều có thể cùng nhau vượt qua, cho nên cậu không có gì phải sợ hãi.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong thế giới ngầm không có ánh sáng mặt trời này, một cặp tình nhân sắp bước vào cung điện hôn nhân.

Dung nham hỏa hồ được dẫn vào hang động dưới lòng đất qua một con mương. Lửa đỏ bập bùng chiếu sáng hang động tối tăm, bướm đêm từ sâu trong hang động bị thứ ánh sáng này hấp dẫn mà bay ra, không ngừng lao đầu về phía dung nham, bị đốt thành tro tàn.

“Cầm lấy.” Tề Nhạc Nhân đưa bó hồng trắng cho Ninh Chu, bản thân thì cầm bó hồng đỏ mà Ninh Chu tặng.

Ninh Chu im lặng giơ hoa lên, không có ý kiến gì đối với đám cưới không theo quy tắc này.

Trong nghi thức đám cưới keo kiệt hai bàn tay trắng này, mọi thứ đều được đơn giản hóa đến cực hạn, thậm chí tùy tâm sở dục. Ngữ ưng đảm nhiệm người chứng hôn, Tề Nhạc Nhân ngân nga ca khúc đám cưới, nắm tay Ninh Chu đi qua giữa dòng dung nham.

Dọc đường đi hai người đều nhìn về phía nhau, khóe mắt lông mày đều nhiễm ý cười.

Ngữ ưng sốt ruột đi qua đi lại trên bệ đá, cho đến khi hai người tới trước mặt nó.

Nó thanh thanh giọng, kêu vài tiếng “a a” rồi nghiêng đầu: “Quên lời rồi.”

Tề Nhạc Nhân đương trường cười ra tiếng, đẩy đẩy Ninh Chu: “Không phải anh có thể khống chế nó nói chuyện sao? Mau lên mau lên.”



Ninh Chu im lặng nhìn chằm chằm con chim vô dụng, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ.

“Đây, để em.” Ngàn lần không ngờ còn phải đảm nhận vai trò người chứng hôn, Tề Nhạc Nhân xung phong nhận việc; một tay cầm hoa hồng, tay kia kéo tay Ninh Chu, cười khanh khách hỏi: “Ninh Chu tiên sinh, anh có nguyện ý muốn cùng người đàn ông trước mặt này kết hôn, cho dù phía trước có gặp bao nhiêu khó khăn, hai người cùng đồng tâm hiệp lực, không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử hay không?”

Cậu nhìn vào đôi mắt Ninh Chu. Ánh mắt vô số lần khiến cậu rơi vào kinh diễm của hắn hiện lên một mảnh gợn sóng, đó là một tầng nước mắt thấm đẫm vào đôi mắt lam của hắn:

“…Tôi nguyện ý.”

Tề Nhạc Nhân cười: “Khụ khụ, Tề Nhạc Nhân tiên sinh, ừm, chính là tôi. Anh có nguyện ý kết hôn cùng người đàn ông trước mặt, bất kể thiên đường hay địa ngục, dù sống hay chết, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn, cho đến khi cái chết chia lìa hai người hay không?”

Ngay sau đó, cậu liền nói: “Tất nhiên tôi nguyện ý rồi! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau! Có mọi người làm chứng, bọn họ đều chúc chúng tôi hạnh phúc.”

Trong hang động trống trải, những người đã khuất dường như đều đến đây cùng chứng kiến hôn lễ của hai người trong luyện ngục này.

Vô luận là đúng hay sai, tội ác và hình phạt, nên hay không nên, đây chỉ là hai linh hồn đã trải qua vô số gian nan trắc trở mới đến được với nhau. Tình yêu vốn dĩ là như vậy.

“Hiện tại hai người có thể hôn môi!” Hắc điểu đảm nhiệm vai trò chứng hôn rốt cuộc nhớ tới một câu thoại, đứng trên bệ đá kêu lên.

Tề Nhạc Nhân mỉm cười, ôm cổ Ninh Chu mà hôn, cánh môi lại đụng phải giọt nước mắt lạnh băng.

Tề Nhạc Nhân kinh ngạc mở bừng mắt, nhìn Ninh Chu đột nhiên rơi lệ đầy mặt, vừa lau nước mắt trên mặt hắn vừa đau lòng an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi. Qua đoạn thời gian nữa em viết giấy xin nghỉ với Tư Lẫm rồi chúng ta cùng đến vùng địa cực thăm chim cánh cụt mà anh nuôi có được không? Đợi thêm hai năm nữa thực lực của em tăng lên, có thể ngưng kết hóa thân, chúng ta có thể đi chu du khắp thế giới, em có thể cùng anh đi đến bất cứ đâu…”

Ninh Chu vùi mặt vào cổ áo cậu, áo sơ mi lặng lẽ ướt đẫm nước mắt hắn.

Sự im lặng bi thương cuối cùng cũng khiến Tề Nhạc Nhân nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu vừa căng thẳng vừa hoang mang hỏi: “Sao vậy, Ninh Chu?”

“Thật xin lỗi.” Ninh Chu rốt cuộc không nhịn được đau đớn, hắn nắm chặt cánh tay Tề Nhạc Nhân, liên tục nói xin lỗi.

Tề Nhạc Nhân muốn tránh né cánh tay hắn, muốn vỗ lưng hắn an ủi, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy.

Bởi vì tay cậu cứng đờ khựng giữa không trung thế nên bó hồng đỏ tuột khỏi tay cậu rơi xuống nền đất lạnh băng.

Giờ khắc này cậu chợt nhận ra, những vấn đề mà cậu không dám nghĩ tới lại lần nữa bị ném tới trước mặt cậu, ép cậu không thể không đối mặt.

Rốt cuộc cậu sống lại như thế nào? Tại sao Ninh Chu lại vội vào Ngầm Kiến thành giết chết Ma Vương Giết chóc để hoàn thành nhiệm vụ? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại sao bọn họ không trở về Vùng đất Hoàng Hôn?

“Ninh Chu, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tề Nhạc Nhân tâm tình hoảng loạn run rẩy hỏi.

Ninh Chu buông tay cậu ra, một tầng kết giới mỏng manh ngăn cách hai người họ.

Đứng ở phía bên kia kết giới, Ninh Chu tránh tầm mắt của cậu, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ảo thuật sư sẽ đến đón em về Vùng đất Hoàng Hôn, anh... anh muốn đi làm một chuyện, thật xin lỗi, nhưng anh cần phải đi.”

“Chuyện gì?” Tề Nhạc Nhân không buông tha hỏi tiếp: “Mặc kệ anh muốn làm gì, em đều đi cùng anh!!”

Ninh Chu lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Một mình anh ở trong địa ngục là đủ rồi.”

Sâu trong hang động truyền đến tiếng bước chân. Một đoàn ác ma xuất hiện trong hang động, bọn họ cung kính đứng sang một bên, im lặng không nói lời nào; bọn họ tôn kính cậu vì cậu là người yêu của Vương.

Toàn thân Tề Nhạc Nhân run rẩy, cậu hiểu Ninh Chu muốn làm gì rồi, hắn phải trở về Ma giới, đi con đường mà Lão Ma Vương đã từng đi.

Thậm chí so với con đường đó càng đáng sợ hơn. Hắn có lĩnh vực hủy diệt của riêng mình, hơn nữa còn có lĩnh vực do Lão Ma Vương để lại; một khi hai lĩnh vực này hoàn toàn dung hợp, hắn sẽ càng cường đại và cũng càng đáng sợ hơn so với cha của hắn.

Sức mạnh tuyệt đối mang đến sự hủy diệt tuyệt đối.

Hoặc là hắn hoàn toàn bị căn nguyên hủy diệt cắn nuốt, trở thành vị Ma Vương mới, kéo nhân gian giới vào cuộc chiến hỏa vĩnh viễn không bao giờ tắt; hoặc, hắn dùng chút lý trí còn sót lại của mình hủy diệt toàn bộ Ma giới và cả chính hắn.

Ninh Chu xoay người, đi về hướng đám ác ma vừa xuất hiện.

Tại khoảnh khắc này thế giới dường như long trời lở đất, sự ngọt ngào và hạnh phúc vừa rồi trong nháy mắt bị xé tan thành từng mảnh. Tề Nhạc Nhân không màng đau đớn truyền đến từ nửa lĩnh vực, mạnh mẽ thoát khỏi sự trói buộc, giống như phát điên bổ nhào vào kết giới, tay đập mạnh, khàn giọng hét lên: “Ninh Chu tên hỗn đản này! Chúng ta vừa mới thề rằng bất kể thiên đường hay địa ngục, em vẫn ở bên cạnh anh mà! Tại sao anh lại muốn một mình rời đi?!”

Bước chân Ninh Chu chợt dừng, nhưng hắn không quay đầu lại. Thân ảnh cô đơn kia sắp biến mất trong ánh sáng nhạt, giống như một giấc mộng sắp tan biến.

Hắn phải đi, cậu sắp mất đi hắn, sắp mất đi hắn!

Lý trí của Tề Nhạc Nhân trong nháy mắt bị ý nghĩ này phá hủy, không khống chế được cảm xúc mà gào khóc, vừa liều mạng đánh vào kết giới; nhưng chênh lệch cảnh giới làm cậu căn bản không thể trốn thoát. Cậu giữ lại toàn lực vì cậu biết lần ly biệt này đáng sợ cỡ nào.

“Hỗn đản! Kẻ lừa đảo! Đồ nhát gan! Có gan thì anh thả em ra đi!! Tại sao anh muốn đi một mình!!!”

Ninh Chu đi tới Ma giới xa xôi, cậu thì trở về Vùng đất Hoàng Hôn, khoảng cách giữa họ đâu chỉ cách thiên sơn vạn thủy.

Ninh Chu chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó, không rời đi cũng không quay đầu lại, phảng phất như không nghe thấy.

Tề Nhạc Nhân quỳ sụp xuống trước kết giới, hốc mắt cậu ngấn lệ xuyên qua màn kết giới mỏng manh nhìn hắn, nhìn hắn, cứ mãi nhìn hắn.

Một luyến tiếc bước đi, một luyến tiếc dời tầm mắt, bọn họ đều luyến tiếc lẫn nhau.

Trong không khí quanh quẩn tiếng nức nở nghẹn ngào của Tề Nhạc Nhân, tiếng khóc thút thít khuấy động nhân tâm, khóc đến nỗi ái nhân tan nát cõi lòng.

“Ninh Chu... anh chờ em, anh không một mình, anh vĩnh viễn không cô đơn một mình! Em sẽ đi tìm anh! Em sẽ mang anh từ địa ngục trở về, em sẽ không... Em tuyệt đối sẽ không để anh ở địa ngục một mình!” Tề Nhạc Nhân hét lớn với bóng dáng kia bằng tất cả sức lực của mình.

Thân ảnh Ninh Chu run rẩy, rốt cuộc hắn cũng bước lên một bước, muốn thoát khỏi nơi dịu dàng sắp cắn nuốt mình, hắn sợ chính mình mất dũng khí rời đi.

Hai tay Tề Nhạc Nhân dán lên kết giới, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn rời đi, nghẹn ngào thổ lộ tình yêu của mình dành cho người kia:



“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh!”

Cậu nói ba lần, mỗi lần đều giống như tự rạch lồng ngực mình, dâng lên trái tim tràn ngập tình yêu cho người mình yêu xem. Yêu đến tuyệt vọng, cũng là đau đến tuyệt vọng.

Ninh Chu đột nhiên quay đầu lại.

Tề Nhạc Nhân như nhìn thấy tia hy vọng, ánh mắt cầu xin nhìn hắn, cánh môi mấp máy, từng câu từng chữ đều là lời yêu thầm lặng.

Cậu biết Ninh Chu cũng như cậu, hắn cũng yên lặng rơi lệ vì lần ly biệt này, đau khổ giờ khắc này còn hơn cả cậu. Khi trách nhiệm và tình yêu cùng đặt lên bàn cân so sánh, hắn không thể không đưa ra một lựa chọn tàn khốc, bất kể lựa chọn nào cũng khiến hắn đau khổ cả đời.

Hắn bước nhanh về phía cậu. Đám ác ma phía sau lập tức trở nên thấp thỏm lo âu, sợ giờ khắc này hắn bị tình yêu làm cho dao động.

Ninh Chu trở lại trước kết giới, quỳ một gối, dán tay lên kết giới; hai tay của hắn và Tề Nhạc Nhân dán vào nhau —— cách một tầng kết giới mỏng.

Dù thế nào Tề Nhạc Nhân cũng không thể ngừng rơi nước mắt, cậu đau khổ cầu xin: “Cho em đi cùng anh đi mà.”

Ninh Chu lắc đầu chậm rãi nhưng kiên quyết.

Bọn họ đều biết Tề Nhạc Nhân không có khả năng đi cùng hắn; cậu có trách nhiệm của mình, Vùng đất Hoàng Hôn còn đang chờ cậu trở về. Chung quy họ không thể vứt bỏ hết tất cả để theo đuổi hạnh phúc của hai người, huống chi hạnh phúc như vậy đã định sẵn làm họ lưng đeo áy náy suốt đời.

Họ cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy, giống như đã từng vô số lần đối diện.

Trong đôi mắt lam và đôi mắt nâu sẫm kia, chứa đựng quá nhiều đau xót khi ly biệt.

Nhưng họ đều rất kiên quyết, kiên quyết đến mức không chịu thỏa hiệp.

Tề Nhạc Nhân hiểu sự kiên trì của Ninh Chu. Người đàn ông này chưa bao giờ thay đổi, cho dù thức tỉnh căn nguyên hủy diệt hắn vẫn dùng mạng sống của mình bảo vệ thế giới. Vì vậy hắn mới có gan lấy nửa lĩnh vực của bản thân khiêu chiến với Ma Vương Quyền lực đứng đầu cao thủ cấp lĩnh vực; cũng vì điều này, hắn sẵn sàng đến Ma giới thay đổi thời cuộc vào lúc cực kỳ nguy hiểm nhất.

—— Anh mong em sẽ luôn đứng dưới ánh mặt trời.

Ninh Chu từng nói với cậu như vậy, cho đến hôm nay, hắn vẫn làm như vậy.

Hắn muốn giữ người mình yêu ở trong ánh sáng, còn hắn thì một mình đối mặt với Ma giới nguy cơ tứ phía. Ma Vương Quyền lực cai quản Ma giới nhiều năm tuyệt đối sẽ không cam tâm bỏ qua, nàng ta sẽ không đứng yên nhìn hắn trưởng thành. Hắn giống như người đứng bên bờ vực, chỉ cần hơi vô ý một chút thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tất cả những điều này Tề Nhạc Nhân đều hiểu.

Nhưng không thể chấp nhận được.

Cậu vĩnh viễn không thể chấp nhận, cậu chỉ muốn kề vai chiến đấu cùng người mình yêu.

Chung quy cậu vẫn quá yếu ớt, cậu không ngừng đuổi theo bước chân Ninh Chu, được hắn cẩn thận che chở dưới cánh chim. Cậu cố gắng, nhưng phần cố gắng này không đủ để thay đổi hết thảy; cậu không thể giúp được Ninh Chu, thậm chí ngay cả bảo vệ bản thân cũng khó khăn như vậy.

Lông mi Ninh Chu khẽ run rẩy, hắn ngẩng đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn ngấn lệ: “Trên hôn lễ, đôi tân nhân nên hôn môi nhau, anh còn nợ em một nụ hôn.”

Thế là họ hôn nhau.

Không có đôi môi mềm mại, không có hơi ấm, chỉ có tầng kết giới lạnh băng.

Nhưng đây có lẽ là nụ hôn dịu dàng nhất, chứa đựng nỗi nhớ nhung của một đôi tình nhân, đến từ tình cảm khó mà tưởng tượng nhất của con người, nảy mầm ngoài ý muốn không thể cứu vãn. Trải qua vô số thử thách máu và lửa dần dần cởi bỏ thành kiến thế tục, lộ ra ánh sáng thuần khiết nhất; nó cứng đến mức không thể co lại, lại mềm mại đến làm lòng người rơi lệ.

Bọn họ chưa bao giờ chọn ở bên nhau vì tình yêu này mang lại hạnh phúc, thậm chí phần tình cảm này còn mang đến nỗi đau mãnh liệt, gần như đủ sức đánh bại bất kỳ ai. Nhưng đối với họ, dù phần tình yêu này có bao nhiêu tra tấn, bọn họ vẫn cố gắng muốn ở bên nhau.

Bởi vì đó là tình yêu.

Ninh Chu chạm nhẹ vầng trán vào kết giới, dịu dàng nói ba lần:

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

Hắn nói tổng cộng ba lần giống hệt Tề Nhạc Nhân đã từng làm.

Tề Nhạc Nhân vùi đầu vào kết giới, yên lặng rơi nước mắt.

“Nhạc Nhân, hẹn gặp lại.” Ninh Chu nhỏ giọng nói.

“Nhưng em không muốn nói hẹn gặp lại với anh.” Tề Nhạc Nhân nghẹn ngào lắc đầu, trong lòng dường như có một cái động thật lớn cắn nuốt cả người cậu.

Nhưng luôn muốn gặp lại, luôn có sự chia ly, từng người bọn họ có trách nhiệm riêng, chiến trường riêng; tàn khốc đến mức kề vai chiến đấu là một loại hy vọng xa vời.

Ninh Chu đứng dậy đi về phía bóng tối, bên tai là lời cuối cùng Tề Nhạc Nhân nói:

“Ninh Chu, anh chờ em! Em sẽ mang anh về, nhất định, nhất định!”

Nhất định nhất định.

Sau đó không bao giờ chia lìa.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook