Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 217: Ước Hẹn Hoàng Hôn [6]

Bạc Mộ Băng Luân

26/02/2024

chương 217:

“Chính là nơi này.” Phó Nhạc nhẹ giọng nói, ra hiệu cho mọi người hạ thấp âm giọng.

Một hàng 11 người lặng lẽ dán vào sau tường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách đó không xa.

Đây là nơi ở tư nhân ở lục địa Vùng đất Hoàng Hôn, hầu hết cư dân ở đây đều là người bản địa của Thế Giới Ác Mộng. Bây giờ là bốn giờ chiều, xung quanh yên tĩnh lạ thường.

“Tôi lẻn vào xem trước ha?” Tề Nhạc Nhân đề nghị. Tuy cậu thường xuyên bị bắt làm tấn công nhưng trên thực tế cậu vô cùng thích hợp với công việc ám sát, hơn nữa có năng lực tự bảo vệ mình rất mạnh.

“Không, đợi đã, Diệu Lị, cô vào điều tra trước.” Phó Nhạc nói.

Diệu Lị gật gật đầu, búng tay phải một cái, một sinh vật giống như thằn lằn thoát khỏi cổ tay áo của cô, nhanh chóng bò về phía căn phòng nhỏ đằng trước. Diệu Lị nhắm mắt lại, nhẹ giọng miêu tả cho họ nghe cảnh tượng mà mình ‘nhìn thấy’: “Cửa sổ không mở, tôi bảo nó tiến vào, bên trong là phòng khách được kéo rèm che kín; nội thất chỗ hành lang có vết máu…. Có tiếng bước chân!”

Tim Tề Nhạc Nhân lập tức nhấc lên, nín thở ngưng thần lắng nghe.

“Ba người, hai nam một nữ, bọn họ đi vào phòng khách bắt đầu ăn cái gì đó, bọn họ bắt đầu nói chuyện… bọn họ đang nói, đã xử lý xong tế phẩm trong tầng hầm ngầm, ăn nhanh lên, sau đó đổi phiên hai người khác ra ăn cơm.” Diệu Lị mở bừng mắt lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Trên người bọn họ có mùi máu rất nồng, trên quần áo cũng dính máu.”

Phó Nhạc nhìn bức rèm che kín trong nhà hồi lâu: “Bên trong hiện tại có ít nhất năm người, ba người ở phòng khách, hai người ở tầng hầm ngầm, có thể còn có người sống sót. Chúng ta cần xử lý ba người ở mặt trên mà không làm kinh động người dưới tầng hầm, tránh cuồng tín đồ tàn sát người còn sống hoặc bắt đầu nghi thức trước. Ninh Chu, cậu phụ trách một người không thành vấn đề đi? Cuồng tín đồ trong đó có khả năng có thực lực phá xác, tốt nhất lưu người sống.”

Ninh Chu gật gật đầu: “Giao cho tôi, ba người luôn.”

“Có được không…” Phó Nhạc do dự.

Diệu Lị lại cười: “Yên tâm đi, đối với loại chuyện này Ninh Chu rất có kinh nghiệm.”

“Vậy là tốt rồi.” Phó Nhạc trịnh trọng nói: “Nhờ cậu.”

“Tôi cũng đi, thời điểm lẻn vào tôi có lợi thế hơn Ninh Chu, hơn nữa nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn tôi cũng có thể giúp đỡ.” Tề Nhạc Nhân cũng đứng dậy.

Thế là hai người nhận nhiệm vụ lâm thời, lặng lẽ dựa vào nhau đi về phía căn phòng nhỏ.

“Anh lên trên, em vào từ cửa sổ phía sau.” Tề Nhạc Nhân nói.

Ninh Chu gật đầu, vô thanh vô tức leo lên mái nhà, chuẩn bị tiến vào qua cửa sổ mái nhà. Tề Nhạc Nhân vòng qua sau nhà, kiểm tra cửa sổ pha lê đóng kín, trong lòng có chút đắc ý, này thật sự như một bữa sáng.

Dùng dụng cụ chuyên nghiệp khoét một lỗ thủng chỉnh tề trên tấm pha lê, Tề Nhạc Nhân duỗi tay vào, nhẹ nhàng mở cửa sổ vào trong nhà.

Căn phòng im ắng, Tề Nhạc Nhân kích hoạt [Âm Thầm Quan Sát] và [Trời Mưa Thu Quần Áo], suy xét tới việc phải vô thanh vô tức, cậu chỉ cầm một thanh chủy thủ rồi rón rén đi tới phòng khách.

Hành lang nhỏ hẹp, tối tăm gần như không nhìn rõ dưới chân, Tề Nhạc Nhân bước đi trong vô thanh vô tức, nhưng sàn nhà dưới chân lại không phối hợp. Thời điểm cậu sắp đi tới phòng khách, một tấm ván sàn cũ bán đứng cậu; một tiếng kẽo kẹt chói tai làm ba người đang ăn uống trò chuyện trong phòng khách tạm dừng câu chuyện.

“Các người có nghe thấy gì không?" Một người đàn ông trong số đó hỏi.

“Có người?” Người phụ nữ đứng dậy nhìn về phía hành lang.

Người đàn ông còn lại không lên tiếng, đẩy ghế đứng lên, đi tới.

Tề Nhạc Nhân áp sát vào tường, một cử động cũng không dám.

Đừng nhúc nhích, chỉ cần đừng nhúc nhích, kỹ năng [Âm Thầm Quan Sát] có thể đảm bảo cậu không bị người phát hiện.

Người đàn ông đi thoáng qua cậu rồi nhìn quanh tầng hầm ngầm một lát, chắc chắn người bạn đồng hành của mình không lên đây.



“Không có ai cả, có lẽ là chuột. Lũ chuột chết tiệt, tôi chịu đủ chỗ này rồi, đêm qua chắc chắn có mấy chục con chuột bò lên người tôi, sao chúng nó không đi ăn cái đám xác đáng chết kia đi?” Người đàn ông vừa lớn tiếng oán giận vừa đi về.

Tề Nhạc Nhân lẳng lặng đứng dán vào tường, cầu nguyện gã đi nhanh giùm đi, tựa như vừa nãy gã đi thoáng qua người cậu vậy.

Tuy nhiên, tựa như những lần ngoài ý muốn khác, cái từ thuận lợi chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Tề Nhạc Nhân.

Ngay khi người đàn ông đi ngang qua cậu, chân gã dừng lại trên miếng sàn nhà cũ, sàn nhà lần nữa phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Người đàn ông dừng bước chân. Trái tim Tề Nhạc Nhân đột nhiên đập nhanh.

Gã chần chừ nhìn xuống dưới chân, dẫm dẫm thử thăm dò mấy cái, động tác chân kéo theo nửa thân trên, cánh tay gã lắc lư xung quanh hai cái, lập tức đụng trúng ngực Tề Nhạc Nhân.

“!!!”

Trong nháy mắt tiếp xúc thân thể, [Âm Thầm Quan Sát] của Tề Nhạc Nhân liền mất đi tác dụng, bị xúc cảm này bừng tỉnh, người đàn ông bỗng nhìn về phía cậu.

Tề Nhạc Nhân không chút nghĩ ngợi vặn thân thể gã. Nửa lĩnh vực trong thức hải nháy mắt cuốn lấy cuồng tín đồ không chút phòng bị vào trong đó, gã chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi.

Không tốt, gã phát ra âm thanh! Hai người kia sẽ chú ý tới chỗ này!

Cậu cần phải nhanh!

Tề Nhạc Nhân lập tức lao ra hành lang, đánh tới hai tên cuồng tín đồ ở phòng khách, khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Chu đứng bên bàn ăn, hai tên cuồng tín đồ không thấy bóng dáng đâu, xem ra cũng bị hắn kéo vào nửa lĩnh vực.

“Làm em sợ muốn chết, còn tưởng mình thất bại chứ.” Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, tim đập kịch liệt cuối cùng cũng bình tĩnh.

“Không sao, anh cũng ở đây mà.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân im lặng nhìn hắn, đi lên vùi đầu vào cổ hắn vài giây, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

“Cảm ơn.” Cậu nói.

Với cậu mà nói, có một đồng đội đáng tin cậy thực đúng là loại trải nghiệm hiếm có khó tìm, cậu rất quý trọng.

Ninh Chu vỗ vỗ lưng cậu, Tề Nhạc Nhân cũng đứng thẳng người lại: “Em gọi bọn họ nhé?”

Cửa mở, Phó Nhạc mang theo mấy đội viên còn lại bước vào, tiếng chân ai cũng nhẹ nhàng.

Diệu Lị sâu kín liếc mắt nhìn hai người một cái, có phải hai người này quên mất nàng có thể nhìn thấy tình huống bên trong không?

“Kế tiếp tốc chiến tốc thắng.” Phó Nhạc nói: “Tôi phân phó nhiệm vụ lần nữa...”

“Sao vậy?” Tề Nhạc Nhân chú ý tới Ninh Chu đột nhiên quay đầu nhìn chỗ sâu trong căn nhà, thấp giọng hỏi.

“Trễ rồi.” Ninh Chu cau mày, nhanh chóng chạy vào buồng trong.

Hắn vừa dứt lời, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển, mọi người loạng choạng, tiếng nổ liên tiếp vang lên; cả căn nhà nhỏ giống như bị động đất, một cỗ sức mạnh cường đại ập đến từ bốn phương tám hướng, xoa nắn đùa nghịch căn nhà.

Mặt đất dưới chân chợt xé toạc, một xúc tua thô to duỗi ra từ tầng ngầm.

Con ngươi Tề Nhạc Nhân co rút, hét lớn: “Lui về phía sau! Toàn bộ lui ra ngoài! Nhanh!”



Càng nhiều xúc tua ghê tởm vụt ra từ mặt đất, sương mù đen dày đặc cũng theo đó từ địa ngục tiến vào nhân gian, thậm chí nuốt chửng ánh sáng hoàng hôn.

Bên trong sương mù, quái vật tà ác đến từ hỗn độn phát ra tiếng rít gào, hỗn hợp từ vô số loại năng lượng tiêu cực ác ý giống như vô số mũi tên sắc nhọn bắn về phía linh hồn con người. Bất cứ người nào có tâm trí không đủ kiên định đều sẽ bị sức mạnh của nó mê hoặc; vài quan chấp hành có năng lực không đủ rơi vào trạng thái thần trí không tỉnh táo, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn đám xúc tu vọt về phía họ.

Không còn kịp nữa! Tề Nhạc Nhân ý thức được hiện tại bảo bọn họ chạy trốn đã quá muộn, dứt khoát ép buộc bản thân mở ra nửa lĩnh vực; cỗ sức mạnh đến từ linh hồn kia trong nháy mắt mở rộng, bao vây những người không kịp chạy trốn, tránh bọn họ trở thành chất dinh dưỡng cho quái vật. Một số quan chấp hành thần trí không rõ không hề chống cự, thuận lợi cuốn vào nửa lĩnh vực của cậu; nhưng Phó Nhạc và Diệu Lị có ý chí mạnh, bọn họ chưa bị quái vật mê hoặc, cũng không bị cuốn vào nửa lĩnh vực của cậu.

“Nơi này giao cho Ninh Chu! Phó đình trường, Diệu Lị, chúng ta ra ngoài trước!” Tề Nhạc Nhân lớn tiếng nói.

“Không được! Một mình Ninh Chu sao ứng phó được!” Phó Nhạc không đồng ý.

Tề Nhạc Nhân sửng sốt một lát, trong giây lát không kịp phản ứng.

Hắn đang nói gì?

Ninh Chu không ứng phó được?

Tề Nhạc Nhân im lặng nhìn thoáng qua những chiếc xúc tu đang không ngừng héo rút, nhìn kích thước lớn nhỏ của xúc tu mà so thì kém xa cái con họ gặp ở Ngầm Kiến thành. Tuy chúng nó đều là hình chiếu quái vật dưới trướng Ma Vương Quyền lực, nhưng bởi vì tế phẩm và nghi thức khác nhau nên triệu hồi ra cấp bậc quái vật cũng chênh lệch; thực lực con này cùng lắm là mới bước vào cấp bậc nửa lĩnh vực.

Tề Nhạc Nhân phỏng chừng Ninh Chu giải phóng căn nguyên lực lượng mà không cần hóa nguyên hình.

Quả nhiên, dưới tầng ngầm truyền đến tiếng kêu gào thống khổ của quái vật, chưa đến nửa phút, toàn bộ xúc tu trên mặt đất cuộn tròn rút về; mặt đất ngừng rung chuyển, căn nhà đổ nát chỉ còn lại ba người hai mặt nhìn nhau.

“…Ừm, này hẳn là kết thúc.” Tề Nhạc Nhân nói, lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Phó Nhạc.

Phó Nhạc khiếp sợ hỏi Diệu Lị: “Không phải nửa lĩnh vực của cậu ta đã rách nát rồi sao?”

Diệu Lị ngơ ngác nói: “Đúng vậy...”

Tề Nhạc Nhân ở một bên cười trộm: “Đúng, nhưng đã sửa được rồi.”

Trên mặt hai người đều mang biểu tình “như vậy mà cũng được hả?”.

Diệu Lị chần chừ một lát rồi hỏi Tề Nhạc Nhân: “Có phải cậu cũng...?”

Vừa rồi các đồng đội đột nhiên bị một cỗ sức mạnh cuốn lấy mất tích, tuy Diệu Lị không bị cuốn vào nhưng nàng không thể nào quên.

“Tôi cũng ngưng kết nửa lĩnh vực.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Trần Bách Thất không nói cho tôi biết việc này.” Phó Nhạc buồn bã nói, cấp trên cũ của hắn thật là không phúc hậu.

Diệu Lị cũng không nói nên lời: “Hai người nửa lĩnh vực các anh có chút ý thức cao thủ được không? Nếu sớm biết thế, vừa rồi để các anh trực tiếp xông vào luôn cho rồi, còn trộm lẻn vào làm gì.”

“Mọi người cũng đâu có hỏi đâu.” Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng biện giải.

Cậu cũng không thể tóm được một người rồi nói với người ta rằng mình có nửa lĩnh vực được, đúng không?

Nói với nhau mấy câu thì Ninh Chu đã trở lại. Hắn cau mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc, không có tý chật vật nào khi vừa trải qua cuộc chiến.

“Dưới đó thế nào?” Phó Nhạc vội vàng hỏi.

“Quái vật đã được giải quyết.” Ninh Chu nói, sắc mặt càng tối tăm: “...Không còn người nào sống sót.”

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook