Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 218: Ước Hẹn Hoàng Hôn [7]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 218:
Đám cuồng tín đồ này tụ tập ở chỗ sâu nhất tầng hầm ngầm, đẩy một cánh cửa gỗ cổ xưa ra; thứ chào đón bọn họ là mùi máu tanh nồng nặc đến gay mũi, ngoài ra còn phảng phất mùi thịt nướng tiêu. Hai loại mùi vị hoàn toàn khác nhau hòa trộn vào nhau khiến dạ dày người ta co rút mãnh liệt.
Ninh Chu dẫn bọn họ đi xuống, cầu thang ban đầu đã bị hư hại sau trận động đất, bọn họ nhảy xuống, máu loãng bắn ướt ống quần, dính nhớp âm lãnh.
Tề Nhạc Nhân suýt chút nữa giẫm phải hai đoạn ngón tay, trên đầu ngón tay còn có một chiếc nhẫn cưới tuyệt đẹp, cậu không đành lòng nhìn tiếp, ép buộc mình dời tầm mắt.
“Tối quá, bật đèn lên đi.” Thị lực Phó Nhạc không tốt lắm, tự bật đèn lên.
Mọi người lần lượt bật đèn lên, tầng hầm ngầm to như vậy rốt cuộc cũng có ánh sáng. Nhưng chút ánh sáng đó không thể xua tan nỗi khủng bố nơi đây, ngược lại càng tăng thêm phần hàn ý thấm người —— Nơi nơi đều rải rác xác chết, giống như bị một con quái vật nào đó xé nát, rơi rụng trong toàn bộ tầng hầm ngầm. Sâu trong tầng hầm, tế đàn vốn dĩ được làm bằng đá đã bị phá hủy trong trận chiến, ngâm bên trong đầm máu.
Lần nữa đứng giữa nơi huyết tinh, Tề Nhạc Nhân không còn cảm thấy ghê tởm như lần đầu, thậm chí có thể bình tĩnh phân tích tình huống ở đây: Đầu tiên mấy tên cuồng tín đồ phát động hiến tế; triệu hồi ra hình chiếu quái vật có uy lực không bằng cái con cậu từng gặp trước đó, số nạn nhân hẳn là trên mười người.
Phó Nhạc phân phối nhiệm vụ cho mọi người, bao gồm việc xử lý thi thể bị phân mảnh và xử lý di vật của nạn nhân.
Tề Nhạc Nhân nhớ tới mình suýt giẫm phải hai đoạn ngón tay, đeo bao tay nhặt lên, này hẳn là tay phụ nữ, chiếc nhẫn còn là nhẫn kim cương.
Có một cái túi bị vứt gần đó, Tề Nhạc Nhân ngồi xổm dưới đất mở ra, bên trong là ba hộp cơm trưa, trên cùng có nửa miếng vịt quay đã lạnh.
Cậu đột nhiên ngây dại, ngơ ngẩn nhìn, trong đầu dần hiện lên thân ảnh một người phụ nữ.
“Sao vậy?” Ninh Chu nhận thấy cậu khác thường, liền bước tới hỏi.
“Nhớ cái này không?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.
Ninh Chu nhìn cái túi, gật gật đầu.
“Thật sự là cô ấy? Không ngờ...” Tề Nhạc Nhân giống như nuốt phải một tảng đá to, dạ dày nặng trĩu.
Cậu gặp chủ nhân chiếc túi trước lúc hoàng hôn. Cậu và Ninh Chu cùng về nhà, trên đường đụng phải người phụ nữ này; cậu còn giúp cô nhặt hộp cơm, ngửi thấy mùi vịt quay bên trong, còn cùng Ninh Chu đi mua một phần.
Một lần tình cờ gặp gỡ, thế nhưng đối với người xa lạ lại là lần gặp gỡ cuối cùng.
“Tìm được cái gì vậy?” Phó Nhạc chú ý thấy hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, bước tới hỏi.
Đúng lúc này, Diệu Lị đang xử lý thi thể bên kia đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. Tề Nhạc Nhân quay đầu lại nhìn Diệu Lị, Phó Nhạc thế nhưng đứng ngây ngốc ở đó, muôn vàn hoảng sợ mà nhìn thứ đồ trong tay cậu.
Diệu Lị ngã ngồi xuống vũng máu, nhìn đầu người phụ nữ trong vũng máu mà thất thanh khóc rống.
“A Tuyết!!!”
&&&
“Cậu suy xét thế nào?”
Tiếng Tư Lẫm làm bừng tỉnh Tề Nhạc Nhân, gọi cậu về từ dòng hồi ức.
Trong tầng hầm ngầm tối tăm khủng bố, Phó Nhạc quỳ rạp trong vũng máu ôm đầu vợ mình gào khóc, cảnh tượng này đã in sâu vào tâm trí Tề Nhạc Nhân rất lâu. Cậu không biết hóa ra con người có thể phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng như thế, giống như linh hồn của chính mình bị xé rách vậy, bi thương tới cực điểm.
Bởi vì yêu vô cùng sâu đậm mới có thể đau đớn muốn chết như thế.
Tề Nhạc Nhân nhìn đôi giày của mình, do dự nói: “Việc này có hơi đột ngột, tôi không quá hiểu biết phương diện này, chỉ sợ khó mà đảm nhiệm.”
Hôm nay Tư Lẫm đột nhiên tìm tới hỏi cậu có muốn làm việc lâu dài ở Sở Thẩm Phán không, là chức vụ Phó đình trường cục dị đoan Sở Thẩm Phán, chủ yếu đảm nhận công việc của Phó Nhạc.
“Cậu đã có nửa lĩnh vực, không có khả năng làm quan chấp hành bình thường, trực tiếp đi lên trên, Diệu Lị sẽ giới thiệu cho cậu sự vụ cụ thể.” Tư Lẫm nói.
Tề Nhạc Nhân suy nghĩ chốc lát, vẫn không thể cứ thế gật đầu đồng ý.
“Tôi muốn suy nghĩ lại.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Cậu có thể nghĩ lại, chút nữa tôi dẫn cậu đi gặp Tiên Tri, hắn nói muốn gặp cậu.” Tư Lẫm nói.
Sau khi rời khỏi văn phòng Tư Lẫm, trên đường đi Tề Nhạc Nhân luôn tự hỏi vấn đề: Có nên gia nhập Sở Thẩm Phán không?
Phải nói, cậu và Sở Thẩm Phán cũng coi như có duyên phận. Mục đích ban đầu là loại trừ giết chóc chi chủng ký sinh, làm nằm vùng cho Sở Thẩm Phán, sau khi chuyện thành thì Sở Thẩm Phán cũng thực hiện thỏa thuận. Ờ thì dưới sự can thiệp của Ninh Chu, Sở Thẩm Phán còn nợ cậu một ân tình. Hiện tại bởi vì quan hệ với Trần Bách Thất nên cậu được đề cử tới Sở Thẩm Phán hỗ trợ...
Kỳ thực gia nhập Sở Thẩm Phán có không ít chỗ tốt. Tất cả quan chấp hành tại Sở Thẩm Phán đều có “tiền lương”, chính là số ngày sinh tồn.
Thời gian giao dịch hợp đồng qua tay Sở Thẩm Phán đều sẽ rút ra theo tỷ lệ thời gian nhất định, giống như nộp thuế vậy. Mà thời gian bị ngừng đó sẽ dành khen thưởng cho nhân viên làm việc tại Sở Thẩm Phán.
Hơn nữa, các khóa huấn huyện tại Sở Thẩm Phán rất hoàn thiện, còn có thể phát triển dựa trên năng lực cá nhân theo nhiều hướng khác nhau. Một số thẻ kỹ năng và đạo cụ thậm chí có thể thuê hoặc mua với giá thấp.
Cuối hành lang là sân phơi, Phó Nhạc đứng đó hút thuốc, lấy ra que diêm thì phát hiện đã dùng hết.
Tề Nhạc Nhân do dự một lát, sau đó tiến lên châm thuốc cho hắn.
Phó Nhạc không nói gì, ném cho cậu một điếu thuốc coi như tạ lễ.
Người vợ yêu quý và đứa con chưa kịp chào đời cứ thế lấy phương thức bi thảm nhất bỏ hắn mà đi, người đàn ông này trong nháy mắt liền suy sụp. Hiện tại hắn đứng ở đây, mắt đầy tơ máu, khuôn mặt hốc hác, bóng dáng năng động giỏi giang trước kia biến mất không còn thấy nữa.
“Tôi đã viết giấy xin nghỉ dài hạn với Tư Lẫm, tạm thời không quay trở lại.” Hắn nói.
“…Nén bi thương thuận theo tự nhiên.”
Phó Nhạc hút mạnh một hơi, sức mạnh của nicotin làm hắn dịu đi nỗi đau đớn như lăng trì trong cơ thể. Điếu thuốc nhanh chóng hóa thành khói bụi bay theo cơn gió, hắn ném tàn thuốc xuống, tùy ý để nó trộn lẫn với đống que diêm dưới chân.
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ nói: “Sau này rốt cuộc không còn ai bảo tôi đừng hút thuốc nữa.”
Chóp mũi Tề Nhạc Nhân chua xót, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh này thậm chí còn khiến cậu cảm thấy thương cảm hơn cả tiếng khóc rống của Phó Nhạc khi đó.
“Cô ấy thích nấu ăn, tôi khen đồ ăn cô ấy nấu rất ngon, tôi thích ăn uống, lúc tăng ca cô ấy liền mang cơm tối đến cho tôi, nói sợ tôi ăn đồ căn tin. Kỳ thực đồ ăn cô ấy nấu còn khó ăn hơn cả căn tin; ăn một miếng đồ ăn phải ăn tận hai miếng cơm. Nếu tôi nói với cô ấy sớm hơn, thì có lẽ cô ấy sẽ không mang cơm đến cho tôi.” Đôi mắt Phó Nhạc rưng rưng, hắn xoa xoa mũi, dùng hơi thở kìm nén giọng nói run rẩy của mình.
“Lúc kết hôn chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng hai vợ chồng sẽ không cãi nhau quá ba ngày, đến ngày thứ tư nhất định phải làm hòa. Cho dù chúng tôi có giận nhau thì cô ấy vẫn đến đưa cơm cho tôi mỗi ngày; cô ấy muốn nói chuyện làm hòa với tôi, nhưng tôi một lần cũng không về nhà... Ngày thứ tư, cô ấy không đến, về sau cũng không bao giờ đến nữa.”
Phó Nhạc vuốt mặt, rồi vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc Nhân: “Ở thế giới này, thiên trường địa cửu là điều quá mức xa xỉ, hãy quý trọng từng ngày trước mắt.”
Phó Nhạc rời đi, bóng dáng cô độc nghèo túng, trong ánh hoàng hôn mờ ảo, giống như một ông lão lưng gù.
Ngày thành lập năm nay rốt cuộc hắn và người yêu cũng không thể cùng nhau ngắm pháo hoa. Lời ước hẹn trước đó, cuối cùng cũng không thể thực hiện được.
Dưới ánh nắng hoàng hôn, chỉ còn mình hắn đi trên con đường, nhưng lại không biết phải đi đường nào.
*****
Đám cuồng tín đồ này tụ tập ở chỗ sâu nhất tầng hầm ngầm, đẩy một cánh cửa gỗ cổ xưa ra; thứ chào đón bọn họ là mùi máu tanh nồng nặc đến gay mũi, ngoài ra còn phảng phất mùi thịt nướng tiêu. Hai loại mùi vị hoàn toàn khác nhau hòa trộn vào nhau khiến dạ dày người ta co rút mãnh liệt.
Ninh Chu dẫn bọn họ đi xuống, cầu thang ban đầu đã bị hư hại sau trận động đất, bọn họ nhảy xuống, máu loãng bắn ướt ống quần, dính nhớp âm lãnh.
Tề Nhạc Nhân suýt chút nữa giẫm phải hai đoạn ngón tay, trên đầu ngón tay còn có một chiếc nhẫn cưới tuyệt đẹp, cậu không đành lòng nhìn tiếp, ép buộc mình dời tầm mắt.
“Tối quá, bật đèn lên đi.” Thị lực Phó Nhạc không tốt lắm, tự bật đèn lên.
Mọi người lần lượt bật đèn lên, tầng hầm ngầm to như vậy rốt cuộc cũng có ánh sáng. Nhưng chút ánh sáng đó không thể xua tan nỗi khủng bố nơi đây, ngược lại càng tăng thêm phần hàn ý thấm người —— Nơi nơi đều rải rác xác chết, giống như bị một con quái vật nào đó xé nát, rơi rụng trong toàn bộ tầng hầm ngầm. Sâu trong tầng hầm, tế đàn vốn dĩ được làm bằng đá đã bị phá hủy trong trận chiến, ngâm bên trong đầm máu.
Lần nữa đứng giữa nơi huyết tinh, Tề Nhạc Nhân không còn cảm thấy ghê tởm như lần đầu, thậm chí có thể bình tĩnh phân tích tình huống ở đây: Đầu tiên mấy tên cuồng tín đồ phát động hiến tế; triệu hồi ra hình chiếu quái vật có uy lực không bằng cái con cậu từng gặp trước đó, số nạn nhân hẳn là trên mười người.
Phó Nhạc phân phối nhiệm vụ cho mọi người, bao gồm việc xử lý thi thể bị phân mảnh và xử lý di vật của nạn nhân.
Tề Nhạc Nhân nhớ tới mình suýt giẫm phải hai đoạn ngón tay, đeo bao tay nhặt lên, này hẳn là tay phụ nữ, chiếc nhẫn còn là nhẫn kim cương.
Có một cái túi bị vứt gần đó, Tề Nhạc Nhân ngồi xổm dưới đất mở ra, bên trong là ba hộp cơm trưa, trên cùng có nửa miếng vịt quay đã lạnh.
Cậu đột nhiên ngây dại, ngơ ngẩn nhìn, trong đầu dần hiện lên thân ảnh một người phụ nữ.
“Sao vậy?” Ninh Chu nhận thấy cậu khác thường, liền bước tới hỏi.
“Nhớ cái này không?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.
Ninh Chu nhìn cái túi, gật gật đầu.
“Thật sự là cô ấy? Không ngờ...” Tề Nhạc Nhân giống như nuốt phải một tảng đá to, dạ dày nặng trĩu.
Cậu gặp chủ nhân chiếc túi trước lúc hoàng hôn. Cậu và Ninh Chu cùng về nhà, trên đường đụng phải người phụ nữ này; cậu còn giúp cô nhặt hộp cơm, ngửi thấy mùi vịt quay bên trong, còn cùng Ninh Chu đi mua một phần.
Một lần tình cờ gặp gỡ, thế nhưng đối với người xa lạ lại là lần gặp gỡ cuối cùng.
“Tìm được cái gì vậy?” Phó Nhạc chú ý thấy hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, bước tới hỏi.
Đúng lúc này, Diệu Lị đang xử lý thi thể bên kia đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. Tề Nhạc Nhân quay đầu lại nhìn Diệu Lị, Phó Nhạc thế nhưng đứng ngây ngốc ở đó, muôn vàn hoảng sợ mà nhìn thứ đồ trong tay cậu.
Diệu Lị ngã ngồi xuống vũng máu, nhìn đầu người phụ nữ trong vũng máu mà thất thanh khóc rống.
“A Tuyết!!!”
&&&
“Cậu suy xét thế nào?”
Tiếng Tư Lẫm làm bừng tỉnh Tề Nhạc Nhân, gọi cậu về từ dòng hồi ức.
Trong tầng hầm ngầm tối tăm khủng bố, Phó Nhạc quỳ rạp trong vũng máu ôm đầu vợ mình gào khóc, cảnh tượng này đã in sâu vào tâm trí Tề Nhạc Nhân rất lâu. Cậu không biết hóa ra con người có thể phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng như thế, giống như linh hồn của chính mình bị xé rách vậy, bi thương tới cực điểm.
Bởi vì yêu vô cùng sâu đậm mới có thể đau đớn muốn chết như thế.
Tề Nhạc Nhân nhìn đôi giày của mình, do dự nói: “Việc này có hơi đột ngột, tôi không quá hiểu biết phương diện này, chỉ sợ khó mà đảm nhiệm.”
Hôm nay Tư Lẫm đột nhiên tìm tới hỏi cậu có muốn làm việc lâu dài ở Sở Thẩm Phán không, là chức vụ Phó đình trường cục dị đoan Sở Thẩm Phán, chủ yếu đảm nhận công việc của Phó Nhạc.
“Cậu đã có nửa lĩnh vực, không có khả năng làm quan chấp hành bình thường, trực tiếp đi lên trên, Diệu Lị sẽ giới thiệu cho cậu sự vụ cụ thể.” Tư Lẫm nói.
Tề Nhạc Nhân suy nghĩ chốc lát, vẫn không thể cứ thế gật đầu đồng ý.
“Tôi muốn suy nghĩ lại.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Cậu có thể nghĩ lại, chút nữa tôi dẫn cậu đi gặp Tiên Tri, hắn nói muốn gặp cậu.” Tư Lẫm nói.
Sau khi rời khỏi văn phòng Tư Lẫm, trên đường đi Tề Nhạc Nhân luôn tự hỏi vấn đề: Có nên gia nhập Sở Thẩm Phán không?
Phải nói, cậu và Sở Thẩm Phán cũng coi như có duyên phận. Mục đích ban đầu là loại trừ giết chóc chi chủng ký sinh, làm nằm vùng cho Sở Thẩm Phán, sau khi chuyện thành thì Sở Thẩm Phán cũng thực hiện thỏa thuận. Ờ thì dưới sự can thiệp của Ninh Chu, Sở Thẩm Phán còn nợ cậu một ân tình. Hiện tại bởi vì quan hệ với Trần Bách Thất nên cậu được đề cử tới Sở Thẩm Phán hỗ trợ...
Kỳ thực gia nhập Sở Thẩm Phán có không ít chỗ tốt. Tất cả quan chấp hành tại Sở Thẩm Phán đều có “tiền lương”, chính là số ngày sinh tồn.
Thời gian giao dịch hợp đồng qua tay Sở Thẩm Phán đều sẽ rút ra theo tỷ lệ thời gian nhất định, giống như nộp thuế vậy. Mà thời gian bị ngừng đó sẽ dành khen thưởng cho nhân viên làm việc tại Sở Thẩm Phán.
Hơn nữa, các khóa huấn huyện tại Sở Thẩm Phán rất hoàn thiện, còn có thể phát triển dựa trên năng lực cá nhân theo nhiều hướng khác nhau. Một số thẻ kỹ năng và đạo cụ thậm chí có thể thuê hoặc mua với giá thấp.
Cuối hành lang là sân phơi, Phó Nhạc đứng đó hút thuốc, lấy ra que diêm thì phát hiện đã dùng hết.
Tề Nhạc Nhân do dự một lát, sau đó tiến lên châm thuốc cho hắn.
Phó Nhạc không nói gì, ném cho cậu một điếu thuốc coi như tạ lễ.
Người vợ yêu quý và đứa con chưa kịp chào đời cứ thế lấy phương thức bi thảm nhất bỏ hắn mà đi, người đàn ông này trong nháy mắt liền suy sụp. Hiện tại hắn đứng ở đây, mắt đầy tơ máu, khuôn mặt hốc hác, bóng dáng năng động giỏi giang trước kia biến mất không còn thấy nữa.
“Tôi đã viết giấy xin nghỉ dài hạn với Tư Lẫm, tạm thời không quay trở lại.” Hắn nói.
“…Nén bi thương thuận theo tự nhiên.”
Phó Nhạc hút mạnh một hơi, sức mạnh của nicotin làm hắn dịu đi nỗi đau đớn như lăng trì trong cơ thể. Điếu thuốc nhanh chóng hóa thành khói bụi bay theo cơn gió, hắn ném tàn thuốc xuống, tùy ý để nó trộn lẫn với đống que diêm dưới chân.
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ nói: “Sau này rốt cuộc không còn ai bảo tôi đừng hút thuốc nữa.”
Chóp mũi Tề Nhạc Nhân chua xót, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh này thậm chí còn khiến cậu cảm thấy thương cảm hơn cả tiếng khóc rống của Phó Nhạc khi đó.
“Cô ấy thích nấu ăn, tôi khen đồ ăn cô ấy nấu rất ngon, tôi thích ăn uống, lúc tăng ca cô ấy liền mang cơm tối đến cho tôi, nói sợ tôi ăn đồ căn tin. Kỳ thực đồ ăn cô ấy nấu còn khó ăn hơn cả căn tin; ăn một miếng đồ ăn phải ăn tận hai miếng cơm. Nếu tôi nói với cô ấy sớm hơn, thì có lẽ cô ấy sẽ không mang cơm đến cho tôi.” Đôi mắt Phó Nhạc rưng rưng, hắn xoa xoa mũi, dùng hơi thở kìm nén giọng nói run rẩy của mình.
“Lúc kết hôn chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng hai vợ chồng sẽ không cãi nhau quá ba ngày, đến ngày thứ tư nhất định phải làm hòa. Cho dù chúng tôi có giận nhau thì cô ấy vẫn đến đưa cơm cho tôi mỗi ngày; cô ấy muốn nói chuyện làm hòa với tôi, nhưng tôi một lần cũng không về nhà... Ngày thứ tư, cô ấy không đến, về sau cũng không bao giờ đến nữa.”
Phó Nhạc vuốt mặt, rồi vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc Nhân: “Ở thế giới này, thiên trường địa cửu là điều quá mức xa xỉ, hãy quý trọng từng ngày trước mắt.”
Phó Nhạc rời đi, bóng dáng cô độc nghèo túng, trong ánh hoàng hôn mờ ảo, giống như một ông lão lưng gù.
Ngày thành lập năm nay rốt cuộc hắn và người yêu cũng không thể cùng nhau ngắm pháo hoa. Lời ước hẹn trước đó, cuối cùng cũng không thể thực hiện được.
Dưới ánh nắng hoàng hôn, chỉ còn mình hắn đi trên con đường, nhưng lại không biết phải đi đường nào.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.