Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 220: Ước Hẹn Hoàng Hôn [9]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 220:
“Người tới chưa?” Tề Nhạc Nhân sốt ruột dạo bước.
“Gấp cái gì? Không phải cậu mới từ Ngầm Kiến thành trở về sao?” Ảo thuật sư ôm cánh tay, liếc cậu một cái, tức giận nói.
“Nào có vừa trở về? Tôi làm nhiệm vụ phó bản, còn nhiệm vụ bắt buộc thì cũng làm mấy ngày ở Sở Thẩm Phán, tuần sau chính là ngày thành lập rồi!” Tề Nhạc Nhân nói.
“À.” Ảo thuật sư nói, tiếp tục nhìn bầu trời.
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ, đành tiếp tục đi tới đi lui trên quảng trường rộng lớn bên ngoài Sở Thẩm Phán chờ đợi vị khách quý đến từ Ngầm Kiến thành.
Người nắm giữ lĩnh vực Ngầm Kiến thành, Long Kiến Nữ Vương - A Á.
“Tới rồi.” Ảo thuật sư nhìn về phía tây, trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi hành khí, xuyên qua biên cảnh Vùng đất Hoàng Hôn tiến vào vùng trờ, trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, tựa như một cuốn phim có hình ảnh.
Tề Nhạc Nhân nhìn nhìn tòa nhà Sở Thẩm Phán, thầm nghĩ sao Ninh Chu còn chưa ra nữa, không biết Tư Lẫm kéo hắn đi nói cái gì.
Phi hành khí có hình dáng kỳ lạ từ từ đáp xuống quảng trường trung tâm, nhân viên Sở Thẩm Phán nhanh chóng trải thảm đỏ, bố trí cầu thang rồi mở cửa khoang ra.
Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi bước xuống, đi theo sau là thị nữ trưởng của Long Kiến Nữ Vương.
Đợi đã, cô bé này...
Tề Nhạc Nhân gần như hoảng sợ mà nhìn vào giới văn quen thuộc gần đôi mắt của cô, còn có phần giáp xác thuộc về Long Kiến Nữ Vương bị làn váy rộng lớn che lấp.
A Á nhìn Tề Nhạc Nhân, trên mặt tràn đầy hưng phấn khó mà che giấu được, nếu không phải ngại lễ nghi xã giao, cô đã xách váy chạy tới bên cạnh cậu.
Ảo thuật sư bước lên phía trước nghênh đón, hiện tại trong đầu Tề Nhạc Nhân lúc này tràn ngập dấu chấm hỏi. Sao A Á đột nhiên thu nhỏ lại vậy nhỉ?
Ảo thuật sư và A Á trò chuyện với nhau một cách công thức hóa, sau đó dẫn các nàng đến Sở Thẩm Phán, gặp mặt Boss quản lý Sở Thẩm Phán hoặc bản nhân Tiên Tri.
“Tề Nhạc Nhân, đã lâu không gặp.” Nhân lúc không ai chú ý, A Á trộm kéo kéo quần Tề Nhạc Nhân, hưng phấn chào hỏi cậu.
“Đã lâu không gặp, A Á.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười đáp lại, sau đó hỏi: “Thoạt nhìn cô… càng trẻ hơn.”
A Á mỉm cười vui vẻ nói: “Này không phải bản thể của tôi, bản thể của tôi không thể tùy tiện rời khỏi Ngầm Kiến thành; đây chỉ là một hóa thân của tôi mà thôi.”
Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là thế.
Lần này Long Kiến Nữ Vương đến để tham gia sự kiện kỷ niệm tròn 22 năm thành lập Vùng đất Hoàng Hôn. Từ góc độ vĩ mô, này thậm chí có thể trở thành một sự kiện lớn trong sử sách Thế Giới Ác Mộng; dựa trên tiêu chí này hai lĩnh vực có khả năng thiết lập mối quan hệ bang giao chính thức. Tuy rằng trước đây hai bên cũng có một số hiệp nghị bí mật —— Ví như Tiên Tri sẽ cử sứ giả của mình đến tham gia nghi thức kế vị của Long Kiến Nữ Vương —— Nhưng điều này không liên quan chặt chẽ với nhau.
Nhưng lúc này, hiển nhiên Tiên Tri đã đạt thành nhận thức chung với Long Kiến Nữ Vương, hai bên rất có khả năng sẽ triển khai hợp tác sâu hơn.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân hiện lên một tia nghi hoặc, Long Kiến Nữ Vương lên ngôi bất quá mới chỉ được một tháng, nàng đã quyết định xong toàn bộ chính sách đối ngoại lĩnh vực rồi sao? Dù sao từ góc độ phe phái, nàng lệ thuộc trận doanh ác ma, nàng có thể bảo trì vị trí trung lập, nhưng thiết lập mối quan hệ ngoại giao với Vùng đất Hoàng Hôn…
“Tới rồi.” Ảo thuật sư dừng bước, làm một thủ thế mời.
A Á gật đầu mỉm cười với hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng họp đằng trước.
Tề Nhạc Nhân nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy cô gái này thật sự đã trưởng thành, tự tin hơn trước, sự tự tin này làm cô tỏa sáng.
Tư Lẫm và Ninh Chu đang đợi cô trong phòng họp, kế tiếp hỗ động tựa như bản tin thời sự. Tề Nhạc Nhân còn nhìn thấy một nhân viên công tác khiêng chân máy ảnh kiểu cũ tựa như loại ở thế kỷ 19 lên sân khấu chụp ảnh chung cho họ.
Toàn bộ quá trình A Á biểu hiện thập phần khéo léo, không chút hoảng loạn, bình tĩnh tự nhiên giống như một Nữ Vương trời sinh. Xem ra trong một tháng không gặp, cô gái này cũng đã trải qua không ít chuyện.
Kết thúc cuộc họp, tiếp theo là tiệc tối. Trước nửa tiếng bắt đầu tiệc tối, A Á rốt cuộc cũng thoát khỏi đám đông đi tới bên cạnh Tề Nhạc Nhân, vỗ vỗ ngực rồi nhẹ thở ra, sau đó nghịch ngợm thè lưỡi, oán giận nói với Tề Nhạc Nhân: “Thật là quá đáng sợ, vừa rồi nói chuyện với quan chấp hành, trong đầu tôi đều tràn ngập suy nghĩ có phải mình nói lời gì không nên không.”
Rời xa màn ảnh và đám đông, A Á lập tức thoát khỏi “lớp vỏ” Long Kiến Nữ Vương, bộc lộ tâm tính thiếu nữ vốn có. Hiện tại hóa thân của cô thoạt nhìn chỉ tầm bảy - tám tuổi, cho nên nhìn cô càng giống tâm tính trẻ con hơn.
Tề Nhạc Nhân vui vẻ nói: “Không có, cô nói rất tốt, vượt quá dự đoán của mọi người.”
“Thật sao? Thật sao? Hahaha, cố lên, tôi có thể làm được.” A Á nắm chặt tay, tự cổ vũ cho mình: “Đúng rồi Tề Nhạc Nhân, anh và bệ…”
Tề Nhạc Nhân nhìn thấy Ninh Chu đi tới phía này, lập tức vẫy vẫy tay với hắn.
A Á đột nhiên im bặt, dường như cô căng thẳng, co quắp đứng giữa hai người, nhìn xung quanh.
“Anh kết thúc bên kia rồi à?” Tề Nhạc Nhân hỏi hắn.
Ninh Chu gật gật đầu.
“A Á, chờ lát nữa có muốn đi gặp Tiên Tri không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Sắp xếp vào ngày mai đi.” Ninh Chu nói.
A Á trộm nhìn Ninh Chu, rồi lại trộm nhìn Tề Nhạc Nhân. Thời điểm bị hai người đồng thời nhìn chằm chằm, cô ngượng ngùng cười, không nói gì.
“Đúng rồi A Á, cô ở chỗ này mấy ngày?” Tề Nhạc Nhân hỏi cô: “Chờ kết thúc chính sự, tôi dẫn cô đi tham quan Vùng đất Hoàng Hôn.”
“Vậy thì quá tốt rồi!” A Á lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Tôi vẫn ở cho đến khi ngày thành lập kết thúc… Bất quá, này có làm phiền anh không…”
Nói xong cô lén nhìn Ninh Chu một cái.
“Khụ, sẽ không, không có gì đâu, chúng tôi rất vui cô có thể đến. Nếu có thể ở lâu thì càng tốt.” Trong lòng Tề Nhạc Nhân đánh bàn tính nhỏ, cậu dự định cầu hôn Ninh Chu đúng ngày thành lập. Theo tập tục ở Thế Giới Ác Mộng, thời gian cầu hôn cho đến khi kết hôn không dài lắm, thông thường từ bảy ngày đến ba tháng.
Đương nhiên cậu chọn cử hành hôn lễ sau bảy ngày cầu hôn rồi.
Sau khi nghe kế hoạch cầu hôn của cậu, Trần Bách Thất tỏ vẻ cô sẽ toàn quyền phụ trách hôn lễ; nhưng Tề Nhạc Nhân luôn cảm thấy ánh mắt của cô nàng lúc đó có chút kỳ quái, như thể tràn ngập trào phúng và chế nhạo.
Nếu thuận lợi thì, nửa tháng nữa cậu sẽ chính thức trở thành nhân sĩ đã kết hôn.
Nếu A Á có thể tham gia, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
“Chờ lát nữa tôi đi hỏi thị nữ trưởng về hành trình.” A Á vui vẻ đồng ý, gấp không chờ nổi mà nói: “Không, tôi đi hỏi liền bây giờ luôn, anh chờ tôi.”
Nói xong, cô vội vàng đi về phía thị nữ trưởng.
Bữa tối là tiệc tối chính thức, Tề Nhạc Nhân cũng được mời tham dự. A Á đã hỏi về hành trình của mình; sau khi phát hiện chính mình có thể ở lại Vùng đất Hoàng Hôn nửa tháng, tâm tình thập phần phấn chấn. Đối với nụ cười cứng đờ mang đậm chất công thức hóa trên mặt Tư Lẫm, cô đều có thể ăn hết ba bát lớn.
Sau bữa tối là màn biểu diễn dành cho khán giả, lúc này vở ca kịch Vùng đất Hoàng Hôn được trình diễn, mang tựa đề “Ngày Thành Lập”.
Hầu hết các diễn viên đều là dân bản xứ ở Thế Giới Ác Mộng, bọn họ dùng màn trình diễn tinh tế thể hiện lịch sử tòa lĩnh vực này gửi các vị khách đến từ Ngầm Kiến thành.
Con thuyền chở Thánh nữ tu sĩ và nhóm người lưu vong chạm trán đội quân ác ma bao vây ở bờ biển phía Đông. Maria sắp sinh nở nên không thể chiến đấu, mắt thấy thuyền nhỏ sắp lật úp trong mưa giông bão táp, một thiếu niên bước ra.
Người này vẫn còn quá trẻ, đôi mắt chứng kiến quá nhiều điều tang thương trong chuyến hành trình lưu vong này.
Hắn cất giọng hát: “Tôi nhìn thấy cái chết, đánh úp hoàng hôn. Nó tựa như một cơn bão táp tàn phá thành trấn và thôn trang ven đường. Người mẹ ôm đứa con bất lực ngã xuống dưới nanh vuốt ác ma; người cha già nua nâng cơ thể người thân bị ác ma móc lấy trái tim; lũ trẻ ôm nhau sợ hãi và tuyệt vọng từ biệt thế giới này. Tôi không thể miêu tả, không thể diễn tả nổi sự tàn nhẫn khó mà tưởng tượng này; nhân gian và địa ngục có gì khác nhau? Sinh mệnh trân quý, mà cũng hèn mọn như thế. Thần ơi, nếu trên đời này thực sự có Thần, làm sao ngài có thể chịu đựng nỗi thảm kịch tàn nhẫn như vậy xảy ra? Ngài chắc chắn đã biến mất rồi, cầu nguyện với ngài cũng chẳng ích gì.”
“Các đồng bạn của tôi đều đã ngã xuống, tôi đứng ở đây, hai bàn tay trắng, nghênh đón cơn bão táp xưa nay chưa từng có. Ác ma lượn lờ trên đỉnh đầu tôi, nhấm nuốt hơi thở tử vong; đằng sau tôi chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Con đường lưu vong này có phải đã tới hồi kết thúc, mà điểm kết thúc này, phải chăng chính là trở về vòng tay Tử Thần?”
“Tôi cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực; phía trước là bờ biển, nhưng dường như nó là điểm tận cùng thế giới. Tới, chúng tới rồi, ác ma sải đôi cánh, lộ răng nanh, đánh tới chỗ này; bọn chúng mênh mông cuồn cuộn như đàn ong, khủng bố như ôn dịch. Tôi dang rộng vòng tay, rít gào trong cơn mưa to, dùng nửa lĩnh vực cố gắng bảo vệ con thuyền nhỏ.”
“Vỡ vụn, nó sắp vỡ vụn. Mỗi một đòn tấn công đều là một làn sóng hủy diệt, thế giới của tôi lung lay sắp đổ, gần bên bờ vực hủy diệt.”
Thời điểm người sắm vai Tiên Tri hát tới đây, phối nhạc tiến vào đoạn cao trào; anh ta đứng trên sân khấu múa may cánh tay, dường như anh ta thực sự là chàng thiếu niên đối kháng với đội quân ác ma đông nghìn nghịt trong cơn mưa lớn.
“[Tôi tặng cho bạn sức mạnh, xin hãy bảo vệ thế giới này thay tôi]. Thánh nữ tu sĩ nói với tôi. Vì thế ánh sáng thần thánh rời khỏi cơ thể nàng, lấy đi vinh quang cùng trách nhiệm.”
“Tôi mở mắt, nhìn thấy ánh hoàng hôn vĩnh viễn không buông xuống.”
Tề Nhạc Nhân bị hấp dẫn thật sâu bởi cảnh tượng được miêu tả trong vở kịch này, vô số hình ảnh quay cuồng trước mắt cậu:
Không đếm được bao nhiêu đội quân ác ma thối lui như thủy triều, chạy xa vài dặm, để lại thi thể trôi nổi trên mặt biển.
Đám mây xé toạc bầu trời, lưỡi dao sắc bén biến mặt biển thành ánh hoàng hôn rực rỡ; ngay đường chân trời cách đó không xa, một lĩnh vực mới từ từ dâng lên. Nhóm lữ nhân một đường phiêu bạt ngắm nhìn bờ biển mang theo niềm hy vọng của chúng sinh, chảy xuống hàng nước mắt vui sướng.
Đó là một vòng hoàng hôn không bao giờ lặn và cũng là niềm hy vọng vĩnh cửu không bao giờ bị hủy diệt.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Câu chuyện Ninh Chu ra đời ngày ấy mang đậm cảm giác sử thi. Quân ác ma chặn đường vây đánh, Thánh nữ tu sĩ sinh ra hậu duệ của Ma Vương Hủy Diệt; Tiên Tri sáng tạo ra lĩnh vực mới che chở chúng sinh. Ngoài ra còn có cảnh tượng Tiên Tri bế tiểu Ninh Chu mới sinh đứng bên bờ biển thuyết giảng, kể ra hắn muốn thành lập một lĩnh vực như thế nào.
Có thể thấy, Ninh Chu quả thực là đứa con của vận mệnh.
****
“Người tới chưa?” Tề Nhạc Nhân sốt ruột dạo bước.
“Gấp cái gì? Không phải cậu mới từ Ngầm Kiến thành trở về sao?” Ảo thuật sư ôm cánh tay, liếc cậu một cái, tức giận nói.
“Nào có vừa trở về? Tôi làm nhiệm vụ phó bản, còn nhiệm vụ bắt buộc thì cũng làm mấy ngày ở Sở Thẩm Phán, tuần sau chính là ngày thành lập rồi!” Tề Nhạc Nhân nói.
“À.” Ảo thuật sư nói, tiếp tục nhìn bầu trời.
Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ, đành tiếp tục đi tới đi lui trên quảng trường rộng lớn bên ngoài Sở Thẩm Phán chờ đợi vị khách quý đến từ Ngầm Kiến thành.
Người nắm giữ lĩnh vực Ngầm Kiến thành, Long Kiến Nữ Vương - A Á.
“Tới rồi.” Ảo thuật sư nhìn về phía tây, trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi hành khí, xuyên qua biên cảnh Vùng đất Hoàng Hôn tiến vào vùng trờ, trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, tựa như một cuốn phim có hình ảnh.
Tề Nhạc Nhân nhìn nhìn tòa nhà Sở Thẩm Phán, thầm nghĩ sao Ninh Chu còn chưa ra nữa, không biết Tư Lẫm kéo hắn đi nói cái gì.
Phi hành khí có hình dáng kỳ lạ từ từ đáp xuống quảng trường trung tâm, nhân viên Sở Thẩm Phán nhanh chóng trải thảm đỏ, bố trí cầu thang rồi mở cửa khoang ra.
Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi bước xuống, đi theo sau là thị nữ trưởng của Long Kiến Nữ Vương.
Đợi đã, cô bé này...
Tề Nhạc Nhân gần như hoảng sợ mà nhìn vào giới văn quen thuộc gần đôi mắt của cô, còn có phần giáp xác thuộc về Long Kiến Nữ Vương bị làn váy rộng lớn che lấp.
A Á nhìn Tề Nhạc Nhân, trên mặt tràn đầy hưng phấn khó mà che giấu được, nếu không phải ngại lễ nghi xã giao, cô đã xách váy chạy tới bên cạnh cậu.
Ảo thuật sư bước lên phía trước nghênh đón, hiện tại trong đầu Tề Nhạc Nhân lúc này tràn ngập dấu chấm hỏi. Sao A Á đột nhiên thu nhỏ lại vậy nhỉ?
Ảo thuật sư và A Á trò chuyện với nhau một cách công thức hóa, sau đó dẫn các nàng đến Sở Thẩm Phán, gặp mặt Boss quản lý Sở Thẩm Phán hoặc bản nhân Tiên Tri.
“Tề Nhạc Nhân, đã lâu không gặp.” Nhân lúc không ai chú ý, A Á trộm kéo kéo quần Tề Nhạc Nhân, hưng phấn chào hỏi cậu.
“Đã lâu không gặp, A Á.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười đáp lại, sau đó hỏi: “Thoạt nhìn cô… càng trẻ hơn.”
A Á mỉm cười vui vẻ nói: “Này không phải bản thể của tôi, bản thể của tôi không thể tùy tiện rời khỏi Ngầm Kiến thành; đây chỉ là một hóa thân của tôi mà thôi.”
Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là thế.
Lần này Long Kiến Nữ Vương đến để tham gia sự kiện kỷ niệm tròn 22 năm thành lập Vùng đất Hoàng Hôn. Từ góc độ vĩ mô, này thậm chí có thể trở thành một sự kiện lớn trong sử sách Thế Giới Ác Mộng; dựa trên tiêu chí này hai lĩnh vực có khả năng thiết lập mối quan hệ bang giao chính thức. Tuy rằng trước đây hai bên cũng có một số hiệp nghị bí mật —— Ví như Tiên Tri sẽ cử sứ giả của mình đến tham gia nghi thức kế vị của Long Kiến Nữ Vương —— Nhưng điều này không liên quan chặt chẽ với nhau.
Nhưng lúc này, hiển nhiên Tiên Tri đã đạt thành nhận thức chung với Long Kiến Nữ Vương, hai bên rất có khả năng sẽ triển khai hợp tác sâu hơn.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân hiện lên một tia nghi hoặc, Long Kiến Nữ Vương lên ngôi bất quá mới chỉ được một tháng, nàng đã quyết định xong toàn bộ chính sách đối ngoại lĩnh vực rồi sao? Dù sao từ góc độ phe phái, nàng lệ thuộc trận doanh ác ma, nàng có thể bảo trì vị trí trung lập, nhưng thiết lập mối quan hệ ngoại giao với Vùng đất Hoàng Hôn…
“Tới rồi.” Ảo thuật sư dừng bước, làm một thủ thế mời.
A Á gật đầu mỉm cười với hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng họp đằng trước.
Tề Nhạc Nhân nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy cô gái này thật sự đã trưởng thành, tự tin hơn trước, sự tự tin này làm cô tỏa sáng.
Tư Lẫm và Ninh Chu đang đợi cô trong phòng họp, kế tiếp hỗ động tựa như bản tin thời sự. Tề Nhạc Nhân còn nhìn thấy một nhân viên công tác khiêng chân máy ảnh kiểu cũ tựa như loại ở thế kỷ 19 lên sân khấu chụp ảnh chung cho họ.
Toàn bộ quá trình A Á biểu hiện thập phần khéo léo, không chút hoảng loạn, bình tĩnh tự nhiên giống như một Nữ Vương trời sinh. Xem ra trong một tháng không gặp, cô gái này cũng đã trải qua không ít chuyện.
Kết thúc cuộc họp, tiếp theo là tiệc tối. Trước nửa tiếng bắt đầu tiệc tối, A Á rốt cuộc cũng thoát khỏi đám đông đi tới bên cạnh Tề Nhạc Nhân, vỗ vỗ ngực rồi nhẹ thở ra, sau đó nghịch ngợm thè lưỡi, oán giận nói với Tề Nhạc Nhân: “Thật là quá đáng sợ, vừa rồi nói chuyện với quan chấp hành, trong đầu tôi đều tràn ngập suy nghĩ có phải mình nói lời gì không nên không.”
Rời xa màn ảnh và đám đông, A Á lập tức thoát khỏi “lớp vỏ” Long Kiến Nữ Vương, bộc lộ tâm tính thiếu nữ vốn có. Hiện tại hóa thân của cô thoạt nhìn chỉ tầm bảy - tám tuổi, cho nên nhìn cô càng giống tâm tính trẻ con hơn.
Tề Nhạc Nhân vui vẻ nói: “Không có, cô nói rất tốt, vượt quá dự đoán của mọi người.”
“Thật sao? Thật sao? Hahaha, cố lên, tôi có thể làm được.” A Á nắm chặt tay, tự cổ vũ cho mình: “Đúng rồi Tề Nhạc Nhân, anh và bệ…”
Tề Nhạc Nhân nhìn thấy Ninh Chu đi tới phía này, lập tức vẫy vẫy tay với hắn.
A Á đột nhiên im bặt, dường như cô căng thẳng, co quắp đứng giữa hai người, nhìn xung quanh.
“Anh kết thúc bên kia rồi à?” Tề Nhạc Nhân hỏi hắn.
Ninh Chu gật gật đầu.
“A Á, chờ lát nữa có muốn đi gặp Tiên Tri không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Sắp xếp vào ngày mai đi.” Ninh Chu nói.
A Á trộm nhìn Ninh Chu, rồi lại trộm nhìn Tề Nhạc Nhân. Thời điểm bị hai người đồng thời nhìn chằm chằm, cô ngượng ngùng cười, không nói gì.
“Đúng rồi A Á, cô ở chỗ này mấy ngày?” Tề Nhạc Nhân hỏi cô: “Chờ kết thúc chính sự, tôi dẫn cô đi tham quan Vùng đất Hoàng Hôn.”
“Vậy thì quá tốt rồi!” A Á lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Tôi vẫn ở cho đến khi ngày thành lập kết thúc… Bất quá, này có làm phiền anh không…”
Nói xong cô lén nhìn Ninh Chu một cái.
“Khụ, sẽ không, không có gì đâu, chúng tôi rất vui cô có thể đến. Nếu có thể ở lâu thì càng tốt.” Trong lòng Tề Nhạc Nhân đánh bàn tính nhỏ, cậu dự định cầu hôn Ninh Chu đúng ngày thành lập. Theo tập tục ở Thế Giới Ác Mộng, thời gian cầu hôn cho đến khi kết hôn không dài lắm, thông thường từ bảy ngày đến ba tháng.
Đương nhiên cậu chọn cử hành hôn lễ sau bảy ngày cầu hôn rồi.
Sau khi nghe kế hoạch cầu hôn của cậu, Trần Bách Thất tỏ vẻ cô sẽ toàn quyền phụ trách hôn lễ; nhưng Tề Nhạc Nhân luôn cảm thấy ánh mắt của cô nàng lúc đó có chút kỳ quái, như thể tràn ngập trào phúng và chế nhạo.
Nếu thuận lợi thì, nửa tháng nữa cậu sẽ chính thức trở thành nhân sĩ đã kết hôn.
Nếu A Á có thể tham gia, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
“Chờ lát nữa tôi đi hỏi thị nữ trưởng về hành trình.” A Á vui vẻ đồng ý, gấp không chờ nổi mà nói: “Không, tôi đi hỏi liền bây giờ luôn, anh chờ tôi.”
Nói xong, cô vội vàng đi về phía thị nữ trưởng.
Bữa tối là tiệc tối chính thức, Tề Nhạc Nhân cũng được mời tham dự. A Á đã hỏi về hành trình của mình; sau khi phát hiện chính mình có thể ở lại Vùng đất Hoàng Hôn nửa tháng, tâm tình thập phần phấn chấn. Đối với nụ cười cứng đờ mang đậm chất công thức hóa trên mặt Tư Lẫm, cô đều có thể ăn hết ba bát lớn.
Sau bữa tối là màn biểu diễn dành cho khán giả, lúc này vở ca kịch Vùng đất Hoàng Hôn được trình diễn, mang tựa đề “Ngày Thành Lập”.
Hầu hết các diễn viên đều là dân bản xứ ở Thế Giới Ác Mộng, bọn họ dùng màn trình diễn tinh tế thể hiện lịch sử tòa lĩnh vực này gửi các vị khách đến từ Ngầm Kiến thành.
Con thuyền chở Thánh nữ tu sĩ và nhóm người lưu vong chạm trán đội quân ác ma bao vây ở bờ biển phía Đông. Maria sắp sinh nở nên không thể chiến đấu, mắt thấy thuyền nhỏ sắp lật úp trong mưa giông bão táp, một thiếu niên bước ra.
Người này vẫn còn quá trẻ, đôi mắt chứng kiến quá nhiều điều tang thương trong chuyến hành trình lưu vong này.
Hắn cất giọng hát: “Tôi nhìn thấy cái chết, đánh úp hoàng hôn. Nó tựa như một cơn bão táp tàn phá thành trấn và thôn trang ven đường. Người mẹ ôm đứa con bất lực ngã xuống dưới nanh vuốt ác ma; người cha già nua nâng cơ thể người thân bị ác ma móc lấy trái tim; lũ trẻ ôm nhau sợ hãi và tuyệt vọng từ biệt thế giới này. Tôi không thể miêu tả, không thể diễn tả nổi sự tàn nhẫn khó mà tưởng tượng này; nhân gian và địa ngục có gì khác nhau? Sinh mệnh trân quý, mà cũng hèn mọn như thế. Thần ơi, nếu trên đời này thực sự có Thần, làm sao ngài có thể chịu đựng nỗi thảm kịch tàn nhẫn như vậy xảy ra? Ngài chắc chắn đã biến mất rồi, cầu nguyện với ngài cũng chẳng ích gì.”
“Các đồng bạn của tôi đều đã ngã xuống, tôi đứng ở đây, hai bàn tay trắng, nghênh đón cơn bão táp xưa nay chưa từng có. Ác ma lượn lờ trên đỉnh đầu tôi, nhấm nuốt hơi thở tử vong; đằng sau tôi chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Con đường lưu vong này có phải đã tới hồi kết thúc, mà điểm kết thúc này, phải chăng chính là trở về vòng tay Tử Thần?”
“Tôi cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng và bất lực; phía trước là bờ biển, nhưng dường như nó là điểm tận cùng thế giới. Tới, chúng tới rồi, ác ma sải đôi cánh, lộ răng nanh, đánh tới chỗ này; bọn chúng mênh mông cuồn cuộn như đàn ong, khủng bố như ôn dịch. Tôi dang rộng vòng tay, rít gào trong cơn mưa to, dùng nửa lĩnh vực cố gắng bảo vệ con thuyền nhỏ.”
“Vỡ vụn, nó sắp vỡ vụn. Mỗi một đòn tấn công đều là một làn sóng hủy diệt, thế giới của tôi lung lay sắp đổ, gần bên bờ vực hủy diệt.”
Thời điểm người sắm vai Tiên Tri hát tới đây, phối nhạc tiến vào đoạn cao trào; anh ta đứng trên sân khấu múa may cánh tay, dường như anh ta thực sự là chàng thiếu niên đối kháng với đội quân ác ma đông nghìn nghịt trong cơn mưa lớn.
“[Tôi tặng cho bạn sức mạnh, xin hãy bảo vệ thế giới này thay tôi]. Thánh nữ tu sĩ nói với tôi. Vì thế ánh sáng thần thánh rời khỏi cơ thể nàng, lấy đi vinh quang cùng trách nhiệm.”
“Tôi mở mắt, nhìn thấy ánh hoàng hôn vĩnh viễn không buông xuống.”
Tề Nhạc Nhân bị hấp dẫn thật sâu bởi cảnh tượng được miêu tả trong vở kịch này, vô số hình ảnh quay cuồng trước mắt cậu:
Không đếm được bao nhiêu đội quân ác ma thối lui như thủy triều, chạy xa vài dặm, để lại thi thể trôi nổi trên mặt biển.
Đám mây xé toạc bầu trời, lưỡi dao sắc bén biến mặt biển thành ánh hoàng hôn rực rỡ; ngay đường chân trời cách đó không xa, một lĩnh vực mới từ từ dâng lên. Nhóm lữ nhân một đường phiêu bạt ngắm nhìn bờ biển mang theo niềm hy vọng của chúng sinh, chảy xuống hàng nước mắt vui sướng.
Đó là một vòng hoàng hôn không bao giờ lặn và cũng là niềm hy vọng vĩnh cửu không bao giờ bị hủy diệt.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Câu chuyện Ninh Chu ra đời ngày ấy mang đậm cảm giác sử thi. Quân ác ma chặn đường vây đánh, Thánh nữ tu sĩ sinh ra hậu duệ của Ma Vương Hủy Diệt; Tiên Tri sáng tạo ra lĩnh vực mới che chở chúng sinh. Ngoài ra còn có cảnh tượng Tiên Tri bế tiểu Ninh Chu mới sinh đứng bên bờ biển thuyết giảng, kể ra hắn muốn thành lập một lĩnh vực như thế nào.
Có thể thấy, Ninh Chu quả thực là đứa con của vận mệnh.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.