Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 219: Ước Hẹn Hoàng Hôn [8]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 219:
“Chuyện của Phó Nhạc, tôi rất tiếc.” Tiên Tri lẳng lặng nghe xong Tề Nhạc Nhân nói, thấp giọng nói.
Cảm xúc Tề Nhạc Nhân trăm mối ngổn ngang: “Chuyện như vậy xảy ra trên chính người thân của mình, mới cảm thấy càng thêm khó mà tưởng tượng.”
Tiên Tri cười, nói một câu ngoài dự kiến của cậu: “Cậu sẽ dần quen thôi.”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn hắn, Tiên Tri ngồi trên ghế bập bênh, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Cậu sẽ dần quen, sự ra đi như vậy... đã xảy ra, chú định sẽ lặp lại lần nữa, đó là điều mà chúng ta không thể thay đổi.”
“Nhưng mà... không có biện pháp nào khác sao?” Tề Nhạc Nhân như nghẹn lại, không cam lòng hỏi.
“Tôi rất muốn nói có, nhưng kỳ thực là không. Tôi dùng hết toàn lực làm một số việc, cũng cố gắng ngăn cản một số việc; nhưng dù sao tôi cũng không phải là Thần toàn trí toàn năng. Tôi bảo vệ Vùng đất Hoàng Hôn nhưng không thể ngăn cản tất cả bạo lực xảy ra ở đây.” Tiên Tri khẽ thở dài, lộ ra vẻ u buồn trên khuôn mặt trẻ tuổi.
“...Tôi không có ý trách anh.” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng nói.
“Tôi biết, nhưng tôi vốn có thể làm tốt hơn...” Tiên Tri nhẹ giọng nói.
“Anh đã làm rất tốt rồi.”
Tiên Tri mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã phạm quá nhiều sai lầm, trong đó có một sai lầm chí mạng.”
“Ví như?”
“Tin lầm một người.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân nhảy dựng, suýt chút nữa thốt cái tên kia ra khỏi miệng.
Tiên Tri đã từng nhắc tới trước kia Tô Hòa là học trò của hắn, lúc ấy Tô Hòa còn chưa gọi bằng cái tên này.
“Anh….”
“Hẳn là hắn sẽ đến nhanh thôi.” Tiên Tri nói.
“?!”
“Có một số thứ, bọn họ sẽ dùng hết mọi cách để lấy lại.”
Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không: “Thứ gì?”
“Quên rồi à? Là cậu tự tay giao thứ đó cho tôi.” Tiên Tri nói.
“Địa Ngục Quyền Trượng?”
Tiên Tri gật gật đầu, bàn tay phải xòe ra, quyền trượng hoa mỹ xuất hiện trong tay hắn. Hắn vuốt ve khe lõm trên đỉnh quyền trượng, tựa hồ nơi đó khuyết thiếu một vật trang trí.
“Không có nó thì không thể mở nghi thức. Nếu muốn trở thành Ma Vương chân chính, thống lĩnh toàn bộ Ma giới, bọn họ nhất định phải lấy lại thứ này.” Tiên Tri nói.
“Nghi thức yêu cầu ba người được đề cử. Hiện tại đã có hai vị —— Vốn là ba vị, nhưng Ma Vương Giết chóc đã bị trấn áp dưới đáy hỏa hồ, cho nên còn thiếu một người được đề cử. Một khi đoạt lại quyền trượng, Ma Vương Quyền lực sẽ nghĩ hết mọi cách bồi dưỡng ra một vị Ma Vương cấp lĩnh vực, sau đó mở nghi thức. Bất kể ai trở thành vị Ma Vương cuối cùng, hắn đều tích lũy đủ sức mạnh mở ra thông đạo hai giới giữ nó chống đỡ trong thời gian dài, đến lúc đó nhân gian giới sẽ trở lại đoạn ngày tháng bị ác ma chi phối.”
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tề Nhạc Nhân hoảng hốt hỏi.
“Đừng lo, muốn lấy nó đi không dễ như vậy đâu.” Tiên Tri cười giảo hoạt, biểu tình này lần nữa khiến hắn trở nên sống động: “Tôi sẽ giấu nó ở một nơi không ai có thể tìm thấy.”
…Xin anh đừng nói những lời như này, nghe như lập FLAG vậy á.
Vẻ mặt như ăn khổ qua đắng của Tề Nhạc Nhân làm Tiên Tri cảm thấy rất thú vị: “Cậu có muốn biết nó được giấu ở đâu không?”
“Không, xin anh, đừng nói cho tôi biết; vạn nhất tôi bị bắt thẩm vấn, tôi nhất định sẽ cung khai.” Tề Nhạc Nhân nghiêm túc nói.
Tiên Tri cười lớn đến mức suýt té khỏi ghế, ngay cả hình tượng cũng không quản.
“Buồn cười như vậy sao?” Tề Nhạc Nhân tâm tình phức tạp mà nhìn Tiên Tri sụp đổ thiết lập nhân vật, buồn bực hỏi.
“Cậu đó... Trước đừng nói mấy lời này, chưa đến một phút cuối cùng, không ai biết chính mình lúc đó sẽ đưa ra lựa chọn gì.” Tiên Tri nói.
Tề Nhạc Nhân ngầm chấp nhận.
“Vậy hôm nay anh tìm tôi có việc gì?” Tề Nhạc Nhân rốt cuộc cũng vào vấn đề chính.
Tiên Tri sờ sờ cằm, lộ ra vẻ mặt suy tư: “Đúng rồi ha, tôi tìm cậu làm gì ta…”
“….”
“Để tôi ngẫm lại.”
“….….”
“Aiz, lớn tuổi rồi trí nhớ cũng ngày càng kém.”
“…………..”
“Chết tiệt, tôi thực sự không nghĩ ra!”
“Anh không hổ danh là cha ruột của Tiểu Biết, quả thực như khắc ra từ một khuôn.” Tề Nhạc Nhân nói.
Sắc mặt Tiên Tri nghiêm lại: “Không, nó không phải do tôi sinh, không lừa cậu chứ tôi còn là xử nam.”
Biểu tình Tề Nhạc Nhân dại ra.
“Vậy… Tiểu Biết là...” Tề Nhạc Nhân ngập ngừng hỏi.
“Ai mà biết được? Đại khái là người giống người thôi.” Tiên Tri không chịu trách nhiệm nói.
Tề Nhạc Nhân hoàn toàn không nói nên lời.
“Ừm, thật ra tôi đang nghĩ, món quà mà tôi tặng cậu, cậu còn mang theo bên mình chứ?” Tiên Tri hỏi.
Tề Nhạc Nhân sờ sờ mặt trang sức đeo trên ngực, lấy xuống cầm trên tay: “Còn đây.”
Tiên Tri nhận lấy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mảnh lông vũ kim loại, một luồng ánh sáng mỏng manh ngưng tụ trên đó, lại bị kim loại dày nặng bao trùm.
“Mang theo đi, tuy cậu đã có nửa lĩnh vực, nhưng thứ này vẫn rất quan trọng.” Tiên Tri nói.
“Anh thả cái gì vào đó thế? Đừng nói là Địa Ngục Quyền Trượng nha?” Tề Nhạc Nhân căng thẳng hỏi.
Tiên Tri trợn trắng mắt: “Nghĩ nhiều rồi, đồ quan trọng sao có thể giao cho cậu được? Tôi chỉ tăng thêm Buff cho nó mà thôi.”
Tề Nhạc Nhân tiếp nhận [Tiên Tri Chi Tâm] phần giới thiệu của nó đã biến thành:
—— Tiên Tri đại nhân cao quý vĩ đại tự tay tạo ra đạo cụ Thần cấp, có thể biến con người thành người chim. Người nắm giữ có thể triệu hoán đại thiên sứ buông xuống, bám vào người mình tiến hành chiến đấu. Các chức năng trên đã bị vô hiệu hóa, hiện tại nó chỉ là một món đồ trang trí đẹp mắt, có khả năng vẫn còn một chút tác dụng thần kỳ.
Tề Nhạc Nhân quả thực hoài nghi đôi mắt của mình.
“Được rồi, xong việc rồi, cậu có thể đi.” Tiên Tri xua xua tay, bắt đầu công cuộc đuổi người.
“Rốt cuộc anh đã làm gì thứ này?” Tần Nhạc Nhân quả thật muốn khóc, đạo cụ đang tốt lành tự dưng bị hắn hủy hoại.
“Aiya, tôi quên mất, già rồi trí nhớ kém, gần đây tôi còn bị đau eo, rụng tóc, bệnh trĩ phát tác, haiz, không còn chỗ nào dùng được.”
Tề Nhạc Nhân chỉ có thể từ bỏ, đeo [Tiên Tri Chi Tâm] lên rồi yên lặng quay người rời đi.
Lúc đi tới cạnh cửa, Tề Nhạc Nhân bỗng nhớ tới một chuyện, có chút xấu hổ hỏi: “Hôn lễ của tôi và Ninh Chu… Anh có tới không?”
“Khi nào?” Tiên Tri hỏi.
Tề Nhạc Nhân xoay người, ngượng ngùng nói: “Tôi vốn định cầu hôn Ninh Chu vào ngày sinh nhật của hắn… Ách, thực ra là vào đêm hôm trước ngày thành lập, bảy ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Tiên Tri mỉm cười: “Chớp mắt hắn đã lớn như vậy rồi. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày hắn ra đời… Đó là một ngày đặc biệt, thực sự rất đặc biệt, cho tới bây giờ tôi vẫn không quên.”
“Chính là ngày Vùng đất Hoàng Hôn được thành lập.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tiên Tri khẽ gật đầu, nụ cười ẩn chứa điều gì đó mà cậu nhìn không hiểu.
“Ngày đó, tôi bị đẩy lên một sân khấu trang trọng, khi đó tôi tràn đầy khí phách hăng hái, còn tưởng rằng mình là người được trời cao lựa chọn. Nhưng hơn hai mươi năm qua đi, cũng nên tỉnh mộng rồi.”
“…..”
“Tôi không nghi ngờ ánh sáng nhân tính con người, nhưng nó quá mỏng manh cũng quá mông muội; nếu không có người dẫn đường, lâu dần những ánh sáng đó sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Nhạc Nhân, cậu nguyện ý trở thành người dẫn đường để hắn không đến mức bị lạc lối không?” Tiên Tri hỏi.
Mới đầu Tề Nhạc Nhân cho rằng Tiên Tri lại nhắc đến sự tình truyền thừa Vùng đất Hoàng Hôn, nhưng nghe đến câu cuối, cậu mới nhận ra Tiên Tri đang nói tới Ninh Chu.
“Tôi tin hắn sẽ không bị lạc lối. Nhưng nếu có một phần vạn khả năng hắn đi tới bước đường đó, thì tôi sẽ luôn đứng ở đó.”
“Ở đâu?”
Tề Nhạc Nhân mở cánh cửa, nghênh diện là thế giới băng tuyết ở băng cung ngầm:
“Bên cạnh hắn.”
****
“Chuyện của Phó Nhạc, tôi rất tiếc.” Tiên Tri lẳng lặng nghe xong Tề Nhạc Nhân nói, thấp giọng nói.
Cảm xúc Tề Nhạc Nhân trăm mối ngổn ngang: “Chuyện như vậy xảy ra trên chính người thân của mình, mới cảm thấy càng thêm khó mà tưởng tượng.”
Tiên Tri cười, nói một câu ngoài dự kiến của cậu: “Cậu sẽ dần quen thôi.”
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn hắn, Tiên Tri ngồi trên ghế bập bênh, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Cậu sẽ dần quen, sự ra đi như vậy... đã xảy ra, chú định sẽ lặp lại lần nữa, đó là điều mà chúng ta không thể thay đổi.”
“Nhưng mà... không có biện pháp nào khác sao?” Tề Nhạc Nhân như nghẹn lại, không cam lòng hỏi.
“Tôi rất muốn nói có, nhưng kỳ thực là không. Tôi dùng hết toàn lực làm một số việc, cũng cố gắng ngăn cản một số việc; nhưng dù sao tôi cũng không phải là Thần toàn trí toàn năng. Tôi bảo vệ Vùng đất Hoàng Hôn nhưng không thể ngăn cản tất cả bạo lực xảy ra ở đây.” Tiên Tri khẽ thở dài, lộ ra vẻ u buồn trên khuôn mặt trẻ tuổi.
“...Tôi không có ý trách anh.” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng nói.
“Tôi biết, nhưng tôi vốn có thể làm tốt hơn...” Tiên Tri nhẹ giọng nói.
“Anh đã làm rất tốt rồi.”
Tiên Tri mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã phạm quá nhiều sai lầm, trong đó có một sai lầm chí mạng.”
“Ví như?”
“Tin lầm một người.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân nhảy dựng, suýt chút nữa thốt cái tên kia ra khỏi miệng.
Tiên Tri đã từng nhắc tới trước kia Tô Hòa là học trò của hắn, lúc ấy Tô Hòa còn chưa gọi bằng cái tên này.
“Anh….”
“Hẳn là hắn sẽ đến nhanh thôi.” Tiên Tri nói.
“?!”
“Có một số thứ, bọn họ sẽ dùng hết mọi cách để lấy lại.”
Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không: “Thứ gì?”
“Quên rồi à? Là cậu tự tay giao thứ đó cho tôi.” Tiên Tri nói.
“Địa Ngục Quyền Trượng?”
Tiên Tri gật gật đầu, bàn tay phải xòe ra, quyền trượng hoa mỹ xuất hiện trong tay hắn. Hắn vuốt ve khe lõm trên đỉnh quyền trượng, tựa hồ nơi đó khuyết thiếu một vật trang trí.
“Không có nó thì không thể mở nghi thức. Nếu muốn trở thành Ma Vương chân chính, thống lĩnh toàn bộ Ma giới, bọn họ nhất định phải lấy lại thứ này.” Tiên Tri nói.
“Nghi thức yêu cầu ba người được đề cử. Hiện tại đã có hai vị —— Vốn là ba vị, nhưng Ma Vương Giết chóc đã bị trấn áp dưới đáy hỏa hồ, cho nên còn thiếu một người được đề cử. Một khi đoạt lại quyền trượng, Ma Vương Quyền lực sẽ nghĩ hết mọi cách bồi dưỡng ra một vị Ma Vương cấp lĩnh vực, sau đó mở nghi thức. Bất kể ai trở thành vị Ma Vương cuối cùng, hắn đều tích lũy đủ sức mạnh mở ra thông đạo hai giới giữ nó chống đỡ trong thời gian dài, đến lúc đó nhân gian giới sẽ trở lại đoạn ngày tháng bị ác ma chi phối.”
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tề Nhạc Nhân hoảng hốt hỏi.
“Đừng lo, muốn lấy nó đi không dễ như vậy đâu.” Tiên Tri cười giảo hoạt, biểu tình này lần nữa khiến hắn trở nên sống động: “Tôi sẽ giấu nó ở một nơi không ai có thể tìm thấy.”
…Xin anh đừng nói những lời như này, nghe như lập FLAG vậy á.
Vẻ mặt như ăn khổ qua đắng của Tề Nhạc Nhân làm Tiên Tri cảm thấy rất thú vị: “Cậu có muốn biết nó được giấu ở đâu không?”
“Không, xin anh, đừng nói cho tôi biết; vạn nhất tôi bị bắt thẩm vấn, tôi nhất định sẽ cung khai.” Tề Nhạc Nhân nghiêm túc nói.
Tiên Tri cười lớn đến mức suýt té khỏi ghế, ngay cả hình tượng cũng không quản.
“Buồn cười như vậy sao?” Tề Nhạc Nhân tâm tình phức tạp mà nhìn Tiên Tri sụp đổ thiết lập nhân vật, buồn bực hỏi.
“Cậu đó... Trước đừng nói mấy lời này, chưa đến một phút cuối cùng, không ai biết chính mình lúc đó sẽ đưa ra lựa chọn gì.” Tiên Tri nói.
Tề Nhạc Nhân ngầm chấp nhận.
“Vậy hôm nay anh tìm tôi có việc gì?” Tề Nhạc Nhân rốt cuộc cũng vào vấn đề chính.
Tiên Tri sờ sờ cằm, lộ ra vẻ mặt suy tư: “Đúng rồi ha, tôi tìm cậu làm gì ta…”
“….”
“Để tôi ngẫm lại.”
“….….”
“Aiz, lớn tuổi rồi trí nhớ cũng ngày càng kém.”
“…………..”
“Chết tiệt, tôi thực sự không nghĩ ra!”
“Anh không hổ danh là cha ruột của Tiểu Biết, quả thực như khắc ra từ một khuôn.” Tề Nhạc Nhân nói.
Sắc mặt Tiên Tri nghiêm lại: “Không, nó không phải do tôi sinh, không lừa cậu chứ tôi còn là xử nam.”
Biểu tình Tề Nhạc Nhân dại ra.
“Vậy… Tiểu Biết là...” Tề Nhạc Nhân ngập ngừng hỏi.
“Ai mà biết được? Đại khái là người giống người thôi.” Tiên Tri không chịu trách nhiệm nói.
Tề Nhạc Nhân hoàn toàn không nói nên lời.
“Ừm, thật ra tôi đang nghĩ, món quà mà tôi tặng cậu, cậu còn mang theo bên mình chứ?” Tiên Tri hỏi.
Tề Nhạc Nhân sờ sờ mặt trang sức đeo trên ngực, lấy xuống cầm trên tay: “Còn đây.”
Tiên Tri nhận lấy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mảnh lông vũ kim loại, một luồng ánh sáng mỏng manh ngưng tụ trên đó, lại bị kim loại dày nặng bao trùm.
“Mang theo đi, tuy cậu đã có nửa lĩnh vực, nhưng thứ này vẫn rất quan trọng.” Tiên Tri nói.
“Anh thả cái gì vào đó thế? Đừng nói là Địa Ngục Quyền Trượng nha?” Tề Nhạc Nhân căng thẳng hỏi.
Tiên Tri trợn trắng mắt: “Nghĩ nhiều rồi, đồ quan trọng sao có thể giao cho cậu được? Tôi chỉ tăng thêm Buff cho nó mà thôi.”
Tề Nhạc Nhân tiếp nhận [Tiên Tri Chi Tâm] phần giới thiệu của nó đã biến thành:
—— Tiên Tri đại nhân cao quý vĩ đại tự tay tạo ra đạo cụ Thần cấp, có thể biến con người thành người chim. Người nắm giữ có thể triệu hoán đại thiên sứ buông xuống, bám vào người mình tiến hành chiến đấu. Các chức năng trên đã bị vô hiệu hóa, hiện tại nó chỉ là một món đồ trang trí đẹp mắt, có khả năng vẫn còn một chút tác dụng thần kỳ.
Tề Nhạc Nhân quả thực hoài nghi đôi mắt của mình.
“Được rồi, xong việc rồi, cậu có thể đi.” Tiên Tri xua xua tay, bắt đầu công cuộc đuổi người.
“Rốt cuộc anh đã làm gì thứ này?” Tần Nhạc Nhân quả thật muốn khóc, đạo cụ đang tốt lành tự dưng bị hắn hủy hoại.
“Aiya, tôi quên mất, già rồi trí nhớ kém, gần đây tôi còn bị đau eo, rụng tóc, bệnh trĩ phát tác, haiz, không còn chỗ nào dùng được.”
Tề Nhạc Nhân chỉ có thể từ bỏ, đeo [Tiên Tri Chi Tâm] lên rồi yên lặng quay người rời đi.
Lúc đi tới cạnh cửa, Tề Nhạc Nhân bỗng nhớ tới một chuyện, có chút xấu hổ hỏi: “Hôn lễ của tôi và Ninh Chu… Anh có tới không?”
“Khi nào?” Tiên Tri hỏi.
Tề Nhạc Nhân xoay người, ngượng ngùng nói: “Tôi vốn định cầu hôn Ninh Chu vào ngày sinh nhật của hắn… Ách, thực ra là vào đêm hôm trước ngày thành lập, bảy ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Tiên Tri mỉm cười: “Chớp mắt hắn đã lớn như vậy rồi. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày hắn ra đời… Đó là một ngày đặc biệt, thực sự rất đặc biệt, cho tới bây giờ tôi vẫn không quên.”
“Chính là ngày Vùng đất Hoàng Hôn được thành lập.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tiên Tri khẽ gật đầu, nụ cười ẩn chứa điều gì đó mà cậu nhìn không hiểu.
“Ngày đó, tôi bị đẩy lên một sân khấu trang trọng, khi đó tôi tràn đầy khí phách hăng hái, còn tưởng rằng mình là người được trời cao lựa chọn. Nhưng hơn hai mươi năm qua đi, cũng nên tỉnh mộng rồi.”
“…..”
“Tôi không nghi ngờ ánh sáng nhân tính con người, nhưng nó quá mỏng manh cũng quá mông muội; nếu không có người dẫn đường, lâu dần những ánh sáng đó sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Nhạc Nhân, cậu nguyện ý trở thành người dẫn đường để hắn không đến mức bị lạc lối không?” Tiên Tri hỏi.
Mới đầu Tề Nhạc Nhân cho rằng Tiên Tri lại nhắc đến sự tình truyền thừa Vùng đất Hoàng Hôn, nhưng nghe đến câu cuối, cậu mới nhận ra Tiên Tri đang nói tới Ninh Chu.
“Tôi tin hắn sẽ không bị lạc lối. Nhưng nếu có một phần vạn khả năng hắn đi tới bước đường đó, thì tôi sẽ luôn đứng ở đó.”
“Ở đâu?”
Tề Nhạc Nhân mở cánh cửa, nghênh diện là thế giới băng tuyết ở băng cung ngầm:
“Bên cạnh hắn.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.