Chương 37:
Huyễn Nhất Oản
16/04/2024
Trên ngực và bụng nàng đều có những vết đỏ, làn da trắng nõn không tì vết không có bất kỳ tờ giấy vẽ nào có thể sánh bằng, ánh mắt Thịnh Tuyết Tản tối lại, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống bàn, cúi người nhìn thân dưới đã ướt đẫm nước của nàng.
Hắn lấy một cây bút khác chưa chấm mực trên bàn, quét nhẹ dưới háng nàng, cơ thể Lô Vãn siết chặt, nàng muốn siết chặt hai chân nhưng lại bị Thịnh Tuyết Tản tách ra, một tay hắn cọ vào đùi trong của nàng, tay kia thì cầm bút, nhẹ nhàng quét lên âm hộ, đầu bút dần dần bị chất lỏng chảy ra thấm ướt dần trở nên nặng nề hơn, khi đi qua âm hộ còn để lại vệt nước.
Nhìn Lô Vãn mất hồn, hắn vui mừng khôn xiết, Thịnh Tuyết Tản cúi xuống hôn nàng, ngay khi hắn đến gần hơn thì lưỡi của Lô Vãn lập tức chui vào trong miệng hắn, giống như một con chim nhỏ trở về tổ, cố gắng tìm nơi đậu trong miệng hắn.
Một tay Thịnh Tuyết Tản vỗ về vuốt ve từ ngực nàng cho đến phía sau thắt lưng, sau đó lại chậm rãi vuốt ve trên ngực nàng, tay còn lại thì nắm lấy cây bút tiếp tục quấy phá, hơi hơi tiến vào miệng huyệt rồi lại rút ra.
Hai người giao triền, Lô Vãn hoàn toàn không thể chống cự lại được, chẳng mấy chốc toàn thân nàng đã trở nên hồng hào, khiến bức tranh trên ngực trở nên xinh đẹp sinh động hơn.
“Vãn Vãn.” Thịnh Tuyết Tản gọi bên tai nàng.
Lô Vãn cảm thấy Thịnh Tuyết Tản sắp rút mất linh hồn của mình, nàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, không hề có bất kỳ quy tắc nào mà hôn hắn.
Trên mặt Thịnh Tuyết Tản bị hôn cho ướt, Thịnh Tuyết Tản dịu dàng nở nụ cười, nhưng dưới tay lại rất tàn nhẫn. Đầu bút thăm dò vào miệng huyệt, khuấy động trái phải ở bên trong, Lô Vãn không có sức lực chống cự, cho nên chỉ có thể xin Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng với mình.
Thịnh Tuyết Tản hưởng thụ nụ hôn và lời cầu xin tha thứ của nàng, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng. Một tay hắn nhấc chân Lô Vãn lên khiến phần thân dưới của nàng hoàn toàn bại lộ ra ngoài, đồng thời cắm đầu bút vào sâu hơn một chút, hắn nghiêng mặt hôn lên bắp chân nàng, dùng răng nhẹ nhàng cọ phần thịt non mềm ở chân nàng.
Hơi thở ấm áp quét qua, Lô Vãn cảm thấy dưới thân mình càng ướt hơn, Thịnh Tuyết Tản còn cố tình nói: “Chảy nhiều nước như vậy, đầu bút cũng không hút được nữa rồi.”
Lô Vãn xấu hổ không nói nên lời, lời nàng nói ra cũng chỉ là những tiếng thở hổn hển đứt quãng. Thịnh Tuyết Tản hơi nâng bút lên, chừa lại một khe hở trong miệng huyệt.
Cán bút rất cứng, nhưng đầu bút lại mềm mại, thân dưới của Lô Vãn cảm nhận được một cảm giác rất kỳ diệu, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã phá vỡ sự cân bằng tinh tế này và mút lấy âm hộ của nàng.
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua hoa huyệt, chân bị nhấc lên của Lô Vãn bị kéo căng, nàng muốn giãy giụa, nhưng tay của Thịnh Tuyết Tản giống như một thanh thép, giữ đùi nàng khiến nàng không thể cử động được, nhưng như vậy sẽ thuận tiện cho đầu lưỡi của Thịnh Tuyết Tản làm loạn hơn, đầu lưỡi và cán bút cùng chen vào miệng huyệt, đầu lưỡi liếm trái liếm phải, còn cán bút vẫn đâm ra rút vào.
Dưới hai đòn tấn công, Lô Vãn nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, hơi nóng phun trào ra cho thấy nàng đã lên đỉnh, Thịnh Tuyết Tản còn chưa kịp đứng dậy thì nước phun ra khi nàng cao trào đều bắn lên mặt hắn. Trên mặt hắn mang ý cười, Lô Vãn nhìn hắn vươn tay lau vết nước trên mặt, sau đó liếm liếm ngón tay, nàng muốn xoay người sang một bên để không nhìn vào đôi mắt nóng rực của hắn, nhưng lại bị hắn xoay người qua, trao một nụ hôn nồng nhiệt.
“Ban ngày tuyên dâm, không hồ là Đốc chủ.” Lô Vãn nằm trên vai Thịnh Tuyết Tản, cắn thịt bả vai hắn, nói với giọng hờn dỗi.
Hắn lấy một cây bút khác chưa chấm mực trên bàn, quét nhẹ dưới háng nàng, cơ thể Lô Vãn siết chặt, nàng muốn siết chặt hai chân nhưng lại bị Thịnh Tuyết Tản tách ra, một tay hắn cọ vào đùi trong của nàng, tay kia thì cầm bút, nhẹ nhàng quét lên âm hộ, đầu bút dần dần bị chất lỏng chảy ra thấm ướt dần trở nên nặng nề hơn, khi đi qua âm hộ còn để lại vệt nước.
Nhìn Lô Vãn mất hồn, hắn vui mừng khôn xiết, Thịnh Tuyết Tản cúi xuống hôn nàng, ngay khi hắn đến gần hơn thì lưỡi của Lô Vãn lập tức chui vào trong miệng hắn, giống như một con chim nhỏ trở về tổ, cố gắng tìm nơi đậu trong miệng hắn.
Một tay Thịnh Tuyết Tản vỗ về vuốt ve từ ngực nàng cho đến phía sau thắt lưng, sau đó lại chậm rãi vuốt ve trên ngực nàng, tay còn lại thì nắm lấy cây bút tiếp tục quấy phá, hơi hơi tiến vào miệng huyệt rồi lại rút ra.
Hai người giao triền, Lô Vãn hoàn toàn không thể chống cự lại được, chẳng mấy chốc toàn thân nàng đã trở nên hồng hào, khiến bức tranh trên ngực trở nên xinh đẹp sinh động hơn.
“Vãn Vãn.” Thịnh Tuyết Tản gọi bên tai nàng.
Lô Vãn cảm thấy Thịnh Tuyết Tản sắp rút mất linh hồn của mình, nàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, không hề có bất kỳ quy tắc nào mà hôn hắn.
Trên mặt Thịnh Tuyết Tản bị hôn cho ướt, Thịnh Tuyết Tản dịu dàng nở nụ cười, nhưng dưới tay lại rất tàn nhẫn. Đầu bút thăm dò vào miệng huyệt, khuấy động trái phải ở bên trong, Lô Vãn không có sức lực chống cự, cho nên chỉ có thể xin Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng với mình.
Thịnh Tuyết Tản hưởng thụ nụ hôn và lời cầu xin tha thứ của nàng, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng. Một tay hắn nhấc chân Lô Vãn lên khiến phần thân dưới của nàng hoàn toàn bại lộ ra ngoài, đồng thời cắm đầu bút vào sâu hơn một chút, hắn nghiêng mặt hôn lên bắp chân nàng, dùng răng nhẹ nhàng cọ phần thịt non mềm ở chân nàng.
Hơi thở ấm áp quét qua, Lô Vãn cảm thấy dưới thân mình càng ướt hơn, Thịnh Tuyết Tản còn cố tình nói: “Chảy nhiều nước như vậy, đầu bút cũng không hút được nữa rồi.”
Lô Vãn xấu hổ không nói nên lời, lời nàng nói ra cũng chỉ là những tiếng thở hổn hển đứt quãng. Thịnh Tuyết Tản hơi nâng bút lên, chừa lại một khe hở trong miệng huyệt.
Cán bút rất cứng, nhưng đầu bút lại mềm mại, thân dưới của Lô Vãn cảm nhận được một cảm giác rất kỳ diệu, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã phá vỡ sự cân bằng tinh tế này và mút lấy âm hộ của nàng.
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua hoa huyệt, chân bị nhấc lên của Lô Vãn bị kéo căng, nàng muốn giãy giụa, nhưng tay của Thịnh Tuyết Tản giống như một thanh thép, giữ đùi nàng khiến nàng không thể cử động được, nhưng như vậy sẽ thuận tiện cho đầu lưỡi của Thịnh Tuyết Tản làm loạn hơn, đầu lưỡi và cán bút cùng chen vào miệng huyệt, đầu lưỡi liếm trái liếm phải, còn cán bút vẫn đâm ra rút vào.
Dưới hai đòn tấn công, Lô Vãn nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng, hơi nóng phun trào ra cho thấy nàng đã lên đỉnh, Thịnh Tuyết Tản còn chưa kịp đứng dậy thì nước phun ra khi nàng cao trào đều bắn lên mặt hắn. Trên mặt hắn mang ý cười, Lô Vãn nhìn hắn vươn tay lau vết nước trên mặt, sau đó liếm liếm ngón tay, nàng muốn xoay người sang một bên để không nhìn vào đôi mắt nóng rực của hắn, nhưng lại bị hắn xoay người qua, trao một nụ hôn nồng nhiệt.
“Ban ngày tuyên dâm, không hồ là Đốc chủ.” Lô Vãn nằm trên vai Thịnh Tuyết Tản, cắn thịt bả vai hắn, nói với giọng hờn dỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.