Chương 38:
Huyễn Nhất Oản
16/04/2024
Thịnh Tuyết Tản cười khẽ: “Không phải Vãn Vãn muốn sao?”
“Hừ, chúng ta đi tắm đi.” Lô Vãn ôm lấy vai hắn, chân quấn quanh eo hắn, chỉ huy Thịnh Tuyết Tản đi vào phòng tắm.
Trong bồn tắm, nàng lại bị tay Thịnh Tuyết Tản câu mất linh hồn, nàng nằm trên vai hắn cầu xin tha thứ, Thịnh Tuyết Tản ngoài miệng đồng ý sẽ không làm nữa nhưng động tác trong tay hắn lại không hề dừng lại. Sau đó, Lô Vãn thở hổn hển, nhìn nam nhân đang mặc y phục đứng trên bể tắm, nàng rên rỉ một tiếng rồi bắn vào trong nước.
Lô Vãn yên tĩnh không được mấy ngày, còn có cung nhân lén lút báo lại, nói rằng Lý Cảnh Hòa mời nàng đến biệt viện Vân Sơn ở một thời gian, trong cung có rất ít người biết hành trình, nương nương cứ việc yên tâm.
Sắc mặt Lô Vãn tối sầm lại, nàng muốn lợi dụng khoảng thời gian này để trực tiếp xúi giục Thịnh Tuyết Tản, nhưng ai biết Lý Cảnh Hòa lại nảy ra ý tưởng tồi tệ như vậy trong bốn năm ngày ở Ngự thư phòng.
Khi Thịnh Tuyết Tản trở về, hắn cũng biết chuyện này, nhưng hắn lại đi theo thay cho hộ vệ. Ngoài đội ngũ ban đầu, Lý Cảnh Hòa còn yêu cầu hắn điều thêm ba đội ngũ nữa để thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Lô Vãn sững sờ ngồi trên ghế phi tần, trong tay cầm một đóa hoa khô, Lê Nô thấy nàng chán nản thì đưa bông hoa đó cho nàng giải sầu, nàng cầm bông hoa trong tay rà qua rà lại khiến nó không còn hình dạng ban đầu nữa.
“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn thấy hắn đi vào, giọng điệu oán hận.
Thịnh Tuyết Tản cũng không muốn để Lô Vãn đi, nhưng Lý Cảnh Hòa đã quyết định, mặc kệ quan viên bên dưới quỳ rạp xuống khuyên ông ta hãy suy nghĩ lại, đừng vì yêu phi mà hại quốc.
Yêu phi, Thịnh Tuyết Tản nhớ tới mỗi một cái cau mày, mỗi một nụ cười của nữ nhân trong cung, hình dung như vậy cũng rất chính xác.
Đặc biệt là khi nàng yếu ớt gọi hắn là Thịnh đốc chủ, mỗi lần như vậy đều làm cho xương cốt của hắn cảm thấy hơi tê dại.
“Không sao đâu, thần sẽ đi cùng người.” Thịnh Tuyết Tản nắm lấy tay nàng an ủi.
“Ông ta đúng là tự tìm phiền toái, bỏ lại cả triều văn võ để đi đến biệt viện.” Sự bất mãn của Lô Vãn thể hiện hết trong lời nói, nhưng Lý Cảnh Hòa sắp xếp thời gian rất gần, ngày mai đã khởi hành, khiến nàng không có thời gian tìm cách ứng phó: “Có phi tần nào khác đi cùng không?”
Thịnh Tuyết Tản tối sầm mặt: “Không có.”
Lô Vãn dựa vào Thịnh Tuyết Tản nói: “Thịnh đốc chủ, vậy đến lúc đó ngài phải giúp người ta đó.”
Đốt hương và kê thuốc trong tẩm cung của mình còn dễ, khi đến biệt viện bên kia thì không biết hành trình cụ thể, hơn nữa Lý Cảnh Hòa còn tham sống sợ chết để hơn mười thị vệ canh giữ chặt chẽ bên cạnh, vậy thì nàng thật sự không có cách nào khác. Hơn nữa, nếu Lý Cảnh Hòa chết ở biệt viện khi đi cùng nàng, vậy nàng cũng không thể thoát khỏi số phận bị tuẫn táng cùng ông ta.
Thịnh Tuyết Tản không biết mỗi lần thị tẩm Lô Vãn lừa gạt cho qua như thế nào, nhưng hắn vẫn đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến việc Lô Vãn nắm tay Lý Cảnh Hòa làm nũng là lại khiến hắn sinh ra tâm tư giết vua, chứ đừng nói đến việc Lô Vãn thị tẩm hầu hạ Lý Cảnh Hòa. Ngón trỏ của hắn khẽ cử động, muốn chơi đùa với hạt Phật châu mà hắn vẫn thường nghịch, nhưng hắn nhớ ra chúng đã bị Lô Vãn lấy đi từ lâu.
“Đừng lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản ôm nàng, hứa hẹn nói.
Khi bình minh ló dạng vào ngày hôm sau, Lê Nô gõ cửa phòng để nhắc nhở Lô Vãn thức dậy.
Cả người Lô Vãn uể oải, gần như một đêm không ngủ. Dường như Thịnh Tuyết Tản rất phấn khích, hắn ôm nàng làm cả đêm, tỉ mỉ hôn khắp cơ thể nàng, giày vò nàng hết lần này đến lần khác khiến nàng khàn giọng không kêu lên được gì nữa. Nàng cũng chỉ mới vừa chợp mắt một lát đã phải thức dậy.
“Hừ, chúng ta đi tắm đi.” Lô Vãn ôm lấy vai hắn, chân quấn quanh eo hắn, chỉ huy Thịnh Tuyết Tản đi vào phòng tắm.
Trong bồn tắm, nàng lại bị tay Thịnh Tuyết Tản câu mất linh hồn, nàng nằm trên vai hắn cầu xin tha thứ, Thịnh Tuyết Tản ngoài miệng đồng ý sẽ không làm nữa nhưng động tác trong tay hắn lại không hề dừng lại. Sau đó, Lô Vãn thở hổn hển, nhìn nam nhân đang mặc y phục đứng trên bể tắm, nàng rên rỉ một tiếng rồi bắn vào trong nước.
Lô Vãn yên tĩnh không được mấy ngày, còn có cung nhân lén lút báo lại, nói rằng Lý Cảnh Hòa mời nàng đến biệt viện Vân Sơn ở một thời gian, trong cung có rất ít người biết hành trình, nương nương cứ việc yên tâm.
Sắc mặt Lô Vãn tối sầm lại, nàng muốn lợi dụng khoảng thời gian này để trực tiếp xúi giục Thịnh Tuyết Tản, nhưng ai biết Lý Cảnh Hòa lại nảy ra ý tưởng tồi tệ như vậy trong bốn năm ngày ở Ngự thư phòng.
Khi Thịnh Tuyết Tản trở về, hắn cũng biết chuyện này, nhưng hắn lại đi theo thay cho hộ vệ. Ngoài đội ngũ ban đầu, Lý Cảnh Hòa còn yêu cầu hắn điều thêm ba đội ngũ nữa để thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Lô Vãn sững sờ ngồi trên ghế phi tần, trong tay cầm một đóa hoa khô, Lê Nô thấy nàng chán nản thì đưa bông hoa đó cho nàng giải sầu, nàng cầm bông hoa trong tay rà qua rà lại khiến nó không còn hình dạng ban đầu nữa.
“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn thấy hắn đi vào, giọng điệu oán hận.
Thịnh Tuyết Tản cũng không muốn để Lô Vãn đi, nhưng Lý Cảnh Hòa đã quyết định, mặc kệ quan viên bên dưới quỳ rạp xuống khuyên ông ta hãy suy nghĩ lại, đừng vì yêu phi mà hại quốc.
Yêu phi, Thịnh Tuyết Tản nhớ tới mỗi một cái cau mày, mỗi một nụ cười của nữ nhân trong cung, hình dung như vậy cũng rất chính xác.
Đặc biệt là khi nàng yếu ớt gọi hắn là Thịnh đốc chủ, mỗi lần như vậy đều làm cho xương cốt của hắn cảm thấy hơi tê dại.
“Không sao đâu, thần sẽ đi cùng người.” Thịnh Tuyết Tản nắm lấy tay nàng an ủi.
“Ông ta đúng là tự tìm phiền toái, bỏ lại cả triều văn võ để đi đến biệt viện.” Sự bất mãn của Lô Vãn thể hiện hết trong lời nói, nhưng Lý Cảnh Hòa sắp xếp thời gian rất gần, ngày mai đã khởi hành, khiến nàng không có thời gian tìm cách ứng phó: “Có phi tần nào khác đi cùng không?”
Thịnh Tuyết Tản tối sầm mặt: “Không có.”
Lô Vãn dựa vào Thịnh Tuyết Tản nói: “Thịnh đốc chủ, vậy đến lúc đó ngài phải giúp người ta đó.”
Đốt hương và kê thuốc trong tẩm cung của mình còn dễ, khi đến biệt viện bên kia thì không biết hành trình cụ thể, hơn nữa Lý Cảnh Hòa còn tham sống sợ chết để hơn mười thị vệ canh giữ chặt chẽ bên cạnh, vậy thì nàng thật sự không có cách nào khác. Hơn nữa, nếu Lý Cảnh Hòa chết ở biệt viện khi đi cùng nàng, vậy nàng cũng không thể thoát khỏi số phận bị tuẫn táng cùng ông ta.
Thịnh Tuyết Tản không biết mỗi lần thị tẩm Lô Vãn lừa gạt cho qua như thế nào, nhưng hắn vẫn đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến việc Lô Vãn nắm tay Lý Cảnh Hòa làm nũng là lại khiến hắn sinh ra tâm tư giết vua, chứ đừng nói đến việc Lô Vãn thị tẩm hầu hạ Lý Cảnh Hòa. Ngón trỏ của hắn khẽ cử động, muốn chơi đùa với hạt Phật châu mà hắn vẫn thường nghịch, nhưng hắn nhớ ra chúng đã bị Lô Vãn lấy đi từ lâu.
“Đừng lo lắng.” Thịnh Tuyết Tản ôm nàng, hứa hẹn nói.
Khi bình minh ló dạng vào ngày hôm sau, Lê Nô gõ cửa phòng để nhắc nhở Lô Vãn thức dậy.
Cả người Lô Vãn uể oải, gần như một đêm không ngủ. Dường như Thịnh Tuyết Tản rất phấn khích, hắn ôm nàng làm cả đêm, tỉ mỉ hôn khắp cơ thể nàng, giày vò nàng hết lần này đến lần khác khiến nàng khàn giọng không kêu lên được gì nữa. Nàng cũng chỉ mới vừa chợp mắt một lát đã phải thức dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.