Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 42:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/06/2024
Trong lòng Trình Ấu Dung cười lạnh, không phải hắn không sợ sao? Kết quả lại giống rùa đen rụt cổ.
Nàng mang một thân lửa giận về Ninh Nhạc Cung, Tố Lan vẫn bị phạt bên Lâm quý phi, tạm thay nô tỳ khác hầu hạ nàng.
Đám nô tỳ thấy sắc mặt u ám của công chúa thì sợ tái mét không dám thở mạnh, đi lại nhón chân nhẹ nhàng cẩn trọng.
Đến chiều trời u ám, mây đen kéo đến như thể sắp mưa đến nơi.
Trình Ấu Dung đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, gió thổi vào mang theo hương tuyết.
"Người đâu." Nàng gọi.
Nô tỳ bên ngoài vội đi vào, hỏi: "Điện hạ có gì căn dặn ạ?"
"Lấy hoa phục đến đây, cũng không còn sớm nữa, tới giờ đến Sùng Hoa Điện rồi." Trình Ấu Dung thờ ơ nói.
Nô tỳ liếc nhìn trời u ám ngoài cửa sổ, đúng là sắc trời đã tối nhưng vẫn còn sớm mà, cũng không biết sao điện hạ nhà mình lại vội đi làm gì.
Nhưng nô tỳ cũng làm gì có lá gan hỏi chuyện chủ tử, không lâu sau tóc Trình Ấu Dung đã được búi tinh xảo, các cung nữ mang hoa phục đến hầu nàng mặc.
Tố Lan không ở đây, đổi người hầu hạ làm Trình Ấu Dung không quen lắm, nàng hơi cau mày.
Khi nàng dắt cung nhân đến Sùng Hoa Điện thì vẫn còn sớm nửa canh giờ, trong điện đã có lác đác vài người.
Trình Ấu Dung cởi áo choàng lông chồn trên người, nô tỳ đi theo nhận áo choàng rồi lui ra ngoài điện.
Trong điện đang đốt bếp than, vừa ngột ngạt vừa nóng.
Nàng nhìn chiếc bàn trước mặt, trên mỗi bàn đều có một bầu rượu, rượu ấm vừa hay tiện cho nàng.
Lọ thuốc Thẩm An Chi đưa cho nàng chỉ có hai viên, tay Trình Ấu Dung đặt dưới gầm bàn, nghiêng bình lấy ra một viên thuốc độc.
Nàng cụp mắt nhìn thoáng qua, vẫn là màu hồng xinh đẹp.
Viên thuốc nhỏ nằm trong bàn tay nàng trông cũng có chút đáng yêu.
Tay bóp viên thuốc rồi nhét vào trong bầu rượu trên bàn.
Làm xong việc này, sắc mặt Trình Ấu Dung thả lỏng, nàng đứng dậy, không muốn ngồi trong cái điện vừa ngộp vừa nóng này nữa.
Ngoài điện tuyết ngày càng dày đặc, chỉ trong thời gian ngắn mà hành lang đã phủ một lớp tuyết trắng.
Nàng mang một thân lửa giận về Ninh Nhạc Cung, Tố Lan vẫn bị phạt bên Lâm quý phi, tạm thay nô tỳ khác hầu hạ nàng.
Đám nô tỳ thấy sắc mặt u ám của công chúa thì sợ tái mét không dám thở mạnh, đi lại nhón chân nhẹ nhàng cẩn trọng.
Đến chiều trời u ám, mây đen kéo đến như thể sắp mưa đến nơi.
Trình Ấu Dung đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, gió thổi vào mang theo hương tuyết.
"Người đâu." Nàng gọi.
Nô tỳ bên ngoài vội đi vào, hỏi: "Điện hạ có gì căn dặn ạ?"
"Lấy hoa phục đến đây, cũng không còn sớm nữa, tới giờ đến Sùng Hoa Điện rồi." Trình Ấu Dung thờ ơ nói.
Nô tỳ liếc nhìn trời u ám ngoài cửa sổ, đúng là sắc trời đã tối nhưng vẫn còn sớm mà, cũng không biết sao điện hạ nhà mình lại vội đi làm gì.
Nhưng nô tỳ cũng làm gì có lá gan hỏi chuyện chủ tử, không lâu sau tóc Trình Ấu Dung đã được búi tinh xảo, các cung nữ mang hoa phục đến hầu nàng mặc.
Tố Lan không ở đây, đổi người hầu hạ làm Trình Ấu Dung không quen lắm, nàng hơi cau mày.
Khi nàng dắt cung nhân đến Sùng Hoa Điện thì vẫn còn sớm nửa canh giờ, trong điện đã có lác đác vài người.
Trình Ấu Dung cởi áo choàng lông chồn trên người, nô tỳ đi theo nhận áo choàng rồi lui ra ngoài điện.
Trong điện đang đốt bếp than, vừa ngột ngạt vừa nóng.
Nàng nhìn chiếc bàn trước mặt, trên mỗi bàn đều có một bầu rượu, rượu ấm vừa hay tiện cho nàng.
Lọ thuốc Thẩm An Chi đưa cho nàng chỉ có hai viên, tay Trình Ấu Dung đặt dưới gầm bàn, nghiêng bình lấy ra một viên thuốc độc.
Nàng cụp mắt nhìn thoáng qua, vẫn là màu hồng xinh đẹp.
Viên thuốc nhỏ nằm trong bàn tay nàng trông cũng có chút đáng yêu.
Tay bóp viên thuốc rồi nhét vào trong bầu rượu trên bàn.
Làm xong việc này, sắc mặt Trình Ấu Dung thả lỏng, nàng đứng dậy, không muốn ngồi trong cái điện vừa ngộp vừa nóng này nữa.
Ngoài điện tuyết ngày càng dày đặc, chỉ trong thời gian ngắn mà hành lang đã phủ một lớp tuyết trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.