Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 43:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/06/2024
Trời đã tối, Sùng Hoa Điện ở địa thế cao, đứng ở đây trông về nơi xa sẽ thấy ánh đèn cung đình rực sáng dọc các cung đường, trải dài quanh cô như dải ánh sáng rực rỡ như chuỗi ngọc trai cam.
Tay công chúa chạm vào lớp tuyết mỏng ở hàng rào, lạnh lẽo và mềm mại.
Trên người nàng chỉ còn bộ cung trang hoa lệ lộng lẫy, không có lớp áo choàng, mỗi khi gió lạnh thổi qua lại làm nàng lạnh co vai lại, miệng khẽ thì thầm vài tiếng.
Tấc An nhận được tin xong liền vội vàng chạy đến Sùng Hoa Điện tìm Tiết Chi, y đang xử lý công vụ ở thiên điện.
Bận rộn chuẩn bị cho cung yến hơn nửa tháng, kiểm tra tới lui rồi mà vẫn mắc vài sai sót lớn nhỏ làm Tiết Chi đầu tắt mặt tối xử lý từng chuyện một.
"Chưởng ấn, bên Diễm Nùng mới đưa tin đã tìm được tung tích của Tạ cô nương."
Đợi cung nhân lĩnh mệnh lui xuống, Tấc An mới đến ghé sát người y khẽ nói.
Tiết Chi quay sang nhìn hắn một cái: "Ra ngoài rồi nói."
Nói xong nâng bước ra ngoài điện.
Hai người đến góc hành lang, Tấc An vội móc mật thư từ tay áo đưa cho Tiết Chi.
Tiết Chi vươn hai ngón tay kẹp lấy mảnh giấy nhỏ, mở ra xem rồi vo lại nhét nào trong cổ tay áo.
Tấc An chớp mắt nhìn y, khẽ hỏi: "Tạ cô nương ở nơi nào?"
Sắc mặt Tiết Chi hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, càng giống cười lạnh hơn, y nói: "Ở chỗ Lâm quý phi."
Tấc An nghe xong thì giật mình sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Vậy mà lại ở cung Lâm quý phi, mấy năm nay chúng ta tìm hoài không thấy, sao lão thái giám lại đột nhiên tìm ra?"
"Không tìm ra có lẽ là do lão che giấu tung tích, hơn nữa mỗi lần điều tra chỗ Lâm quý phi thì thuộc hạ bên dưới không cẩn thận lắm, nàng không chỉ thay đổi tên mà còn bịa thân phận giả." Giọng điệu Tiết Chi bình thản.
Tấc An hiểu ra, nói: "Ra là bóng tối dưới chân đèn, thật đúng là, làm chúng ta vòng đi vòng lại hoá là nằm trong tay Lâm gia, chưởng ấn, giờ chúng ta làm sao để cứu Tạ cô nương ra?"
Tay công chúa chạm vào lớp tuyết mỏng ở hàng rào, lạnh lẽo và mềm mại.
Trên người nàng chỉ còn bộ cung trang hoa lệ lộng lẫy, không có lớp áo choàng, mỗi khi gió lạnh thổi qua lại làm nàng lạnh co vai lại, miệng khẽ thì thầm vài tiếng.
Tấc An nhận được tin xong liền vội vàng chạy đến Sùng Hoa Điện tìm Tiết Chi, y đang xử lý công vụ ở thiên điện.
Bận rộn chuẩn bị cho cung yến hơn nửa tháng, kiểm tra tới lui rồi mà vẫn mắc vài sai sót lớn nhỏ làm Tiết Chi đầu tắt mặt tối xử lý từng chuyện một.
"Chưởng ấn, bên Diễm Nùng mới đưa tin đã tìm được tung tích của Tạ cô nương."
Đợi cung nhân lĩnh mệnh lui xuống, Tấc An mới đến ghé sát người y khẽ nói.
Tiết Chi quay sang nhìn hắn một cái: "Ra ngoài rồi nói."
Nói xong nâng bước ra ngoài điện.
Hai người đến góc hành lang, Tấc An vội móc mật thư từ tay áo đưa cho Tiết Chi.
Tiết Chi vươn hai ngón tay kẹp lấy mảnh giấy nhỏ, mở ra xem rồi vo lại nhét nào trong cổ tay áo.
Tấc An chớp mắt nhìn y, khẽ hỏi: "Tạ cô nương ở nơi nào?"
Sắc mặt Tiết Chi hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, càng giống cười lạnh hơn, y nói: "Ở chỗ Lâm quý phi."
Tấc An nghe xong thì giật mình sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Vậy mà lại ở cung Lâm quý phi, mấy năm nay chúng ta tìm hoài không thấy, sao lão thái giám lại đột nhiên tìm ra?"
"Không tìm ra có lẽ là do lão che giấu tung tích, hơn nữa mỗi lần điều tra chỗ Lâm quý phi thì thuộc hạ bên dưới không cẩn thận lắm, nàng không chỉ thay đổi tên mà còn bịa thân phận giả." Giọng điệu Tiết Chi bình thản.
Tấc An hiểu ra, nói: "Ra là bóng tối dưới chân đèn, thật đúng là, làm chúng ta vòng đi vòng lại hoá là nằm trong tay Lâm gia, chưởng ấn, giờ chúng ta làm sao để cứu Tạ cô nương ra?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.