Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 48:
Thứ Nhất Cá Đào Tử
06/06/2024
Trong giây tiếp theo, Tiết Chi tóm lấy cổ nàng, đẩy nàng dán vào bức tường cứng lạnh, động tác đột ngột làm đôi mắt của Trình Ấu Dung hoa mắt, cơn đau sau gáy lan đến ngũ quan trên mặt khiến nàng không nhịn được trào vài giọt lệ.
Nàng cau mày, môi run rẩy không khống chế được, lộ ra vẻ đau đớn.
"Trình Ấu Dung, ngươi thật sự đáng chết mà, ngươi cũng thông minh đó, lời nào cũng có thể chạm đến điểm mấu chốt của ta, chỉ một câu nói cũng dễ dàng khơi dậy lửa giận của ta, đầu óc ngươi đúng là có bệnh mà, nào có nữ tử nào điên giống ngươi! Trình Ấu Dung, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi..." Y lẩm bẩm, không hiểu sao giọng điệu của mình lại có hai phần đờ đẫn.
Cung yến giao thừa chính thức bắt đầu, trong điện truyền đến âm thanh náo nhiệt hân hoan, có tiếng nhạc du dương, cũng có lời chúc trầm bổng của toàn thể quần thần dành cho đế hậu.
Tiết Chi buông lỏng tay, dù sao y cũng không thể bóp chết nàng ở đây.
Trình Ấu Dung nắm chặt vạt áo ho khan, nước mắt chảy dài trên mặt xuống cổ, gió lạnh thổi qua khiến cổ cô như bị nhét mấy khối băng vào.
Nàng khẽ cười rộ, cũng không biết đang cười cái gì, đau đớn ngẩng đầu nhìn Tiết Chi: "Thừa nhận đi Tiết Chi, ngươi thích bổn cung."
Nàng lại hỏi y: "Cảm giác yêu trúng người mình gọi là đồ điên là như thế nào? Ta hơi tò mò đó, nhưng ta càng phấn khích hơn, Tiết Chi, ta chờ ngươi đến giết ta, xem chừng nào ngươi có thể hạ thủ được."
Trình Ấu Dung cười thoải mái, ánh mắt cũng đong đầy ý cười.
Nàng bám vào tường bước loạng choạng vào điện, lúc này đã khai yến, nàng chỉ có thể cúi đầu đi vào bằng lối sảnh phụ để không ai chú ý đến nàng.
Tiết Chi vẫn đứng đó, hồi lâu vẫn chưa nhấc bước chân, y cũng cười lạnh thành tiếng: "Thích? Ha, thật buồn cười, quá là buồn cười!"
Y xoay người, bước chân vội vàng tạo thành một cơn gió thổi bay vạt áo mãng xà.
Sau khi vào nội điện ấm áp, Trình Ấu Dung mới nhẹ nhàng thở một hơi, tay chân nàng đông cứng, vì che dấu tay trên cô mà nàng run rẫy chỉnh lại vạt áo, lại làm cổ áo hơi nhăn nhúm.
Nàng cau mày, môi run rẩy không khống chế được, lộ ra vẻ đau đớn.
"Trình Ấu Dung, ngươi thật sự đáng chết mà, ngươi cũng thông minh đó, lời nào cũng có thể chạm đến điểm mấu chốt của ta, chỉ một câu nói cũng dễ dàng khơi dậy lửa giận của ta, đầu óc ngươi đúng là có bệnh mà, nào có nữ tử nào điên giống ngươi! Trình Ấu Dung, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi..." Y lẩm bẩm, không hiểu sao giọng điệu của mình lại có hai phần đờ đẫn.
Cung yến giao thừa chính thức bắt đầu, trong điện truyền đến âm thanh náo nhiệt hân hoan, có tiếng nhạc du dương, cũng có lời chúc trầm bổng của toàn thể quần thần dành cho đế hậu.
Tiết Chi buông lỏng tay, dù sao y cũng không thể bóp chết nàng ở đây.
Trình Ấu Dung nắm chặt vạt áo ho khan, nước mắt chảy dài trên mặt xuống cổ, gió lạnh thổi qua khiến cổ cô như bị nhét mấy khối băng vào.
Nàng khẽ cười rộ, cũng không biết đang cười cái gì, đau đớn ngẩng đầu nhìn Tiết Chi: "Thừa nhận đi Tiết Chi, ngươi thích bổn cung."
Nàng lại hỏi y: "Cảm giác yêu trúng người mình gọi là đồ điên là như thế nào? Ta hơi tò mò đó, nhưng ta càng phấn khích hơn, Tiết Chi, ta chờ ngươi đến giết ta, xem chừng nào ngươi có thể hạ thủ được."
Trình Ấu Dung cười thoải mái, ánh mắt cũng đong đầy ý cười.
Nàng bám vào tường bước loạng choạng vào điện, lúc này đã khai yến, nàng chỉ có thể cúi đầu đi vào bằng lối sảnh phụ để không ai chú ý đến nàng.
Tiết Chi vẫn đứng đó, hồi lâu vẫn chưa nhấc bước chân, y cũng cười lạnh thành tiếng: "Thích? Ha, thật buồn cười, quá là buồn cười!"
Y xoay người, bước chân vội vàng tạo thành một cơn gió thổi bay vạt áo mãng xà.
Sau khi vào nội điện ấm áp, Trình Ấu Dung mới nhẹ nhàng thở một hơi, tay chân nàng đông cứng, vì che dấu tay trên cô mà nàng run rẫy chỉnh lại vạt áo, lại làm cổ áo hơi nhăn nhúm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.