Chương 43: A Diệu Và A Sách
Vưu Ni Ti
18/11/2024
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Ôn thị, long lanh nước mắt, đáng thương vô cùng, Minh Chiêu nhướn mày, cảm thấy rất thú vị: “Trẫm trông đáng sợ lắm sao?”
Văn Hiểu Đồ thầm nghĩ trong bụng, chứ còn gì nữa, cứ như con sư tử lớn ở thảo nguyên châu Phi, cực kỳ hung dữ.
Văn Hiểu Đồ cười gượng: “Không, không, Hoàng thượng hiền từ lắm.”
Khóe miệng của Minh Chiêu không dễ nhận thấy hơi co giật một chút: “Hiền từ? Trẫm trông già lắm sao?”
Văn Hiểu Đồ chỉ muốn tự cho mình một cái tát, nàng sao lại thuận miệng dùng thành ngữ đó chứ?
“Sao lại vậy, Hoàng thượng vẫn còn trẻ mà!” — Câu này thì thật lòng, vì bệ hạ thực ra nhỏ tuổi hơn nàng.
Chỉ là, Hoàng đế trông chững chạc hơn tuổi, thêm vào đó da lại rất đen — Ơ? Sao bây giờ trông không đen đến thế nữa?
Nhớ bảy tám ngày trước ở Di Niên Điện, sắc mặt của Hoàng đế…chẳng khác gì có dòng máu châu Phi!
Nhưng giờ nhìn kỹ lại, có vẻ chỉ là màu da bánh mật mà thôi.
Đã trắng lên một tông!
“Sao vậy?” - Minh Chiêu nghi ngờ nhìn Ôn thị một cái, ngươi nhìn trẫm làm gì?
Văn Hiểu Đồ vội cúi đầu, khẽ nói: “Hoàng thượng, người hình như…không còn đen như trước nữa.”
Minh Chiêu: …???
Bích Tâm quỳ trên đất dùng đôi tay run rẩy khẽ kéo vạt váy của tiểu chủ nhà mình.
Văn Hiểu Đồ lập tức sửa lời: “Thần thiếp muốn nói là mặt người đã trắng lên rồi.” — Chẳng phải vẫn cùng một ý sao?
Minh Chiêu: Quan sát tỉ mỉ…Ôn thị này, chẳng lẽ thực sự có ý nghĩ không đứng đắn với trẫm?
Minh Chiêu ngay lập tức nghiêm mặt: “Ngươi đừng có suy nghĩ lung tung!”
Văn Hiểu Đồ: Ta thật sự muốn biết ta đã nghĩ lung tung cái gì!
“Sau này nói năng phải cẩn trọng, lui xuống đi!” - Hoàng đế Minh Chiêu nghiêm mặt, dáng vẻ không chút thân thiện.
Văn Hiểu Đồ thở phào nhẹ nhõm, vậy là chuyện hôm nay coi như bỏ qua rồi sao? Nàng lập tức cúi người: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”
Thuận tay kéo Bích Tâm mềm nhũn trên mặt đất dậy, chủ tớ hai người chạy khỏi Tây Hoa Viên với tốc độ như đang trốn chạy.
Nhìn bóng lưng vội vã ấy, Minh Chiêu nhíu mày, chẳng lẽ trẫm đã nghĩ nhiều?
Một lát sau, Lương Khôn Ngọc cứng người, chạy đến gần: “Hoàng thượng, Thịnh Vương cầu kiến.”
Càn Nguyên Điện là tiền điện của Kiền An Cung, cũng là nơi Hoàng đế xử lý chính sự, gặp gỡ triều thần. Nhưng hôm nay Thịnh Vương không mặc triều phục, chỉ khoác một chiếc áo trường bào cổ tròn màu lam ngọc thêu hoa văn, thắt lưng buộc hờ một chiếc đai ngọc, làm nổi bật vòng eo thon thả. Thịnh Vương chỉ cao trung bình, lại thêm làn da trắng, gương mặt mịn màng, trông không giống người sắp đến tuổi đội mũ cài trâm, mà giống như thiếu niên tuấn mỹ mới mười lăm mười sáu tuổi.
“Tam ca!” - Thấy Hoàng đế trở về, Thịnh Vương chạy nhanh tới.
Hoàng đế Minh Chiêu liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn như thiếu nữ của đệ đệ, lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi sải bước vào điện.
Đột nhiên, Minh Chiêu dừng bước, quay đầu liếc nhìn người em út một cái, không khỏi nhíu mày: “Ngũ đệ, trẫm…trắng lên sao?”
“Hả?” - Trên mặt thiếu niên lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Ngơ ngác một lúc, Thịnh Vương lập tức nhìn kỹ gương mặt của huynh trưởng, sau đó gật đầu, cười nói: “Mấy hôm không gặp, Tam ca trắng lên không ít. Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc sẽ trở lại như trước thôi.”
Chỉ là da Tam ca vốn dĩ cũng chỉ màu mật ong, vẫn không trắng bằng hắn ta. Thịnh Vương cười kiêu ngạo, chợt cảm thấy Tam ca có gì đó không ổn: “Sao Tam ca đột nhiên hỏi chuyện này?” — Với tính cách của Tam ca, sao có thể để ý đến chuyện da dẻ?
Văn Hiểu Đồ thầm nghĩ trong bụng, chứ còn gì nữa, cứ như con sư tử lớn ở thảo nguyên châu Phi, cực kỳ hung dữ.
Văn Hiểu Đồ cười gượng: “Không, không, Hoàng thượng hiền từ lắm.”
Khóe miệng của Minh Chiêu không dễ nhận thấy hơi co giật một chút: “Hiền từ? Trẫm trông già lắm sao?”
Văn Hiểu Đồ chỉ muốn tự cho mình một cái tát, nàng sao lại thuận miệng dùng thành ngữ đó chứ?
“Sao lại vậy, Hoàng thượng vẫn còn trẻ mà!” — Câu này thì thật lòng, vì bệ hạ thực ra nhỏ tuổi hơn nàng.
Chỉ là, Hoàng đế trông chững chạc hơn tuổi, thêm vào đó da lại rất đen — Ơ? Sao bây giờ trông không đen đến thế nữa?
Nhớ bảy tám ngày trước ở Di Niên Điện, sắc mặt của Hoàng đế…chẳng khác gì có dòng máu châu Phi!
Nhưng giờ nhìn kỹ lại, có vẻ chỉ là màu da bánh mật mà thôi.
Đã trắng lên một tông!
“Sao vậy?” - Minh Chiêu nghi ngờ nhìn Ôn thị một cái, ngươi nhìn trẫm làm gì?
Văn Hiểu Đồ vội cúi đầu, khẽ nói: “Hoàng thượng, người hình như…không còn đen như trước nữa.”
Minh Chiêu: …???
Bích Tâm quỳ trên đất dùng đôi tay run rẩy khẽ kéo vạt váy của tiểu chủ nhà mình.
Văn Hiểu Đồ lập tức sửa lời: “Thần thiếp muốn nói là mặt người đã trắng lên rồi.” — Chẳng phải vẫn cùng một ý sao?
Minh Chiêu: Quan sát tỉ mỉ…Ôn thị này, chẳng lẽ thực sự có ý nghĩ không đứng đắn với trẫm?
Minh Chiêu ngay lập tức nghiêm mặt: “Ngươi đừng có suy nghĩ lung tung!”
Văn Hiểu Đồ: Ta thật sự muốn biết ta đã nghĩ lung tung cái gì!
“Sau này nói năng phải cẩn trọng, lui xuống đi!” - Hoàng đế Minh Chiêu nghiêm mặt, dáng vẻ không chút thân thiện.
Văn Hiểu Đồ thở phào nhẹ nhõm, vậy là chuyện hôm nay coi như bỏ qua rồi sao? Nàng lập tức cúi người: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”
Thuận tay kéo Bích Tâm mềm nhũn trên mặt đất dậy, chủ tớ hai người chạy khỏi Tây Hoa Viên với tốc độ như đang trốn chạy.
Nhìn bóng lưng vội vã ấy, Minh Chiêu nhíu mày, chẳng lẽ trẫm đã nghĩ nhiều?
Một lát sau, Lương Khôn Ngọc cứng người, chạy đến gần: “Hoàng thượng, Thịnh Vương cầu kiến.”
Càn Nguyên Điện là tiền điện của Kiền An Cung, cũng là nơi Hoàng đế xử lý chính sự, gặp gỡ triều thần. Nhưng hôm nay Thịnh Vương không mặc triều phục, chỉ khoác một chiếc áo trường bào cổ tròn màu lam ngọc thêu hoa văn, thắt lưng buộc hờ một chiếc đai ngọc, làm nổi bật vòng eo thon thả. Thịnh Vương chỉ cao trung bình, lại thêm làn da trắng, gương mặt mịn màng, trông không giống người sắp đến tuổi đội mũ cài trâm, mà giống như thiếu niên tuấn mỹ mới mười lăm mười sáu tuổi.
“Tam ca!” - Thấy Hoàng đế trở về, Thịnh Vương chạy nhanh tới.
Hoàng đế Minh Chiêu liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn như thiếu nữ của đệ đệ, lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi sải bước vào điện.
Đột nhiên, Minh Chiêu dừng bước, quay đầu liếc nhìn người em út một cái, không khỏi nhíu mày: “Ngũ đệ, trẫm…trắng lên sao?”
“Hả?” - Trên mặt thiếu niên lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Ngơ ngác một lúc, Thịnh Vương lập tức nhìn kỹ gương mặt của huynh trưởng, sau đó gật đầu, cười nói: “Mấy hôm không gặp, Tam ca trắng lên không ít. Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc sẽ trở lại như trước thôi.”
Chỉ là da Tam ca vốn dĩ cũng chỉ màu mật ong, vẫn không trắng bằng hắn ta. Thịnh Vương cười kiêu ngạo, chợt cảm thấy Tam ca có gì đó không ổn: “Sao Tam ca đột nhiên hỏi chuyện này?” — Với tính cách của Tam ca, sao có thể để ý đến chuyện da dẻ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.