Chương 32:
Vưu Ni Ti
13/11/2024
Nửa canh giờ sau, trong điện chỉ có tiếng lật giở tấu chương, Hoàng đế không phê duyệt tấu chương, nên cũng không cần dùng đến bút mực. Lục Tiệp dư cũng không cần hầu mài mực, chỉ ngoan ngoãn đứng cách một trượng, thậm chí không dám lại gần hơn.
Khoảng cách này, tuy vẫn có thể nghe thấy những suy nghĩ vụn vặt, nhưng so với những mộng tưởng của Hiền phi hay những lời than phiền của Tân Chiêu dung, đã được xem là yên tĩnh lắm rồi.
Có điều...vẫn không thể yên tĩnh bằng nàng ấy.
Hoàng đế Minh Chiêu bỗng dừng tay, sao trẫm lại đột nhiên nghĩ đến Ôn thị vậy?
Cùng lúc đó, Lục Tiệp dư cũng đang nghĩ về Hạ Lan Tiệp dư bị phế thành thứ nhân, Phương Tiệp dư thì bị giam cầm, chứng tỏ Hoàng thượng vô cùng nghiêm khắc. Thế nhưng dung mạo của Ôn Tài nhân đã không còn như trước…Lục Tiệp dư không khỏi sinh lòng thương hại, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng như nước của Ôn Tài nhân ngày xưa. Nàng ấy mới mười bảy tuổi thôi, còn quá trẻ, nửa đời sau coi như chấm hết rồi. Hoàng thượng có lạnh nhạt nữ sắc, nhưng những phi tần khác trẻ trung xinh đẹp vẫn còn cơ hội, còn Ôn Tài nhân...cả cuộc đời còn lại sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Chẳng trách nàng ấy tìm đến cái chết.
Tay Hoàng đế Minh Chiêu đang cầm tấu chương bỗng khựng lại, tìm đến cái chết? Ôn thị đã từng tìm đến cái chết? Sao không ai báo cho trẫm?
Thịnh Vương dù là thân vương nhiếp chính, nhưng để tránh nghi kỵ, tất nhiên phải giữ khoảng cách với hậu cung của Hoàng thượng, nên không biết việc Ôn Tài nhân rơi xuống nước. Còn Thái hậu thì đang đau đầu với chuyện của Hạ Lan thị, chuyện Ôn thị từng trượt chân rơi xuống nước chỉ là việc nhỏ, bên dưới cũng không báo lên.
Về phần tại sao Lục Tiệp dư biết được việc này, tất nhiên là do Tân Chiêu dung đã nói riêng với nàng ta. Tân Chiêu Dung là con gái của cố Vĩnh Định Hầu Tân Võ Nghĩa, xét về xuất thân hay gia thế, Hiền phi cũng không sánh bằng, lại thêm Chiêu Hoa Cung gần ngay hồ Thái Hàm...
Hoàng đế Minh Chiêu muốn hỏi xem Ôn thị rốt cuộc đã tìm đến cái chết khi nào, tại sao lại bị giấu kín như vậy?
Nhưng nghĩ lại, phi tần tự sát sẽ liên lụy đến mẹ đẻ, trẫm mà hỏi thì chẳng khác nào truy cứu tội lỗi.
Lại nhớ đến việc hôm nay Ôn thị trông có vẻ không phải muốn sống chết, chắc nàng ấy đã nghĩ thông rồi?
Cùng lắm trẫm sau này phong nàng ấy lên bậc vị cao hơn.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế Minh Chiêu cảm thấy yên tâm, nhìn thoáng qua Lục thị có phần vướng mắt, liền ra lệnh: "Ngươi lui về bên điện đi."
Lục Tiệp dư khẽ giật mình, nàng ta không nhịn được khẽ nhắc nhở: "Hoàng thượng...mới chỉ một khắc thôi..."
Nếu nàng ta lui khỏi điện của Hoàng thượng nhanh như vậy, nếu bị Thái hậu biết, chắc chắn sẽ cho gọi thái y đến khám mất thôi!
Một khắc! Bộ quần áo phức tạp thế này, mặc vào cởi ra cũng đã mất gần một khắc rồi!
Nghe được suy nghĩ trong lòng của Lục Tiệp dư, mặt Hoàng đế Minh Chiêu đen lại, trẫm rất muốn bảo Lục thị cút ra ngoài, nhưng Kính Sự Phòng vẫn còn đang chờ ngoài điện để ghi lại thời gian. Nếu ghi một khắc thôi, trẫm sẽ mất hết danh tiếng cả đời!
Nhịn!
"Ngươi tránh xa trẫm ra!" - Hoàng đế Minh Chiêu giận dữ nói.
"Vâng!" - Lục Tiệp dư sợ đến run rẩy, vội vàng lùi sát vào góc tường.
Khoảng cách này, tuy vẫn có thể nghe thấy những suy nghĩ vụn vặt, nhưng so với những mộng tưởng của Hiền phi hay những lời than phiền của Tân Chiêu dung, đã được xem là yên tĩnh lắm rồi.
Có điều...vẫn không thể yên tĩnh bằng nàng ấy.
Hoàng đế Minh Chiêu bỗng dừng tay, sao trẫm lại đột nhiên nghĩ đến Ôn thị vậy?
Cùng lúc đó, Lục Tiệp dư cũng đang nghĩ về Hạ Lan Tiệp dư bị phế thành thứ nhân, Phương Tiệp dư thì bị giam cầm, chứng tỏ Hoàng thượng vô cùng nghiêm khắc. Thế nhưng dung mạo của Ôn Tài nhân đã không còn như trước…Lục Tiệp dư không khỏi sinh lòng thương hại, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng như nước của Ôn Tài nhân ngày xưa. Nàng ấy mới mười bảy tuổi thôi, còn quá trẻ, nửa đời sau coi như chấm hết rồi. Hoàng thượng có lạnh nhạt nữ sắc, nhưng những phi tần khác trẻ trung xinh đẹp vẫn còn cơ hội, còn Ôn Tài nhân...cả cuộc đời còn lại sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Chẳng trách nàng ấy tìm đến cái chết.
Tay Hoàng đế Minh Chiêu đang cầm tấu chương bỗng khựng lại, tìm đến cái chết? Ôn thị đã từng tìm đến cái chết? Sao không ai báo cho trẫm?
Thịnh Vương dù là thân vương nhiếp chính, nhưng để tránh nghi kỵ, tất nhiên phải giữ khoảng cách với hậu cung của Hoàng thượng, nên không biết việc Ôn Tài nhân rơi xuống nước. Còn Thái hậu thì đang đau đầu với chuyện của Hạ Lan thị, chuyện Ôn thị từng trượt chân rơi xuống nước chỉ là việc nhỏ, bên dưới cũng không báo lên.
Về phần tại sao Lục Tiệp dư biết được việc này, tất nhiên là do Tân Chiêu dung đã nói riêng với nàng ta. Tân Chiêu Dung là con gái của cố Vĩnh Định Hầu Tân Võ Nghĩa, xét về xuất thân hay gia thế, Hiền phi cũng không sánh bằng, lại thêm Chiêu Hoa Cung gần ngay hồ Thái Hàm...
Hoàng đế Minh Chiêu muốn hỏi xem Ôn thị rốt cuộc đã tìm đến cái chết khi nào, tại sao lại bị giấu kín như vậy?
Nhưng nghĩ lại, phi tần tự sát sẽ liên lụy đến mẹ đẻ, trẫm mà hỏi thì chẳng khác nào truy cứu tội lỗi.
Lại nhớ đến việc hôm nay Ôn thị trông có vẻ không phải muốn sống chết, chắc nàng ấy đã nghĩ thông rồi?
Cùng lắm trẫm sau này phong nàng ấy lên bậc vị cao hơn.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế Minh Chiêu cảm thấy yên tâm, nhìn thoáng qua Lục thị có phần vướng mắt, liền ra lệnh: "Ngươi lui về bên điện đi."
Lục Tiệp dư khẽ giật mình, nàng ta không nhịn được khẽ nhắc nhở: "Hoàng thượng...mới chỉ một khắc thôi..."
Nếu nàng ta lui khỏi điện của Hoàng thượng nhanh như vậy, nếu bị Thái hậu biết, chắc chắn sẽ cho gọi thái y đến khám mất thôi!
Một khắc! Bộ quần áo phức tạp thế này, mặc vào cởi ra cũng đã mất gần một khắc rồi!
Nghe được suy nghĩ trong lòng của Lục Tiệp dư, mặt Hoàng đế Minh Chiêu đen lại, trẫm rất muốn bảo Lục thị cút ra ngoài, nhưng Kính Sự Phòng vẫn còn đang chờ ngoài điện để ghi lại thời gian. Nếu ghi một khắc thôi, trẫm sẽ mất hết danh tiếng cả đời!
Nhịn!
"Ngươi tránh xa trẫm ra!" - Hoàng đế Minh Chiêu giận dữ nói.
"Vâng!" - Lục Tiệp dư sợ đến run rẩy, vội vàng lùi sát vào góc tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.