Chương 33: Đại Trưởng Công Chúa Tấn Ninh
Vưu Ni Ti
13/11/2024
Lòng nàng ta đầy nỗi kinh hoàng, những tiếng suy nghĩ nhỏ nhặt cũng đều lọt vào tai Hoàng thượng, dù cách xa nhưng vẫn đủ khiến Hoàng thượng bực bội.
Nhìn từ xa thấy sắc mặt không tốt của Hoàng thượng, Lục Tiệp dư chỉ mong cho nửa canh giờ mau chóng qua đi! Nàng ta dán mắt vào chiếc đồng hồ Tây, chỉ thấy nửa canh giờ sao mà dài thế!
Sau khi đứng phạt hơn một canh giờ, Lục Tiệp dư vội nói: "Hoàng thượng, thần thiếp xin lui trước ạ."
Minh Chiêu xoa trán, cuối cùng cũng cút rồi, thế giới đã yên tĩnh.
Lúc đầu trẫm nghĩ Lục thị ít nói hơn Lâm thị và Tân thị nhiều, giờ xem ra, cũng phiền phức không kém.
Trong hậu cung của trẫm, chẳng lẽ không có người phụ nữ nào yên tĩnh, để trẫm có thể dùng làm cái cớ qua mặt Kính Sự Phòng sao?
Bỗng nhiên, một người hiện ra trong đầu Hoàng đế.
Ôn Thị, nữ nhân im lặng không một lời.
Không ai yên tĩnh hơn nàng ấy.
Nhưng Minh Chiêu ngay lập tức nhíu mày, Ôn thị trước đây đã từng tìm đến cái chết, trẫm mà triệu nàng ấy, chẳng phải nàng ấy sẽ càng tuyệt vọng hơn sao?
Thôi, vẫn là bỏ qua vậy.
Văn Hiểu Đồ đang ngủ say không hề biết rằng mình suýt chút nữa đã được Hoàng đế lật thẻ bài.
Nàng khẽ động đậy trên chiếc giường vây tử gỗ dẻ cổ kính, chu miệng, sau đó tiếp tục say giấc.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, trời đã lên đến giữa trưa.
Văn Hiểu Đồ bị hủy dung, mỗi ngày đều đeo mạng che mặt, nên tất nhiên cũng không cần phải thoa son điểm phấn. Chỉ cần rửa mặt, chải đầu là đủ. Phụ nữ không trang điểm, quả thực tiết kiệm thời gian.
Bữa sáng rất tinh tế, có một đĩa há cảo chiên, một bát cháo gà măng, một đĩa cá viên trân châu, thêm hai món rau xào và một lồng bánh bao nhỏ, sáng sớm mà cũng thật thịnh soạn.
Có điều, bữa sáng thịnh soạn này là nàng dùng hai mươi lượng bạc đổi lấy. Sau này nếu muốn ngày ngày ăn ngon uống tốt, không thể thiếu việc mỗi tháng đều phải nhét bạc cho Bắc Thiện Phòng. Dù rằng trong thời gian ngắn nàng không đến mức ngồi ăn núi lở, nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Một Tài nhân ngũ phẩm, mỗi năm bổng lộc chỉ có một trăm hai mươi lượng, mỗi tháng chỉ mười lượng bạc. Tuy nói các nhu cầu khác đều có phần lệ, nhưng nếu không được sủng ái, phần lệ đương nhiên sẽ bị cắt giảm nhiều. Trong đó, nguyên liệu nấu ăn là thứ bị moi móc nhiều nhất. Phi tần dựa vào thứ bậc cao thấp, mỗi tháng được hưởng gà, vịt, cá thịt khác nhau, nhưng dù là Tuyển thị bát phẩm, cũng có thể ăn thịt hằng ngày.
Thế nhưng, những nguyên liệu này đều phải đưa tới thiện phòng chế biến, chế biến ra thế nào thì chẳng phải do thiện phòng quyết định sao?
Văn Hiểu Đồ thở dài, kiếp trước dù không giàu sang phú quý, nhưng cũng chưa bao giờ lo lắng về chuyện ăn uống.
"Tiểu chủ, bên Thanh Vũ Các đang náo loạn, Hạ Lan thị tìm sống đòi chết, nhất định phải treo cổ!" - Cung nữ Bích Tâm chạy vào.
Văn Hiểu Đồ vừa ăn uống no say, không khỏi nhướng mày. Nàng đã biết Hạ Lan thị sẽ không cam tâm.
Mới hôm trước còn là một Tiệp dư chính tam phẩm, bỗng chốc bị giáng thành thứ nhân, hơn nữa còn bị trục xuất về nhà mẹ đẻ. Hạ Lan thị tiến cung là để hướng tới ngôi hậu, giờ bị buộc phải xấu hổ quay về nhà mẹ, làm sao nàng ta chịu nổi?
Tuy nói người mà Hạ Lan thị muốn hại là Phương thị, hơn nữa vẫn chưa thành công, nhưng đây là thời phong kiến, lời Hoàng đế chính là pháp luật!
Bích Tâm lại nói: "Đại Trưởng công chúa Tấn Ninh và Gia Vinh Huyền Chủ đã vào cung rồi."
Ồ? Bà nội và mẹ ruột đều đến, quả nhiên Hạ Lan thị có hậu thuẫn vững chắc.
Nhưng hiện giờ, Hoàng đế đã hạ chỉ rồi, thế nào? Các ngươi muốn kháng chỉ à?
Nhìn từ xa thấy sắc mặt không tốt của Hoàng thượng, Lục Tiệp dư chỉ mong cho nửa canh giờ mau chóng qua đi! Nàng ta dán mắt vào chiếc đồng hồ Tây, chỉ thấy nửa canh giờ sao mà dài thế!
Sau khi đứng phạt hơn một canh giờ, Lục Tiệp dư vội nói: "Hoàng thượng, thần thiếp xin lui trước ạ."
Minh Chiêu xoa trán, cuối cùng cũng cút rồi, thế giới đã yên tĩnh.
Lúc đầu trẫm nghĩ Lục thị ít nói hơn Lâm thị và Tân thị nhiều, giờ xem ra, cũng phiền phức không kém.
Trong hậu cung của trẫm, chẳng lẽ không có người phụ nữ nào yên tĩnh, để trẫm có thể dùng làm cái cớ qua mặt Kính Sự Phòng sao?
Bỗng nhiên, một người hiện ra trong đầu Hoàng đế.
Ôn Thị, nữ nhân im lặng không một lời.
Không ai yên tĩnh hơn nàng ấy.
Nhưng Minh Chiêu ngay lập tức nhíu mày, Ôn thị trước đây đã từng tìm đến cái chết, trẫm mà triệu nàng ấy, chẳng phải nàng ấy sẽ càng tuyệt vọng hơn sao?
Thôi, vẫn là bỏ qua vậy.
Văn Hiểu Đồ đang ngủ say không hề biết rằng mình suýt chút nữa đã được Hoàng đế lật thẻ bài.
Nàng khẽ động đậy trên chiếc giường vây tử gỗ dẻ cổ kính, chu miệng, sau đó tiếp tục say giấc.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, trời đã lên đến giữa trưa.
Văn Hiểu Đồ bị hủy dung, mỗi ngày đều đeo mạng che mặt, nên tất nhiên cũng không cần phải thoa son điểm phấn. Chỉ cần rửa mặt, chải đầu là đủ. Phụ nữ không trang điểm, quả thực tiết kiệm thời gian.
Bữa sáng rất tinh tế, có một đĩa há cảo chiên, một bát cháo gà măng, một đĩa cá viên trân châu, thêm hai món rau xào và một lồng bánh bao nhỏ, sáng sớm mà cũng thật thịnh soạn.
Có điều, bữa sáng thịnh soạn này là nàng dùng hai mươi lượng bạc đổi lấy. Sau này nếu muốn ngày ngày ăn ngon uống tốt, không thể thiếu việc mỗi tháng đều phải nhét bạc cho Bắc Thiện Phòng. Dù rằng trong thời gian ngắn nàng không đến mức ngồi ăn núi lở, nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Một Tài nhân ngũ phẩm, mỗi năm bổng lộc chỉ có một trăm hai mươi lượng, mỗi tháng chỉ mười lượng bạc. Tuy nói các nhu cầu khác đều có phần lệ, nhưng nếu không được sủng ái, phần lệ đương nhiên sẽ bị cắt giảm nhiều. Trong đó, nguyên liệu nấu ăn là thứ bị moi móc nhiều nhất. Phi tần dựa vào thứ bậc cao thấp, mỗi tháng được hưởng gà, vịt, cá thịt khác nhau, nhưng dù là Tuyển thị bát phẩm, cũng có thể ăn thịt hằng ngày.
Thế nhưng, những nguyên liệu này đều phải đưa tới thiện phòng chế biến, chế biến ra thế nào thì chẳng phải do thiện phòng quyết định sao?
Văn Hiểu Đồ thở dài, kiếp trước dù không giàu sang phú quý, nhưng cũng chưa bao giờ lo lắng về chuyện ăn uống.
"Tiểu chủ, bên Thanh Vũ Các đang náo loạn, Hạ Lan thị tìm sống đòi chết, nhất định phải treo cổ!" - Cung nữ Bích Tâm chạy vào.
Văn Hiểu Đồ vừa ăn uống no say, không khỏi nhướng mày. Nàng đã biết Hạ Lan thị sẽ không cam tâm.
Mới hôm trước còn là một Tiệp dư chính tam phẩm, bỗng chốc bị giáng thành thứ nhân, hơn nữa còn bị trục xuất về nhà mẹ đẻ. Hạ Lan thị tiến cung là để hướng tới ngôi hậu, giờ bị buộc phải xấu hổ quay về nhà mẹ, làm sao nàng ta chịu nổi?
Tuy nói người mà Hạ Lan thị muốn hại là Phương thị, hơn nữa vẫn chưa thành công, nhưng đây là thời phong kiến, lời Hoàng đế chính là pháp luật!
Bích Tâm lại nói: "Đại Trưởng công chúa Tấn Ninh và Gia Vinh Huyền Chủ đã vào cung rồi."
Ồ? Bà nội và mẹ ruột đều đến, quả nhiên Hạ Lan thị có hậu thuẫn vững chắc.
Nhưng hiện giờ, Hoàng đế đã hạ chỉ rồi, thế nào? Các ngươi muốn kháng chỉ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.