Chương 46:
Vưu Ni Ti
18/11/2024
Nói xong, Lục Tiệp dư định quay người đi vòng qua, không ngờ Dư Mỹ nhân bước tới chắn ngang lần nữa, cười khẩy và hỏi dồn: “Tiệp dư sao lại đi thỉnh an Thái hậu một mình, mà không đi cùng Tân Chiêu dung? Hay Chiêu dung không còn xem trọng Tiệp dư nữa?”
Sắc mặt Lục Tiệp dư lộ vẻ không vui: “Dư Mỹ nhân, chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
Dư Mỹ nhân không nhịn được, cười khanh khách: “Ta chỉ quan tâm Tiệp dư thôi, đừng để thành ra chó cắn Lã Động Tân mà không biết người tốt.”
Văn Hiểu Đồ càng nghe càng thấy đau đầu. Mặc dù đã trốn sau một gốc cây cổ thụ, nhưng tình huống này, nàng có nên lẻn đi ngay hay không?
Sắc mặt Lục Tiệp dư ngày càng khó coi: “Mỹ nhân tránh ra, nếu lỡ việc thỉnh an Thái hậu, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!”
Dư Mỹ nhân không nhịn được bật cười nhạo báng: “Thái hậu là ai chứ, còn thèm để ý việc ngươi thỉnh an sao?”
Vừa dứt lời, liền thấy Bạch Thược cô cô bên cạnh Thái hậu vội vã đi tới, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn không quên khom gối hành lễ: “Bái kiến Lục Tiệp dư!”
Bạch Thược lau mồ hôi trên trán: “Tiệp dư khiến nô tỳ tìm mãi! Đêm qua Thái hậu nghe nói Tiệp dư lại được sủng ái, nên sáng nay đã bảo thái giám đến truyền lời: Tiệp dư vừa trở về là phải lập tức tới Di Niên Điện. Không ngờ Tiệp dư lại chậm trễ mãi chưa đến.”
“Nô tỳ đến Chiêu Hoa Cung, Chiêu dung nương nương nói người đã đi từ sớm. Ôi trời, sao lại chậm trễ ở đây?” - Bạch Thược nhìn Dư Mỹ nhân đầy nghi ngờ: “Dư Mỹ nhân cũng ở đây sao? Chẳng lẽ Mỹ nhân cản trở Tiệp dư đi thỉnh an Thái hậu?”
Khuôn mặt mỹ miều của Dư Mỹ nhân sớm đã cứng đờ. Lục thị này, sao không nói sớm là Thái hậu truyền triệu! Nàng ta vội vã nặn ra một nụ cười: “Sao có thể chứ? Chỉ là tình cờ gặp Tiệp dư, nên trò chuyện vài câu thôi.”
Lục Tiệp dư khẽ che miệng, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Thôi, Bạch Thược cô cô, mau đến Di Niên Điện thôi.”
Bạch Thược thấy Lục Tiệp dư không muốn truy cứu, cũng không nói thêm gì, khom gối chào Dư Mỹ nhân rồi cùng Lục Tiệp dư hướng về phía Di Niên Điện.
Nhìn bóng lưng Lục Tiệp dư xa dần, Dư Mỹ nhân vừa tức vừa ghen, giậm mạnh chân, ra vẻ ta đây: “Một người đàn bà già hai mươi sáu tuổi, còn vênh vang được bao lâu nữa chứ?”
Văn Hiểu Đồ núp sau gốc cây cổ thụ: Đau lòng quá đi!
Ở thế giới hiện đại, nàng cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi!
Nàng vẫn luôn nghĩ mình còn trẻ lắm!
Nhưng nghĩ lại, Dư Mỹ nhân dường như mới mười sáu, dĩ nhiên nàng ta có lý do để chê bai người hai mươi sáu tuổi là già.
Đột nhiên, nàng thấy Dư Mỹ nhân đi về phía mình với vẻ tức tối, Văn Hiểu Đồ vội vàng xoay người, cố gắng trốn kín hơn, nhưng lại quên mất rằng bên cạnh nàng vẫn còn có Hồng Quả.
Gốc cây cổ thụ to lớn, đủ để che một người, nhưng hai người thì hơi chật chội.
Dư Mỹ nhân chỉ thoáng thấy một góc váy lụa màu xanh của cung nữ, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên khó coi, chống nạnh quát lên: “Đồ nô tài to gan! Dám trốn sau gốc cây nghe lén! Còn không mau lăn ra đây!!”
Văn Hiểu Đồ: …Mình đúng là không nên nấp sau cây xem kịch! Trốn ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không?
Hồng Quả cắn răng, tự mình bước ra, cúi người trước Dư Mỹ nhân đang giận dữ: “Nô tỳ chỉ tình cờ đi ngang qua, không cố ý mạo phạm, xin Mỹ nhân thứ tội.”
Dư Mỹ nhân lạnh lùng liếc nhìn cung nữ này, y phục cũng thuộc loại thứ cấp, sắc mặt nàng ta càng thêm khó chịu: “Ngươi là nô tỳ của cung nào? Lại dám vô lễ như thế? Phạm lỗi rồi mà còn dám cãi lý!”
Hồng Quả cúi đầu: “Nô tỳ, nô tỳ...”
Sắc mặt Lục Tiệp dư lộ vẻ không vui: “Dư Mỹ nhân, chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
Dư Mỹ nhân không nhịn được, cười khanh khách: “Ta chỉ quan tâm Tiệp dư thôi, đừng để thành ra chó cắn Lã Động Tân mà không biết người tốt.”
Văn Hiểu Đồ càng nghe càng thấy đau đầu. Mặc dù đã trốn sau một gốc cây cổ thụ, nhưng tình huống này, nàng có nên lẻn đi ngay hay không?
Sắc mặt Lục Tiệp dư ngày càng khó coi: “Mỹ nhân tránh ra, nếu lỡ việc thỉnh an Thái hậu, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!”
Dư Mỹ nhân không nhịn được bật cười nhạo báng: “Thái hậu là ai chứ, còn thèm để ý việc ngươi thỉnh an sao?”
Vừa dứt lời, liền thấy Bạch Thược cô cô bên cạnh Thái hậu vội vã đi tới, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn không quên khom gối hành lễ: “Bái kiến Lục Tiệp dư!”
Bạch Thược lau mồ hôi trên trán: “Tiệp dư khiến nô tỳ tìm mãi! Đêm qua Thái hậu nghe nói Tiệp dư lại được sủng ái, nên sáng nay đã bảo thái giám đến truyền lời: Tiệp dư vừa trở về là phải lập tức tới Di Niên Điện. Không ngờ Tiệp dư lại chậm trễ mãi chưa đến.”
“Nô tỳ đến Chiêu Hoa Cung, Chiêu dung nương nương nói người đã đi từ sớm. Ôi trời, sao lại chậm trễ ở đây?” - Bạch Thược nhìn Dư Mỹ nhân đầy nghi ngờ: “Dư Mỹ nhân cũng ở đây sao? Chẳng lẽ Mỹ nhân cản trở Tiệp dư đi thỉnh an Thái hậu?”
Khuôn mặt mỹ miều của Dư Mỹ nhân sớm đã cứng đờ. Lục thị này, sao không nói sớm là Thái hậu truyền triệu! Nàng ta vội vã nặn ra một nụ cười: “Sao có thể chứ? Chỉ là tình cờ gặp Tiệp dư, nên trò chuyện vài câu thôi.”
Lục Tiệp dư khẽ che miệng, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Thôi, Bạch Thược cô cô, mau đến Di Niên Điện thôi.”
Bạch Thược thấy Lục Tiệp dư không muốn truy cứu, cũng không nói thêm gì, khom gối chào Dư Mỹ nhân rồi cùng Lục Tiệp dư hướng về phía Di Niên Điện.
Nhìn bóng lưng Lục Tiệp dư xa dần, Dư Mỹ nhân vừa tức vừa ghen, giậm mạnh chân, ra vẻ ta đây: “Một người đàn bà già hai mươi sáu tuổi, còn vênh vang được bao lâu nữa chứ?”
Văn Hiểu Đồ núp sau gốc cây cổ thụ: Đau lòng quá đi!
Ở thế giới hiện đại, nàng cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi!
Nàng vẫn luôn nghĩ mình còn trẻ lắm!
Nhưng nghĩ lại, Dư Mỹ nhân dường như mới mười sáu, dĩ nhiên nàng ta có lý do để chê bai người hai mươi sáu tuổi là già.
Đột nhiên, nàng thấy Dư Mỹ nhân đi về phía mình với vẻ tức tối, Văn Hiểu Đồ vội vàng xoay người, cố gắng trốn kín hơn, nhưng lại quên mất rằng bên cạnh nàng vẫn còn có Hồng Quả.
Gốc cây cổ thụ to lớn, đủ để che một người, nhưng hai người thì hơi chật chội.
Dư Mỹ nhân chỉ thoáng thấy một góc váy lụa màu xanh của cung nữ, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên khó coi, chống nạnh quát lên: “Đồ nô tài to gan! Dám trốn sau gốc cây nghe lén! Còn không mau lăn ra đây!!”
Văn Hiểu Đồ: …Mình đúng là không nên nấp sau cây xem kịch! Trốn ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không?
Hồng Quả cắn răng, tự mình bước ra, cúi người trước Dư Mỹ nhân đang giận dữ: “Nô tỳ chỉ tình cờ đi ngang qua, không cố ý mạo phạm, xin Mỹ nhân thứ tội.”
Dư Mỹ nhân lạnh lùng liếc nhìn cung nữ này, y phục cũng thuộc loại thứ cấp, sắc mặt nàng ta càng thêm khó chịu: “Ngươi là nô tỳ của cung nào? Lại dám vô lễ như thế? Phạm lỗi rồi mà còn dám cãi lý!”
Hồng Quả cúi đầu: “Nô tỳ, nô tỳ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.