Chương 49:
Vưu Ni Ti
21/11/2024
Văn Hiểu Đồ cười khổ mà tự an ủi: Đầu bếp không trộm, ngũ cốc không thu hoạch.
Thiện phòng là một trong những nơi có nhiều lợi lộc nhất trong cung.
Dù không vừa mắt cũng phải đưa “Tiền ấm lò”, nàng ăn uống tốt, cung nữ và thái giám bên cạnh cũng được hưởng phúc lây.
Tuy rằng cung nữ và thái giám cũng có nhà ăn riêng, nhưng thức ăn ở đó còn chẳng hơn gì cám heo. Để no bụng vẫn phải trông chờ vào miếng cơm thừa canh cặn của tiểu chủ, nương nương.
Ăn uống no nê, Văn Hiểu Đồ lau miệng, món gà hầm nấm thật sự rất đậm đà, nhưng vẫn không thể sánh với gà công nghiệp thời hiện đại, còn thịt cừu thì nặng mùi quá...
Nàng nhẹ giọng nói: “Đem xuống chia nhau đi.” — Gà hầm nấm nàng dùng hai bát, nhưng còn lại hơn nửa, thịt cừu chỉ ăn một miếng, thịt viên và hai món rau thì chưa hề động đũa.
Bích Tâm vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Tài nhân!”
Văn Hiểu Đồ không khỏi sinh lòng thương cảm, những cung nữ thái giám nhỏ bé này vào cung, chỉ dựa vào phần lệ dụng của mình, muốn ăn miếng thịt cũng thật khó khăn.
Nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ trong thư phòng để tiêu cơm, nàng gọi Hồng Quả chuẩn bị bút mực. Nàng đã kế thừa ký ức của nguyên chủ, và ký ức này cũng bao gồm cả kiến thức và kỹ năng của nguyên chủ.
Phụ thân của nguyên chủ, Ôn Kỳ, xuất thân từ tiến sĩ, Ôn thị cũng được xem là gia tộc có truyền thống học hành, cho nên ngay cả con gái Ôn gia cũng được mời thầy đến dạy kinh điển, sử sách từ nhỏ. Tất nhiên không thiếu nữ công, thêu thùa. Chỉ là trong việc đọc sách, yêu cầu với con gái không cao, chỉ cần thông hiểu ý nghĩa là đủ.
Vì vậy, nguyên chủ không thể được coi là tài nữ, nhưng lại luyện được nét chữ tiểu khải rất xinh xắn.
Văn Hiểu Đồ muốn thử.
“Tài nhân, mực đã mài xong.” - Hồng Quả bẩm báo.
Văn Hiểu Đồ mới từ từ đứng dậy, bước đến án thư, nhớ lại cảm giác luyện chữ ở học đường của nguyên chủ, chiếc bút lông mềm mại đặt xuống tờ giấy tuyên trắng muốt, thuần thục, nét ngang dọc ngay ngắn, tựa hồ đây là ký ức đã in sâu vào cơ bắp...
Một lát sau, Văn Hiểu Đồ nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp trên tờ giấy tuyên, so sánh với ký ức trong đầu, ừm, giống đến tám, chín phần.
Nàng thốt lên: “Lâu quá không viết, chữ có hơi thô rồi.”
Hồng Quả lại thán phục: “Tài nhân viết chữ đẹp quá! Nô tỳ viết sổ sách trông chẳng khác gì gà bới, sau này không dám để người nhìn nữa.”
Văn Hiểu Đồ cười khẽ, thời hiện đại, chữ viết bằng bút lông của nàng có lẽ còn không bằng cả Hồng Quả.
Viết tiểu khải được hơn nửa tờ, Bạch Thược ma ma ở Di Niên Điện đột nhiên đến: “Ba ngày nữa, Thái hậu nương nương sẽ tổ chức yến tiệc thưởng hoa tại Di Niên Điện, đến lúc đó phi tần trong hậu cung đều có thể đến dự. Vì thế nô tỳ tới hỏi Tài nhân có muốn đến dự không để tiện bề sắp xếp.”
Văn Hiểu Đồ thầm nghĩ, lại là “Yến tiệc thưởng hoa”?
Nghe đến ba chữ này, trong đầu nàng không khỏi tự động chuyển thành “Yến tiệc mai mối”!
Chẳng phải gì khác, lần trước Thái hậu tổ chức yến tiệc thưởng hoa, thực chất là một buổi tuyển tú gián tiếp, chọn cho Hoàng đế bệ hạ một hơi tám tiểu thiếp!
Thái hậu tổ chức yến tiệc, phi tần hậu cung sao có thể thiếu mặt? Nhưng lại cho nàng quyền lựa chọn có đi hay không.
Văn Hiểu Đồ chẳng phải thiếu nữ mười mấy tuổi, sao có thể không hiểu thâm ý trong lời nói của Bạch Thược ma ma?
Văn Hiểu Đồ cụp mắt xuống, khẽ nói: “Đa tạ Thái hậu nương nương ưu ái, chỉ là...ta vốn không thích ra ngoài, nếu đi sợ sẽ làm mất hứng của Thái hậu và các vị phi tần.”
Bạch Thược khẽ mỉm cười gật đầu: “Vâng, nô tỳ đã rõ.”
Thiện phòng là một trong những nơi có nhiều lợi lộc nhất trong cung.
Dù không vừa mắt cũng phải đưa “Tiền ấm lò”, nàng ăn uống tốt, cung nữ và thái giám bên cạnh cũng được hưởng phúc lây.
Tuy rằng cung nữ và thái giám cũng có nhà ăn riêng, nhưng thức ăn ở đó còn chẳng hơn gì cám heo. Để no bụng vẫn phải trông chờ vào miếng cơm thừa canh cặn của tiểu chủ, nương nương.
Ăn uống no nê, Văn Hiểu Đồ lau miệng, món gà hầm nấm thật sự rất đậm đà, nhưng vẫn không thể sánh với gà công nghiệp thời hiện đại, còn thịt cừu thì nặng mùi quá...
Nàng nhẹ giọng nói: “Đem xuống chia nhau đi.” — Gà hầm nấm nàng dùng hai bát, nhưng còn lại hơn nửa, thịt cừu chỉ ăn một miếng, thịt viên và hai món rau thì chưa hề động đũa.
Bích Tâm vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Tài nhân!”
Văn Hiểu Đồ không khỏi sinh lòng thương cảm, những cung nữ thái giám nhỏ bé này vào cung, chỉ dựa vào phần lệ dụng của mình, muốn ăn miếng thịt cũng thật khó khăn.
Nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ trong thư phòng để tiêu cơm, nàng gọi Hồng Quả chuẩn bị bút mực. Nàng đã kế thừa ký ức của nguyên chủ, và ký ức này cũng bao gồm cả kiến thức và kỹ năng của nguyên chủ.
Phụ thân của nguyên chủ, Ôn Kỳ, xuất thân từ tiến sĩ, Ôn thị cũng được xem là gia tộc có truyền thống học hành, cho nên ngay cả con gái Ôn gia cũng được mời thầy đến dạy kinh điển, sử sách từ nhỏ. Tất nhiên không thiếu nữ công, thêu thùa. Chỉ là trong việc đọc sách, yêu cầu với con gái không cao, chỉ cần thông hiểu ý nghĩa là đủ.
Vì vậy, nguyên chủ không thể được coi là tài nữ, nhưng lại luyện được nét chữ tiểu khải rất xinh xắn.
Văn Hiểu Đồ muốn thử.
“Tài nhân, mực đã mài xong.” - Hồng Quả bẩm báo.
Văn Hiểu Đồ mới từ từ đứng dậy, bước đến án thư, nhớ lại cảm giác luyện chữ ở học đường của nguyên chủ, chiếc bút lông mềm mại đặt xuống tờ giấy tuyên trắng muốt, thuần thục, nét ngang dọc ngay ngắn, tựa hồ đây là ký ức đã in sâu vào cơ bắp...
Một lát sau, Văn Hiểu Đồ nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp trên tờ giấy tuyên, so sánh với ký ức trong đầu, ừm, giống đến tám, chín phần.
Nàng thốt lên: “Lâu quá không viết, chữ có hơi thô rồi.”
Hồng Quả lại thán phục: “Tài nhân viết chữ đẹp quá! Nô tỳ viết sổ sách trông chẳng khác gì gà bới, sau này không dám để người nhìn nữa.”
Văn Hiểu Đồ cười khẽ, thời hiện đại, chữ viết bằng bút lông của nàng có lẽ còn không bằng cả Hồng Quả.
Viết tiểu khải được hơn nửa tờ, Bạch Thược ma ma ở Di Niên Điện đột nhiên đến: “Ba ngày nữa, Thái hậu nương nương sẽ tổ chức yến tiệc thưởng hoa tại Di Niên Điện, đến lúc đó phi tần trong hậu cung đều có thể đến dự. Vì thế nô tỳ tới hỏi Tài nhân có muốn đến dự không để tiện bề sắp xếp.”
Văn Hiểu Đồ thầm nghĩ, lại là “Yến tiệc thưởng hoa”?
Nghe đến ba chữ này, trong đầu nàng không khỏi tự động chuyển thành “Yến tiệc mai mối”!
Chẳng phải gì khác, lần trước Thái hậu tổ chức yến tiệc thưởng hoa, thực chất là một buổi tuyển tú gián tiếp, chọn cho Hoàng đế bệ hạ một hơi tám tiểu thiếp!
Thái hậu tổ chức yến tiệc, phi tần hậu cung sao có thể thiếu mặt? Nhưng lại cho nàng quyền lựa chọn có đi hay không.
Văn Hiểu Đồ chẳng phải thiếu nữ mười mấy tuổi, sao có thể không hiểu thâm ý trong lời nói của Bạch Thược ma ma?
Văn Hiểu Đồ cụp mắt xuống, khẽ nói: “Đa tạ Thái hậu nương nương ưu ái, chỉ là...ta vốn không thích ra ngoài, nếu đi sợ sẽ làm mất hứng của Thái hậu và các vị phi tần.”
Bạch Thược khẽ mỉm cười gật đầu: “Vâng, nô tỳ đã rõ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.