Chương 2: Tè Dầm (1/2)
Ngải Mã
26/10/2023
Tống Chấn Kỳ cúp máy rồi đặt điện thoại ra xa, ngồi xuống chiếc tủ cao một mét.
Anh ta chơi đùa với chiếc roi ngựa trong tay và quan sát Tuấn Anh bằng ánh vô cảm.
Em gái anh có khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo và vẻ ngoài rất mong manh, cực kì đáng yêu.
Tuy nhiên, con nhóc này lại không hề trân trọng vẻ đẹp trời ban này. Tóc để rẽ ngôi giống như hệt như một thằng con trai, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, cái lưỡi hồng hồng lè ra nếm thử, cảm thấy vị mặn rồi lại vội phun ra, trên người mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của nam giới và cái quần kaki ngắn ngắn. Dưới cái quần ngắn là một đôi chân thẳng và thon đang mang tất trắng và giày da đen.
Con mẹ nó chứ, rốt cuộc là tứ tiểu thư nhà họ Tống, hay là tứ hiếu gia nhà họ Tống?
Tống Chấn Kỳ ngứa mắt, dùng roi ngựa chỉ chỉ vào em gái: “Đem quần áo cởi ra.”
Tuấn Anh trừng mắt, đôi mắt lúng liếng như quả nho đen của cô trợn trắng lên, cô nắm lấy vạt áo.
“Em không cởi.”
Tống Chấn Kỳ không nói hai lời, thẳng tay vung roi đánh, lực tay vừa phải, góc đánh canh chuẩn, phần đuôi của chiếc roi kéo dài từ bả vai của Tuấn Anh, kéo một đường xéo xéo đi xuống thắt lưng, vết máu đỏ chót thấm ra từ áo sơ mi.
Vài giây đầu, Tuấn Anh chỉ cảm thấy chỗ bị đánh trên người tê lên một chút, nhưng tiếp theo đó là cơn đau muốn nứt da đầu, đau nhói dữ dội đến mức cô bé chẳng thể khóc ra tiếng hay phát ra âm thanh nào, đau đến câm lặng.
"Đừng vội gào khóc, nếu người hầu nghe thấy mày sẽ bị mất hết mặt mũi ."
Tống Chấn Kỳ đứng dậy và đi đến trước mặt cô bé. Thân hình cao lớn của anh che đi ánh sáng phía trên đầu cô. Anh nâng cằm cô bé lên, kéo môi dưới đang cắn ra, thọc hai đốt ngón tay vào miệng cô. Bên trong miệng ấm áp mềm mại, chiếc lưỡi bị ấn xuống rồi lại quẹt nhẹ lên tay hắn.
Tống Chấn Kỳ ấn lưỡi cô, chụm đầu ngón lại xoa xoa, sau đó lấy ngón tay ra quẹt lên mặt cô hết lần này đến lần khác.
Tống Tuấn Anh chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Nước bọt ứa ra rất nhiều khi anh cô vừa đưa ngón tay vào.
"Được rồi, cởi ra đi. Roi vừa nảy đã nhân từ lắm rồi, chỉ cần bôi chút thuốc sẽ ổn thôi."
Toàn thân Tống Tuấn Anh vẫn còn đau, hai tay run rẩy cởi cúc, chỉ có vài chiếc cúc bằng vỏ ngọc trai, cô rì rì mất nữa ngày mới cởi xong.
Anh ta chơi đùa với chiếc roi ngựa trong tay và quan sát Tuấn Anh bằng ánh vô cảm.
Em gái anh có khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo và vẻ ngoài rất mong manh, cực kì đáng yêu.
Tuy nhiên, con nhóc này lại không hề trân trọng vẻ đẹp trời ban này. Tóc để rẽ ngôi giống như hệt như một thằng con trai, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, cái lưỡi hồng hồng lè ra nếm thử, cảm thấy vị mặn rồi lại vội phun ra, trên người mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của nam giới và cái quần kaki ngắn ngắn. Dưới cái quần ngắn là một đôi chân thẳng và thon đang mang tất trắng và giày da đen.
Con mẹ nó chứ, rốt cuộc là tứ tiểu thư nhà họ Tống, hay là tứ hiếu gia nhà họ Tống?
Tống Chấn Kỳ ngứa mắt, dùng roi ngựa chỉ chỉ vào em gái: “Đem quần áo cởi ra.”
Tuấn Anh trừng mắt, đôi mắt lúng liếng như quả nho đen của cô trợn trắng lên, cô nắm lấy vạt áo.
“Em không cởi.”
Tống Chấn Kỳ không nói hai lời, thẳng tay vung roi đánh, lực tay vừa phải, góc đánh canh chuẩn, phần đuôi của chiếc roi kéo dài từ bả vai của Tuấn Anh, kéo một đường xéo xéo đi xuống thắt lưng, vết máu đỏ chót thấm ra từ áo sơ mi.
Vài giây đầu, Tuấn Anh chỉ cảm thấy chỗ bị đánh trên người tê lên một chút, nhưng tiếp theo đó là cơn đau muốn nứt da đầu, đau nhói dữ dội đến mức cô bé chẳng thể khóc ra tiếng hay phát ra âm thanh nào, đau đến câm lặng.
"Đừng vội gào khóc, nếu người hầu nghe thấy mày sẽ bị mất hết mặt mũi ."
Tống Chấn Kỳ đứng dậy và đi đến trước mặt cô bé. Thân hình cao lớn của anh che đi ánh sáng phía trên đầu cô. Anh nâng cằm cô bé lên, kéo môi dưới đang cắn ra, thọc hai đốt ngón tay vào miệng cô. Bên trong miệng ấm áp mềm mại, chiếc lưỡi bị ấn xuống rồi lại quẹt nhẹ lên tay hắn.
Tống Chấn Kỳ ấn lưỡi cô, chụm đầu ngón lại xoa xoa, sau đó lấy ngón tay ra quẹt lên mặt cô hết lần này đến lần khác.
Tống Tuấn Anh chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Nước bọt ứa ra rất nhiều khi anh cô vừa đưa ngón tay vào.
"Được rồi, cởi ra đi. Roi vừa nảy đã nhân từ lắm rồi, chỉ cần bôi chút thuốc sẽ ổn thôi."
Toàn thân Tống Tuấn Anh vẫn còn đau, hai tay run rẩy cởi cúc, chỉ có vài chiếc cúc bằng vỏ ngọc trai, cô rì rì mất nữa ngày mới cởi xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.