Hoang Đường Ngôn (3P)

Chương 1: Tuấn Anh (1/2)

Ngải Mã

26/10/2023

Bối cảnh của Tống gia kéo dài từ thời Đại Thanh, tổ tiên là quan văn lừng lẫy, từng làm trọng thần trong triều đình, căn cơ quan trường ích luỹ trong nhiều thập kỷ. Đến thế hệ sau, dòng tộc họ đã trở thành một trong những đại gia tộc quyền thế bậc nhất.

Thời điểm Tống lão gia hơn năm chục tuổi, có được một cô con gái với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, làn da trắng mịn như ngọc, cặp mắt lúng liếng đen tuyền, đôi môi chúm chiếm luôn nở nụ cười khanh khách.

Cả gia đình coi cô như là viên ngọc quý, yêu chiều, bảo vệ hết mực, cưng đến mức cô bé cần gì là có nấy. Sau lễ tròn một trăm ngày của con gái rượu, ông Tống vung bút lên viết ba chữ "Tống Tuấn Anh".

Sở dĩ ông Tống đặt cho con gái tên như con trai là vì ông đặt hi vọng cao về tương lai của cô bé.

Tống lão gia tuy rằng yêu thương cô bé, nhưng lại yêu sự thanh tĩnh hơn. Suốt nhiều năm, ông thường dành thời gian cho sở thích của mình, hết gửi gắm tâm tư vào thiên nhiên lại đến trau chuốt văn chương trong thư phòng.

Bà Tống đã qua đời từ lâu, chỉ còn hai người vợ lẽ phụ phụng dưỡng ông. Vợ lẽ tuy có thời gian để chơi với con gái, nhưng không thể dạy dỗ cô bé một cách đúng đắn. Vì vậy, cho đến khi Tống Tuấn Anh tròn bốn tuổi, cô bé thường được anh cả của mình chăm sóc.

Anh cả tên Tống Chấn Kỳ, lớn hơn cô bé 15 tuổi. Ngoài em gái ra, cậu còn có hai anh em trai khác. So với hai đứa trẻ nghịch ngợm kia, Tống Chấn Kỳ có phần thích em gái chân tay mũm mĩm hơn.

Cậu thường xuyên dẫn cô bé đi chơi trong vườn nhà, đọc chuyện cổ tích cho cô bé trước khi đi ngủ. Luôn nhắc nhở cô bé phải ăn ít kem, lo lắng em gái ăn nhiều sẽ bị đau bụng.

Vì vậy có thể nói khi còn bé thì Tống Chấn Kỳ đã đặc biệt yêu thương cô em gái Tống Tuấn Anh. Nhưng theo thời gian trôi qua, sự cưng chiều và yêu thương của anh biến mất, khuôn mặt càng ngày càng trở nên nghiêm nghị và góc cạnh hơn. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh đã ra nước ngoài, du học tại Học viện quân sự ở Berlin, Đức.

Thời điểm Tống Chấn Kỳ về nước sau khoảng thời gian đi du học, Tống Tuấn Anh lúc ấy đã biến thành bộ dạng người ngợm chẳng ra làm sao.

Cô bé không bao giờ ngồi ăn một cách ngay ngắn, chỉ ăn vài miếng thì bắt đầu dở chứng, bỏ bê học tập, sách vở thì bị cô bé rách thành từng mảnh bay phấp phới khắp phòng khách, thường xuyên lấy trộm áo sơ mi của anh trai để mặc, thậm chí còn tự cắt tóc vào nửa đêm, ngắn đến mang tai…

Tống Tuấn Anh thật sự không làm thất vọng cái tên của mình, nam không nam, nữ không nữ.



Tống lão gia ban đầu mặc kệ không quan tâm, nhưng chờ đến khi can thiệp thì đã quá muộn, mỗi khi bị la thì cô bé sẽ khóc lên, tiếng khóc thấu tận trời xanh. Sau khi lão Tống được dịp trải nghiệm qua cảm giác đinh tai nhức óc muốn vỡ màng nhĩ, bèn quyết định

mặc kệ con gái mình, chẳng thèm can thiệp gì nữa.

Tống Tuấn Anh rất hài lòng với tình cảnh hiện tại của cô bé, duy ngã độc tôn sống ở nhà tổ Tống gia, có lúc cô tiểu thư nhỏ hư đến mức lớn tiếng với vợ lẽ của cha.

Không biết cô bé đã học ở đâu những câu phê phán như " thiếp là tồn dư của phong kiến lạc hậu " và " nạp thiếp sự xấu hổ” và cho rằng hai bà vợ nhỏ của cha nên ra khỏi nhà Tống, tự kiếm tiền nuôi bản thân

Tống lão gia tức giận đến mức đau tim, phải đưa tới bệnh viện cấp cứu. Sau khi chữa trị xong, ông nhất quyết chuyển đến khu Bắc Viện, ở sân sau nhà họ Tống, từ đó ông chỉ bước ra khỏi cửa khi ăn uống.

Tống Tuấn Anh tận mắt thấy cha bị ngất xỉu, lo lắng trong vài giờ, sau đó lẳng lặng đi theo cha tới bệnh viện, sau khi mọi việc êm xuôi, sự ăn năng hối lỗi của cô bé bị vứt lên chín tầng mây.

Trên đường từ bệnh viện về nhà, cô bé còn lén chuồn ra ngoài mua đồ ăn vặt, hạnh phúc quay về nhà với cốc đá trên tay, một mình thủng thỉnh xem phim.



Tống Chấn Kỳ lái xe ô tô trở về nhà, mặt mày hầm hừ, vào thẳng vào sảnh rồi vơ lấy roi ngựa để, chuẩn bị đóng của đánh chó. Khi Tuấn Anh thấy tình hình không mấy là lạc quan, cô bé bỏ chạy hơn cả chó, vọt nhanh vào phòng của mình và khóa cửa lại.

Khi Tống Chấn Kỳ mới trở về từ Hội đồng nhân dân địa phương, anh ấy mặc quân phục sĩ quan tối màu, năm chiếc nút áo được cài chỉnh tề, viền tay được may kỹ lưỡng, đính kèm viên đá quý màu xanh da trời.

Anh ta có chiều cao rất ấn tượng, khuôn mặt góc cạnh nam tính, cơ thể rắn chắc được bao bọc vừa in trong đồng phục quân đội, trong rất rắn rỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoang Đường Ngôn (3P)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook