Chương 2: Tè Dầm (2/2)
Ngải Mã
26/10/2023
Cô mím môi nước mắt rưng rưng , chậm rãi cởi áo ra. Làn da trắng như sứ căng bóng, trắng đến tỏa sáng, cơ thể trông có da có thịt nhưng lại không béo.
Bờ vai tròn trịa khơi gợi cảm giác muốn ôm lấy, eo thon chẳng có tí mỡ, cái bụng trắng nõn do đang run mà phập phòng lên xuống trông đáng yêu. Hai tay cô vẫn đặt trên ngực, lưng cong xuống, mím chặt miệng, ngẩng đầu nhìn anh trai mình.
Cô ngoan ngoãn cúi người xuống nói: "Đại ca, thế này là được rồi."
Chỉ cần hắn không đánh cô nữa thì kêu cô làm cái gì cũng được. Thật là hối hận, sớm biết thế thì lúc nảy nên mở cửa sớm một chút , thật là ngốc quá đi!
Tống Tuấn Anh đứa trẻ mau quên điển hình. Cô chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không đến mức muốn độn thổ. Khi cô còn nhỏ không phải đại ca vần luôn xi xi cô tè đấy sao, cô luôn cho rằng mình là một cô nàng tomboy bất khả chiến bại. Bị anh trai nhìn một xíu cũng chẳng mất miếng thịt nào trên người.
Tống Chấn Kỳ dùng roi đẩy tay cô ra. Tuấn Anh chống cự một giây, thấy vô dụng nên hạ tay xuống, hai tay treo hai bên người, khép chân lại.
Tống Chấn Kỳ phát hiện chiều cao của mình không tiện để nói chuyện, bèn ngồi tựa lưng vào mép giường, hai chân theo đó mà hơi dang rộng, một tay đặt lên đầu gối: "Lại đây."
Tuấn Anh bước đến chậm như kiến bò, chậm chạp tới bên chân anh.
Ánh mắt của Tống Chấn Kỳ nhìn xuống khuôn mặt cô, tỉnh bơ mà nhìn vào ngực, có vết phồng lên trông như cái bánh bao nhỏ, trên đó hiện màu đỏ nhạt, hắn duỗi tay ra nắm lấy bầu ngực bên phải của em gái, nhỏ đến mức chả vừa một nắm tay.
Anh ta xoa xoa hai lần và phát hiện bên trong có khối tròn tròn hơi cứng. Tuấn Anh hét lên và co rúm lại: "Đau…đau lắm!"
Tống Chấn Kỳ đặt roi xuống và đưa tay nắm lấy bộ ngực thon thả của cô bằng một tay
Anh hạ thấp eo, nhắm mắt lại thì thầm: "Đừng cử động."
Anh lại một lần nữa đẩy bàn tay đang ôm ngực của cô bé ra, đầu ngón tay thô ráp của anh rơi xuống trên đầu ti bé xíu, anh cào và nghịch nghịch nó một cách điêu luyện. Vài giây sau, núm vú của Tuấn Anh nhô lên.
Tuấn Anh cảm thấy chỗ bị anh trai gãi ngứa râm rang. Cảm giác ngứa ngáy tê dại xuyên qua bụng, thẳng đến giữa hai chân khiến lại cảm thấy buồn tiểu.
Mặt cô bé nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vết ửng hổng lan từ mặt xuống cổ .
Tống Chấn Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, hắn suy nghĩ khá đơn giản, nếu là em gái có ngực thì tại sao lại bất nam bất nữ giống như bây giờ?
Hắn xoa nhẹ hai phút liền thu tay lại, kêu cô tiếp tục cởi quần áo.
“Nhưng mà...” Tuấn Anh e lệ kẹp chân, chỗ ấy đang bị ướt, nếu cởi ra thì anh trai sẽ cười nhạo cô tè dầm trong quần.
Lớn như vậy còn tè dầm, không thể chấp nhận được.
Bờ vai tròn trịa khơi gợi cảm giác muốn ôm lấy, eo thon chẳng có tí mỡ, cái bụng trắng nõn do đang run mà phập phòng lên xuống trông đáng yêu. Hai tay cô vẫn đặt trên ngực, lưng cong xuống, mím chặt miệng, ngẩng đầu nhìn anh trai mình.
Cô ngoan ngoãn cúi người xuống nói: "Đại ca, thế này là được rồi."
Chỉ cần hắn không đánh cô nữa thì kêu cô làm cái gì cũng được. Thật là hối hận, sớm biết thế thì lúc nảy nên mở cửa sớm một chút , thật là ngốc quá đi!
Tống Tuấn Anh đứa trẻ mau quên điển hình. Cô chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không đến mức muốn độn thổ. Khi cô còn nhỏ không phải đại ca vần luôn xi xi cô tè đấy sao, cô luôn cho rằng mình là một cô nàng tomboy bất khả chiến bại. Bị anh trai nhìn một xíu cũng chẳng mất miếng thịt nào trên người.
Tống Chấn Kỳ dùng roi đẩy tay cô ra. Tuấn Anh chống cự một giây, thấy vô dụng nên hạ tay xuống, hai tay treo hai bên người, khép chân lại.
Tống Chấn Kỳ phát hiện chiều cao của mình không tiện để nói chuyện, bèn ngồi tựa lưng vào mép giường, hai chân theo đó mà hơi dang rộng, một tay đặt lên đầu gối: "Lại đây."
Tuấn Anh bước đến chậm như kiến bò, chậm chạp tới bên chân anh.
Ánh mắt của Tống Chấn Kỳ nhìn xuống khuôn mặt cô, tỉnh bơ mà nhìn vào ngực, có vết phồng lên trông như cái bánh bao nhỏ, trên đó hiện màu đỏ nhạt, hắn duỗi tay ra nắm lấy bầu ngực bên phải của em gái, nhỏ đến mức chả vừa một nắm tay.
Anh ta xoa xoa hai lần và phát hiện bên trong có khối tròn tròn hơi cứng. Tuấn Anh hét lên và co rúm lại: "Đau…đau lắm!"
Tống Chấn Kỳ đặt roi xuống và đưa tay nắm lấy bộ ngực thon thả của cô bằng một tay
Anh hạ thấp eo, nhắm mắt lại thì thầm: "Đừng cử động."
Anh lại một lần nữa đẩy bàn tay đang ôm ngực của cô bé ra, đầu ngón tay thô ráp của anh rơi xuống trên đầu ti bé xíu, anh cào và nghịch nghịch nó một cách điêu luyện. Vài giây sau, núm vú của Tuấn Anh nhô lên.
Tuấn Anh cảm thấy chỗ bị anh trai gãi ngứa râm rang. Cảm giác ngứa ngáy tê dại xuyên qua bụng, thẳng đến giữa hai chân khiến lại cảm thấy buồn tiểu.
Mặt cô bé nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vết ửng hổng lan từ mặt xuống cổ .
Tống Chấn Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, hắn suy nghĩ khá đơn giản, nếu là em gái có ngực thì tại sao lại bất nam bất nữ giống như bây giờ?
Hắn xoa nhẹ hai phút liền thu tay lại, kêu cô tiếp tục cởi quần áo.
“Nhưng mà...” Tuấn Anh e lệ kẹp chân, chỗ ấy đang bị ướt, nếu cởi ra thì anh trai sẽ cười nhạo cô tè dầm trong quần.
Lớn như vậy còn tè dầm, không thể chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.