Chương 1: Tuấn Anh (2/2)
Ngải Mã
26/10/2023
Mọi người trong nhà đều sợ anh, ngoại trừ Tuấn Anh không biết trời cao đất dày. Có lẽ trong ký ức thời thơ ấu của cô bé, chỉ toàn là những câu chuyện cổ tích mà anh trai đã kể hoặc cô bé chỉ đơn giản quen với cuộc sống tự do. Tóm lại, Tuấn Anh đứng đó cười toe toét, cho rằng anh trai cũng không thể làm gì cô bé.
Tống Chấn Kỳ nắm chặt roi ngựa, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, mỗi một nhịp thì cơn giận càng tăng cao : "Tuấn Anh, mở cửa ra."
Tuấn Anh che miệng cười toe toét, tiếng cười ríu rít phát ra từ khe hở các ngón tay. Đôi mắt của cô bé cong thành hai vầng trăng khuyết, trông như chú chuột bé xíu.
"Anh đếm đến ba. Nếu em không mở cửa, anh sẽ không nương tay đâu"
Tống Chấn Kỳ bắt đầu đếm, Tuấn Anh vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng, lém lỉnh đẩy mông chắn cửa lại. Phía kia ván gỗ vừa đếm xong số "3", cánh cửa lớn lập tức bị đẩy vào, phát ra tiếng động mạnh, tấm cửa đập trúng mông của Tuấn Anh, khiến cô bé té ngã lên sàn.
Lúc này cô bé mới thực sự sợ hãi, bị ngã ngào một cách đột ngột khiến bụng dưới cô bé bị va chạm mạnh, một ít nước tiểu rỉ ra quần…
Tuấn Anh sờ sờ đũng quần, mặt ửng hồng nháy mắt , tròng mắt đen láy ầng ậng nước mắt, cô nhanh chân chạy nhanh trở mình, hướng ra ngoài lắp bắp đáp lại: “Đại, đại ca... Đừng đạp nữa mà....”
Tống Chấn Kỳ đã cho cô một cơ hội, vậy nên bây giờ anh chẳng hề nương tay.
Cửa phòng rung lắc phát ra tiếng loảng xoảng. Khoá cửa kẽo kẹo như sắp rơi ra, cốt cửa vỡ ra, lăn vài vòng, cửa sắp bị đạp ngã rồi!
Tuấn Anh nhanh chóng kiếm viện binh cho chính mình,vừa sợ tè ra quần vừa bò dậy chạy đến tủ gỗ đầu giường, tóm lấy tay cầm điện thoại màu vàng, run rẩy ấn một dãy số.
Nhị ca cùng tam ca sau khi kết hôn lập tức dọn ra ở riêng, cách nhà cũ khá gần, mất nửa canh giờ xe.
Huhu, tận nửa canh giờ sao?
Đầu Tuấn Anh nhảy số liên tục , nhưng không nhờ bọn họ thì nhờ ai, cha đã mặc kệ nàng từ lâu!
Lòng dạ Tuấn Anh như nóng như bị lửa đốt, tiểu nha đầu cao một mét bốn dậm chân đi qua đi lại, hoàn toàn không dám ló đầu ra cửa để xem, đầu bên kia điện thoại reo một hồi thì bắt máy, cô bụm miệng oa oa khóc lớn.
Tống Chấn Phong vừa mới ăn cơm chiều, đang vội cò kè, mặc cả vợ cho phép mua chiếc ô tô mới, đột nhiên nhận được cuộc gọi khóc nháo của em gái, trong lòng kinh ngạc, lập tức an ủi: “Tiểu bảo bối, bé ngoan, sao lại khóc thê thảm như vậy, chuyện gì xảy ra? Cha không qua khỏi sao?”
“Cha... cha anh mới không qua khỏi!”
Tuấn Anh nức nở kêu cứu mạng: “Đại ca sắp cửa phòng đá hỏng của phòng em rồi, nhị ca, anh mau tới cứu em với, đại ca đánh chết em mất!”
“Tiểu nha đầu nói bừa gì thế, em có bao lớn đâu, mười ba tuổi, đại ca quá lắm là mắng em vài câu.”
“Hu…hu... Nhị ca à”
Chân Tuấn Anh trở nên mềm nhũn, run lẩy bẩy, cửa đã bị người đá văng ra.
Tống Chấn Kỳ dễ dàng đá văng tấm cửa kim loại ra, trở tay khép cửa phòng lại, hắn không cho phép, người hầu cũng không dám lại gần.
Hắn cau mày, đoạt lấy điện thoại từ tay của Tuấn Anh, đưa tới bên tai: “Nhị đệ sao?”
“Vâng vâng, chào đại ca, chắc con bé lại không vâng lời nữa rồi, phải dạy dỗ lại nó thôi, em ủng hộ hai tay. Con bé đang tuổi dở dở ương ương, cha không quản lý được mọi chuyện trông cậy vào đại ca.”
Tống Chấn Kỳ nhếch miệng cười: “Ừ, được rồi, cúp máy đây.”
Nếu Tuấn Anh biết nhị ca bán đứng mình như thế, không biết cô bé sẽ đau lòng đến độ nào, bất quá cô bé sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội được biết.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tống Chấn Kỳ nắm chặt roi ngựa, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, mỗi một nhịp thì cơn giận càng tăng cao : "Tuấn Anh, mở cửa ra."
Tuấn Anh che miệng cười toe toét, tiếng cười ríu rít phát ra từ khe hở các ngón tay. Đôi mắt của cô bé cong thành hai vầng trăng khuyết, trông như chú chuột bé xíu.
"Anh đếm đến ba. Nếu em không mở cửa, anh sẽ không nương tay đâu"
Tống Chấn Kỳ bắt đầu đếm, Tuấn Anh vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng, lém lỉnh đẩy mông chắn cửa lại. Phía kia ván gỗ vừa đếm xong số "3", cánh cửa lớn lập tức bị đẩy vào, phát ra tiếng động mạnh, tấm cửa đập trúng mông của Tuấn Anh, khiến cô bé té ngã lên sàn.
Lúc này cô bé mới thực sự sợ hãi, bị ngã ngào một cách đột ngột khiến bụng dưới cô bé bị va chạm mạnh, một ít nước tiểu rỉ ra quần…
Tuấn Anh sờ sờ đũng quần, mặt ửng hồng nháy mắt , tròng mắt đen láy ầng ậng nước mắt, cô nhanh chân chạy nhanh trở mình, hướng ra ngoài lắp bắp đáp lại: “Đại, đại ca... Đừng đạp nữa mà....”
Tống Chấn Kỳ đã cho cô một cơ hội, vậy nên bây giờ anh chẳng hề nương tay.
Cửa phòng rung lắc phát ra tiếng loảng xoảng. Khoá cửa kẽo kẹo như sắp rơi ra, cốt cửa vỡ ra, lăn vài vòng, cửa sắp bị đạp ngã rồi!
Tuấn Anh nhanh chóng kiếm viện binh cho chính mình,vừa sợ tè ra quần vừa bò dậy chạy đến tủ gỗ đầu giường, tóm lấy tay cầm điện thoại màu vàng, run rẩy ấn một dãy số.
Nhị ca cùng tam ca sau khi kết hôn lập tức dọn ra ở riêng, cách nhà cũ khá gần, mất nửa canh giờ xe.
Huhu, tận nửa canh giờ sao?
Đầu Tuấn Anh nhảy số liên tục , nhưng không nhờ bọn họ thì nhờ ai, cha đã mặc kệ nàng từ lâu!
Lòng dạ Tuấn Anh như nóng như bị lửa đốt, tiểu nha đầu cao một mét bốn dậm chân đi qua đi lại, hoàn toàn không dám ló đầu ra cửa để xem, đầu bên kia điện thoại reo một hồi thì bắt máy, cô bụm miệng oa oa khóc lớn.
Tống Chấn Phong vừa mới ăn cơm chiều, đang vội cò kè, mặc cả vợ cho phép mua chiếc ô tô mới, đột nhiên nhận được cuộc gọi khóc nháo của em gái, trong lòng kinh ngạc, lập tức an ủi: “Tiểu bảo bối, bé ngoan, sao lại khóc thê thảm như vậy, chuyện gì xảy ra? Cha không qua khỏi sao?”
“Cha... cha anh mới không qua khỏi!”
Tuấn Anh nức nở kêu cứu mạng: “Đại ca sắp cửa phòng đá hỏng của phòng em rồi, nhị ca, anh mau tới cứu em với, đại ca đánh chết em mất!”
“Tiểu nha đầu nói bừa gì thế, em có bao lớn đâu, mười ba tuổi, đại ca quá lắm là mắng em vài câu.”
“Hu…hu... Nhị ca à”
Chân Tuấn Anh trở nên mềm nhũn, run lẩy bẩy, cửa đã bị người đá văng ra.
Tống Chấn Kỳ dễ dàng đá văng tấm cửa kim loại ra, trở tay khép cửa phòng lại, hắn không cho phép, người hầu cũng không dám lại gần.
Hắn cau mày, đoạt lấy điện thoại từ tay của Tuấn Anh, đưa tới bên tai: “Nhị đệ sao?”
“Vâng vâng, chào đại ca, chắc con bé lại không vâng lời nữa rồi, phải dạy dỗ lại nó thôi, em ủng hộ hai tay. Con bé đang tuổi dở dở ương ương, cha không quản lý được mọi chuyện trông cậy vào đại ca.”
Tống Chấn Kỳ nhếch miệng cười: “Ừ, được rồi, cúp máy đây.”
Nếu Tuấn Anh biết nhị ca bán đứng mình như thế, không biết cô bé sẽ đau lòng đến độ nào, bất quá cô bé sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội được biết.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.